Khi kết thúc tháng huấn luyện thứ nhất, trường học cho học sinh một ngày ngày nghỉ, nhưng không được ra khỏi trường, chỉ cho bọn họ tự tìm nơi nghỉ ngơi học tập lý luận quân sự, chuẩn bị cuộc thi lý luận ngày thứ hai.
Thượng Tâm ôm quyển sách ngồi ở bên góc kí túc xá nghiêm túc ghi chép, một lát liền thấy Trì Đan đổi quần áo rồi vỗ vỗ cô, "Có đi hay không?"
"Đi?" Thượng Tâm quay đầu nhìn cô, "Đi đâu?"
Trì Đan nhìn cửa một chút, hạ thấp giọng nói "Về nhà, tối hôm nay không điểm danh, chúng tôi tính toán đi về nhà ở một đêm, ngày mai trở về trước cuộc thi."
"Có thể không?" Cô có chút lo lắng.
"Tôi và Tiểu xuân còn có đàm cực kỳ đều đi, cô nhất định phải đi, tối nay kí túc xá chỉ còn mình cô thôi." Trì Đan mặc dù không thích tật xấu động một chút là khóc của Thượng Tâm, nhưng cũng không thích Thạch Xuân Húc và đàm cực kỳ cùng nhau cô lập cô, nên trước khi đi gọi cô một tiếng.
Thượng Tâm vừa nghe buổi tối chỉ còn mình cô, cũng không suy tính có thể bị bắt được hay không, lập tức đổi quần áo cùng Trì Đan chạy ra kí túc xá. Cùng đại bộ đội hội tụ, mới biết muốn đi ra ngoài thì phải leo tường. Mấy nam sinh rất nghĩa khí giúp đỡ nữ sinh nhảy qua, mặc kệ có biết hay không, cũng cong lưng cho nữ sinh chèo qua.
"Mỹ nữ, ổn thôi, tôi giúp cô...cô liền chèo lên đi." nam sinh cười hì hì nói cùng Thượng Tâm, Thượng Tâm đỏ mặt gật đầu, có chút vụng về chèo lên tường, sau đó quay đầu lại nói cám ơn cùng nam sinh.
"Tôi tên là Kỷ Thành, cô gái xinh đẹp cho tôi biết tên đi!" Phía dưới nam sinh ồn ào nháo lên.
Thượng Tâm mặt càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói, "Tôi tên là Thượng Tâm." Sau đó liền nhảy xuống. Ngoài tường nữ sinh nghe thấy nam sinh cười ầm lên đều nhìn Thượng Tâm không có ý tốt, Thượng Tâm đỏ mặt cũng không kịp nói tạm biệt với mấy người cùng phòng, liền chạy đến bên đường bắt xe về nhà.
Xe taxi dừng ở cửa đại viện, Thượng Tâm trả tiền, rồi bước nhanh vào trong nhà. Bước chân hình như cũng nhẹ nhàng hơn rồi, một tháng này, quả thực như khổ hình. Vừa vào cửa nhà, không ngờ ông nội và bà nội đều ở đây. Thượng Tâm kích động hô một tiếng, chợt nhào tới trong иgự¢ bà nội, "Bà nội, cháu nhớ người muốn ૮ɦếƭ."
Lão phu nhân đang nói chuyện cháu gái với Thượng thủ trưởng, ai biết liền nghe thấy tiếng cháu gái trở lại rồi, vừa vui mừng vừa kích động, "Tâm Tâm, thật là Tâm Tâm, không phải nói quân khu huấn luyện ba tháng sao? Thế nào một tháng đã trở lại rồi hả ?" Nhìn cháu gái vừa gầy vừa đen, bà đau lòng không thôi.
Thượng Tâm nhe răng cười cười, "Sắp tới có cuộc thi, hôm nay được nghỉ ngơi học tập. Tất cả mọi người đều chạy về nhà, cháu cũng theo họ chạy ra ngoài!"
"Ai, có thể dọa ૮ɦếƭ bà nội rồi, ta sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ cháu." Lão phu nhân nói qua phải cho con trai, con dâu gọi điện thoại, nhân tiện bảo phòng bếp làm thức ăn.
Ông cụ lại cảm thấy có cái gì không đúng, "Theo quy định ba tháng đầu các ngươi huấn luyện đều bịt kín, làm sao có thể cho các ngươi về nhà đây?"
Thượng Tâm ngồi ở đối diện ông nội, bĩu bĩu môi, "Trường học mới không có nhân từ như vậy, để cho chúng cháu nghỉ phép về nhà, là chúng cháu nhảy tường ra ngoài. Cháu lần đầu tiên leo tường, đừng nói, thật là có chút ít khẩn trương."
Thượng Tâm còn nói chuyện không ngừng, căn bản không phát hiện ông nội ở đối diện đã trầm mặt, sắc mặt càng ngày càng kém. Cho đến khi ông gầm lên giận dữ dọa cô sợ hãi.
"Hồ đồ! Cháu quả thật hồ đồ!" Thượng ông cụ tức giận tới mức run lên, nhìn cháu gái vẫn hồ đồ lờ mờ như cũ, giận dữ giơ tay lên lại để xuống, nói với Thượng Tâm, "Cháu...cháu đây là hành động trốn binh có biết hay không? Vô tổ chức vô kỷ luật, tự tiện rời khỏi đơn vị, nếu ai cũng giống như cháu vậy Cảnh Đội cũng không cần cứu người rồi, quân đội cũng không cần đánh giặc."
"Cháu liền quay trở về trường học cho ta, trước thừa nhận sai lầm với giáo viên, hơn nữa viết thư hối lỗi thỉnh cầu trách phạt." Thượng ông cụ thật giận đến không nhẹ, kêu lên làm cho lão thái thái cùng người giúp việc cũng chạy tới đây.
Thượng Tâm đã sớm rơi lệ đầy mặt, tất cả mọi người đều về nhà rồi, tại sao cô không thể trở về."cháu không muốn, người khác đều về nhà như vậy, tại sao cháu không được."
"Cháu là người nhà họ Thượng không được!" Ông cụ vỗ bàn, "Đi ra ngoài, cút ra ngoài!"
"Vệ Quốc, ông đang làm cái gì vậy. . . . . ." Lão phu nhân cũng bị làm cho sợ, bà liền đau lòng cháu gái, nhắm mắt mở miệng, chuyện chưa nói xong, liền bị ông cụ rống trở về, "bà câm miệng, người nào khuyên thì liền cút ra ngoài theo nó. Mẹ nuông chiều thì con hư, bà còn muốn nuông chiều nó đến bao giờ!"
Lão phu nhân hiểu rõ tính khí ông cụ nhà mình nhất, nói hết lời này ra rồi, sợ là thật tức giận. Bà xoay người nắm tay cháu gái, "Tâm Tâm không khóc, bà nội bảo tài xế đưa cháu trở về trường học, chờ huấn luyện kết thúc bà nội liền làm cho cháu một bàn lớn đồ ăn ngon."
"Cháu không muốn!" Thượng Tâm cũng lấy sức lực mà khóc, lau nước mắt, cứng rắn hô một tiếng, " hôm nay cháu không trở về trường học!" Tiếp theo nhấc chân chạy ra ngoài nhà họ Thượng.
Lão phu nhân định đuổi theo, thì thấy ông cụ bên này ôm иgự¢ ngồi vào trên ghế sa lon, bà mới lo lắng xoay người lại, hướng về phía người giúp việc kêu: "Mau lấy thuốc cho thủ trưởng."
"bà trước cho người tìm nha đầu, đừng để nó đi lạc nữa." Thượng thủ trưởng vẫn còn đau lòng cháu gái.
"Cái người này, cũng bị ông mắng chạy, mới nhớ tới sợ nó chạy mất! Người ta đều về nhà, tại sao Tâm Tâm nhà chúng ta không thể trở về?"
"Muốn vào bộ đội thì không thể có hành vi này, ta một đời làm quân đội , nếu cháu gái của mình lại đào binh, Thượng Vệ Quốc ta để mặt mũi ở đâu." Hơi thở ông cụ có chút không ổn, chỉ là âm thanh vẫn còn vang to.
Lão phu nhân trừng mắt nhìn ông cụ, bà vẫn như cũ không nhịn được oán trách nói "Lão cổ quái!"
Thượng Tâm chạy ra khỏi đại viện, theo thói quen muốn chạy về hướng nhà anh Thần, trước kia bị uất ức, đều là đi tìm cha mẹ nuôi tìm an ủi. Nhưng vừa nghĩ giờ phút này, chạy đi nhà anh Thần thật là không thích hợp. Trái tim càng thêm uất ức, đáng thương mình không có chỗ nào để đi. Càng nghĩ càng khổ sở, chẳng có mục đích đi ở trên đường đi dạo lung tung, cô đi dạo mệt mỏi rồi, cô khẽ hít lỗ mũi, quyết định đi tới nơi mà cô nghĩ đến nhà"Đầu sỏ gây nên".
. . . . . .
Hôm nay tâm tình Thiệu Phi Phàm không tốt lắm, mấy lần cũng không thấy vị hôn thê của Cốc đội trưởng, hôm nay chính thức được điều đến đây làm việc, nhắc tới cũng khéo, công việc địa điểm lại đều ở lầu dưới bọn anh.
Cốc đội trưởng dĩ nhiên là vui mừng, đến lúc tan việc chào hỏi anh em trong đội rồi mời bọn họ đi ăn cơm, nói là muốn giới thiệu chị dâu.
Thiệu Phi Phàm dĩ nhiên là muốn đi, chỉ là không ngờ"Chị dâu" là người quen, lại càng không khéo chị dâu này lại chính là bạn gái trước của anh ——. Không khí nhất thời trở nên lúng túng, chỉ là cũng may, hai người đều là người thông minh, chỉ nói là người quen biết cũ, căn bản không nói đến chuyện tình cũ.
Anh ăn qua loa vài miếng, đúng lúc Thiệu Phi Trì gọi điện thoại tới, anh liền nói trong nhà có việc phải trở về trước, nhanh chuồn lấy người.
Nói đến đây, hôm nay Thiệu Phi Phàm đã không có tâm tình gì. Họ quen biết ở Trường quân đội, hai người hợp thì nói chuyện yêu đương là bình thường, chỉ là khiến Thiệu Phi Phàm cảm thấy không thoải mái là phương thức chia tay. Chính là năm 3ĐH, mọi người đều vì tiền đồ của mình mà bôn ba, đại đa số đều muốn trở về bộ đội, một phần nhỏ trong nhà có năng lực trực tiếp chuyển nghề tới chỗ Cảnh Đội, còn dư lại dĩ nhiên là tự tìm đường ra.
Thiệu Phi Phàm không muốn gặp người nhà họ Thiệu, tất nhiên sẽ không nói mình là tiểu thiếu gia nhà họ Thiệu nổi tiếng thành phố G. Đối mặt tốt nghiệp, lựa chọn buông tha tình yêu. Thiệu Phi Phàm hồi tưởng cô nói lúc đó "Phi phàm, tôi yêu anh, nhưng cuộc sống không thể chỉ có tình yêu là đủ. Nhà tôi giới thiệu một đối tượng cho tôi, cũng là quân đội, nhà anh ấy có thể giúp tôi chuyển nghề đến thành phố H làm cảnh sát, cơ hội này không dễ dàng, tôi không muốn bỏ qua."
Lời nói này, Thiệu Phi Phàm cầm được thì cũng buông được, anh chỉ nói một câu chúc phúc, liền tiêu sái buông tay ra, sau lại nhận được nhiệm vụ nằm vùng, anh dường như đã quên mất chuyện này.
Nhưng, dù thế nào anh cũng không nghĩ ra người có thể chuyển nghề quân nhân cho cô chính là cốc đội trưởng, càng không nghĩ tới cô sẽ trở thành lão bà của người anh em. Chuyện này thật không hay!
Anh cầm cảnh phục vào chung cư, bởi vì anh uống rượu nên anh đem xe cảnh sát để lại trong cục. Đi dạo lên lầu, móc cái chìa khóa định mở cửa vừa ngẩng đầu lên, anh mới phát hiện ra còn có một người ngồi xổm ở cửa nhà mình.
Thượng Tâm ôm đầu gố mơ mơ màng màng ngủ thi*p đi, bị người đẩy một cái mới thức tỉnh, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Thiệu Phi Phàm, cô liền dụi mắt đứng lên, có chút oán trách nói "Làm sao anh trở lại trễ như thế, tôi đều ૮ɦếƭ đói rồi."
"Làm sao cô ở chỗ này?" Thiệu Phi Phàm mở cửa cho cô vào nhà, có chút kinh ngạc hỏi.
Thượng Tâm ngồi vào trên ghế sa lon, cong môi nói "Anh cho rằng tôi muốn tới nơi này sao, nếu không thì tôi cũng không ngồi chồm hổm ở cửa nhà anh đợi một buổi chiều!"
Này oán giận của cô có chút không giải thích được, Thiệu Phi Phàm không hiểu ra sao, chỉ là nhìn mắt của cô sưng lên, khuôn mặt nhỏ nanh còn bẩn thỉu, biết chắc là đã xảy ra chuyện. Nghĩ tới cô mới vừa kêu"Đói bụng" , anh liền để xuống cảnh phục, đi tới phòng bếp nấu một bát mì trứng gà cho cô. Đợi cô ăn no, mới bắt đầu hỏi rõ ràng.
Thượng Tâm vừa nghĩ mình bị ông nội đuổi ra khỏi nhà, cô liền uất ức vừa đỏ mắt, liền đem uất ức mình nói cho Thiệu Phi Phàm. Thiệu Phi Phàm vừa nghe, không ngừng than thở. Chuyện này xác thực không tốt, sợ là Thượng thủ trưởng cũng giận đến không nhẹ.
Nói Thượng Tâm đôi câu, nhìn nha đầu này làm bộ đáng thương anh cũng không dám nói nặng, "Được rồi, hôm nay cô ngủ ở đây một đêm, ngày mai tôi đưa cô về trường học, sau đó nhận sai với ông nội cô. Trước cô neen đi tắm nước nóng, nhìn cô bẩn như vậy này."
Thượng Tâm rên một tiếng, cũng đàng hoàng quay đầu vào phòng tắm.
Thiệu Phi Phàm suy nghĩ một chút liền cầm điện thoại lên gọi đến nhà họ Thượng nói "Thượng Tâm đang ở nhà cháu, sáng mai cháu sẽ đưa cô ấy trở về trường học." Lời này mới vừa nói xong, bên kia liền kêu lên.
"Thiệu Phi Phàm, cậu mà làm chuyện bất chính với Tâm Tâm nhà ta, lão tử ta liền cắt của cậu. . . . . ."
Thiệu Phi Phàm đem điện thoại ra xa lỗ tai, cho đến khi bên kia đổi giọng nói anh mới để điện thoại gần sát lại, âm thanh Hạ Hâm Hữu rất mềm mại nhưng không mất đi uy nghiêm "Tiểu Thiệu, cậu hãy khuyên Tâm Tâm, đứa nhỏ này bị chúng ta làm hư rồi, ông nội nó vừa nói như vậy chắc sẽ khóc một ngày."
"Tôi biết rõ." Thiệu Phi Phàm dừng một chút mới nói: "Người yên tâm." Anh thật không biết gọi như thế nào"Bá mẫu" anh không kêu ra miệng được, bây giờ gọi"chị" lại không hợp.
Hạ Hâm Hữu cũng không so đo anh gọi như thế nào"Trời tối rồi, để nó ở lại chỗ cậu đi, chỉ là sẽ quấy rầy cậu nghỉ ngơi."
"Không quấy rầy, cần phải vậy. Ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đến trường học, trường học sẽ không để tâm, mọi người yên tâm. Chỉ là. . . . . ."
"Ông cụ chúng ta sẽ khuyên."
Thiệu Phi Phàm thở nhẹ một hơi, chỉ sợ thủ trưởng nghiêm túc, để nhà trường cho Thượng Tâm chịu huấn luyện, không khai trừ cô thì cũng sẽ phạt nặng cô.
Sau khi Hạ Hâm Hữu nghe được Thiệu Phi Phàm nói không cần lo lắng "Yên tâm" tâm bà mới buông xuống, nói đơn giản mấy câu lại nói cảm ơn rồi mới cúp điện thoại. Sau khi xong bà liền trừng chồng mình bên cạnh một cái, bà thật cảm thấy nhức đầu. Từng người một đều không cho bà yên tâm, ban ngày mới vừa nhận được điện thoại của mẹ chồng nói Tâm Tâm về nhà, còn chưa chạy về tới nhà, lại nhận được tin tức Tâm Tâm bị ông cụ đuổi ra ngoài, bà bảo tài xế vượt mấy cái đèn đỏ để về nhà, quả thật nhìn thấy chồng mình cùng với ông cụ.
Một quân lệnh như núi.
Một người sốt ruột vì con gái.
Bà cũng không phản ứng gì đối với hai cha con, mắt lớn trừng mắt nhỏ. Ông cụ trái tim không được khỏe, Hạ Hâm Hữu chỉ đành phải lôi kéo Thượng Trạm Bắc, trước hết để cho ông câm miệng.
Nghe rõ chuyện đã xảy ra, trước hết Hạ Hâm Hữu cho người đi tìm Tâm Tâm, biết được cô đến nhà Thiệu Phi Phàm, mới bắt đầu phê bình lão công mình không hiểu chuyện. Bên này còn chưa có phê bình xong, điện thoại Thiệu Phi Phàm liền gọi tới, ai biết Thượng Trạm Bắc nhận điện thoại liền rống lớn, đem phát tiết chỗ bị tức ở ông cụ lên Thiệu Phi Phàm.
Thật là xấu hổ. Thiệu Phi Phàm có một người cha vợ như vậy, thật đúng là xui xẻo.
Không chỉ có Hạ Hâm Hữu nghĩ như vậy, Thiệu Phi Phàm cũng nghĩ như vậy. Cúp điện thoại, anh liền suy nghĩ, một cực phẩm tiểu tức phụ(chính là cô vợ nhỏ đó), lại thêm một cực phẩm cha vợ, làm sao anh lại xui xẻo như vậy!
Vẫn là câu nói kia—— đây là anh trêu ai ghẹo ai?
Bất đắc dĩ, khi Thượng Tâm từ phòng tắm thò cái đầu đầu làm bộ đáng thương hỏi "Thiệu Phi Phàm, anh có áo ngủ hay không?" Thời điểm này, anh còn phải bận rộn lo lắng, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo T-Shirt cho đại tiểu thư làm áo ngủ.
Thượng Tâm tắm xong, ăn uống no đủ, lại bị Thiệu Phi Phàm khuyên giải giáo dục một phen, cũng hiểu ra sai lầm của mình, không hề tức giận với ông nội nữa. Gác chân ngồi ở trên ghế sa lon, mắt to chăm chú không biết lại đang nghĩ cái gì.
Thiệu Phi Phàm cũng lười để ý đến cô, một ngày nay anh làm vụ án lại uống một chút rượu, tắm rửa, đổi áo ngủ liền trực tiếp lên giường.
Thượng Tâm thấy anh nằm trên giường, một bước cũng thoáng qua, vô cùng tốc độ chui vào chăn của anh .
"Cô làm gì đấy?" Thiệu Phi Phàm sợ hết hồn, nhìn Thượng Tâm vẻ mặt khó hiểu.
Thượng Tâm nói, "Ngủ nha, anh nghĩ làm sao?"
Thiệu Phi Phàm chỉ chỉ ghế sa lon "Tiểu thư, gối đầu cho cô ở đó, chăn cũng đặt ở trên mặt thảm rồi."
"Tôi không ngủ ghế sa lon." Cô nói kiên quyết.
Thiệu Phi Phàm bật cười "Vậy cô cho là tôi có thể nằm vừa cái sofa nhỏ đó?" Không phải anh không để giường cho cô, mà là cái ghế sa lon đó thật quá nhỏ.
Thượng Tâm kéo kéo chăn, bản thân đứng lên, âm thanh có chút thấp "Đây là giường hai người, tại sao không thể cùng nhau ngủ."
Cùng nhau ngủ? Khụ khụ, anh trừng mắt nhìn cô, nhất thời im bặt. Nửa ngày mới níu lấy cô giáo dục nói"Thượng Tâm, cô sẽ không cho rằng tôi thật là Liễu Hạ Huệ chứ?"
Thượng Tâm bị anh vừa hô, vừa làm bộ dáng vẻ đáng thương, cô ủy khuất thì thầm "Nhưng. . . . . . Nhưng tôi không muốn ngủ một mình. . . . . . Nếu không phải bởi vì mọi người đều đi về nhà, tôi cũng không biết nhảy tường ra ngoài."
"Vậy ở nhà cô ngủ thế nào?"
"Mỗi ngày đều là bà nội dỗ tôi ngủ thi*p đi mới trở về phòng . Nếu không, anh đi phòng khách dỗ tôi ngủ thi*p đi, anh liền trở lại."
"Tôi có bệnh!" Thiệu Phi Phàm quát lớn, không chống cự nổi ở đáy lòng mắng.Anh tắt đèn bàn, ôm chăn ngã đầu nằm xuống.
Thượng Tâm biết anh đã thỏa hiệp, cô liền cũng nằm xuống.
Chỉ là qua nửa giờ, Thiệu Phi Phàm rất giận liền mở đèn bàn lên, hướng về phía Thượng Tâm gào thét "Thượng Tâm, cô rốt cuộc muốn làm gì?"
Nếu không phải anh biết lai lịch cô, anh sẽ cho rằng nha đầu này cố ý quyến rũ anh. Mới vừa mơ mơ màng màng ngủ, tay nhỏ bé của cô liền trượt vào trong áo ngủ của anh, trượt vào coi như xong, còn sờ loạn ở bên trong, sờ loạn anh cũng chịu đựng, nhưng cô cư nhiên tiến thêm một bước nhéo anh . . . . . .. Thật là ai có thể nhịn nổi!.
Thượng Tâm xoa xoa mắt mờ mịt, một cái tay nhỏ vẫn còn ở trên người anh, nửa ngủ nửa tỉnh trách cứ "Anh kêu cái gì à?"
"Tôi kêu cái gì?" Thiệu Phi Phàm kéo tay nhỏ bé của cô nói "Cô nói tôi kêu cái gì?"
Thượng Tâm Thanh tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ đỏ lên "Tôi có thói quen, không sửa đổi được."
"Cô đây là thói quen gì?" Anh vô cùng không hiểu.
"Sờ иgự¢ chứ sao. Khi còn bé tôi hay sờ của mẹ, mẹ không ở nhà liền sờ ba, sau tôi trưởng thành, ba mẹ đều không cho tôi sờ soạng, tôi liền sờ bà nội." Thượng Tâm nói thản nhiên, thật giống như cử động này vô cùng bình thường. Thiệu Phi Phàm có chút không biết làm sao. Thời điểm bọn họ ở LOVE, không thể không phát hiện thói quen cổ quái này của cô, chỉ là không ngờ thói quen cổ quái này, còn là người nhà nuông chiều nên. Cô gái hai mươi tuổi, buổi tối ngủ còn phải sờ иgự¢? người nhà họ Thượng còn thật nuông chiều nàng.
"Thượng Tâm, vậy ở ký túc xá cô sờ của người nào?" Cũng không thể sờ đồng học phòng ngủ?
Lúc này Thượng Tâm thật ngại quá nên cúi đầu xuống, ngón tay níu lấy góc chăn, rất nhỏ giọng mà nói: "Sờ của chính tôi."
Bùm! Thiệu Phi Phàm ngã xuống đất không dậy nổi! Anh thật là phục cô, đúng là vô địch.
. . . . . .
Ngày thứ hai, mắt Thiệu Phi Phàm quầng thâm, đi vào trong cục lấy xe trước, xin Cốc đội trưởng nghỉ rồi trở về nhà đón Thượng Tâm, lại đưa cô đi đến trường học.
Đến cửa trường học, Thượng Tâm chỉ vào bên kia nói "Hướng cửa sau mở, tôi phải chèo qua từ bên kia."
Thiệu Phi Phàm liếc mắt xem thường, trực tiếp lái xe đến cửa trường học. Bảo vệ trường ngăn xe lại, Thiệu Phi Phàm trực tiếp lấy ra thẻ quân hàm làm chứng. Thượng Tâm thấp thỏm, cực kỳ oán giận nói, "Thiệu Phi Phàm, làm sao anh lại rêu rao như vậy, không biết là tôi trốn đi hay sao, nếu như bị phát hiện liền nguy rồi."
"Đoán chừng Thượng thủ trưởng nhà cô đã gọi điện thoại cho hiệu trưởng, coi như cô leo tường đi vào, thì cũng giống nhau sẽ bị phát hiện, còn không bằng quang minh chính đại đi vào sân trường." Thiệu Phi Phàm nói qua loa, rồi lái xe đi vòng qua phía sau, đến nhà tù không xa thì ngừng lại, quay cửa kính xe xuống, chỉ chỉ chỗ cô trèo tường, cho Thượng Tâm nhìn.
Chỉ thấy một dãy học sinh đang đứng ở chân tường, giơ tay, mấy huấn luyện viên đứng ở chân tường, nhảy vào tới một bắt một.
Thiệu Phi Phàm lại khởi động xe, đi vòng qua lầu phòng ngủ của cô, dừng ở cửa, để cho cô xuống xe."Mấy giờ tới cuộc thi?"
"Sắp tới rồi."
"Trở về đọc sách đi, chứ đừng có vào trường thi, cái gì cũng không biết. Còn nữa, mặc kệ người khác nói cái gì, cô liền nói hôm qua ở túc xá, bọn họ không có bắt được cô trèo tường, cũng không có chứng cớ."
"Nhưng không phải anh nói ông nội tôi gọi điện thoại cho hiệu trưởng sao?" Thượng Tâm lo lắng nói.
Thiệu Phi Phàm xoa xoa đầu của cô"Ngốc, bắt trộm cần bắt tại trận. Bọn họ lại không bắt được cô, cô không phải thừa nhận, hắn còn có thể đôi co với thủ trưởng Thượng sao? Cho hắn mấy mạng, hắn cũng không dám."
"Có thật không?"
"Đương nhiên là thật, tôi còn có thể lừa cô sao? Mau vào đi thôi, chớ vào lúc này bị người khác nhìn thấy." Thiệu Phi Phàm đẩy cô đi vào trong, đến cửa, nhìn cô đi vào mới xoay người rời khỏi. Nhưng anh còn không có đi trở về đến xe, chỉ nghe thấy Thượng Tâm gọi anh.
Chẳng biết tại sao cô lại chạy ra, khuôn mặt nhỏ nanh còn hồng hồng.
"Thế nào?"
Thượng Tâm nhăn nhó cắn cắn miệng, chần chờ một cái mới ngẩng đầu lên "Thiệu Phi Phàm, anh thật tốt!" Nói xong, xoay người liền chạy ngược về, thoáng một cái đã không có bóng người.
Thiệu Phi Phàm bị đơ đứng nguyên tại chỗ, chờ anh phản ứng lại, đã bật cười "haha". Lại nói lại câu của Thượng Tâm "Thiệu Phi Phàm, anh thật tốt!" Nói xong anh càng thêm vui vẻ.