Thất Bại Thảm Hại Trước Khi Ra Trận6h sáng hôm sau,
Không biết hôm nay có chuyện gì mà mấy chàng trai nhà ta không đi học với bọn nó mà lại tụ tập tại nhà hắn thế này. Bọn hắn đang chụm đầu lại bàn tính chuyện gì đó. Lâu lâu lại có tiếng thốt lên
- Ý hay
- Được
- Hay lắm
Tóm lại là có chuyện gì đây? (Tg chen vào nghe thì bị đá bay ra nên tg không biết gì cả! Mọi người đừng hỏi nha) Sau một hồi bàn tán, bọn hắn đứng dậy mang ba lô rồi đi học. Mặt người nào người nấy cũng đều ngự trị một nụ cười rạng rỡ. Thắc mắc lắm nha! Cái gì đã tạo nên những nụ cười này?
Trong khi đó, tại trường Star
- Nghỉ học 2 tuần phải gọi là rất sướng!_Joe quay xuống nó cười nói. Nhỏ Ran, Jen và mấy nàng kia cũng chạy xuống sum họp
- Ngày mai là chủ nhật, dù sao chúng ta cũng được nghỉ, sao hôm nay không nghỉ luôn đi?_Ran mặt ỉu xìu chống cằm nhìn nó
- Vì nhớ một người nên tớ mới đi học_Nó thản nhiên nói mà không hề hay biết cái câu nói của nó đã làm cho cả bọn sốc toàn tập
- Nhớ? Hyo... Hyo mà cũng biết nhớ sao?_Sin lắp bắp nói. Jen lập tức bám víu lấy nó mà tra khảo
- Này nhỏ kia, cậu nhớ ai nói mau coi.
- Né ra coi!_Nó nhíu mày rồi đẩy Jen ra_tớ nhớ ai thì mặc tớ chứ?
- Cậu…_Jen chưa nói hết câu thì phải ngưng lại vì có sự xuất hiện của một kẻ không còn xa lạ gì với bọn nó. Là tên Khang
- Hyo, chúng ta nói chuyện được chứ?_nó nhìn tên đó khẽ gật đầu. Trên mặt nó không biểu hiện tí gì là khó chịu cả
- Chúng ta ra sau vườn nói chuyện nha!
- Ừm_Nó đứng dậy rồi đi theo Duy Khang. Cả bọn dõi mắt theo nó. Mắt họ như muốn rớt ra ngoài vậy. Nó mà cũng nhẹ nhàng như thế với con trai sao? Chưa từng thấy qua thái độ đó của nó bao giờ! Lạ lùng, nó hôm nay hết sức lạ lùng.
- Mọi người có nghĩ giống tôi không?_Joe đưa mắt nhìn cả bọn
- Hình như là có_Sam trả lời rồi mấy người kia cũng gật đầu. Cả bọn lấp tức kéo ra sau vườn. Vừa đến cửa lớp thì họ ᴆụng mặt bọn hắn và dù không biết chuyện gì đang xảy ra, bọn hắn cũng gia nhập cũng lũ nhiều chuyện. Thoắt cái cả bọn đã có mặt tại một lùm cây sau vườn trường. Nó và tên Khang đang mặt đối mặt nói chuyện với nhau. Nhìn thấy cái cảnh đó, hắn như muốn nhảy bổ ra. Và hắn có lẽ đã làm vậy nếu không có Jun ngăn lại. Cái tai của bọn hắn nhanh chóng hoạt động hết công suất để có thể nghe được những gì nó và tên Khang đang nói
- Anh gọi tôi ra đây làm gì?
- Em khỏe chưa? Nghe nói em bị tai nạn_Duy Khang thâm tình nhìn nó. Tên này rất gian xảo và mưu mô. Trong đầu tên này lúc nào cũng chứa đựng những mánh khóe và âm mưu. Tên đó có thể lừa nó bất cứ lúc nào nhưng nó chắc chắn tình cảm của tên đó giành cho nó là chân thật. Nó nhìn thấy điều đó trong mắt hắn.
- Tôi khỏe rồi. Anh gọi tôi ra đây chỉ để hỏi vậy thôi sao?
- Không. Anh có chuyện muốn nói với em.
- Chuyện gì?
- Em…em có thể…làm bạn gái của anh không?_ Tên đó vẫn nhìn chăm chăm vào nó
- Bạn gái?_Nó đơ người ra. Cái tên này rốt cuộc là đang tỏ tình với nó hay là đang yêu cầu nó làm bạn gái của mình đây. Chẳng có một lời ấm áp tình cảm nào cả. Trong cái lùm cây cách đó không xa, có một kẻ đang tức đến nỗi muốn nhào đến mà cào, bấu, xé tên Khang thành trăm mảnh đấy
- Anh thích tôi?_Nó trắng trợn hỏi lại.
- Ừm. Anh thích em. Anh thích em cách đây 2 năm rồi. Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau_Tên Khang đỏ mặt nói. Phải khâm phục anh này tỏ tình mà không vấp đấy. Chắc có sự chuẩn bị tâm lí từ trước rồi đây
- Anh có biết là chúng ta không thể không?_Nó cúi gằm mặt xuống đất. Cái bọn trong lùm cây kia đang rất là bất ngờ
- Con Hyo mà cũng biết cúi mặt trước người khác à?
- Suỵt!_Ran đưa tay lên miệng ra hiệu bảo mọi người im lặng
Quay lại với nó nha!
- Tại sao?
- Vì ba anh là Mafia
- Em biết? Rốt cuộc em là ai?_Tên nó nghi ngờ nhìn nó.
- Ba tôi là…ba tôi là FBI. Chúng ta dù có cố gắng thế nào cũng không được! Chúng ta sẽ không có kết quả gì đâu!_Nói rồi nó quay lưng bỏ đi. Nhưng chân nó vừa nhấc lên thì đã bị Duy Khang kéo lại. Nó mất đà mà ngã vào lòng tên đó. Khang đang ôm nó rất chặt. Nó cũng chẳng vùng vẫy mà để hắn ôm như thế! 15 con người trong lùm cây đang căng mắt mà nhìn cho rõ. Một người mang tiếng không thích người lạ động vào mình lại để một tên con trai không thân ôm trong lòng như thế. Không nói cũng biết tên Khang trong lòng nó chiếm vị trí quan trọng như thế nào. Hắn tức giận nắm chặt tay lại. Tim hắn đang dày xéo từng hồi. Hắn đau như có một con dao đang đâm sâu vào tim hắn rồi nhẫn tâm cắt tim hắn thành những lát nhỏ vậy. Đau lắm! Làm sao có thể chịu đựng khi thấy người con gái mình yêu đang trong vòng tay của kẻ khác như thế chứ! Hắn định nhào ra giành lại nó nhưng hắn chưa kịp cử động thì toàn thân phải khựng lại khi hắn trông thấy đôi bàn tay nó đang từ từ đưa lên rồi ôm lấy tên Khang. Nhìn hai người bây giờ chẳng khác nào hai người đang yêu nhau cả. Hắn vô lực ngồi bệch xuống thảm cỏ, mắt thì cứ nhìn thao láo về hai con người đang tình cảm kia. Còn nó và tên Khang thì sao nhỉ?
- FBI thì đã sao chứ? Em không biết FBI và Mafia không phải là kẻ thù sao? Nhiều lúc họ còn hỗ trợ nhau ấy chứ_Tên Khang vỗ về nó
- Sao lại có chuyện đó? Chẳng lẽ thời gian qua tôi làm lơ anh, chôn chặt lòng mình chỉ vì cái lí do không đáng lo sao?_Nó chưng hửng hỏi
- Vậy em đã lơ anh vì điều đó. Em thật ngốc mà. Em ngốc lắm!_Duy Khang mắng yêu nó_em nói vậy có nghĩa là em cũng thích anh phải không?
- Ừm._Nó khẽ nhắm mắt ngượng ngùng
- Em làm bạn gái anh nha!
- Ừm.
- Yeah, tôi đã thành công rồi! Hyo đã là bạn gái của tôi rồi_Duy Khang ôm lấy nó rồi quay vòng
- Nè nè, bỏ em xuống, té bây giờ_Nó vừa cười vừa nói. Nhìn vẻ mặt của nó hạnh phúc lắm!
- Ừ. Hì, anh xin lỗi
- Chúng ta vào lớp thôi anh! Không thể bỏ tiết được_Nó câu lấy tay tên Khang rồi bỏ đi. Một nụ cười rạng rỡ hiện trên môi nó. Trong khi nó đang hạnh phúc như thế thì hắn đang đau khổ đến tột cùng. Hắn như bị vùi sâu xuống vực thẳm vậy
- Nhìn vẻ mặt đó của chị 2 thì có lẽ chị thích tên đó thật rồi!_Bill buồn thiu buồn thỉu nói. Từ trước đến giờ cậu nhóc vẫn mong hắn sẽ thành cặp với nó mà
- Ừm. Tớ cũng thấy vậy_Jen gật gù
- Rey, cậu buông tay đi. Hyo không thích cậu. Cậu cũng đừng đau khổ nữa. Còn cả khối con gái theo cậu mà. Hà tất phải đau khổ vì một người không hề yêu cậu cơ chứ?_Jin chua xót an ủi hắn. Hắn lửng thửng đứng lên rồi cứ hướng cổng trưởng mà đi. Jin định đuổi theo nhưng bị Bun cản lại
- Cứ để nó ở một mình. Giờ chúng ta ở bên cũng chẳng giúp được gì đâu, sẽ làm nó rối hơn đấy!_Jin đành gật gầu rồi theo hướng lớp mà đi. Cả bọn không ai trách nó được. Con tim đâu nghe theo lời ai. Có trách thì trách ông trời sao lại đặt duyên phận oái oăm như thế. Cả bọn ai mà chẳng biết tên Khang đó chính là con của lão Phạm-kẻ thù của bọn nó và cả bọn hắn. Nhưng tại sao nó lại đem lòng thích tên đó? Nó là bạn của bọn hắn, không thể làm tổn thương nó được. Nhưng bọn hắn cũng không thể tha thứ cho lão Phạm và con nhỏ Mai-kẻ lúc nhỏ đã làm tổn thương nó được. Phải làm sao đây? Làm thế nào mới tốt đây!
Bọn hắn thì đang ưu tư về chuyện đó còn bọn Jen thì đang ưu tư về chuyện khác. Tại sao nó lại bảo ba nó là FBI? Tại sao nó biết tên Khang đó là kẻ thù mà còn thích? Có điều gì uẩn khúc ở đây chăng? Thật là rắc rối, chẳng có cách nào để giải đáp cả. Mọi chuyện nó làm từ trước đến nay đều rất khó hiểu và khó nắm bắt. Muốn biết thì chỉ có nước nó nói mới biết thôi. Nhưng 4 người đều biết, muốn nó nói ra không phải chuyện dễ dàng. Phải làm sao đây?
Tỏ TìnhSuốt cả buổi học hôm đó, nó không thấy mặt hắn đâu. Trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng. Hỏi cái bọn người kia thì người nào cũng làm lơ nó. Nó biết họ đã hiểu lầm nó cái gì rồi. Nhưng vậy cũng tốt. Họ nên tránh xa nó thì hơn. Cuộc chiến thảm khốc đang ở phía trước rồi. Chỉ mình nó chiến đấu là đủ rồi. Nó không muốn có thêm người nào đổ máu nữa. Ngày hôm đó, sau khi tan học nó cũng không về với bọn Jen. Nó và Duy Khang đang tay trong tay mà về nhà. Tối hôm đó nó còn đi hẹn hò với tên Khang đó nữa kìa! Mãi đến 11h khuya nó mới về. Nó thì vui vẻ hạnh phúc như vậy còn hắn thì đang u sầu ngồi ở quán bar đấy. Hắn đang uống rượu, uống nhiều lắm và đồ nhấm không phải cái gì khác mà chính là nỗi đau đang dằn xé hắn. Bọn con gái trong quán bar thấy hắn thì cứ sáp lại. Hắn cũng chẳng hơi đâu mà để ý đến cái lũ con gái ấy! Hắn mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm, mình thì vẫn ngồi nốc rượu. Đám Bun, Bill và Joe đến thì chỉ biết thở dài mà nhìn hắn thôi! Hắn đã say khướt rồi. Jun tiến đến chỗ hắn, đuổi bọn con gái kia đi rồi đưa hắn về nhà.
Ngày hôm sau
Hôm nay là chủ nhật nên bọn hắn không phải đi học. Bây giờ cả lũ con trai bọn hắn đang tụ tập ở nhà hắn
- Kế hoạch tối nay sẽ bị hủy_Bun nói
- Vì tớ sao? Các cậu cứ làm như kế hoạch đi. Tớ không sao đâu!
- Nhưng…
- Tớ không muốn vì tớ mà các cậu cũng mất đi tình yêu đâu. Hãy nắm lấy khi có cơ hội_Nói rồi hắn bỏ lên phòng. Cả bọn lại ủ dột mà nhìn theo bóng hắn. Hắn nói đúng. Cơ hội không đến lần thứ 2. Phải nắm lấy. Và cả bọn liền kéo đi chuẩn bị. Mặc dù thấy có lỗi với hắn nhưng phải làm thôi! Nửa tiếng sau, những cô gái của chúng ta, ai cũng nhận được một hộp quà to tướng. Riêng chỉ mình nó là không có. Jen mở hộp quà của mình ra thì thấy trong đó là một bộ váy màu đỏ rất đẹp (Mình không tả rõ nha! Nhiều quá biết tả sao hết) Đi kèm còn có một bộ trang sức và một đôi giày nữa. Đặt trên váy còn có bức thư nữa nè.
- Mời tiểu thư đến XXX lúc 8h tối nay
Ran và Joe cũng nhận được một hộp quà tương tự. Trong hộp cũng là những thứ đó nhưng với kiểu cách và màu khác nhau. Mấy cô nàng kia cũng thế. Tất cả ai cũng rất bất ngờ. Nó nhìn thấy những hộp quà thì cũng đoán biết được chuyện gì. Nó khẽ cười trong lòng và thầm chúc phúc cho những cô bạn và các cô em gái của nó. Nó mở cửa rồi tiến ra ngoài. Nó sang nhà của Lão Phạm. Nó quyết định hôm nay sẽ ra mắt lão. Dù gì cũng sống chung một khu mà. Nó đưa ngón tay trỏ thon thả nhấn vào chuông cửa. Tên Khang lon ton như con cún chạy ra mở cửa cho nó
- Sao giờ em mới qua? Anh chờ em mỏi mòn rồi nè
- Ôi, mấy con bạn em đang chuẩn bị về nhà chồng nên em mới nán lại nói chuyện tí xíu thôi_Nó cười tươi đáp lại tên Khang.
- Ba mẹ anh có nhà không? Chúng ta vào chào hỏi đi
- Ba anh thì có còn mẹ anh thì đi ngao du với mấy bà bạn cách đây một tháng rồi! Em vào đi
- Hì, phải vào chào ba anh tiếng chứ_Nó thong thả ngước mặt lên trời, tay vòng sau lưng rồi đi vào nhà Duy Khang.