Rời Trường Thi Tới Trà Lâu Mùa đông năm nay tới sớm. Mới đầu đông mà tuyết đã rơi dày đặc, đúng lúc này Đại Đông Hoàng Triều lại tổ chức cuộc thi hương ba năm mới có một lần.
Chỉ có điều một canh giờ trước khi kết thúc bài thi, tất cả thí sinh đều vùi đầu làm, riêng một người đã nộp bài ra khỏi trường thi từ sớm rồi.
“Tiểu thư!” Tứ Nhi thấy tiểu thư nhà mình ôm tay vươn vai đi ra từ cổng trường thi thì lập tức nghênh đón, khoác áo lông chim hoàng yến lên người Trang Thư Lan, đồng thời cảm thấy kì lạ hỏi.
“Tiểu thư, sao người lại ra sớm thế? Chẳng phải còn một canh giờ nữa mới hết giờ sao? Người nhìn xung quanh xem, mọi người vẫn chưa có ai đi ra cả! Vậy người……Người làm xong đề thi rồi sao?”
Hai tay chà chà quần áo, Trang Thư Lan mới thấy ấm hơn một chút. Vì vậy chậm rãi trả lời câu hỏi của Tứ Nhi, nhưng dù Tứ Nhi hỏi bao nhiêu vấn đề nàng cũng chỉ trả lời một câu.
“Trong trường thi lạnh quá, thật sự ta không có cách nào ngủ được một giấc nên đành phải đi ra tìm một trà lâu uống chút trà để người ấm lên một chút”
Vốn dĩ muốn uống rượu cho ấm người nhưng đáng tiếc thân thể này của Trang Thư Lan lại dị ứng với rượu, uống một chút đã không chịu nổi, điều này làm cho nàng thấy rất buồn bực. Bây giờ là mùa đông, thời tiết vốn rất lạnh, uống một chút rượu có thể làm ấm người nhưng nàng lại không thể!
“Á ………”
Những lời này cũng không thể giải thích nổi. Sao khi Tiểu thư nhà nàng vào trường thi thì đã bắt đầu ngủ cho đến khi lạnh quá không ngủ nổi nữa mới nộp bài thi rồi đi ra sao? Tứ Nhi thấy Trang Thư Lan nhấc bước chân cũng không để ý tới thân phận hai người, đại tiểu thư và nha hoàn khinh thường nhìn nàng, cũng đành phải đi theo.
“Tiểu thư muốn đi đâu?”
“Trà lâu”
“Là trà lâu nào cơ?”
“Trà lâu nào cách nơi này gần nhất thì tới đó”
“……Tiểu thư…….”
“Tứ Nhi, cẩn thận một chút, nói nhiều hút nhiều gió lạnh buổi tối nhất định sẽ đau bụng đấy”
Thật sự là không cho người khác yên lặng một chút! Trang Thư Lan dừng bước, vẻ mặt thành thật nhìn Tứ Nhi.
Bị ghét rồi! Tứ Nhi nhìn Trang Thư Lan, vẻ mặt u ám, trong đầu chỉ có một suy nghĩ như vậy.
“Tiểu thư, nô tỳ chỉ là quan tâm tới người………”
Vẻ mặt oan ức, hai mắt đẫm lệ ướƭ áƭ cộng thêm giọng nói run run của Tứ Nhi khiến nàng cảm thấy hình như vừa rồi nàng đã làm một chuyện không thể tha thứ.
“Ok!” Trang Thư Lan phất phất tay nhìn Tứ Nhi dắt tay nàng.
“Đi thôi, lát nữa ngồi xuống thì ngươi muốn nói gì cũng được”
Tứ Nhi choáng váng trước động tác của Trang Thư Lan, đây là lần đầu tiên tiểu thư kéo tay nàng, cũng là lần đầu tiên tiểu thư thân thiết với nàng, động tác thật tự nhiên, không như trước kia là một người lãnh đạm từ chối thân thiết với người khác.
“Tiểu thư, không được……….Không hợp với quy củ…..Người là chủ tử, nô tỳ chỉ là một hạ nhân thấp hèn……nếu bị quản gia biết………”
Tứ Nhi gạt nhanh tay Trang Thư Lan ra, ấp úng nói.
Trang Thư Lan nhìn tay trống trơn, trong lúc lơ đãng nhíu chặt mày, thậm chí sắc mặt cũng khó coi trầm giọng nói.
“Ừm” Bên trong tướng phủ phải có tôn ti trật tự, đây là điều thứ nhất trong gia quy.
Xoay người đi về phía trước hai bước, nàng dừng lại cũng không quay đầu.
“Nơi này rất lạnh”
Gió đông thổi qua mặt như dao cắt.
“Tiểu thư đợi nô tỳ một chút, nô tỳ lấy ô cho người.” Tứ Nhi thấy tiểu thư phải đứng ngoài gió lạnh vì mình như vậy, vội vàng đi theo, mở cây dù trong tay lên
“Bên ngoài tuyết cũng rơi rồi!” Trang Thư Lan không ngừng bước, Tứ Nhi theo sát một bên lại tận lực che ô cho nàng. Đi được mấy bước Trang Thư Lan liền túm lấy ô làm cho Tứ Nhi giật mình kinh ngạc, thấy tiểu thư thản nhiên mở miệng.
“Ta mệt rồi, lại đây giúp ta một chút!”
“Dạ”
Thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, hai tay Tứ Nhi nâng cánh tay Trang Thư Lan. Nàng cũng không khách khí dựa nửa người vào người Tứ Nhi, miễn cưỡng bước đi. Trong lúc lơ đãng chiếc ô chụp xuống hai thân ảnh………
Tuy rằng trời có tuyết rơi nhưng hôm nay trà lâu lại vô cùng náo nhiệt, không ít văn nhân mặc khách tụ tập một chỗ thảo luận đề thi đình năm nay sẽ có cái gì.
Có điều giữa trà lâu náo nhiệt này có hai bàn là chú tâm uống trà – Trang Thư Lan chính là một trong hai bàn đó.
Mở nắp một tách trà thơm, hơi nước lượn lờ thản nhiên chậm rãi tung bay. Cho dù vậy ánh mắt Trang Thư Lan cũng không thèm nhìn, lại giương mắt nhìn xuyên qua mành cửa ngắm những bông tuyết đầu mùa đông đang rơi xuống.
“Tiểu thư muốn hồi phủ sao?” Tứ Nhi thấy ánh mắt tản mạn của Trang Thư Lan, nếu như theo thói quen từ trước tới giờ nhất định tiểu thư đang muốn nghỉ ngơi.
“Không phải!”
Thật ra nàng rất muốn trở lại chiếc giường ấm áp trong phòng mình, nhưng giờ này hồi phủ chỉ e không ổn. Bây giờ người mà mọi người trong phủ ngóng đợi không phải nàng mà là tỷ tỷ. Nếu như nàng hồi phủ trước tỷ tỷ, đầu tiên nghênh đón sẽ không phải là hỏi han ân cần mà là những ánh mắt đùa cợt!
Tứ Nhi cũng không làm phiền tâm tư Trang Thư Lan. Cho dù có suy nghĩ như thế nào cũng không thể biết trong đầu tiểu thư đang nghĩ gì.
“Tiểu thư có nghe thấy không, bên kia có người nói đề thi năm nay rất khó, còn nửa canh giờ nữa là chấm dứt cuộc thi nhưng vẫn chưa thấy một ai đi ra”
“Ừm”
“Bọn họ nói đợt thi hương năm trước chỉ còn nửa canh giờ nhưng đã có hơn một nửa số thí sinh ra rồi!”
Tứ Nhi cứ tiếp tục phát huy tài ăn nói thao thao bất tuyệt của mình.
“Tiểu thư có thấy khó không? Nhưng người chỉ trong một canh giờ đã ra ngoài rồi mà!”
Tứ Nhi thật sự muốn biết có phải tiểu thư của nàng nộp giấy trắng hay không.
“Hoàn hảo!”
Trang Thư Lan nhẹ nhàng giơ môi lên.
“Khó cũng được mà dễ cũng thế, đối với ta mà nói đều như nhau.”
“A!”
Tứ Nhi thất vọng, cho dù hỏi thế nào cũng không có được câu trả lời mình mong muốn! Nhưng theo như lời Trang Thư Lan nói. kết hợp với sở tác văn vẻ hàng ngày của nàng, hơn nữa làm văn như thế nào nàng cũng không nói ra làm Tứ Nhi có lý do tin tưởng tiểu thư nhà nàng không thể làm xong bài thi trong thời gian một canh giờ được.
“Vậy còn, tiểu thư, nếu lão gia biết người nộp giấy trắng………thì nhất định sẽ rất tức giận………..”
Không phải Tứ Nhi nhiều chuyện mà là Trang Đức coi việc Trang Thư Lan nộp giấy trắng là điều sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời ông ta.
Trang Thư Lan đặt tách trà trong tay lên bàn lần thứ hai, cười tươi nhìn vẻ mặt lo lắng của Tứ Nhi .
“Tức giận thì tức giận chứ sao? Dù sao bình thường cha ta cũng không thiếu tức giận! Nếu cha ta có bị cao huyết áp, nhất thời không trụ được thì ta còn nghĩ nhất định là việc tốt!”
Tiểu thư đang nói cái gì? Có người nào lại rủa cha mình ૮ɦếƭ không? Nếu để cho người trong tướng phủ nghe được hoặc là có người quen biết đi qua nghe thấy rồi nói lại với lão gia thì chỉ sợ tiểu thư không qua nổi kiếp nạn này! Chạy ra nhìn bốn phía xung quanh, xác định không có người quen biết thì Tứ Nhi mới nhỏ giọng bên tai Trang Thư Lan.
“Tiểu thư chớ nói lung tung, cẩn thận kẻo hoạ từ trong miệng mà ra đó”
“Ừm! Ta biết rồi!” Trang Thư Lan gật đầu bỏ một miếng bánh vào miệng, tinh tế nhấm nháp.
Tứ Nhi yên tâm ngồi bên cạnh, thêm nước vào tách trà của Trang Thư Lan, dù sao nàng tới nơi này chỉ vì dùng nước ấm cho bớt lạnh thôi.
Cùng lúc này lầu một trong tửu quán lại ồn ào vang lên.
“Ta chỉ muốn hát duy trì kế sinh nhai, xin công tử đừng làm ta khó xử”
Giọng nói yêu kiều mềm mại nghe thôi cũng đã đủ khiến người khác thương tâm.
“Tiểu nữ nhi, ông cho ngươi bồi rượu là để mắt tới ngươi! Hơn nữa bồi rượu cũng không phải bồi không, bồi ông uống một chén rượu sẽ thưởng cho mười lạng bạc!” Giọng nói trêu tức đầy lỗ mãng đến từ gã nam nhân kia.
“Sờ cái tay nhỏ bé của ngươi mười lăm lạng, hôn cái miệng nhỏ nhắn của ngươi năm mươi lạng, thế nào? Đây chính là bảng giá ở Túy Xuân Uyển nha!”
Cuộc đối thoại này làm cho nhóm văn nhân mặc khách đang bàn tán về đề thi ở lầu hai đều nhăn mặt nhíu mày, thậm chí không ít người đứng dậy đi xuống lầu một, muốn nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Tứ Nhi cũng bị âm thanh này thu hút,máu nóng trong người bắt đầu sôi sục, cũng không kịp xin ý kiến Trang Thư Lan đã đứng dậy chạy đến chỗ náo nhiệt kia. Chỉ lát sau Tứ Nhi liền tức giận quay lại báo cáo tình hình.
“Tiểu thư, dưới lầu có một công tử rất quá đáng, nhìn thấy bộ dạng cô nương áo trắng kia xinh đẹp đáng yêu thì đùa giỡn người ta, còn lấy vài đồng tiền dơ bẩn của hắn ép buộc người ta nữa! Hừ, hắn nhìn cô nương kia ăn mặc đơn bạc, cho rằng nghèo khó liền ỷ thế ức Hi*p người…..”
“Tứ Nhi”
Trang Thư Lan thấy vẻ mặt tức tối của nàng thì cười thành tiếng.
“Tứ Nhi, người bị đùa giỡn cũng không phải ngươi, ngươi bất bình ở đây thì làm được gì? Thật đúng là ôm rơm dặm bụng!”
“Tiểu thư! Người không biết chứ cô nương kia thật đáng thương, môi tím tái xanh cả mặt, nếu người thấy nhất định cũng sẽ tức giận bất bình thôi!”
Mặc dù không hiểu ôm rơm dặm bụng nghĩa là gì nhưng Tứ Nhi cũng đoán được tiểu thư đang nói nàng nhiều chuyện, thích xen vào việc của người khác.
“Ha! Muốn ta nói sao, chính nàng ta không giữ quy tắc nên mới bị đùa giỡn” Trang Thư Lan bĩu môi không thèmt để ý đến vẻ mặt khó hiểu của Tứ Nhi .
“Đầu tiên, nữ tử kia mặc bộ y phục đó là muốn nói cho người khác biết ‘mau đến đùa giỡn đi’!”
“A?” Tứ Nhi lại buồn bực không hiểu y phục màu trắng còn có ý nghĩa như vậy sao?
“Ồ?!”
Tứ Nhi buồn bực không hiểu, bạch y lại có ý nghĩa như vậy sao?
Trang Thư Lan nói tới chuyện này thì tâm trạng đặc biệt tốt, tiếp tục nhìn Tứ Nhi giải thích.
“Bây giờ là mùa đông, mọi người đều mặc y phục màu đỏ, màu tím, màu đen, màu xám, nếu như mặc y phục màu sáng đặc biệt là màu trắng có phải rất không bình thường không? Hơn nữa màu trắng luôn luôn tạo sự thanh cao thần bí khiến người ta có cảm giác tò mò, lôi cuốn kích thích Dụς ∀ọηg. Ví dụ như mấy chuyện thần thoại hay ma quỷ đều có đoạn “có vị tiên nữ áo trắng hay có một ma nữ áo trắng”, ngươi nghĩ xem, có phải khi nghe đến đó thì trong đầu đều xuất hiện hình ảnh một nữ nhân bay lượn trên không, tà áo bay bay trong gió? Chớ nói chi là nhìn thấy! Cho nên màu trắng cũng hấp dẫn ánh mắt người khác rất nhanh!
Hơn nữa ngươi nói bề ngoài vị cô nương kia cũng không tệ lắm. Nàng ta mặc y phục màu trắng, lại càng gia tăng nét đẹp mê hoặc. Vẻ mặt thì điềm đạm đáng yêu khiến cho người bình thường sinh lòng thương hại mà đồ háo sắc nhìn thấy sẽ nảy ra ý đùa giỡn trêu chọc.
Mà trong tửu lâu này tuy rằng khách nhân không hỗn loạn như thanh lâu nhưng cũng có đủ các loại người, người háo sắc chỉ xem như một loại trong số đó thôi.
Cho nên với loại tình huống thiên thời địa lợi nhân hoà như thế này, vị cô nương đáng yêu như bạch y tiên tử kia bị đùa giỡn cũng là điều bình thường không có gì phải bàn!”
Nàng nói liền một hơi rồi nhanh chóng uống một ngụm trà lớn cho bớt khát.
“Ặc……Tiểu thư, lời của người đúng là không tào lao chút nào!”
Tứ Nhi run sợ lát sau mới lăng xăng nói.
“Người xem, tiểu thư, hôm nay người mặc y phục màu vàng nhạt, cũng là màu sáng………”
“Ha ha!”
Trang Thư Lan cười híp mắt nhìn Tứ Nhi, tròng mắt khẽ lưu động hoàn toàn khác dáng vẻ lạnh lùng lúc trước làm cho Tứ Nhi tròn mắt kinh ngạc.
“Tứ Nhi, ngươi có muốn thử một chút không? Tìm một nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt đến đùa giỡn ta, có lẽ ta sẽ dùng hành động nói cho hắn biết”
Sau đó nàng ngẩng mặt, đầu ngón tay khẽ xoa cằm.
“Có điều ta còn chưa thử đùa giỡn nữ nhân bao giờ, không biết tư vị có gì khác biệt với nam nhân không nhỉ!”
Âm thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn làm cho nhóm văn nhân ngồi uống trà nãy giờ nghe lén nàng phân tích đều há hốc mồm kinh ngạc.
Hừ! Dám nghe lén, ta cho mắt và cằm các ngươi đều rơi xuống đất hết! Trang Thư Lan lại hài lòng nhấp ngụm trà. Mà Tứ Nhi nghe xong cũng không thể nào hiểu được liền hỏi.
“Tiểu thư, nữ nhân sao có thể đùa giỡn nam nhân được? Nô tỳ chỉ thấy nam nhân đùa giỡn nữ nhân, còn chưa bao giờ gặp nữ nhân đùa giỡn nam nhân cả!”
“Khụ!”
Trang Thư Lan hơi hối hận khi đã nói cho Tứ Nhi quá nhiều như vậy, nhưng dù sao cũng nên đem một ít kiến thức dạy bảo cho tiểu nha đầu ngây thơ này.
“Haizzz, Tứ Nhi, ta đã nói với ngươi rồi, thế giới này không chỉ nữ có thể đùa giỡn nam, mà nam cũng có thể đùa giỡn nữ, nam nam, nữ nữ cũng có thể đùa giỡn nhau, bằng không làm sao mà có trẻ con được?”
“Dạ……… Nghe cũng có lý!”
Tứ Nhi gật đầu, tiếp theo lại không ngại học hỏi.
“Tiểu thư, sao người lại biết nhiều như vậy? Chẳng nhẽ người đã từng đùa giỡn nam nhân à?”
“Ặc…Có thể tính là từng!”
Trang Thư Lan hơi suy tư, giọng điệu thổn thức, cười nũng nịu.
“Nhưng mà lần trước xem như nể mặt Quan tỷ tỷ tha cho tên tiểu tử đó, hừ, nếu lần sau hắn lại không biết tốt xấu, nhất định ta sẽ thu hắn làm tiểu thi*p thứ mười ba!”
“Phụt……”
Hiện tại trên lầu hai của trà lâu vang lên âm thanh ai đó bị sặc nước, nghe cũng đủ biết chắc chắn là sặc suýt ૮ɦếƭ. Cùng lúc đó, chiếc bàn sau tấm bình phong cũng truyền ra một trận cười chế nhạo. Giọng điệu trêu chọc vang lên.
“Phó bối tử nghe thấy chưa? Có người muốn nhận ngươi làm tiểu thi*p thứ mười ba đó!”
“Câm miệng! Ngươi còn cười nữa, cho dù có là Tư Đồ Minh Duệ ta cũng không khách khí đâu!”
Giọng nói hung ác nồng đậm lửa giận cùng uy Hi*p.
Tư Đồ Minh Duệ? Phó bối tử? Sao bọn họ lại ở đây? Tư Đồ Minh Duệ không phải là chủ trì của kỳ thi lần này sao? Làm sao có thể chạy đến trà lâu để uống trà? Hơn nữa sao hắn lại biết những lời vừa rồi là nói tới người ngồi cạnh hắn? Có phải Phó Thuyết đã kể chuyện mất mặt đó cho hắn rồi không?
“Tứ Nhi, chúng ta đi mau!”
Trang Thư Lan đứng lên nhỏ giọng nói với Tứ Nhi. Nếu không đi chỉ e sẽ đem lại phiền toái không thể tránh khỏi.
“Tức giận? Nhưng ngày đó chính ta nhìn thấy ngươi bị một tiểu nha đầu đùa giỡn mà! Hơn nữa ngươi còn có bộ dạng si mê bị người ta đùa giỡn mà vẫn không nhúc nhích, có vẻ là rất cam tâm tình nguyện!”
Đương nhiên lời nói này chính là đổ thêm dầu vào lửa.
“Choang!”
Lần này là tiếng tách trà vỡ vụn dưới nền. Một tiếng “choang” không chỉ thu hút ánh mắt của mọi người trên lầu hai mà cả những người ở lầu một cũng chăm chú nhìn theo! Lúc này Trang Thư Lan và Tứ Nhi càng gia tăng bước chân chạy tới chỗ cầu thang.
“Tiểu thư, tại sao lại phải đi?”
Bước chân Tứ Nhi vẫn không ngừng, nhỏ giọng hỏi.
“Không đi thì hôm này cả hai chúng ta đều gặp phiền phức đấy!”
Trang Thư Lan thấp giọng nói thầm.
“Tại sao?”
“Làm ơn đừng có hỏi tại sao nữa được không? Ta không phải bách khoa toàn thư, càng không muốn biết nguyên nhân vì sao Diêm vương tinh không được tính trong Hệ mặt trời đâu?”
Vừa chạy trốn còn vừa phải giải thích cho Tứ Nhi từ nãy giờ vẫn quấn quýt hỏi, nàng thật thối hận tại sao hôm nay lại nói nhiều với nha đầu này như vậy.
Đúng là người tính không bằng trời tính, nàng vừa đi tới cầu thang thì đã bị Phó Thuyết chặn lại ở đằng trước.
“Nha đầu thối, ngươi định chạy đi đâu?”
Bao nhiêu tức giận dồn lên mặt Phó thuyết khiến người đối diện nhìn thấy không rét mà run.
“Ngươi là ai mà dám nói tiểu thư nhà ta như vậy!”
Trang Thư Lan chưa kịp lên tiếng thì Tứ Nhi bên cạnh đã đứng ra nhìn Phó Thuyết lên mặt hỏi.
“Hừ! Đúng là chủ nào tớ nấy!”
Phó Thuyết ngước mắt lên, vẻ mặt khinh bỉ nói.
“Đây là chỗ nào mà tới lượt ngươi nói chuyện, bản công tử ta nói chuyện với chủ tử nhà ngươi còn cần ngươi chen vào chắc?”
Tứ Nhi trợn mắt không có gì để nói, chỉ biết nhìn liếc sang tiểu thư nhà nàng. Trang Thư Lan nhìn Tứ Nhi gật đầu một cái ý bảo nàng lui sang một bên mới chậm rãi ngẩng đầu lên thi lễ.
“Vị công tử, là do Tứ Nhi lo lắng cho ta thôi, kính xin công tử đừng so đo với nàng. Nhưng đột nhiên công tử xuất hiện hơn nữa không hiểu lý do vì sao chỉ trích người khác, điều này cũng không thể trách Tứ Nhi lỗ mãng được.”
“Ngươi…” Phó Thuyết bị những lời này của nàng chặn họng, khuôn mặt càng đen hơn, nghiêm giọng nói.
“Được lắm nha đầu, rất biết ăn nói! Mới vừa rồi còn xuất khẩu cuồng ngôn, vậy mà giờ đã ra dáng thục nữ trang nhã rồi!”
“Xin hỏi công tử, những lời ta vừa nói có gì đại nghịch bất đạo không?”
Trang Thư Lan chưa từng ngước mắt mà chỉ cúi đầu xuống khiêm tốn hỏi.
Cũng bởi vì thái độ khiêm tốn của Trang Thư Lan mà khiến mọi người ở đây không hề chú ý tới việc từ đầu tới cuối nàng vẫn chưa xưng danh.
“Không có, nhưng……”
“Ta đây có đắc tội công tử ở chỗ nào sao? Nhưng ta thấy công tử thật xa lạ, nếu có vô ý đắc tội ở đâu đó thì kính xin công tử lượng thứ.”
Nhìn Phó Thuyết ở trước mặt, Trang Thư Lan nói ra những lời tràn đầy nhiệt huyết, đồng thời cũng không quên thi lễ.
“Thối……Ngươi……Ta……Thôi khỏi! Nam nhân tốt không đấu với nữ nhân!”
Phó Thuyết bị nàng nói cho nghẹn không còn lời nào để nói, khuôn mặt bây giờ chẳng khác gì Bao Hắc Tử (Bao Thanh Thiên).
“ Hừ!”
Khóe miệng Trang Thư Lan hơi hơi nhếch lên làm cho người khác không nhìn thấy độ cong, thật ra vừa rồi nàng cũng chỉ đánh cược một phen, đánh cược xem vị Phó bối tử này có can đảm thừa nhận trước mặt mọi người kẻ nàng nhắc tới vừa nãy chính là hắn hay không! Tuy rằng Tư Đồ Minh Duệ đã cố ý nói ra nhưng nghe chính miệng người trong cuộc thừa nhận chẳng phải thú vị hơn rất nhiều sao? Nếu Phó Thuyết muốn từ nay bị người khác đâu đâu cũng nghị luận về hắn thì xin mời cứ nói đừng ngại!
“Tứ Nhi, chúng ta về phủ!”
Giải quyết phiền toái mà đã rời khỏi hiện trường ngay thì không phải phong cách của nàng.
“Có điều trước khi về phủ, kính xin công tử cho ta một câu xin lỗi!”
“Nha đầu thối, đừng được nước mà lấn tới!”
Phó Thuyết tức giận đến nói không ra lời, tổn thấy hôm nay hắn đã kìm nén cho qua, không ngờ nàng lại to gan lớn mật như vậy.
Nhẹ nhàng ngẩng đầu, hơi hơi ngước mắt, tất cả trong mắt đều là đắc ý nhưng trên mặt lại tràn đầy oan ức, nàng nói.
“Công tử công khai chỉ trích trước mặt mọi người, làm tổn hại thanh danh người ta – tuy rằng ta không phải là người nổi danh tại kinh thành, nhưng nếu như bị người khác biết được, nhất định bọn họ sẽ thêu dệt chuyện này thành những tin đồn không hay. Việc này tổn hại rất lớn tới thanh danh của ta! Ngồi ở đây bây giờ đều là các vị văn nho sĩ, các vị cho rằng ta nói có đúng không? Nếu chuyện này lại lọt vào tai một người nhiều chuyện, nghe qua rồi bịa đặt ra một chút, thanh danh cả đời ta cứ như vậy mà bị huỷ, tương lai ta nhất định sẽ rất thảm!”
Hai mắt đẫm lệ như phủ một tầng sương mù nhìn chung quanh lầu một vòng, khoé miệng cũng kéo xuống làm như đang chịu oan uổng rất lớn.
Khi ánh mắt nàng đảo qua khắp lượt gian phòng thì trùng hợp gặp ánh mắt của một nam tử mặc y phục đỏ sẫm cũng đang chăm chú nhìn nàng. Ánh mắt của hắn, khuôn mặt của hắn đều vô cùng…Hoàn mỹ! Trang Thư Lan suy nghĩ trong đầu, cảm thấy dùng từ nào dễ nghe hình dung về dung mạo người này đối với hắn đều như một loại vũ nhục. Ánh mắt nhìn như lạnh nhạt nhưng trong đáy mắt lại hiện lên ý cười, thậm chí ý cười còn lan ra cả mặt hắn. Hắn mặc một bộ trường bào màu đỏ sẫm, cả người phát ra tà khí cuốn hút người xung quanh, đặc biệt sau lưng hắn lại thêu thuý loan (chim phượng), đã trở thành vật phẩm tốt nhất để phụ trợ cho vẻ tà mị của hắn. Lúc này trong đầu nàng chỉ có một từ – yêu nghiệt! Nhưng có một ý nghĩ khác lại loé lên – người này hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu…… Không đúng, nàng chưa từng gặp hắn! Rất nhanh chóng, Trang Thư Lan lại phủ định ý nghĩ này.
Mà lúc này mấy văn nhân thấy vẻ mặt trẻ con oan ức của nàng thì đều hoài nghi, đây là người vừa rồi nói những lời làm người ta phun trà đấy sao? Nếu thật như vậy thì sao nàng có vẻ mặt hồn nhiên thế kia?
“Khụ, công tử, vị cô nương kia mặc dù có vẻ hơi nói quá một chút……nhưng mà nàng vẫn chưa nói danh tính, công tử tùy tiện đứng ra chỉ trích như vậy, không phải có gì giấu đầu lòi đuôi sao?”
Rốt cuộc không biết vị nhân sĩ nào đứng ra mở miệng trách móc.
Chỉ một câu ngắn ngủn nhưng lại như mồi lửa châm ngòi cho một quả bom lớn. Nhóm văn nhân lập tức ồ lên, bàn luận không ngừng, điều bất hạnh nhất là lúc này bọn họ lại gọi rõ danh hào “ Phó bối tử” ra mất rồi.
Nhận một tiếng Phó bối tử, sắc mặt Phó Thuyết lại cực kỳ khó coi, tràn đầy tức giận, ánh mắt tóe lửa nhìn Trang Thư Lan, hận không thể lột da uống máu rút gân nàng cho hả dạ!
Ngay tại thời điểm tức giận của Phó Thuyết sắp bùng phát, nàng nhẹ giọng cười với phía trước, cười đến hoa nhường nguyệt thẹn, cười đến không tim không phổi, cười đến cả người rung lên.
“Công tử, ngài đừng nhìn ta như vậy! Nếu không ta sẽ nhớ rất nhiều…Rất nhiều đó! Vừa rồi, ta chỉ muốn đùa giỡn một chút thôi, công tử trăm ngàn lần đừng tức giận nhé!”
Trang Thư Lan nói như vậy nhưng trong mắt đám văn nhân lại mang một tầng ý nghĩa khác – Bởi vì nàng sợ vị Phó bối tử này, cho nên mới hạ thấp bản thân mình! Phút chốc tiếng bàn luận lại càng lớn!
Bị cả đám đông công kích nhìn mình với ánh mắt khinh thường, Phó Thuyết không nhịn được rống lên.
“Trang Thư Lan! Đừng tưởng rằng ngươi lôi ta ra làm trò cười mà ta không biết! Hừ, ngươi nghĩ rằng chỉ với chiêu này mà có thể hạ nhục ta sao! Hừ, nói cho ngươi biết, dưới gầm trời này chỉ có……Chỉ có một người có thể làm được như vậy, ngươi cho ngươi là người thứ hai sao?”
Ặc………Nguy rồi, đúng là đùa hơi quá rồi! Nhưng mà đứt gánh giữa đường như vậy khiến người ta khó xử, cũng không cam tâm! Huống chi hắn đã muốn làm rõ thân phận của mình, vậy thì không quá nửa canh giờ nữa, tất cả phố lớn hẻm nhỏ trong kinh thành sẽ lại có một tin đồn mới rồi! Nhưng mà sao hắn có thể biết nàng là Trang Thư Lan?
“Haizz! Phó bối tử thật là hỏa nhãn kim tinh! Sao biết tên ta nhanh như vậy rồi! Nhưng mà nếu đã muốn chơi đùa thì phải làm tới cùng, bằng không chuyện của chúng ta sao có thể nổi danh được? Nếu không nổi danh, thì làm sao mà cho Quan tỷ tỷ biết ngươi lại chọc những nữ nhân khác rồi, Haizz! Thật đáng thương, đáng thương, chuyện vợ con sau này thật là gánh nặng đường xa rồi!”
Nàng liên tục hít thở mấy hơi dường như rất là đồng tình với cảnh ngộ Phó Thuyết sau này.
“Ngươi……”
Trên đầu Phó Thuyết phát hỏa, thấy thái độ trêu tức không thèm để ý của nàng thì thật không cam lòng – dựa vào cái gì mà hắn lại bị một tiểu nha đầu làm cho tức giận như vậy? Tốt xấu gì hắn cũng đường đường là Phó bối tử làm quan tam phẩm vệ úy! Lại so đo với một nha đầu thối vô danh như vậy thật mất mặt quá!
Trang Thư Lan cẩn thận quan sát từng biểu tình nhỏ của Phó Thuyết, cũng biết lúc này giới hạn chịu đựng của hắn đã tới cực hạn. Âm thầm tính toán một phen, lại nhẹ nhàng cười.
“Rất hân hạnh được biết Phó bối tử, hôm nay ngài xuất hiện ở đây quả là vinh hạnh cho ta! Mà bây giờ ân oán của chúng ta đã thanh toán xong – ai kêu ngày ấy mơ hồ, cả đời ta đây là lần đầu tiên …Haizz, việc này không đề cập tới cũng thế. Ta xin cáo lui trước!”
Việc nên dừng lại nhất định phải dừng lại nhưng không thể bỏ qua cơ hội nhỏ trả thù một chút. Ngày ấy thiếu chút nữa nàng đã trao nụ hôn đầu cho hắn. Tuy rằng lúc ấy là trúng huyễn thuốc nhưng ai bảo hắn xuất hiện không đúng lúc, coi như hắn xui xẻo!
Trang Thư Lan nhẹ nhàng nhấc tà váy, mau chóng vòng qua Phó Thuyết đi thẳng tới cầu thang phía sau. Lúc này Phó Thuyết mới nhận ra lời nói lúc nãy của nàng càng làm cho người ta tò mò hơn.
“Nha đầu thối! Ngươi vừa nói cái gì! Ngươi không biết xấu hổ nhưng ta thì đã mất mặt tới ૮ɦếƭ rồi!”
Âm thanh rít gào đất rung núi chuyển vang lên.
Nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, nàng cười vô tội.
“Ta có nói cái gì sao? Hơn nữa ta chỉ muốn nói sự thật thôi……Chẳng lẽ Phó công tử muốn ta miêu tả sự việc ngày đó thật tỉ mỉ kĩ càng lại một lần sao?”
Một lời nói ra làm tất cả lại ồ lên, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trên người Trang Thư Lan và Phó Thuyết.
“Ngươi câm miệng lại cho ta!”
Nhún vai cũng lười không nói thêm gì nữa, nàng ưu nhã bước xuống cầu thang. Đương nhiên bên cạnh nàng, khuôn mặt của Tứ Nhi đã sớm bị dọa tới trắng bệch lại.
“Tiểu thư! Sao người có thể…Làm sao có thể……..”
“Làm sao có thể cái gì?”
“Làm sao có thể lấy khuê tự ra nói giỡn như vậy!”
Tứ Nhi lớn tiếng nói đằng sau lưng nàng, đương nhiên đã quên hiện giờ hai người đang ở chỗ nào.
Cũng chính vì vậy một lần nữa lại làm cho nàng trở thành tiêu điểm của trà lâu. Mà nụ cười trên mặt nàng đã không còn nữa, bây giờ chỉ còn lại nét lạnh lùng như trước.
“Tứ Nhi, hồi phủ”
Giọng điệu thản nhiên hờ hững với tất cả, cao ngạo, bước chân nhẹ nhàng bước trên mặt đất mặc kệ mọi người xung quanh đều chăm chăm nhìn nàng, thong dong mà rời đi.
Tiểu thư tức giận! Cho dù tiểu thư không nói gì, cũng không làm gì nhưng Tứ Nhi biết người đang tức giận.
“Tiểu thư! Đợi nô tỳ một chút!” Tứ Nhi do dự nhưng vẫn đuổi theo Trang Thư Lan thật nhanh.
Thấy thân ảnh hai chủ tớ biến mất trong dòng người trên phố, bầu không khí trong trà lâu lại náo nhiệt hẳn lên. Lúc này chủ đề mọi người đàm luận không còn là đề thi năm nay như thế nào, mà là màn khôi hài vừa nãy.
“Tư Đồ Minh Duệ, xem trò vui có thích không? Sao không giúp ta một tay? “
Phó Thuyết tức giận ngồi xuống cạnh nam tử mặc y phục đỏ thẫm, vẫn đang nhàn nhã uống rượu, lúc này hắn như muốn trút hết bực tức lên mặt bàn.
“Bị một nữ nhân chọc tức tới mức phát hỏa, còn bị nàng lợi dụng, chỉ trách ngươi thật ngu ngốc thôi!”
Tư Đồ Minh Duệ tựa tiếu phi tiếu cầm bầu rượu rót một chén cho mình, lại chậm rãi nâng chén lên uống.
“Ngươi…Tư Đồ Minh Duệ, ngươi chịu để người ta bắt nạt bằng hữu duy nhất của mình hả?”
Phó Thuyết oán hận trừng mắt nhìn vẻ mặt trào phúng cùng khinh thường của nam nhân trước mặt.
“Ta không có bằng hữu!”
Tư Đồ Minh Duệ đặt chén rượu xuống cạch một tiếng, rượu trong chén sóng sánh rơi cả trên mặt bàn.
“Được, được, được!”
Phó Thuyết liên tục phụ họa, nam nhân này chỉ cần nói tới vấn đề đó thì khuôn mặt đều như một khối băng, nhưng mười năm nay hắn ta toàn lôi kéo hắn đi uống trà, thưởng rượu.
“Đúng rồi, ngươi vừa nói ta bị nàng lơi dụng? Nàng lợi dụng ta thế nào?”
Phó Thuyết nhanh chóng chuyển đề tài, tránh một giây lỡ miệng lại rước họa vào thân.
Nhắc tới vấn đề này, sắc mặt Tư Đố Minh Duệ từ từ thay đổi, thậm chí khóe môi hắn còn thấp thoáng ý cười.
“Về sau bản thân ngươi sẽ tự biết. Bây giờ về trường thi thôi, đi xem đám thí sinh năm nay viết gì trên giấy”.
“Hả!”
Phó Thuyết bị Tư Đồ Minh Duệ làm cho luẩn quẩn rồi, không cam lòng la hét.
“Ngươi nói thì nói luôn đi, không muốn nói thì lại đạp đổ, cái gì gọi là về sau tự biết! Nếu để cho Tinh Tinh biết nhất định ba ngày nàng sẽ không thèm ngó ngàng tới ta”
“Cho nên chuyện vợ con ngươi sau này đường xa gánh nặng rồi!”
Tư Đồ Minh Duệ bèn mượn lời nàng nói chặn họng Phó Thuyết.
“Đáng ghét! Đều là do nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia làm hại!”
Miệng Phó Thuyết không ngừng mắng ở phía sau Tư Đồ Minh Duệ.
“Giờ ngay cả ngươi cũng như vậy……Hừ, để ta báo lên trên chủ khảo, giám thị không ở trong trường thi lại chạy tới trà lâu ngồi uống trà!”
“Đi thôi! Đừng quên ngươi cũng là đồng phạm!”
Tư Đồ Minh Duệ nghiêng người cười híp mắt bỏ lại một câu như vậy cho Phó Thuyết.
“A A! Ngươi……Chuyện này đâu có gì liên quan tới ta?”
Phó Thuyết giơ chân cân nhắc xem có phải hôm nay ᴆụng phải thứ gì xui xẻo không mà luôn bị người ta làm cho tức giận tới phát điên.
“Ngươi cũng là một trong những người được Hoàng thượng cử làm giám thị cho cuộc thi lần này! Sao ngươi lại không biết? À……là ta quên mất nói cho ngươi biết rồi!”
Tư Đồ Minh Duệ làm bộ giật mình sau đó lắc đầu vừa đi vừa than.
“Haizz, gần đây nhiều chuyện quá, nhất thời không nhớ kỹ!”
Đùng một tiếng, đầu óc Phó Thuyết trống rỗng! Hắn là giám thị lại do đích thân hoàng thượng hạ chỉ nhận mệnh ư! Tư Đồ Minh Duệ đã không nói thì chớ, còn cố tình lôi kéo hắn kháng chỉ. Nếu để hoàng thượng biết được chuyện này thì chỉ sợ có mấy cái đầu cũng không đỡ nổi! Phó Thuyết cảm giác việc hắn không nhận được thánh chỉ khẳng định có liên quan tới Tư Đồ Minh Duệ.
“Ngươi…Ta! Ta đi &%&^$^!”
Phó Thuyết đã tức giận tới mức không phân biệt được tình huống lúc này, lời lẽ thô tục cũng cứ thế tuôn ra.
“૮ɦếƭ tiệt, dù mọi người trong thiên hạ có quên thì sẽ còn có ngươi nhớ! Đừng có giả vờ trước mặt lão tử, lão tử còn không hiểu ngươi sao, mỗi ngày rảnh rỗi đếm số lông chim……….”
Tư Đồ Minh Duệ cũng không dừng lại, tiếp tục bước tới, tuyệt nhiên không quan tâm người ở phía sau mắng chửi những gì, chỉ bỏ lại một câu gọn lỏn.
“Hôm nay hoàng thượng muốn đích thân tới khảo sát trường thi, chắc phải đợi thu đủ bài mới quay về……….”
Lời còn chưa nói xong, một bóng người đã bay tới trước mặt hắn, vừa chạy như điên vừa gào thét.
“Tư Đồ Minh Duệ, nếu có ngày ta bị ngươi hại ૮ɦếƭ thì có biến thành quỷ ta cũng không tha cho ngươi đâu!”
Một đám người cũng bị âm thanh động trời này làm cho ngã bổ nhào trên mặt đất.