Nằm Trong Lòng Nam Phụ Hắc Liên Hoa Run Lẩy Bẩy - Chương 27

Tác giả: Gia Trấp Ngư Quyển

Ngay cả mẹ ruột mà cũng không có ấn tượng à? Tiêu Sắt Sắt khó tránh khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Lúc trước Bạch Cố Kiềm bị bệnh còn nghẹn ngào gọi mẹ, cô còn tưởng là anh sẽ bảo tồn phần tình cảm mãnh liệt nhất với mẹ của mình chứ. Nhìn tình hình này thì liệu pháp ảnh chụp cũng không có hiệu quả lắm… Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ cất ảnh đi, an tĩnh ăn sáng với Bạch Cố Kiềm.
Sau bữa ăn vô sự, hai người xuống bàn đu dây ở vườn hoa dưới lầu ngồi tắm nắng.
Da của Tiêu Sắt Sắt mỏng nên không phơi trực tiếp được, cô cố tình quấn một cái khăn lụa nhưng tiếc là chỉ che được nửa người trêи, không che được nửa người dưới. Cô định đi lên phòng thay cái quần dài thì bị tay Bạch Cố Kiềm bắt lại, anh ôm hai đùi cô đặt lên đầu gối của mình. Quần áo ở nhà của anh rất rộng rãi, chỉ cần mở một nút là có thể che đi cẳng chân trần trụi bên ngoài của Tiêu Sắt Sắt.
“A Kiềm, anh…” Cảm giác được sự ấm áp trong lớp vải của anh, Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Bạch Cố Kiềm cũng rất thản nhiên nhắm mắt chợp mắt, chóp mũi cao thẳng dưới ánh mặt trời nhoáng lên một tầng ánh sáng.
Lúc trợ lý Trương đi vào thì nhìn thấy một bức tranh thế này: Đu dây khẽ đung đưa, người đàn ông tuấn tú và cô gái nhỏ xinh thân mật rúc vào nhau, hình ảnh hài hòa đến mức trông như một bức tranh vậy. Trong lòng anh ta rất không muốn quấy rầy nhưng vào một khắc anh ta vừa mở cửa đã đánh thức người đàn ông đang chợp mắt.
Một thoáng Bạch Cố Kiềm ngước mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo không có chút nhiệt độ của anh làm cho trợ lý Trương dừng bước lại, anh ta suýt chút cũng hoài nghi có phải cậu Hai từng khiến tất cả mọi người e sợ đã trở về rồi không. Nhưng trong khoảnh khắc đó, ý lạnh trong mắt anh lại bị sự mâu thuẫn thay thế trông như vừa rồi là cơn giận đột ngột xâm nhập vào anh.
Bấy giờ trợ lý Trương mới hoàn hồn lại, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, tôi cũng không biết cậu chủ ở dưới lầu nên không báo trước cho hai người.”
Vẻ mặt Tiêu Sắt Sắt hơi khựng lại, vội vàng lúng túng thu chân về, đứng dậy khỏi đu dây. Bạch Cố Kiềm ở bên cạnh lại càng không vui vì động tác rời đi của cô, anh dựa vào thân phận giả ngu bây giờ mà không thèm che giấu biểu cảm ngoài mặt của mình.
Nhìn thấy sắc mặt anh ngày càng âm trầm, trợ lý Trương lại càng sợ hãi: “Tôi cũng không cố ý muốn làm phiền cậu chủ nghỉ ngơi, chỉ là cô chủ bảo tôi dẫn người tới đặt làm lễ phục trước cho cậu và cô Tiêu nên tôi mới tùy tiện đến đây.”
Tiêu Sắt Sắt rất hiểu công việc của trợ lý Trương, cô không cảm thấy mình bị xúc phạm, trái lại khi nghe anh ta nói tới việc đặt làm lễ phục trước, ánh mắt cô sáng lên hiện ra sự mới mẻ.
“Không phải đã nói là cuối tháng sao? Vì sao lại bắt đầu đặt làm lễ phục sớm thế?”
Cô nghênh đón, quả nhiên nhìn thấy sau lưng trợ lý Trương có mấy nhân viên công tác mặc đồng phục, trong tay mỗi người đều xách theo rương lớn, còn luôn cung kính chào hỏi cô.
Có cô giải vây, vẻ mặt trợ lý Trương hơi khựng lại: “Lần này lễ phục của cô và cậu chủ đều là lễ phục tư nhân đặt trước, nhà thiết kế cần phải đo kϊƈɦ cỡ của mỗi người rồi mới thiết kế ra lễ phục và trang sức phù hợp với khí chất, hình tượng của hai người nhất.”
Tiêu Sắt Sắt mở to mắt: “Ồ, hóa ra là vậy, mọi người vào nhà đi.”
Có cô gái nào mà không thích quần áo đẹp và trang sức rực rỡ đâu? Cho dù là người không có nhu cầu vật chất như Tiêu Sắt Sắt cũng không khỏi kinh ngạc trước cuộc sống của người có tiền. Đặc biệt là lúc mấy nhà thiết kế vây quanh cô như sao quanh trăng sáng, người thì khen vóc dáng cô đẹp, người thì khen da cô trắng, còn có một người tán thưởng cô có khí chất xuất chúng.
Mặc dù chiếm dụng thân thể của người khác nhưng Tiêu Sắt Sắt cũng không khỏi lâng lâng.
Cô không hề hay biết gương mặt của Bạch Cố Kiềm đứng bên cạnh đã âm trầm đến mức sắp nhỏ ra nước. Anh lạnh lùng nhìn đám người kia săm soi Tiêu Sắt Sắt, cố nén sự không vui trong lòng mới không đi lên đánh người.
Cũng không mất bao lâu, ba người kia đã đẩy Tiêu Sắt Sắt đến trước gương, trong đó có một người đàn ông làm lố, hắn ta còn nâng tay hoa cuốn lấy một lọn tóc của cô.
Gương mặt béo ngậy của hắn ta nở nụ cười nhìn vào gương: “Gương mặt của cô Tiêu nhỏ nhắn lại xinh đẹp, có thể duỗi thẳng để tôn lên đường nét gương mặt của cô.”
Nhìn thấy người đàn ông kia sắp chạm móng heo lên mặt Tiêu Sắt Sắt, đuôi lông mày của Bạch Cố Kiềm hơi giật một cái. Anh không nhịn được nữa mà đi tới kẹp chặt cái tay của tên kia, vừa định chuẩn bị giáo huấn hắn ta. Nhưng anh còn chưa dùng sức đã cảm giác được một bàn tay mềm mại trèo lên cánh tay mình.
“A Kiềm, anh có thể ở bên cạnh chờ trước được không? Em muốn để nhà thiết kế nhìn xem em hợp với kiểu tóc nào.”
Không có cô gái nào không yêu cái đẹp, trong đôi mắt đen của Tiêu Sắt Sắt tràn ngập hứng thú và tò mò làm cho Bạch Cố Kiềm cảm thấy cơn giận này của mình chạm phải vành đai cách ly, không phát tiết được mà chỉ có thể kiềm nén, tự tiến hành dập tắt.
“…” Anh không tức giận được với Tiêu Sắt Sắt không có nghĩa là sẽ ẩn nhẫn tên kia.
Năm ngón tay của Bạch Cố Kiềm Ϧóþ lại, thấy sắc mặt của nhà thiết kế bắt đầu trắng bệch thì anh mới lạnh lùng liếc xéo hắn ta một cái, sau đó thả người ra. Nhà thiết kế này không biết mình đã làm sai chỗ nào mà chọc phải vị tổ tông này, hắn ta chỉ cảm thấy tính tình của anh không ổn định, không giống người bình thường. Nhưng mà hắn ta cũng không dám tùy tiện nghiên cứu kiểu tóc giúp Tiêu Sắt Sắt nữa, hồn vía lên mây đáp vài câu qua loa rồi lui ra.
Còn lại hai nhà thiết kế nữ đến đo kϊƈɦ cỡ cho Tiêu Sắt Sắt, sau khi ghi chép từng cái xong thì đến lượt Bạch Cố Kiềm.
Kϊƈɦ cỡ của Bạch Cố Kiềm đương nhiên là do nhà thiết kế nam đo, người đàn ông đáng thương kia lại bị kéo ra đối mặt với vị sát thần này…
“Cậu, cậu Bạch, mời cậu đi theo tôi đến một phòng khác để đo kϊƈɦ cỡ…” Hắn ta lắp bắp.
Bạch Cố Kiềm không thèm nhìn hắn ta một cái mà khoanh tay lại, vẻ mặt kiêu căng khó thuần: “Không cần cậu.”
Nhà thiết kế nam khẽ thở phào, vừa định nói thật ra có thể dùng quần áo bình thường để đo đạc thì lại nghe anh trầm thấp bổ sung nốt câu: “Muốn Sắt Sắt đo.”
“Hả?”
Người trong phòng nghe xong cũng chả hiểu gì, chỉ có Tiêu Sắt Sắt là nhanh chóng hiểu ra, nhíu mày nói: “Em cũng không biết đo kϊƈɦ cỡ, hay là để nhân viên chuyên nghiệp làm đi. A Kiềm, anh ngoan chút nào.”
Cô dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với Bạch Cố Kiềm đã khiến những người khác vừa kinh ngạc vừa khϊế͙p͙ sợ, nhưng mà lời tiếp theo của Bạch Cố Kiềm càng khiến bọn họ mở mang tầm mắt.
“Em đo cho anh thì anh sẽ ngoan.” Vẻ mặt của anh cố chấp chỉ vào một nhà thiết kế trong đó rồi nói: “Cậu dạy cô ấy.”
Toàn trường yên tĩnh hai giây, cuối cùng vẫn là nhà thiết kế kia tỉnh lại trước. Cậu ta lau mồ hôi trêи trán rồi nở nụ cười cứng nhắc với Tiêu Sắt Sắt: “Thật ra cũng không khó, chúng tôi có bảng đối chiếu, cậu Bạch thật sự không muốn tiếp xúc với người khác nên đành làm phiền cô Tiêu dựa theo bảng này để đo kϊƈɦ cỡ cho cậu Bạch nhé.”
Người đó nói xong rồi đưa sổ kê khai cho cô như vừa giao một củ khoai nóng bỏng tay.
Tiêu Sắt Sắt: “…”
Cô cảm thấy mình thật sự có số kiêm chức mà…
Những người khác lần lượt xách rương ra khỏi phòng, chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại Tiêu Sắt Sắt và Bạch Cố Kiềm. Tiêu Sắt Sắt đành phải dựa theo trình tự trêи bảng, bắt đầu đo từ vai. Cô nhón chân lên, thước dây xuôi theo bờ vai kiên cố của Bạch Cố Kiềm, vừa đo xong, con số khiến cô rất kinh ngạc.
So với kϊƈɦ cỡ đo vừa rồi của bản thân cô thì giữa hai người không chỉ cách nhau một chút, bình thường cô không phát hiện ra bờ vai của Bạch Cố Kiềm lại rộng như thế, hoàn toàn có thể che chắn cho cô vô cùng chặt chẽ.
Tiêu Sắt Sắt chợt hứng thú, tiếp tục đo chiều dài cánh tay cho Bạch Cố Kiềm, mà anh cũng thật sự tuân thủ lời hứa, ngoan ngoãn không nhúc nhích để mặc cho cô bận rộn trước mặt mình. Từng số đo được ghi lại vào danh sách, Tiêu Sắt Sắt vô cùng chân thành tiếp tục hoàn thành công việc, khi nhìn thấy một mục nào đó, cả người cô khựng lại.
Vòng hông*…
*đo đũng quần á, nhưng mà tui không rành về đo đạc nên không biết gọi là gì, chắc là vùng hông nhỉ?
Chỗ này không tiện đo lắm…
Cô không nói gì, chợt nhớ lại khi nãy trước khi nhà thiết kế đi ra có nói một vài chỗ không xác định được thì có thể đo trực tiếp trêи quần áo của anh.
Tiêu Sắt Sắt cúi đầu nhìn quần Bạch Cố Kiềm một chút, tình huống khó xử… Cuối cùng cô vẫn đưa thước dây cho anh: “A Kiềm, anh tự đo vùng hông đi.”
Bạch Cố Kiềm không nhận mà nhíu mày nhìn cô.
“Chính là chỗ khóa kéo quần đó, tự anh đo đi.”
Cô chỉ tay trong không trung, ánh mắt mất tự nhiên liếc về nơi khác, chợt nghe tiếng vật gì đó rơi xuống đất.
Cô quay lại nhìn thấy Bạch Cố Kiềm vụng về cầm thước dây, một đầu khác của thước đã rơi lả tả trêи đất.
“Không phải vậy.”
Tiêu Sắt Sắt thở dài ngồi xổm xuống cầm thước dây lên, cô chợt cảm giác trước mắt tối sầm, Bạch Cố Kiềm đi tới trước mặt cô. Độ cao mà cô ngồi xuống vừa hay giơ tay là có thể đo được vùng hông, Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ nhưng cũng muốn nhanh chóng làm xong việc này.
Thế là cô đành phải kiên trì thấp giọng nói: “Được rồi, anh đừng nhúc nhích…”
Cô mở thước dây ra, đo một chút cách quần Bạch Cố Kiềm hai centimet.
Trong lòng cô vốn không có chút suy nghĩ đáng khinh nào, chỉ cảm thấy đo nơi riêng tư nên có hơi xấu hổ. Nhưng bây giờ khi cô đã sắp đo xong thì chợt cảm giác trêи đầu ấm áp.
Là Bạch Cố Kiềm giơ tay áp lên đầu cô vuốt ve, rõ ràng động tác rất ôn nhu nhưng lại khiến cho cả người Tiêu Sắt Sắt run lên, chợt nổi da gà. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt chất chứa ý cười của Bạch Cố Kiềm ở trêи, ánh sáng như sao lóe ra làm Tiêu Sắt Sắt khó hiểu.
Bỗng nhiên cô cảm thấy có gì đó sai sai nên ném thước dây đứng dậy.
“Anh cười gì? Em không đo nữa.”
Cô quay lưng đi, trêи mặt đã tràn ngập màu ửng đỏ của ráng chiều, sau lưng lại truyền đến giọng khàn khàn của Bạch Cố Kiềm: “Em giận rồi.”
“Em không có giận…” Tiêu Sắt Sắt nhíu mày, mặc dù cô không tức giận nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất xấu hổ.
“Bởi vì anh sờ tóc của em sao?”
Anh hỏi bằng giọng thản nhiên rồi chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Sắt Sắt, thấy cô hoàn toàn không để ý tới mình, khóe môi khẽ cong lên, hơi khom xuống.
“Em cũng có thể sờ anh.”
“…”
Nhìn đỉnh đầu đen nhánh trước mặt, tâm tình của Tiêu Sắt Sắt vô cùng phức tạp. Cô cắn cắn môi, quyết định vuốt đầu Bạch Cố Kiềm cho hả giận. Tóc của anh vốn quá dài, vừa bị Tiêu Sắt Sắt vò một chút đã như một đám cỏ dại.
Tiêu Sắt Sắt không nhịn được bật cười.
Bạch Cố Kiềm ngửa mặt lên nhìn chằm chằm vào cô: “Còn tức giận không?”
“Hừ.”
Cô khẽ hừ một tiếng: “Sau này anh không được cười vậy nữa.”
“Kiểu nào?” Anh hơi híp mắt đứng thẳng người dậy làm cho Tiêu Sắt Sắt cảm thấy rất áp lực, không khỏi lui về sau vài bước.
“Giống khi nãy đó.”
Trông rất giống con báo trong cơn ác mộng kia của cô, ánh mắt trừng trừng như bất cứ lúc nào cũng sẽ nhào tới ăn cô vào bụng vậy.
“Vì sao?” Bạch Cố Kiềm lại cố hỏi.
“Xấu.” Tiêu Sắt Sắt nhanh chóng đáp xong, xấu hổ thu thước dây lại rồi thúc giục anh: “Vòng hông thì cứ để nhà thiết kế làm theo quần ngày thường của anh đi. Đi thôi, chúng ta ra ngoài.”
Bạch Cố Kiềm lại nhìn chằm chằm vào cô không nhúc nhích, đôi mắt thờ ơ hơi thất thần.
Tiêu Sắt Sắt nghi hoặc quơ tay trước mặt anh: “Sao vậy A Kiềm? Anh đang nghĩ gì thế?”
“Không có.”
Bạch Cố Kiềm tỉnh táo lại, tiếp tục khôi phục vẻ mặt đần độn thường ngày.
“Chỉ đang nghĩ lần sau có thể đo đạc kϊƈɦ cỡ chỗ khác mà thôi.” Anh u ám bổ sung trong lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc