Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật - Chương 18

Tác giả: Nhị Nguyệt Sinh

Thần Tri Thư nhìn cô gái nhiệt tình biểu diễn ở trên võ đài, cô gái nhảy vũ điệu cực tốt, từng cái ra dấu tay từng cái đung đưa, đều làm mọi người nóng lên.
Nhưng mà làm cho anh khi*p sợ không phải vũ điệu nhảy của cô, mà là khuôn mặt, mặc dù có vẻ trang điểm đậm nhưng lại không mất đi vẻ thanh thuần, khuôn mặt lớn chừng bàn tay, trừ mắt ra ngũ quan đều nho nhỏ, khi cười lên xuất hiện lúm đồng tiền, lỗ mũi hơi nhíu lại.
Là Thượng Tâm, không, cũng không phải Thượng Tâm, nhưng dáng dấp hai người lại có bảy tám phần giống nhau.
"Cô ấy, gọi là Tư Tư. Tuần trước mới tới, mới nhảy một lần, mà đã có rất nhiều khách đều muốn cô ấy nhảy. Hôm nay cô ấy lên biểu diễn, hôm qua còn có một vị lão bản ra hai vạn muốn uống một ly rượu cùng cô ấy."
Thần Tri Thư từ từ tỉnh táo lại, đó không phải Thượng Tâm, chỉ là một vũ nữ có mấy phần tương tự Thượng Tâm. Anh ngoái đầu nhìn lần nữa, lại liếc mắt nhìn, anh cười lạnh, xoay người rời đi.
——— ——————
Kết thúc thi cuối kỳ, Thượng Tâm có thời gian nghỉ ngơi. Các học viên đều phải bị huấn luyện hơn nửa. Còn dư lại gần nửa không ngừng cố gắng qua kì thi, cho nên hết sức khẩn trương. Hôm nay đã thi xong, cả người cũng thoải mãi, nghỉ ngơi ở nhà, ai kêu cũng không đi ra.
Mà vốn có kế hoạch đi Newyork đón mừng năm mới, bởi vì ông cụ Nghiêm gia trở về nước mà không thành. Thiệu Phi Phàm tất nhiên là người vui mừng nhất, cứ như vậy, Thần Tri Thư sẽ không có cơ hội ở cùng Thượng Tâm, đối với Thần Tri Thư anh còn có chút không yên lòng. Nghe nói, gần đây hắn lại bắt đầu thường xuyên ra vào Nhà họ Thượng, làm cho người ta nhức đầu.
"Thiệu đội trưởng, đội trưởng ." Bắp chân bị đá một cái, Thiệu Phi Phàm hơi ngửa đầu lên, vẻ mặt mê mang nhìn Quách cục.
Cốc đội trưởng ho khan một cái hạ thấp giọng "Người anh em, cục trưởng gọi cậu hai tiếng cậu đều không có phản ứng."
Quách cục trừng mắt nhìn anh , cầm văn kiện lên, quẳng xuống nói một câu"Không có ý kiến gì thì cứ quyết định như vậy, tan họp." Rồi đẩy ghế ngồi rồi ra khỏi phòng họp.
Thiệu Phi Phàm đối với việc mình thất thần xin lỗi, xoa xoa ót, quay đầu hỏi Cốc đội trưởng "Đội trưởng, Quách cục mới vừa rồi định nói cái gì?"
Cốc đội liếc mắt xem thường, nhất thời im lặng. Thở dài đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của anh, "Cậu về nhà dọn dẹp một chút thôi."
"Dọn dẹp cái gì?"
"Dọn dẹp hành lý, chuẩn bị đi công tác."
Thiệu Phi Phàm thiếu chút nữa đem cái ghế ngồi lật đổ "Cốc đội trưởng, ngày mai liền bước sang năm mới rồi, anh muốn tôi đi công tác?"
Cốc đội đem một cái túi hồ sơ đưa cho anh "Lý Lan xuất hiện ở Vân Nam, chúng ta hoài nghi Lý Lan lấy được Mα túч có lẽ chính là em gái Lý Dĩnh liên lạc, cho nên cậu phải đi Vân Nam liên lạc làm việc cùng cảnh sát Vân Nam , tiến hành điều tra Lý Dĩnh, một khi có chứng cớ lập tức truy nã bắt người."
Thiệu Phi Phàm khóc không ra nước mắt, "Vụ án này cũng đã lâu như vậy, cũng không để cho tôi ở nhà mừng năm mới, thế nào cũng phải điều tôi đi mùng một?"
"Mới vừa rồi Quách cục hỏi ý kiến cậu, làm sao cậu không nói."
"Tại tôi không để ý?" Chỉ mới nghĩ tới chuyện Thượng Tâm, ai ngờ Quách cục lại điều anh đi xa trường.
Cốc đội trưởng thương mà không giúp gì được vỗ vỗ bờ vai của anh, "Anh em, không phải là "tôi" không giúp cậu...cậu cũng biết hôn sự của tôi với chị dâu cậu còn chưa tới nửa năm, lần này nghỉ đông vừa đúng lúc tôi muốn trở về nói với cha mẹ tôi định ngày, nếu không tôi liền đi thay cậu."
Thiệu Phi Phàm chỉ có thể sờ mũi một cái, tự nhận mình xui xẻo, lúc này nói gì cũng đã trễ rồi, anh cầm túi hồ sơ lên, hét lớn một tiếng rồi ra khỏi phòng họp, đi ngang qua cửa phòng làm việc của Quách cục, bước chân cố tình tăng mạnh lên, hận không được đá một cái để bày tỏ kháng nghị.
Anh quyết định, từ 30 đến mùng một, anh sẽ cứ mười phút lại gọi một cú điện thoại cho Quách cục hồi báo tiến trình công việc, không để cho hắn qua năm mới tốt như vậy.
Lần này nhiệm vụ đi công tác rất gấp, nói đi là đi, còn chưa tới lúc tan việc, ngày thứ hai, vé máy bay bay đi Côn Minh đã được đưa đến phòng làm việc của anh . Thiệu Phi Phàm nhìn vé máy bay, chân mày nhíu thật chặt, anh bỏ 乃út trong tay xuống, cầm chìa khóa xe quang minh chính đại nói về sớm.
Đi đến lầu một, lại ᴆụng phải người muốn đưa tài liệu lên. Thiệu Phi Phàm gật đầu một cái coi như chào hỏi, chỉ là khuỷu tay lại bị bắt được.
"Phi Phàm, những năm này anh sống tốt không?"
Thiệu Phi Phàm còn cau mày, lúc này mới nhớ tới hỏi anh có được hay không, có phải hơi trễ hay không? Năm đó chia tay, hai người đã không còn quan hệ gì nữa, lúc này đây lại hỏi đến, khiến cho người ta kinh ngạc. Anh vung cánh tay, né tránh tay của cô "Rất tốt. Đúng rồi, nghe Cốc đội nói lễ mừng năm mới hai người phải về nhà tiến hành hôn sự, chúc mừng cô."
Mặt cô ta nhìn không ra buồn vui, "Phi Phàm, năm đó tôi. . . . . ."
"Chuyện năm đó tôi đều đã quên." Thiệu Phi Phàm trách móc, giơ tay xem đồng hồ một chút "Tôi còn phải trở về dọn dẹp hành lý, cũng không có thời gian nói chuyện với cô, hẹn gặp lại sau vậy."
Thiệu Phi Phàm không đợi cô mở miệng, vội vã đi ra ngoài, tất nhiên anh không có tâm tư đi nghiên cứu nét mặt của cô. Đau lòng, hay là chột dạ? Tùy tiện cái gì đi! Tóm lại, anh thật lòng chúc phúc, cũng không muốn cùng cô anh có ràng buộc gì, nếu có thể anh cũng muốn cả đời không gặp gỡ, chỉ là rõ ràng rất không có khả năng. Lại không nói cô ta sẽ phải kết hôn cùng Cốc đội, huống chi bọn họ vẫn còn làm ở cùng một cơ quan, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp.
Người phụ nữ này tốt nhất đừng gây toái cho anh, nếu không anh sẽ không nể tình .
Thiệu Phi Phàm mở ra cửa xe cảnh sát rồi ra khỏi cổng nơi làm việc, phía trước cửa sổ phòng cục trưởng ở lầu tám, hai người đưa mắt nhìn anh lái xe rời đi.
"Tiểu Cốc, cậu xem Phi Phàm như thế nào?" Quách cục chắp tay sau lưng đứng ở phía trước cửa sổ.
Cốc đội xoay người lại đi tới bên bàn làm việc "Tâm tư cẩn thận, làm việc nghiêm túc, cũng hiểu được lấy đại cục làm trọng, hữu dũng hữu mưu, dám liều mạng dám xông. Đem nhị đội giao cho cậu ta tôi yên tâm."
Quách cục xoay người lại nở nụ cười, "Thật tính toán điều đi?"
"Vợ tôi cùng người trong nhà cũng muốn tôi hạ xuống điều động, nói là không yên tâm. Tôi suy tính đã lâu rồi, nếu muốn kết hôn với người ta thì phải làm cho gia đình người ta an tâm không phải sao, làm việc ở đâu thì cũng đều là công việc, lại nói điều đi qua đó còn thăng chức nhanh hơn, không chừng tôi không tới bốn mươi liền bò đến vị trí của ngài rồi." Một câu cuối cùng rõ ràng còn mang theo đưa đẩy.
Quách cục"Hừ" một tiếng, phản bác một câu, "Không có chí khí." Lấy địa vị Cốc gia, nếu muốn thăng chức nhanh, vừa bắt đầu cũng sẽ không cho anh ta đi đến đội hình cảnh. Lần này đi nơi khác, chỉ sợ cũng là vì cô dâu mới, đến bây giờ, anh vẫn thật không nhìn ra vị Tự tiểu thư này có nơi nào xuất chúng, có thể để cho một người đàn ông tốt như vậy, cam tâm lui một đường. Chỉ là, hai vợ chồng đều muốn kết hôn, anh là người lãnh đạo tất nhiên sẽ không hỏi nhiều, chỉ có thể chúc phúc."Thế nào cũng phải mời tôi uống rượu mừng cậu điều đi thôi?"
"Đó là tất nhiên, thủ tục phía trên cũng sẽ không làm xong nhanh như vậy. Chỉ là, Quách cục không ngại cho Thiệu Phi Phàm chút thời gian, để cho anh ta chuẩn bị tâm tư."
Nói đến đây, Quách cục còn nhức đầu. Ban đầu khi đi vào, Thiệu Phi Phàm liền giơ chân chất vấn anh có phải Nhà họ Thiệu giúp đỡ hay không, lúc này cậu ta đã được thăng chức nhanh như vậy, sợ là sẽ bị ép hỏi một lần. Người ta được thăng chức thì vui mừng, còn cậu ta thăng quan đến lãnh đạo thì bất bình không vui."Cái này cậu tự mình đi nói với cậu ta đi, trực tiếp nói với cậu ta là cậu tiến cử, đừng làm cho cậu ta đến đây, chất vấn tôi."
"Này?"
Quách cục cười khổ lắc đầu, "Lại nói, cha cậu cùng cha Thiệu Phi Phàm là chiến hữu."
Cốc đội trưởng không hiểu ra sao.
"Cha cậu làm việc ở thành phố G, cậu không nhớ ra Lãnh Đạo ở đó sao?"
"Chú Thiệu?" Cốc đội trưởng sợ hãi kêu "Cậu ta là con trai út của chú Thiệu?"
"Đúng thế."
Thiệu Phi Phàm thu thập hành lý xong, liền nhận được điện thoại của Cốc đội trưởng, không hiểu sao tự nhiên lại bị mắng, trước khi cúp điện thoại anh mới hiểu rõ, thì ra là vì biết được cha của anh là ai.
Anh liền hướng điện thoại rống một tiếng "Tôi cũng không thể gặp ai liền nói cho người ấy cha tôi là ai, tên là gì chứ." Dứt lời, anh tức giận đùng đùng cúp điện thoại. Mới vừa cúp, điện thoại lại vang lên, anh còn cho là Cốc đội trưởng, vừa muốn nhấn tắt máy, lại phát hiện là Thượng Tâm gọi tới, Thiệu Phi Phàm vội vàng nhận điện thoại.
"Anh gọi điện thoại cho ai vậy, tôi gọi nhiều lần vẫn không gọi được."
"Một người nhàm chám gọi điện thoại đến." Anh trả lời qua loa một câu "Tiểu cô nương, cô kết thúc ‘ đóng cửa từ chối tiếp khách ’? Rốt cuộc nhớ tới gọi điện thoại cho tôi sao?"
"Mới không có, là ông nội tôi bảo tôi thông báo cho anh, để sáng mai anh tới nhà tôi một chuyến."
"Ngày mai không được, tôi nhận được nhiệm vụ tạm thời, ngày mai phải bay đi Côn Minh công tác." Thiệu Phi Phàm có chút mất mát nói.
"Ngày mai đi? Vậy lúc nào thì anh trở lại?"
"Không biết, chắc phải mười ngày thôi." Anh buồn buồn nói.
Bên kia Thượng Tâm yên lặng mấy giây, hình như do dự nửa ngày mới nói "Mấy giờ anh đi vậy? Tôi đi tiễn anh ."
Chẳng biết tại sao, Thiệu Phi Phàm nghe thấy bốn chữ cuối cùng, đôi mày đang nhíu chặt liền giãn ra, anh không khách khí nói: "Chín giờ ở phi trường quốc tế, bảy giờ rưỡi tôi rời nhà đi, em tới nhà tôi hay là đi đến sân bay?"
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Thượng Tâm đến sân bay, tám giờ Thiệu Phi Phàm đã đến đợi hơn mười phút liền nhìn thấy cô đi vào, giơ lên một cái túi, không biết là đựng cái gì.
Chạy đến trước mặt anh, đầu tiên Thượng Tâm oán giận nói "Đơn vị các anh xảy ra chuyện gì vậy? Gần sang năm mới lại cho người đi công tác, không đi không được sao?"
"Không phải tôi là vì phục vụ nhân dân sao, hơn nữa, lễ mừng năm mới đi công tác được thưởng gấp ba lần." Anh dùng bộ mặt phớt tỉnh nói.
Thượng Tâm trừng to mắt nói"Bởi vì tiền?" Nói xong, liền kéo tay anh "Tôi không muốn có nhiều tiền, bảo lãnh đạo thay đổi người đi."
Thiệu Phi Phàm liếc nhìn cô lay động đầu, vừa cúi đầu tiến tới bên lỗ tai cô nói "Chẳng lẽ cô dâu của tôi muốn ít tiền sao.!"
Mặt Thượng Tâm đỏ lên, lui về phía sau một bước dài rồi phản bác "Người nào, ai muốn gả cho anh!"
"Không muốn! Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, ngủ cũng ngủ rồi. . . . . . Cô nương, em không gả cho anh, sẽ không ai cưới em rồi."
"Anh. . . . . . Anh nói láo! Ai với anh. . . . . . ai với anh. . . . . . Ngủ?" Cổ Thượng Tâm cũng phiếm hồng, mím môi, gương mặt không cam lòng nói.
Thiệu Phi Phàm học lời nói ban đầu của cô ở Nhà họ Thượng, "Thế nào, em quên chúng ta đã cùng giường chung gối sao?"
"Thiệu Phi Phàm, anh không biết xấu hổ!" Thượng Tâm bị trêu chọc liền nóng nảy, xoay người muốn đi.
Thiệu Phi Phàm vừa thấy vậy lập tức không đùa giỡn nữa, kéo cánh tay của cô lại nói, "A, chỉ đùa một chút không nên tức giận . Anh cũng sắp đi rồi, em còn muốn giận dỗi với anh."
"Tôi giận dỗi? Thiệu Phi Phàm anh đáng ghét!"
"Dạ dạ dạ, anh đáng ghét, anh không có mặt mũi, ai bảo anh thích em."
"Anh. . . . ." Thượng Tâm dùng sức gạt cánh tay cảu anh, trên mặt vì xấu hổ lại càng đỏ hơn.
Thiệu Phi Phàm bật cười, đem tay trái giơ lên, túi cũng ném trên đất, hai cái tay ôm chặt cô"Không đùa em. Chỉ là cô nương, anh đây đều nói nhiều lần anh thích em, có phải em cũng nên tỏ thái độ hay không.".
". . . . . . Tỏ vẻ gì?" Cô xin lỗi cúi thấp đầu.
"Giả bộ, em liền giả bộ, anh đã nói vậy, em còn không hiểu?" Anh liếc mắt trừng cô.
Thượng Tâm cắn miệng, không nói gì im lặng chính là là vàng.
". . . . . . chuyến bay số K17 bay đi Côn Minh . . . . . ." Trong radio truyền đến sự nhắc nhở hành khách chuẩn bị lên máy bay, Thiệu Phi Phàm không thể không cầm hành lý lên, xoa xoa đầu của cô,
"Anh phải lên máy bay rồi, anh không có ở thành phố G, em nên ngoan ngoãn ở nhà ‘ đóng cửa từ chối tiếp khách ’ đừng đi ra ngoài làm càn." Thật ra thì anh nuốn nói là không cho phép cùng Thần Tri Thư ra ngoài, chỉ là anh không muốn mất mặt.
Thượng Tâm đem đồ xách tới đưa cho anh nói"Đây là tôi mua cho anh, ba tôi nói bên kia sẽ không quen đồ ăn, hơn nữa xuống máy bay anh liền phải làm việc, đây đều là đồ ăn ngon, anh mang theo mà ăn, dù thế nào cũng không thể để bụng đói. . . . . .."
Nghe cô tức giận nói, chẳng biết tại sao Thiệu Phi Phàm lại có cảm giác trái tim mình nóng lên một chút, bao nhiêu năm không có ai quan tâm anh có đói bụng hay không, ngay cả anh trai mình cũng vậy. Hình như sau khi mẹ anh qua đời, đã không có ai nói với anh "Đừng để đói bụng" ba chữ thôi. Hôm nay, lại bị một tiểu nha đầu không đầy hai mươi tuổi nói ra, anh thật sự cảm động.
Anh không có nhận túi Thượng Tâm đưa cho anh, đưa tay, liền kéo cô ôm vào trong иgự¢ "Thượng Tâm, chờ anh trở lại."
Thượng Tâm mím môi, cắm đầu ở vai anh , dùng sức gật đầu một cái.
Thiệu Phi Phàm buông cô ra, một tay cầm túi cô đưa cho, một tay cầm hành lý của mình, xoay người đi đến nơi xét vé.
Nhìn anh xoay người đi, Thượng Tâm không khỏi có chút thương cảm, nhìn anh sắp nhập quan, cô liền đuổi theo, mặc kệ chung quanh có nhiều người liền gọi to"Thiệu Phi Phàm."
Thiệu Phi Phàm quay đầu lại, hai người cách có hơn năm mét. Thượng Tâm cắn cắn môi, đỏ mặt nói: "Anh mà trở về, tôi sẽ tỏ thái độ." Dứt lời, liền xoay người chạy.
Thiệu Phi Phàm liền vui mừng, khóe miệng cong lên quyến rũ, cười đi lên máy bay. Đợi nữ tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách, anh không nhịn được liền gửi một tin nhắn rồi mới tắt điện thoại.
Thượng Tâm chạy ra khỏi sân bay liền lên xe của Thượng phẩm , Thượng phẩm chưa cưới vợ, con hồ đồ thấy cô chạy ra khuôn mặt đỏ bừng, tò mò hỏi: " chạy cái gì, lại không có người đuổi theo."
Thượng Tâm tất nhiên sẽ không nói, cô làm chuyện mắc cỡ ở trong đó, chỉ nói qua loa, "Đây không phải là lạnh sao!"
"Lạnh?" Tiểu Hồ Đồ nhìn bảo vệ mặc áo tay ngắn ở đại sảnh, lại quay đầu nhìn Thượng Tâm phía sau, cau mày nhìn Thượng Phẩm chỗ tài xế "Anh, Tâm Tâm nói lạnh?"
Thượng Phẩm liếc mắt xem thường, căn bản không thèm để ý lời nói láo của cô, nghiêng người nịt dây an toàn cho Tiểu Hồ Đồ, trầm mặc không nói rồi nổ máy xe.
Tiểu Hồ Đồ phình miệng cũng không truy hỏi nữa.
Xe còn chưa có rời đi phi trường, Thượng Tâm đã nhận được tin nhắn của Thiệu Phi Phàm gửi đến. Tin nhắn rất đơn giản, chỉ có bảy chữ, nhưng lại làm cho trong lòng Thượng Tâm ngọt ngào.
——"Chờ anh trở lại! Phải nhớ anh!"
Thượng Tâm không cầm được cười, biết rõ giờ phút này anh đã tắt điện thoại nhưng vẫn trả lời.
——"Chờ anh trở về! phải nhớ tôi!"( mình cũng không hiểu lắm)
Sau mấy tiếng khi Thiệu Phi Phàm ở phi trường Côn Minh, nhận được cái tin nhắn này, trên mặt cũng cười giống như cô.
Thượng Phẩm mang theo Tiểu Hồ Đồ cùng Thượng Tâm về Nhà họ Thượng, đã nhìn thấy hai em nhà họ Thần, đang ngồi trong phòng khách. Trên lầu có âm thanh xoa mạt chượt.
Thượng Tâm cùng Tiểu Hồ Đồ cũng rất biết điều kêu"Chị Thần, anh Thần." Rồi nắm tay lên lầu. Ánh mắt Thần Tri Thư thủy chung đều đặt ở trên người Thượng Tâm, cho đến khi bóng dáng của cô biến mất ở cầu thang.
Thượng Phẩm đều nhìn thấy tất cả, Thượng Phẩm ngồi vào đối diện hai người họ, ϲởí áօ khoác, nâng ly trà trên bàn lên, nhấp một ngụm, tựa như thở dài nói: "Thần, hồi tâm thôi."
Lời này từ trong miệng Thượng Phẩm nói ra, Thần Tri Thư không thể không kinh ngạc, anh gắt gao nắm quả đấm.
Thượng Phẩm đặt ly trà xuống, ở trên xe anh nhìn từ kính chiếu hậu thấy em mình cầm điện thoại cười cười, anh cũng biết Thần Tri Thư không vui. Nhiều năm như vậy, Thần Tri Thư là người như thế nào anh tự nhiên biết rõ, nói thật, dù biết Thần Tri Thư làm chuyên như vậy với Thượng Tâm, trong lòng anh vẫn nghiêng về phía anh ta.
Bởi vì trong lòng anh ta có Thượng Tâm, đối với một người đàn ông mà nói, tình dục và tình yêu có thể tách ra được, chơi đùa rồi, đến kết hôn, tự nhiên sẽ hiểu được. Đáng tiếc, khi anh ta sai lầm thì Thượng Tâm lại gặp phải Thiệu Phi Phàm, tiếc nuối nhất chính là, Thượng Tâm vẫn thích Thiệu Phi Phàm. Có lẽ, đây chính là duyên phận. Hay là hữu duyên vô phận.
"Thần, Tâm Tâm yêu Thiệu Phi Phàm, nếu như mà tôi không nhìn lầm thì Thiệu Phi Phàm cũng thích Tâm Tâm. Bây giờ bọn họ đã đính hôn, hai người đều có cảm tình, dĩ nhiên là ai cũng không thể chia rẽ. Cậu cùng Tâm Tâm. . . . . . Là không có duyên phận đi!"
Thần Tri Thư đập mạnh một quyền ở trên bàn trà, gạt mạnh bình trà nóng xuống, một tay bị dính nước nóng, trong nháy mắt đỏ một mảnh.
Thần Tri Mặc lấy ra bình nước, giơ tay của anh lên, kêu lên "Em ngu ngốc, cũng bị bỏng rồi. Chú Lý, mau cầm thuốc đên đây."
Chú Lý cầm cái hòm thuốc đến, Thần Tri Thư lặng yên không lên tiếng, để cho chị mình băng bó, băng bó xong cả người cũng ngây ngô dựa vào trên ghế sa lon. Thượng Phẩm lắc đầu một cái liền đứng dậy, đi tới bên cạnh anh, giơ tay lên vỗ vỗ đầu vai, rồi đi lên lầu.
Người mới vừa lên lầu hai, sau lưng liền truyền đến âm thanh của Thần Tri Mặc "Anh cứ chắc chắn Thiệu Phi Phàm thích Thượng Tâm sao? Có phải nếu Thiệu Phi Phàm cũng làm ra chuyện có lỗi Thượng Tâm, thì Tri Thư liền còn có cơ hội?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc