Nhìn thấy ánh mắt của Bạch Cố Kiềm ngày càng tĩnh mịch, Tiêu Sắt Sắt cảm thấy không ổn, mất tự nhiên giãy giụa một chút, vội nói sang chuyện khác.
“Chị của anh muốn anh đi tham gia lễ quyên tặng, anh muốn đi không?” Cô hỏi thăm một câu.
Đổi lại một cái gõ đầu của Bạch Cố Kiềm: “Chỉ hỏi thăm một câu mà thôi, sao em lại thận trọng thế làm gì. Anh không muốn đi, sau này chuyện nhà họ Bạch không còn liên quan gì đến anh nữa.”
Tiêu Sắt Sắt khẽ thở phào: “Còn không phải là do em sợ anh tức giận à? Anh không đi cũng tốt, miễn cho Lăng Chiêm lại bất hòa với anh.”
“Ừm.”
Bạch Cố Kiềm thấp giọng xác nhận, đã lâu rồi không có quang minh chính đại ở chung với Tiêu Sắt Sắt nên anh như bị mắc chứng đói khát da thịt, chỉ muốn ôm cô vào lòng mới thoải mái được. Nhưng Tiêu Sắt Sắt cũng không như anh mong muốn, cô vẫn nghiêm túc xoắn xuýt vấn đề vừa rồi, anh bất đắc dĩ đành phải thở dài một tiếng rồi kiên nhẫn giải thích.
“Bạch Thắng Hoa để lại toàn bộ di sản cho Bạch Thơ Ly, anh cũng đã làm tận nghĩa vụ phụng dưỡng ông ta, cho dù di sản đó có một phần của anh thì anh cũng không cần, cho cô ta tự xử lý đi.”
“Ồ…”
Bạch Cố Kiềm cong môi nói: “Em còn nhớ lúc anh rời khỏi biệt thự đã đồng ý sau khi chuyện giải quyết xong sẽ nói chân tướng cho em nghe không?”
“Vâng…” Tiêu Sắt Sắt thầm nghĩ là cô biết rồi nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài mặt.
Cô thấy Bạch Cố Kiềm duỗi tay ra, lấy một tấm hình trong cuốn album ảnh sau lưng cô, Tiêu Sắt Sắt tập trung nhìn vào, có hơi ngạc nhiên: “Hả? Em chưa từng thấy tấm hình này.
“Ừm, anh vừa bỏ vào, là mẹ của anh.”
Anh bày ảnh chụp ra trước mặt Tiêu Sắt Sắt, trong ảnh là một người phụ nữ ôm con, cả người đã gầy trơ xương, ngũ quan gen lai thâm thúy cũng không có tinh thần, trông như một cái xác không hồn.
“Sao có thể như vậy được…” Tiêu Sắt Sắt ấp úng.
Trong ấn tượng của cô, rõ ràng mẹ ruột của Bạch Cố Kiềm là một người đẹp gen lai rất có khí chất, so với người trong ảnh này thì hoàn toàn như hai người khác nhau.
Bạch Cố Kiềm cũng rất hờ hững co ngón tay sờ lên mặt của người trong hình, một hồi lâu sau mới trả lời: “Thật ra bà ấy cũng không được xem là một cô gái tốt, lén lút yêu đương với một người đàn ông trắng tay, giấu diếm gia tộc, sau khi bị phản bội thì đau lòng nên mới đồng ý tới Trung Quốc… Vì thế bà ấy hoàn toàn không thèm để ý tới người đàn ông kia, thậm chí ngay cả người tối hôm đó xảy ra quan hệ với bà ấy là ai mà bà ấy cũng không biết rõ lắm…”
“…” Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc, đây là kịch bản ẩn giấu không được nhắc tới trong nguyên tác.
Bạch Cố Kiềm nói tiếp: “Sau đó người đàn ông kia qua đời, ma xui quỷ khiến mới phát hiện anh và Bạch Thắng Hoa hoàn toàn không có quan hệ máu mủ. Bà ấy còn tưởng là nguyên nhân do mình, sợ địa vị bị uy hϊế͙p͙ nên cả người ngày càng uể oải…”
“Không ngờ lại là như vậy…”
“Ừm… Bạch Thắng Hoa chột dạ, đương nhiên không để người biết bí mật này sống tùy ý được nên bị ông ta cắn ngược chuyện mẹ anh ngoại tình, thừa dịp bà ấy bệnh nặng mà tháo mặt nạ oxi của bà ấy…”
Cho nên sau này anh mới dùng cách tương tự để Bạch Thắng Hoa tự tiến hành chấm dứt, cũng coi như là nhân quả báo ứng.
Bạch Cố Kiềm nói đến chuyện xưa, giọng điệu bình tĩnh lạ thường. Nhưng anh càng như thế thì Tiêu Sắt Sắt lại càng lo lắng, anh giống như một người máy không có cảm tình, cô tình nguyện để anh đau lòng khóc một trận, phát tiết tâm tình tiêu cực ra ngoài hơn.
So với sự hờ hững của Bạch Cố Kiềm, Tiêu Sắt Sắt lại càng uể oải hơn. Cô không nhịn được giơ tay kéo đầu anh qua, nhẹ nhàng vỗ về, ôn nhu an ủi: “Không sao đâu, đã qua hết rồi.”
Hiếm khi cô chủ động đáp lại làm Bạch Cố Kiềm kinh ngạc không thôi, bởi vì tư thế ôm mà đầu của anh đúng lúc gối lên nơi mềm mại nhất của Tiêu Sắt Sắt. Trong phút chốc chóp mũi đều là mùi thơm ngát của cô, anh thỏa mãn cong môi, ôm cô chặt hơn.
Ngoài miệng lại vô cùng hờn dỗi: “Cuối cùng em cũng chịu đau lòng cho anh rồi.”
“Hả?” Trong đầu Tiêu Sắt Sắt đánh ra một dấu chấm hỏi: “Anh nói vậy là ý gì? Có bao giờ em bạc đãi anh chưa?”
Bạch Cố Kiềm vô lại cọ cọ lên иgự¢ cô, thầm ăn đậu hủ, giọng chua không thôi: “Lúc trước em toàn để ý đến tên ngốc.”
“???” Tiêu Sắt Sắt vừa tức vừa buồn cười: “Không phải đó cũng là anh à? Đừng nói là anh đang tự ăn giấm của mình đấy nhé.”
“Ha ha.”
Bạch Cố Kiềm cười gượng, không thừa nhận cũng không phủ nhận làm cho Tiêu Sắt Sắt hoàn toàn bó tay.
Trong lòng cô điên cuồng chửi bậy: Có đôi khi cô cảm thấy mấy tên đàn ông này thật sự là một loại sinh vật kỳ quái, ai cũng ghen được. Chẳng hạn như Lăng Chiêm rất khó chịu với Lư Kỳ, kết quả thì sao? Kết quả là không ngờ Lư Kỳ và Bạch Thơ Ly thật sự có quan hệ máu mủ, cũng không biết sau này bọn họ chung sống thế nào nữa…
Không ngờ cô vừa nhớ tới Lư Kỳ, Bạch Cố Kiềm cũng đúng lúc đang chơi đùa với ngón tay của cô, chợt nhớ tới một chuyện.
Giọng điệu sâu kín hỏi: “Nhẫn của em đâu rồi?”
Lần này đổi lại Tiêu Sắt Sắt cảm thấy chột dạ: “Hình như là ở… phòng khám của Lư Kỳ…”
Cô còn chưa dứt câu, đầu ngón tay đã bị siết chặt, Bạch Cố Kiềm nắm ngón tay cô, bá đạo nói: “Sau này không được nhắc tới tên đó nữa.”
“Vì sao chứ? Rõ ràng ban đầu anh để em đi chung với anh ta mà.”
Bạch Cố Kiềm chợt híp mắt, bộ dạng vô lý nhưng cũng phải gượng ép trở thành có lý: “Anh để em đi với Lăng Chiêm.”
Nhắc tới việc này, trái tim anh cũng hoảng loạn. Trong toàn bộ kế hoạch của anh chỉ tính sót duy nhất Lư Kỳ, còn suýt chút làm hại Tiêu Sắt Sắt mất trí nhớ. Mặc dù lúc trước nói là không quan trọng nhưng trong lòng Bạch Cố Kiềm vẫn còn hơi sợ hãi. Anh sợ sau khi Tiêu Sắt Sắt mất trí nhớ, từ đó mỗi người một ngả, đến mức khoảng thời gian này anh vẫn luôn mất ngủ, mỗi lần Tiêu Sắt Sắt ra ngoài là anh lo lắng không thôi, lén lái xe đuổi theo, chỉ sợ cô lặng lẽ bỏ đi mất.
Nhưng cũng nhờ việc này mà đã chôn trong lòng Bạch Cố Kiềm một hạt giống, giữa vợ chồng vẫn nên thẳng thắn với nhau một chút mới được, có gì thì nói đó, tránh cho tư duy khác biệt tạo nên sự hiểu lầm.
Cũng may là anh may mắn, Tiêu Sắt Sắt vẫn lựa chọn tha thứ cho anh. Điều này làm cho Bạch Cố Kiềm trời sinh thiếu thốn tình cảm, trừ thích và yêu thương thì còn có thêm một loại cảm kϊƈɦ đối với cô. Nếu như không có Tiêu Sắt Sắt thì chắc chắn anh sẽ bất chấp tất cả làm Bạch Thắng Hoa dằn vặt tới ૮ɦếƭ, nhưng bởi vì đã đồng ý với cô sẽ nguyên vẹn trở về, những thù hận kia cũng dần tan đi.
Bây giờ anh chợt phát hiện, dường như những thứ lúc trước mình cố chấp cũng không có ý nghĩa gì, chẳng bằng ngồi trêи đu dây ngắm mặt trời lặn với cô. Anh chợt có cảm giác mình đã uổng phí hơn hai mươi năm trước, chỉ muốn quen biết cô sớm một chút, làm cho sinh mệnh của mình đều bị đối phương lấp đầy.
Tiêu Sắt Sắt bị Bạch Cố Kiềm ôm có chút không thở nổi, không nhịn được giơ tay đẩy đầu anh: “Anh đừng ôm chặt như vậy.”
Nhưng mà một giây sau lại nghe thấy giọng rầu rĩ của anh: “Sắt Sắt, anh yêu em.”
Lại tỏ tình bất chợt nữa…
“Ừm…” Tiêu Sắt Sắt đỏ mặt.
“Sắt Sắt, anh yêu em.” Anh lặp lại.
“…”
“Sắt Sắt, anh yêu em.” Bạch Cố Kiềm lặp lại lần nữa.
“Vâng, em biết rồi, anh đã nói ba lần rồi đó.” Không ai không thích nghe những lời tâm tình tràn đầy yêu thương, mặc dù Tiêu Sắt Sắt hơi xấu hổ nhưng cô cũng ngày càng có thể thản nhiên tiếp nhận rồi.
“Vậy em gả cho anh đi.”
“…” Sao chuyển hướng đột ngột thế?
Tiêu Sắt Sắt mím môi: “Nhanh quá rồi đó, hơn nữa anh vẫn chưa tới tuổi pháp định đâu…”
“Haizz…” Bạch Cố Kiềm chợt thở dài một tiếng nặng nề, trông anh còn đau lòng hơn cả ban nãy kể chuyện xưa.
Tiêu Sắt Sắt bị chọc cười bởi bộ dạng mặt mày ủ rũ của anh, chọt chọt cái trán trơn bóng của anh, giả vờ tiếc nuối: “Vậy xem ra trong khoảng thời gian ngắn vẫn không làm vợ chồng được rồi.”
“Không làm vợ chồng được thì có thể làm kim chủ và tiểu bạch kiểm mà.”
Bạch Cố Kiềm nở nụ cười đi tới trước mặt cô, bàn tay không ngoan ngoãn nhéo nhéo eo thon của Tiêu Sắt Sắt, cười nhạo: “Người khác là kim chủ ba ba, vậy em là kim chủ ma ma?”
Nhắc tới mẹ, Tiêu Sắt Sắt lập tức nhớ lại lúc trước mình còn vuốt mặt Bạch Cố Kiềm khi anh mất trí nhớ, xem anh như con của mình.
Nhìn lại vẻ mặt lúc này của Bạch Cố Kiềm, rõ ràng là anh đang trêu chọc việc này, gương mặt trắng nõn lập tức ửng đỏ: “Anh thật ghê tởm!”
“Anh ghê tởm? Vậy em nói xem ban đầu là ai nhận con trai linh tinh trước?”
Bạch Cố Kiềm nói chuyện, động tác cũng không dừng lại, nửa thân trêи dần ép về phía Tiêu Sắt Sắt, một tay nắm lấy dây đu, một tay chống lên lưng ghế vây cô gái nhỏ xinh dưới thân.
Tiêu Sắt Sắt lúng túng, nhíu mày khó xử: “Lúc trước em tưởng là anh không khôi phục trí nhớ được nữa, còn đối đãi với anh như một đứa trẻ nữa đó.”
Đáp án này làm cho Bạch Cố Kiềm rất hài lòng, anh nhếch môi cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Sắt Sắt nhìn thấy anh cười rộ thoải mái như vậy, cô sửng sốt một giây, sau đó nhìn thấy anh cúi người xuống nói bên tai mình: “Không sao, anh khôi phục trí nhớ cũng có thể cho em một đứa con trai.”
“…”
Lúc mới nghe thấy, Tiêu Sắt Sắt còn chưa hiểu được ý của câu này, cô kinh ngạc chốc lát rồi mới hiểu ra. Mặt cô lại đỏ lên, màu ửng đỏ lần này còn đậm hơn khi nãy một bậc, lộ ra màu ửng đỏ xinh đẹp. Khóe mắt cụp xuống, cả người vừa ngây thơ lại mị hoặc.
Người đẹp trong lòng, nhút nhát ngượng ngùng làm trái tim Bạch Cố Kiềm như chứa một trái bom hẹn giờ nhanh chóng nổ ầm ầm ầm. Trong lòng anh nghĩ, hôm nay cho dù Phật Tổ Như Lai có ở đây chắc chắn cũng không khống chế được.
Thừa dịp Tiêu Sắt Sắt chưa kịp phản ứng, anh cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ bừng của cô. So với tình huống cấp bách lúc trước thì lần này anh vô cùng khống chế lực độ, ôn nhu ɭϊếʍ nhẹ, đầu lưỡi đảo qua, chờ khi Tiêu Sắt Sắt không còn kháng cự mới càng tiến công mạnh mẽ.
Tiêu Sắt Sắt vốn cũng không có kinh nghiệm ở phương diện này, toàn bộ hành trình chỉ có thể bị anh nắm mũi dắt đi, chờ khi cô lấy lại tinh thần thì tay Bạch Cố Kiềm đã dọc theo vạt áo đi vào.
“Anh, anh lấy tay ra…” Tiêu Sắt Sắt xấu hổ không thôi, cảm giác buổi chiều hôm nay cô đã sử dụng hết nỗi xấu hổ trong hai mươi năm của mình rồi.
Bạch Cố Kiềm vẫn chưa tỉnh hồn lại từ đợt thân mật vừa rồi, đuôi mắt nhiễm lên sắc đào hoa như đang uống say.
Ngoài miệng anh lại thản nhiên hỏi: “Tại sao phải lấy ra?”
“Tại sao hôn môi còn phải sờ soạng?” Tiêu Sắt Sắt cũng vô cùng khó hiểu.
Vẻ mặt Bạch Cố Kiềm không hề thay đổi: “Phải sờ, tất cả cặp đôi đều sờ.”
“Có mới lạ!”
“Không tin thì em đi hỏi cậu đi.”
“…”
Tiêu Sắt Sắt hoàn toàn bó tay rồi, cô thầm nghĩ quả nhiên thượng bất chính, hạ tắc loạn, người cậu phải như thế nào thì mới dạy ra được cháu trai đạt tới trình độ vô lại thế này chứ!
“Đừng để ý, cùng lắm thì cho em sờ lại.”
“Em mới…” Chữ “không” của Tiêu Sắt Sắt còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Bạch Cố Kiềm đã cúi đầu xuống cắn môi cô, mở ra một thế công mới.