Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám - Chương 03

Tác giả: Nhĩ Đông Thố Tử

Cả hai người đều là nhân vật rất bắt mắt, thế là nhanh chóng có người chỉ trỏ bàn tán, từ sau đó, Thượng Tinh không tìm cô đưa đồ nữa.
***
Lần đầu tiên Vu hảo gặp Lục Hoài Chinh là lúc học quân sự, cũng không phải là hồi ức đẹp đẽ gì.
Truyền thuyết đồn rằng trước kia Thập Bát Trung chính là bãi tha ma, khiến toàn học sinh ai ai cũng rất bàng hoàng, còn có người nói trong căn nhà lá ở ngọn núi sau trường có người điên ở, trước kia còn là thầy giáo ở Thập Bát Trung. Còn nghe nói có một nữ sinh mặc váy đỏ ૮ɦếƭ đuối trong hồ nước trong trường học, chính là do bị thầy giáo ở sau núi cưỡng Hi*p. Thời gian sau thì tự tử. Nói chung là có đủ loại phiên bản bàn tán.
Vì để trấn an tâm trạng của học sinh, nên lãnh đạo nhà trường xin sửa đổi làm mới, chủ nhiệm hồi đó tên là Kim Cương, trước kia từng đi lính, làm việc quyết đoán mạnh mẽ, lập tức giải quyết chu đáo chuyện này.
Việc tân trang xây dựng lại trường vừa kịp cho khóa của bọn họ, trong nửa tháng quân sự kia phân nam sinh nữ sinh vào một tòa nhà ký túc xá, bởi vì liên quan đến địa thế nên lầu ba của tòa nhà mới là cửa ra, từ tầng một đến tầng ba là chỗ nữ sinh ở, còn nam sinh thì ở từ tầng bốn đến tầng sáu, tại trung tâm dùng hàng rào ngăn lại. Không qua mấy ngày, đội xây dựng bên cạnh cho mấy công nhân qua ở.
Hôm đó là ngày huấn luyện cuối cùng, Kim Cương tập trung hết tất cả học sinh ở hội trường để học hỏi qua phim tài liệu quân sự. Cô bạn cùng phòng với Vu Hảo tên Thượng Tinh, ban ngày tập quân sự thì bị cảm nắng nôn hết cả buổi chiều, được Kim Cương phê duyệt cho về phòng nghỉ ngơi, lại để Vu Hảo đến phòng y tế tìm chút thuốc trị cảm nắng, nhưng lúc trở về, lại gặp một màn đáng sợ.
Hai tên đô con cao đen hôi vốn đã lẻn vào phòng ngủ của mấy người Vu Hảo trộm đồ, kết quả thấy Thượng Tinh ăn mặc mát mẻ, vóc dáng thiếu nữ quyến rũ. Sắc tâm trong người nổi lên, chúng lặng lẽ khóa cửa lại, lăm le đi tới gần Thượng Tinh, vừa uy Hi*p vừa dụ dỗ cô phối hợp với mình.
Đều là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, chưa từng gặp qua những chuyện như vậy, Vu Hảo núp ở góc tường sửng sốt mấy giây rồi mới nhanh chân chạy ra ngoài, cô chạy đến phòng quản lý ở tầng ba thì không thấy ai ở đấy, tính chạy đến hội trường nhưng lại thấy quá xa. Cô gấp đến nỗi hệt như con kiền bò trên chảo nóng, khi còn đang không biết phải làm thế nào thì thấy Lục Hoài Chinh và hai nam sinh khác đang từ trên lầu đi xuống.
Bên ngoài là ánh hoàng hôm mênh ௱ôЛƓ, bên trong hành lang tối mờ, cô không thấy rõ mặt anh mà không có tâm tình mà nhìn.
Ba chàng trai cười cười nói nói đi xuống lầu, trên tóc còn dính nước, ướt nhẹp, dường như vừa mới tắm xong.
Vu Hảo như tìm được cọng rơm cứu mạng, lòng như lửa đốt chạy tới chụp lấy cánh tay người kia. Nhưng hoàn toàn quên mất, lúc ấy bọn họ cũng chỉ là những chàng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, sao địch nỗi với dân công đang lúc tráng niên ngày ngày tác nghiệp trên công trường.
Hai người bạn bên cạnh dùng khủy tay huých huých nháy mắt mập mờ nhìn Lục Hoài Chinh, cách ánh sáng mờ tối, một người nam sinh trong đó nhận ra cô, kinh ngạc kêu lên, đây không phải là Vu Hảo đã hát trên sân khấu trong ngày quân sự đầu tiên sao.
Từ nhỏ Vu Hảo đã là người có nhiều tài năng, ngày đầu tiên huấn luyện đã được lãnh đạo chỉ đích danh tập cho các bạn khác hát quân ca.
Cô gái mặt đồ rằn ri, đội nón lính đứng trên bục cao, vành nón che hết nửa khuôn mặt, lộ ra cái cằm mềm mại, môi đỏ răng trắng, tiếng hát thanh thúy cất lên, rất được nhiều người yêu thích.
Lục Hoài Chinh không nghĩ nhiều như vậy, trái lại cảm thấy chắc chắn Vu Hảo có chuyện gì đó nên mới đi tìm mình, hai tay anh đút vào túi, cúi đầu xuống. Nghiêng đầu muốn nhìn xem mặt Vu Hảo, thì lại nghe thấy tiếng nức nở ——.
“Có hai người đàn ông xông vào phòng ngủ bọn tôi… Bạn cùng phòng với tôi vẫn còn ở bên trong đó.”
Thật ra Vu Hảo rất ít khóc, do ngày đó bị dọa sợ nên mới thế, nơm nớp lo sợ cả người lạnh run, giọng nói run rẩy.
Ba chàng trai đều ngẩn ra, trố mắt nghẹn họng liếc nhìn nhau, trong bụng đã hiểu được đại khái là có chuyện gì.
Tuy ba người họ không phải là học sinh tốt gì, nhưng có con gái khóc thảm thiết trước mặt như thế, bỗng cảm thấy sứ mạng đàn ông dâng trào mạnh mẽ.
Lục Hoài Chinh phản ứng nhanh nhất, nói với chàng trai bên trái mình “Mày đi gọi thầy Kim đi”, rồi xoay người kéo Vu Hảo mấy bước đi xuống lầu.
Vẫn là người có đầu óc, không mù quáng cậy mạnh, biết tìm người hỗ trợ.
Phòng ngủ của Vu Hảo nằm ở cuối tầng một, hai người đứng trong hành lang mơ hồ nghe thấy tiếng khóc sụt sùi đứt quãng, cô sợ hãi cả người nhũn cả ra, Lục Hoài Chinh kéo cô đến bên tường, trong bóng tối, cô nghe thấy chàng thiếu niên nhẹ nhàng nói chuyện với mình.
“Cậu chờ ở đây, bất kể bên trong có xảy ra chuyện gì, cũng không được đi vào.”
Nói xong liền vớ lấy cây lau nhà bên góc tường đẩy cửa ra, phát hiện cửa đã bị khóa, anh dùng sức lắc khóa cửa, dường như âm thanh bên trong lại lớn hơn nữa, Lục Hoài Chinh bỗng nhiên đạp một cước vào cửa, lớn tiếng quát: “Làm cái gì bên trong vậy! Mở cửa!”
Bỗng tiếng sụt sịt bên trong ngừng lại, rồi sau đó Thượng Tinh lại hu hu mấy tiếng, như muốn cầu người bên ngoài vào cứu mình.
“Tao bảo mày mở cửa!”
Lục Hoài Chinh đột ngột giảm âm lượng rồi bất ngờ tăng lên quát một tiếng, sau đó xắn tay áo bắt đầu đập cửa, lại rầm rầm đạp mấy cái.
Đá mạnh một hồi, anh quay qua nói với nam sinh khác, mày ra chặn bên ngoài đi, đừng cho bọn nó nhảy cửa sổ trốn thoát.
Đợi đến khi anh đá văng cửa, hai người bên trong mới luống cuống mặc quần áo tử tế chuẩn bị nhảy cửa sổ, nhưng lại bị anh đá một cước té xuống từ bệ cửa sổ.
Hai người kia thấy không thoát được liền lao vào đánh nhau với anh, anh cũng dùng sức liều ૮ɦếƭ dây dưa, phản ứng nhạy bén, nhưng cũng không địch nổi bọn chúng, lúc đó tuổi còn nhỏ làm sao có thể địch lại hai thanh niên cường tráng chứ, thế là bị quật ngã xuống đất, ôm chân người ta, anh dùng kỹ thuật cận chiến mà bố đã từng dạy khóa chặt chân chân, giam chân một tên là đã miễn cưỡng lắm rồi, tên còn lại nhân cơ hội ấy nện túi bụi xuống mặt anh.
Lục Hoài Chinh thầm mắng trong lòng, mẹ mày không dạy không nên đánh vào mặt sao!!
Nhưng anh cũng rất kiên cường, sống ૮ɦếƭ cũng không chịu bỏ chân ra, còn tỏ thái độ đừng hòng ai trốn được.
Cho đến khi Kim Cương dẫn người tiến vào, trước kia ông từng đi lính, thêm nữa từ nhỏ học được chút võ, lúc đánh người vô cùng rành mạch, đừng nhìn ông ấy hung dữ, chứ thật ra thân thể khỏe mạnh vô cùng, chỉ hai ba chiêu đã trói người lại. Lúc này Lục Hoài Chinh mới buông ra, cả người thả lỏng nằm vật xuống đất, miệng há to thở hổn hển, nằm trên đất nhìn Kim Cương: “Cuối cùng thầy cũng đã đến.”
Từ đó trở đi Kim Cương luôn dành phần tình cảm đặc biệt cho Lục Hoài Chinh, cảm thấy vẻ kiên quyết trên người tiểu tử ấy giống mình lúc trẻ. Ông ném cây gậy đi, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của Lục Hoài Chinh, chắc chắn không có gì đáng ngại mới vỗ vai anh nói, “Đứng lên đi, hôm nay biểu hiện không tệ, ngày mai thông báo toàn trường khen thưởng em.”
Chàng trai nằm lì trên đất, “Thông báo khen thưởng thì thôi, lần sau vi phạm thầy bỏ qua cho em là được.”
“Thầy không có thời gian đấu mồm với em đâu, không đứng dậy thì cứ nằm đó đi.”
Lúc này chàng trai mới mắng, “Mẹ kiếp, em còn có thể đứng lên nổi à, eo cũng bị đạp gảy mất rồi.”
Kim Cương còn đang định mắng tiểu tử thối đã được tiện nghi lại còn khoe khoang, thì không biết Vu Hảo từ đâu chạy tới nhanh tay lẹ mắt đỡ anh dậy.
Trong nháy mắt xúc cảm lạnh băng chạm vào cánh tay anh, Lục Hoài Chinh giật mình, không ngờ cô nương này còn có mắt nhìn, chống đất ngồi dậy, chân dài duỗi ra, mặt dính đầy vết máu, vừa cử động khớp bả vai cừa nhìn cô vui vẻ cười,
“Cảm ơn.”
Sau sự kiện kia, đám con trai Lục Hoài Chinh đề nghị lãnh đạo cho nữ sinh chuyển lên tầng trên ở, còn nam sinh bọn họ sẽ ở tầng một, chí ít không thể để người lạ đi vào. Kim Cương không ngờ đám tiểu tử bình thường không tim không phổi này lại còn biết bảo vệ nữ sinh, ông vô cùng cảm động. Nên sau này ông vẫn hay nhắc với các học sinh khóa sau rằng, đàn anh của các em rất tốt, luôn biết bảo vệ đàn chị của các em, bọn họ ấy à, là lứa học sinh đoàn kết nhất mà tôi từng đứng lớp, chứ đâu có giống các em, cả ngày chỉ biết bắt nạt con gái, ngây thơ!
Kỳ quân sự kết thúc, chưa đến một tháng nữa là trận thi đấu bóng rổ cấp trường, một mình Lục Hoài Chinh giúp toàn lớp tám lấy được bốn mươi điểm, kết quả nữ sinh lớp tám đều sục sôi, tranh nhau đưa nước đưa khăn lông cho anh, anh kéo áo bóng rổ lên lau qua loa vài cái, ngoài nước ra thì không nhận thêm gì. Sau đó khom lưng, ánh mắt hướng về trận đấu trên sân, nghiêm túc quan sát, thỉnh thoảng ngửa đầu uống nước, mồ hôi theo cổ chảy xuống đồng phục màu xanh của anh.
Sau đó, không biết là ai bắt đầu trước, nói rằng Lục Hoài Chinh chơi bóng rổ hay tính cách tốt lại còn đẹp trai nữa, ngay cả hot boy trong trường trêu đùa anh. Thế nhưng anh không hề ngượng chút nào, còn đùa lại với người ta rằng, mày tinh mắt đấy chứ.
Kỳ quân sự kết thúc không bao lâu, Thượng Tinh viết một bức thư nhờ Vu Hảo gửi cho Lục Hoài Chinh, từ sau hôm đó, Vu Hảo vẫn chưa gặp lại anh, cho dù trên đường có gặp cũng rất ít khi chủ động chào hỏi.
Vu Hảo cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao cậu không tự đưa cho cậu ấy đi?”
Thượng Tinh cúi đầu, nắm chặt bức thư nhưng không nói gì.
Cô ấy không dám, lại thêm chuyện mới xảy ra, không dám trực tiếp tới lớp tìm cậu, sợ bị người khác chỉ trích.
Kể từ hôm đó, cô ấy cũng từng gặp Lục Hoài Chinh trên đường, gương mặt đã gột rửa vết máu trông đẹp trai vô cùng, vừa nói vừa cười khoác vai nam sinh khác đi lướt qua người cô, đặc biệt chói mắt.
Thượng Tinh xấu hổ lại hướng nội, cha mẹ làm nông, còn có một đứa em trai mười tuổi, mẹ nói nếu tốt nghiệp cấp ba không thi đậu đại học thì đừng lãng phí thời gian nữa, ra ngoài đi làm kiếm tiền, cho em trai vốn cưới vợ. Từ nhỏ cô nàng đã tự ti, đừng nói Lục Hoài Chinh, mà ngày cả những cậu bạn bình thường khác cô cũng chưa hề bắt chuyện. Cô không giống Vu Hảo, xinh đẹp phóng khoáng, gia cảnh sung túc, có chút cao ngạo lạnh lùng không ai dám đắc tội.
Cô lạnh lùng với người khác, người khác nói cô giả vờ giả vịt; Cô nhiệt tình với người khác, người ta nói cô muốn ôm chân nịnh nọt. Những thứ ấy hồi học cấp hai cô đã cảm nhận đủ rồi.
Thượng Tinh lấy bức thư lại, thấp giọng lẩm bẩm: “Không muốn thì thôi.”
Nói xong chuẩn bị đi về chỗ ngồi, lại bị Vu Hảo gọi lại, “Đưa cho tớ đi, lát nữa tớ có việc đến phòng giáo viên, thuận đường.”
Thượng Tinh do dự mãi, cuối cùng cũng vẫn đặt bức thư lên góc bàn cô ấy, nói tiếng cảm ơn rồi rời đi.
Tan tiết thứ hai Vu hảo phải tới phòng giáo viên lấy bài tập, nhân tiện cầm theo 乃úc thư, khi đi qua lớp tám, cô nhờ người gọi Lục Hoài Chinh.
Sau đó toàn thể con trai lớp tám bùng nổ.
Vu hảo cởi bỏ lớp quân trang mà khoác lên mình bộ đồng phục đã giúp cô giảm bớt đi vài phần khí khái, ngũ quan nhu hòa sáng sủa hơn nhiều, buộc tóc đuôi ngựa cao, mi thanh mục tú. Lúc nói chuyện với người ta thì hơi cúi xuống, thanh âm như nước chảy giọt, không có nhõng nhẽo, giống như dòng suối mát trong, rót vào tai thật êm ái. Người ta nói tính tình Vu Hảo lạnh lùng, hơn nữa từ cấp ai đã có thành tích ưu tú hiển hách, nhận được không ít giải thưởng biểu diễn văn nghệ. Bố mẹ đều là giáo sư của học viện mỹ thuật trưng ương, là một gia đình tri thức, nhưng vì trong kỳ thi phát huy không tốt nên mới bị phân đến Thập Bát Trung. Hồi học cấp hai được rất nhiều nam sinh vây quanh theo đuổi, đếm không xuể.
Nghe danh không bằng gặp mặt, nay thấy cũng không lạnh lùng như người ta nói lắm, nhìn qua thì chỉ là một cô gái hòa nhã, mặt mày dịu dàng, khí chất sạch sẽ.
Lúc ấy Lục Hoài Chinh đang dựa vào ghế cười đùa với người ta, nghe thấy tiếng gọi thì nghi ngờ nhìn qua, trông thấy Vu Hảo đang nghiêm túc đứng ở đằng kia.
Anh nhìn chằm chằm Vu Hảo hồi lâu, sau đó mới chậm rãi đứng dậy đi đến cửa lớp, lúc ấy trên đầu anh vẫn còn quấn băng, bịt trên trán một miếng vải gạc hình vuông, tóc trước lưa thưa che trán. Anh dựa vào khung cửa, cúi đầu nhìn cô cười: “Tìm tôi à?”
Vu Hảo không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nhét thư vào tay anh rồi quay người đi.
Chờ đến khi cô trở về lớp, Thượng Tinh nhanh chóng xán lại hỏi, “Cậu ấy có nhận không?”
Vu Hảo vừa phát bài tập vừa gật đầu: “Nhận rồi.”
Lúc này Thượng Tinh mới yên tâm rời đi.
Không quá mấy hôm, Thượng Tinh lại tới tìm cô, mặt đầy lo lắng, “Hôm nay tớ gặp cậu ấy ăn cơm với đám bạn ở canteen, trên trán cậu ấy quấn băng, cậu nói xem liệu có bị sẹo không?”
Vu Hảo nào có biết, cô cũng không phải là bác sĩ, Thượng Tinh không đợi cô trả lời, lại nhét tờ giấy vào tây cô: “Đây là phương thuốc bí truyền của ông nội tớ, có thể xóa sẹo, cậu đưa cho cậu ấy giúp tớ, mặt cậu ấy đẹp như vậy, cũng không thể để có sẹo được.”
Vu Hảo đáp một tiếng, nhận lấy tờ giấy rồi nhìn Thượng Tinh, lại nói: “Một lần cuối cùng.”
Thượng Tinh gật đầu như giã tỏi.
Lần thứ hai Vu Hảo đi tìm Lục Hoài Chinh, lúc đó anh đang đứng ở hành lang cãi nhau với mấy nam sinh khác, Vu Hảo không gọi anh, mà mà chỉ đứng thẳng ở bên cửa sổ đợi anh nói chuyện xong.
Kết quả chờ đến khi bọn họ nói xong thì chuông vào lớp cũng vang lên, bọn con trai như chim lánh nạn bay tán loạn, Lục Hoài Chinh cũng rời khỏi lan can, lúc này mới lơ đãng nhìn thấy cô, xoa mũi đi qua, mắt chứa ý cười hỏi: “Đang đợi tôi?”
Vu Hảo ừm một tiếng, đưa tờ giấy trên tay cho anh.
Lục Hoài Chinh cúi đầu nhìn bàn tay trước mặt, chỉ tay rõ nét, ngón tay như cành hẹ ngày xuân, rất nhỏ lại rất dài, tờ giấy nằm trên lòng bàn tay khẽ lay động trong gió.
Chuông vào học đột nhiên dừng lại, phòng học huyên náo bỗng yên tĩnh, thoảng thoảng trong không khí là mùi hoa quế, trong phòng học còn vang lên mấy tiếng ho vô cùng mập mờ.
Cả hai người đều là nhân vật rất bắt mắt, thế là nhanh chóng có người chỉ trỏ bàn tán, từ lần đó trở đi, Thượng Tinh không tìm cô đưa đồ nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc