Nàng Phi Lười Của Tà Vương - Chương 11

Tác giả: Chấp Loạn

Lãnh Gia Là Sát Thủ?

Nhìn Trang Thư Lan dần dần rời gót khỏi Túy Xuân Uyển, Di nương đang lúc hoảng hốt lại sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy mười năm tiếp xúc vẫn không hiểu được đứa nhỏ này, vẫn không thể tin nàng mới có trí tuệ của tiểu nha đầu mười lăm tuổi! Nhìn bóng lưng nàng cô độc mang theo khí chất lạnh lùng mà bước đi. Nơi này náo nhiệt không làm mờ nhạt khí chất của Trang Thư Lan mà ngược lại càng tôn lên khí thế không giống người bình thường.
“Di nương mau đem văn tự bán thân của Lan cô nương giao cho ta”
Ngữ khí của Lãnh gia như mệnh lệnh không cho phép Di nương cự tuyệt.
“A?….” Di nương còn chưa phục hồi được tinh thần lại bị Lãnh gia dọa cho một phen sợ hãi.
“À….. Việc này chỉ sợ không được”.
“Sao?”
“Bởi vì Lan nhi không phải là cô nương của Túy Xuân Uyển. Nàng là con gái của một cố nhân, nay ta thay vị đó quan tâm tới nàng mà thôi!”
Mặc dù Di nương rất sợ Lãnh gia nhưng nàng vẫn quyết định không nói hết toàn bộ sự thật cho hắn biết. Hiện tại nếu như những lời vừa nãy Lãnh gia nói là đúng chỉ sợ hắn sẽ gây chuyện bất lợi cho Lan nhi.
“Nàng ta có phải người của Túy Xuân Uyển không?”
Lãnh gia có vẻ không hài lòng với câu trả lời này, lạnh lùng nhìn Di nương một cái.
“Không phải!” Di nương lắc đầu.
“Nàng chỉ ở tạm nơi này, nàng ra ngoài đã nhiều ngày rồi, nay người nhà muốn nàng trở về”.
“Huyễn Bách đâu? Hắn có quan hệ thế nào với Túy Xuân uyển? Hắn ở Túy Xuân Uyển đã hơn mười ngày, vừa rồi nghe nói hắn quen biết Lan cô nương.”
Câu nói của Lãnh gia chẳng khác gì trái bom dội xuống, khiến mặt Di nương tái lại.
“Việc này……..Việc này ta cũng không rõ” Di nương thoái thác trả lời.
“Khách nhân là thượng đế, kẻ có tiền thì làm ông chủ. Công tử Huyễn Bách quyết định dừng chân tại nơi này làm sao ta có thể quản hắn được. Ta chỉ cần có thể kiếm được tiền là tốt rồi. Còn chuyện Lan nhi quen biết với hắn……. Lãnh gia, ngài cũng biết mỗi ngày ta bận rộn ngoài này, làm sao có thể quản hết tất cả mọi chuyện!”
Miệng nói như vậy nhưng trong lòng Di nương vô cùng lo lắng, Huyễn Bách ở lại Túy Xuân Uyển không phải là điều ai cũng biết. Huyễn Bách có thân phận đặc thù, ai lại dám đi chọc người như thế chứ? Hắn dạy Trang Thư Lan võ công để phòng thân, Di nương lại là người trọng tình nghĩa, cho dù biết cũng sẽ không nói ra!
“Phải vậy không?” Lãnh gia lạnh lùng hỏi.
Di nương không tự chủ được rùng mình một cái nhưng vẫn là gồng mình lên trả lời.
“Phải……..”
Không biết Lãnh gia hỏi Huyễn Bách làm gì?
Cùng lúc Di nương đang ở tiền sảnh, mồ hôi lạnh túa ra như tắm thì lúc này Trang Thư Lan đang ở hậu viện Túy Xuân Uyển gặp người nàng mong chờ bấy lâu – Huyễn Bách.
“Lan nhi, con lại gặp phải chuyện gì mất hứng rồi phải không?”
Hơi nhíu mày, Huyễn Bách nhìn khuôn mặt phảng phất nét buồn của Trang Thư Lan có chút không vừa ý, chắc chắn là có chuyện không vui.
“Không có!”
Trang Thư Lan theo thói quen kéo kéo miệng, giương mắt nhìn vị sư phụ dạy dỗ nàng năm năm nay. Dưới trời chiều Huyễn Bách phiếm thanh huy quang mang, hắn vốn có khí chất lạnh lùng trời sinh giống như băng ở bắc cực, cùng với khung cảnh lúc này nhìn rất mị hoặc.
Huyễn Bách không tiếp tục truy hỏi, Trang Thư Lan là người không thích nói nhiều, nếu nàng không muốn nói cho dù có gặng hỏi như thế nào thì kết quả vẫn chẳng thu được gì.
“Lần nào gặp mặt tâm trạng con cũng tốt lắm mà, có phải do Di nương cấm không cho con tới tiền sảnh nên giờ mới ở đây? ”
Điểm này làm cho Huyễn Bách đau đầu suy nghĩ, rõ ràng là một tiểu cô nương thích chơi đùa, cho dù có một vạn lý do thì nàng nhất định sẽ gặp Di nương trước nhưng sao bây giờ lại chọn ở hậu viện Túy Xuân Uyển mơ mơ màng màng ?
“Hôm nay con chỉ là đến tìm Di nương nói về bước tiếp theo trong kế hoạch kinh doanh của Túy Xuân Uyển thôi!”
Trang Thư Lan hơi nghiêng người, ánh mắt dừng lại ở trên cây bạch quả cách đó không xa.
“Nhưng hiện tại con đang suy nghĩ cẩn thận một vấn đề, mục đích cuối cùng của Lãnh gia cũng không phải làm cho Túy Xuân Uyển đóng cửa, có thể hắn nhằm vào ai đó ở Túy Xuân Uyển ……hoặc là qua hôm nay hắn sẽ nhắm vào hai người!”
Trang Thư Lan tin chuyện vừa rồi sẽ khiến cho Lãnh gia có hứng thú với nàng, nhìn ánh mắt dò xét của hắn là biết rồi. Quan trọng nhất là, nàng cảm thấy hắn cũng không phải là người dễ đối phó.
“……bây giờ Lãnh gia đang ở Túy Xuân Uyển?” Vẻ mặt Huyễn Bách khó đoán hỏi.
“Rất không khéo là con đã gặp hắn”.
Trang Thư Lan xoay người, giương mắt nhìn Huyễn Bách thì ánh mắt thoáng vẻ xa xăm khó thấy.
“Hơn nữa, con đã phạm một sai lầm nghiêm trọng….Cho nên từ nay về sau con sẽ không bao giờ tới Túy Xuân Uyển nữa”
Nàng tin, Lãnh gia tuyệt đối không dễ dàng buông tha nàng, cho nên biện pháp tốt nhất chính là tránh mặt ẩn danh, nhưng ….Không biết nếu bị hắn đe dọa Di nương có nói ra toàn bộ thân phận của nàng hay không? Tuy rằng Di nương là một người rất đáng tin cậy nhưng đứng trước sự tồn vong của Túy Xuân Uyển, nàng sẽ chọn cái gì?
“Ừ” Huyễn Bách gật đầu.“Ta cũng sẽ rời khỏi Túy Xuân Uyển”
Trang Thư Lan kinh ngạc. “Tại sao?”’
Từ năm mười tuổi khi cứu Huyễn Bách thì nàng biết rằng hắn không còn một người thân nào trên đời này cả. Hắn ở nơi này mấy năm nay cũng không hề thay đổi. Nhưng hôm nay, hắn lại nói muốn rời đi. Điều này……điều này thực sự nàng không hề nghĩ tới!
“Ta không muốn liên lụy tới Túy Xuân Uyển nên không thể lưu lại nơi này” Huyễn Bách sau khi suy nghĩ dường như quyết định dứt khoát, nhẹ nhàng mà thở hắt ra.
“Người Lãnh gia muốn tìm là ta!”
“Tìm người? Tìm người làm gì? Chẳng lẽ muốn người đi…” Một thương nhân muốn tìm một sát thủ, trừ bỏ để ám sát đối thủ cạnh tranh thì còn có thể làm gì chứ!
“Lãnh gia không phải thương nhân. Thực ra trên giang hồ hắn chính là chủ nhân của tổ chức sát thủ khét tiếng – Thiên Ưng Các”
Thiên Ưng Các! Mấy năm nay Trang Thư Lan thường hay đi lại ở bên ngoài, cũng biết được chút ít những chuyện trong giới giang hồ. Nghe nói Thiên Ưng Các là một cỗ máy Gi*t người, nó bồi dưỡng các sát thủ, nhận ủy thác của kẻ khác đi Gi*t người, mặc kệ người đó gia thế tiền tài như thế nào, chỉ cần có tiền là được! Hơn nữa sát thủ tại Thiên Ưng Các chia làm ba cấp: cấp áo xanh, cấp áo vàng và cấp áo đen. Trong đó sát thủ cấp áo đen là lợi hại nhất, cấp áo vàng xếp thứ hai, thực lực tương đối chênh lệch với hai cấp kia là cấp áo xanh. Nhưng cho dù là cấp áo xanh cũng có thể dễ dàng ám sát một nhân sĩ bình thường trong võ lâm.
Là một tổ chức Gi*t người nổi tiếng nhưng tột cùng không ai biết chủ nhân của nó là ai, chỉ biết danh hiệu của hắn là Tuyết Ưng. Không ngờ hôm nay lại nghe được tin tức động trời như vậy: Trong giới thương nhân kinh thành vị Lãnh gia danh tiếng vang dội kia chính là chủ nhân Tuyết Ưng của tổ chức sát thủ hàng đầu hiện nay! Aizzz….thảo nào những thương nhân trong giới kinh doanh lại sợ hắn như vậy — người ta có thế lực hậu thuẫn lớn tới vậy mà!
Nhưng tất cả việc này thì có liên quan gì tới Huyễn Bách? Chẳng lẽ hắn cũng là sát thủ của Thiên Ưng Các?
“Sau đó thì sao?”
“Năm năm trước ta là là một hắc y trong tổ chức này” Huyễn Bách từ từ thổ lộ một phần cuộc đời hắn mà từ trước tới nay chưa bao giờ nhắc tới.
“Nhưng từ khi đến Túy Xuân Uyển ta đã dần dần rời khỏi Thiên Ưng Các, cho tới nửa tháng trước hoàn toàn rời khỏi.”
Một tổ chức lớn như vậy không thể nói rời đi là rời đi được, đặc biệt lại là tổ chức sát thủ, việc này khó khăn gian nguy như thế nào chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
“Nhưng cho tới nay Các chủ cũng không đồng ý cho ta rời đi, hắn không muốn mất đi một sát thủ tin cậy và có thực lực”
Đây là điều tất nhiên, Huyễn Bách có võ công cao cường, Trang Thư Lan không phải không rõ nhưng có thể làm cho Các chủ Thiên Ưng Các tự mình ra mặt giữ lại, tất nhiên có thể hiểu hắn chính là trụ cột của Thiên Ưng Các.
“Vậy người làm thế mới rời khỏi thành công?”
“Ta đánh cược với Các chủ, tiền đặt cược chính là việc ta có thể rời Thiên Ưng Các”
À….Ra là như vậy! Nhưng Trang Thư Lan rất bội phục Huyễn Bách, lại dám đánh cược với chủ nhân của tổ chức sát thủ khét tiếng kia đấy.
“Đánh cuộc cái gì?”
“Đánh cuộc cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là ta đã thành công rời khỏi Thiên Ưng Các “
Huyễn Bách nói đến đây thì toàn thân cũng buông lòng, ngữ khí không còn lạnh như thường nữa.
Cũng đúng! Quá trình thế nào nàng không quan tâm, dù sao hiện tại kết quả cũng là hắn rời khỏi thành công.
“Nhưng người thật không ngờ Lãnh gia lại tìm tới nơi này! Aizzz, kỳ thật nếu con là hắn thì cũng sẽ không buông tha cho người dễ dàng như vậy đâu!”
Huyễn Bách thực sự là một trợ thủ đắc lực, mấy năm này hắn ra ngoài làm việc chưa lần nào thất bại – ít nhất Trang Thư Lan cũng chưa từng nghe nói qua.
“………”
“Vậy người tính đi đâu? Thế lực của Lãnh gia lớn mạnh như vậy, muốn tìm một người không phải là chuyện khó, có thể thấy hắn sẽ không dễ dàng buông tay”
Aizz, Lãnh gia thu mua tất cả thanh lâu trong kinh thành với giá quá hời! Nhưng tại sao hắn biết Huyễn Bách ở Túy Xuân Uyển chứ không phải ở quán trọ? Nghĩ lại dù sao người ta là Các chủ của Thiên Ưng Các, đương nhiên lực lượng tình báo cũng không thể xem thường. Nghĩ tới đấy nàng lại bắt đầu lo lắng, Lãnh gia có thể thông qia mạng lưới tình báo của hắn mà biết được thân phận nàng hay không?
Huyễn Bách không nói gì chỉ nhìn chăm chú vào Trang Thư Lan.
“Ngày mai là ngày con phải xem mặt” Sau một lúc yên lặng Trang Thư Lan bị Huyễn Bách làm cho không biết nói sao, tựa hồ như nàng nói gì đó không nên nói đành phải tìm đề tài khác.
“Cha con hạ thi*p mời, nói muốn mở tiệc chiêu đãi một ít bằng hữu thân thiết, còn nói có chuyện đại sự muốn tuyên bố trong yến tiệc.”
“Có chuyện gì?”
“Con cũng không rõ là có chuyện gì, chỉ sợ với con mà nói chuyện đó cũng không có gì tốt đẹp cả” Trang Thư Lan trầm mặc nhìn mây bay nơi chân trời, chỉ có một cảm giác những ngày tháng sống an nhàn thoải mái của nàng sẽ như những đám mây kia đang càng ngày càng rời xa.
“Nếu có thể con muốn rời khỏi nơi này……”
Huyễn Bách nhìn nàng, mặc dù khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con nhưng nàng quả thật người cũng như tên, khí chất thanh nhã như hoa lan, thái độ thong dong tự tại năm năm trước đã như vậy, năm năm sau nàng còn đẹp hơn trước kia rất nhiều.
Gió nổi lên, mây biến mất chỉ có ở ánh mặt trời ở phía tây là vẫn như cũ
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc