Lúc trước Bạch Cố Kiềm vẫn chưa khôi phục, Tiêu Sắt Sắt vẫn luôn tò mò tính cách thật sự của anh là thế nào. Khi đó cô không ngờ thật sự sẽ có ngày này, hơn nữa còn là dưới tình huống đột ngột không kịp chuẩn bị thế này…
“Sắt Sắt, sao em lại không nói gì vậy?”
Bạch Cố Kiềm giơ tay vén tóc mai cho cô, hiếm khi anh có thể không cần kiêng kị mà gọi tên cô như vậy nên hiển nhiên anh rất vui vẻ.
Tiêu Sắt Sắt ở trước mặt lại cụp mắt, hai hàng lông mi đen dày như hai bàn chải, không biết cô đang nghĩ gì nữa.
Cô chợt đẩy tay anh ra, cúi đầu chui ra khỏi иgự¢ anh, nét mặt lạnh nhạt: “Anh khôi phục ký ức khi nào? Lúc hôn lễ của chị tôi à? Hay là còn sớm hơn thế nữa? Hoặc là nói anh đã giả vờ ngay từ đầu rồi?”
Giọng của cô rất bình tĩnh, ánh mắt cũng rất lạnh làm cho Bạch Cố Kiềm có chút chột dạ.
Anh há miệng, ánh mắt liếc sang cây cỏ bên cạnh, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Là sau khi đến nhà họ Bạch kiểm tra sức khóe…”
Không ngờ lại sớm như vậy!
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng Tiêu Sắt Sắt vẫn khϊế͙p͙ sợ, nhớ lại thì đúng là thời gian đó Bạch Cố Kiềm có hơi khác thường, nhưng tất cả đều bị cô rộng lượng cho qua. Trong lòng cô không khỏi thầm mắng mình ngu, nhớ lại thỉnh thoảng Bạch Cố Kiềm có mấy hành vi thân mật quá mức, nếu như anh giả ngu vì để che mắt Bạch Thắng Hoa, vậy cạo râu và đo kϊƈɦ cỡ là có ý gì?
Cảm xúc vốn đã tỉnh táo lại bị nhen lửa lần nữa, đôi mắt Tiêu Sắt Sắt đỏ ngầu, cắn răng mắng: “Anh không chỉ là một tên lừa gạt mà còn là một tên lưu manh!”
Nghe thấy cô cuối cùng cũng chịu mắng chửi phát tiết cơn giận, trong lòng Bạch Cố Kiềm dễ chịu hơn lúc nãy rất nhiều, còn đê tiện cảm thấy bộ dạng vừa giận dữ vừa làm nũng của Tiêu Sắt Sắt rất xinh đẹp, ước gì cô có thể tùy hứng một chút khi ở trước mặt mình.
Tính tình thế nào thì như thế đó, cô mà kìm nén thì người khó chịu lại là anh.
Ngoài mặt anh thành khẩn gật đầu nhận lỗi: “Anh là tên lừa đảo, anh là tên lưu manh, vậy nên phải làm thế nào thì em mới nguôi giận đây?”
Nếu như Bạch Cố Kiềm vẫn cứ cố chấp không thừa nhận thì Tiêu Sắt Sắt còn có thể có lý do để nổi giận, nhưng đối mặt với bộ mặt vô lại muốn gì được nấy này của anh, lửa giận của cô chẳng khác nào đang đánh vào bông.
Cô ngày càng bực mình, quay đầu đi không muốn quan tâm tới anh: “Anh cách xa tôi ra một chút.”
Bạch Cố Kiềm: “Cái này thì không được.”
“…”
…
Tiêu Sắt Sắt chưa từng hoài nghi năng lực của Bạch Cố Kiềm, cho nên khi anh nói sẽ không cho phép cô truyền tin tức ra ngoài, lúc đó cô đã biết chắc chắn trong thời gian ngắn mình sẽ không được tự do. Nhưng mà ngoài cửa vẫn còn vệ sĩ nhà họ Bạch trông chừng, tín hiệu điện thoại của cô vẫn luôn đủ sóng giống như tất cả đều gió êm biển lặng, chỉ trừ việc Bạch Thơ Ly không còn gọi điện thoại tới nữa.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tiêu Sắt Sắt mới hiểu ý của câu kia là hạn chế Lăng Chiêm đưa tin vào chứ không phải hạn chế cô gửi tin đi.
Dù sao ở bất kỳ tình huống nào cũng đều đã định là trong khoảng thời gian ngắn cô không thể rời khỏi biệt thự, Tiêu Sắt Sắt cũng không hề dính vào cuộc đấu đá ngầm của hai chị em nhà họ Bạch nữa. Cho dù không có sự nhắc nhở của cô thì Bạch Thơ Ly vẫn còn hào quang nhân vật chính, trái lại là Bạch Cố Kiềm… Không biết kết cục của anh sẽ thế nào.
Tâm trạng Tiêu Sắt Sắt hơi lo lắng, nhịn lâu biến thành nộ khí, vừa nghĩ tới việc Bạch Cố Kiềm vẫn còn gạt mình, anh đã sớm không phải là A Kiềm mà cô từng bảo vệ nữa là cô bắt đầu hờn dỗi không muốn khuyên anh.
Nhưng mà mỗi ngày người này cứ lắc lư trước mặt mình, cô cảm thấy phiền lòng nên dứt khoát đòi đình công, muốn xem xem anh sẽ có phản ứng thế nào. Mỗi buổi chiều Tiêu Sắt Sắt đều sẽ chuẩn bị trà chiều hoặc trái cây cho anh, hôm nay cô chẳng làm gì cả, rúc trong phòng hoa không đi ra ngoài.
Cô vốn nghĩ cho dù Bạch Cố Kiềm không tức giận cũng sẽ bày mặt lạnh, không ngờ anh chỉ rời đi trong chốc lát, chẳng bao lâu đã tự bưng đĩa lên. Trong đĩa bày ra mấy trái ô mai và quả táo đã được cắt gọn, trêи thịt quả màu đỏ còn có giọt nước, nhìn rất dễ thèm.
“…”
“Ăn không?” Bạch Cố Kiềm nhàn nhã dựa vào cửa, dùng tăm ghim một trái ô mai đưa tới bên miệng cô.
Tiêu Sắt Sắt phồng má, kiên cường hất mặt đi: “Không ăn.”
Hiển nhiên hành động đình công không làm điểm tâm ngọt này không đạt tới hiệu quả như Tiêu Sắt Sắt mong muốn, chỉ là cô có thể không ăn trái cây nhưng cơm tối thì không thể không ăn được.
Đến giờ ăn, cô vẫn thành thật đi làm cơm, dường như phát hiện ra ý đồ của cô nên Bạch Cố Kiềm lại bắt đầu dính sát như thạch cao da chó.
Lúc mở nồi cơm điện ra, nhìn thấy cô vẫn nấu lượng cơm như bình thường, trong lòng anh không khỏi ấm áp, trong mắt không tự giác nhiễm ý cười.
Nhưng mà anh còn chưa vui vẻ được mấy giây, Tiêu Sắt Sắt đã lạnh lùng vứt lại một câu: “Đừng có nghĩ nhiều, tôi chỉ đang làm tận chức trách bảo mẫu của mình thôi.”