Nghe thấy tiếng thang máy, cô bé trợ lý mới phản ứng nhanh chóng đứng lên khuôn mặt tươi cười xông lên phía trước muốn cung nghênh thần tượng của mình, nhưng trong nháy mắt liền ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Trời ạ, đẹp trai quá! Siêu cấp mỹ nam! Tại sao có thể có người đàn ông đẹp trai đến như vậy chứ? Khuôn mặt tuấn tú sao đẹp trai đến nổi khiến người khác phải ngỡ ngàng, lại không hề có một điểm nào khiến cho người khác có cảm giác xinh đẹp giống "phái yếu", sao lại quá không có thiên lý vậy chứ?
"Chào buổi sáng Tổng giám đốc." Thư ký Hoàng rất nhanh đem cô gái nhỏ đẩy qua một bên, không cho cô bé ngăn cản đường đi của thủ trưởng.
Tào Doãn Anh khẽ gật đầu, hướng phòng làm việc của mình đi vào."Trợ lý Từ đã tới chưa?"
"Vẫn chưa tới ạ." Thư ký Hoàng cung kính trả lời.
Giọng nói hơi ngập ngừng, rồi tiếp tục nói."Sau khi cô ấy tới, thì nói với cô ấy tôi muốn xem bảng báo cáo sự vụ tháng này."
"Dạ."
Mãi cho đến cửa phòng tổng giám đốc khép lại, cô bé trợ lý mới tới mới lấy lại được tinh thần."Trời ạ, người kia chính là tổng giám đốc sao?"
"Lần sau không được sửng sờ đứng như trời trồng như vậy nữa biết không, dám ngăn cản đường đi của tổng giám đốc, cô ngại mệnh mình quá dài sao?" Thư ký Hoàng tức giận mà trừng mắt liếc cô, trở lại ghế ngồi sửa soạn lại tư liệu, vì hiểu rõ tổng giám đốc, nên đợi một lát nữa sau khi nghe xong trợ lý Từ báo cáo, chắc chắn sẽ tới lượt cô tiến vào.
Vừa rồi tổng giám đốc cùng trợ lý Phương đi công tác suốt một tháng, trở về nhất định trước tiên muốn biết rõ nhưng việc lớn nhỏ diễn ra trong một tháng này, cô phải chuẩn bị thật đầy đủ mới được, với tính tình của tổng giám đốc cũng không dễ dàng tha thứ cho người nào phạm sai lầm đâu.
"Thế nhưng mà, bình thường chị luôn nhìn thấy vị tổng giám đốc đẹp trai lại còn có chất lượng tốt như vậy, đều không sửng sốt sao?" Cô bé trợ lý mới bất bình kháng nghị, cũng không phải do cô là hoa mắt si ah!
"Quan Na Na, hiện tại tôi trân trọng cảnh cáo cô, nếu như cô còn muốn tồn tại lâu dài tại tập đoàn Long Tinh này, tốt nhất chặt đứt tất cả vọng tưởng đang có trong đầu mình đi." Vẻ mặt thư ký Hoàng nghiêm túc mà nhắc nhở cô bé trợ lý mới đến. "Không nên thầm mến tổng giám đốc, cũng đừng đối với ngài ấy mà lộ ra cái loại ánh mắt si mê này, lại càng không nên nhiều lời về vấn đề dáng vẻ bề ngoài của tổng giám đốc, bằng không tôi cam đoan cô sẽ nhanh chóng có được một vé ngay lập tức rời khỏi gian phòng này."
Để có thể tồn tại tại tầng lầu này mà thu vào bổng lộc thì điều kiện quan trọng nhất chính là đối với "Sắc đẹp" của tổng giám đốc nhìn như không thấy.
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Cô bé trợ lý mới trừng lớn mắt.
"Nếu không tin cô có thể nói đại một câu xem thử xem." Thái dương thư ký Hoàng ẩn ẩn phát đau, cái cô nhóc này! Nếu không phải năng lực làm việc của Quan Na Na thật sự không kém, thì chỉ tính riêng cái tính quá mức xúc động lỗ mảng đó thôi, thì sớm muộn gì cô ta cũng ra đi mà thôi.
"Tin chứ, em tuyệt đối tin tưởng!" Quan Na Na chỉ kém không nhảy dựng lên mà nâng tay lên thề.
"Tin tưởng cái gì?" Từ Như Nhân xa xa chỉ nghe thấy giọng nói của cô. Cô trợ lý mới tới này thật sự rất dễ thương, ngược lại lại làm cho tầng lầu này tăng thêm không ít náo nhiệt.
"Chào buổi sáng trợ lý!" Chứng kiến thần tượng xuất hiện, Quan Na Na lập tức đã quên chuyện vừa rồi. "Hôm nay tương đối trễ một chút a!"
"Chào buổi sáng." Từ Như Nhân mỉm cười gật đầu. "Đúng vậy, không cẩn thận ngủ quên mất, may mắn không bị muộn."
"Ngủ quên?" Quan Na Na lại lần nữa trừng to mắt, không thể tin được người hoàn mỹ như vậy cũng sẽ có lúc "Ngủ quên".
Kỳ thật không chỉ cô bé, thư ký Hoàng cùng hai người thư ký khác cũng đều đồng dạng rất bất ngờ.
"Đúng vậy!" Từ Như Nhân không muốn giải thích nhiều, cũng không thể nói là bởi vì mình nghĩ đến hôm nay sẽ có thể nhìn thấy "Anh", quá mức hưng phấn kết quả đêm qua rất khuya mới ngủ được sao?
Nếu cô nói như vậy, chỉ sợ bốn người trước mặt tất cả mắt đều sẽ trợn tròn hết.
"Trợ lý Từ, tổng giám đốc đã đến, nói cô chuẩn bị cho tốt rồi đi vào báo cáo công việc." Thư ký Hoàng không hổ là người đứng đầu phòng thư ký, rất nhanh chóng liền khôi phục bình thường.
"Đã biết." Từ Như Nhân gật đầu, trước tiên vào phòng làm việc của mình, buông cặp công văn xuống, cầm lấy báo cáo ngày hôm qua đã được tổng hợp sửa chữa lại, không một chút nào nghỉ ngơi liền chuyển hướng đến văn phòng của tổng giám đốc, lại bất ngờ bị thư ký Hoàng gọi lại.
"Trợ lý Từ."
"Còn có chuyện khác sao?" Từ Như Nhân dừng bước lại.
"Vương quản lý vừa mới tiến vào." Thư ký Hoàng có chút bất đắc dĩ, không nghĩ tới Vương quản lý lại xúc động đến như vậy, rõ ràng là tổng giám đốc vừa vào phòng liền chạy đi lên, không nói hai lời mà tiến thẳng vào phòng tổng giám đốc. "Hiện tại mà cô đi vào thì tình huống cũng không tốt lắm, nếu không thì chờ ông ta đi ra tôi sẽ gọi lại cho cô?"
Ngày đó sự kiện Vương quản lý tung cửa mọi người đều nhìn thấy hết, dùng đầu gối cũng có thể đoán ra được Vương quản lý vội vã tìm tổng giám đốc là có chuyện gì, thân là một cái thư ký ưu tú, thư ký Hoàng không nghĩ là để cho Từ Như Nhân đi vào lúc này là một ý kiến hay.
Từ Như Nhân cười cười, không chút nào để ý động tác của đối phương."Ông ta thật đúng là không thể chờ đợi được nữa." Giờ làm việc chỉ mới vừa bắt đầu, người nào đó liền nhanh chóng tiến vào phòng tổng giám đốc. Như thế nào, là sợ cô "Ác nhân cáo trạng trước" sao?
Thư ký Hoàng cũng chỉ có thể nhún nhún vai.
"Được rồi, chờ ông ta đi ra thì báo cho tôi biết, cám ơn." Vậy là lần này chuyện mà cô cần báo cáo cho "Anh", sẽ lại nhiều thêm một việc.
*
Lúc Từ Như Nhân tiến vào phòng tổng giám đốc, là nửa giờ sau.
Chỉ có nửa giờ, Từ Như Nhân không biết là nên hay không nên có chút đồng tình với vị Vương quản lý này nữa?
Đem báo cáo trình lên cho Tào Doãn Anh, cô không đề cập đến chuyện của Vương quản lý, chỉ trần thuật lại một ít quyết sách trọng yếu cùng với báo cáo doanh thu một tháng này của công ty, giúp thủ trưởng hiểu rõ về tiến độ tiếp theo trong tháng này.
Tào Doãn Anh ngồi ở sau chiếc bàn làm việc thật lớn, lật xem bảng báo cáo công việc được được Từ Như Nhân chỉnh sửa lại rất tốt, trong nội tâm không khỏi đối với năng lực của cô khẳng định lần nữa. Đại bộ phận quyết sách của cô cùng với suy nghĩ của anh đều không mưu mà hợp, một tháng này công việc dưới sự quản lý của cô hoàn toàn không có vấn đề gì xảy ra.
Chỉ là, cho dù rất thừa nhận năng lực của cô, nhưng anh cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận ra miệng.
"Uh!" Anh chỉ nói một chữ làm tổng kết, nhanh chóng nắm giữ tất cả chuyện phát sinh trong ngoài công ty của tháng này, sau khi đóng lại tư liệu, mới ngẩng đầu nhìn cô. "Vừa rồi Vương quản lý bộ phận tiêu thụ đã tới đây."
Ah ah, đến rồi! Từ Như Nhân không tránh không né, duy trì tư thế ngồi ưu nhã. "Tôi biết." Vô cùng bình tĩnh.
"Cô cũng biết ông ta tìm tôi nói cái gì sao?"
"Tôi biết." Người nào đó muốn đối phó địch nhân trước tiên vẫn luôn không quên cho đối phương một khoảng thời gian để người đó đêm nội dung ra diễn xuất trước, cho nên đối với ám tiển của những tên địch nhân này cô luôn không muốn trốn tránh.
Tào Doãn Anh có chút bất ngờ, cách bàn làm việc lớn cùng cô nhìn nhau. Cái thái độ hờ hững không sao cả này của cô, cùng câu trả lời chuẩn mực "Tôi biết", không khỏi làm cho anh hồi tưởng lại lúc hai người mới gặp gỡ ──
Khi đó anh vừa mới trở về Tập Đoàn Long Tinh, từ trên tay cha tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, cũng thuận tiện mà tiếp nhận cô.
Đương nhiên trước đây, anh cũng đã được nghe qua không ít sự tích của cô cùng với trong công ty còn thêm mắm dặm muối. Nhưng anh biết rõ cô cùng cha anh từ trước tới này chưa bao giờ tồn tại qua chuyện gì mập mờ, cha mẹ âи áι người làm con như anh đây vô cùng tinh tường, cha anh tuyệt đối không hề có người nào khác ở bên ngoài.
Chỉ là cha anh đối với cô lại có hành vi yêu thương che chở rất nhiều, điều đó khiến cho những người khác không thể không hiểu lầm được. Cho nên anh luôn luôn nhắc nhở chính mình, cho dù biết rõ thân phận của cô, cũng không thể giống như cha mình công và tư chẳng phân biệt được mà làm cho người ta lời ong tiếng ve.
Lúc trước khi gặp cô, anh nhớ mình đã từng xem qua một tấm hình, đó là hình cô năm mười sáu tuổi, anh thử đến bộ dáng mơ hồ của cô gái mười sáu tuổi kia liên tưởng đến tướng mạo năm hai mươi hai tuổi của cô, nhưng cô lại làm anh ngoài ý muốn rất bất ngờ.
Cô có một khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, khuôn mặt đạm mạc, cảm giác về cô so với trong ấn tượng của anh hoàn toàn bất đồng.
"Cô rất tuổi trẻ."
"Tôi biết."
"Cô rất đẹp."
"Tôi biết."
"Bên ngoài có một vài lời đồn về cô."
"Tôi biết."
Anh nhướn mi, sao cô có thể quá lạnh lùng an tĩnh như vậy chứ? "Nhưng chuyện đó cô không muốn nói lời giải thích nào sao?"
Cô cũng nhướn mày. "Về sau anh sẽ tự biết thôi."
Cái câu "Về sau anh sẽ tự biết thôi" cùng với cái thái độ lạnh nhạt kia của cô, làm cho anh khó chịu một cách khó hiểu, cho nên lúc ban đầu hợp tác, hai người có thể nói là thủy hỏa bất dung ── kỳ thật cho dù đến tận bây giờ, anh vẫn thường thường muốn cùng cô tranh chấp thắng thua, phân tài cao thấp!
Thân là cấp trên, anh tán thưởng sự tỉnh táo cùng năng lực của cô, thực sự đối với sự tỉnh táo cùng với thái độ coi thường đó của cô anh cảm thấy rất thích! Cho tới bây giờ, anh vẫn rất muốn nhìn thấy bộ dáng thất kinh của cô, càng hi vọng cô có thể dỡ xuống cái mặt nạ đó.
"Tổng giám đốc?" Chuyện mới nói được một nửa lại dừng lại, là như thế nào?
"Chuyện Vương quản lý, cô có nghĩ ra được biện pháp nào không?" Anh rất nhanh mà lấy lại tinh thần.
"Tổng giám đốc xem qua bản kế hoạch dự án rồi sao?"
"Nhìn vài lần." Rất đau mắt!
"Đã xem qua, vậy thì vẫn nên để tổng giám đốc quyết định." Nếu như tính tình của anh ta lại nổi lên thì sẽ tận lực muốn làm trái lại ý kiến của cô, cô cũng không thể nói gì hơn.
"Tôi nói, tôi muốn nghe "biện pháp" của cô." Đôi mắt đen láy tuyệt đẹp của anh bốc hỏa, tận lực nhấn mạnh hai chữ "biện pháp" này. Anh đây là đang hỏi ý kiến của cô sao, cô lại cứ tưởng là anh đang chỉ thị cho cô mới đúng?
"Bảng kế hoạch dự án không thể dùng được, Vương quản lý không thể giữ lại." Từ Như Nhân lời ít mà ý lại nhiều.
Lại tới nữa, cái nhìn của cô lại cùng với mình không mưu mà hợp. Lần nào cũng đều như vậy, khiến cho tất cả mọi người cho rằng cái gì anh cũng đều nghe cô hết!
Tào Doãn Anh khó chịu mà giận tái mặt, cái loại hiểu lầm này thật sự làm cho người ta siêu bất mãn! Cho nên nhịn không được lại bắt đầu tận lực làm cô khó xử, nghi vấn cô, ném phiền toái cho cô, dù sao thì anh cũng không chịu nổi cứ thấy cô mang cái bộ dáng khí định thần nhàn đó được nữa rồi!
"Vương quản lý làm việc ở công ty cũng đã hai mươi lăm năm rồi."
"Cho nên hoàn toàn đã đi vào trạng thái chờ về hưu." Có lẽ trước kia Vương quản lý vẫn có vài phần tài năng, nhưng đầu óc vẫn cứ một mực dừng lại ở những năm tháng đã qua mà không hề có chút tiến bộ nào nữa, như vậy thì hoàn toàn không có biện pháp đứng vững được tạo bộ phận kinh doanh nữa rồi.
"Thời điểm ông ta về hưu cũng chỉ có vài năm nữa." Hai tay khoanh trước иgự¢, anh nhìn chằm chằm vào sự tỉnh táo của cô, tựa hồ như cô vĩnh viễn đã tính trước được chuyện này, sự tình gì cũng không làm khó được cô.
"Có thể sắp xếp ông ta đến những bộ phận khác, chức vị khác, cái trọng trách quản lý bộ phận kinh doanh quan trọng này ông ta cũng nên rời khỏi rồi." Cô hơi dừng lại, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia phiền chán. "Đương nhiên, phải còn xem ông ta có đủ trình độ để tiếp nhận vị trí này hay không, mà cũng có khi ông ta lại không muốn tiếp nhận vị trí đó."
Bằng không thì, cứ như vậy mà về nhà lãnh lương hưu cũng được rồi!
"Cô ám chỉ Vương quản lý không muốn làm sao?" Nhìn thấy cử chỉ đảo mắt tỏ vẻ phiền chán trong chốc lát rồi biến mất kia của cô, Tào Doãn Anh ngược lại lại cảm thấy vui vẻ lên.
Cái lão Vương quản lý này nói chung vẫn còn có chút tài năng ! Rõ ràng có thể làm cho cô lộ ra loại ánh mắt này.
Lúc này Tào Doãn Anh hoàn toàn đã quên, biểu lộ vừa rồi của mình đối với Vương quản lý so với cô hung ác không biết mấy ngàn lần.
"Tổng giám đốc, tôi nhớ không nhầm thì mới vừa rồi Vương quản lý vừa đi ra khỏi gian phòng này, phẩm tính thái độ của cá nhân ông ấy như thế nào, có lẽ cũng không cần tôi nói thêm điều gì." Từ Như Nhân âm thầm thở dài, cái người này thật sự rất thích đấu khấu với cô, không biết sao mà nhân duyên của cô lại kém như vậy?
"Việc cấp bách, là bảng kế hoạch dự án." Cô không muốn bàn lại cái vấn đề có quan hệ tới "Người" đó nữa. "Công việc liên qua đến sản phẩm mới cũng đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi đến hội nghĩ phát biểu mà thôi."
"Chuyện Vương quản lý tôi sẽ xử lý, lần hội nghị phát biểu này do cô tiếp nhận!" Khuôn mặt tuấn tú của Tào Doãn Anh cười rất ác ý, biết rõ Vương quản lý đối với cô có ý kiến, còn đem cô hướng "Khu vực địch chiếm đóng" mà nhét vào.
"Bộ phận kinh doanh có phó quản lý." Cô làm sao lại không biết tâm tư của anh chứ? Nhưng vẫn hi vọng anh không ác đến mức như vậy. Khiến cho cô biến thành bia đỡ đạn đối với anh đến cùng có cái gì tốt chứ? Không biết sao mà lần nào anh cũng tìm mọi cơ hội để lấy chuyện phá hoại cô làm trò vui? "Tôi nghĩ có lẽ cũng nên cho bọn họ một cơ hội đoàn kết để biểu hiện một chút."
"Lỡ như hoạt động có gì sai sót, vậy toàn bộ bộ phận kinh doanh đều bị cắt giảm được chứ?" Nét mặt của anh rất khó phán định đích thị là đang nói thật hay là nói chơi. "Sản phẩm mới lần này là sản phẩm tiêu thụ trọng điểm của chúng ta trong quý tiếp theo, vạn nhất làm hỏng, cho dù có đem toàn bộ bộ phận kinh doanh loại bỏ hết thì cũng không có biện pháp đền bù tổn thất. Cho nên, công việc lần này tôi đương nhiên muốn giao cho cô."
Đúng vậy, rồi sau đó sẽ chờ xem chuyện cười của cô đúng không?
Từ Như Nhân không giãy dụa nhiều làm chi, dù sao cũng thành thói quen rồi, thanh danh của cô ở công ty cũng đã kém như vậy rồi, ngoại trừ những người thích bát quai đồn thổi này nọ ra bên ngoài, thỉnh thoảng còn có những hãm hại cùng xếp đặt thiết kế thì tuyệt đối người đàn ông trước mắt này là đầu sỏ gây nên!
"Tổng giám đốc đã quyết định như vậy, vậy từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đến bộ phận kinh doanh đi làm." Thích chỉnh cô đúng không? Cô cũng không phải là người để người ta muốn làm gì thì làm.
Anh sững sờ, cũng không nghĩ tới cô có thể nói như vậy.
"Công việc bên này của tổng giám đốc tôi sẽ chuyển giao lại cho trợ lý Phương cùng thư ký Hoàng, nếu như có chuyện gì quan trọng, xin mời tổng giám đốc tự mình xử lý." Cô thể hiện ra dáng tươi thanh nhã."Hoạt động lần này trọng yếu như vậy, tin tưởng tổng giám đốc cùng tất cả các bộ phận nhất định sẽ nguyện ý toàn lực ủng hộ phối hợp."
Cô đây là đang phản lại anh một đòn sao? Cô lại dám chạy tới bộ phận kinh doanh? Cô đã quên chức vụ của cô gọi là "Trợ lý Tổng giám đốc" sao? Chính anh cũng đã có một đống công việc, lại vừa đi công tác trở về, cô lại còn có ý định đem công việc trên tay cô nhét qua sao?
"Tổng giám đốc, mong ngài đừng quên ký một bản công văn, tôi sẽ nhanh chóng cầm "thánh chỉ" đến bộ phận kinh doanh để làm hoạt động chuẩn bị ban đầu." Không đếm xỉa đến ánh mắt hung dữ của anh, cô thong dong mà đi ra, trước khi đi ra ngoài cũng không quên cho anh thêm một kích nữa. "Chờ một chút tôi sẽ đem công việc đang chờ xử lý giao cho thư ký Hoàng, khoản thởi gian tới chỉ sợ tổng giám đốc sẽ hơi vất vả chút ít rồi."
Đóng cửa lại, nụ cười trên mặt cô tan vỡ, trong nội tâm âm thầm thở dài.
Tại sao trong công ty, bọn họ vĩnh viễn đều chỉ có thể dùng sự đối chọi gay gắt, đả kịch nhau như thể để gặp mặt?
Cô thật sự không muốn như vậy, nhưng cái hành vi ác liệt kia lại khiến cho cô không phản kích không được, là do anh bức cô!
Nhớ tới cuộc nói chuyện mới vừa rồi, cô lại càng thêm buồn bực. Đợi một tháng, hằng đêm mong đợi, cuộc gặp mặt của hai người cuối cùng lại không thoải mái như vậy. . . . . .
Sau đó chính mình lại nhất thời xúc động nói muốn tới bộ phận kinh doanh, quản lý công việc bên đó toàn bộ công việc bên này giao lại cho người khác, nếu vậy thì sau này bình thường đi làm cũng khó nhìn thấy anh.
Thật là rối loạn!