Cửa Tiệm Mới Việc buôn bán ở cổ đại cũng không phải là chuyện dễ! Đây là kết luận Trang Thư Lan rút ra được sau hai ngày đi khảo sát tình hình thực tế. Nàng cũng hiểu rõ đạo lý nóng vội sẽ hỏng việc, cho nên quyết định căn cứ theo nhu cầu cơ bản của con người – ăn – bắt đầu kinh doanh từ đó. Tuy rằng không có ý tưởng gì mới nhưng vạn sự khởi đầu nan, đầu tiên là phải có vốn. Nàng cứ mở cửa hàng ra rồi tính tiếp, đến lúc đó kinh doanh được còn sợ không thể mở thêm vài cửa tiệm nữa sao?
Có điều Trang Thư Lan không tham quá, nếu kinh doanh quá tốt đến lúc đó chỉ mệt nàng thôi, mặc dù sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Cho nên Trang Thư Lan chỉ tính kinh doanh ít ít, có thể nuôi sống được bản thân là được rồi, còn về những thứ khác, tạm thời nàng không muốn nghĩ quá nhiều – ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì? Dù kế hoạch có tỉ mỉ tới đâu cũng không tránh được có chỗ sơ xuất, nàng cũng không muốn vì chuyện này mà mệt óc!
Sau khi xác định rõ phải làm thế nào, Trang Thư Lan bắt đầu đi khảo sát tại các cửa hàng kinh doanh ăn uống tại kinh thành – trong kinh thành kinh doanh về lĩnh vực này cũng chia ra rất nhiều loại, ví dụ như Thập Nhị Phường chủ yếu là điểm tâm, Quế Hương Lâu chỉ phục vụ bữa ăn thượng hạng, cao cấp, còn Thiên Lý Hương chủ yếu bán rượu và trà.
Sau khi ghé thăm mấy cửa hàng ăn uống, Trang Thư Lan quyết định mở cửa tiệm kinh doanh mặt hàng chưa ai có, chỉ có nàng có. Ở con phố phía Tây bắc của kinh thành sầm uất mở một quán lẩu và một tiệm trà, đặc biệt tiệm trà này sẽ bán những đồ uống lạnh để giải khát.
Mở quán lẩu và tiệm trà là bởi vì ở Đại Đông hoàng triều này căn bản chưa có ai từng thưởng thức hai thứ đó! Cho nên hai lĩnh vực ấy sẽ sớm làm ăn phát đạt ở đây, đối với việc kinh doanh này Trang Thư Lan ôm hi vọng rất lớn – con người luôn tò mò, đặc biệt là đối với những thứ chưa từng nhìn thấy. Chỉ cần đánh trúng vào tâm lý này thì đảm bảo kinh doanh sẽ càng ngày càng phát triển.
“Nguyệt Nương, trên bàn bên này có hai bản vẽ, một là cách bày trí của quán lầu và tiệm trà, một bản khác là phương thức kinh doanh, và ít sách dạy nấy ăn…Còn những chuyện khác, chờ tới khi người mời được đầu bếp mới ta sẽ nói chuyện với bọn họ. Đúng rồi, trong tiệm trà chỉ tuyển những cô nương có dung mạo thanh tú, ăn nói khéo léo, lanh lợi, làm việc linh hoạt một chút, tốt nhất là phải có trí tưởng tưởng và sức sáng tạo…..”
Trang Thư Lan vừa phân loại chỗ công văn do Tư Đồ Minh Duệ sai người đưa tới vừa bàn giao công việc với Nguyệt Nương đang đứng bên cạnh.
Nguyệt Nương chính là người của Tư Đồ Minh Duệ đưa tới giúp nàng. Dì ấy khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua rất có phong cách của một người phụ nữ mạnh mẽ ở hiện đại. Hơn nữa, dì ấy lại là người rất hiểu chuyện, không những không phản đối với những việc nàng giao mà còn rất để tâm tới lời nói của nàng.
“Làm thế nào mới xác định được những người đó có trí tưởng tượng và sức sáng tạo?”
Lần đầu tiên Nguyệt Nương nghe thấy từ như vậy tất nhiên sẽ không hiểu, chỉ có thể khó hiểu hỏi Trang Thư Lan.
“À…….”
Trang Thư Lan ngẩng đầu lên nhìn Nguyệt nương rồi cười, gần đây nàng luôn dùng những từ ngữ hiện đại nói với Nguyệt Nương, hèn gì mỗi lần nghe thấy dì ta lại phải hỏi lại nàng. Song Trang Thư Lan cũng vui vẻ giải thích.
“Thế này đi, Nguyệt Nương chỉ cần hỏi các nàng đó một vấn đề đơn giản “các cô nương cho rằng ánh trăng ngày mười lăm tháng tám nhìn giống thứ gì?” đáp án các nàng trả lời càng mới mẻ càng tốt, về phần xem các nàng có khéo tay hay không, Nguyệt nương nhất định là cao thủ rồi! Có điều, chờ sau khi tuyển chọn xong ta sẽ tự mình kiểm tra năng lực của những cô nương kia!”
Thôi khổi, cứ để Nguyệt Nương lo liệu tất cả đi, đợi sau khi việc kinh doanh ổn định thì sẽ để cho dì ấy toàn quyền xử lý.
“Vâng!”
Nguyệt Nương gật đầu, thấy Trang Thư Lan vẫn không ngừng làm việc nên không muốn quấy rầy thêm, nhẹ giọng hỏi.
“Trang cô nương còn chuyện gì cần căn dặn nữa không?”
“Ừm, không có! Dì đi làm việc của mình đi!”
Trang Thư Lan ngẩng đầu cười nhẹ.
“Đúng rồi, tốt nhất phải khai trương quán lẩu trong vòng nửa tháng nữa, cuối năm là thời điểm làm ăn có lợi, năm mới nên tranh thủ cơ hội tóm những kẻ có tiền trong kinh thành. Còn tiệm trà thì tạm thời không cần phải vội!”
“Nguyệt Nương đã rõ!”
“À, dì nên ra khỏi khu này bằng cửa sau, nếu có gặp một thiếu niên khoảng mười hai, mười ba tuổi thì dì cứ nói mình là ✓ú nuôi của ta, chớ nói thêm gì với hắn”
Trang Thư Lan đột nhiên nghĩ tới người kẻ có khuôn mặt như trẻ con – Quỷ Mị, nhớ tới gần đây hắn hay chạy lung tung trong tiểu viện thì không khỏi nhíu mày.
Nguyệt Nương rời khỏi, Trang Thư Lan cũng cố gắng tập trung phê duyệt công văn, vậy mà cái tên “nhóc” kia không biết từ đâu lại chạy tới góp vui.
“Đồ đệ, mau tới đây, nhìn xem sư thúc mang cái gì ăn ngon tới cho con này!”
Quỷ Mị mang theo một con vịt nướng cười ha ha đi vào phòng, đứng trước bàn đọc sách của Trang Thư Lan che hết một nửa ánh sáng.
Cũng không biết thế nào, sáng ngày thứ hai Quỷ Mị bắt gặp Trang Thư Lan mặc quan phục đi tới Hàn Lâm viện, sau đó lại nghe được tin Trang Thư Lan chính là thám hoa năm nay, hắn lập tức yêu cầu nàng gọi hắn là sư thúc, còn hắn gọi nàng là đồ đệ.
Nhưng sao Trang Thư Lan có thể để hắn được như ý chứ? Nàng vẫn chưa quên việc hắn cầm đao lạnh lùng kề sát cổ nàng tối hôm đó đâu.
“Ngươi qua bên kia đi! Đừng có chắn hết ánh sáng của ta!”
乃út trong tay Trang Thư Lan cũng không ngừng lại, đầu cũng không ngẩng lên, nói.
“Đồ đệ thật là chăm chỉ!”
Quỷ Mị cười hì hì rồi ngồi lên ghế, đặt vịt nướng lên bàn, uống trà rồi xé một cái chân vịt gặm, vừa nhai vừa quan sát Trang Thư Lan. Cho tới tận khi ăn hết cái chân vịt kia, hắn vừa xỉa răng vừa nói thầm.
“Tốt xấu gì ta cũng là một sát thủ có tiếng, tại sao ngươi lại không coi ta ra gì?”
“Ta đã từng thấy nhiều sát thủ không hề kém ngươi rồi!”
Trang Thư Lan vốn không định trả lời nhưng không muốn cũng vẫn phải mở miệng, bởi vì Quỷ Mị sẽ hỏi tới khi nào nàng trả lời mới thôi.
“Hừ! Ta thấy ngươi đúng là một kẻ không bình thường.”
Quỷ Mị lại lầm rầm trong miệng.
“Có nữ tử nào lại thản nhiên ở cùng một phòng với ta – một sát thủ có tiếng trên giang hồ? Hơn nữa, mấy ngày vừa rồi ta cũng đã quan sát ngươi, thái độ của ngươi rất bình tĩnh, gặp chuyện bất ngờ mà không sợ hãi. Ta thực hoài nghi thật nghi ngờ hôm đó là ngươi cố ý làm vậy để tranh thủ sự đồng tình của sư phụ ngươi…Đúng rồi, sư phụ của ngươi cũng không bình thường, không ngờ lại đối xử dịu dàng mềm mỏng với ngươi như vậy. Từ trước tới nay ta chưa từng thấy hắn như thế, giống như đang che chở một bảo bối vô cùng quý giá…..”
“Ngươi đã nói hết chưa?”
“Cạch” – Trang Thư Lan đặt cây 乃út trong tay xuống, cắt ngang Quỷ Mị đang thao thao bất tuyệt. Một tay nàng chống cằm, một tay lại xoa nhẹ huyệt thái dương.
“Nếu ngươi đã thích quan sát ta như vậy thì ta đây sẽ cho ngươi một cơ hội tốt để quan sát ngay lập tức!”
“Cơ hội gì?”
Quỷ Mị vừa nghe xong thì nổi hứng thú.
“Ngươi có biết chữ không?”
“Đương nhiên biết!”
Sát thủ không biết chữ! Đây đúng là chuyện nực cười nhất thế gian, nếu như không thích tự mình ra mặt khi liên hệ với người khác thì phải trao đổi qua thư, điều này yêu cầu bọn hắn phải biết chữ.
“Ngươi có thể viết chữ không”
“Ngươi hỏi chuyện gì thực tế một chút có được không? Việc này với việc quan sát ngươi thì có liên quan gì tới nhau?”
Quỷ Mị sốt ruột hỏi.
Trang Thư Lan hơi mím môi nhưng rất nhanh lại tươi cười kiểu xã giao, ngoắc tay gọi Quỷ Mị.
“Ngươi lại đây!”
“Có chuyện gì?”
Quỷ Mị có một dự cảm không tốt chút nào
“Lại đây, ngồi xuống chỗ này!”
Trang Thư Lan đứng lên, chỉ chỉ chỗ nàng vừa ngồi.
Quỷ Mị hơi lo sợ, bất an ngồi xuống.
“Rất tốt!”
Khoé miệng Trang Thư Lan vẫn giữ nguyên nét cười, lấy ra một tờ công văn ở bên cạnh đưa tới trước mặt Quỷ Mị.
“Được rồi! Bây giờ ngươi hãy đọc những chữ viết trên này cho ta nghe!”
“Tại sao ta lại phải đọc?”
Quỷ Mị nhìn chữ chi chít trên tờ giấy thì da đầu cũng run lên, theo thói quen hỏi lại.
“Bảo ngươi đọc thì ngươi cứ đọc đi!”
Trang Thư Lan bước tới giường ngủ, hắt xì một cái sau đó mới mở miệng nói tiếp.
“Không phải ngươi muốn quan sát ta đó sao, đợi ngươi đọc hết chỗ công văn này chắc chắn sẽ hiểu rõ ta hơn vừa rồi!”
Có thật không? Quỷ Mị bán tín bán nghi nhưng cuối cùng cũng mở miệng đọc.
“Thứ sử Thanh Châu, Bái Phương xin tấu trình: Mùa hè năm nay Thanh Châu gặp phải nạn sâu bệnh và lũ lụt khiến dân chúng Thanh Châu mất mùa. Vừa qua Đông chí, hơn một nửa số dân chúng tại Thanh Châu thành phải chịu đói. Cho nên Thứ sử Thanh Châu mong triều đình cho phép Thanh Châu mở kho lương thực cứu tế dân chúng.
“Ừm, Tiểu Mị, cầm 乃út lên, ta đọc ngươi viết! Ta chỉ đọc một lần thôi!”
Trang Thư Lan không đợi Quỷ Mị phản bác liền nói tiếp.
“Việc này thuộc chức trách của Bộ Lại nhưng mở kho lương thực cứu tế là việc quan trọng, cần tính toán cẩn thận, đề nghị sau ba ngày Bộ Lại phải đưa ra phương án giải quyết hữu hiệu nhất cho việc này, sau đó tấu trình lên chờ hoàng thượng định đoạt.”
Quỷ Mị nghe thấy Trang Thư Lan gọi hắn là “Tiểu Mị” thì vô cùng tức giận, nhưng sau khi nghe thấy giọng điệu như ra lệnh của Trang Thư Lan thì cũng bớt đi vài phần, căm hận cầm 乃út viết những điều Trang Thư Lan vừa nói vào công văn.
“Viết xong rồi thì xếp công văn này vào chồng thứ hai bên tay phải của bàn.”
Vừa thấy Quỷ Mị dừng 乃út, Trang Thư Lan lại sai bảo, nhàn nhã cắn hạt dưa trên giường.
“Lại đọc tiếp bản khác đi”
Ma xui quỷ khiến thế nào Quỷ Mị lại răm rắp nghe theo lời sai bảo của Trang Thư Lan, đặt công văn lên chỗ đó rồi lại lấy một bản công văn khác từ bên trái ra đọc lên.
“Nhạc Châu, huyện lệnh huyện Đồng Dương báo cáo………”
Cứ như vậy, trong lúc vô tình Quỷ Mị đã đọc hết chỗ công văn chưa được phê duyệt và ghi lại hết những lời Trang Thư Lan nói. Cho tới khi bản công văn cuối cùng đặt sang bên phải thì Quỷ Mị mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Thì ra dưới gầm trời này còn có nhiều việc như vậy! Ta còn tưởng rằng ngoài chuyện phân tranh trên giang hồ thì sẽ không còn chuyện gì khác nữa!”
Trang Thư Lan nghe xong những lời này thì đanh mặt lại. Đám người trên giang hồ đúng là không biết tới khó khăn của dân chúng, mỗi ngày còn mạnh miệng hô to “hành hiệp trượng nghĩa” nhưng chân chính hành hiệp trượng nghĩa có được bao nhiêu người? Những tranh chấp trên giang hồ không ảnh hưởng tới dân chúng đã là “vạn hạnh”( vô cùng may mắn) rồi!
“Đúng rồi! Chẳng phải ngươi nói ta đọc xong là có thể càng hiểu rõ về ngươi sao? Nhưng bây giờ ta chỉ thấy miệng khô lưỡi rát chẳng hiểu thêm được gì!”
Quỷ Mị nhớ ra mục đích ban đầu tới đây thì trừng mắt nhìn Trang Thư Lan. Đương nhiên hắn cho rằng nàng đang đùa giỡn hắn.
“Haizzz! Vậy mà còn chưa hiểu, chỉ có thể nói ngươi ngu ngốc mà thôi!”
Trang Thư Lan đứng dậy đi ra ngoài cửa, nói với một hạ nhân đang chờ chuyển công văn đi.
“Các ngươi mau đem chỗ công văn này tới Tư Đồ phủ!”
“Bẩm đại nhân!”
Hạ nhân cung kính chắp tay thi lễ.
“Tư Đồ đại nhân đã dặn, sau khi đại nhân phê duyệt hết chỗ công văn này, tiểu nhân sẽ trực tiếp giao cho lục bộ!”
Khoé miệng Trang Thư Lan giật giật, sau một lúc lâu mới hung hăng nói.
“Hừ! Hắn thật đúng là rất quan tâm tới ta! Cứ làm theo yêu cầu của hắn đi! Có điều sau khi trở về ngươi hãy nói với chủ của ngươi: Chỗ công căn này xuất hiện việc gì ngoài ý muốn hoặc là tới một ngày nào đó hoàng thượng trách tội thì hắn cũng là xứng đáng thôi!”
Người kia đương nhiên cảm nhận được sự tức giận trong lời nói của Trang Thư Lan, vâng dạ trả lời rồi gọi những người khác vào phòng mang công văn đi.
“Sao thế? Đồ đệ, sao ngươi lại phê duyệt công văn thay cho tên Tư Đồ Minh Duệ?”
Quỷ Mị gặm một cái chân vịt khác đi tới cạnh Trang Thư Lan tò mò hỏi.
“Chuyện trong triều ngươi đừng có hỏi nhiều!”
Trang Thư Lan lười trả lời, hai tay lại day huyệt thái dương.
“Cũng giống như ta không hỏi ngươi về chuyện trong chốn giang hồ của sư phụ ta!”
“Nhưng mà…….”
“Tiểu Mị, hiện giờ ngươi có thể rời đi được rồi đấy.”
Trang Thư Lan lại đi tới giường ngủ.
“Ta muốn nghỉ ngơi một chút, chớ có quấy rầy ta!”
Nhắc tới hai chữ “Tiểu Mị”, sắc mặt Quỷ Mị thoáng chốc đen lại. Tên tuổi hắn cũng đã nổi danh giang hồ, người khác vừa nghe thấy đã run sợ , chí ít cũng có thể khiến cho kẻ khác kinh hãi, vậy mà nữ nhân “yếu đuối” Trang Thư Lan này lại cố tình không coi hắn ra gì, thậm chí còn gọi hắn bằng một cái tên khó nghe như vậy.
Nhưng hắn có thể làm gì được nàng? Không nói tới việc nàng là đồ đệ của Huyễn Bách, chỉ cần nàng không phải là mục tiêu mà người khác bỏ tiền ra thuê hắn Gi*t, nàng lại không trực tiếp xâm phạm lợi ích của hắn, hắn sẽ không tự dưng đi Gi*t nàng! Hơn nữa bên cạnh nàng mấy ngày qua, hắn cảm thấy nàng là người rất hiểu biết, không chỉ làm quan mà còn hiểu rõ rất nhiều chuyện khác, nói chuyện với nàng còn thú vị hơn là nói chuyện với một nữ hiệp giang hồ. Quan trọng nhất là, mặc dù nàng không phải là người trong giang hồ nhưng lại có sự hào sảng của một nữ hiệp! Khí chất của một tiểu thư khuê các kết hợp với khí chất giang hồ hiệp nữ cho dù thế nào cũng thấy cuốn hút, say mê.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi đi! Ta ra ngoài tản bộ một vòng!”
Quỷ Mị nhìn thấy ngày nào Trang Thư Lan cũng bận bịu, lo lắng công việc nên hắn cũng biết nàng thật sự rất mệt mỏi, cho nên “mở lòng từ bi” để nàng nghỉ ngơi một lát, tí nữa hắn lại đến tìm nàng nói chuyện.
Trang Thư Lan trong phòng cũng lười lên tiếng trả lời, sau khi nghe thấy tiếng khép cửa thì cả người nàng đổ ập lên giường, quần áo cũng không chịu thay, cứ để như vậy nằm ngủ, cho tới chiều vì bụng đói nên mới chịu tỉnh dậy.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngồi dậy ôm chăn, ho vài tiếng mới nghe được tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng, theo thói quen gọi.
“Thuý Hồng?”
Thuý Hồng là nha hoàn mới, phụ trách việc ăn uống hàng ngày của nàng.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?”
Giọng nói vui mừng có phần hơi kích động.
Giọng nói này chẳng phải là của Tứ Nhi ư? Sao Tứ Nhi lại ở đây? Trang Thư Lan quay đầu nhìn người vừa bước vào, xác định không phải là lỗ tai nàng có vấn đề – Tứ Nhi đặt chậu nước đang bê trên tay xuống kệ, sau đó cười vui vẻ đứng trước mặt Trang Thư Lan.
“Tiểu thư, trước tiên người rửa mặt đi đã, sau đó sẽ có cơm chiều ngay.”
Tứ Nhi cố gắng kìm nén cảm xúc vui mừng, nhỏ nhẹ nói.
“Ừ! Được rồi!”
Trang Thư Lan vén chăn ra, xỏ giầy vào đi tới chỗ kệ đặt chậu nước, dùng nước ấm rửa mặt sau đó nhận lấy khăn mặt do Tứ Nhi đưa tới, hỏi Tứ Nhi với vẻ nghi ngờ.
“Sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi không làm việc trong tướng phủ à?”
“Nô tỳ bị quản gia của Tướng Phủ đuổi đi rồi. Nô tỳ không có chỗ nào để đi, lại nhớ tới trước đây tiểu thư đối xử với nô tỳ rất tốt, cho nên nô tỳ muốn tìm chỗ ở của tiểu thư để hầu hạ người. Thật may là nô tỳ gặp được sư phụ của tiểu thư, sau đó người đã cho nô tỳ ở lại.”
Vẻ mặt Tứ Nhi xúc động kể lại.
“Thế sao lại bị quản gia đuổi khỏi phủ?”
Tuy rằng tuổi Tứ Nhi còn nhỏ nhưng làm việc nhanh nhẹn, đâu có thể vô duyên vô cớ bị đuổi ra khỏi phủ được?
“Tiểu thư rời khỏi phủ thì nô tỳ được phân công tới hầu hạ đại tiểu thư.”
Tứ Nhi nói tới đây thì hơi ngừng lại, vẻ mặt mất tự nhiên, nói.
“Hai ngày trước nô tỳ quét dọn phòng của đại tiểu thư, không cẩn thận làm vỡ bình sứ trắng của người. Đại tiểu thư rất tức giận, mắng chửi nô tỳ một hồi rồi bảo quản gia đuổi nô tỳ ra khỏi phủ.”
Một cái bình sứ trắng bình thường bị vỡ mà lại đuổi một nha hoàn ra khỏi phủ ư? Đây cũng không phải là tác phong hành xử ở phủ Thừa tướng! Trang Thư Lan cho rằng đây là do Trang Thư Dao giận chó đánh mèo. Hai ngày trước trong lúc đối thơ ở hoàng cung, nàng “vô tình” nổi bật hơn Trang Thư Dao! Nàng còn nhớ rõ lúc thái hậu giữ nàng lại để chép thơ, ánh mắt oán hận của Trang Thư Dao như muốn xuyên thủng nàng .
“Ngươi đã tới đây vậy thì cứ yên tâm mà đi theo ta!”
Trang Thư Lan gật đầu. Chuyện Tứ Nhi bị đuổi khỏi phủ có phần lớn nguyên nhân là do nàng. Tứ Nhi lại cố ý tìm nàng, trong lúc này sự cảm động và áy náy cùng dâng lên trong lòng Trang Thư Lan. Trước kia nàng đối xử với Tứ Nhi cũng giống như với những người khác trong phủ Thừa tướng. Nàng sợ Tứ Nhi cũng giống như những người khác nên đối xử rất lạnh nhạt, cũng không vì Tứ Nhi là nha hoàn mà coi thường, nhưng ở chung luôn có cảm giác không hiểu nhau, thậm chí mang theo đề phòng. Mà nay, trong kinh thành này Tứ Nhi lại tìm nàng chẳng qua là vì mình đối xử với nàng “ vô cùng tốt”, chỉ với điều này cũng khiến trong lòng Trang Thư Lan cảm thấy hơi là lạ, thấy ánh mắt Tứ Nhi chân thành, trong sáng, dường như Trang Thư Lan có cảm giác mình đã mắc nợ Tứ Nhi.
“Nếu tới một ngày phải rời đi, ta nhất định sẽ mang ngươi đi theo.”
“Tiểu thư còn muốn rời đi?”
Tứ Nhi giật mình hỏi.
“Ha ha, nơi này cũng không phải nhà của ta, chỉ là ở tạm thôi!”
Trang Thư Lan cười cười, dùng khăn lau mặt.
“Ừm… về sau trước mặt ta ngươi không cần phải xưng nô tỳ, đây cũng không phải Tướng phủ, không có quy định như vậy, ngươi có thể thoải mái một chút.”
“Thật sự không phải xưng nô tỳ ạ, tiểu thư?”
Mắt Tứ Nhi sáng lên, khuôn mặt đang hưng phấn lập tức lại xịu xuống.
“Vậy trong lúc nô tỳ nói chuyện với tiểu thư, nô tỳ nên xưng hô như thế nào?”
“Tuỳ ngươi, ngươi cảm thấy xưng hô thế nào cho thoải mái là được”
Trang Thư Lan duỗi lưng, lắc lắc cổ, vuốt vuốt mái tóc có vẻ như cũng không rối lắm, vậy không cần phải chải lại rồi. Nàng kéo tay Tứ Nhi nói.
“Được rồi, Tứ Nhi, chúng ta đi kiếm cái gì ăn thôi!”
Trái ngược với Trang Thư Lan vui vẻ, Tứ Nhi lại thấy phiền não. Nàng đang nghĩ tới việc sau này xưng hô thế nào trước mặt Trang Thư Lan…
Trong đại sảnh, Trang Thư Lan không ngờ lại thấy Hoa Như Ngọc đang ngồi ngay ngắn tại bàn ăn cơm! Nàng đang tranh cãi gì đó với Huyễn Bách. Động tác đầu tiên của Trang Thư Lan là che miệng. Nàng không quan tâm cho lắm, dù sao cũng là chuyện của hai người bọn họ, lúc này coi như không thấy gì là tốt nhất.
Có điều, từ ngày ở trong Túy Xuân Uyển đó cũng chưa từng gặp nhau, trong lúc nhất thời Trang Thư Lan không biết đối mặt với Di nương và Hoa Như Ngọc thế nào nữa? Chỉ có thể theo thói quen, cười thật tươi, chào hỏi.
“Như Ngọc tỷ tỷ, tỷ đã đến!”
“Đúng vậy!”
Hoa Như Ngọc hơi sững sờ, lát sau cũng mỉm cười đáp lại, hỏi thử Trang Thư Lan.
“Hiện giờ muội ở chỗ này à?”
“Đương nhiên……”
Trang Thư Lan nhận thấy nụ cười của Hoa Như Ngọc cứng ngắc, ánh mắt ảm đạm. Nhớ tới vừa rồi lúc mới bước vào thì thấy Hoa Như Ngọc và Huyễn Bách đang tranh cãi điều gì đó – Mặt Huyễn Bách lạnh tanh, còn sắc mặt Hoa Như Ngọc lúc này còn khó chịu hơn so với lúc nãy, ánh mắt nhìn nàng có vẻ u oán.
Lúc này Trang Thư Lan mới tự hỏi : tại sao hôm nay Hoa Như Ngọc lại xuất hiện ở đây? Lúc sáng cũng không thấy Huyễn Bách nhắc tới việc Hoa Như Ngọc chiều nay sẽ đến. Mà không đúng, nàng đã ở đây nhiều ngày rồi cũng chưa từng thấy Hoa Như Ngọc đến đây!
Cho nên Trang Thư Lan luôn hoài nghi, hoài nghi Hoa Như Ngọc không biết Huyễn Bách mua tiểu viện này trong kinh thành, nếu không với tính cách của nàng ta nhất định sẽ hai ngày ba bữa lại tới đây!
Nếu tới hôm nay Hoa Như Ngọc mới biết được Huyễn Bách mua tiểu viện, hơn nữa là đang ở chung cùng với nữ đồ đệ của mình, còn nàng là người yêu của hắn lại không hề biết chuyện này, đổi lại là một người khác, ai cũng sẽ tức giận cả thôi!
Khi Trang Thư Lan đoán tại mình mà Hoa Như Ngọc và Huyễn Bách cãi nhau thì cảm thấy nàng đã phạm một lỗi quá lớn. Mặc dù Hoa Như Ngọc đã lặn lội trong chốn hồng trần nhiều năm nhưng tính tình nôn nóng vẫn không thay đổi, hơn nữa nữ nhân một khi rung động thì luôn nhạy cảm, nếu như trí tưởng tượng của nàng quá mức phong phú…. Vậy cũng thật sự là phiền toái!
“Như Ngọc tỷ tỷ!”
Trang Thư Lan giải thích.
“Muội chỉ tạm thời ở lại chỗ này thôi, chờ thêm thời gian nữa muội sẽ chuyển đi!”
“Lan Lan, ta không có ý như vậy. Ta chỉ muốn nói muội là một tiểu thư lại phải một mình ở nơi này, gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, bên cạnh không có ai làm bạn, ta nghĩ về sau sẽ thường xuyên đến nói chuyện với muội để muội đỡ buồn.”
Hoa Như Ngọc nhẹ nhàng thở ra rồi lại vội vàng giải thích.
Sau khi nghe xong Trang Thư Lan nói, lông mày Huyễn Bách hơi nhíu lại nhưng ngay sau đó sắc mặt lại lạnh lùng như thường, lời nói không có độ ấm.
“Con tính đi đâu?”
“Đúng vậy! Nếu muội thật sự chuyển đi, vậy muội sẽ ở chỗ nào?”
Hoa Như Ngọc lo lắng hỏi.
“Muội chỉ là một tiểu cô nương, ra ngoài sẽ vô cùng nguy hiểm!”
Trang Thư Lan không trả lời, chỉ chăm chú nhìn Hoa Như Ngọc, sau một lúc lâu mới mở miệng nói đùa.
“ Ha ha, chắc là muội nhầm! Sao muội cảm thấy hình như Như Ngọc tỷ tỷ ghen với việc muội ở cùng với sư phụ thì phải!”
Nhất thời Hoa Như Ngọc cảm thấy mất tự nhiên, liếc mắt nhìn Huyễn Bách một cái, sau đó lại cười gượng.
“Lan nhi thật biết nói đùa, Huyễn Bách là sư phụ của muội, muội là đồ đệ của chàng, vậy nên sư phụ quan tâm, chăm sóc đồ đệ là chuyện nên làm, ta có gì mà ghen với chẳng không ghen?”
Đúng vậy không? Trang Thư Lan chỉ cười nhẹ. Lúc trước bọn họ chơi đùa cùng nhau thì không dưới một lần Hoa Như Ngọc nói là ngưỡng mộ nàng, nói nàng chỉ là một người vô dụng mà lại có thể làm cho Huyễn Bách chú ý, lại còn cam tâm tình nguyện dạy nàng võ công. Cho tới khi Huyễn Bách và nàng đã là thầy trò, Trang Thư Lan cũng không quên đêm đó tại Túy Xuân Uyển, nàng ta cứ dính trên người Huyễn Bách, động tác như muốn độc chiếm, ánh mắt kiêu ngạo, nhìn nàng với vẻ đầy đắc ý, Trang Thư Lan dám khẳng định đêm đó nàng ta nhìn thấy nàng vào tới cửa phòng mới cố ý làm vậy, mục đích đơn giản chỉ là muốn cho nàng biết Huyễn Bách thuộc về nàng ta! Vừa rồi ánh mắt Hoa Như Ngọc u oán như vậy dường như đang oán hận nàng tại sao lại ở chỗ của Huyễn Bách?
Có lẽ, nàng nên làm một chút gì đó để Hoa Như Ngọc hiểu rõ, nàng với Huyễn Bách không có chuyện gì – ít nhất là nàng chỉ có tình cảm thầy trò với Huyễn Bách mà thôi.
Không khí trầm mặc bao trùm cả bàn ăn, Hoa Như Ngọc bất an lo sợ nhìn Huyễn Bách. Hắn cũng không có biểu tình gì nhiều, tầm mắt lưu chuyển giữa Trang Thư Lan và Hoa Như Ngọc như đang suy nghĩ gì đó. Trang Thư Lan chỉ mỉm cười yếu ớt, nụ cười cũng không lan ra đôi mắt, điều này càng làm cho nụ cười của nàng trở nên bí hiểm.
“Ăn cơm thôi, ta đói lắm rồi!”
Phát hiện bầu không khí có vẻ khác thường, để giải toả, nàng nhẹ nhàng cầm đũa gắp một miếng thịt nướng bỏ vào miệng, sau đó lại nhìn xung quanh bốn phía rồi hỏi Huyễn Bách .
“Sư phụ, tiểu Mị đâu rồi? Thường ngày cứ nghe tới ăn là hắn chạy tới còn nhanh hơn cả gió cơ mà?”
“Chắc là ra ngoài ăn cơm rồi!”
Sắc mặt Huyễn Bách hơi thay đổi, thuận tay gắp một miếng thịt viên bỏ vào bát Trang Thư Lan.
“Con đói bụng thì hãy ăn nhiều hơn một chút. Thấy con mấy ngày nay làm việc vất vả, nhìn xem đã gầy đi bao nhiêu rồi!”
Nhìn thịt viên trong bát, đôi đũa trong tay hơi dừng một chút, nàng liếc nhìn Hoa Như Ngọc. Hoa Như Ngọc đang cố gắng duy trì nụ cười cứng nhắc nói.
“Ta thấy dạo này Lan Lan gầy quá, mắt cũng thâm quầng rồi, có phải công việc vất vả lắm đúng không, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có à?”
“Hì hì, đây chứng minh hiện tại muội đang làm việc chăm chỉ, hết lòng vì công việc!”
Trang Thư Lan đặt đôi đũa xuống, tựa vào bàn, hai tay giao nhau chống cằm, nháy mắt với Huyễn Bách và Hoa Như Ngọc.
“Haizzz, thấy muội thay đổi như vậy, hai người có thấy cảm giác “ nhà có con gái mới lớn” không?”
“Nha! Ta không có nữ nhi lớn như muội!”
Hoa Như Ngọc cười nói, duỗi tay 乃úng vào trán Trang Thư Lan.
“Nếu nữ nhi nhà ta có tính cách giống như muội chỉ sợ ta sẽ giảm ba mươi năm tuổi thọ mất!”
“Ha ha, việc đó không do tỷ quyết định được!”
Nàng tươi cười nói.
“Muội hi vọng tỷ có thể sống lâu thêm ba mươi năm, nhưng ai kêu tỷ lại là sư nương của muội chứ, cho nên, tỷ nhất định giảm mất ba mươi năm tuổi thọ rồi còn gì nữa!”
Nghe thấy Trang Thư Lan nói như vậy, ý cười trong khoé mắt Hoa Như Ngọc càng sâu hơn, bầu không khí trong lúc đó cũng dịu đi không ít. Trang Thư Lan cố gắng vừa ăn cơm vừa đùa Hoa Như Ngọc, cả bữa cơm Trang Thư Lan cũng không thấy Huyễn Bách nhìn nàng thêm lần nào nữa. Nhưng nàng vẫn cố gắng tỉnh táo không muốn bầu không khí vừa mới dịu đi lại lâm vào tình trạng im lặng.
Cho tới khi Hoa Như Ngọc trở về Túy Xuân Uyển, Trang Thư Lan mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Huyễn Bách, nàng cũng không nói gì. Chỉ lặng lặng nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, sau đó tránh né, quay đầu, mỉm cười, nói một tiếng ngủ ngon rồi nhanh chóng rời đi.
“Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Phía đông dù mặt trời mọc tiếc rằng trời lại không mưa, chỉ nói là lưu quang không ám, thân bất do kỷ!”(ý nói : có nhiều khi mình không khống chế được những việc mà mình đang làm và ngược lại)
Giẫm lên mặt đất phủ tuyết, Trang Thư Lan lại thở dài, hít vào một hơi khí lạnh, làm cho tinh thần tỉnh táo hơn nhắc nhở nàng nên có hành động.