Sau khi đuổi muỗi xong, Tiêu Sắt Sắt ngủ ngon cả đêm.
Sáng hôm sau, cô lại dựa theo tiếng côn trùng kêu vang và tiếng chim hót để thức dậy, mở tấm bình phong duỗi lưng mỏi mệt nhìn rừng trúc tĩnh mịch, trong đầu lóe lên tia sáng, chợt nghĩ tới một vấn đề.
Đừng nói đây là phòng ngủ chính của Bạch Cố Kiềm nha?
Phòng này rộng rãi vô cùng, thiết kế còn thoải mái dễ chịu như vậy, nếu Bạch Cố Kiềm chưa từng ngủ ở đây thì sao lại biết tiếng lá trúc rất trợ ngủ?
Nhớ lại lúc trước ở biệt thự bờ biển, dường như giấc ngủ của anh không tốt lắm, nửa đêm hôm qua lại còn hút thuốc… Có phải vì cô chiếm phòng nên làm anh mất ngủ nữa không?
Sau khi Tiêu Sắt Sắt rửa mặt xong thì xuống lầu, cô còn đang lo Bạch Cố Kiềm không ngủ đủ giấc, không ngờ vừa xuống lầu đã nhìn thấy người kia tinh thần sáng láng đang lấy bữa sáng.
Tiêu Sắt Sắt nhìn túi sừng trâu và sữa bò trêи bàn, hơi sững sốt: “Anh bảo người giao tới à?”
“Ừ, mau tới ăn đi.” Bạch Cố Kiềm nói.
Dường như hai người lại trở về trạng thái ở chung tự nhiên thoải mái trước kia.
Tiêu Sắt Sắt uống sữa bò, không khỏi nghi ngờ có phải Bạch Cố Kiềm đã sớm phát hiện ra cô đang giả vờ mất trí nhớ rồi không. Nhưng cô lén nhìn sắc mặt của anh cũng không phát hiện có gì khác thường, trong lòng không khỏi buồn bực.
Sau bữa ăn, Tiêu Sắt Sắt chuẩn bị ra ngoài. Cô vốn đã lên kế hoạch hôm nay sẽ ra ngoài tìm hiểu giá trị trường, kế hoạch này cũng sẽ không vì ở lại nhà của Bạch Cố Kiềm mà thay đổi. Trong lòng cô đang sợ Bạch Cố Kiềm không tuân thủ lời hứa, xách đồ của mình xuống lầu, trong phòng đã không còn bóng dáng của anh.
Cô đang nghĩ có nên nói với anh một tiếng hay không, vừa ra khỏi cửa đã ᴆụng phải Bạch Cố Kiềm vừa ở ngoài về, dường như anh đang khuân đồ, trong sân có thêm mấy thùng giấy lớn.
“Hôm nay anh lắp đu dây.” Bạch Cố Kiềm vỗ thùng giấy, lúc ánh mắt dừng trêи túi trêи tay cô, nụ cười hơi khựng lại: “Em muốn ra ngoài à?”
“Ừm…”
“Còn trở về không?” Bạch Cố Kiềm nhíu mày, trầm mặc một lát rồi hỏi.
“…”
Tiêu Sắt Sắt lộ ra vẻ mặt khó hiểu: Phản ứng này của anh là có ý gì? Sao giống như oán phụ khuê phòng thế…
“Phải về chứ, tôi mất trí nhớ thì còn đi đâu được?” Tiêu Sắt Sắt thản nhiên nói.
Phòng kia cô ở một đêm đã thích, hơn nữa bây giờ còn có thể tự do ra vào, còn chỗ nào có thể an toàn thoải mái dễ chịu hơn chỗ này sao? Đương nhiên còn có một điểm không thể không thừa nhận là cô có cảm giác ỷ lại Bạch Cố Kiềm, bây giờ anh không bá đạo vô lại như trước kia, chuyện gì cũng tôn trọng ý kiến của cô.
Tiêu Sắt Sắt vốn là một người dễ tha thứ và thỏa mãn, nếu bởi vì chuyện quá khứ mà cắt đứt qua lại với Bạch Cố Kiềm thì cô cũng không nỡ làm vậy.
Bây giờ hoàn toàn là trạng thái tốt nhất, cô “mất trí nhớ”, Bạch Cố Kiềm cũng không dám không kiêng nể gì như trước kia, còn chuyện sau này thì để sau này rồi nói.
Nhận được đáp án khẳng định của Tiêu Sắt Sắt, vẻ mặt của Bạch Cố Kiềm hơi do dự rồi gật đầu: “Anh đi với em.”
“Không cần, anh làm việc của anh đi.”
Cô chỉ đi hỏi chút tình hình rồi xem mặt tiền của cửa hàng thôi, nào cần rầm rộ chiếm dụng thời gian của anh làm gì.
Tiêu Sắt Sắt suy xét như vậy, vẻ mặt của Bạch Cố Kiềm lại ảm đạm, một hồi mới nói: “Vậy anh bảo tài xế đưa em đi, ông ấy là người địa phương, em có chuyện gì thì có thể hỏi ông ấy.”
“Được…” Tiêu Sắt Sắt suy nghĩ một chút rồi bổ sung một câu: “Cảm ơn.”
Không ngờ cô vừa dứt lời, sắc mặt bình tĩnh của Bạch Cố Kiềm chợt thay đổi. Anh nhíu mày đạp đạp cái thùng bên cạnh, đen mặt nói: “Giữa chúng ta còn cần nói cảm ơn à? Chú ý an toàn, về sớm một chút.”
“…”
…
Tài xế mà Bạch Cố Kiềm xếp cho cô không chỉ biết đường mà còn vô cùng hiểu rõ giá thị trường của trung tâm thành phố, có một người thông tỏ mọi chuyện thế này, Tiêu Sắt Sắt làm việc cũng dễ hơn.
Nhưng ngoài ý muốn là lần này ra ngoài cô lại nghe được một tin tức đủ làm cả nước khϊế͙p͙ sợ: Chủ tịch Bạch Thắng Hoa của tập đoàn Bạch thị qua đời, trong di chúc, ông ta giao hết tài sản cho cháu gái Bạch Thơ Ly kế thừa, mà Bạch Thơ Ly lại cố tình quyên tặng toàn bộ tài sản trong đó cho quỹ từ thiện.
Lúc dân chúng nhìn thấy tin tức này đều vô cùng kính nể sự thiện lương và quyết đoán của Bạch Thơ Ly, đồng thời cũng đang suy đoán động cơ, có một số truyền thông lá cải còn đào Bạch Cố Kiềm ra, suy đoán nguyên nhân Bạch Thắng Hoa không quan tâm tới đứa cháu trai này.
Tiêu Sắt Sắt mua tờ báo ngày đó ở một tiệm bán báo rồi tìm một quán cà phê ngồi đọc, đúng lúc trêи tivi cũng đang đưa tin về chuyện này.
Ảnh chụp chung của hai chị em Bạch Thơ Ly và Bạch Cố Kiềm bị phóng to trêи màn hình, truyền thông lá cải đào hết gốc gác, thậm chí còn nhắc tới ân oán đời trước của nhà họ Bạch. Cũng không biết Bạch Cố Kiềm đã giúp bao nhiêu trong này, dù sao anh cũng là người hi vọng Bạch Thắng Hoa thân bại danh liệt nhất, chỉ muốn càng khuấy cho vũng nước ᴆục nhà họ Bạch càng vẩn ᴆục hơn.
Hiển nhiên lúc này Bạch Thơ Ly cũng lo chưa xong thân mình.
Đang nghĩ tới chị ta, cô chợt cảm giác có gì đó rung lên trong túi, lấy ra xem mới biết là Bạch Thơ Ly gọi tới.
Giọng của chị ta rất bình tĩnh, mang theo một chút mỏi mệt không thể nhận ra, chị ta hỏi han về tình hình gần đây của Tiêu Sắt Sắt. Tiêu Sắt Sắt biết mục đích chị ta gọi tới tuyệt đối không phải chỉ để quan tâm mình nên đáp trả đàng hoàng, quả nhiên nói xong mấy chuyện này, chị ta lại bắt đầu hỏi tình hình gần đây của Bạch Cố Kiềm.
“Anh ấy cũng rất tốt…”
Tiêu Sắt Sắt không biết nên nói thế nào. Sau khi trải qua chuyện lúc trước, cho dù là giữa hai chị em Bạch Thơ Ly hay giữa cô và hai chị em họ thì cũng như có thêm một tấm chắn lúng túng.
“Tôi cảm thấy nên quyên góp di sản, cô cũng nhìn thấy tin tức rồi nhỉ?” Bạch Thơ Ly thỏa đáng nói sang chuyện khác: “Thật ra theo lý thuyết thì trong những tài sản này có một phần của A Kiềm, đến lúc đó tôi sẽ tổ chức một lễ quyên tặng, nếu như em ấy đồng ý có mặt thì cô bảo em ấy liên lạc với tôi nhé.”
Bạch Thơ Ly cũng tự biết là không có hi vọng gì, cuối cùng lúc định cúp máy, chị ta chợt gọi tên Tiêu Sắt Sắt.
“Cô Tiêu, mấy năm nay A Kiềm lặng lẽ gồng gánh nhiều như thế chắc chắn rất khổ, có thể gặp được cô là may mắn của em ấy. Nếu như cô nguyện ý thì hãy đi cùng em ấy đi…”
Chỉ mới mấy ngày không gặp mà dường như Bạch Thơ Ly đã thành thục hơn nhiều. Trói buộc huyết thống mà chị ta từng tin chắc đã trở thành hung khí chí mạng, hoàn toàn phá hủy giá trị quan của chị ta, giọng nói không tự giác có chút thất vọng.
Tiêu Sắt Sắt ngẩn người, cũng nói: “Cô Bạch cũng vậy nhé, cô nghĩ thoáng một chút, chuyện lúc trước cũng đã qua rồi. Chúc cô và anh Lăng hạnh phúc mỹ mãn.”
Cuối cùng trong lời nói của Bạch Thơ Ly cũng có ý cười: “Được, tôi cũng gửi lại lời này cho cô. Cô phải hạnh phúc nhé Sắt Sắt, còn cả A Kiềm nữa… Có duyên gặp lại.”
“Ừm, có duyên gặp lại.”
Tiêu Sắt Sắt làm việc ở bên ngoài, mãi đến trời gần tối mới ngồi xe Bạch Cố Kiềm về nhà.
Mặt trời lặn như mở ra lòng đỏ trứng treo bên trêи biển trúc, nhuộm cả đất trời thành màu ứng đỏ.
Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng bước vào sân, chỉ thấy Bạch Cố Kiềm đã lắp đu dây xong, đang dựa bên trêи thoáng đu đưa. Trong tay anh còn cầm một quyển album ảnh, đến cần xem thử mới phát hiện đó là quyển ở biệt thự bờ biển mà cô đã dùng để giúp Bạch Cố Kiềm khôi phục trí nhớ.
“Về rồi hả?” Bạch Cố Kiềm không ngẩng đầu lên, chân dài gác lên dây đu, tư thế đơn giản như vậy nhưng lại được anh diễn dịch vô cùng ưu nhã.
“Ừm, tài xế Vương lợi hại thật đó, nhờ có ông ấy mà tôi đã xác định xong địa chỉ mở tiệm rồi.”
Cả người Bạch Cố Kiềm hơi khựng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Vội vàng tự lập môn hộ như vậy là vì muốn cách xa anh nhanh một chút à?”
“Có vội đâu, tôi vẫn phải suy nghĩ cẩn thận, hiểu không?” Tiêu Sắt Sắt nhún vai, hoàn toàn không trả lời vấn đề thứ hai của anh.
Bạch Cố Kiềm nhắm mắt lại, trong lòng hiện ra cảm giác nguy hiểm như bất kỳ lúc nào cô cũng sẽ rời khỏi mình. Anh thầm cắn răng, dứt khoát không giả vờ nữa.
Anh vươn tay kéo Tiêu Sắt Sắt qua, ôm cô vào lòng.
“Muốn rời khỏi anh à? Không có cửa đâu!”
Khoảng cách giữa hai người chợt rút ngắn, hơi thở của Bạch Cố Kiềm phả ra trêи mặt cô làm cô không nhịn được đỏ mặt, tức giận đấm một cái lên vai anh.
“Anh lại vậy rồi đó, không thể nói chuyện đàng hoàng được à?”
“Anh như thế nào?” Bạch Cố Kiềm xấu xa cười một tiếng, Ϧóþ lấy eo thon của cô không buông: “Không phải hai vợ chồng đều ở chung thế này sao?”
“Anh cút đi, ai là vợ chồng với anh? Cho dù lúc trước có là vậy thì tôi cũng quên cả rồi.”
“Thế hả?” Bạch Cố Kiềm nhíu mày: “Vậy anh không ngại giúp em nhớ lại một chút.”
Nói xong, anh ác ý kề sát mặt cô, còn chưa kịp chạm vào cánh môi mình đã nhung nhớ lâu ngày thì đã cảm giác lỗ tai đau đớn, nhíu mày hít vào một hơi: “A… Anh xin lỗi, vợ à, anh sai rồi.”
“Anh còn dám gọi tôi là vợ à?” Tiêu Sắt Sắt nhéo lỗ tai anh uy hϊế͙p͙.
“Không dám không dám… Anh sai rồi…”
Bạch Cố Kiềm híp mắt, gương mặt đẹp trai ửng đỏ, bộ dạng này vừa vô lại vừa buồn cười. Hiếm khi thấy anh chịu hạ mình như vậy, Tiêu Sắt Sắt không khỏi cong môi, cảm thấy mình đã bắt được nhược điểm của anh.
“Thì ra anh sợ bị nhéo lỗ tai.”
“Vậy cũng phải phân biệt người. Chẳng hạn như lúc trước em tát anh một bạt tai, anh cũng chỉ có thể chịu đựng, bà xã đại nhân vừa ra tay, dù là sấm chớp mây sương cũng là quân ân.”
Lời này của anh vừa buồn nôn vừa vô lại, Tiêu Sắt Sắt cắn môi nói: “Lần trước là vì anh phi lễ tôi, hiểu không? Đừng nói cứ như tôi là một người cuồng bạo lực ấy.”
“Ồ…” Đôi mắt Bạch Cố Kiềm chợt sáng lên, gương mặt tuấn tú kề sát lại cô, giọng nói trầm thấp êm tai: “Nhóc lừa đảo cuối cùng cũng nhớ ra rồi à?”
Ý thức mình bất giác bị anh dẫn dắt, Tiêu Sắt Sắt không hoảng loạn tí nào: “Em là nhóc lừa đảo thì anh chính là một tên lừa đảo. Lúc trước anh đùa giỡn xoay vòng em thì sao em không được lừa anh một chút chứ?”
“Được được, em muốn lừa gạt thế nào cũng được, anh không dám oán giận nửa câu. Đừng làm lơ anh là được rồi.”
Anh ôm chặt lấy Tiêu Sắt Sắt, vùi đầu vào hõm vai cô như là đang làm nũng khiến Tiêu Sắt Sắt không thể làm gì được.
Cô tức giận đẩy đầu anh: “Anh bớt đi, phát hiện khi nào?”
Bạch Cố Kiềm vừa cười vừa nói: “Anh không cảm thấy em từng mất trí nhớ, lời lúc trước cũng không phải nói dối, nếu đã mất đi ký ức của quá khứ cũng không sao, cùng lắm thì làm quen lại rồi sáng tạo tương lai là được. Dù sao anh cũng thích em chứ không phải mấy cái hồi ức lưu giữ trong đầu kia.”
Anh thành công làm Tiêu Sắt Sắt sửng sốt một hồi, một chút mờ mịt khúc mắc trong lòng cũng theo đó mở ra.
Bởi vì kinh nghiệm đời trước nên lúc Tiêu Sắt Sắt ở chung với người khác sẽ không tự chủ cảm thấy tự ti, đây là nhân cách thật sự của cô. Cho nên khi Bạch Cố Kiềm tỏ tình với cô vô số lần, trong tiềm thức cô luôn tự thôi miên mình là anh không phải thích mình, mà là yêu con người cho anh thiện ý khi anh yếu ớt nhất mà thôi.
Dường như làm vậy để chuẩn bị tâm lý, cho dù sau này Bạch Cố Kiềm không thích cô nữa thì cô cũng không cần quá đau lòng.
Sau khi thôi miên bản thân xong, thậm chí ngay cả chính Tiêu Sắt Sắt cũng bị quá khứ che đậy, không ý thức được tình cảm của mình dành cho Bạch Cố Kiềm.
Nghĩ lại thì sao cô có thể không thích người bên cạnh được chứ? Hai người cùng trôi qua khoảng thời gian đẹp nhất, cùng trải qua nhiều chuyện như vậy, những cảm động và nhịp tim kia cũng không phải giả.
Bạch Thơ Ly nói gặp được cô là may mắn của anh, mà cô cũng là người được hưởng thụ may mắn đó. Rõ ràng hai con người ở hai thế giới hiu quạnh khác nhau lại nhờ một lần xuyên qua mà cứu rỗi lẫn nhau.
Tiêu Sắt Sắt vùi trong lòng Bạch Cố Kiềm, vành mắt ửng hồng: “Anh thật sự thích em vậy à?”
“Chẳng lẽ còn giả được hả?”
Bạch Cố Kiềm không phát hiện ra sự khác thường của cô, nắm tay cô đặt bên môi hôn một cái: “Lừa cũng lừa lại rồi, em đừng để ý chuyện lúc trước nữa được không? Mở một cửa hàng khác đi, miễn cho em vất vả.”
Tiêu Sắt Sắt chợt ngồi dậy lắc đầu bác bỏ: “Không được, vẫn phải mở tiệm đàn, không có nguồn kinh tế sao được chứ? Sau này anh sắp nghèo rớt mồng tơi rồi.”
“Hả?” Bạch Cố Kiềm mê mang chớp mắt một cái, chợt hiểu ra cô đang nói chuyện di sản. Anh không khỏi bật cười nhưng lại cảm thấy thú vị, cũng không giải thích ngay mà giả vờ như có điều suy nghĩ rồi khẽ gật đầu.
“Em nói đúng, sau này anh vẫn phải dựa vào kinh tế của em… Haizz, vậy thì anh không có đóng góp gì được cho cái nhà này rồi, mỗi ngày ăn cơm không cũng không được, xem ra anh chỉ có thể lấy thịt báo đáp ân tình của kim chủ thôi.”
Bạch Cố Kiềm nói xong nắm lấy tay Tiêu Sắt Sắt ấn lên иgự¢ mình.
Dưới bàn tay mềm mại là sự ấm áp của anh, cơ bắp kiên cố làm cả người Tiêu Sắt Sắt như bị bỏng mà co rụt lại, cắn môi dùng tay khác đánh anh một cái: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà!”
Bạch Cố Kiềm dễ dàng giữ lại hai cổ tay cô, một tay khác còn có thể nhàn nhã mập mờ thưởng thức tóc dài xõa trêи vai Tiêu Sắt Sắt.
Giọng nói có phần khàn khàn lưu luyến: “Đây chính là chuyện nghiêm túc, không có chuyện nào nghiêm túc hơn chuyện này nữa.”