Tiêu Sắt Sắt sợ người của Bạch Thắng Hoa đuổi theo lần nữa nên báo cảnh sát rất nhanh. Chờ đến cục cảnh sát, lúc cảnh sát hỏi thăm tình huống của cô thì cô lại chẳng nghĩ được gì, ánh mắt né tránh phủ nhận lí do thoái thác của mình khi nãy.
“Xin lỗi đồng chí cảnh sát, tôi cãi nhau với người nhà nên có chút hiểu lầm, xin lỗi anh.”
Không có gì bất ngờ xảy ra, sau bị nghiêm khắc giáo ɖu͙ƈ phê bình một hồi, Tiêu Sắt Sắt mới thất hồn lạc phách ra khỏi cục cảnh sát.
Ở vùng này, Bạch Thắng Hoa quyền thế ngập trời, cho dù cô thật sự báo cảnh sát xác nhận tội của ông ta thì cũng chưa chắn sẽ đẩy nó ra công lý, chỉ sợ ngược lại còn làm lộ hành tung của mình. Tiêu Sắt Sắt biết mình không thể bị Bạch Thắng Hoa bắt được, làm vậy sẽ chỉ trở thành nhược điểm để ông ta uy hϊế͙p͙ Bạch Cố Kiềm mà thôi. Nếu cô đã không giúp được gì thì cũng đừng kéo chân anh.
…
Màn đêm buông xuống, Tiêu Sắt Sắt đứng trêи đường phố phồn hoa không biết phải đi đâu. Cô chợt nhớ ra ví tiền lúc trước người đàn ông kia đưa nên vội mở ra xem, bên trong trừ có vài tờ tiền giấy thì còn có mấy tấm thẻ.
Tiêu Sắt Sắt lấy từng cái ra xem, mấy thẻ này đều là thẻ ngân hàng, không biết bên trong có bao nhiêu tiền nhưng chỉ với mỗi số tiền mặt này cũng đã đủ để cô sống vô tư trong một thời gian dài. Nhưng ngoài ý muốn nhất là trong đó còn kẹp một tấm thẻ phòng khách sạn.
“Chẳng lẽ A Kiềm đã đặt phòng trước cho mình rồi?” Cô chợt nảy sinh cảm giác chờ mong sẽ được tụ họp với anh ở khách sạn.
Thế là cô lập tức có mục tiêu, bắt xe chạy tới khách sạn. Nhưng một khắc khi giao lưu với nhân viên phục vụ khách sạn, hi vọng của cô đã bị dập tắt.
“Cậu Bạch nói với chúng tôi là cô muốn có một kỳ nghỉ hoàn mỹ, trong thời gian này chúng tôi sẽ tận lực cung cấp phục vụ tốt nhất cho cô.”
Tiêu Sắt Sắt nhìn nhân viên công tác trẻ tuổi lễ phép trước mặt, ánh mắt dần ảm đạm đi: Hóa ra Bạch Cố Kiềm cũng không ở đây, anh chỉ chuẩn bị trước chỗ ở cho cô mà thôi.
Vẻ mặt có hơi thất vọng của cô bị nhân viên phục vụ nhạy bén bắt được, cô ấy nở nụ cười quan tâm: “Có phải cô Tiêu mệt mỏi rồi không? Tôi có thể dẫn cô lên phòng.”
“Cô phục vụ riêng cho tôi sao?” Tiêu Sắt Sắt hơi ngạc nhiên.
Trông khách sạn này được bố trí rất cao cấp, ở lại lâu dài đương nhiên không rẻ.
“Đúng vậy, cô có thể gọi tôi là Tiểu Ngô.”
Nhân viên phục vụ nhiệt tình đáp lời, cũng rất giỏi bắt chuyện với cô: “Cô còn trẻ hơn tôi nghĩ nữa đó.”
Khách sạn này không phú cũng quý, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp được khách hàng thường bỏ ra số tiền lớn để ở nhưng vẫn chưa thấy ai tốn nhiều tâm tư vì phụ nữ như Bạch Cố Kiềm. Lúc đó nhận đơn đặt hàng, đám đồng nghiệp bọn họ còn đoán có lẽ Tiêu Sắt Sắt là bà chủ nhà giàu đã có tuổi. Nhưng cô gái trước mắt lại xinh đẹp trẻ tuổi ngoài dự đoán, khí chất còn dịu dàng làm cho Tiểu Ngô không khỏi hâm mộ cô. Nhưng cô ấy không biết vì sao cảm xúc của Tiêu Sắt Sắt lại rối bời, chỉ cho là cô không gặp được Bạch Cố Kiềm nên không nhịn được nói thêm đôi câu.
“Cô Tiêu rất thích ca hát khiêu vũ đúng không? Khách sạn chúng tôi có rất nhiều hạng mục giải trí, nếu cô cảm thấy nhàm chán thì có thể tới tham gia buổi hòa nhạc…”
Tiểu Ngô chậm rãi giới thiệu, bất giác thang máy đã lên tới tầng phòng của Tiêu Sắt Sắt, cô ấy làm một tư thế mời với cô.
“Sao cô lại biết sở thích của tôi?” Tiêu Sắt Sắt khẽ nhíu mày.
Tiểu Ngô hơi giật mình: “Hả, đây là cậu Bạch nói cho chúng tôi biết, cậu ấy sợ cô chán nên sắp xếp rất nhiều hạng mục giải trí cho cô. Ngay cả phòng cũng bảo chúng tôi trang trí theo chỉ thị nữa đó.”
Nghe Tiểu Ngô nói vậy, Tiêu Sắt Sắt cũng có chút tò mò phòng mình sẽ được trang trí thành thế nào. Kết quả sau khi mở cửa, trêи tường đối diện đã treo một con 乃úp bê cô gái siêu nhân cực to, dọa cho cô sững sờ tại chỗ.
Tiểu Ngô vẫn cười: “Cậu Bạch nói cô rất thích bộ phim hoạt hình này nên bảo chúng tôi trang trí phòng theo chủ đề cô gái siêu nhân, chờ lúc cô trả phòng thì cũng có thể đem theo mấy con 乃úp bê này.”
Khóe miệng Tiêu Sắt Sắt giật một cái, thầm nghĩ anh tri kỷ thật đấy, không biết Bạch Cố Kiềm đã bỏ ra bao nhiêu tiền vào mấy thứ này nữa.
Thời gian trước anh thường xuyên ra ngoài hoặc là ở lì trong phòng, Tiêu Sắt Sắt còn tưởng là anh đang mưu tính chuyện báo thù, không ngờ ngay cả chỗ ở và đường lui của mình đều được anh sắp xếp chu toàn thế này rồi.
Nhưng càng như thế thì trong lòng Tiêu Sắt Sắt lại càng nặng nề.
Anh nhớ hết những thứ cô yêu thích, cũng đã sắp xếp xong tất cả, mà cô thậm chí còn chẳng biết anh đang ở đâu.
Đang buồn sầu vô cớ, Tiểu Ngô lại lên tiếng.
“À đúng rồi cô Tiêu, cậu Bạch còn nhờ chúng tôi đưa cho cô một cái hộp.
“Ở đâu?”
“Ngay trêи giường trong phòng cô…”
Tiểu Ngô vừa dứt lời, Tiêu Sắt Sắt nhanh chân bước vào, quả nhiên trêи giường có một cái hộp lớn như kiểu hộp thường đựng lễ phục vậy. Tiêu Sắt Sắt không chút do dự mở ra, đúng là trong đó có một cái váy lễ phục màu đen, cô hơi trầm mặc rồi bày váy ra trước mặt.
Váy thiết kế hở vai, tà váy may tới đầu gối, hơn nữa còn thả một vòng tua rua. Đây là một cái váy phù hợp để khiêu vũ, Tiêu Sắt Sắt nhìn một chút là nhận ra. Lúc trước đi tham gia tiệc sinh nhật của Bạch Thơ Ly, nhà thiết kế từng cung cấp mẫu váy lễ phục thiết kế kiểu này cho cô xem, sau đó vì cô không muốn khiêu vũ nên từ chối.
Cái này rất giống với cái váy trong ảnh, nói không chừng là cùng một nhà thiết kế, nhưng mà Bạch Cố Kiềm đưa cô cái váy này là có ý gì?
Tiêu Sắt Sắt hơi buồn bực, khóe mắt liếc thấy đáy hộp còn kẹp một tấm thẻ màu đen, trong lòng cô nhảy lên vội cầm xem thử. Trông như một tấm thẻ mỏng nhưng mở ra mới phát hiện đây là một bức thư.
Tiêu Sắt Sắt liếc nhìn dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trêи thư, cảm giác đầu tiên là Tiêu Sắt Sắt hoài nghi cái này có phải do Bạch Cố Kiềm tự tay viết không? Nét chữ cứng ngắc không có 乃út phong, giống như chữ viết của một học sinh tiểu học vậy.
Nhưng mà cô hơi suy nghĩ một chút rồi cũng cho qua. Nghĩ lại cũng đúng, lúc nhỏ Bạch Cố Kiềm đã ra nước ngoài, chờ khi trở về nước cũng đã thành hình, chữ xấu cũng có thể thông cảm được.
Nhìn thấy chữ gà bới của anh, Tiêu Sắt Sắt gần như đã có thể tưởng tượng ra được bộ dạng cau có mất kiên nhẫn lúc anh đặt 乃út. Cô vừa muốn cười nhưng chợt nhớ tới gì đó, khóe miệng cũng trầm xuống. Bởi vì không muốn làm lộ phương thức liên lạc cho cô nên mới chọn cách viết thư cũ kỹ này à?
Tâm trạng Tiêu Sắt Sắt phức tạp, tập trung lực chú ý lên trêи thư.
Nếu nói chữ của Bạch Cố Kiềm không phù hợp với vẻ ngoài của anh, vậy thì thư của anh tuyệt đối bộc phát từ tính cách của anh. Nói là thư thì chi bằng nói là đang dùng lời văn để đối thoại với cô đi. Không ghi tên người nhận, cũng không có lạc khoản, hàng đầu tiên là một câu không đầu không đuôi: “Thích không?”
“Gì cơ…”
Tiêu Sắt Sắt không nhịn được tiếp lời, liếc thấy cái váy bên cạnh, đại khái cũng đoán được anh đang hỏi cái này nên thầm nghĩ: Thích thì thích đó nhưng mà tặng không đúng lúc, bây giờ cô chả có tí tâm trạng thử quần áo nào…
Cũng không biết có phải do ăn ý hay không, câu tiếp theo trong thư của Bạch Cố Kiềm chính là: “Nếu như tâm trạng không tốt thì mặc nó đi tham gia buổi hòa nhạc đi, chắc là em sẽ thích đó. Tiệc tối lần trước không thể tham gia được, coi như bồi thường cho em nhé. Thật ra ngày đó em khiêu vũ rất đẹp, giống như một con bướm mỹ lệ…”
“Anh sợ bướm sẽ bay mất nên đã nói dối nó. Không ngờ bướm lại vì vậy mà thu cánh… Thế nên nếu có cơ hội, anh sẽ biến thành một ngọn cỏ, lặng lẽ thưởng thức vẻ đẹp của nó…”
Anh viết không phải truyện cũng chẳng phải thơ, nó càng như lời bày tỏ tự sự của thiếu niên trong nhật ký ghi chép, rõ ràng, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn nhưng vừa hay nó lại đâm vào sâu trong lòng Tiêu Sắt Sắt, cô hơi chua xót.
Cô thầm nghĩ Bạch Cố Kiềm không phải một ngọn cỏ, anh càng giống cơn gió trong ngày xuân giúp con bướm vỗ cánh, sau khi rời đi lại bặt âm vô tính…
Lời văn không hề dài, mãi đến cuối cùng cũng không làm lộ hành tung và phương thức liên lạc của chính mình, chỉ để lại một câu: “Nếu Lăng Chiêm vẫn tìm được em thì đừng phản kháng, đi cùng anh ta, làm theo lời anh ta nói.”
Nhìn thấy hàng chữ này, Tiêu Sắt Sắt sửng sốt, sau đó cô lập tức hiểu rõ mục đích tiếp theo của anh. Nếu có thể làm Lăng Chiêm hao tổn tâm sức tới tìm cô thì đương nhiên là Bạch Thơ Ly đã bị bắt cóc, Bạch Cố Kiềm vì để cô bảo toàn bản thân nên mới bảo cô quy phục Lăng Chiêm.
“Cô Tiêu, xin hỏi cô có muốn ăn không?” Giọng Tiểu Ngô lại vang lên sau lưng.
Qua hồi lâu, cô ấy mới nghe thấy Tiêu Sắt Sắt bình tĩnh đáp lại: “Tôi nghỉ ngơi trước đã, cô cứ đi làm việc trước đi.”
Sau khi Tiểu Ngô rời đi, Tiêu Sắt Sắt mệt mỏi ngã lên giường, dường như là sợ cô cô đơn nên trêи giường còn có cả một con 乃úp bê bong bóng cô gái cảnh sát cao bằng cỡ người. Tiêu Sắt Sắt chống tay nằm nghiêng qua nhìn chằm chằm vào con 乃úp bê hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được giơ tay đánh đánh mặt nó.
Chẳng biết vì sao cô chợt có mục tiêu, trong lòng thầm nói với mình là không thể tiếp tục ngồi không chờ ૮ɦếƭ nữa, bây giờ thứ duy nhất mà cô có thể dựa vào chính là bàn tay vàng nguyên tác. Mặc dù chỉ xem một nửa nhưng cô còn hiểu con người nam nữ chủ hơn bất kỳ ai, Tiêu Sắt Sắt cảm thấy mình chỉ cần động não một chút là luôn có thể tìm ra một phần nhỏ của nhánh cuối.
Gió xuân biến mất, con bướm vẫn có thể bay múa, mỗi lần vỗ cánh đều kéo theo một cơn gió nhẹ… Có lẽ còn có thể biến thành “vòi rồng” làm kịch bản thay đổi cũng nên.