Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật - Chương 07

Tác giả: Nhị Nguyệt Sinh

"Phàm, sao anh biết tôi là Thượng Tâm?"
Thiệu Phi Phàm nhìn vẻ mặt Thượng Tâm rất quái dị, anh rõ ràng một bộ"Cô cuối cùng cũng nhớ hỏi tới "nét mặt anh cũng cười cực kỳ cổ quái.
Chỉ là, khi Thượng Tâm vừa hỏi tới, Thiệu Phi Phàm còn chưa kịp đáp, thì khách không mời đã tới rồi. Lý Lan cười rất thân thiết, nhưng ở trong tưởng tượng của Thượng Tâm đều là âm trầm kinh khủng.
"Phàm, cậu sẽ không quên chuyện chính đi, Hắc Cẩu đã tới, cậu phải xuống kiểm hàng rồi." Dứt lời, Lý Lan còn có thâm ý khác liếc nhìn Thượng Tâm một chút, thấy cô không khóc cũng không nháo, nên có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ nha đầu này đã bị thu phục rồi sao?
"Đi xuống thôi." Thiệu Phi Phàm cũng không để cho cô thời gian nghiên cứu quan sát, liền ôm cô vùi vào trong иgự¢ mình, nhìn như là đang ở bên tai cô thì thầm, làm cô đỏ mặt gật đầu một cái.
Lý Lan nhíu mày, xoay người rời đi. Thiệu Phi Phàm liền xuống giường mở tủ treo quần áo ra, tìm một bộ quần áo kín đáo phù hợp, rồi ném cho Thượng Tâm "Mặc vào, đi xuống cùng tôi."
"Tôi, có thể không đi hay không?" trong lòng Thượng Tâm dâng lên sự hưng phấn.
Thiệu Phi Phàm vỗ vỗ đầu cô "Một lát đừng nhìn lung tung, phải ở bên cạnh tôi, sau khi xong cái đơn hàng buôn bán này, trở lại chúng ta nói tiếp."
Thượng Tâm gật đầu một cái, liền đi thay quần áo, sau đó bị anh lôi kéo xuống lầu. Hắc Cẩu là chủ hàng lớn bên ngoài của anh Cửu, cách hai tháng sẽ tới đưa hàng một lần, chỉ là, thân phận của Hắc Cẩu cũng không phải đơn giản, anh ta chính là Cảnh Đội bên kia của anh Cửu, trong nghề gọi"Người làm mai" .
Trước đây đều là anh Cửu mang Thiệu Phi Phàm cùng Lý Lan đi nhận hàng, đây là lần đầu tiên Thiệu Phi Phàm tự mình đi nhận, làm chủ nhận hàng.
Giá tiền nói hay lắm, bọn tiểu đệ mang hàng vào, hàng không nhiều lắm, chỉ có bảy tám cô gái nhỏ, trên người cũng mang theo vết thương, hình như lúc này đang bị đánh thuốc, mỗi một người đều mơ mơ màng màng, đi bộ cũng không vững.
"Hắc Cẩu, không phải là anh Cửu không có ở đây, anh sẽ không mang hàng mới tới chứ?"
Hắc Cẩu uống một ly rượu, rất là không vui nói "Cậu, xem cậu đang nói gì vậy, tôi Hắc Cẩu là người như vậy sao? anh Cửu tin cậu, tôi cũng coi cậu như anh em, gần đây quá gấp, không biết nhà nào đang tìm kiếm ai, hai nhà hắc bạch đều tìm người, nên cũng ảnh hưởng đến nguồn cung cấp bên này. Chỉ là chưa tới chừng mười ngày, phía nam có thể đưa tới một nhóm hàng nhỏ, trước cho các cậu chọn người dáng dấp dễ nuôi, còn lại thì để sau."
Thiệu Phi Phàm buồn bã, người sa cơ thất thế, sẽ bị đưa đến bên kia sợ là sẽ bị băm tay chặt chân, vứt trên đường xin cơm. Đám người này, cũng nên xuống địa ngục đi. Anh Nắm tay nhỏ bé của Thượng Tâm, loay hoay tay của cô" Thiếu gia nhà họ Thần một ngày trước cũng tới đây tìm người, hình như người phụ nữ của Thần thiếu mất tích thì phải, không biết làm cái gì, lật cả Thành phố G để tìm."
Hắc Cẩu vừa nghe "Không trách được, có thể làm lớn như vậy trừ nhà họ Thần, chắc không có người khác." Hai người lại nói chút chuyện, khi Thiệu Phi Phàm cảm thấy Thượng Tâm chờ lâu, Hắc Cẩu mới vòng vo chánh đề " Ngày mai anh Cửu quay về, đồng thời đi cả đường thủy và đường bộ, Lý Lan đi đường thủy, cậu nhận đường bộ, hàng đến lập tức nhận, không được chậm trễ."
"Bây giờ đang có sóng gió, nếu lần này. . . . . ."
Hắc Cẩu hừ một tiếng, hạ thấp giọng nói "Có biến lập tức rút lui, không để lại bất cứ dấu vết nào." Tiếng chuông điện thoại đồng thời reo lên"Thông qua lời nói, lập tức hủy."
Thiệu Phi Phàm gật đầu, thu hồi điện thoại di động, nâng ly rượu lên cụng ly, trong đôi mắt lóe sáng, lần này, ai cũng đừng nghĩ chạy thoát.
Hắc Cẩu vừa đi, Thiệu Phi Phàm cùng Lý Lan thương lượng việc nhận hàng xong, an bài phương thức liên lạc mới của mình rồi trở về phòng, từ nay trở đi liền nhận hàng, ngày mai anh phải truyền tin tức ra ngoài, để cho Cảnh Đội đầy đủ thời gian bố trí.
Trở về phòng, Thượng Tâm ôm chăn ngồi trên giường chờ anh, anh đẩy cửa vào, tiểu nha đầu liền nhảy xuống giường, "Như thế nào?"
Xoa xoa đầu cô, ngồi vào trên giường, "Không tới hai ngày nữa là cô có thể về nhà."
"Nhanh như vậy?"
"Thượng Tâm, cô đi theo tôi." Thiệu Phi Phàm kéo cô tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra để cho cô nhìn xuống, ở ngoài không còn gì khác chỉ là không gian rộng lớn.
"Sao vậy?" Cô tràn đầy nghi ngờ hỏi.
Thiệu Phi Phàm chỉ một nơi"Nếu gặp nguy hiểm liền trốn vào nơi này." Theo bên trái tôi vừa chỉ "Nhìn thấy cái sợi dây kia rồi chứ?" Thượng Tâm gật đầu, anh nói tiếp: " sợi dây đã buộc chặt ở trên rồi, cô có thể trượt xuống theo sợi dây, lầu dưới là mái che nắng, có vải bạt dầy cô ngã xuống tuyệt đối không có vấn đề gì. Theo ngỏ hẻm này chạy đi đến một tiệm thuốc, cô chỉ cần nói cho nhân viên của tiệm thuốc ‘ giọt nước ’ bọn họ sẽ cứu cô."
Thượng Tâm ghi nhớ, mắt to mang theo vẻ khẩn trương "Sẽ gặp nguy hiểm thật sao?"
"Đúng." Chuyện sống ૮ɦếƭ, anh không thể lừa cô "Ngày mai tôi sẽ đi đón hàng, chỉ cần tôi vừa rời đi, cô lập tức khóa trái cửa phòng lại, hơn nữa phải gọi điện thoại cho người nhà để bọn họ tới cứu cô. Nếu như, không đợi kịp, cô liền theo lời tôi vừa nói mà chạy trốn rời đi."
"Anh không mang tôi đi nhận hàng sao?"
"Nơi đó còn nguy hiểm hơn nơi này, cô không cần quá lo lắng, tôi chỉ sợ Lý Lan sinh nghi xuống tay với cô, tất cả chuẩn bị để phòng ngừa‘ ngộ nhỡ ’." Thiệu Phi Phàm trấn an xoa xoa tóc của cô "Thượng Tâm, cô tin tôi sao?"
"Tin!" Thượng Tâm không chút do dự gật đầu.
Giờ phút này Thiệu Phi Phàm cảm thấy rất may mắn, vì cô là một người đơn thuần có chút ngu xuẩn, có thể dễ dàng tin tưởng lời anh nói."Nếu tin tôi, cứ dựa theo tôi nói mà làm, vụ án được phá, cô nhất định sẽ được khen thưởng."
"Tôi không muốn được khen thưởng, tôi chỉ muốn anh bình an trở về, Thiệu Phi Phàm, anh sẽ bình an trở về sao?" Mấy ngày nay, người duy nhất để cho cô có cảm giác an toàn là anh, cô hi vọng anh cũng bình an, mặc kệ anh đã từng làm gì với cô.
"Đúng." Thiệu Phi Phàm dùng sức gật đầu, một tiếng bảo đảm này không biết là nói với cô, hay là nói với chính mình. Anh ôm cả người cô lên giường "Hãy ngủ một giấc, chờ qua ngày mai, cơn ác mộng của cô liền kết thúc." Cơn ác mộng của anh cũng sẽ kết thúc.
"Ừ." Thượng Tâm dán sát vào anh nằm xuống, nhắm hai mắt lại rồi hỏi: "Thiệu Phi Phàm, anh còn chưa có nói cho tôi biết, làm sao anh biết tôi là Thượng Tâm."
Thiệu Phi Phàm hơi cong khóe môi, nhớ lại một màn trước kia, tâm tình trở nên tốt hơn nhiều. Khi đó, cô còn là một đứa trẻ, có hai cái bím tóc, tay đang cầm một khối bánh ngọt, khóc lem hết cả mặt.
Một năm kia, anh hai mươi tuổi, là ngày đại thọ 70 của cha anh. Bị mấy binh lính đè ép vào cửa nhà, anh cười lạnh nhìn mấy người xã giao trong đó, khinh thường trốn được vào vườn hoa, cũng là trong vườn hoa, liền nhìn thấy Thượng Tâm khóc đến rối tinh rối mù.
"Em gái, em khóc cái gì?" Anh khó có được kiên nhẫn hỏi cô, nhưng cô chính là không ngừng khóc, anh bất đắc dĩ thở dài, lôi kéo cô ngồi vào một bên trên ghế mây, đem bánh ngọt trong tay cô ném mất, nhưng bánh ngọt mới ném, thì mấy tiểu tử không khác Thượng Tâm nhiều lắm đi qua, không nói lời gì ném cục đá vào anh, kêu to"Ngươi dám làm Tâm Tâm nhà tôi khóc, xem tôi sửa chữa anh như thế nào."
Thiệu Phi Phàm đối với chuyện này đúng là bất đắc dĩ, ở trong doanh trại luyện tập hai năm, chính anh đã dạy dỗ những tiểu quỷ này, hai ba lần liền đem mấy tiểu quỷ la hét đè xuống đất, tiểu nha đầu trên ghế mây xem đến mắt choáng váng, sờ sờ nước mắt, không khóc lóc nữa rồi, nhảy xuống ghế, vỗ tay kêu: " anh, anh rất lợi hại!"
Tiểu cô nương không che giấu sùng bái, làm cho anh đỏ mặt một cái, tiểu quỷ ở dưới tay anh oa kêu to "anh bắt nạt trẻ em, không biết xấu hổ."
Thiệu Phi Phàm nhấc chân đá "Câm miệng, nếu không tôi sẽ đem tất cả các ngươi vứt xuống hồ." Tiểu quỷ nhìn anh như hung thần ác sát, cũng không dám kêu gào.
Lúc này, hai vị ông nội đã chạy tới, một vị là cha anh, một vị khác chính là thủ trưởng quân khu Thành phố G .
"Phi Phàm, ngươi đang làm cái gì đây?" Thiệu lão gia nhíu mày nhìn anh. Thiệu Phi Phàm thả mấy tiểu quỷ, vỗ vỗ tay, cà lơ phất phơ mà nói "Không có làm cái gì."
Thượng thủ trưởng hướng tiểu cô nương bên cạnh anh ngoắc ngoắc tay "Thiệu lão, vị này chính là cháu trai của ông."
"Thiệu Phi Phàm, Phi Phàm, còn không chào hỏi chú Thượng."
Thiệu Phi Phàm nhìn về phía ông Thượng, làm một tiêu chuẩn chào quân lễ " Chào thủ trưởng Thượng."
Thiệu lão gia thở dài, Thượng lão gia lại cười, vỗ vỗ cháu giá của mình "Tâm Tâm, gọi anh."
Thượng Tâm nháy mắt mấy cái, rất quy củ hô một tiếng, "Anh khỏe." Tiếp theo cười tự giới thiệu mình "Tôi tên là Thượng Tâm."
Thượng Tâm? Thiệu Phi Phàm khó hiểu, đây là người nào đặt tên, thật xúi quẩy.
. . . . . .
"Anh là cháu trai của ông Thiệu, là người rất lợi hại năm đó?" Thượng Tâm nghe Thiệu Phi Phàm nói, mắt càng trừng càng lớn, không giấu được kinh ngạc.
Thiệu Phi Phàm cười cười "Cô vài năm cũng không thay đổi, tôi còn nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn liền nhận ra cô."
"Vậy tại sao anh không nói ngay cho tôi biết chứ?"
"Nếu không phải không còn cách nào khác, tôi sẽ không để lộ thân phận, cho nên lúc mới bắt đầu tôi chỉ có thể làm như vậy đối với cô, nhưng thật ra là đang bảo vệ cô."
Thượng Tâm cắn miệng không nói gì nữa, Thiệu Phi Phàm cho là cô mệt, cũng không nói nữa, kéo chăn cho cô, hai mắt nhắm nghiền lại. Nhưng Thượng Tâm vẫn mở to mắt, thật ra thì, cô muốn hỏi, giữa bọn họ xảy ra loại chuyện đó cũng là bảo vệ cô sao?
Thiệu Phi Phàm là người đấy, nếu ông nội biết những chuyện này, sẽ đối phó với Thiệu Phi Phàm như thế nào đây?
Không được, cô không thể nói, như thế nào cũng không thể nói ra.
"Thiệu Phi Phàm, nếu như chúng ta bình an ra ngoài, tôi liền quên hết tất cả những gì xảy ra ở đây, không oán hận, không trách cứ, cho nên, anh cũng không cần cảm thấy áy náy hoặc là xin lỗi." Thượng Tâm nhỏ giọng nói, nói xong liền nhắm mắt, "Ngủ ngon."
Tay nhỏ bé của cô rất tự nhiên leo lên иgự¢ của anh, vân vê núm nhỏ trên đó.
Thiệu Phi Phàm không lên tiếng thở dài, hiểu lầm này, thôi chờ sau khi ra ngoài sẽ giải thích cho cô.
Ngủ ngon, Thượng Tâm.
Ngày thứ hai, LOVE hoạt động trở lại như trước. Buổi sáng, các tiểu thư đều ngủ ở đây, chỉ có nhân viên phục vụ làm quét dọn xong buổi tối về, sáng quay lại bắt đầu công việc.
Thiệu Phi Phàm cùng Thượng Tâm xuống lầu, rồi bảo nhân viên phục vụ làm hai tô mì, hai người cũng không lên lầu, ăn luôn ở bên quầy bar. Ăn được gần nửa chén, Thượng Tâm không ăn nữa, Thiệu Phi Phàm nhíu mày nhưng cũng không nói gì, đem phần cô ăn còn, đem vào trong chén mình, rồi ăn sạch sẽ.
Ăn xong rồi, vừa quay đầu lại, anh đã phát hiện cô gái bên cạnh mình đang nhìn chằm chằm đồ ăn vặt của nhân viên phục vụ, ánh mắt tỏa sáng. Anh gõ gõ đầu cô nói "Thế nào? Muốn ăn?"
Thượng Tâm quẫn bách mặt đỏ lên, nhưng rồi cũng gật đầu, trên mặt mang theo một tia uất ức. Nhớ trước kia, cô cũng sẽ không đem những món ăn này để ở trong mắt, chỉ cần cô muốn ăn gì, ông nội bà nội còn vui mừng hớn hở nâng đến trước mặt cô.
Có một lần, cô đi theo ông nội tới quân khu, mọi người trong quân khu liền dừng bữa ăn để hoan nghênh thủ trưởng, Thượng Tâm chưa từng ăn cơm như vậy. Cô thích thú nhìn, một người ăn hết một chén cháo to. Trở về nhà, cô nói với ông nội, ngày thứ hai người giúp việc trong nhà cũng làm giống như vậy, chỉ là trong nhà làm, mùi vị không giống như vậy, Thượng Tâm kén ăn, ăn một miếng liền thôi, cô rất yếu ớt nói"Vị không giống" Thủ trưởng Thượng thấy cháu gái nói mùi vị không giống, ông liền phê bình đầu bếp, phê bình xong rồi, lại cho Đại Sư Phụ ở quân khu làm thức ăn cho Thương Tâm.
Chuyện này, Thượng Tâm bị mẹ mình mắng cho một trận, nói cô không hiểu chuyện. Không biết, căn bản không phải cô không hiểu chuyện, đó là ông nội cưng chiều cháu gái. Ở Nhà họ Thượng "Nam hài nghèo nuôi, cô gái phú dưỡng"( “Cậu bé cùng dưỡng, cô gái phú dưỡng”, mình không hiểu câu này lên google dịch thì nó ra thế này) là sự thể hiện đầy đủ.
Thượng Tâm càng nghĩ trong lòng càng nhớ nhà, hốc mắt từ từ liền chứa đầy lệ. Thiệu Phi Phàm biết nhất định là cô đang nhớ nhà, anh liền ôm cô vào lòng, kì thực là anh đang dán lỗ tai nhắc nhở cô không thể khóc. Thượng Tâm ở trong иgự¢ anh cọ cố nén nước mắt, khi ngửa đầu lên, mặt mày cô đã tươi cười, che giấu cực tốt.
Thiệu Phi Phàm thở nhẹ một hơi, gõ gõ quầy rượu "Đem đồ ăn vặt, mứt hoa quả mỗi loại một ít đưa lên trên lầu."
"Yes Sir, anh Phàm." Nhân viên phục vụ cười rồi nháy mắt ra hiệu, Thượng Tâm le lưỡi rồi vùi đầu trong иgự¢ anh, chọc cho Thiệu Phi Phàm cười lớn. Ngay sau đó anh móc tờ 100 nguyên tiền mặt đưa cho nhân viên phục vụ "Đi sang tiệm thuốc bên kia, mua cho tôi đồ như lần trước."
Nhân viên phục vụ cười càng mập mờ, đáp một tiếng rồi cởi tạp dề liền đi ra khỏi quán.
Thiệu Phi Phàm ôm Thượng trong lòng, vừa vào phòng, anh liền chạy nhanh đến bên cửa sổ, nhìn nhân viên phục vụ vào tiệm thuốc, chốc lát lại ra ngoài, thì trong lòng mới thở dài một hơi. Thượng Tâm không biết tiền mặt kia là để đem tin tức ra ngoài, chỉ là cô nhìn anh đang lo lắng, thân thể căng thẳng nên cảm giác thấy có cái gì không đúng, lại nhìn anh đang nhìn chằm chằm tiệm thuốc, cô đã đoán được năm sáu phân. Tay nhỏ bé của cô bắt lấy cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ căng thẳng cũng nghiêm túc theo.
Cho đến khi nhân viên phục vụ biến mất sau cửa sổ, Thiệu Phi Phàm mới xoay người kéo cô ngồi xuống, ý bảo cô điều chỉnh vẻ mặt của mình.
Bên kia, nhân viên phục vụ vừa về tới quầy rượu, liền bị Lý Lan chặn lại, "Mua cái gì?"
"Thuốc của anh Phàm." Nói qua rồi đem đồ vật đưa tới.
Lý Lan nhíu mày mở túi ra, một hộp Tђยốς tгáภђ tђคเ, ba hộp bao cao su, cũng không có cái gì khác thường. Cô ta hừ lạnh một tiếng, không biết châm chọc hay là đùa cợt "Dùng nhiều như vậy, trái lại rất là chuyên cần." Nói xong, đem túi ném trả cho phục vụ.
Phục vụ nhìn sắc mặt của Lý Lan không tốt, cũng không dám nói gì, liền chuẩn bị mấy thứ quà vặt bưng lên trên lầu.
Thiệu Phi Phàm nhận lấy túi thuốc, sau đó liền vứt vào trong phòng tắm, còn một chút quà ăn vặt thì đưa cho Thượng Tâm, Thượng Tâm vẫn là đơn thuần, đem khoai tây chiên lên nhai, rồi bóc một quả ô liu nhét vào trong miệng Thiệu Phi Phàm.
Thiệu Phi Phàm bị chua nhíu mày, liền nhổ ra, mắng một câu thật thô lỗ " Thứ gì vậy, thật khó ăn."
Thượng Tâm cười "Ha ha ha".
Mấy ngày nay, lần đầu tiên cô cười như vậy, cười xong rồi, Thượng Tâm vừa nghĩ đến ngày mai, lại không khỏi lo lắng và khẩn trương, nhưng cái loại ý thức trách nhiệm trong lòng làm cho cô có lòng tin kiên định."Thiệu Phi Phàm, ông nội tôi là thủ trưởng."Thiệu Phi Phàm gật đầu, biết cô không phải khoe khoang gia thế, là để cho mình khuyến khích, bởi vì ông nội cô là thủ trưởng, cô làm cháu gái thủ trưởng, cô cũng không thể mặc kệ người khác như vậy.
Thượng Tâm xác thực không có làm cho ông nội mất mặt. ngày ấy khi tiến hành nhiệm vụ, sáng sớm Thiệu Phi Phàm đã xuất phát rồi, trước khi đi, Thượng Tâm nhìn bên hông anh có súng, cắn răng nhảy dựng lên, nắm chặt tay của anh "Thiệu Phi Phàm, anh phải thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, phải trở lại cho tôi nhận phần thưởng."
Thiệu Phi Phàm cười cười, siết chặt chóp mũi cô "Cô, không phải nói không muốn sao?"
"Muốn, tôi đổi ý rồi, tôi rất muốn." Cô kêu la còn mang theo chút tùy hứng, nhưng lại làm cho Thiệu Phi Phàm cảm động.
Anh đứng nghiêm, rồi giơ tay lên, 4 năm rồi, trong bốn năm này lần đầu tiên anh thi hành quân lễ."Tôi dùng thân phận quân nhân cam đoan với cô, tôi nhất định thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, trao phần thưởng cho đồng chí Thượng Tâm."
Tiếng nói vừa ngừng lại, anh liền ôm lấy Thượng Tâm nói "Nhớ lời tôi nói..., nửa giờ sau khi tôi cùng Lý Lan rời đi, cô lập tức làm theo lời của tôi ,gọi cho người nhà tới đón cô, bảo vệ cô an toàn, thông báo cho cảnh sát, để cho bọn họ giải cứu mấy người phụ nữ ở mật thất."
"Tôi biết rồi, nhất định tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Khuôn mặt Thượng Tâm tỏa sáng, cô vốn là có khuôn mặt mũm mĩm nhưng bởi vì lo lắng cùng sợ hãi mấy ngày nay mà thành gầy đi, giống như từ một đêm từ đứa bé cô trở thành thiếu nữ.
Thiệu Phi Phàm không lưu luyến nữa, liền xoay người ra cửa.
Thượng Tâm vẫn đưa anh xuống dưới lầu, cho đến khi anh lên xe, bảo tiểu đệ đuổi cô lên lầu, cô mới chậm rãi đi hướng thang máy lên lầu. Trở về phòng, cô lập tức khóa trái cửa lại, hơn nữa còn đem ghế sa lông tới chặn ở cửa. Nhìn đồng hồ quả quýt đếm thời gian, nửa giờ, mỗi một giây mỗi một phút đều là đau khổ.
Tám giờ 13 phút, từ lúc Thiệu Phi Phàm rời đi, đã qua hai mươi ba phút, nói cách khác chưa tới bảy phút nữa, cô có thể gọi điện thoại cho người nhà hoặc là báo cảnh sát. Thượng Tâm đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, tay nhỏ bé nắm điện thoại di động. Đây là tối hôm qua Thiệu Phi Phàm để lại cho cô.
Tám giờ 16 phút, còn có bốn phút.
Ngoài cửa đột nhiên phát ra tiếng động, hình như có người đang mở cửa, bởi vì khóa trái nên không thể mở ra, liền gõ mạnh cửa, "Mở cửa, nha đầu thối, mau đem cửa mở ra."
Thượng Tâm tâm liền sợ hãi, tay nhỏ bé run rẩy. Cô lại đẩy tủ đầu giường,. . . . . . những thứ trong phòng, toàn bộ cũng đẩy tới cửa để chặn lại. Tiếng mắng chửi bên ngoài càng lúc càng lớn, lại qua một phút, cô lại nghe thấy âm thanh đập cửa.
Thượng Tâm cầm điện thoại di động lên, thời gian như Thiệu Phi Phàm nói, nếu như cô gọi điện thoại trước thời gian, thì sẽ ảnh hưởng tới hành động bên kia của Thiệu Phi Phàm, sẽ làm cho anh gặp phải nguy hiểm, nhưng nếu lúc này cô không gọi điện thoại, chỉ sợ chính mình sẽ lâm vào nguy hiểm.
Tay nhỏ bé của cô nắm điện thoại di động, một cánh cửa gỗ, căn bản không thể bảo vệ cô được ba phút, huống chi cô gọi điện thoại ngay, người nhà cũng không thể bay tới đây ngay. Thượng Tâm nhìn cửa một chút, lại nhìn qua cửa sổ, cắn răng, đẩy ra cửa sổ rồi leo lên, độ cao bệ cửa sổ gần 1m3, đối với Thượng Tâm mà nói cô vẫn còn có chút sợ, huống chi nó lại không có hàng rào, nếu không có nhảy được, thì chính là nhảy lầu.
Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh, hình như là khóa cửa đang bị phá. Thượng Tâm nhắm hai mắt lại, muốn ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ, liền nhảy xuống, Thượng Tâm đặt chân đến vách tường, tuy nói chân có đau một chút, nhưng cũng không có ngã xuống.
Ở một cái chớp mắt trước khi cô nhảy xuống từ cửa sổ, cửa phòng cuối cùng cũng bị mở. một loạt tiếng bước chân truyền đến "Mẹ, quả thật nha đầu kia đã chạy, lục soát, vừa mới không lâu, nhất định tìm ra cô ta."
Thượng Tâm nghe âm thanh bên trong phòng dần dần nhỏ đi, bước chân nhỏ từ từ di chuyển đến bên kia, đưa tay kéo sợi dây từ lầu chót thả xuống dưới, sợi dây thuận đến vị trí lầu hai, coi như cô theo sợi dây từ lầu bốn trượt xuống, thì cũng phải từ lầu hai nhảy đến đống vải bạt.
Động tác này đối với Thiệu Phi Phàm, người đã trải qua hai năm binh lính, và trải qua bốn năm trong quân đội, dĩ nhiên là rất đơn giản, nhưng đối với Thượng Tâm đã sống an nhàn sung sướng mà nói, đây chính là nhiệm vụ không dễ dàng.
Nhưng mà lúc này, nếu cô không nhảy xuống, sớm muộn cũng sẽ bị bọn người xấu kia phát hiện, đến lúc đó cũng ૮ɦếƭ, còn không bằng nhảy xuống kiêu ngạo ૮ɦếƭ trong anh dũng. So sánh như thế, làm cho Thượng Tâm tăng thêm mấy phần dũng khí, cô nắm sợi dây rồi quấn mấy cái ở cổ tay, chân nhỏ chống đỡ vách tường, Thượng Tâm phát hiện, vách tường hình như có vài chỗ tróc ra, vừa đúng cho cô chỗ đặt chân. Cô ổn định lại tinh thần, rồi đạp mạnh chân một cái, đôi tay nắm chặt sợi dây, thận trọng buông lỏng chiều dài dây. Cho đến khi cô vững vàng chuyển đến lầu hai, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn xuống dưới, cô thật sợ hãi.
Cổ tay bị sợi dây cạo tất cả đều là vết máu, chân trái cũng bắt đầu phải chịu lực, chỉ là lúc Thượng Tâm luôn nhìn xuống tim còn đập rộn lên, lều màu xanh này thật sự có thể tiếp được cô sao?
Chỉ là, thực tế rõ ràng không cho cô thời gian để suy nghĩ, người tìm kiếm cô ở lầu chót đang ngó nghiêng xuống phía dưới, khi nhìn thấy Thượng Tâm nhảy, liền hét lớn một tiếng "Nha đầu kia ở chỗ này."
Thượng Tâm hơi ngửa đầu, bị kêu nên khẩn trương, cô nhẹ buông tay ra, cả người liền rớt xuống."A. . . . . ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc