Mâu Thuẫn Gay Gắt Sáng sớm ngày hôm sau, Trang Thư Lan xuất hiện ở phòng khách với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Hồng nương nhìn thấy thần sắc Trang Thư Lan uể oải, mệt mỏi, liền vội vàng hỏi.
“Lan nhi, con làm sao vậy? Ngủ không ngon sao?”
“Dạ!”
Trang Thư Lan lên tiếng cúi đầu nhìn mấy người đang ngồi. Nàng miễn cưỡng bắt đầu chào hỏi.
“Hồng nương, chào buổi sáng! Lãnh sư bá, chào buổi sáng!”
Sau đó nàng nhu thuận ngồi xuống cạnh Hồng nương.
” Có thể ăn cơm sáng được chưa ạ?”
“Chờ phu quân của con tới là có thể ăn được.”
Lãnh Bá Thiên trả lời.
“À!”
Trang Thư Lan thờ ơ lên tiếng.
“Lan nhi, sao con và phu quân không cùng tới vậy?”
Hồng nương nghi hoặc.
“Vì sao con với hắn phải cùng nhau tới ạ?”
Trang Thư Lan hơi gắt lên tiếng hỏi lại. Nàng cầm lấy đũa, nhìn về phía Tứ Nhi, mỉm cười nói.
“Tứ Nhi, em cũng ngồi xuống ăn đi. Ăn sáng xong em theo ta ra ngoài một lát!”
Tứ Nhi hơi do dự nhưng vẫn quyết định ngồi xuống.
Hồng nương giật mình. Hôm nay nàng cảm thấy thái độ của Trang Thư Lan có chút khác lạ, giống như là vợ chồng son giận dỗi nhau.
“Hồng nhi, Minh Duệ là đại thần triều đình, bây giờ đang là giờ thượng triều buổi sáng.”
Lãnh Bá Thiên thấy vậy cũng lên tiếng giải thích.
“Muội quên mất điều này!”
Hồng nương nghe xong cười cười ra vẻ đã hiểu, âm thầm cười mình lo lắng, suy nghĩ quá nhiều.
“Lan nhi, thành thân là đại sự cả đời, ta cũng không có của hồi….quà gì cho con. Lát nữa ta cùng con ra ngoài, con xem thích thì gì thì mua, coi như là quà cưới ta tặng con nhé!”
“Cảm ơn ý tốt của Hồng nương. Nhưng mà con muốn đi ra ngoại thành. Nếu như Hồng nương thích có thể đi cùng con. Coi như chúng ta ra ngoại thành đạp thanh ( đi chơi trong tiết thanh minh – Trong Truyện Kiều của Nguyễn Du cũng có nhắc tới việc này rồi. :D) đi!”
“Thật sao?”
Hồng Trù vui vẻ. Với việc Trang Thư Lan chủ động gần gũi, nàng rất vui, kích động cầm lấy tay Trang Thư Lan.
“Muốn đi, tất nhiên là ta muốn đi rồi!”
“Lan nhi, nếu muốn ra ngoài đạp thanh, sao lại không gọi phu quân ta chứ?”
Tư Đồ Minh Duệ đột nhiên xuất hiện khiến Trang Thư Lan hơi bất ngờ. Nhìn theo hướng tiếng nói phát ra, nàng chỉ thấy Tư Đồ Minh Duệ cười cười đi lại. Trên người hắn vẫn mặc bộ trường bào đỏ thẫm, trên đầu đội mũ quan chói lọi.
Có điều Trang Thư Lan phát hiện hôm nay Tư Đồ Minh Duệ hơi khác so với mọi ngày. Sắc mặt trắng bệch giống như hắn đã phải vất vả cả một đêm.
“Không phải ngài vào triều sớm sao?”
Trang Thư Lan vô thức hỏi. Theo như nàng biết, lúc này chắc hẳn hắn đang phải ở điện Kim Loan nghe câu ngàn năm không đổi :”Có việc thì dâng tấu, không có việc gì thì bãi triều”.
“Hoàng thượng cho phép ta ba ngày không phải vào triều, huống hồ ta cũng chỉ thỉnh thoảng vào triều dạo chơi thôi.”
Tư Đồ Minh Duệ đi tới bên cạnh Trang Thư Lan ngồi xuống. Thật không ngờ hôm nay nàng lại chủ động hỏi han hắn. Hắn vốn đang lo lắng nàng vẫn còn tức giận chuyện tối qua nên hôm nay sẽ không thèm để ý tới hắn.
Cũng đúng, làm quan cùng hắn mấy tháng, số lần hắn vào triều có thể đếm trên đầu ngón tay, quang minh chính đại trốn việc trong triều cũng chỉ có hắn dám làm. Trang Thư Lan gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nàng lơ đãng nhìn thấy Thư Vân theo sau Tư Đồ Minh Duệ đi vào. Trang Thư Lan hơi kinh ngạc. Sao nàng ta lại ở chỗ này. Nàng để ý thấy sắc mặt Thư Vân hồng nhuận, lông mày nhớn cao vui vẻ, cao ngạo liếc nhìn Trang Thư Lan, giống như chuyện tối ngày hôm qua chưa hề xảy ra.
“Thư Vân thỉnh an phu nhân, Lãnh đại nhân, Hồng phu nhân.”
Thư Vân dịu dàng cúi đầu, điềm đạm nói.
Lãnh Bá Thiên và Hồng Trù đều mỉm cười gật đầu coi như đáp lễ. Mà tay Trang Thư Lan đang cầm đũa bỗng hơi run run. Sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía Tứ Nhi. Tứ Nhi xấu hổ cười, nhún nhún vai biểu thị bất đắc dĩ – Tối hôm qua Tư Đồ Minh Duệ tới phòng nàng yêu cầu nàng giao giải dược. Nàng cũng nghĩ đây là chuyện giữa tiểu thư và hắn cho nên nàng là người ngoài không tiện nhúng tay vào. Nàng đã đưa giải dược cho Tư Đồ Minh Duệ chỉ có điều muốn giải độc hoàn toàn cần phải có nội lực thay người trúng độc vận công 4 canh giờ đẩy độc tố trong người ra. Cho nên Tứ Nhi không cần nghĩ nhiều cũng biết chính Tư Đồ Minh Duệ cả đêm đã thay Thư Vân giải độc.
Trang Thư Lan lạnh lùng liếc Tư Đồ Minh Duệ một cái, sau đó lập tức cười nói.
“Hồng nương à, bỗng nhiên con nhớ có thứ quan trọng cần đưa cho dì. Bây giờ dì có thể về phòng cùng con được không?”
“Là vật gì vậy? Đợi ăn xong cơm sang rồi đi lấy không được sao? “
Tư Đồ Minh Duệ nhíu mi.
“Rất vội, không thể chờ được! Nếu không có thể gây tai nạn ૮ɦếƭ người!”
Trang Thư Lan bỗng đứng lên, suy nghĩ một chút rồi nói.
“Vẫn để m%9