Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám - Chương 07

Tác giả: Nhĩ Đông Thố Tử

“Tôi ở cái lúc bằng tuổi cậu bây giờ, thật sự là, da mặt còn dày hơn cả tường thành.”
***
Lục Hoài Chinh chưa về ký túc xá vội, mà ngồi trên bãi cỏ ngậm cỏ đuôi chó nhìn về sân thao luyện.
Anh nhớ lại năm mình nhập ngũ, đúng lúc đón năm mới nên trong đội làm sủi cảo, sĩ quan huấn luyện trưởng đánh cược với anh, nói mình một lúc có thể ăn năm mươi cái sủi cảo, còn Lục Hoài Chinh nói mình có thể ăn bảy mươi cái. Kết quả hai người liền cá cược, mọi người trong đội xúm lại xem náo nhiệt, ồn ào rầm rầm, còn kêu gào ủng hộ. Bình thường sĩ quan huấn luyện trưởng hay dùng nhiều cách khác nhau để ђàภђ ђạ bọn họ, nên các chiến sĩ đều nghiêng về một phía, cùng chung mối thù, hy vọng Lục Hoài Chinh có thể dập tắt vẻ huênh hoang của sĩ quan huấn luyện trưởng.
Sĩ quan huấn luyện trưởng ăn đến cái sáu mươi tám thì nuốt không trôi nữa, miệng toàn sủi cảo ngạc nhiên nhìn tên tiểu tử trước mặt ăn miếng sủi cảo thứ bảy mươi tám mà không hề đổi sắc.
Nuốt xuống, trợn tròn con mắt lên nhìn: “Dạ dày thằng oắt nhà cậu trâu bò thật đấy.”
Hồi nhỏ Lục Hoài Chinh đã là cậu bé ngoan có thể ăn hai bát cơm, đặt biệt là thích món sủi cảo mẹ làm nhất. Chỉ cần lần nào mẹ bắt đầu làm sủi cảo là anh lại xách ghế đẩu ra ngồi bên cạnh, sau đó cùng nặn bánh với bà.
Làm xong thì đợi bố về mới cho vào trong nồi nấu, anh có thể ăn một lúc mấy chục cái sủi cảo làm bằng tay này.
Trước đây mẹ anh làm trong quân đội, tay nghề của bà là được đầu bếp trong đội dạy cho, thế nên dù mới vào đội đã thấy rất thân thiết.
Cho đến năm thứ hai anh thi đậu học viện quân sự thì không còn được ăn loại sủi cảo nào có mùi vị giống vậy nữa.
Từ khi trở thành lính nhảy dù, thực đơn ở nhà ăn không vụ phần lớn đều được chuẩn bị theo thể trạng của anh, không thể ăn tùy tiện được.
Đi lính nhiều năm thế rồi, nhưng ở trong quân doanh anh chỉ nhớ đến hai người phụ nữ.
Một người là mẹ anh.
Còn người kia chính là Vu Hảo.
Thật ra anh rất ít khi nhớ tới Vu Hảo, đa phần chỉ nhớ tới mẹ.
Lần đầu tiên nhớ Vu Hảo là khi năm đầu nhập ngũ sắp kết thúc.
Trong những nhiệm vụ anh thi hành ở liên đội thì cực khổ nhất chính là nhiệm vụ trực đêm, thay phiên nhau, đặc biệt là vào lúc nửa đêm mùa đông. Những khi ấy tuyết rơi rất dày, nhà cửa bên ngoài một mảnh trắng xóa, có một số tên lính già trực đêm quen thói ban đêm nhân khi mọi người ngủ say, chui vào phòng nhét quả cầu tuyết vào trong cổ áo sau đó bỏ chạy ra ngoài, loại chuyện này, làm trăm lần hiệu quả trăm lần, không sợ bất tỉnh.
Người bị đánh thức cũng rất tức giận, giật bắn mình dậy bò xuống giường đuổi theo người ta.
Lục Hoài Chinh tỉnh dậy đúng lúc nên không bị người ta nhét tuyết, trở thành người xem trò vui.
Đấy chỉ là một buổi tối bình thường.
Lúc chuẩn bị thi hành nhiệm vụ đêm, anh thường ngậm điếu thuốc đứng trước cổng dãy nhà, đợi người chiến hữu cùng ca trực dạy dỗ bên trong một trận ra trò.
Liên đội cấm hút thuốc nên anh chỉ ngậm cho đỡ thèm, tiện tay cầm cành cây dưới đất lên, chẳng hiểu sao lại viết tên của Vu Hảo, anh gạch một nét dài, chậm rãi viết, lúc viết không để ý, đến khi viết xong thì vất cành cây đi cúi đầu nhìn.
Hai chữ “Vu Hảo” đập thẳng vào mắt anh.
Chữ viết rất đẹp, nét chữ cứng cáp. Hồi nhỏ anh từng học chữ với ông ngoại nhưng anh lại không có kiên nhẫn, học bữa đực bữa cái, tính tình lại bướng bỉnh, ngày nào cũng bị ông ngoại cầm chổi lông gà rượt đánh, vất vả lắm mới học được thì ông ngoại không chịu dạy tiếp nữa, ông bảo viết thư pháp thì cứ phỏng theo mẫu nhiều là được, còn lại thì phải xem cháu có căn cốt không.
Hiển nhiên Lục Hoài Chinh không có căn cốt rồi, cùng lắm thì luyện chữ nhiều thôi, anh cảm thấy hồi bé bản thân mình thật quá cực khổ.
Cho nên khi biết Vu Hảo chơi được nhiều nhạc cụ đến thế, đương khi những người khác đều ngưỡng mộ cô, thì trong đầu anh bật ra một suy nghĩ ——
‘Không biết hồi nhỏ cô ấy bị đánh bao nhiêu nhỉ.’
Từ đó về sau, trong quãng thời gian ấy anh thường hay nhớ về tuổi dậy thì, nhớ đến Vu Hảo, mà mỗi lần nhớ tới lại không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Sau đó, coi như hình thành thói quen.
Hằng năm tuyết rơi, anh đều viết tên Vu Hảo trên tuyết, viết bằng nhiều kiểu chữ khác nhau mà hồi bé anh được học, viết nhiều đến nỗi, anh còn thuận tay viết cái tên Vu Hảo hơn là tên của mình.
Hình như lần cuối cùng viết tên có đã là hai năm trước rồi, anh cũng không nhớ rõ lắm.
Nghĩ đến đây, Lục Hoài Chinh ngã người ra sau nằm lên cỏ, tay lót dưới gáy, ánh mắt hơi híp lại, chân gác lên, miệng ngậm cỏ đuôi chó.
Bất chợt bên cạnh có cánh tay vươn tới, lấy cỏ đuôi chó trên miệng anh xuống, Lục Hoài Chinh hồ nghi nhìn sang, lúc nhìn lên thì trán nhíu lại xuất hiện nếp nhăn, đến khi thấy người thì mới miễn cưỡng cụp mắt.
Người đến là một chàng trai trẻ, nhỏ hơn Lục Hoài Chinh năm tuổi, cũng là chiến sĩ trong đội, tên Trần Thụy. Cậu ta vuốt chỗ cỏ bên cạnh anh rồi đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống, một chân gập lại, tay khoác lên đầu gối, nghiêng đầu cúi người nhìn anh, “Đội trưởng đang nghĩ gì thế?!”
Lục Hoài Chinh không đáp, đầu nhích sang bên kia.
Trần Thụy nhìn anh cười hehe: “Không phải là đang nghĩ tới cô gái trong bếp số sáu đó chứ?”
“Trong bếp số sáu có phụ nữ à?”
Trần Thụy nghi ngờ nhìn anh, “Đừng có giả vờ, em đã nghe tiểu đội trưởng nói, lãnh đạo muốn giới thiệu anh với cô gái đó… Aizz, cô gái đó vừa đẹp lại nhã nhặn, lúc nói chuyện cũng dịu dàng nhỏ nhẹ, thế mà —— anh cũng ngó lơ xem thường đấy hả?”
Lục Hoài Chinh không để ý tới cậu ta, đoạt cọng cỏ đuôi chó về rồi lại ngậm trong miệng lần nữa, lần này dứt khoát chắp hai tay sau gáy, vắt chéo hai chân nằm trên cỏ.
Một hồi lâu, Trần Thụy thấy anh không có động tĩnh gì thì tưởng anh đã ngủ.
Nhưng bỗng nhiên nghe thấy.
“Cậu còn nhớ cái đợt khi chúng ta mới học nhảy dù không?” Anh cắn cọng cỏ mơ hồ nói.
Trần Thụy nghi ngờ, sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này.
“Nhớ chứ.”
Lục Hoài Chinh lại híp mắt, giọng nói lại rất bình tĩnh: “Lúc ấy huấn luyện viên có nói, là một lính nhảy dù giỏi, chỉ khi chắc chắn dù chính không bung ra thì mới có thể sử dụng dù dự phòng ——”
Huấn luyện viên nhắc đi nhắc lại câu này không dưới mười lần, Trầm Thụy nhớ rất rõ, bởi vì lúc ấy có rất nhiều người chưa vượt qua được nỗi sợ nhảy dù hay con số trên đồng hồ đo khoảng cách, hoặc động tác tay chân không đúng tiêu chuẩn cho nên không dám nhảy, mỗi lần nhảy đều phải mở dù dự phòng ra, Trần Thụy cũng đã từng làm chuyện như vậy rồi.
“Nhớ chứ.” Trần Thụy thong thả trả lời, “Huấn luyện viên nói, nếu bọn em quả quyết được như anh, thì hằng năm sẽ không có người rớt rồi.” Nói xong nhớ lại mà vẫn không nén nổi bàng hoàng, khủy tay chống đất, mặt lại cúi xuống lần nữa: “Thật ra em cũng tò mò, sao lần đấy sắp tiếp đất thì anh mới mở dù vậy? Lúc ấy đại đội trưởng giận đến mức xanh cả mặt, ông ấy nói anh mà chậm một giây nữa là phá được kỷ lục nhiều năm liền của ông ấy ở trong đội rồi.”
Tuy là nói như vậy, nhưng đại đội trưởng vẫn thích anh nhất.
“Vì huấn luyện viên nói, tỷ lệ bung dù của dù chính là một ngàn trên một trăm, không có dù nào không mở được cả, chỉ có lính không nhảy mới như thế.”
“Sao em thấy anh nói lời này là có ý khác?” Trần Thụy cảnh giác nhìn anh.
“Không có, chẳng qua là tôi đang nghi ngờ, có thật dù chính có thể luôn mở được không? Có thật không mở được dù chính là do kỹ thuật sai, hay là do bản thân dù có vấn đề.”
Trần Thụy xấu xa nói: “Sao em lại có cảm giác anh đang mắng người nhỉ.”
Lục Hoài Chinh lắc đầu cười không nói.
Trần Thụy phản ứng nhanh, “Còn đang làm mai cho anh với cô tiểu thư kia mà, anh ở đây nói vớ vẩn gì vậy.”
“Mai không thành đâu, người ta có điều kiện như thế, trừ khi não úng nước mới gả cho quân nhân.” Lục Hoài Chinh nhìn về phương xa.
Trần Thụy nói: “Hôm nay đội trưởng anh khác lắm.”
“Vậy chắc là ngày đầu tiên cậu biết tôi rồi.”
“Bình thường anh hay nói, đàn ông không được coi nhẹ bản thân mình, quân nhân lại càng không được. Giờ anh lại đang oán trách ai thế?”
Lục Hoài Chinh đột nhiên bật dậy, chống tay lên đầu gối, cười khẽ:
“Tôi ở cái lúc bằng tuổi cậu bây giờ, thật sự là. Da mặt còn dày hơn cả tường thành, miệng bô bô nói lung tung vớ vẩn, những lời đó cậu không cần để bụng.”
“…”

Ăn cơm trưa xong thì nghỉ chốc lát.
Buổi chiều phân khu quân đội còn có buổi họp, giáo sư Hàn và Lịch Hồng Văn thêm cả Lục Hoài Chinh cũng phải tham gia, là liên quan tới tiêu chuẩn triển khai kiểm tra tâm lý sức khỏe của lực lượng không quân nên Vu Hảo cũng đi.
Cả phòng họp rất yên ắng.
Lịch Hồng Văn nghiêng đầu ghé vào tai Lục Hoài Chinh bố trí công việc, anh khoanh hai tay trước иgự¢ nghiêm túc lắng nghe, đến phần quan trọng thì gạch trên giấy mấy đường, vẫn là con chữ rồng bay phượng múa không tập trung, Lịch Hồng Văn rất không ưa điệu bộ này của anh.
Ông cũng không kỵ có mặt người ngoài mà mắng mỏ: “Chữ cậu còn cẩu thả hơn thằng con hai tuổi nhà tôi, không phải hồi nhỏ cậu theo ông ngoại luyện chữ hả, giờ học thành cái kiểu này đấy à?”
Lục Hoài Chinh xoa xoa mũi, mặt đầy vẻ chịu đựng.
Vẻ mặt anh lúc bị thầy cô trách phạt hồi trước cũng giống thế này, theo bản năng xoa xoa mũi, rất đúng mực, cũng không biết là có nghe lọt không. Dù có làm chuyện xấu thì vẫn mảy may không chút đỏ mặt, trái lại còn nhìn thẳng lại vào người đối diện.
Suốt cả buổi Lục Hoài Chinh hoàn toàn không nhìn Vu Hảo lấy một lần, ngay cả khi cô lên bục phân tích số liệu thì anh cũng chỉ nhìn máy chiếu sau lưng cô.
“Giáo sư Hàn đã xin phép bệnh viện rồi, nếu như mọi người cần, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể kiểm tra sức khỏe tâm lý cho mọi người.”
“Thời gian thì sao?” Lục Hoài Chinh nghe thấy thế, rốt cuộc cũng chuyển tầm nhìn lên người cô, ánh mắt đầy giễu cợt, “Nửa năm một lần? Hay một năm một lần? Hay mười năm một lần?”
Anh cố ý nhấn mạnh chữ ‘mười’ này.
Nghe giọng anh có phần sai sai, ngay cả Lịch Hồng Văn cũng trách cứ nhìn anh, “Làm gì đấy, đạp phải thuốc nổ hả?”
“Có đâu.” Anh ho khan, Ϧóþ cổ rồi nhẹ nhàng dời mắt đi nơi khác, “Họng khó chịu thôi.”
“Kiểm tra định kỳ một năm một lần, ngoài ra còn có thể theo dõi sau kiểm tra. Bất cứ lúc nào chúng tôi đều có thể đến, và dĩ nhiên nếu người nhà các anh cần giúp đỡ hay ỏi xin ý kiến thì cũng có thể tìm đến chúng tôi bất cứ khi nào.” Vu Hảo giải thích.
Lịch Hồng Văn không có ý kiến gì, còn Lục Hoài Chinh dù có ý kiến thì cũng không được lên tiếng, chuyện này cứ thế tạm thời do Lịch Hồng Văn quyết định, rốt cuộc vẫn còn phải họp với mấy lãnh đạo nữa rồi mới đưa ra quyết định chính thức.
Buổi họp kết thúc, Vu Hảo đi vào nhà vệ sinh, đến khi quay về thì mọi người đều giải tán cả.
Không biết giáo sư Hàn cùng Lịch Hồng Văn đã đi đâu.
Còn Lục Hoài Chinh ngồi hờ nơi mép bàn, hai tay đút túi quần, ánh mắt nhàm chán rảnh rỗi nhìn khắp nơi, cho đến khi cô vào thì dừng lại.
Trong nháy mắt hai người nhìn nhau, Vu Hảo vội cúi đầu xuống, dùng khăn giấy lau tay, không cảm xúc hỏi: “Giáo sư Hàn đâu rồi?’
Lục Hoài Chinh cũng quay đầu đi, giọng đều đều: “Đi rồi.”
Vu Hảo không tin, có lẽ anh nổi hứng chọc cô chơi mà thôi. Cô không đáp lại anh, im lặng cặm cụi dọn laptop trên bàn.
Hoàng hôn buông xuống, không có mây mù dày nặng, khoảng trời xanh biếc như vừa mới được tẩy rửa, ánh nắng chiều trong lành chiếu rọi qua ô cửa sổ, trên không trung xuất hiện quầng sáng vàng nhạt, cộng thêm trên bàn đầy sách vở giấy tờ, thời gian tựa như quay về mười hai năm trước.
Trước khi chuyển trường hai người chiến tranh lạnh với nhau một trận, hễ Vu Hảo gặp phải anh ở trên đường thì sẽ quay đầu bước đi, Lục Hoài Chinh cũng vậy, vốn còn nói nói cười cười với người bên cạnh, nhưng vừa nhìn thấy cô là sắc mặt lập tức lạnh đi, nhiệt độ xung quanh giảm đi ba độ.
Cũng không khác gì tình trạng bây giờ.
Tuy nắng vàng chiếu rọi khắp phòng, thoạt nhìn ấm áp trong lành, nhưng bầu không khí giữa hai người lại lạnh như băng, chùm nắng vàng kia vạch ngang giữa hai người, như vạch ra khoảng cách to lớn không thể nào vượt qua.
Vu Hảo ôm laptop vào trong иgự¢, nhấc túi xách lên rồi rời đi.
Người phía sau không động đậy, vẫn giữ tư thế nửa ௱ôЛƓ ngồi trên bàn, lười biếng mở miệng: “Biết đường à?”
“Vậy anh có thể dẫn đường cho tôi không?”
Lục Hoài Chinh có chút bất ngờ, anh tưởng cô sẽ không mở miệng.
Anh trượt xuống bàn, tay vẫn đút trong túi, gật đầu, hào phóng bày tỏ: “Đi thôi, đưa cô đến cửa quân khu.”
“Giáo sư Hàn đi thật rồi hả?”
Vu Hảo không chắc chắn, hỏi lại lần nữa.
“Không biết, lãnh đạo tôi cho cô về sớm.” Anh nói đúng sự thật, vừa nãy lúc Vu Hảo mới rời đi, Lịch Hồng Văn vội kéo giáo sư Hàn đi trước, nói Lục Hoài Chinh chuẩn bị xe đưa cô về.
Thật ra chỉ cần Vu Hảo mở miệng nói một câu, anh tiễn tôi đi, thì anh cũng sẽ đích thân lái xe đưa cô về.
Anh không phải loại người tuyệt tình, dù sao cũng là cô gái anh từng toàn tâm toàn ý thích.
Lục Hoài Chinh dẫn cô đi một đường, khi xuống cầu thang anh có thói quen nhón chân bỏ băng vài bậc cấp, anh quay đầu nhìn lại khi đến ngã rẽ, thấy cô vẫn chậm chạp đi đằng sau thì dựa vào tường đợi cô, chờ cô cách khoảng hai ba bậc cấp rồi lại tiếp tục bước tiếp.
Lặp đi lặp lại mấy lần cũng không nhịn được nữa, thế là dứt khoát dẫn cô đi phía trước, lúc ra tới nơi, lại thuận tiện dẫn cô xuống cửa, bởi vì đây là địa bàn của anh, ngày ngày dù nhắm mắt cũng đi được nhiều nơi, anh quen thuộc mọi ngóc ngách nơi đây, mỗi một chi tiết nhỏ anh cũng chú ý đến cảm nhận của cô.
Vu Hảo cảm thấy như quay về hồi học cấp ba, hình như anh cũng rất quen thuộc với mọi ngóc ngách trong trường, từng đi qua nhiều nơi nên biết ở đâu có chuồng chó, nơi nào có thể trèo tường, anh nói mình giỏi quan sát, thật ra là mượn cớ để cúp học.
Bất chợt giọng nam vang lên kéo cô quay lại thực tại.
“Đi qua trạm gác phía trước chính là cửa ra, xe ở ngoài đó đợi cô.”
“Cám ơn.”
“Khách khí rồi.” Anh cười, tay đút vào túi, hất cằm chỉ xuống dưới, “Đi đi.”
Kết quả lúc đi qua trạm gác thì phải kiểm tra an ninh.
Người ngoài ra vào quân khu đều phải kiểm tra, cũng chỉ xem trong túi xách có vật gì sắc bén không, trừ điện thoại hay 乃út ghi âm ra, chỉ sợ tài liệu bí tiết lộ. Buổi sáng Vu Hảo và giáo sư Hàn ngồi xe Lịch Hồng Văn vào thẳng, còn đồ thì giao trực tiếp cho thư kí của Lịch Hồng Văn, kết quả lúc này đi ra ngoài lại bị chặn, nói trong túi xách Vu Hảo có vật màu đen không có trong danh sách ghi lại hồi sáng, bảo cô lấy túi ra.
Lính gác phụ trách kiểm tra vô cùng nghiêm túc, ngay cả băng vệ sinh trong túi xách Vu Hảo cũng không bỏ qua, còn tháo ra tỉ mỉ kiểm tra, sợ bên trong có gắn chip.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bốn năm cặp mắt cứ thế nhìn chằm chằm người đàn ông đang cầm băng vệ sinh của cô lật qua lật lại kiểm ta, khiến Vu Hảo đỏ mặt đến tận cổ…
Mấy giây sau.
Băng vệ sinh trong tay lính gác bị người khác lấy đi, mấy người đó ngẩng đầu nhìn lên.
Không biết Lục Hoài Chinh tới đây lúc nào, anh nhét lại thứ đồ dùng phụ nữ vào trong túi xách Vu Hảo, một tay xách túi, một tay kéo Vu Hảo, giữ chặt vai cô đi tới trước mặt mọi người, hất cằm với đám người kia rồi chỉ ra cửa, âm thanh vang lên từ trên đỉnh đầu như những nốt nhạc êm tai, nhẹ nhàng rơi trên vai cô, ngỡ như có bàn tay gày gò phủ lấy vai cô, ấm áp chạm thẳng vào lòng ——
“Được rồi, người là tôi dẫn đến đấy, mở cửa mau.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc