Xuất ĐộngTrình Nặc vừa ra khỏi công ty đã gọi điện thoại cho Nghiêm Thiếu Thần đầu tiên, giống như bình thường hỏi anh có về nhà hay không, vấn đề muốn ăn gì vào bữa tối, ngay sau liên lạc Mục Nhất Minh và khái quát chuyện đã xảy ra hôm nay cho anh ta, sau khi Mục Nhất Minh nghe xong thì bày tỏ sẽ lập tức nói lại với Tiếu Kha, chờ thông báo an bài công việc cụ thể. Bình tĩnh mà xem xét, ngày đầu tiên trở lại tập đoàn "ST" thì có thu hoạch lớn như vậy tuyệt không phải chuyện dễ với bọn họ, báo cáo công tác xong tâm tình của Trình Nặc rất tốt, cô nghĩ kết thúc công tác cũng là chuyện trong tầm tay.
Về đến nhà, Trình Nặc đặt rau quả mua về nhà vào phòng bếp, làm từng bước hái ray, rửa sạch, cắt khúc, nấu xào, từng món ăn gia đình đơn giản đã làm xong trong chớp mắt, còn dư thời gian cô bắt đầu ra tay nấu canh gà, vì tốn thời gian khá lâu, Trình Nặc lại làm những việc linh tinh khác ở nhà lại.
Chờ Nghiêm Thiếu Thần về nhà, cũng đã là lúc mặt trời lặn, hoàng hôn phía chân trời. Anh thay đồ mặc ở nhà đi đến phòng ăn thấy trên bàn ăn dọn đầy những món ăn ngon, xoay người đi vào phòng bếp thấy Trình Nặc vẫn còn bận việc, dịu dàng nói: "Cần anh giúp đỡ gì sao?"
"Ngạch, vậy anh đặt chén đũa trên bàn ăn, ăn cơm ngay." Trình Nặc giật mình, nếu không phải Nghiêm Thiếu Thần mở miệng hỏi, cô thật không nhận ra anh đã về nhà.
Cầm chén đũa sạch, Nghiêm Thiếu Thần quét mắt nồi canh nấu trên bếp gas, anh chỉ vào nồi canh hỏi: "Món này là?"
"Canh gà."
Khi Trình Nặc trả lời xong vấn đề của anh, Nghiêm Thiếu Thần lại trở nên trầm tĩnh, rất lâu cũng không nói một câu. Trình Nặc mím môi, xem ra anh đã đoán được, chỉ là anh không muốn nói, cô cũng không muốn đi đánh vỡ khoanh khắc an bình này.
Bóng đêm ௱ôЛƓ lung, ánh trăng nhu hòa chiếu vào cả vùng đất từ từ ngủ say, dùng cơm tối xong, hai người trở lại phòng ngủ, vì Trình Nặc tham ăn cơm tối, khi trở lại phòng ngủ cô không dám nằm vật xuống giường ngay, ngược lại xoa dạ dày đi tới đi lui.
Nghiêm Thiếu Thần đang xem báo thì cảm thấy khó chịu với người cứ đi lại trước mặt, anh nhíu mi nhìn Trình Nặc , "Không bằng anh dẫn em ra ngoài tản bộ?"
"Ngạch, em vẫn nên đi dạo trong phòng ." Gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, Trình Nặc trưng vẻ mặt không tình nguyện.
Nghiêm Thiếu Thần để tờ báo xuống, anh xuống giường đi đến trước mặt cô, không nói một lời nhìn Trình Nặc .
Trình Nặc vừa rồi vẫn còn xoa dạ dày đột nhiên bị người xuất hiện bên cạnh mà sợ hết hồn, cô vừa vuốt иgự¢, vừa oán giận liếc Nghiêm Thiếu Thần , "Thượng tá Nghiêm, ở nhà có thể đừng làm huấn luyện trinh sát hay không?"
Nghiêm Thiếu Thần nhíu chân mày, không biến sắc nói: "Như vậy xem ra, em không thích hợp với công tác trinh sát phản kháng."
Trình Nặc tức giận ngồi ở mép giường, cô thật không thích hợp với công tác trinh sát phản kháng, nếu không trước đó làm sao để anh dựa vào những dấu vết kia mà tra ra thân phận của cô.
Trong lúc Trình Nặc giận dỗi, tay của cô đột nhiên bị người nắm nhanh, Trình Nặc ngạc nhiên nhìn người đàn ông không biết ngồi bên cạnh mình lúc nào , "Thiếu Thần ?"
"Khi nào thì đi?" Trong mắt của anh không còn là ánh mắt nhàn nhạt như ngày thường, trong mắt xen lẫn tha thiết.
Trình Nặc đột nhiên ngẩn ra, anh cái gì cũng biết, chỉ là vào lúc này không nhịn được muốn hỏi cô thôi. Cô cười nhạt, "Mấy ngày sau đi, cụ thể thì còn phải chờ Dương Tử."
"Cậu ta cũng muốn đi?" Ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần căng thẳng, anh rõ ràng khó chịu khi Lâm Tu Dương tham dự trong đó .
Trình Nặc gật đầu, "Anh ta không xuất hiện, cá lớn cũng không thể thò đầu ra." Cô nói thật tình, vì không nguyện ý nói đến vấn đề này với Nghiêm Thiếu Thần, nên nói chuyện này chỉ có thể đến điểm là dừng, điểm này anh rất rõ ràng.
Nghiêm Thiếu Thần trầm mặc chốc lát, nhíu mi thử dò xét lại hỏi: "Tiểu tử này sẽ không khinh suất trong loại vấn đề này đi."
"Dương Tử không phải là người tham tiền, điều anh ta coi trọng sẽ không đặt trên những lợi ích nhỏ." Trình Nặc lắc đầu, cô nhớ cuộc trò chuyện với Lâm Tu Dương xế chiều hôm nay, anh ta chắc đã đoán được gì, nếu không "Lệ Vinh" cho anh ta điều kiện hậu đãi như vậy, anh ta sẽ không không động tâm.
Nghiêm Thiếu Thần nghe xong lời này mới thở phào nhẹ nhỏm, anh hơi khép mi, nhẹ giọng nói: "Trước kia đội trưởng Trần Đình của anh luôn nói anh ta không linh hội được cảm giác chờ đợi người yêu trở về, nhưng anh ta đã cảm nhận qua chờ đợi anh em trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm cao, loại tư vị đó giống như là chờ tử thần thẩm phán, không ai biết một giây kế tiếp sẽ có người nào ngã xuống." Anh dần dần ngước mắt lên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Trình Nặc , "Trước kia anh cũng không lĩnh hội được, có lẽ mấy ngày nữa anh sẽ rõ ràng."
Trình Nặc không khỏi thương cảm với mấy câu nói của anh , loại không khí này khiến cô không thoải mái, cô nghiêng đầu, nói: "Em nghĩ em không phải là nhân vật được ưa thích gì, tử thần sẽ không nguyện chứa chấp em sớm như vậy."
Nghiêm Thiếu Thần không ngờ Trình Nặc sẽ dùng phương thức này bỏ đi sự lo lắng của anh, anh bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên nói: "Tử thần sẽ không quyến luyến với người có nhiệm vụ trong người ."
"A?" Trình Nặc không hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của anh, lông mày nhỏ nhắc nhíu lại, vẻ mặt mê mang.
"Có người đáp ứng sinh con cho anh, anh cho là chuyện này cấp bách." Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Trình Nặc vẫn chưa trả lời gì, người đã bị ấn đến, nụ hôn trời đất quay cuồn xâm nhập vào, cô bị hôn đến thất điên bát đảo, mãi đến khi người nào đó đi vào chủ đề chính, cô mới chợt ý thức được gì, vội vàng nói: "Thiếu Thần?"
Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, "Ừ?" Mặc dù anh nghi ngờ, nhưng động tác phía dưới cũng không giảm bớt.
"Anh nói... Chuyện này, khi nào thì anh trì hoãn tiếp?" Trình Nặc bị anh va chạm hơi đau, vừa phản ứng của cơ thể dần dần mãnh liệt.
"Có cần thiết trì hoãn sao?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi lần nữa, phía dưới lại thẳng tiến, nhập vào toàn bộ.
Trình Nặc thoải mái ՐêՈ Րỉ, nhưng vẫn rất trái lương tâm nói đáp lại: "Anh... Phải vừa phải, em cuối cùng cảm thấy gần đây anh không thế nào khắc chế."
Nghiêm Thiếu Thần ngại cô nói nhiều, nụ hôn lập tức phủ kín trên môi của cô, tăng mấy phần sức lực ở ngang hông, mỗi lần xuống cũng ᴆụng vào chỗ sâu nhất của cô, đến mười mấy lần sau đó anh đột nhiên cảm thấy luồng nhiệt trào ra, người bên dưới anh có mặt mê ly say mê, anh mới hạ thấp người xuống, trầm thấp nói bên tai cô: "Còn cần khắc chế sao?"
※※※
Ba ngày sau Trình Nặc đi với Lâm Tu Dương đến một thành phố biên cảnh ởVân Nam, "Lệ Vinh" lão tổng Triệu Hạo đi cùng toàn bộ hành trình, đầu tiên là dẫn bọn họ đi dạo một vòng du lịch thành phố ở Vân Nam, mới trở lại trong thành nhỏ biên cảnh.
Tuy thành phố N là thành nhỏ biên cảnh ở Vân Nam, nhưng chim sẻ tuy nhỏ mà ngũ tạng đầy đủ, xe lái thẳng đến ngoại ô biên cạnh thành phố T, vượt qua rừng cây rậm rạp, trước mắt rõ ràng xuất hiện một căn biệt thự ba tầng, Triệu Hạo dẫn bọn họ đến phòng, vẻ mặt đầy tươi cười nói: "Mấy ngày này các người chịu đựng ở chỗ này trước," hắn chỉ chỉ quản gia đứng bên cạnh mình , "Chú Đào, là quản gia ở đây, nếu các người muốn ăn gì dùng gì, cứ việc nói với ông ấy là được."
Lâm Tu Dương không ngoài ý muốn với khoản đãi của hắn, khẽ gật gật đầu, cười nói: "Với Triệu tổng, tôi tất nhiên sẽ không khách khí."
Trình Nặc và Lâm Tu Dương đưa mắt nhìn Triệu Hạo rời đi, cho đến Triệu Hạo và cả xe của hắn cũng biến mất vào rừng rậm, Lâm Tu Dương mới hừ lạnh, nói: "Thịnh tình chiêu đãi liên tiếp năm ngày, đến nay vẫn ngậm miệng không nói đến chuyện hợp tác, Triệu Hạo này rốt cuộc tính gì?"
"Anh đã biết vấn đề ở đâu, vậy thì tốt rồi." Trình Nặc xoay người liếc nhìn xung quanh, lúc này quản gia và người giúp việc đều xử lý vườn hoa sau biệt thự , với bọn họ mà nói, lúc này nói chuyện xem như an toàn.
"Án binh bất động, thiếu kiên nhẫn trước sẽ là người thua." Lâm Tu Dương híp mắt, tầm mắt vẫn dừng trên nhóm người giúp việc và quản gia ngồi chỉ việc.
Trình Nặc không nói lời nào, cô chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Tu Dương, trước khi đến đây cô đã đơn độc gặp mặt Tiếu Kha, sau khi báo cáo công việc xong, Tiếu Kha ngoài nói rõ an bài cụ thể, còn nói với cô một câu như vậy: "Có thể kết thúc điều tra công việc của Lâm Tu Dương, qua bên kia tìm thời cơ nói rõ với anh ta về thân phận của cô, hành động này không chỉ vì cưỡng chế anh ta phối hợp nhiệm vụ của chúng ta, đồng thời cũng vì bảo vệ người thân của anh ta được an toàn."
Lâm Tu Dương thấy Trình Nặc vẫn không trả lời, anh nghi hoặc nhìn cô, "Hôm nay cô làm sao vậy, an tĩnh như vậy?"
Trình Nặc nhíu mi, "Tìm chỗ tuyệt đối kín đáo, tôi và anh nói chuyện khác."
Lâm Tu Dương nhíu mày, thật lâu mới nói: "Tôi làm sao cảm thấy cô nói \'Chuyện khác\' mới là tin tức quan trọng đây?"
Lâm Tu Dương nói với quản gia cần chiếc xe, hai người không nói gì chỉ chạy thẳng ra rừng rậm, anh dẫn Trình Nặc đến một quán bar còn chưa buôn bán, ông chủ ở đây dường như rất quen thuộc Lâm Tu Dương, hai người trao đổi mấy câu, liền có nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến phòng bao ở tầng hai. Lâm Tu Dương nói nhân viên phục vụ lấy rượu anh để lại ở đây ra, rồi đuổi người đi.
"Tốt lắm, cô nói đi." Lâm Tu Dương ưu nhã cầm lấy rượu, rót hai ly.
Trình Nặc nhìn đồng hồ, chỉ có nửa tiếng, năng lực của Lâm Tu Dương thật khiến cô không thể tưởng được. Trình Nặc nhìn anh nhấp rượu, lúc này mới cười nói: "Bây giờ tôi muốn nói thân phận thật sự của tôi."
Động tác trên tay của Lâm Tu Dương rõ ràng dừng lại, anh nghi hoặc nhìn Trình Nặc, thấy nụ cười uyển nhu trên mặt cô, tim không khỏi đập rộn lên, anh đã lĩnh giáo việc Trình Nặc không làm việc theo lẽ thường, anh mờ mịt với chuyện thân phận thật sự từ trong miệng của Trình Nặc .
"Cái gì... Thân phận thật sự ?" Lâm Tu Dương để ly rượu xuống, anh phải điều chỉnh tâm tình, nếu không anh khó đảm bảo sẽ không bị lời của Trình Nặc hù dọa.
"Trước kia tôi luôn băn khoăn chuyện thân phận thật sự này, đến hôm nay tôi nghe anh phân tích, lúc này mới xem như để xuống ít băn khoăn." Cô ngừng lại, tiếp tục nói: "Thân phận thật sự của tôi là cảnh sát hình sự ở thành phố B, chủ yếu phụ trách hạng mục về tội phạm tài chính." Khi cô nói đến đây, Lâm Tu Dương quả nhiên không ngồi yên, dáng vẻ vội vả muốn giải thích.
"Lần này đối tượng điều tra cuối cùng không phải là anh, cho nên anh có thể thả lỏng." Trình Nặc lại nói.
"Vậy là ai?" Anh hơi nhíu mi, "Chẳng lẽ có liên quan đến \'Lệ Vinh\'?"
"Không sai, anh đoán cực kỳ đúng," Trình Nặc vẫncười lạnh nhạt , "Lần trước chúng tôi đã phân tích nhân vật Triệu Hạo này, hắn làm tôi cảm giác không phải là người lãnh đạo của công ty, giống là người thi hành hơn, không có phong độ, đúng không?"
"Đúng, không sai, như vậy cô biết ông chủ lớn phía sau bọn họ sao?"
"Lương Dĩ Hà, anh đã nghe nói qua người này chứ?" Trình Nặc dừng lại, thấy Lâm Tu Dương mở to con ngươi, vẻ mặt giật mình nhìn cô.
"Hắn mới là ông chủ lớn phía sau màn, trùm buôn thuốc phiện lớn nhất trong nước."
Lâm Tu Dương trầm mặc rất lâu rồi mới ngẩng đầu lên lần nữa, "Cần tôi phối hợp sao?"
Trình Nặc cười ôn hòa , "Nếu anh nguyện ý, vô cùng cảm kích."
"Nói gì nguyện hay không, tôi vô cùng vinh hạnh." Lâm Tu Dương chợt nhíu mi, cười nhạt trả lời.