Tào Doãn Anh mang theo Từ Như Nhân đi thẳng tới một nhà hàng đồ nướng nổi tiếng của Nhật, ngồi vào một vị trí riêng rất đẹp, sợ cô đã đói bụng đợi không được nữa rồi, nên trước tiên liền chọn ngay một phần thịt nướng cùng một đĩa cơm, trên đĩa cơm còn dùng một vài vật trang trí nhỏ đáng yêu mà cô thích để trấn an vẻ mặt không vui của cô.
Vì anh đang cố ý sắp xếp trước, nên cơm đĩa rất nhanh đã được đưa tới, khiến cho anh rất hài lòng. "Ăn trước đi!"
Từ Như Nhân liếc nhìn anh một cái, mỹ thực trước mắt, cô quyết định không so đo với anh.
Nhìn cô cầm lấy chiếc đũa, chậm rãi gắp đồ ăn đưa vào trong miệng, anh cười cười. Biết rõ động tác của cô mặc dù ưu nhã, nhưng sức ăn cũng không nhỏ, anh rất tự động mà bắt đầu đem các nguyên liệu nấu ăn bỏ vào trong nồi lẩu.
Biết rõ cô không thích ăn hải sản, anh liền gắp tôm hùm hải sản qua nồi của mình, lại nhúng bò vào nồi lẩu rồi gắp ra đĩa cho cô.
Từ Như Nhân không nói chuyện, chỉ tiếp tục gắp đồ ăn đưa vào trong miệng của mình, bất quá, sự trầm mặc của Tào Doãn Anh cũng chỉ bảo trì đến lúc cô ăn xong cái phần cơm đĩa kia mà thôi.
Anh tự nói với mình, mình kiên nhẫn đợi cô ăn xong chén kia cơm như vậy, chỉ là bởi vì trong bụng cô mà có cái gì thì lúc đó so ra cô vẫn dễ nói chuyện hơn, không có gì ý tứ gì khác.
"Tôi nói em đi phụ trách hoạt động của dự án, cũng không phải là muốn em chuyện gì cũng đều ôm vào mình." Nhớ tới tràng cảnh vừa chứng kiến lúc nảy, anh không khó tưởng tượng mấy ngày nay cô bề bộn đến mức nào.
"Tôi không có." Gắp lấy một ít cơm trắng, cô tiếp tục quấn chung với một ít thịt nướng cùng với một miếng bò nhỏ, thịt gà vào rau sống.
Ồ. . . . . . Thịt bò ở đây so với nước Mỹ mùi vị thực tốt hơn một chút.
"Không đúng sự thật, vậy tại sao mà ngay cả chuyện giám sát hội trường đều do em làm ?" Tào Doãn Anh tuyệt đối không tin."Người của bộ phận kinh doanh đều là thứ ăn không ngồi rồi sao? Chuyện gì đều phải để em làm!"
Hơi ngã về sau, anh biểu lộ phản ứng quái dị như mới kịp nhận ra.
"Người của bộ phận kinh doanh xa lánh em?" Anh nghĩ có lẽ đúng là như vậy, cô nhảy dù qua như vậy, người của bộ phận kinh doanh nhất định sẽ có phản ứng.
"Tin tức này cũng không đúng lắm." Có ăn, Từ Như Nhân hoàn toàn dễ nói chuyện hơn nhiều, bởi vì cô cũng đã hoàn toàn chân thành nghe đến cùng xem đối phương muốn nói chuyện gì, nhưng cũng không muốn hao tâm tổn trí giải thích chuyện gì.
"Chuyện gì? Là tin tức em bị xa lánh, hay là tin tức nhân duyên của em vốn dĩ đã không tốt?" Nghe ra là cô đang trả lời qua loa, Tào Doãn Anh tức giận trừng cô.
Cô gái này thật sự rất khó trị, cô không thể tỏ ra dịu dàng một chút sao? Vĩnh viễn vẫn cứ thanh thanh đạm đạm như vậy, giống như trời có sập xuống cũng không liên quan đếm cô, thật sự làm cho người ta rất không thoải mái.
Anh thừa nhận, cố ý làm cô tiếp nhận cái hoạt động này chính là muốn nhìn thấy cô bị luống cuống, có thể mục đích cuối cùng của anh cũng chỉ là hi vọng cô có thể mềm hoá, chứ không phải hi vọng cô cứ mãi cứng rắn như vậy ah!
Anh ở tại phòng tổng giám đốc đợi hết nửa tháng, đến ngày mai sẽ là ngày phát biểu rồi, nhưng vẫn đợi không được cô gái này đến trước mặt anh phàn nàn một câu, tức giận đến nổi anh đành phải chủ động chạy tới bắt người; kết quả, rõ ràng cô vẫn là cái bộ dạng không có việc gì, thật sự là làm người ta phát giận!
"Cả hai." Quả nhiên là giận điên người không đền mạng, Từ Như Nhân vẫn cứ là cái bộ dạng việc không liên quan đến mình.
"Em không có nghĩ qua là mình nên thay đổi sao?" Tào Doãn Anh thật sẽ bị cô làm tức ૮ɦếƭ, sao cô có thể thờ ơ đến như vậy chứ ? "Có nên trách phạt không? Nhân viên cấp dưới của bộ phận kinh doanh mà lại chống đối như vậy, em cũng có thể cho phép chuyện đó xảy ra sao? Em nuông chiều thủ hạ như vậy, đối với sự điều hành kinh doanh trong tương lai công ty ảnh hưởng có thể là rất lớn!"
Một hoạt động lớn như vậy, tất cả công việc bộ phận kinh doanh lại đem toàn bộ ném lên trên người cô, đến một nhân viên bình thường nhất cũng không giúp đỡ cho cô, sao cô lại không hề tức giận chút nào chứ?
"Trách nhiệm của tôi là làm cho hoạt động đúng hạn cử hành, viên mãn thuận lợi mà chấm dứt, chỉ cần có thể đạt thành mục đích này, những thứ khác không trọng yếu." Trách phạt sao? Vừa rồi không phải đã nói nhân duyên của cô không được tốt sao? Hơn nữa muốn trách phạt, thì phải chơi mấy cái trò ngấm ngầm đấu đá bằng mặt không bằng lòng trò chơi, nghĩ cô có thời gian mà chơi sao?
"Công ty có loại côn trùng bại hoại này cũng không quan trọng sao?" Anh cũng không tin cô lại có thể dễ dàng tha thứ như vậy.
"Nhưng công việc mà tôi đã giao xuống bọn họ có làm tốt, vậy nên cũng không tính là côn trùng có hại."
"Bọn họ thật sự có làm sao?" Anh rất hoài nghi.
Động tác ăn uống lần nữa bị đình trệ, Từ Như Nhân dứt khoát để đũa xuống nhìn về phía anh.
"Mặc kệ bọn họ là dùng cái tâm tính gì để làm việc, chỉ cần không phát sinh vấn đề lớn, tôi vẫn có thể xem như không nhìn thấy. Dù sao tôi đến bộ phận kinh doanh rồi đi sai bảo nhân viên cũng coi như là danh bất chính, ngôn bất thuận, trong nội tâm bọn họ đối với tôi tất nhiên có ý kiến." Hơn nữa đây hết thảy còn không phải là do anh làm ra hay sao? Hiện tại lại muốn cô đến kết thúc công việc, anh nghĩ rằng cô có rất nhiều thời gian, hay anh cho rằng cô là người ba đầu sáu tay?
"Em làm theo lệnh của tôi, ở đâu ra mà danh bất chính, ngôn bất thuận?" Ngài tổng giám đốc nào đó vô cùng không hài lòng nói lên, giống như người có nhiều ủy khuất không phải là cô vậy.
"Không có người nào lại thích lãnh thổ của mình bị người khác xâm chiếm, đạo lý này anh cũng không phải không hiểu!" Người đàn ông này thật sự rất khó câu thông nha! Cũng không tin lúc trước thời điểm anh không có lợi thế hay tiếng nói gì mà vẫn có thể sai khiến được người khác như bây giờ, bây giờ đã có chỗ đứng rồi, chỉ ngồi nhìn người khác diễn lại chê người ta diễn không đủ chuyên nghiệp, là như thế nào à?
"Mặc kệ như thế nào, chỉ cần ngày mai hết thảy thuận lợi, hạng mục công việc này coi như là đã xong, về phần anh có ý định muốn làm gì với bộ phận kinh doanh, tôi không xen vào." Như vậy đã được chưa ?
Tào Doãn Anh cũng trừng mắt nhìn cô. Người phụ nữ này, có thể đáng yêu một ít được không vậy!
Công việc công việc công việc, hết thảy đều là công tác, cô chỉ biết điên cuồng với công việc thôi ah!
"Toàn bộ đều bỏ qua sao?" Anh cố ý đấy, mặc kệ cái khẩu khí kia có bao nhiêu ngây thơ.
"Tùy anh!" Khẩu khí của cô thật sự rất tùy tiện.
"Tốt, tôi sẽ thông báo, bởi vì hoạt động lần này toàn bộ bộ phận kinh doanh đều lơ là nhiệm vụ, không tận trách làm chuyện nên làm, mệt nhọc vị trợ lý như em, cho nên toàn bộ bộ phận bị cách chức, tuyển người mới thay thế." Như vậy, để xem cô còn có thể nói "Tùy anh" nữa hay không?
Từ Như Nhân từ trong chén ngẩng đầu lên, bất mãn mà trừng anh.
Cái này là như thế nào? Ước gì cô bị hận ૮ɦếƭ sao? Chuyện gì cũng muốn kéo cô xuống nước!
"Tổng giám đốc muốn nói như vậy, tôi thân là người giám sát hoạt động chung, anh cũng nên cách chức luôn được rồi!" Từ Như Nhân nhịn không được tức giận mà bắt đầu..., cái này người thật sự rất ác liệt, rõ ràng là cố ý nhằm vào cô!
"Em là trợ thủ đắc lực của tôi, đương nhiên lưu lại." Thấy cô sinh khí, Tào Doãn Anh ngược lại lại bắt đầu vui vẻ. "Em vì hội nghị phát biểu mà phải trả giá nhiều như vậy, sao tôi có thể chẳng phân biệt được ưu khuyết điểm như vậy chứ?"
"Tổng giám đốc, nếu như anh muốn bức tôi rời đi, không cần kéo nhiều người như vậy chôn cùng." Khuôn mặt Từ Như Nhân lạnh xuống, đối với đồ ăn mất hết hứng thú.
"Tôi là đang thay em sát lập uy quyền, miễn cho có người không đem em để ở trong mắt." Tào Doãn Anh lộ ra dáng tươi cười mê người, giống như là rất thích nhìn cô không có sự bình tĩnh ngày thường.
Từ Như Nhân không nói lời nào. Cô đương nhiên sẽ không thật sự tin tưởng anh sẽ cách chức toàn bộ những người đó, chỉ là anh lại thích chỉnh ác cô như vậy, rốt cuộc là muốn như thế nào?
Anh thật sự nhìn không vừa mắt cô như vậy?
"Đến cùng anh muốn như thế nào?" Cô nhịn không được thở dài trong lòng. Vì cái gì mà trong công việc, cô với anh luôn khó chung sống hoà bình như vậy?
"Không có như thế nào cả." Đổi lại anh lại bắt đầu ăn, thỉnh thoảng nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ lại có chút thầm oán, nhìn anh có vài phần đắc ý của cô.
Cuối cùng cũng không còn bộ dạng công thức hoá cùng với gương mặt đạm mạc kia nữa rồi!
"Ăn mau đi, ăn xong tôi đưa em về nhà." Tâm tình của anh rất tốt.
Lòng Từ Như Nhân có chút rung động, chống lại mắt của anh.
Đưa về nhà cô . . . . . .