Sau khi mọi người đi khỏi, Thượng Tâm sợ hãi nhìn Thiệu Phi Phàm qua khe hở của chăn, lúc này cô không bị thuốc khống chế, ý thức rất thanh tỉnh, hơn nữa nhiều ngày bị đe dọa cùng đánh đập, tinh thần của cô xuống dốc trầm trọng.
Thiệu Phi Phàm biết cô bị dọa, ngồi vào bên giường lại gần cô, cô lại càng lui ra phía sau."Lại đây." Giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
Thượng Tâm không phản ứng, cắn môi dưới lại dịch xa hơn.
Cánh tay Thiệu Phi Phàm duỗi ra đem cô ôm vào trong lòng, cách lớp chăn ôm lấy eo của cô, giọng nói uy Hi*p "Không muốn bị đánh, không muốn bị đưa đi tiếp khách cô phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, có biết hay không?"
"Biết." vì khóc nên cổ họng cô vẫn run run, cô thật sự bị dọa cho hoảng sợ, hoàn toàn khuất phục "Không cần đánh tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh nói."
"Được rồi." có được đáp án mình hài lòng, anh ôm lấy cô đi vào phòng tắm, phòng tắm đã được dọn dẹp sạch sẽ, anh đem cô bỏ vào bồn tắm, thử nước đủ ấm rồi mở vòi hoa sen. Thiệu Phi Phàm không mang theo chút Dụς ∀ọηg giúp cô tắm rửa sạch toàn thân, đồng thời dùng nước nóng giảm bớt đau đớn trên người cô.
Thượng Tâm dùng cánh tay để che bộ иgự¢, nước ấm làm cho thần kinh của cô được thả lỏng, cô bạo dạng đánh giá Thiệu Phi Phàm, anh thực nghiêm túc, vẻ mặt bình tĩnh làm cho người ta sợ hãi, hơn nữa dáng người anh cao lớn làm cho cô có cảm giác áp bách.
Thiệu Phi Phàm ôm Thượng Tâm đứng lên, nhưng chỉ cần anh buông lỏng tay, thì chân Thượng Tâm như không có xương mềm nhũn xuống, anh hừ một tiếng ra lệnh, "Đứng cho vững."
Thượng Tâm nức nở, ủy khuất nói "Tôi không đứng được." môi cô mím lại, chỉ e rằng anh nói cái gì, lập tức sẽ khóc mất.
Thiệu Phi Phàm không còn cách nào, đành phải cho cô tựa vào иgự¢ mình, dùng vòi hoa sen tắm cho cô một lượt, rồi mới tắt vòi sen, sau đó ôm cô trở lại phòng ngủ.
Quấn khăn tắm lớn vào người cô, lấy máy sấy, sấy tóc, lại thay quần áo sạch sẽ giúp cô, toàn bộ quá trình Thượng Tâm như một đứa trẻ nghe lời, bảo cô nâng cánh tay liền nâng cánh tay, bảo cô dơ chân liền dơ chân.
Đem cô tắm rửa sạch sẽ, Thiệu Phi Phàm cuộn ga giường cùng vỏ chăn cũ bỏ đi rồi đổi cái mới, đổi mới xong anh ôm Thượng Tâm nằm xuống giường, lại thấy cô trừng mắt nhìn mình chằm chằm, đưa tay xoa tóc của cô nói, "Đói bụng không?"
Thượng Tâm luôn trong trạng thái sợ hãi, anh không nói cô thật không có cảm giác đói khát, nhưng giờ nhắc tới, Thượng Tâm nhất thời cảm thấy dạ dày trống rỗng đến phát đau, tâm cũng hốt hoảng. Cô thành thật gật đầu.
Thiệu Phi Phàm chỉ nói một chữ "Chờ" liền ra khỏi phòng, chốc lát sau đã bưng một tô mì nóng đến, "Cô đã hơn ba mươi giờ chưa ăn gì, nên ăn chậm một chút."
Thượng Tâm không có để ý nhiều như vậy, bưng mỳ sợi lên ăn vội vàng, ăn hơn nửa bát, dạ dày không trống rỗng nữa, mới thả chậm tốc độ. Đây là tô Mì rất bình thường, nếu là trước kia, thì Thượng Tâm sẽ không muốn ăn, nhưng lúc này, lại cảm thấy hương vị này còn ngon hơn so với món do đầu bếp trong nhà làm.
Ăn no, cả người cũng tỉnh táo hơn, cô buông chén canh, đứng ở bên cạnh bàn không biết làm sao, tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy bát.
Thiệu Phi Phàm nhìn cô bất động không dám lên tiếng đang chờ anh ra lệnh, giống như sủng vật chờ đợi chủ nhân phân phó, bởi vì sợ hãi mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Bát đũa cứ để ở trên bàn là được."
Thượng Tâm buông bát đũa, bước chân di chuyển đến hướng bên cạnh Thiệu Phi Phàm bảo, dừng lại ở trước mặt anh. Thiệu Phi Phàm đưa tay muốn cô đến bên cạnh mình, cô chỉ cúi đầu suy nghĩ một chút rồi ngồi lên đùi anh, cúi đầu, hai tay bắt lấy nhau.
Thiệu Phi Phàm thấy cô nghe lời như vậy, thoáng an tâm, ít nhất anh có thể cho cô an toàn, bất quá vẫn nên thu lưới nhanh hơn, anh không thể để Thượng Tâm gặp nguy hiểm, nếu Thượng Tâm gặp chuyện không may, anh không thể gánh vác được trách nhiệm.
"Nếu không có lệnh của tôi không được rời khỏi phòng này, trừ tôi không thể tin tưởng bất cứ ai bên ngoài, đồ ăn, nước uống cũng không thể tùy tiện ᴆụng vào, quên đi thân phận trước kia của cô, nếu có nguy hiểm thì nói với bọn họ cô là người của tôi."
Thượng Tâm mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt to mê hoặc. Anh muốn bảo vệ cô sao? —— nói cô là người của anh sao? Thượng Tâm từng có một thời gian mê xem phim điện ảnh Young and Dangerous, cả ngày chỉ ở nhà xem, khi đó cô từng ảo tưởng có một ngày Thần Tri Thư cũng sẽ mang cô về nhà họ Thần nói "Đây là người phụ nữ của tôi ", nhưng sau khi nói cho Thần Tri Thư biết, anh lại cười nhạo cô, vì thế cô còn giận giữ náo loạn vài ngày.
Nhưng giờ phút này, cô được xưng là phụ nữ của người khác, trong lòng không có vui mừng hay kích động, chỉ có một loại là đau. Hốc mắt cô đỏ lên, cô lớn mật, dùng tay nhỏ bé giật nhẹ tay áo của anh, "Chỉ cần tôi nghe lời anh nói, người khác sẽ không làm tổn thương tôi đúng không?"
Trong mắt Thiệu Phi Phàm lóe sáng, nhìn vào đoi mắt còn mang hơi nước của cô liền gật đầu, như thể khẳng định cho cô biết. Tay anh tiếp tục giữ cằm của cô, làm cho cô nhìn thẳng vào anh, " Từ nay về sau cô là là người của tôi, trừ tôi ra bất luận kẻ nào cũng không thể chạm vào cô, nhưng đừng khiêu chiến kiên nhẫn của tôi, cũng đừng có ý đồ chọc giận tôi, hậu quả cô không thể gánh vác được đâu."
Thân thể Thượng Tâm run lên, tay nhỏ bé bỗng nhiên buông ra, trong ánh mắt toàn là sợ hãi, cô cắn răng nói, "Thả tôi đi không được sao? Mẹ tôi có thể cho các anh rất nhiều tiền, rất nhiều tiền, tôi có thể bảo mẹ tôi không báo cảnh sát, thật sự, tôi bảo đảm." Cô giơ một bàn tay lên thề.
Tay Thiệu Phi Phàm dùng sức nắm cằm của cô, "Tôi vừa nói qua cô đã quên rồi sao? Cô phải quên đi thân phận của mình, nếu cô còn nhắc lại người nhà cô hoặc là muốn chạy trốn, tôi sẽ đem cô giao cho Lý Lan."
Nghe thấy hai chữ "Lý Lan " khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Tâm liền biến sắc, bối rối lắc đầu, "Tôi không nói, không bao giờ nói nữa." Buổi sáng Thượng Tâm vừa mới bị đánh, cô không quên Lý Lan nói muốn đem cô đi tiếp khách.
"Thế này mới ngoan." Anh xoa đầu cô giống như là trấn an, rồi để cô xuống."Lát nữa sẽ có người đem quần áo cho cô, chính cô mang nó cất vào tủ quần áo, xong thì phải đi ngủ một giấc, buổi tối cô phải đi theo tôi tới một nơi, nói chuyện làm ăn, làm như thế nào đến lúc đó tôi sẽ dạy cô."
Thượng Tâm gật đầu, nhìn Thiệu Phi Phàm ra ngoài, trong lòng lại càng thêm sợ hãi. Cô đem ghế ra để chặn cửa, sau đó cuộn mình lại trên ghế, tay ôm lấy đầu gối.
Thiệu Phi Phàm chủ yếu là lo cho Thượng Tâm, còn quan trọng hơn là việc mình phải làm, hôm nay có vụ mua bán lớn, anh mang Thượng Tâm đi theo, đến nơi buôn bán các cô gái, người mua là khách quen của LOVE, chỉ là giao hàng rồi lấy tiền cũng không cần lộ diện. Việc này trước giờ đều là Lý Lan phụ trách, Thiệu Phi Phàm muốn tham dự vài lần đều bị Lý Lan cản trở, hôm nay anh Cửu mở miệng, nói là muốn cho anh bắt đầu học, về sau chính anh phải làm tuyến quốc tế.
Thiệu Phi Phàm vui mừng, trong lòng lại không ngừng mắng anh ta, còn tuyến quốc tế, anh ta không sợ bị báo ứng sao.
Tạm thời không nói đến báo ứng, Thiệu Phi Phàm cẩn thận đem tin tức truyền ra ngoài, không thể để cho nhiều cô gái bị bán đi như vậy được, anh phải cứu họ. Thiệu Phi Phàm đến quầy quán bar, lấy tiền đưa cho một nhân viên quầy bar đang dọn dẹp, "Lynda, cô đi sang bên phố mua giúp tôi hộp thuốc."
"Thuốc gì?"
Thiệu Phi Phàm nói tên Tђยốς tгáภђ tђคเ, Lynda cười cười hiểu rõ, trả lại tiền mà Thiệu Phi Phàm vừa đưa tới.
"Một hộp thuốc cần gì nhiều tiền như vậy, anh đừng xem thường tôi." Lynda cởi tạp dề ra khỏi quầy bar, nhưng Thiệu Phi Phàm lại kiên quyết đem tiền đưa cho cô, "Cứ dùng cái này mua, thuận tiện mua cho tôi mấy hộp áo mưa luôn."
Lần đầu Lynda gặp anh quẫn bách như vậy, trong lòng cười thầm, trên mặt vẫn một mực cung kính tiếp nhận tiền, đi ra ngoài quán bar. Mười phút sau, cô trở lại mang theo thuốc đã mua, bỏ vào trong lòng иgự¢ của anh, "Viên bi, quả vị, xoắn ốc còn có màu đen, nghe nói cô gái kia còn nhỏ, anh nên kiềm chế chút."
Thiệu Phi Phàm nghiêm mặt, nếu không phải vừa mới nhờ vả cô, thì đã gõ vào trán cô một cái rồi, "Nên làm gì thì đi làm đi."
"Phàm, anh qua cầu rút ván!"
Không để ý tới lời nói của Lynda, Thiệu Phi Phàm mang theo thuốc lên trên lầu, khoé miệng giống như có một chút ý cười.
Một giờ sau, trong tay phó cục trưởng Lý Vĩnh Cửu nắm một tờ giấy cũ là tờ tiền mặt một trăm, anh dùng dụng cụ quét trên mặt tiền, ở chỗ góc trên bên trái tiền mặt có hình dạng một giọt nước không rõ, đầu giọt nước chỉ phương hướng mười hai giờ.
Lý Vĩnh Cửu nhướng mày, đem tiền mặt bỏ vào tủ sắt, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại gọi đến đại đội hình cảnh thứ nhất, "Toàn đội chuẩn bị, chờ mệnh lệnh."
Khi Thiệu Phi Phàm dẫn Thượng Tâm đến, thì anh Cửu đang ôm một cô gái nói chuyện cùng một người đàn ông xa lạ, Lý Lan ngồi bên cạnh coi như không có chuyện gì tự rót rượu uống một mình.
"Anh Cửu." Thiệu Phi Phàm chào một tiếng, rồi dẫn Thượng Tâm đến bên người "Gọi anh Cửu."
Thượng Tâm giữ lấy ống tay áo của anh run rẩy gọi một tiếng, anh Cửu nghe xong liền vỗ tay cười “Phàm, lại đây ngồi. Mới một ngày mà cậu đã đem cô gái này thu phục, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi, không nghĩ tới cậu còn giỏi hơn tiểu Lan."
Thiệu Phi Phàm cười nói "anh Cửu quá khen rồi."
Anh Cửu vẫy tay ý bảo anh ngồi xuống, rồi cho cô gái ở bên cạnh đi ra ngoài, sau đó ôm lấy Lý Lan nói "Phàm, đây là anh Sơn, chính là người mà cậu vẫn muốn gặp."
Thiệu Phi Phàm kiềm chế kích động ở trong lòng, khuôn mặt anh không chút cảm xúc bắt tay cùng anh ta, rồi mời rượu, sau đó bàn luận công việc cùng anh ta.
Anh ta liếc mắt nhìn Thượng Tâm ở bên cạnh, trong ánh mắt đều là tìm tòi nghiên cứu cùng hứng thú khiến cả người Thượng Tâm căng thẳng, cô phụ thuộc vào Thiệu Phi Phàm, tuy nói Thiệu Phi Phàm cũng là xa lạ đối với cô, thậm chí còn ૮ưỡɳɠ éρ cô, nhưng so với những người khác, thì Thiệu Phi Phàm lại tương đối an toàn hơn.
Thiệu Phi Phàm cảm giác được Thượng Tâm sợ hãi, đưa tay ra đem cô ôm vào trong иgự¢, uống một ngụm rượu rồi quay đầu lại đút cho cô uống, Thượng Tâm hoảng sợ không phản ứng kịp nên bị sặc, cô lấy tay ôm иgự¢ mình rồi không ngừng ho khan, làm cho đàn ông trong phòng đều nở nụ cười.
"Tửu lượng yếu như vậy phải luyện, làm phụ nữ của Phàm thì không thể không biết uống rượu được." Anh Cửu nâng chén lên, Lý Lan ngửa đầu liền uống cạn. Cô gái ở bên người anh Sơn, cũng lập tức uống hết .
Thiệu Phi Phàm nâng ly rượu tới bên miệng Thượng Tâm, con mắt Thượng Tâm hơi chuyển động, như muốn né tránh, lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Thiệu Phi Phàm, liền cầm lấy cái ly, hai nhắm mắt lại rồi uống cạn. Cô cảm giác cổ họng cay nồng, cô không ngừng ho khan, làm cả khuôn mặt cũng ửng hồng.
Thiệu Phi Phàm vỗ lưng cho cô, "Để anh Sơn, anh Cửu chê cười rồi, cô ấy còn nhỏ tuổi, lần sau sẽ để cô ấy uống cùng hai anh."
Lúc này Anh Sơn cũng hiểu được, cô gái này không giống những cô gái ở đây mà là bạn gái của Phàm, anh ta thu hồi lại ánh mắt hứng thú ở trên người Thượng Tâm, quay lại cô gái bên người, nắm bả vai cô gái bàn tay theo áo đi xuống иgự¢ cô ta, không kiêng dè gì mà làm càn trước mặt mọi người, cô gái kia nũng nịu kêu"Đau", nhưng bàn tay lại đang vẽ loạn ở trên иgự¢ anh ta.
Thượng Tâm ho xong rồi, Thiệu Phi Phàm lấy cục đá lạnh cho vào miệng cô, sau đó anh ôm cô giống như ôm đứa trẻ đem cô vây ở trong lòng, đầu tựa vào gáy cô nhìn như vô cùng thân thiết, nhưng thật ra là đang nhỏ giọng cảnh cáo cô, để cô ngoan ngoãn tựa ở trong иgự¢ của anh, không nên nhìn lung tung.
Nếu cô mà bị anh ta nhìn trúng, anh cũng không cứu được cô.
Nhưng may mắn, rất nhanh anh ta đã bị cô gái bên người lấy lòng, chỉ mười mấy phút đồng hồ, quần áo cô gái đã bị anh ta cởi gần hết. Khi Thiệu Phi Phàm tiến vào thì việc buôn bán đã đàm phán xong xuôi, lúc này chỉ cần làm anh ta vui vẻ là được.
Mắt thấy hai người này sắp làm chuyện gì, anh Cửu ra hiệu cho Thiệu Phi Phàm, vỗ vai Lý Lan ý bảo cô ta đem Thượng Tâm cùng ô gái kia ra ngoài trước. Lý Lan nghe lời, mang hai người ra ngoài, cô gái kia vừa cầm quần áo, vừa nháy mắt nói "anh Sơn, em sang phòng bên chờ anh nhé."
Anh Sơn nắm bộ иgự¢ cô gái một cái rồi mới thả cô ta rời đi.
Thượng Tâm lo lắng nhìn Thiệu Phi Phàm rồi đi theo Lý Lan ra ngoài.
Phụ nữ đã ra ngoài hết, đàn ông liền nói chuyện chính sự. Anh Cửu chỉ Thiệu Phi Phàm "anh Sơn, mấy ngày nữa con tôi muốn đến ZNV\', trong khoảng thời gian tôi không có ở đây nguồn cung cấp đều giao cho Phàm và tiểu Lan, giá vẫn do tiểu Lan phụ trách, nguồn cung cấp thì giao cho Phàm."
"Anh Cửu muốn mua bán lớn sao." Buôn bán ở ZNV\' càng phát triển mạnh hơn ở trong nước.
Anh Cửu cười cười "ZNV\' là một nhóm hàng quốc tế, nhóm hàng này sẽ kiếm được rất nhiều tiền, đến lúc đó không thể thiếu phần của anh được."
"Anh Cửu nói hay lắm, tiền thì cùng nhau kiếm. " anh Sơn rất sảng khoái nâng chén lên"Lần trước đi buôn bán ở Hongkong, nhóm người bên Hongkong rất hài lòng với lô hàng đó, tôi thấy nhóm hàng này cũng không tồi, ở đây ít người làm trong lĩnh vực này, sau này chúng ta sẽ gia tăng nguồn cung cấp."
Lòng người thật đáng sợ, hơn hai mươi cô gái còn chê ít, nên đánh ૮ɦếƭ đám người buôn lậu kia. Thiệu Phi Phàm nhẫn nhịn tay nắm chặt ly rượu, trên khuôn mặt vẫn mang theo chút ý cười xã giao. Anh liếc nhìn đồng hồ quả quýt trên ghế, mười giờ ba mươi phút, còn nửa giờ mới tới thời gian hành động.
Anh cố tìm đề tài nói chuyện để kéo dài thêm thời gian, bởi vì lúc anh vừa đến các cô gái đã được đưa đến, mà anh Sơn lại ở chỗ này qua đêm, ngày thứ hai mới rời đi, làm như khách tới chơi bình thường.
Nhìn anh ta như muốn lên lầu, anh lại nâng chén lên lần nữa, Thiệu Phi Phàm nhìn đồng hồ, còn 10 phút.
"Anh Sơn, về sau còn nhờ anh giúp đỡ nhiều hơn, tôi mời anh một ly nữa." Nói xong ngửa cổ lên uống cạn ly.
Anh Cửu cũng uống một ly, thấy anh còn muốn nâng chén, liền nói, "Sau này vẫn còn cơ hội gặp mặt, Phàm cậu đi đưa hàng, cũng để anh Sơn đi nghỉ ngơi."
Thiệu Phi Phàm không thể từ chối, vỗ vỗ ót, cười nói "Xem tôi đây thật vô ý, đã làm chậm trễ đêm xuân của anh Sơn rồi, nên phạt nên phạt. Để tôi đưa một cô gái lên cho anh, làm cho anh một đêm thật vui vẻ."
Anh Sơn rất vui mừng với đề nghị này, ánh mắt liền sáng lên. Thiệu Phi Phàm lập tức đứng dậy "anh Sơn lên lầu trước đi, tôi sẽ bảo Lý Lan chọn một người tốt nhất đưa lên cho anh."
Mười giờ năm mươi lăm phút, Thiệu Phi Phàm đẩy cửa phòng ra, nhưng còn chưa bước ra ngoài, a Đinh đã chạy vào báo"anh Cửu, cảnh sát sắp tới."
"Cái gì?" anh Cửu rất kinh ngạc, nhưng lập tức bình tĩnh lại"Phàm cậu đưa anh Sơn lên lầu trước."
"Vâng" Thiệu Phi Phàm hộ tống anh Sơn lên lầu, chân mày cũng nhíu chặt, phó cục không thể nào để lộ tin tức, nhưng bên này làm sao biết được tin tức? Chẳng lẽ trong cục có nội gián? Nếu như vậy thì khó có thể thành công rồi.
Bên này Thiệu Phi Phàm rối rắm, bên kia còi cảnh sát đã vang lên, nhưng chỉ chênh lệch gần 2 phút, đợt còi cảnh sát thứ hai lại vang lên, chỉ là lần này, hàng vận chuyển ở nhà xe đã nhanh chóng được di rời đi.
Thiệu Phi Phàm đứng ở lối đi nhỏ trên lầu 4 nhìn xuống, tâm tư rất phức tạp, hai bên cùng tới, rốt cuộc là trùng hợp sao?
Cảnh sát không tra ra vấn đề gì, làm xong thủ tục liền rời đi. Thiệu Phi Phàm lo liệu xong chuyện ở đây, liền đi lên lầu, nhưng vừa lên đến cửa phòng mình, đã thấy Lý Lan đang đứng ở đó cười xấu xa.
Thiệu Phi Phàm mắt lạnh nhìn cô ta "Cô muốn làm gì?” Lý Lan cười lạnh một tiếng "Vậy phải hỏi cậu rồi, cô gái của cậu phạm phải chuyện tốt gì. Anh Cửu đã đem lên sân thượng." Vừa nói xong, Lý Lan liền đi lên sân thượng.
Trong lòng Thiệu Phi Phàm liền lo lắng, rất nhanh đã đẩy cửa phòng ra, nhưng không tìm thấy Thượng Tâm ở trong phòng. Anh liền chạy lên sân thượng, nhưng mà một màn trước mắt làm cho trái tim của anh thiếu chút nữa nhảy ra.
"Cứu tôi, cứu tôi, cầu xin anh cứu tôi. . . . . ." cả người Thượng Tâm bị treo ngược trên dây anten, mũi chân sắp chạm đến rào chắn của sân thượng, nếu chặt đứt dây anten, hoặc hơi không cẩn thận một chút thì Thượng Tâm sẽ rơi từ lầu 5 xuống. Thượng Tâm nhìn thấy anh, trong mắt cô hiện lên chút ánh sáng hi vọng, cô không dám giãy dụa quá lớn, thật cẩn thận hô tên của anh ,khóc cầu xin "Tôi sẽ nghe lời, không bao giờ chạy nữa, Phàm cứu tôi, cầu xin anh, tôi không muốn ૮ɦếƭ. . . . . ."