Đêm đầu đông, từng cơn gió lạnh vù vù thổi qua. Nhà nhà đều lên đèn, đầu đường góc phố không có một bóng người.
“Nấc…….. Ngủ trên nóc nhà thật là tốt, gió lớn mát lạnh thật là thích……….Nấc!”
Trang Thư Lan dựa bán thân mình vào một nóc nhà nào đó, nửa đứng vững nửa muốn ngã, hưởng thụ dạ phong mát mẻ này.
Ách, không phải nàng không muốn về nhà nghỉ ngơi mà là sau khi đi ra khỏi Tuý Xuân Uyển được mấy bước, rượu uống lúc nãy liền có tác dụng. Toàn thân vô lực chỉ có thể nằm lại trên nóc nhà này đợi khí nóng trong người phát ra hết thì hồi phủ. Nào biết rượu đêm nay uống là loại rất nặng, có tác dụng chậm, như vậy càng ngồi toàn thân càng không có khí lực, về sau đầu óc cũng dần dần mơ hồ, miệng bắt đầu không tự chủ được.
“Vận mệnh tự nhận thật hài hước, ý tưởng nhiều lắm, không phải do ta, chí khí ngút trời vài phần mời rượu, tri kỷ khó gặp được mấy người, lại quay đầu, lại nghe tiếng cười truyền vào trong ảo mộng, cười than từ cùng, cổ si này cuồng sẽ thành không. Đao động lưỡi dao thiếu, ân đoạn nghĩa tuyệt chỉ có cách mộng để than vãn, đọc đã mất dấu chân không người biết. Nhiều năm trông mòn con mắt quá, hồng trần cuồn cuộn ta chẳng thể thấu….”
Giữa bầu trời đêm cùng với tiếng nói đứt quãng do men rượu lại tạo thành thanh âm thê lương, nghe rất là quỷ mị.
“Ha! Ta tưởng là cái gì, hoá ra chỉ là một con mèo say rượu!”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, mang theo vài tia khinh thường.
“Bất quá con mèo nhỏ này có điểm quen mắt không biết đã gặp ở nơi nào?”
Hoàn toàn bị hơi men làm cho đầu óc mụ mị, nàng không còn nghĩ được gì nữa chỉ có thể dựa vào cảm giác dùng sức đứng lên. Mắt say lờ mờ,௱ôЛƓ lung đánh giá nam nhân hăng hái không biết từ đâu xuất hiện, quấy rầy mình, nàng không kiên nhẫn nói.
“Cắt, chưa nhìn thấy mặt người bao giờ sao? Người qua đường thì cứ đường mình mà đi, đừng phá hỏng tâm tình cô nãi nãi ngươi!”
“Say rượu còn có thể suy nghĩ rõ ràng như vậy, xem ra thực không phải là say rồi!”
Người tới không bị một câu doạ nạt của Trang Thư Lan đuổi đi. Ngược lại đến gần nàng, ngồi xổm xuống, cùng nàng đối mặt, nương theo ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng tỷ mỷ quan sát nàng.
“Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ a!”
Cho dù là đang say rượu, Trang Thư Lan cũng không thích bị người khác nhìn chằm chằm.
“Không cần để ý tới những gì ta nói, ta muốn về nhà đi ngủ đây!”
Nói xong ý bảo tính phất phất tay.
“Hoá ra là ngươi a! Ha, thật không ngờ trùng hợp như vậy, đêm nay đi dạo thật không uổng công! Lan cô nương ta tìm ngươi thật sự là lâu nha!”
Lãnh gia ngồi thẳng thân mình, cười nhìn người trước mặt đã uống say tới mức không biết gì – Trang Thư Lan. Từ sau lần gặp nàng ở Tuý Xuân Uyển, nàng giống như bốc hơi vậy, cũng từng phái nhiều người đi điều tra tung tích của nàng, đáng tiếc không có chút hồi âm nào nên hắn liền từ bỏ. Chính là không nghĩ tới, đêm nay có hứng đi dạo lại tìm thấy nàng!
“Tìm ta?”
Trang Thư Lan vỗ vỗ đầu, người trước mặt nàng dường như có tới hai cái đầu, lúc ẩn lúc hiện khiến nàng không thể thấy rõ hắn là ai, chỉ có thể rống hận kêu lên.
“Uy, đừng có ở trước mặt ta lắc đầu như vậy, mắt thật khó nhìn, đầu đã muốn hôn mê rồi a!”
Lãnh gia nhíu mày, nhìn vị Lan cô nương say rượu trước mặt.
“Ngô……… Ah? Lại có đầy trời ánh sao sáng đang bay nha! Wow, không phải là đĩa bay của người ngoài hành tinh đấy chứ! Hay nha! Đĩa bay trong truyền thuyết sao? Hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy rồi a! Wow ha ha!”
Đĩa bay? Cái quái gì vậy? Lãnh gia tuy rằng không biết những thứ nàng đang nói là gì, nhưng cũng biết ánh sao hẳn là do nàng vừa rồi dùng sức vỗ đầu nên mới thành ra như vậy – đêm nay trên trời không có một vì sao nào nha! Ánh nhu thuận mắt nhìn lại Lan cô nương ngồi trước mặt vỗ tay lại thét chói tai, Lãnh gia chỉ có một loại cảm giác – tiểu nha đầu chính là tiểu nha đầu, cho dù có chút đầu óc đi nữa thì cũng chỉ là một tiểu nha đầu!
Chẳng qua, tiểu nha đầu này bộ dáng cũng khiến người khác không thể dời mắt được. Nàng cũng đã có vài phần tư sắc, thanh lệ muôn phần. Ánh mắt như bao phủ một tầng sương mỏng, tựa như hoa trong sương, trăng trong nước, chỉ có thể thấy nhưng không cách nào chạm đến được.
“Lan cô nương, nhà ngươi ở nơi nào? Ta đưa ngươi trở về được không?”
Thanh âm Lãnh gia hạ thấp dụ dỗ. Mặc dù định cứ như vậy đem nàng mang về tổng bộ nhưng người nhà nàng nhất định sẽ lo lắng,sốt ruột – nghĩ đến đây, Lãnh gia đột nhiên cảm thấy đêm nay bản thân thật sự còn có một chút nhân tính!
“Ừm? Nhà?”
Trang Thư Lan cười hì hì nhìn nam nhân có hai cái đầu trước mặt.
“Ngươi có thể đưa ta về nhà sao? Thật có thể sao? Nhưng nhà của ta ở một nơi rất xa rất rất xa nha!”
“Có xa lắm không?”
“Có xa lắm không hả? Ta cũng không biết được !”
Nàng nghiêm túc suy nghĩ.
“Hình như phải đi qua mấy ngàn năm, thời gian cụ thể ta cũng không nói ra được, dù sao ngươi cứ biết là một nơi rất xa, rất xa nơi này là được rồi!”
Quả nhiên là say tới bất tỉnh nhân sự rồi! Lãnh gia khoé miệng mấp máy động. Dưới gầm trời này, có người nào ở nơi xa tới nỗi phải đi mấy ngàn năm?
“Nếu ngươi không biết nhà của ngươi ở nơi nào, vậy đi theo ta được không? Về sau ngươi chỉ cần thay ta làm việc, ta nhất định không bạc đãi ngươi!”
Biết rõ ràng người say rượu thần chí mơ hồ nhưng Lãnh gia vẫn cứ muốn hỏi. Hiện tại, nếu có thể để nàng tự mình ký vào văn tự bán thân thì quả là rất tốt. Như vậy cho dù sau này nàng có tỉnh cũng không thể chối bỏ!
“Không được! Mama ta nói không được tuỳ tiện đi theo người lạ!”
Trang Thư Lan ngửa đầu cười rất là ngây thơ.
“Ta muốn ở chỗ này chờ mama ta tới đón!”
Rượu quả nhiên là có tác động rất mạnh, một tiểu cô nương như hoa như ngọc vậy mà bây giờ nghe nàng nói chuyện cũng chẳng khác gì một tiểu hài tử mới lên năm, sáu tuổi. Chỉ là người nàng gọi mama là ai? Nghe qua hình như đang nói tới mẹ ruột của nàng!
“Lan nhi ngoan, mẹ ngươi nói ta tới đón ngươi về nhà. Đi cùng ta, lát nữa ta mua kẹo hồ lô cho ngươi ăn.”
Cho dù có nói cái gì thì đêm nay nhất định phải mang vị Lan cô nương này đi. Là một thương nhân sao có thể để một công cụ kiếm tiền tốt như vậy chạy mất được, giương lên nụ cười vô hại, Lãnh gia cực lực khuyên bảo Trang Thư Lan đã sắp ngủ say.
“Ha ha ha! Không ngờ rằng Tuyết Ưng các chủ Gi*t người không chớp mắt lại có lúc ôn nhu như vậy! Đối tượng là còn là một con ma men sắp ngủ say a! Ừm, tin tức này nếu truyền ra nhất định sẽ làm cho toàn thể nhân sĩ giang hồ đều cả kinh chấn động nha!”
“Ha ha ha! Không ngờ Tuyết Ưng các chủ Gi*t người không chớp mắt lại có lúc ôn nhu như vậy! Đối tượng là còn là một con ma men sắp ngủ say a! Ừm, tin tức này nếu truyền ra nhất định sẽ làm cho toàn thể nhân sĩ giang hồ đều cả kinh chấn động nha!”
Một thân y phục đỏ sậm dừng lại trên nóc nhà cách chỗ hai người khoảng mười bước. Thanh âm trêu tức mang theo ba phần tà mị, thái độ bất cần đời chỉ cần một chữ cũng có thể nói cho người ta biết.
Lãnh gia vừa nghe thấy thanh âm này chợt đứng lên, ánh mắt lãnh tuấn liếc qua người vừa tới. Sau một lúc lâu, mới hờ hững nói.
“Phi Vũ, nhanh như vậy đã hiện thân rồi? Sao không ẩn mình thêm một lát, có lẽ ngươi còn có thể thấy không ít chuyện khi*p sợ nữa!”
Làm một sát thủ, tinh thần cảnh giác luôn luôn đề cao nhưng đêm nay Lãnh gia lại không thể phát hiện sự racó mặt của Phi Vũ, không thể không hoài nghi Phi Vũ này công lực lại tăng lên như vậy.
“Không nhanh! Không nhanh! Nếu không ra thì tiểu bạch thỏ sẽ bị ngươi mang đi mất”
Phi Vũ lắc đầu dứt khoát, thanh âm vẫn nồng đậm mang theo ý cười.
“Chơi như vậy cũng tốt, con thỏ nhỏ kia cũng không để cho sát thủ Gi*t người không gớm tay dễ dàng mang đi phải không?
“ Hừ, đi theo ta ít nhất so với đi theo ngươi còn tốt hơn rất nhiều lần!”
Một Các chủ cho tới bây giờ luôn làm việc không theo lẽ thường, lấy tư cách gì lại quản chuyện của người khác?
“Ừm, người Tuyết Ưng các chủ muốn đưa đi, nhất định không phải là một người bình thường, quan trọng nhất người này lại còn là một nữ nhân!”
Phi Vũ cứ thế nói.
“Hơn nữa Các chủ vẫn xưng là người không bao giờ dụ dỗ tiểu nữ nhân yếu đuối……. Ừm, xem ra đó chỉ là một tin đồn thổi thôi. Sáng mai lại có chuyện để mấy vị nhân sỹ chính phái nhàn rỗi không có việc gì làm một phen rối rắm rồi, biết đâu lại phát động lần tấn công thứ tám với Tuyết Ưng Các.”
“Hừ, đến ư. Chẳng lẽ hắn không còn biết sợ nữa rồi a?”
Lời đột nhiên như thế này nói ra. Nhưng trong lòng Lãnh gia lửa giận đang thiêu đốt. Phi Vũ này – Các chủ Phi Vũ Các nổi danh trên giang hồ, là tổ chức tình báo lớn mạnh nhất, làm việc hiệu quả nhất – từng trực tiếp tạo nên năm lần tấn công của võ lâm chính phái với Tuyết Ưng Các. Nhưng mỗi lần tới thời khắc mấu chốt hắn lại đem tin tức nhân sĩ võ lâm tiến công mật báo cho Tuyết Ưng Các cho nên hành vi của hắn rất khó nắm bắt, đoán không ra tâm tư hắn rốt cuộc ở chỗ nào. Tuy vậy ít nhất có thể xác định, Phi Vũ này chính là ăn no không có việc gì làm, rảnh rỗi tới mức bị khùng nên mới lấy nhân sĩ võ lâm ra đùa nghịch!
“Có sợ hay không tự bản thân ngươi biết rõ!”
Phi Vũ cười không chút để ý.
“Bất quá hiện tại ta rất có hứng thú với con thỏ nhỏ này, không bằng ngươi đem nàng tặng cho ta. Đổi lại ta sẽ giao cho ngươi bí mật lớn nhất của giang hồ, hơn nữa bí mật này muốn hỏi thăm người có liên quan cũng không đơn giản, như thế nào?”
Lãnh gia không nói, lưỡng lự tự hỏi. Đột nhiên, người bị gạt ra nãy giờ – Trang Thư Lan – thình lình đứng lên, cước bộ lảo đảo chạy về phía Phi Vũ, nhào vào lòng hắn, dùng đầu cọ cọ vào иgự¢ hắn, nói thầm.
“Mama, sao giờ người mới tới? Ta chờ người thật lâu a!”
“Ách….. ha ha ha!”
Lãnh gia cười tới chảy nước mắt. Tuy rằng Phi Vũ bộ dạng quả thật có thể so với nữ nhân, nhưng từ trước cho tới giờ chưa từng có người nào dám đem hắn trở thành nữ nhân! Nhưng hôm nay thật không giống, vị Lan cô nương say rượu này không chỉ đem hắn trở thành nữ nhân hơn nữa lại coi hắn là mẫu thân của nàng nha!
“Phi Vũ, không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Ha ha, thật sự là thiên lý sáng tỏ, thấy báo ứng khó chịu như thế nào chưa!
“…….”
Phi Vũ khoé mắt rung động, trừng mắt liếc nữ nhân từ đâu đột nhiên bay tới, giương mắt nhìn về phía Lãnh gia, nụ cười lại trở lại trên khuôn mặt.
“Vậy thì như thế nào, hiện tại ít nhất nàng cũng tự nguyện đi theo ta, so với người nào đó dùng mọi thủ đoạn mà không được đáp lại chút gì, coi như là một loại thành công!”
“Ngươi…….”
Đáng tiếc Trang Thư Lan đang say rượu lại không hề ý thức được chung quanh xảy ra chuyện gì, tiếp tục dùng đầu chà chà trong иgự¢ Phi Vũ, còn đưa tay sờ một phen, sau đó la hét thất thanh
“Mẹ a, sao иgự¢ người cứng quá vậy, giống như mimi ngâm nước rồi! Ngày mai chúng ta cùng nhau đi spa nha!”
Hai đại nam nhân ở đó vừa nghe xong đầu tiên là cùng sửng sốt. Lát sau một người ôm bụng cười ha ha không hề che giấu; nam tử còn lại là vẻ mặt gan heo, nét tươi cười trên đó đã sớm không biết bị ném đi nơi nào.
“Ngươi”
Phi Vũ lấy tay mạnh mẽ nâng cằm Trang Thư Lan lên, nhìn đôi mắt nàng đã muốn nhắm nghiền, hung tợn cảnh cáo.
“Bắt đầu từ ngày mai, vì câu nói này của ngươi, đêm nay ngươi sẽ nhận được sự trả giá rất đắt!”
Đáng tiếc đối với người muốn đi gặp Chu công như nàng, lời nói của hắn chỉ như gió thoảng bên tai, căn bản sẽ nghe không lọt. Nói xong, Phi Vũ một tay nắm lấy đai lưng Trang Thư Lan định phi thân rời đi, lại bị Lãnh gia ngăn cản. Hắn nhíu mày cười yếu ớt không nói.
“Nàng là người ta rất lâu mới tìm được, ngươi cho là ngươi nói mang đi liền có thể mang đi sao?”
Thanh âm lãnh liệt không chút kiêng kị, cho thấy Lãnh gia cũng quyết không cho hắn mang người rời khỏi.
“Thế sao?”
Phi Vũ khẽ cười một tiếng cũng không kiêng kỵ trả lời.
“Nhưng đêm nay, người này ta nhất định phải mang đi nha! Nếu chúng ta đã không thể giải quyết ổn thoả, không bằng dùng thực lực đi, ai ςướק được thì về tay người đó!”Blog.Uhm.vN
Trong lúc nam nhân giải quyết vấn đề bằng cách tiện lợi nhất, nhanh nhất chính là dùng thực lực, thì Trang Thư Lan đáng thương bị biến thành tiền đặt cược cũng không hề hay biết! Về phần kết quả trận chiến thực lực này như thế nào, chỉ cần nghe một đạo thanh âm đau đớn vang lên sẽ rõ.
“Phi Vũ! Là nam nhân có bản lĩnh thì đừng dùng khinh công chạy trốn! Nội trong ba ngày ta nhất định tới tận cửa Phi Vũ các tìm ngươi!”