Nàng Phi Lười Của Tà Vương - Chương 13

Tác giả: Chấp Loạn

Phong Ba Ngày Trưởng Thành

Ngày mười hai tháng chín là ngày Trang Thư Lan trưởng thành tính theo phong tục tập quán ở nơi đây, sau lễ trưởng thành nữ có thể tham gia khoa cử, cũng có thể lập gia đình.
Mới sáng sớm Trang Thư Lan đã bị mười chín vị phu nhân gọi dậy, bắt nàng phải thay một bộ xiêm y màu hồng phấn, trang điểm thật kỹ, điểm phấn tô son vẽ lông mày, lại phải cài rất nhiều đồ trang sức. Sau một hồi giằng co, bữa sáng còn chưa kịp ăn đã bị đẩy ra cửa đi thẳng tới đại sảnh.
Đại sảnh đã được bố trí cẩn thận từ sớm, nhưng Trang Thư Lan cũng không phải được đưa tới đó mà ở một phòng phía đông của đại sảnh, cách có một bức rèm che. Bên ngoài rèm che, đại sảnh đã chật kín người. Nàng híp mắt nhìn vừa thấy tất cả người tới đây hôm nay đều trong họ hàng Trang gia. Đáng tiếc trong đám người này Trang Thư Lan cũng chỉ biết được vài người, trừ bỏ vợ chồng vị trưởng tộc hàng năm vẫn tới lễ bái, còn lại tất cả đều là lần đầu tiên nhìn thấy.
Trang Đức và đại phu nhân ngồi ngay ngắn trong cao đường, khí sắc long trọng trang nghiêm, bên cạnh họ là chỗ ngồi của vị phu nhân trưởng tộc cả người mặc lễ phục, trâm cài mặt phấn. Hiển nhiên vị này hôm nay chính là chính tân – người chủ trì lễ trưởng thành cho nàng.
“Nhị muội, những gì được dặn khi hành lễ muội đã nhớ hết chưa?” Trang Thư Dao không yên tâm hỏi một câu.
“Tuy rằng hôm nay đều không phải người ngoài, nhưng cũng không thể để mất hình tượng khiến những người trong dòng tộc chê cười được”
“Tỷ nói lần này là lần thứ hai rồi đấy, muội đã nhớ kỹ rồi!”
Trang Thư Lan gật đầu, lại giương mắt nhìn người bên ngoài một cái, quay đầu hỏi Trang Thư Dao .
“Tỷ, khi nào thì bắt đầu! Có giống như ngày làm lễ trưởng thành cho tỷ không, cả ngày đều bận rộn! Muội còn chưa ăn sáng, bụng đói quá!”
Aizzz…, biết trước như thế này thì nàng đã dậy sớm một chút để tranh thủ lấy hai cái bánh bỏ vào bụng rồi.
“Yên tâm đi! Hôm nay cũng không phức tạp bằng so với ngày làm lễ trưởng thành của ta đâu!”Trang Thư Dao vừa nói vừa đưa ra hai cái bánh kem.
“Nhanh ăn đi, người chủ trì sắp bắt đầu làm lễ rồi!”
Hai năm trước cũng là ngày Trang Thư Dao làm lễ trưởng thành, nhưng là do vị quý phi nương nương được sủng ái nhất của hoàng thượng chủ trì, ngày hôm đó thật xa hoa tới cực hạn. Ngày trưởng thành của nàng đương nhiên nghi thức không thể so sánh cùng với Trang Thư Dao rồi! Đối với thái độ đối xử phân biệt như vậy trong tướng phủ, nàng cũng không có ý kiến gì. Tiếng tăm của Trang Thư Dao đã nổi tiếng kinh thành trước cả lễ trưởng thành rồi, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng đã biết đến cho nên nghi thức long trọng như vậy không có gì là khó hiểu! Đồng thời Trang Thư Lan cảm thấy mình thật may mắn vì hoàn toàn không có danh tiếng gì hết, nếu không phải chuẩn bị những nghi thức rườm rà phức tạp chắc nàng ૮ɦếƭ ngạt mất!
Nhận lấy bánh nàng giương mắt cười như một đứa bé.
“Cảm ơn tỷ tỷ!”
Trang Thư Dao tâm tình bất định với nàng cũng không phải ngày một ngày hai, khi nào tâm trạng tốt thì coi nàng thân thiết như muội muội, tâm trạng không tốt thì châm chọc khiêu khích coi nàng như một nơi chút giận, xả stress.
“Ừ”
Trang Thư Dao rộng rãi nhận lấy lòng biết ơn của nàng, cũng không nói gì thêm, lại liếc mắt nhìn đám thân hữu bên ngoài rèm, khoé miệng theo đó nhẹ nhàng giơ lên cho thấy giờ phút này tâm trạng của nàng đang rất tốt.
Trang Thư Lan cũng không khách khí cắn một miếng bánh, lại nhớ tới cha nàng từng nói sau khi nghi thức kết thúc sẽ tuyên bố một việc quan trọng, nhưng không biết là việc gì? Việc gì lại khiến ông ấy chọn đúng thời điểm đó để tuyên bố, chẳng lẽ là việc liên quan tới nàng?
“Tỷ tỷ….” Nuối một miếng bánhxuống, Trang Thư Lan nhẹ nhàng hỏi Trang Thư Dao, có lẽ tỷ tỷ nàng biết.
“Cha nói có việc quan trọng muốn tuyên bố, tỷ có biết đó là chuyện gì không?”
“À! Chuyện này ta cũng không rõ lắm, nhưng muội sẽ biết ngay thôi, kiên nhẫn chờ một chút đi!” Trang Thư Dao từ chối nhưng trong mắt nàng lại hiện ra hưng phấn, còn lại không cần nói cũng biết.
“Được rồi!”
Lại cắn một miếng bánh, Thư Lan mồm miệng nhồm nhoàm gật đầu, cái chính là miếng bánh trong miệng có vẻ như khó mà nuốt trôi được.
Đúng lúc này, trong sảnh lại có tiếng hô to.
“Xin mời người nhận lễ vào bàn”
Vội vàng vứt miếng bánh cho nha hoàn, sửa sang lại quần áo, thuận tiện lau tay luôn, nàng không hề e dè nhấc mành lên.
Trang Thư Dao hơi ghét bỏ liếc nhìn nàng một cái mang ý “rỉ ra phù không hơn tường”( đại ý là không ưa), không nói một lời tiến vào đại sảnh cùng Trang Thư Lan bắt đầu buổi lễ. Hành lễ ở cao đường, sau đó hành lễ với chính tân, rồi hành lễ với những người trong gia tộc.
Sau khi hoàn thành lễ bái, người chủ xướng hô.
“Lễ trưởng thành bắt đầu, mời chính tân khấn”
Theo sát phía sau, chính tân đứng dậy bắt đầu một màn diễn thuyết. Nhưng lúc này nàng không có tâm trạng để nghe vị chính tân này nói cái gì, chỉ ngơ ngác quỳ trên chiếu để tỷ tỷ chải đầu cho nàng.
Thời gian chải đầu rõ lâu nhưng cũng vừa vặn với lời khấn vái của chính tân. Trang Thư Dao chải đầu 乃úi tóc xong thì cũng là lúc chính tân khấn xong. Nhất định là bà ấy đã chủ trì rất nhiều lễ trưởng thành rồi!
Người chủ xướng lại hô:
“ Lễ thêm kê bắt đầu, mời chính tân khấn.”
Lúc này, chính tân cũng đi tới quỳ xuống trước mặt Trang Thư Lan, nha hoàn phụng mệnh mang la khăn và phát kê (là một loại trâm cài tóc khi thiếu nữ tới tuổi trưởng thành được mang), trâm gài tóc, cũng quỳ ở bên cạnh. Chính tân cầm lấy một cây phát kê thẳng tắp cài vào bên trái đầu Trang Thư Lan, trong miệng dặn dò.
“Cây phát kê đầu tiên, cát thời tiết và thời vụ ngày, thuỷ gia nguyên phục, vứt bỏ ấu chí, mong ngươi thành đức, thọ khảo tơ hồng, lấy giới cảnh phúc”(ý nói người thiếu nữ có thể trưởng thành lập gia đình)
Lấy thêm một cây trâm cài tóc cắm ở bên phải.
“Nhị trâm cài tóc, cát thời tiết và thời vụ thần, nãi thân ngươi phục. Sức lấy uy nghi, thục cẩn nhĩ đức. Lông mày thọ vạn năm vĩnh chịu hồ phúc”(ý nói có thể sống lâu, làm tốt trách nhiệm một người phụ nữ trong gia đình). Cuối cùng cầm lấy cái trâm cài đầu, cái trâm cài đầu là một khối khoả ngọc màu lam có gắn những hạt châu nhỏ, chính tân nhắm ngay 乃úi tóc giữa đầu nàng cắm thẳng xuống.
“Tam thêm sai quan, lấy tuổi chi cát, lấy nguyệt chi lệnh, tam gác phục, bảo vệ vĩnh mạng lấy chung quyết đức, chịu thiên chi khánh”(mong nàng sống khoẻ mạnh không chịu đau khổ bệnh tật)
Có thể là chính tân lớn tuổi hoa mắt nên tay chân không cẩn thận, cầm cái trâm cuối cùng thì tay run run, kết quả là vạch trên da đầu nàng một cái đau điếng, khiến nàng cắn răng chịu đựng, mồ hôi lạnh vã ra trán!
Cùng với nha hoàn,Trang Thư Dao nâng nàng dậy, rút khăn lụa đưa cho Trang Thư Lan, nàng nhanh chóng nhận lấy lau mồ hôi lạnh, tức giận nhìn vẻ mặt đần ra vô tội của người phía sau, sau đó yêu cầu người chủ xướng cho phép về phòng đổi lễ phục.
Đổi lễ phục xong, lại đi ra mời rượu chính tân, cao đường, sau đó tam bái rồi lại bái tạ khách khứa…….
Sau khi toàn bộ lễ nghi hoàn tất cũng đã tới buổi trưa.
Lễ nghi kết thúc theo như lẽ thường là uống rượu ăn cơm.
Vừa mới ngồi xuống, đã sớm đói bụng nên Trang Thư Lan ăn như hổ đói, không hề giữ phong phạm thục nữ một chút nào, đồng thời cũng phải chú ý xem thừa tướng đại nhân đang bưng chén rượu đứng lên sắp sửa phát biểu cái gì.
“……….Lão phu làm quan trong triều đã ba mươi năm……..”
Mỗi lần mở tiệc chiêu đãi ông ấy đều giảng lại bài này! Trang Thư Lan vội nuốt xuống miếng gà tần ngũ vị, gật gật đầu, người không biết sự tình thì chỉ nghĩ nàng đang nhấm nháp đồ ăn ngon.
“………….Hôm nay là ngày tiểu nữ trưởng thành, cho nên lão phu quyết định cho hai nữ nhi đều tham gia thi hương năm nay, lấy quang tông diệu thủ, đền đáp triều đình……..”
“Phụt…”
Vốn là đang nuốt cơm, nghe những lời này xong Trang Thư Lan phun thẳng những thứ trong miệng ra! Nhưng hoàn hảo làm sao, nàng ngồi ở một nơi thật thích hợp, trừ bỏ mười chín vị phu nhân trong tướng phủ cùng hai mươi vị phu nhân khác trong dòng tộc đang cười sặc sụa hành động vừa rồi của nàng, căn bản những người khác đều không hề chú ý tới.
Tứ Nhi đứng một bên hầu hạ thấy vậy nhanh chóng mang tới một chén nước. Nhận lấy chén nước, nàng chậm rãi uống, trong lòng lại một phen náo động.
“………….Dao nhi, Lan Nhi, lại đây!”
Nghe thấy cha gọi, Trang Thư Lan đặt chén trà xuống, ngoan ngoãn nhu thuận đi đến đứng bên cạnh Trang Đức cùng với Trang Thư Dao.
Trang Đức nhìn hai nữ nhi của mình. Đại nữ nhi bất luận tư sắc hay tài năng đều hơn người, không cần nói nhiều đều rất hiểu chuyện, càng nhìn lại càng cảm thấy vừa lòng. Vẻ mặt Trang Đức ôn hoà cười híp mắt nhìn Trang Thư Dao.
“Dao nhi, với tài trí của con muốn đậu Trạng nguyên thật dễ dàng như lấy đồ trong túi vậy. Hai năm qua cha không cho con tham gia khoa cử thực ra thầm muốn con có thể trưởng thành hơn, hiểu được những mối quan hệ trong chốn quan trường, đến lúc con làm quan thì sẽ không bỡ ngỡ, có thể hoà hợp với các quan lại khác một chút!”
“Dao nhi cảm ơn cha đã cẩn thận chỉ bảo, nhất định con sẽ không làm cha thất vọng.”
Trang Thư Dao phúc lễ. Bộ dạng cung kính, nhu thuận trả lời nhưng hiển nhiên không thể giấu nổi vẻ kiêu ngạo trong giọng nói.
Trang Đức nói xong với đại nữ nhi, lại nhìn sang tiểu nữ nhi. Tuy rằng tiểu nữ nhi này mới tới tuổi cập kê, chưa trưởng thành nhưng bề ngoài như vậy thì tương lai nhất định không thua kém đại nữ nhi, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn một chút, có điều tài năng thì thực sự kém. Haizz, đều là cùng cha mẹ sinh ra nhưng tại sao lại khác biệt như vậy.
“Lan nhi, năm nay con cũng đi thi thử xem, thi được thì tốt, không thi được cũng không sao cả, trong phủ còn có một trường học để cho con học đến nơi đến chốn. Cha cũng không trông mong việc con có thể vào triều làm quan. Sau khi thi xong, về nhà hãy theo các di nương học tập nữ công gia chánh, cha nhất định sẽ tìm một gia đình có quyền thế để gả con!”
Thì ra ý đồ của cha nàng là như vậy! Dù sao tất cả những nữ tử ở kinh thành nếu được đi học thì nhất định sẽ tham gia khoa cử, đỗ cũng được không đỗ cũng chẳng sao. Nếu thi đỗ thì sẽ làm một vị nữ quan hữu danh vô thực, vài năm sau đó cũng về nhà kết hôn sinh con. Nhưng kỳ vọng của Trang Đức với Trang Thư Dao không chỉ làm một nữ quan bình thường mà phải là một vị quan lớn có quyền có thế trong triều. Cha nàng bỏ ra nhiều công sức, tạo chút áp lực với tỷ tỷ nàng, tất cả chỉ vì mong muốn Trang Thư Dao sẽ kế nhiệm chức vụ thừa tướng. Cho nên hai năm qua cha nàng đều mang theo tỷ tỷ đi gặp hầu hết các vị quan viên lớn nhỏ trong triều.
Nhưng có lẽ đây chỉ là dụng ý thứ nhất, cha nàng còn có dụng ý khác, chính là để che giấu một nữ nhi vô dụng là nàng. Nữ nhi của thừa tướng đại nhân tham gia khoa cử, nếu không mang được chút thành quả nào trở về thì mặt mũi của Tướng phủ biết để vào đâu?
Vì vậy đồng thời để hai nữ nhi cùng đi, để tài năng của đại nữ nhi được mọi người chú ý tới mà tiểu nữ nhi thi rớt sẽ giống như người qua đường, nhanh chóng bị quên lãng.
Trang Thư Lan hơi cúi đầu, mím môi mỉm cười thông cảm cho cái dụng ý *khổ tâm* của Trang Đức đã lo lắng cho vận mệnh tương lai của nàng. Nếu quả thật như sắp xếp của ông ấy, như vậy nhất định không quá một năm sau nàng sẽ bị gả đi! Nhưng nàng mới mười lăm tuổi, cho dù một năm sau kết hôn cũng chỉ mới mười sáu tuổi! Những ngày thanh xuân vui vẻ còn chưa hưởng thụ hết đã phải gả cho một nam nhân mới gặp mặt vài lần không hiểu rõ tính tình ra sao, sau đó sinh con dưỡng cái, còn phải chấp nhận nam nhân ba vợ bốn thê thi*p, từ một thiếu nữ tràn đầy sức sống biến thành một thiếu phụ luống tuổi có chồng mà cũng như không……haizzzz.
Nghĩ đi nghĩ lại, toàn thân Trang Thư Lan lạnh run lên. Cuộc sống như thế thật quá kinh khủng! Nàng là một nữ nhân thế kỷ hai mươi mốt, nếu cứ thoả hiệp như vậy có phải rất có lỗi với hai mươi năm đèn sách rồi hay không? Không thể để như vậy được, tuy rằng nàng hơi lười một chút nhưng cũng chưa tới mức bị người ta đóng gói bán đi, lại chưa lười đến mức câm lặng để yên không nói một lời nào.
“Vài ngày trước cha đã báo danh hai tỷ muội lên trên rồi. Năm nay là do Tư Đồ đại nhân làm chủ khảo. Tư Đồ đại nhân là một người tính tình khó đoán, có thể trúng cử hay không đều do phúc phận của hai con.”
Câu cuối cùng hiển nhiên là nhìn để nói Trang Thư Dao rồi.
“Cha!”
Trang Thư Lan nhanh chóng nhận ra ý trong lời nói của Trang Đức …ngẩng đầu lên lại hơi thõng xuống tròng mắt, khuôn mặt trẻ con phát ra lời nói nhẹ như gió.
“Thật ra muốn đậu Trang nguyên cũng không phải là chuyện không thể thực hiện được. Nếu như cha đáp ứng Lan nhi một điều kiện, Lan nhi nhất định cố gắng hết sức đi thi, sẽ không để cha thất vọng!”
Trang Đức sửng sốt, hôm nay tiểu nữ nhi của ông có phải bị làm sao không? Tự nhiên dám nói trúng cử không phải là chuyện khó thực hiện! Nên nhớ rằng nữ tử tham gia khoa cử hàng năm đều có, nhưng đậu Trạng nguyên không phải là chuyện dễ. Trạng nguyên của Đại đông hoàng triều chỉ có nam một người, nữ một người, có điều nữ trạng nguyên không phải năm nào cũng có. Huống chi với tài trí của nàng muốn lấy một chức quan nho nhỏ trong triều cũng là điều si tâm vọng tưởng!
Trang Thư Dao cũng đồng ý với suy nghĩ của cha, nhìn người bên cạnh không hề biết trời cao đất dày như thế nào, không nhịn được vẻ giễu cợt.
“Muội muội mạnh miệng thì cũng không thể nói lung tung trước mặt toàn bộ dòng tộc ở đây”
Khả năng của nàng mọi người ở đây còn không biết sao? Trước mặt nhiều người mà dám phát ngôn những lời như thế, không sợ mất mặt ư?
“Cha không dám thử sao? Có lẽ vận may của con không chỉ dừng lại ở vị trí Trạng nguyên đâu!”
Trang Thư Lan không để ý tới Trang Thư Dao, mắt cũng không nhìn lên tiếp tục công kích cha nàng.
“Chẳng lẽ cha không nghĩ nếu một nhà mà có hai người đỗ đạt, chẳng phải càng làm cho danh tiếng phủ thừa tướng vang xa sao? Nếu con cũng có thể làm một chức quan trong triều, cha căn bản không phải càng được lợi hay sao?”
Đương nhiên nàng hiểu rõ tình hình trong triều hiện nay. Trong Đại đông hoàng triều lúc này tồn tại đồng thời ba thế lực, một là Tư Đồ Minh Duệ, một thế lực khác là Đông cung thái tử, thế lực còn lại tất nhiên là vị thừa tướng đại nhân. Ba thế lực này kiềm chế lẫn nhau, tranh quyền đoạt lợi vừa công khai vừa bí mật.
Nhiều năm đứng trên quan trường, Trang Đức vừa nghe những lời này của nàng lập tức cảm thấy tiểu nữ nhi vẫn không được xem trọng hình như không hề đơn giản như biểu hiện bên ngoài của nàng. Ánh mắt Trang Đức lướt qua trên người nàng cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt. Sắc mặt thật bình tĩnh, giống như là đang bàn xem hôm nay thời tiết có đẹp hay không vậy. Đôi mắt hạ xuống không biết ánh mắt của nàng dừng lại ở nơi nào. Mà cũng tại thời điểm này đột nhiên Trang Đức hiểu được mỗi lần răn dạy nàng hoặc nói với nàng cái gì thì con ngươi nàng đều cúi xuống! Vốn tưởng nàng sợ cho nên không dám giương mắt, nhưng từ hôm nay nhìn tròng mắt ấy của nàng chỉ sợ không phải bởi vì sợ mà là đang ẩn giấu một cảm xúc khác.
“Con muốn ta đáp ứng chuyện gì?”
Trong triều đình, những người dám cùng đàm phán với hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, không ngờ hôm nay trong phủ còn có một người dám ra điều kiện để thương lượng! Nghĩ đến đây Trang Đức lấy lại tinh thần, đối đáp với Trang Thư Lan bằng giọng điệu trên quan trường
“Cũng không phải chuyện gì to tát cả!”
Trang Thư Lan định đáp trả nhưng lại cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Chỉ muốn cha đáp ứng Lan nhi một chuyện, đó là quyết không can thiệp vào chuyện chung thân đại sự của Lan nhi, cũng không thể bức bách Lan nhi thành thân lập gia đình!”
Âm thanh nhẹ nhàng phát ra. Trang Thư Lan nói ra câu kia “trúng Trạng nguyên cũng không phải chuyện không thể thực hiện”đã khiến vài người bàn tán! Mà câu nói tiếp theo của nàng giống như một trái bom nổ tung ngay lập tức. Mọi người trong gia tộc đều chúi đầu ghé tai bàn luận.
“Từ xưa tới nay việc hôn nhân đại sự đều do cha mẹ định đoạt, đâu tới phiên nữ nhi tự mình làm chủ?”
Giọng nói của mỗi người trong gia tộc không lớn cũng không nhỏ, nhưng vừa đủ để lọt vào tai Trang Thư Lan.
“Cho dù nữ tử có thể thi khoa cử nhưng cũng không thể làm càn như thế được!”
Thư Lan không động đậy gì cả, thấy Trang Đức không nói đành phải thêm dầu vào lửa một chút.
“Lan nhi có thể dùng thanh danh của mẫu thân đã mất ra thề, nếu cha đáp ứng điều kiện của con, nhất định kỳ thi hương năm nay, Lan nhi đem chức Trạng nguyên trở về. Nếu như không thể đậu Trạng nguyên thì sẽ mặc cho cha xử trí, cho dù bắt Lan nhi đi làm tiểu thi*p thứ ba mươi mốt của người khác con cũng chấp nhận!”
Ở trong phủ thừa tướng có một điều cấm kỵ chính là không thể nói đến vị mẫu thân đã mất của nàng. Tuy rằng nàng không biết và cũng không muốn biết nguyên nhân nhưng nàng hiểu rõ nên dùng tới những lời cấm kỵ khi cần thiết.
Lời thề vừa nói ra làm cho những người trong tộc chấn động một phen. Mọi người đều biết Trang Đức cha nàng có cả thảy hai mươi thê thi*p nhưng trong lời thề của nàng nói tới ba mươi mốt tiểu thi*p, không biết có phải nàng cố ý hay là vô tình châm chọc. Mọi người đều hướng sự chú ý tới cha nàng, vẻ mặt vốn quan chính nhưng lúc này lại biến sắc mấy lần cuối cùng nghiêm mặt lạnh lùng ném ra một câu.
“Được! Ta đáp ứng điều kiện của con! Tốt nhất con nói được thì phải làm được, bằng không lúc đó đừng trách ta độc ác! Hừ!”
Nói xong phẩy tay áo bỏ đi để mặc vẻ mặc ngơ ngác của mọi người trong sảnh.
Đại phu nhân ngạc nhiên thấy Trang Đức rời đi, nhưng rất nhanh khôi phục lại phong thái của một nữ chủ nhân ứng hữu trấn định, cười nói mời những người trong sảnh tiếp tục ăn uống. Nhìn đại phu nhân thân thiện, không khí tẻ ngắt lại được khôi phục nhưng chủ đề đàm luận của những người ở đây bắt đầu thay đổi, tất cả đều xoay quanh việc Trang Đức thương lượng với trang thư lan, hơn nữa Trang Thư Dao cũng bị lôi vào trong đó.
Trang Thư Lan được Trang Đức hứa hẹn trước mặt nhiều người như vậy thì mỉm cười cân nhắc, trận này coi như nàng thắng. Ha ha! Nàng cũng không muốn ở chỗ này để mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ. Nàng không phải là Hầu Tử (Tôn Ngộ Không), tại sao phải diễn trò vui cho người khác chứ?
Chẳng qua nàng mới đi ra khỏi nơi thị phi này vài bước đã bị người nào đó gọi lại………
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc