Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật - Chương 22

Tác giả: Nhị Nguyệt Sinh

Xe của Thần Tri Thư dừng ở ngoài cửa đại sảnh sân bay, hắn tính toán, nếu lần này không thành, lần sau sẽ không còn cơ hội nữa. Chỉ là, khi thấy Thượng Tâm không để ý mọi người, khóc lóc chạy ra khỏi cánh cửa tự động, Thần Tri Thư đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc hưng phấn tột độ.
Xem ra, đến ông trời cũng giúp hắn.
Hắn vội xuống xe, đầu tiên là kéo người lên xe, sau đó nhanh chóng quay xe đi về phía cầu vượt của sân bay mới thấp giọng hỏi: “Tâm Tâm, anh ta trách mắng em?”
Thượng Tâm vẫn khóc, một mực lắc đầu không nói lời nào. Thần Tri Thư nhìn thấy màn hình điện thoại của cô sáng lên cái tên Thiệu Phi Phàm, cùng với tiếng chuông kêu lên, đồng thời gạt vô lăng, liền đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại ở bên cạnh cô, khinh thường quét mắt, nhấn từ chối cuộc gọi rồi tắt máy.
Lại nhìn Thượng Tâm khóc đến thương tâm, xem bộ dáng khóc chưa đủ là tuyệt đối không mở miệng, liền đặt khăn giấy ở trên xe đến bên cạnh chân cô: “Cho dù xảy ra bất cứ việc gì, có anh Thần ở đây, muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Chỉ với một câu nói, giống như giải tỏa hết những áp lực trong lòng Thượng Tâm, cô cầm hộp khăn giấy khóc “ oa oa” giống như một đứa trẻ.
Nếu là lúc trước hắn sẽ cảm thấy chán ghét, nhưng là lúc này hắn lại cảm thấy không có âm thanh nào dễ nghe hơn tiếng khóc của Thượng Tâm, nếu để cho hắn nghe cả đời hắn cũng nguyện ý, dĩ nhiên, sau khi Thượng Tâm trở lại bên cạnh hắn, hắn sẽ không để cho cô phải khóc nhiều như vậy.
Hắn không lái xe về nhà mà rẽ vào một quán bar ở gần sân bay. Nơi này cũng không phải là nơi mà Thần Tri Thư hay đến, hắn chỉ đến đây vài ba lần cùng bạn bè. Trong quán bar đa số là người nước ngoài, hắn kéo Thượng Tâm với khuôn mặt ủ rũ vào cửa, lớn tiếng gọi một người nhân viên phục vụ, từ trong ví rút ra một xấp tiền để bao một căn phòng.
Nhân viên phục vụ rất vui mừng khi gặp một người khách ra tay hào phóng như vậy, nhiệt tình tìm một phòng bao yên tĩnh cho họ, hơn nữa còn tặng cho họ một tá rượu đặc biệt là “Tháng mười hai”. Nếu nói “Tháng mười hai” chính là căn cứ vào mười hai tháng để làm ra mười hai vị rượi khác nhau, loại rượu này uống vào có vị chua hoặc vị ngọt, tuy nhiên có rất ít người có thể uống hết mười hai tháng mà không say.
Thượng Tâm giống như đã khống chế được cảm xúc của mình, không còn khóc lớn tiếng nữa mà chỉ im lặng rơi lệ.
Thần Tri Thư lấy một ly rượu đỏ tháng sáu đưa cô: “Muốn nói thì nói, không muốn nói thì không nói. Có anh ở đây, Tâm Tâm không phải sợ bất cứ điều gì.”
Thượng Tâm chớp đôi mắt xưng đỏ, cắn môi nhận lấy ly rượu, trong lòng rối loạn, nhưng hình ảnh người phụ nữ kia ôm lấy Thiệu Phi Phàm, Thiệu Phi Phàm lôi kéo người phụ nữ đó làm sao cũng không thể biến mất. Hơi ngửa đầu, uống cạn ly rượu, khịt khịt mũi: “Anh Thần, em khó chịu, nơi này đau quá.” Cô chỉ vào tim mình nói, “Làm sao đây, rất đau đớn!”
Thần Tri Thư nhìn vẻ mặt này của cô liền mềm lòng. Chưa từng thấy qua vẻ mặt này của cô, trong đôi mắt đong đầy nước mắt, xuyên thấu qua những giọt nước mắt đó là sự bi thương, khuôn mặt bị gió thổi lạnh ngắt, sau khi tiến vào phòng thì trở nên ửng hồng, không ngừng cắn môi. Không khóc rống như trước, lúc này Thượng Tâm giống như chịu sự đả kích nặng nề, mất đi sự tự tin, bộ dáng ngơ ngác không biết làm sao.
Có phải hắn đã làm sai rồi không, hắn cảm thấy do dự, trong lúc hắn còn đang phân vân thì Thượng Tâm đã uống hết ba ly rượu.
Khi Thần Tri Thư lần nữa đem sự chú ý đến Thượng Tâm, cô ấy đã nhảy lên bàn rượu, khay rượu trên bàn chỉ còn lại bốn ly từ tháng mười một đến tháng hai, là mùa lạnh nhất trong năm.
Thần Tri Thư một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tay còn lại cầm lên ly rượu, một ly lại một ly uống vào, rượu thì lạnh nhưng trong lòng hắn lại nóng như lửa đốt. vuốt ve mái tóc của cô, cúi đầu hôn lên má cô. Hắn giống như người say, say tới mức không muốn để ý đến đạo đức, không kiêng kỵ điều gì, hắn chỉ muốn đoạt người yêu của hắn trở về.
“Tâm Tâm, em say rồi, anh Thần mang em đi ngủ được không?”
Thượng Tâm phát ra một tiếng ưm không thoải mái, uốn éo người, trong miệng lẩm nhẩm cái tên “ Thiệu Phi Phàm……Chán ghét anh……”
“Chán ghét anh……Chán ghét tôi……Thích anh……”
Nửa đêm, Thiệu Phi Phàm giống như một con sư tử sắp nổi điên, phiền não, lo âu. Cả người bồi hồi giống như sắp sụp đổ. Vẫn không có một chút tin tức nào về Thượng Tâm, cô ấy ở đâu? Sẽ gặp phải người nào? Người tốt hay người xấu? Trong đầu tràn ngập các loại suy đoán về cô, suy đoán đến càng thêm lo lắng gấp gáp, càng thêm phiền não lo âu.
Chuông điện thoại di động vang lên, anh gần như bật lên, mở khóa nghe máy, Thượng Phẩm ở bên kia cũng giống như anh, “Khách sạn thành phố G tôi đều liên lạc qua rồi, nó không có ở đó.”
“Thế còn những nhà nghỉ? Khách sạn ven đường cho người có ô tô? Hay là, ở trường học?”
“Thiệu Phi Phàm, cậu có biết ở thành phố G có bao nhiêu khách sạn không? Không nói đến những người không đăng ký, chính là đăng ký sổ sách trong vòng một tuần lễ cũng đã kiểm tra một lượt, trường học sớm đã đóng cửa, Tâm Tâm không thể nào đến đó. Không phải là cậu có quen biết với hai người bạn học của nó sao, đã hỏi qua chưa?”
“Hỏi qua rồi, Tâm Tâm căn bản không liên lạc với họ” Thiệu Phi Phàm có chút nhụt chí, cả người lại ngồi phịch xuống, “Cốc đội đã tìm những người ở bộ phận kỹ thuật bên kia giúp một tay, tra định vị điện thoại của Thượng Tâm rồi, chỉ có thể đợi cái này.”
Thượng Phẩm còn chưa kịp nói chuyện, Cốc Tử Kỳ liền đẩy cửa vào, hướng vào bên trong kêu, “Tìm thấy rồi.” Lại nói tiếp trong một khách sạn cách sân bay không xa.
Không cần Thiệu Phi Phàm truyền lời, Thượng Phẩm đã nghe được rất rõ ràng, lập tức nói: “Chúng ta chia nhau chạy tới.”
Thiệu Phi Phàm không kịp chờ đợi lao ra khỏi cục cảnh sát, lái xe của Thượng Phẩm liên tiếp vượt qua đèn đỏ. Mà khi anh chạy tới khách sạn, ở quầy tiếp tân khi nhìn thấy trong danh sách người thuê phòng tên là Thần Tri Thư, hàm răng theo bản năng nghiến ken két.
Không chờ nhân viên phục vụ dẫn đường, anh ba bước thành hai bước từ cầu thang đi lên căn phòng trong cùng của lầu hai, vẻ mặt lo lắng không nói gì, nắm chặt quả đấm đã nổi gân xanh. Thiệu Phi Phàm đem hết toàn lực làm cho mình tỉnh táo, ba giây sau mới nhấn chuông cửa.
Cửa phòng gỗ mở ra một khe hở, cánh tay Thiệu Phi Phàm trực tiếp đẩy mạnh, căn phòng nhỏ hơn mười mét vuông vừa nhìn liền hiểu ngay, Thượng Tâm toàn thân Tʀầռ tʀʊồռɢ ôm chăn bông cặp mắt trống rỗng, trên đầu vai, cổ tay đều lưu lại dấu vết hồng hồng trực tiếp làm mắt của Thượng Phi Phàm đau nhói.
Lực khống chế hơn người trong nháy mắt toàn bộ hóa thành hư không, Thiệu Phi Phàm không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện tất cả sự việc, đờ đẫn nhìn về phía Thần Tri Thư chỉ mặc một chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ đứng ở cửa phòng, chỉ hỏi một câu: “Mày ngủ cùng cô ấy?”
Thần Tri Thư gật đầu, chỉ là cằm còn chưa kịp nâng lên phía trước liền bị một đấm mạnh vào má trái, đầu chấn động mắt nổ đom đóm. Còn chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy tiếng đinh tai nhức óc “Con mẹ nó mày là đồ súc sinh!” Lại bị đánh một đòn mạnh vào mặt.
Thần Tri Thư tất nhiên là không có thói quen bị đánh, cũng rèn luyện ra một thân bản lĩnh, tuy là bị ăn trước vài quả đấm nhưng là thua trời một vạn không bằng kém bạn một li, giơ cánh tay lên ngăn cản một quyền, chân trái theo hướng bụng của Thiệu Phi Phàm hung hăng đá qua.
Hai người liều mạng đánh nhau giống như không muốn sống.
Giờ phút này, ngồi ở trên giường đôi mắt của Thượng Tâm mới tìm được tiêu cự, trong đôi mắt từng chút từng chút đong đầy nước mắt, sau đó trong nháy mắt phát ra tiếng thét chói tai kinh người. Chỉ là, tiếng thét chói tai này cũng không có ngăn cản được hai người đang đánh nhau giống như dã thú kia, chỉ là dọa đến nhân viên phục vụ lề mề mãi mới lên tầng , mấy bước vọt lên.
Lúc Thượng Phẩm đuổi tới nơi, ngoài cửa khách sạn trừ chiếc xe Volvo mà anh cho Thiệu Phi Phàm mượn, còn có một chiếc xe cảnh sát nữa, không kịp suy nghĩ nhiều, anh chạy nhanh vào khách sạn, chỉ thấy có rất nhiều người vây ở cầu thang máy.
Trong lòng có chút lo lắng, lúc này anh không dám suy nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy ra đám đông đi lên trên. Khi Thượng Tâm nhìn thấy Thượng Phẩm xuất hiện, mới “oa” một tiếng khóc lớn, nhào vào trong lòng anh, vô cùng ủy khuất hô một tiếng “Anh……”
Trên người cô mặc áo choàng tắm của khách sạn, cổ áo choàng tắm rất rộng, có thể thấy rõ ràng dấu hôn ở trên cổ, đối với đàn ông mà nói, những dấu vết này thể hiện điều gì không cần nói cũng biết.
Mà Thiệu Phi Phàm và Thần Tri Thư chiếm một góc phòng, Thần Tri Thư đang bị hai viên cảnh sát đè lại, Thiệu Phi Phàm thì đứng ở bên cạnh cửa sổ, khóe miệng hai người đều là máu, trên người Thần Tri Thư lại càng có nhiều vết bầm đã tím đen, lại thêm cả căn phòng lộn xộn, Thượng Phẩm không cần người nào giải thích cũng đã hiểu rõ sự việc xảy ra ở đây.
Ôm chặt Thượng Tâm, chịu đựng sự tức giận, hàm răng va chạm phát ra tiếng kêu ken két. Cánh tay dài với lấy chăn bông ở trên giường bao kín Thượng Tâm lại, sau khi bình ổn hơi thở mới gật đầu với Thiệu Phi Phàm một cái, nói :“Nơi này giao cho cậu xử lý, tôi mang Tâm Tâm về nhà trước.”
Thiệu Phi Phàm gật đầu, sau khi nhìn Thượng Phẩm ôm Thượng Tâm đi, mới cố gắng lấy lại lí trí và lực khống chế. Nói với một trong hai viên cảnh sát, “Mở còng tay ra.”
Viên cảnh sát khó xử, cau mày do dự, “Đội trưởng Thiệu……”
“Yên tâm, tôi sẽ không đánh hắn, trước mở còng tay ra cho tôi.”
Nhận được sự bảo đảm của anh, viên cảnh sát mới mở ra còng tay, Thiệu Phi Phàm xoa xoa cổ tay, lấy một xấp tiền từ trong túi áo ra đưa cho nhân viên phục vụ, “Hỏng cái gì chúng tôi sẽ bồi thường.”
Nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ cầm lấy tiền, vẻ mặt không biết làm sao. Thiệu Phi Phàm liếc mắt nhìn Thần Tri Thư đang bị đè xuống, hít một hơi thật sâu, xoay người rời đi.
Thần Tri Thư cảm thấy có cái gì đó không đúng, kêu la, cũng muốn đi.
Viên cảnh sát vặn cánh tay của hắn còng lại, vẻ mặt hung hăng quát lên, “Thành thực theo chúng tôi về đồn cảnh sát, còn làm loạn nữa thì thêm tội chống đối cảnh sát.”

Thiệu Phi Phàm bước vào Thượng gia, liếc mắt liền thấy Thượng Tâm được ông Thượng ôm vào trong lòng an ủi. Cô giống như một đứa trẻ yên tĩnh nằm ở trong иgự¢ ông, không khóc, không nháo, không có bất kì biểu cảm nào, nhưng chính điều này lại làm cho tất cả mọi người hoảng loạn, lo lắng.
Anh chưa bao giờ nghe thấy tiếng bước chân mình nặng nề như vậy, từ ngoài cửa đi vào phòng khách, mỗi một bước chân đều giống như bị trăm cân đè xuống, nâng lên hạ xuống đều khó khăn. Càng đến gần Thượng Tâm, anh càng cẩn thận, nhẹ nhàng chậm rãi ngồi xổm xuống, thử dò xét kéo cánh tay cô.
Thượng Tâm giống như một con thú bị hoảng sợ, thân thể chấn động, đem bản thân mình càng thu nhỏ hơn. Thiệu Phi Phàm hơi dùng sức kéo cô, sau mấy lần tránh né, con ngươi của cô ửng đỏ, mang theo chút run rẩy quay người lại nhìn anh, nhưng cho dù thế nào cũng không dám nhìn thẳng.
Tình cảnh này làm cho người luôn luôn kiên cường như Hạ Hâm Hữu cũng phải nhào vào иgự¢ chồng, đứa con gái được cưng chiều nhất ở Thượng gia, công chúa yếu ớt nhất, sao lại liên tiếp gặp phải những chuyện đau lòng như vậy chứ.
Sức chịu đựng của một cô gái lớn bao nhiêu, không có ai biết. Nhưng sức chịu đựng của Thượng Tâm làm cho cả nhà họ Thượng cảm thấy lo lắng.
Thiệu Phi Phàm nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, không có cách nào dùng lời để biểu đạt tâm tình của mình lúc này, chẳng qua là duy trì một tư thế quái dị, Thượng Tâm im lặng, anh cũng im lặng.
Thần Tri Thư bị hai vợ chồng nhà họ Thần ép tới, vết thương ở trên người lúc này càng nặng hơn so với lúc ở khách sạn, trên trán rớm máu. Chỉ là, khi hắn bị đẩy mạnh vào Thượng gia, bầu không khí trong phòng liền thay đổi.
Thiệu Phi Phàm vẫn bất động như cũ, nhưng quanh thân đã phát ra hơi thở ngoan lệ. Bàn tay nhỏ bé bị nắm của Thượng Tâm, khi Thần Tri Thư vừa tiến vào cửa liền có phản ứng, bàn tay run rẩy, sau đó nắm lấy tay của Thiệu Phi Phàm. Giống như chỉ có làm như vậy, cô mới có dũng khí ngồi ở đây mà không phải chạy trốn.
“Anh Thượng, Hắc Da tôi coi như không có đứa con này, muốn chém muốn Gi*t chỉ dựa vào một câu nói của anh.” Ánh mắt của Hắc Da cũng phát hỏa, xem ra thật tức giận.
Đàm Nhã Văn mặc dù không nói, nhưng trong mắt đều là nước mắt, phải dựa nửa người vào Thần Tri Mặc, nếu không có Thần Tri Mặc đỡ chỉ sợ sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Thượng Trạm Bắc sắc mặt tối sầm, quay đầu đi, không nói lời nào. Hạ Hâm Hữu thấp giọng khóc, cũng không đáp lại câu nào. Ông nội Thượng gia lại càng chỉ chú ý đến cháu gái, giống như xung quanh không có một ai.
Thần Tri Thư bị đánh không nhẹ, chính là vẫn cố gắng chịu đựng quỳ trên mặt đất, lại bị Hắc Da đá một cái nằm sấp xuống, hồi lâu vẫn không gượng dậy nổi. Thái độ người Thượng gia rất rõ ràng, Thần gia các người phải dạy cho con trai mình một bài học. Hắc Da không phải là người bao che khuyết điểm, thuận tay liền cầm cái gạt tàn bằng thủy tinh ở trên bàn trà định đánh xuống. Đàm Nhã Văn và Thần Tri Mặc kêu “á” một tiếng, cùng nghiêng người ngăn cản, “Hắc Da, chuyện dù sao cũng đã xảy ra rồi, anh muốn đánh ૮ɦếƭ con trai mình sao?”
Thần Tri Mặc vạn lần cũng không nghĩ đến chuyện sẽ đi đến mức này, càng không thể nghĩ tới A Thần sẽ làm chuyện hồ đồ như vậy, hôm nay nếu người Thượng gia không nói lời nào, chỉ sợ ba sẽ thực sự đánh ૮ɦếƭ nó mất. Cô chạy đến bên cạnh Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu, khóc cầu xin, “Cha nuôi, mẹ nuôi, hai người nói gì đi, cầu xin hai người, nếu không ba con, ba con thực sự sẽ đánh ૮ɦếƭ A Thần mất.”
Hạ Hâm Hữu quay mặt đi, nước mắt chảy dài xuống khuôn mặt. Thượng Trạm Bắc cũng đỏ hốc mắt, mười ngón tay bấm vào lòng bàn tay, ngẩng đầu lên nói, “Thôi, thôi. Thần Tri Thư, từ nay về sau đừng để cho tôi nhìn thấy cậu nữa.” Lời nói thê lương, làm cho mọi người đều cảm thấy bi ai.
Thần Tri Thư lại bị câu nói này làm cho chấn động, hắn giãy giụa đứng lên, bò đến chân của Thượng Trạm Bắc, “Cha nuôi, con muốn cưới Tâm Tâm, con thực sự muốn lấy cô ấy làm vợ, con sai rồi, nhưng con không hối hận, con chính là thích, rất thích cô ấy…”
“A Thần” Đàm Nhã Văn nức nở kêu lên, cả người mềm nhũn, Hắc Da an ủi vợ mình, cánh tay cũng run rẩy theo, cái gạt tàn thuốc ở trong tay “loảng xoảng” một tiếng rơi xuống nền nhà, ánh mắt nhìn con trai rồi chuyển sang Thượng Trạm Bắc, “Anh Thượng, là tôi có lỗi với mọi người, có lỗi với bọn trẻ, tôi không xứng là cha nuôi của Thượng Tâm, tôi cảm thấy rất hổ thẹn…..Nhưng sự việc đã đến nước này, không bằng……”
Hắc Da chưa nói hết câu nhưng đã biểu đạt rõ ràng ý tứ của mình, muốn cho Thần Tri Thư và Thượng Tâm kết hôn với nhau.
Thiệu Phi Phàm nghe thấy thế, không khỏi cảm thấy buồn cười. Thượng gia và Thần gia đã qua lại mấy đời nay, bất kể có náo loạn như thế nào, chỉ sợ kết quả cuối cùng cũng không như anh mong muốn. Nếu không đạt được kết quả như ý thì cần gì phải ở đây xem màn hài kịch này. Anh giơ tay lên vuốt tóc Thượng Tâm, thấp giọng an ủi cô, “Những gì em nhìn thấy khi ở sân bay, anh có thể giải thích, bây giờ em nghe lời theo anh về nhà, anh giải thích cho em nghe có được không?”
Thiệu Phi Phàm chăm chú nhìn vào ánh mắt bất an của Thượng Tâm, bàn tay thử dò xét buông lỏng, bàn tay nhỏ bé của cô lại nắm chặt tay anh. Sự lệ thuộc của cô làm cho mọi lo lắng trong lòng anh tan biến hết. Anh đứng dậy, khom người bế Thượng Tâm lên.
Hành động của anh cũng thành công hấp dẫn ánh mắt của mọi người, lúc này Thiệu Phi Phàm mới dùng ánh mắt hung hăng, nói với Thần Tri Thư, từng câu từng chữ một: “Bất kể Thượng Tâm ngủ với ai, cô ấy đều là vợ của Thiệu Phi Phàm tôi, muốn cưới muốn phụ trách với cô ấy, cũng là tự tôi làm, không cần cậu phải lo.”
Dứt lời liền mang người đi. Cho đến lúc vang lên tiếng khởi động xe ô tô ở bên ngoài, Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu mới kịp phản ứng, con gái đã bị người ta mang đi mất.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ có ông nội Thượng nhếnh miệng đứng lên, “A Thần, ông cũng là người nhìn cháu lớn lên, tâm ý của cháu đối với Thượng Tâm ông cũng biết. Nhưng mà trải qua chuyện ngày hôm nay, ông có thể nói cho cháu biết, cháu và Thượng Tâm vô phận, bởi vì cháu rể của Thượng gia ta là Thiệu Phi Phàm.” Ông nội Thượng ý vị thâm trường dừng lại một chút, chuyển mắt tới Hắc Da, “Đánh cũng đánh, mắng cũng đã mắng, con người ai cũng có da có thịt, con cái chính là ruột thịt của bố mẹ, các người đánh thấy đau lòng, chúng tôi xem cũng thấy đau lòng. Tình cảm của người trẻ tuổi, không gặp trắc trở là không biết quý trọng, chuyện này coi như cho Thượng Tâm một bài học, cũng là một khảo nghiệm giữa nó và Tiểu Thiệu.”
“Ông Thượng…”
Ông quay lưng khoát khoát tay,bước lên lầu, không nghe lời nói của bất cứ ai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc