Trên phố ăn uống huyên náo ồn ào, người đàn ông mặc quân phục đứng dưới đèn đường lại trở nên nổi bật khác biệt, dưới mũ lính là đường nét sắc sảo, hoàn mỹ trên từng phân tấc, không ít không nhiều. Quả táo ở cổ họng như con dao sắc bén, cúc áo quân trang cài kín không hề qua loa, ngay đến cà vạt cũng thẳng thớm, nom nghiêm túc tới lạnh lùng.
Quả nhiên anh vẫn đẹp trai nhất khi mặc bộ đồ này.
Đêm đầu hè, gió biển hiu hiu nhưng lại lạnh thấu xương, thẩm thấu đến tận cõi lòng Vu Hảo.
Cô ngẩng đầu nhìn trăng sáng vằng vặc, nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau không nhanh không chậm bước đến gần, đôi giày lính nặng nề dẫm lên bánh răng vận mệnh đi về phía cô, *răng rắc* giẫm bể nắp bia, Vu Hảo run bắn lên, như thể thứ bị giẫm không phải là nắp bia mà là trái tim đang run rẩy của cô.
Lục Hoài Chinh lại gần rồi ngồi xuống cạnh Vu Hảo, nghiêng đầu nhìn cô, cô ôm chai bia gác đầu lên nó, phẫy tay cười, mi mắt cong lên, “Anh đẹp trai này trông quen thế.”
Lục Hoài Chinh cởi mũ xuống, mặt mày sa sầm, cười lạnh nhìn sang: “Thế ư? Tôi trông cô cũng quen lắm.”
“Đây không phải là bạn trai em sao?” Cô nở nụ cười đầy thẹn thùng, duỗi tay sờ mặt Lục Hoài Chinh.
Nhưng anh đã mau chóng né đi, quắc mắt lạnh lùng nhìn cô, “Cầm gì trên tay đấy.”
Vu Hảo giơ bia lên, chỉ chỉ, “Đây hả?” Rồi cười xòa một tiếng, rất nhanh trí đẩy bia tới trước mặt Triệu Đại Lâm, “Em mở cho chị, em không uống.”
Triệu Đại Lâm ngồi đối diện vẫn còn đang cắn nắp bia, nghe lời thế thì *rắc* một phát cắn gãy nắp bia, ngây ngô nhìn Vu Hảo hai giây, thấy cô điên cuồng ra hiệu cho mình.
Nhưng cô nàng rất vô tình phớt lờ đi, tự khui chai trong tay.
Cả hai người đều mắc bệnh sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không uống bia do người khác mở bằng miệng.
Triệu Đại Lâm cúi người cầm bia giơ lên với Lục Hoài Chinh, anh xua tay không uống, cô lại nghĩ ngợi ba giây, cuối cùng vẫn giải thích hay Vu Hảo.
“Tôi đưa em ấy ra ngoài, cậu đừng giận.”
Lục Hoài Chinh phanh hai chân, tay chống lên mặt bàn, người tựa ra sau buông lỏng, vẻ mặt không còn nghiêm túc như vừa nãy nữa, anh nhìn Triệu Đại Lâm chân thành đề nghị: “Có rất nhiều cách để giải tỏa tâm trạng, không nhất thiết cứ phải uống bia, vận động thể dục cũng là một cách thư giãn…”
Triệu Đại Lâm đảo mắt, giơ tay lên ngăn anh lại: “Tôi đảm bảo, sau này mình sẽ không lôi bạn gái cậu ra ngoài uống bia nữa, được chưa?”
Vu Hảo kêu khổ trong lòng, đừng mà chị Triệu, em còn đang thèm đây.
Lục Hoài Chinh hài lòng gật đầu.
“Được rồi, vậy thì tôi có tin tức tin tức trao đổi cho chị đây.”
Triệu Đại Lâm không mấy hứng thú, miễn cưỡng dốc bia vào miệng.
“Tôn Khải bị thương, hôm nay vừa nhập viện, nếu chị muốn đến thăm, cứ nói với y tá trực ca tối là bạn của tôi là được. Người ta sẽ cho chị vào.”
“Rầm!” Chai bia bị dằn mạnh xuống bàn.
Triệu Đại Lâm ngẩn ngơ.
Đêm đó cô và Hứa Yến Lạc đấu bia xong, Tôn Khải vẫn ngủ như heo ૮ɦếƭ, hai cô hoàn toàn không biết mình ở đây liều mạng kẻ sống người ૮ɦếƭ thì có ý nghĩa gì, vì với Triệu Đại Lâm đó là tình thế bắt buộc, nhưng Hứa Yên Lạc lại không phải, chân mày khóe mắt cô nàng đều mang theo vẻ nghiền ngẫm ơ thờ.
Vốn mang tâm trạng có cũng được không có cũng sao với Tôn Khải, nhưng vào lúc này chẳng biết người từ đâu chạy ra, bất giác kích thích lòng chinh phục của cô nàng.
Nhưng chô tới đêm hôm đó gặp Triệu Đại Lâm.
Hứa Yên Lạc phát hiện Triệu Đại Lâm hợp với Tôn Khải hơn mình, sự kiên định trong mắt Triệu Đại Lâm cùng sự phấn đấu và rộng mở khi yêu một người của cô ấy là thứ mà cô không có được. Và đồng thời, trong nháy mắt Triệu Đại Lâm thấy Hứa Yên Lạc, cô cũng biết mình thắng chắc.
Vì ánh mắt của Hứa Yên Lạc rất lơ lửng bất định, cô nàng chỉ muốn vui đùa mà thôi.
Rõ ràng, cô hợp với Tôn Khải hơn Hứa Yên Lạc nhiều.
Cuộc đời Triệu Đại Lâm rất rõ ràng, từ lúc ra đời đã định xong kế hoạch sau này, bao gồm cả công việc bây giờ và lựa chọn về bạn đời tương lai, cô có thể hẹn hò với bất cứ người đàn ông nào để không sống một cách uổng phí, nhưng một khi đã có mục tiêu cô muốn sống chung cả đời, thì cô sẽ vào thế bắt buộc.
Từ Vân Nam về.
Cô biết rõ mục tiêu này đã xuất hiện, nhưng lúc đó Tôn Khải đã có hôn ước, với cô mà nói chuyện đó nhục nhã hổ thẹn nhường nào, thế nên cô giấu nhẹm đi phần tình cảm đáng xấu hổ này.
Sau khi quay về từ Vân Nam, cô bắt đầu tiếp nhận sự sắp đặt của bố mẹ, đi xem mắt, tìm người thích hợp.
Kết quả là trong nhà hàng hôm đi xem mặt, cô bắt gặp Tôn Khải và hôn thê ngồi với nhau, vẻ mặt cả hai rất nghiêm túc, nói chuyện cũng không mấy vui vẻ, cho đến khi đằng gái đứng lên rời đi, Tôn Khải chụp lại nắm chặt tay nhất quyết không để cô ấy đi, biểu hiện trên mặt rất cứng ngắc, nhưng dù là vậy, anh vẫn giữ lại tôn nghiêm của đàn ông, không nói ra dù chỉ một chữ “cầu xin”.
Cuối cùng, Triệu Đại Lâm nghe thấy anh cắn răng nói: “Tên ngoài cửa là bạn trai cũ của em? Em vì hắn ta mà muốn chia tay anh sao?”
Phương Ngôn khóc nức nở, khiến người ta đau lòng: “Em không biết nói thế nào nữa, nhưng bọn em thật sự không làm những chuyện như anh nghĩ, đêm đó em uống say, anh ấy đưa em về nhà, em thật sự không biết nữa, Tôn Khải à, em đang rối lắm, anh có biết không, anh ấy không định xen vào giữa tụi mình, nhưng ngày hôm đó, tình cờ vừa hay em biết được mấy năm qua anh ấy vẫn luôn đợi em, bạn anh ấy nói anh ấy vẫn đang đợi em ——”
Tôn Khải cười nhạt: “Nên em động lòng?”
Phương Ngôn che mắt, dòng lệ trào ra như lũ, cô lắc đầu: “Em không biết, em thật sự không biết nữa, anh ấy nói sẽ mãi chờ em, trong lòng em giờ rất loạn, anh có thể cho em thời gian cân nhắc không?”
Học tâm lý học nhiều năm như thế, Triệu Đại Lâm rất hiểu trạng thái lúc đó của Phương Ngôn, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc cô phỉ nhổ thái độ do dự chần chừ của cô ta.
Một người phụ nữ sẽ chọn người đàn ông nào, thường sẽ quyết định dựa trên người nào yêu cô ấy hơn, vì phụ nữ là động vật có nhu cầu. Dĩ nhiên, Triệu Đại Lâm không dám nói câu này, trong lịch sử triết học, bao giờ cũng có tranh luận.
Triệu Đại Lâm cũng biết tỏng, Phương Ngôn khóc lóc phô trương thanh thế như thế không phải là khăng khăng muốn từ hôn với Tôn Khải, chẳng qua cô ta muốn cho Tôn Khải thấy, có người yêu mình hơn anh nhiều. Nếu lúc đó Tôn Khải nói, “Anh yêu em nhiều hơn anh ta.”, thì có lẽ Phương Ngôn sẽ nhào vào lòng anh khóc òa lên, rồi cùng anh bước vào lễ đường hôn nhân hạnh phúc.
Thế nhưng khi ấy Tôn Khải lại nói, “Không cần, chúng ta chia tay đi.”
Một câu nói đã đẩy Phương Ngôn vào địa ngục.
Và cũng một câu nói đã đốt lửa trong tim Triệu Đại Lâm.
Tuy nhiên, kể từ sau hôm đó, Tôn Khải trở nên rất im lặng. Triệu Đại Lâm có tể hiểu, khi một người phụ nữ ngoại tình, người đàn ông sẽ bắt đầu nảy sinh nghi ngờ về sức hấp dẫn cũng như nhân cách của mình, thậm chí bắt đầu nghi ngờ hết mọi thứ xung quanh, trở nên trầm mặc kiệm lời, không có hứng thú với bất cứ thứ gì, chỉ biết lấy công việc để làm mình tê liệt, còn lại trong phương diện sinh hoạt gần như biến thành người ngu. Mà khi đang ở giai đoạn đầu của thất tình, người đó sẽ từ chối mọi sự tiếp cận của người khác phái.
Triệu Đại Lâm là chuyên gia về phương diện này, số thiếu niên ngu ngốc được cô cứu vớt năm đó có đếm cũng không hết.
Điểm duy nhất khác biệt giữa Tôn Khải và bọn họ là anh là người đàn ông trưởng thành, càng mất sức khai thông hơn đám thiếu niên kia, Triệu Đại Lâm vận dụng hết mọi kỹ năng bản lĩnh vẫn không thể làm anh mở miệng với mình được, vì Tôn Khải kháng cự cô nhất.
Dù là như thế, Triệu Đại Lâm vẫn cảm thấy, vấn đề chỉ là thời gian.
Chỉ cần cô có kiên nhẫn thì mảnh đất hoang vu Tôn Khải kia nhất định sẽ mọc mầm non. Kết quả hôm đó, hai người họ vất vả lắm mới có bữa cơm, thì giữa chừng Tôn Khải nhận một cuộc điện thoại, rồi bắt đầu bứt rứt không thoải mái, Triệu Đại Lâm tưởng anh có thể nhịn được.
Kết quả là không, anh đứng lên nói Phương Ngôn tìm mình.
Dù gì vẫn rất thành thật, nói thẳng là Phương Ngôn tìm anh, chứ nếu nói dối, rất có thể Triệu Đại Lâm sẽ đập vỡ đầu anh.
Triệu Đại Lâm vốn định thoải mái gật đầu để anh đi, thế nhưng vẫn không cam lòng, hỏi lại: “Không đi có được không?”
Tôn Khải nghĩ rồi nói: “Vẫn nên đi xem sao, lỡ có chuyện gì thì sao. Cô ăn trước đi.”
Triệu Đại Lâm nghe thế thì cho rằng anh sẽ quay lại, nhưng một mình thong dong ăn đến tận mười một giờ, vẫn không thấy anh đâu.
Trái lại cô rất hiểu Tôn Khải, hơn nữa mình cũng chỉ đơn phương, có lẽ đến giờ Tôn Khải vẫn không biết cô có ý. Con người Triệu Đại Lâm vốn nghĩ thoáng, cũng rất có kiên nhẫn. Là bác sĩ tâm lý, cô hiểu hết mỗi một người trên thế giới này, song lại không thể hiểu được mình.
Lục Hoài Chinh và Vu Hảo nghe cô lải nhải kể chuyện.
Đây là lần đầu tiên cô chia sẻ chuyện tình cảm của mình với người khác.
Thứ cô muốn chỉ là một chút an ủi, nhưng rồi về sau nghĩ lại, chuyện tình cảm này vốn như người uống nước nóng lạnh tự biết, đừng hy vọng người khác thương hại cho. Theo lý mà nói, loại phụ nữ biết rõ người khác sắp kết hôn mà còn không biết xấu hổ thích người ta như cô, nếu là cổ đại thì sẽ bị nhét vào Ⱡồ₦g heo, lóc năm xẻ bảy.
Vu Hảo nghe mà lòng đau như dao cắt, theo bản năng giơ tay với lấy chai bia trên bàn, muốn uống hai ly với Triệu Đại Lâm.
Nhưng vừa đưa tay ra, ánh mắt của người bên cạnh đã bắn tới như kiếm sắc lẻm.
Cô đúng là trong lòng ngứa ngáy nhưng ngoài miệng vẫn không tỏ.
Vu Hảo làm động tác tay với Lục Hoài Chinh, ngón cái bấm nhẹ một đoạn nhỏ ở ngón trỏ, ý là —— em chỉ uống chút xíu này thôi.
Lục Hoài Chinh rất nghiêm khắc bày tỏ, “Một giọt cũng không được.”
Ok!
Vu Hảo cắn răng giận dữ gật đầu.
Lục Hoài Chinh quay sang nhìn Triệu Đại Lâm, thử thăm dò: “Không muốn biết anh ấy bị thương chỗ nào à?”
Triệu Đại Lâm hít một hơi, cụp mắt, ngẩng đầu dốc bia vào mồm, ý bảo không muốn biết.
“Nói nhẹ không nhẹ, mà nói nặng cũng không nặng, chị tự đi xem đi.” Lục Hoài Chinh nói rồi đưa Vu Hảo rời đi, nhưng nghĩ gì đó lại vòng về lại, gõ lên bàn nhắc nhở, “Chuyện của Tôn Khải và Phương Ngôn không phức tạp như vậy, chẳng qua anh ấy vẫn chưa vượt qua được rào cản tâm lý mà thôi, chị có biết vì sa anh ấy không thể để ý như vậy không? Vì Phương Ngôn luôn miệng nói chưa từng có quan hệ với bạn trai cũ, nhưng Tôn Khải lại tìm được bao cao su ở trong nhà, lại còn là trong nhà mình. Cho nên anh ấy như vậy, có một phần nguyên nhân rất lớn là do Phương Ngôn đã làm chuyện có lỗi với anh ấy. Tôn Khải là quân nhân, đối mặt với vấn đề này rất dễ xử lý, công khai trước mặt Phương Ngôn với bạn trai cũ cũng không có lợi, nhưng vì nể phần tình cảm đã qua nên anh ấy mới không lật mặt với Phương Ngôn. Vu Hảo bảo tôi khuyên nhủ chị, nhưng tôi cho rằng hai ta cùng một loại người, điều tôi có thể nghĩ được, có lẽ chị cũng có thể nghĩ thông.”
Triệu Đại Lâm lại hít sâu một hơi, tay ôm bia ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Chinh, ánh mắt khá xảo quyệt: “Nếu Vu Hảo ngoại tình, cậu sẽ làm gì?”
***
Lục Hoài Chinh lái xe quân đội, lại còn là biển số quân đội. Vừa lên xe thì nghe thấy đằng sau có ai lên tiếng chào hỏi, Vu Hảo thuận thế quay lại nhìn, nhưng con hẻm tối om như mực không thấy được năm ngón, đừng nói là người, ngay đến bóng dáng cũng không thấy được, cô nhìn mà dựng đứng tóc gáy.
“Anh nói chuyện với ai vậy?”
Lục Hoài Chinh thấy cô nhát cáy thì nổi lên tâm tư trêu cô, cộng thêm vẫn chưa dạy bảo chuyện vừa nãy, vậy là lạnh mặt nói: “Với thứ em không thấy được.”
Vu Hảo theo chủ nghĩa duy vật nên càng không tin những thứ này, trái lại yên tâm, chỉ giả vờ như bị dọa sợ, rụt cổ ngồi sát ra sau ghế, hai mắt trong suốt mở lớn như chuông đồng, âm u nói: “Em tưởng anh kể chuyện ma chứ… Hồi trước lúc đi học, có ông anh hay cố ý kể chuyện ma dọa bọn em.”
Lục Hoài Chinh bắt được trọng điểm: “Ồ, là ông anh nào?”
“Đây không phải là trọng điểm.” Vu Hảo sửng sốt.
Anh ung dung lái xe, ngả người dựa ra sau mở rộng hai chân, một tay điều khiển tay lái, nhìn ra ngoài xe thờ ơ nói: “Trong mắt anh đấy chính là trọng điểm, số người đàn ông có thể xuất hiện trong miệng em cũng không nhiều.”
Nói rồi, Lục Hoài Chinh tháo cà vạt ném ra sau, thả lỏng vẻ mặt, cười nói, “Lúc trẻ còn đỡ, giờ lớn rồi, không chịu nổi em giày vò thế đâu.”
Người đàn ông này đúng là giơ tay nhấc chân đều có tràn đầy kích thích đến thế.
“Bên cạnh anh cũng đâu có ít oanh yến.” Vu Hảo ngồi thẳng, cúi đầu siết tay nói, “Muốn tính nợ cũ hả? Vậy hai ta đếm thử xem ai nhiều hơn nhé? Hay là bắt đầu từ Hồ Tư Kỳ đi.”
“Hồ cái đầu nhà em.” Lục Hoài Chinh cười mắng.
***
Triệu Đại Lâm vừa đứng dậy định đi bệnh viện thì từ bên cạnh xuất hiện hai người đàn ông cao to lực lưỡng mặc âu phục đen, đeo kính râm còn đen thui. Vì chếnh choáng mà Triệu Đại Lâm còn tưởng mình gặp được hội người mù, cô giơ tay vẫy vẫy trước mặt hai người họ.
Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đỡ một bên khiêng cô lên xe.
Triệu Đại Lâm kinh hoảng vùng vẫy, nhưng người cô ốm yếu, bị người ta xách lên xe như xách con chim.
“Bắt cóc!!!”
Cô hét ầm lên.
Người đàn ông giải thích, “Cô Triệu, chúng tôi là vệ sĩ của Đức An, là đội trưởng Lục bảo chúng tôi ở lại, đưa cô đến bệnh viện.”
Triệu Đại Lâm thôi giãy giụa, “Lục Hoài Chinh?”
Hai người gật đầu.
Triệu Đại Lâm không tin, “Lục Hoài Chinh phái người bảo vệ tôi?”
Có đánh ૮ɦếƭ cô cũng không tin, lập tức hét ầm lên, tiện tay cầm túi quất hai người kia, “Lừa ai đấy hả!”
“Không phải không phải,” Người lùn hơn vội vã giải thích, “Cô có biết Đức An bọn tôi không? Chính là tập đoàn Đức An khổng lồ kia đấy, là tổng giám đốc Đức An sai chúng tôi đến bảo vệ cô, chẳng qua vô tình tối nay đội trưởng Lục về nên bảo chúng tôi ở lại, đưa cô đến bệnh viện, chỉ thế thôi.”
Triệu Đại Lâm xoay mòng mòng, “Tổng giám đốc Đức An với Lục Hoài Chinh?”
“Đúng thế!”
Thấy cuối cùng cô cũng hiểu, hai người thở phào, “Tổng giám đốc Đức An là dượng của đội trưởng Lục.”
Mẹ kiếp! Vu Hảo đúng là nhặt được báu vật!
Đến giờ Triệu Đại Lâm vẫn còn nhớ câu nói trước khi Lục Hoài Chinh rời đi.
Cô hỏi: “Nếu Vu Hảo ngoại tình, cậu sẽ làm gì?”
Lục Hoài Chinh đáp: “Thì nhất định là do tôi chưa đủ tốt với cô ấy, để cô ấy nảy sinh ảo tưởng với đám đàn ông bên ngoài. Cho nên tôi sẽ không để chuyện này xảy ra.”
Đây là tự tin của một người đàn ông, và cũng là sức hấp dẫn của người ấy.
***
Lục Hoài Chinh vừa vào nhà đã ném chìa khóa lên tủ, cởi nút áo quân phục từ dưới lên, cởi ra vắt lên thành ghế rồi ngồi xuống, kéo Vu Hảo qua ấn lên chân mình, để cô nhận lỗi.
Có đánh ૮ɦếƭ Vu Hảo cũng không nhận.
“Em có uống bia đâu, sao phải nhận chứ. Em chỉ muốn uống thôi, chứ vẫn chưa uống.”
“Ở chỗ anh, dù ngoại tình hay muốn ngoại tình, thì vẫn tính là ngoại tình.” Anh lạnh lùng nhìn cô.
Vu Hảo nghe khá có lý, bèn quay đầu ôm lấy cổ anh, phát hiện sau gáy anh ngắn lên rồi, càng nhột hơn, bèn cọ một cái, “Anh cắt tóc rồi.”
Người đàn ông không nhúc nhích, “Đừng có đánh trống lảng.”
“Sao hôm nay anh lại về? Không chịu thông báo gì hết.” Vu Hảo ôm lấy đầu anh, như có như không hôn lấy lòng, hôn từ đỉnh đầu xuống môi anh, học dáng vẻ anh dụ dỗ cô bình thường, lè lưỡi ra liếm nhẹ đôi môi kia, vừa liếm vừa mở mắt quyến rũ nhìn anh, chút sở thích ấy của anh đều bị cô nhìn thấu.
Từ lúc cô hôn, Lục Hoài Chinh đã không nhịn được nữa rồi.
Gương mặt lạnh lùng kia rốt cuộc cũng giãn ra, anh thở dài một tiếng rồi xoay mình đè người xuống ghế hôn cô liên tục, lại không thỏa mãn liếm ngón tay Vu Hảo, тһô Ьạᴏ cắn lấy môi dưới cô, đầu lưỡi mềm mại ướƭ áƭ trực tiếp lẻn vào miệng cô.
“Ngày mai phải đi Tuslan rồi, chưa biết ngày nào về, lãnh đạo bảo anh về sắp xếp ổn định với người nhà.”