Nàng Trợ Lý Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc - Chương 20

Tác giả: Cần Thái

"Tiểu Nhân, anh là thương nhân, chuyện không có lợi anh sẽ không làm." Trần Sĩ Kiệt ỷ vào dáng người cao lớn hơn so với cô mà nhìn cô cười rất thần bì.
Anh làm như vậy đương nhiên là có chỗ có lợi á! Hơn nữa còn là chính miệng em gái đồng ý nữa, tuyệt đối không có vấn đề.Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.
"Rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy hả? Có chuyện gì thì nói thẳng ra, OK?" Cô mới không tin cái tên anh hai gian trá này tự nhiên không có chuyện gì lại có thể thay đổi đột ngột như vậy.
"Thật xin lỗi, đây là cơ mật." Trần Sỹ Kiệt cũng chỉ mỉm cười. "Tiểu Nhân, hay là đi ăn cơm trước được hay không? Anh có chút đói."
Nghe được câu trả lời của anh, Từ Như Nhân rất tức giận. "Tôi nhất định sẽ đi cáo trạng!"
"Xin cứ tự nhiên."
"Sao mà cậu lại không biết được chứ?" Tan việc, đã tắm rửa sạch sẽ Từ Như Nhân liền ngồi phịch trên ghế gần cửa sổ trên sân thượng ôm một chiếc gối lớn, tuy giọng nói có chút mệt mỏi vô lực nhưng vẫn nghiêm khắc chất vấn. "Đó là anh hai của cậu, cậu nghĩ biện pháp rồi trở về quản giáo đàng hoàng cho tớ, đừng có đi ra ngoài gây phiền toái cho tớ à."
Trời mới biết nói hôm nay Trần Sĩ Kiệt quậy một trận như vậy, toàn bộ công ty sẽ lại lưu truyền ra mấy lời đồn đại không bình thường nào nữa đây? Lại còn chưa nói đến chuyện ở đây còn có người bên "Phong Thái", nếu bọn họ cũng quản không nổi cái miệng của mình mà đi đồn đại lung tung, thì tiếng tăm của cô sẽ từ "Long Tinh" mà chuyển đến "Phong Thái" mất.
"Tớ thật sự không biết ah!" Bên kia điện thoại Trần Ý Hoan trợn mắt nói lời bịa đặt, phủi sạch trách nhiệm không còn một mảnh. "Anh hai cũng không có nói với tớ."
Đây là lời nói dối, Trần Sĩ Kiệt đương nhiên có nói với cô, hơn nữa ngoại trừ chuyện ngày hôm nay còn có nói những thứ khác nữa.Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.
"Vậy cậu đi hỏi đi, thuận tiện quản thúc còn phải quản giáo lại anh ta nữa, phải uy Hi*p anh ta, tớ mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, phải làm sao để chuyện ngày hôm nay không được tái diễn lại lần nữa!" Một lần đã là quá đủ đối với sức chịu đựng của cô rồi!die»ndٿanl«equ»yd«on
"Được rồi, tớ biết rồi." Đáp ứng qua loa, nhưng trong lòng của Trần Ý Hoan có một vấn đề trọng yếu hơn muốn hỏi cô. "Vậy hôm nay anh hai đùa dỡn như vậy, vị boss lớn kia của cậu không làm khó dễ gì cậu à?"
Đây mới là mục đích thực sự của cô có được không nào? Người phụ nữ của mình bị một người đàn ông như vậy nhiệt liệt tỏ ý, Tào Doãn Anh có phản ứng gì hay không? Nghe anh hai nói, tuy lúc đó Tào Doãn Anh cũng không có có cử chỉ gì đặc biệt, nhưng thân là đàn ông trực giác nói cho anh biết, Tào Doãn Anh thế nhưng lại vô cùng chú ý!die»ndٿanl«equ»yd«on
"Không có." Nếu như một ánh mắt như muốn lăng trì cô không được tính vào thì đúng là không có gì, Tào Doãn Anh hoàn toàn chính xác không tỏ ra có bất cứ ý kiến gì, chỉ là công việc trên tay cô đột nhiên trở nên rất nhiều. Bất quá, cô đối với tình huống này đã thành thói quen rồi. "Hoan, anh hai cậu thất thường như vậy không phải là do chủ ý của cậu đó chứ?"
Cũng đúng, bản thân mình chắc bận rộn đến ngốc rồi, từ trước đến nay Trần Sĩ Kiệt luôn nhất nhất nghe lời của em gái, mà Trần Ý Hoan cũng có mười phần lý do để xúi giục có thể vì muốn nhìn thấy trò hay của cô cùng Tào Doãn Anh.Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.
"Đương nhiên không phải ah!" Trần Ý Hoan rất tự nhiên ngay thơ phủ nhận tất cả, thiếu chút nữa đã quên mất chuyện một chút mờ ám như vậy làm sao có thể giấu diếm được Từ Như Nhân chứ? Nhưng dù cho cô ấy có đoán được, thì cô cũng muốn giả ngu đến cùng. "Đúng rồi, cậu ở "Long Tinh" làm việc có thấy vui vẻ không?"
"Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?" Từ Như Nhân trầm mặc một, hai giây.
"Không có ah! Ngày đó không phải cậu nói cậu chỉ tính ở đó làm bốn năm trả lại ân tình, vậy còn về sau này thì sao?" Trần Ý Hoan hỏi rất tự nhiên, giống như là lơ đãng nghĩ đến vấn đề này.
Trên thực tế, hôm nay anh hai đã kể với cô rất nhiều chuyện ngoại trừ chuyện giằng co cùng Tiểu Nhân, còn nói với cô những thứ khác. Nếu không phải bởi vì chuyện của Tào Doãn Anh khiến cho cô có hứng thú đối với công việc của Tiểu Nhân, cô còn thực không biết, ở "Long Tinh" Tiểu Nhân lại là bị khi dễ bắt nạt đến như vậy.Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.
Nếu như chỉ mặt kệ khác người vậy thì thôi, nghe anh hai nói, cái tên Tào Doãn Anh kia cũng thường thường đi chèn ép Tiểu Nhân, đối với cô làm đề ra vài yêu cầu vô lý, thật là quá đáng!
"Tiểu Nhân, lúc trước mấy anh cùng với mình có đề cập qua, hỏi xem cậu có ý nguyện đến "tập đoàn Phong Thái" làm việc hay không. Đương nhiên, nếu cậu muốn làm ở công ty nào khác cũng có thể, dù sao cha con nhà tớ luôn luôn làm đúng tiêu chuẩn thương nhân, hiện tại bất cứ chỗ nào có thể làm ăn có lời hầu như đều có gom góp một chút vốn, tùy cậu lựa chọn."
Trần Ý Hoan rất thật tình và thành ý không hi vọng bạn tốt tiếp tục ở lại cái loại địa phương không thiện cảm như vậy để tiếp tục làm việc, rồi mất đi một Tiểu Nhân có tình có nghĩa, tự nhiên lại phải làm việc bốn năm như vậy, nếu là cô, quản anh ta có cái ân tình khỉ gió gì, dám làm như vậy đối với cô, không đem cao thấp trong công ty náo đến long trời lỡ đất mới là lạ!
"Hôm nay cậu hơi lạ đấy." Vốn dĩ Từ Như Nhân vẫn còn đang suy nghĩ mơ màng, bởi vì lời hỏi thăm lạ thường của Trần Ý Hoan mà thần trí quay về. "Sao bà cụ non lại đột nhiên hỏi một số chuyện bình thường không hỏi tới vậy?"Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.
"Chính vì bình thường không hỏi, nên hiện tại vừa vặn có cơ hội liền hỏi một lần luôn ấy mà!" Trần Ý Hoan thuận miệng nói qua loa. "Việc này mấy anh trước kia rất lâu cũng đã đề cập qua rồi, chỉ là lúc đó tớ đã nói công việc bây giờ của cậu đang làm rất tốt, cũng không muốn phiền cậu, hiện tại biết rõ cậu chỉ làm ở chỗ đó bốn năm, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài mà! Nhân tài tốt như cậu vậy, tớ đương nhiên là muốn kéo về công ty nhà mình á!"
Hơn nữa nếu Tiểu Nhân vào "Phong Thái", có cô làm chỗ dựa, ai dám bất kính đối với Tiểu Nhân ah! Còn tốt hơn ở "Long Tinh" bị người khác nói ra nói vào khó nghe như vậy, công việc đã phải loay hoay hôn thiên ám địa còn bị người khác ghen ghét phá đám.
"Không phải cậu vốn rất không thích tớ với mấy người nhà chuyên đeo bám kia của cậu có nhiều liên hệ với nhau sao, bây giờ sao lại lấy gạch tự đập chân mình vậy? Không sợ nguyên cái đội vệ sỹ cùng những kẻ thích đeo bám kia của gia đình cậu đến đây tạo lập quan hệ lôi kéo tình cảm của tớ nữa rồi hả?"Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.
"Không sợ." Khúc mắc của cô đã được giải khai, chỉ sợ là Từ Như Nhân lại cảm thấy phiền, dù sao đống thân thích nhà mình kia số lượng cũng nhiều, nghe đâu còn hay đi khắp nơi lãng phí nước miếng mất cả ngày. "Nếu như cậu cảm thấy phiền muốn tránh, tớ cũng không phải không có biện pháp."
Hạ xuống "Lệnh bảo hộ", khoanh vùng một ít người không có phận sự cách xa cô mười mét.
"A, ngược lại cậu cũng đã khôn khéo không ít." Bị lời nói của bạn tốt chọc cười, Từ Như Nhân lại thả lỏng mà ngồi phịch trong đống gối ôm.die»ndٿanl«equ»yd«on
"Còn cười? Muốn hay không nói một câu á!"
"Tiểu thư, tớ không thiếu công việc được không nào?" Cô ấy gấp cái gì? "Chỉ cần cậu chú ý anh hai của cậu thật tốt là được rồi, đừng để cho anh ta lại đến trước mặt của tớ đùa nghịch nữa, tớ sợ tớ sẽ nhịn không được mà đá người đó."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc