Thực tập cho tới trưa, Thượng Tâm luôn ở trong trạng thái thấp thỏm bất an, nhưng may là cô chỉ gặp mặt Thiệu Phi Phàm một lần vào lúc sáng, sau đó Thiệu Phi Phàm bị gọi lên tầng để họp, không xuất hiện trước mặt cô nữa.
Anh gầy đi, gương mặt hõm lại, chưa cạo râu. Nhưng hình như anh ấy càng trở nên đẹp trai hơn, đàn ông mà, ngay cả thời điểm suy sút vẫn có sức quyến rũ. Thượng Tâm mải suy nghĩ, Hạ Bình là người phụ trách hướng dẫn gọi cô ba lần mà cô vẫn không nghe thấy.
Hạ Bình cảm thấy thật nhức đầu, củ khoai lang phỏng tay này, anh ta muốn ném đi cũng không ném được. Rõ ràng là chị dâu nhỏ, nhưng đội trưởng Thiệu lại không nhận hướng dẫn, còn giả vờ như không quen biết Thượng Tâm. Ai! Suốt ngày ђàภђ ђạ người ta. Hai sinh viên đại học thực tập ngồi bên cạnh Thượng Tâm thì rất kinh ngạc, nhìn hai người Hạ Bình và Thượng Tâm, mà lúc này Thượng Tâm vẫn còn đang trong trạng thái du hồn phiêu đãng.
Hạ Bình lúng túng, vô cùng đau đầu, hạ quyết tâm, vỗ mạnh một cái xuống bàn của cô.
“A!” Thượng Tâm hét lên một tiếng sợ hãi.
Ánh mắt của tất cả mọi người làm việc trong phòng chung đều nhìn tới đây, nhìn thấy bộ dáng Thượng Tâm lấy tay che иgự¢, khuôn mặt trắng bệch, lại nhìn thấy Hạ Bình đang đặt một bàn tay trên bàn làm việc của Thượng Tâm, mọi người đều bày ra vẻ mặt, ‘Cậu sắp ૮ɦếƭ đến nơi rồi, làm vợ của đội trưởng sợ như vậy, cậu chờ bị xử lí đi’ .
Thật trùng hợp là Hạ Bình còn chưa kịp rút tay lại thì Thiệu Phi Phàm đã tan họp đi xuống tầng, một màn này liền rơi vào trong mắt anh, sắc mặt anh tối sầm nói, “Hạ Bình, Cậu đã viết xong báo cáo của án kiện ẩu đả chưa? Trong vòng một tiếng đồng hồ mà tôi không thấy cậu đặt bản báo cáo đó lên bàn của tôi, thì hôm nay cậu đừng hòng rời khỏi cục.” Dứt lời liền quay vào phòng làm việc, “sầm” một tiếng đóng cửa lại.
Thân thể Hạ Bình run lên, ánh mắt buồn bã nhìn Thượng Tâm.
Đến giờ ăn trưa, Thượng Tâm đi ăn cơm cùng hai thực tập sinh, gọi cơm xong, vừa mới ngồi xuống bàn, thì Thiệu Phi Phàm đi vào.
Thực tập sinh họ Tiêu lập tức đẩy đẩy Thượng Tâm, “Đội trưởng của chúng ta thật là đẹp trai, cậu xem, ngay cả dáng vẻ lúc anh ấy ăn cơm cũng mê người như vậy, không biết anh ấy đã có bạn gái hay chưa?”
Ngồi đối diện với Tiểu Tiêu là Tiểu Lưu, nghe thấy vậy thì bĩu môi, hất hất mái tóc dài, xoay người liếc mắt đưa tình nhìn Thiệu Phi Phàm, sau đó quay đầu lại nói với Tiểu Tiêu, “Có bạn gái hay không tôi cũng không sợ, chỉ cần anh ta chưa kết hôn, thì trong kì thực tập này, bổn tiểu thư nhất định sẽ bắt được trái tim của anh ta.”
“Anh ấy kết hôn rồi.” Thượng Tâm cau mày, cắn đũa, nói xong lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Tiểu Tiêu và Tiểu Lưu đều vô cùng kinh ngạc, “Thượng Tâm, sao cậu biết?”
Tôi chính là vợ của anh ấy, sao lại không biết cơ chứ. Thượng Tâm lầm bầm ở trong lòng, vô thức bĩu môi.
“Thượng Tâm, cậu nói bừa phải không!” Tiểu Lưu không tin.
“Cô ấy không nói bừa, đúng là tôi đã kết hôn rồi.” Trên đỉnh đầu liền vang lên giọng nói quen thuộc, Thiệu Phi Phàm cười cười nhìn ba tiểu nha đầu, “Mọi người không ngại khi tôi ngồi ở đây chứ?”
“Không ngại, tất nhiên là không ngại, đội trưởng Thiệu mau ngồi xuống đi.” Tiểu Lưu mau chóng mang lại đây một chiếc ghế nhựa, “Đội trưởng Thiệu thật sự kết hôn rồi sao? Thật đáng tiếc, nếu như anh chưa kết hôn thì em nhất định sẽ theo đuổi anh.” Tiểu Lưu nói chuyện mà mặt không đỏ, không chút làm bộ, ngược lại chọc cho Thiệu Phi Phàm phải bật cười.
“Cô gái nhỏ thật ngay thẳng.” Anh cười nói, “Nếu như tôi ly hôn rồi thì cô có theo đuổi tôi nữa không?”
Ánh mắt của Tiểu Lưu sáng lên, “Tất nhiên là theo đuổi rồi, đàn ông tái hôn giá trị càng cao. Trải qua một lần hôn nhân thất bại, chắc chắn người đàn ông đó sẽ càng thêm thành thục, hiểu được cách quý trọng những gì mình đang có. Đội trưởng Thiệu thật sự muốn ly hôn sao?”
“Coi như là vậy đi.” Thiệu Phi Phàm trả lời cho có.
Thượng Tâm ngồi ở một bên thì không nén được tức giận, hai người chúng ta còn chưa ly hôn đâu đấy, anh liền muốn bắt đầu với cô gái khác rồi, cô hung hăng đập mạnh đôi đũa lên bàn.
Tiểu Tiêu giật mình, “Thượng Tâm, sao vậy?”
Thượng Tâm hung tợn nhìn chằm chằm Thiệu Phi Phàm, “Không sao hết, tôi ăn no rồi, các người cứ ăn từ từ.” Nói xong liền quay ௱ôЛƓ rời đi.
Tiểu Lưu thấy vậy thì choáng váng, “Ai chọc đến cô ấy vậy? Bệnh à?”
Thiệu Phi Phàm lại cười cười, sau đó cũng đặt đũa xuống, “Không có ai trêu chọc cô ấy hết, cô ấy chỉ là ghen tỵ thôi! Hai người từ từ ăn nhé, tôi cũng ăn no rồi. Hơn nữa, vợ của tôi rất đáng yêu, tôi rất thích cô ấy. Chúng tôi sẽ không ly hôn, cho nên cô gái nhỏ hãy rời sang mục tiêu khác đi. Hạ Bình và Lý Nguyên ở trong đội vẫn còn độc thân, các cô có thể thử xem một chút.” Dứt lời. liền nháy mắt với hai người đàn ông độc thân ngồi ở đằng kia, bưng đĩa cơm lên, thuận tiện mang theo đĩa cơm của Thượng Tâm luôn.
Đi xuống tầng, khu làm việc trống không, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Thượng Tâm đang ghé vào cửa sổ. Anh thong thả bước tới gần cô, “Không phải em muốn ly hôn với anh sao? Sao lại nổi giận?”
“Chúng ta vẫn còn chưa ly hôn đâu!” Thượng Tâm mạnh miệng, giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
Thiệu Phi Phàm cười cười, “Em muốn thúc giục anh mau chóng ly hôn với em sao? Được, lúc nào thì em có thời gian, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.”
“Anh…Anh…” Tay của Thượng Tâm run lên, nước mắt liền trút xuống như mưa. Vì ai mà cô phải ly hôn, còn không phải là vì tiền đồ của anh sao. Càng nghĩ cô lại càng cảm thấy ủy khuất, ly hôn thì ly hôn, ai sợ ai. “Thiệu Phi Phàm, ly hôn rồi anh đừng có hối hận đấy!”
“Thượng Tâm, người muốn li hôn là em, không phải là anh.”
“Là tôi thì sao? Tôi muốn ly hôn đấy, thì sao nào?” Thượng Tâm khóc lóc om sòm, kêu loạn, “Thiệu Phi Phàm, tôi nói cho anh biết, dù có ly hôn rồi thì anh đừng hòng đi tìm người khác, cả đời này anh cũng không được tìm người khác, nếu anh dám tìm người khác, thì tôi sẽ bảo anh trai đánh cho anh tàn phế.”
Thiệu Phi Phàm cười khổ, nếu như cô cũng dùng khí thế như vậy đối phó với Tự Nãi Tiêm, thì hai người đâu phải chịu sự ђàภђ ђạ này nữa chứ. Anh dơ tay lên xoa đầu cô, “Em đúng là con hổ có lá gan chuột nhắt. Muốn anh trai em đánh anh tàn phế? Có khí thế như vậy, sao em không trực tiếp bảo anh trai em đánh cho Tự Nãi Tiêm bị tàn phế luôn đi? Trực tiếp đánh tàn phế cô ta rồi, cô ta còn có thể uy Hi*p em sao?”
“Đó không phải là…” Thượng Tâm hé miệng ra chợt sửng sốt, “Anh, anh vừa mới nói cái gì?” Hình như cô nghe thấy anh ấy nói rằng Tự Nãi Tiêm uy Hi*p mình, chẳng lẽ anh ấy biết rồi?
Thiệu Phi Phàm nhìn thấy cô như vậy, vừa tức giận vừa đau lòng, đưa tay ra, trực tiếp kéo cô vào trong иgự¢, “Đứa ngốc, chỉ bằng mấy tấm ảnh đó của cô ta là có thể phá hủy được anh sao? Thượng Tâm ơi là Thượng Tâm, ngay cả lời nói như vậy cũng có thể lừa dối được kẻ ngu ngốc như em, còn muốn ly hôn với anh. Nếu thật sự ly hôn rồi, anh xem em có khóc đến ૮ɦếƭ hay không?”
Thượng Tâm vẫn còn ngây ngốc, chưa kịp phản ứng lại.
Thân thể nho nhỏ ở trong иgự¢, Thiệu Phi Phàm hận không thể khảm cô vào trong иgự¢, “Vợ, chuyện đã qua rồi, về nhà với anh đi!” Anh móc ra một chiếc nhẫn từ trong túi áo, ôm cô ngồi lên một chiếc ghế, nâng tay của cô lên, đứng ở phía sau từ từ mang nhẫn vào cho cô. Trên bàn tay nhỏ bé trắng noãn của cô có một chiếc nhẫn kim cương song hoàn thật chói mắt.
Thượng Tâm ngây ngốc nhìn nhìn một chút, xoay người ôm chặt lấy Thiệu Phi Phàm “Oa” một tiếng khóc lên, “Chồng…”
Ăn cơm xong, đồng nghiệp lục tục trở lại, nhưng Thượng Tâm lại hồn nhiên khóc không để ý đến bất kì ai khác, Thiệu Phi Phàm biết rằng mấy hôm nay cô phải chịu nhiều áp lực, liền để yên cho cô càn rỡ khóc ầm lên, ôm cô vào trong phòng làm việc riêng, đóng cửa lại để cho cô khóc đủ thì thôi.
Thượng Tâm khóc một lúc lâu, có vẻ bình tĩnh rồi, anh mới nói hết những chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay cho cô nghe, vứt một cái đĩa máy tính xuống bàn, còn có vài tấm hình. “Tất cả những thứ này là do Thần Tri Thư cho người lấy về, chị Thần của em cũng không phải là đèn cạn dầu, tự mình nháo một lần, lại cho mấy người phụ nữ khác đến đây náo loạn thêm mấy lần nữa, lãnh đạo đã cho Tự Nãi Tiêm nghỉ việc rồi.” Không thể không nói, trong việc giải quyết chuyện này, chị em nhà họ Thần đóng góp không ít sức lực.
Thượng Tâm hít hít mũi, hung hăng cọ nước mũi lên cảnh phục của Thiệu Phi Phàm, “Đều tại anh, đều tại anh, nếu như anh không làm cho cô ta thích anh, em có thể bị uy Hi*p sao?” Nguy cơ đã biến mất rồi, cô liền biện minh, tự tìm lí do cho mình.
“Đúng, đều tại anh, không phải là anh đã bị trừng phạt rồi sao?”
Thượng Tâm bĩu môi, giơ tay lên, hung hăng véo anh một cái.
“A…” Thiệu Phi Phàm cau mày kêu lên một tiếng.
“Anh làm sao vậy? Em không dùng nhiều sức mà.”
Thiệu Phi Phàm thở dài, đặt cô ngồi lên ghế sa lon, còn mình thì cởi cảnh phục ra, “Vợ, em không dùng sức, nhưng hai người anh trai kia của em thì có dùng sức.” Anh cởi cảnh phục ra, vén áo sơ mi lên, chỉ thấy trên иgự¢, trên bụng của anh đều biến thành màu đen ứ đọng. Vào buổi tối ngày thứ hai sau khi gặp chuyện không may kia, Thần Tri Thư và Thượng Phẩm liền gọi anh ra, không nói hai lời liền động thủ, Thiệu Phi Phàm tất nhiên là biết bọn họ đánh anh để hả giận cho Thượng Tâm, trong chuyện này Thượng Tâm có lỗi, nhưng người nhốt cô trong phòng là anh, nên anh liền mặc kệ cho hai người kia đánh, tự nhận mình bị như vậy là đáng đời.
“Anh bị sao vậy?” Thượng Tâm nhíu mày lo lắng.
Thiệu Phi Phàm ôm lấy cô, “Bị anh trai của em cùng Thần Tri Thư đánh.”
“Tại sao?”
“Còn không phải vì mấy tấm hình kia sao, nếu không có mấy tấm hình đó thì em cũng sẽ không bị uy Hi*p, anh vốn đáng bị ăn đòn, hai người đó đánh anh, anh cũng không đánh lại.” Anh bày ra bộ dáng đáng thương nhìn cô.
Kẻ ngốc kia lập tức đau lòng, nước mắt lưng tròng ôm lấy anh, “Anh trai xấu xa! Chồng à, em không thèm để ý đến anh trai nữa, ít nhất không thèm để ý đến bọn họ trong ba tháng, ai cho phép bọn họ đánh anh chứ.”
Thiệu Phi Phàm ôm vợ, cười gian một cái, “Vợ của anh vẫn là tốt nhất, luôn đau lòng vì anh.”
“Một lát nữa về nhà em liền xoa giúp anh.” Thượng Tâm ngọt ngào nói.
Mà hai người anh trai kia, chỉ vì quan tâm cô mà bị lạnh nhạt ba tháng, chỉ có thể cảm thán, cô gái Thượng Tâm này, không những ngu ngốc, mà còn là một con sói mắt trắng vong ơn phụ nghĩa!
Từ xưa đều nói, “Chuyện tốt biến đổi bất ngờ”, con đường tình của Thiệu Phi Phàm và Thượng Tâm cũng được coi là một sự “bất ngờ”, trưởng bối hai nhà nhìn thấy hai đứa trẻ cùng nhau trải qua nhiều sóng gió như vậy càng trở nên yêu thương nhau, họ cũng thấy yên lòng. Có điều, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy mà Thượng Tâm vẫn mang bộ dáng tiểu bạch, vết sẹo vừa mới lành liền quên đau, muốn cô trưởng thành thực sự rất là khó.
Cốc Tử Kỳ có đến nhà Thiệu Phi Phàm một lần, không cần anh ta mở miệng, Thiệu Phi Phàm đã đoán ra mục đích của anh ta rồi. Bất quá, cô vợ nhỏ của anh lại không biết gì, ngốc nghếch nhiệt tình tiếp đãi người ta, sau khi Cốc Tử Kỳ mang bao lớn, bao nhỏ vào nhà anh, anh ta liền mở miệng cầu xin tha thứ cho Tự Nãi Tiêm, nói ra rất nhiều nguyên nhân dẫn tới Tự Nãi Tiêm cư xử như vậy, Thiệu Phi Phàm nghe xong thì chỉ thấy buồn cười, nhưng cô vợ nhỏ nhà anh lại tin sái cổ, tràn lan sự đồng tình đối với Tự Nãi Tiêm.
Chờ Cốc Tử Kỳ đi rồi, Thiệu Phi Phàm liền nghiêm mặt, dí ngón tay vào đầu cô, “Anh nói cho em biết, em đừng có nghĩ mình là Thánh Mẫu, muốn cầu xin thì em đi tìm người nhà họ Thần mà cầu xin, anh không đi.”
Thượng Tâm rất là rối rắm, nhưng vừa nghĩ tới Cốc Tử Kỳ tình thâm ý trọng liền mềm lòng. Cắn răng nói, “Tự mình đi thì tự mình đi, không thèm nhờ anh.” Nói xong liền sắp xếp đồ vào túi sách, nhấc chân liền đi ra ngoài.
Thiệu Phi Phàm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn phải đuổi theo cô.
Đến phòng làm việc của Thần Tri Mặc, anh đứng gọn vào một góc muốn xem kịch vui, quả nhiên, Thần Tri Mặc vừa nghe thấy nha đầu này cầu xin cho Tự Nãi Tiêm liền cả giận, khí thế kia giống như là hận không thể nuốt luôn Thượng Tâm vào bụng. Thượng Tâm rụt cổ, nháy mắt ra hiệu cho Thiệu Phi Phàm, Thiệu Phi Phàm lại quay đầu đi, coi như không nhìn thấy gì.
Con thỏ nóng nảy thì cũng biết cắn người. Thượng Tâm bị Thần Tri Mặc nói đến mức không có đường lui, liền mở to mắt, bĩu môi lầm bầm, “Ai chẳng có lúc phạm sai lầm, chị, lúc chị lừa gạt em, em cũng không trách chị mà! Hơn nữa Cốc Tử Kỳ chỉ cầu xin em, nhờ em nói lại với mọi người là từ sau đừng tìm đến Tự Nãi Tiêm gây phiền toái thôi, cũng không cầu xin phục chức cho cô ta, cô ta mất việc đã rất thảm rồi…” Lời còn chưa dứt, Thần Tri Mặc đã tức đến nỗi dựng hết tóc lên rồi.
“Thượng Tâm em đúng là ngu như heo, chị là loại người giống như Tự Nãi Tiêm sao? Hai người Giống nhau sao? Giống nhau sao?” Thần Tri Mặc không biết nói gì chỉ biết đặt ra hàng loạt câu hỏi “giống nhau sao?”, hiển nhiên là bị Thượng Tâm làm cho tổn thương.
Lúc này Thượng Tâm nào dám lên tiếng, hận không thể đem mình co rúc vào trong ghế ngồi.
Khuôn mặt của Thần Tri Mặc lúc đỏ lúc trắng, hít sâu một hơi, cũng không có ý kiến gì để nói với Thượng Tâm nữa. Mở văn kiện ra tiếp tục làm việc, ngay cả nhìn cũng lười không muốn nhìn Thượng Tâm nữa, “Ra ngoài, chị không quản em nữa, sau này em muốn làm thế nào thì làm!”
“Chị” Thượng Tâm biết là Thần Tri Mặc đã đồng ý chuyện cô nói rồi, liền bày ra một bộ dáng yếu ớt tiến lên, “Đừng tức giận, đừng tức giận, buổi tối chị tới nhà em, em làm cơm cho chị ăn được không?”
“Em nấu cơm?” Thần Tri Mặc giương mắt lên nhìn cô, “Không đi, chị sợ sẽ bị độc ૮ɦếƭ mất.”
Thượng Tâm đỏ mặt lên, “Ý em muốn nói là để cho chồng em nấu.” Cô liếc mắt một cái nhìn Thiệu Phi Phàm, Thiệu Phi Phàm mím môi cười, đi tới.
“Đi đi, tôi gọi cả Thượng Phẩm đến nữa.”
Thần Tri Mặc nghe thấy cái tên Thượng Phẩm thì vẻ mặt có hơi chút biến hóa, giọng điệu hung ác đồng ý lời mời của Thiệu Phi Phàm.
Thượng Tâm vừa ra khỏi văn phòng luật sư, liền hung hăng hít mấy ngụm khí, quay đầu lại le lưỡi với Thiệu Phi Phàm, “Chị em có giống lão đại hắc đạo không?”
Thật là có điểm giống. Anh không nhịn được cười cười.
Thượng Tâm cũng cười theo, từ từ nói, “Em nghe mẹ em nói rằng, khi còn bé chị ấy đều cầm súng chơi trò chơi, ông nội Thần muốn bồi dưỡng chị ấy theo con đường kinh doanh, nhưng không biết tại sao chị ấy sau khi trở về từ nước ngoài liền quyết định làm luật sư, ngược lại anh Thần lại học kinh doanh.”
Thiệu Phi Phàm nhìn thấy bộ dáng suy tư của nha đầu kia, thật là có chút nhịn không được cười ra tiếng, cô lớn lên trong nhà họ Thượng, có bối cảnh gần giống với nhà họ Thần, nhưng Thượng Tâm lại trở thành một tiểu bạch như thế này, thật đúng là kỳ tích.
Chuyện Thần Tri Mặc học luật rất dễ giải thích, sau khi Thượng Phẩm vượt cấp lên học năm nhất đại học thì học ngành chính trị và pháp luật, khi đó chị ta cũng cùng lúc tiến vào trường đại học giống Thượng Phẩm, tất nhiên là chị ta sẽ chọn học cùng ngành với người mình thích rồi, nhưng thật đáng tiếc là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Thượng Phẩm học luật hai năm, liền vòng qua học kinh doanh, vì muốn quản lí xí nghiệp thay cho vị hôn thê của anh ta.
Duyên phận là một thứ thật khó nói, giống như anh cùng Thượng Tâm, mấy năm trước, cho dù có đánh ૮ɦếƭ anh, anh cũng không nghĩ mình sẽ lấy một cô vợ nhỏ như vậy, còn cam tâm tình nguyện cưng chiều cô đến hư.
Chỉ có thể nói rằng nhân duyên của con người là do ông trời chỉ định.
“Đi thôi, mời nhiều người đến nhà như vậy, chúng ta phải đến siêu thị một chuyến thôi.”
“Chồng, em muốn ăn đầu cá nấu với ớt.”
“Anh không biết làm.”
“Vậy anh học làm đi, anh thông minh như vậy, học một chút liền biết làm. Món thịt kho tàu chân giò lợn lần trước, không phải là anh chỉ nhìn một chút liền biết làm sao.”
“Vậy thì thử một chút. Đi, đi mua đầu cá thôi.”
Thượng Tâm nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của Thiệu Phi Phàm, nhếch lên khóe miệng, không thông minh cũng có điểm tốt của nó, nữ nhân quá thông minh liền rất mệt mỏi, ngốc một chút, tự nhiên là có người đau lòng.
Ngày mùa thu, ánh mặt trời rực rỡ đang dần xuống núi, một người đàn ông anh tuấn mặc cảnh phục, mở cửa xe, một cô gái cười hạnh phúc bước lên xe.
Có một người phụ nữ đứng bên cửa sổ trong một tòa cao ốc, đem hết thảy thu vào trong mắt, bao gồm một màn Thượng Tâm cười nghịch ngợm kia. Chị ta làm sao lại không rõ cơ chứ, một người phụ nữ quá thông minh, quá lí trí không nhất định sẽ tìm được hạnh phúc, hạnh phúc là một thứ rất vi diệu.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của thư kí, Thần Tri Mặc liền xoay người ngồi vào bàn làm việc, “Vào đi.”
“Luật sư Thần, có đồng chí Kiểm sát trưởng tìm chị.”
Thư kí nói xong liền rời đi, chỉ một lát sau, liền có một người đàn ông đẩy cửa đi vào, Thần Tri Mặc giương mắt lên nhìn thấy thì không khỏi nhíu mày, “Là anh?”
“Thật không khéo, chính là tôi.” Người đàn ông này rất đẹp trai, cười rực rỡ, thậm chí còn mang theo chút vui đùa, nhưng trong mắt của cô gái ở phía đối diện lại tràn đầy sự chán ghét.
Bắt đầu của mỗi câu chuyện là sự vui vẻ, nhưng có một số chuyện không giống như vậy.
Chuyện xưa …