Ngày hôm sau, lúc Lư Kỳ đến phòng khám thì Tiêu Sắt Sắt đã thức dậy. Bên ngoài trời đổ mưa to, cô dựa lên bệ cửa sổ không biết là đang làm gì, Lư Kỳ đặt cái túi trong tay lên bàn.
“Tôi mua chút đồ rửa mặt cho cô, lỡ như có lúc cần thì có thể dùng. Cô đang làm gì thế?”
Bóng lưng Tiêu Sắt Sắt ngơ ngác một hồi rồi xoay người lại, trong tay đang bưng một chậu nhỏ trồng ngoài cửa sổ: “À, tôi thấy trời mưa to quá nên sợ nó bị tưới ૮ɦếƭ, vì thế lấy vào giúp anh…”
Hôm nay cô chỉ 乃úi tóc lỏng loẹt, tóc mai bị mưa thấm ướt dính vào hai bên má, trông còn yếu đuối hơn cả ngày thường.
Ánh mắt Lư Kỳ không nhịn được trở nên nhu hòa hơn, lấy một cái khăn trong túi đưa cho cô: “Cảm ơn, cô lau trước đi, đừng để bị bệnh.”
Tiêu Sắt Sắt rất tự nhiên nhận lấy khăn, thấy hôm nay anh ta ăn mặc chính thức như thế nên tò mò hỏi: “Bác sĩ Lư vừa đi công tác về à?”
“À không phải, lúc trước không nói với cô, tôi là giáo sư thỉnh giảng tâm lý học của đại học X, vừa hay hôm nay có tiết.”
Anh ta nói xong rồi mở túi ra: “Tôi lên đây đưa đồ cho cô, cô xem còn thiếu gì không, sau khi tan học thì tôi lại mua thêm.”
Tiêu Sắt Sắt nhìn sang túi rồi gật đầu: “Không cần tốn kém vậy đâu, tôi ở đây vốn đã làm phiền anh nhiều rồi.”
“Không cần khách sáo với tôi.” Lư Kỳ cong môi cười một tiếng: “Vậy tôi đi làm việc trước, có chuyện gì thì cô gọi điện thoại cho tôi nhé.”
“Vâng.” Tiêu Sắt Sắt gật đầu.
Tiễn anh ta đến cửa, nhìn bóng lưng cao lớn kia, trong lòng Tiêu Sắt Sắt hiện lên một tia nghi vấn: Bạch Thơ Ly mất tích, trông Lư Kỳ có vẻ không hề nóng nảy tí nào, chẳng lẽ anh ta thật sự tin lời cô nói vậy sao?
Tiêu Sắt Sắt cau mày xoay người lại, ở trong phòng khám chẳng có gì làm, cô nhàm chán mở ti vi lên xem thì mở tới một chương trình tạp kỹ.
Màn hình chợt chuyển, trêи đó chèn một bản tin nền trắng chữ đen viết mấy chữ “Treo thưởng số tiền lớn”, Tiêu Sắt Sắt còn chưa kịp nhìn rõ đã bị hình ảnh chèn trêи màn hình hút mắt.
“Bạch Thơ Ly?”
Đây là một tin tức treo thưởng bắt giữ người bắt cóc Bạch Thơ Ly!
Tiêu Sắt Sắt khϊế͙p͙ sợ tại chỗ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một vụ án bắt cóc treo thưởng kiêu căng như vậy, bọn họ làm thế không sợ tiết lộ tin tức làm bọn ςướק Gi*t con tin à? Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Hành vi đánh mất lý trí thế này tuyệt đối không phải do Lăng Chiêm làm, dường như Bạch Cố Kiềm cũng không có lý do gì để làm bản thân khó chịu, Tiêu Sắt Sắt hơi hoảng hốt, nhanh chóng đi tới chỗ điện thoại gọi cho Lư Kỳ.
Bên kia nghe máy rất nhanh: “Alo?”
“Bác sĩ Lư, là tôi đây, anh nhìn thấy tin tức chưa?”
Lư Kỳ trầm mặc hai giây: “Có lẽ tôi biết chuyện gì xảy ra rồi. Cô đừng sốt ruột, tôi lập tức tới phòng khám một chuyến.”
Quả nhiên sau khi cúp điện thoại, còn chưa tới hai phút thì phòng khám đã có tiếng mở cửa, Lư Kỳ dắt áo khoác trêи tay đi vào.
“Anh có biết ai làm không?”
Trông Lư Kỳ cũng hơi lo lắng, lông mày nhíu lại một chỗ, hoàn toàn mất đi vẻ trấn định tự nhiên ngày thường của anh ta.
Anh ta tiếc nuối lắc đầu với Tiêu Sắt Sắt: “Lăng Chiêm đã bắt đầu tra rồi, không ai ngờ được sẽ có người làm lộ tin Tiểu Nhị bị bắt cóc. Bây giờ đã làm dư luận xôn xao, không dễ làm cho lắm…”
“Nói vậy là không phải ông cụ Bạch ban bố tin tức ư?”
Tiêu Sắt Sắt còn chưa dứt câu, Lư Kỳ đã lập tức nhìn qua: “Sao có thể là ông ấy được! Ông ấy ngóng trông Tiểu Nhị bình an trở về, tuyệt đối sẽ không làm huyên náo chuyện này cho toàn dân đều biết đâu.”
“Anh nói đúng.” Tiêu Sắt Sắt gật đầu xác nhận nhưng lại có tâm sự nên nhíu mày.
Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc, cuối cùng vẫn là Lư Kỳ phản ứng trước.