Hôm nay Lạc Kỳ có chút áy náy với Tiểu Khương, lần nào Tiểu Khương cũng phải lặp lại một lần cô mới nghe rõ.
Cô chột dạ, đành phải nói dối: "Tín hiệu không tốt lắm."
"Không sao không sao." Tiểu Khương không để tâm, đánh ૮ɦếƭ cậu thì cậu cũng không nghĩ ra "tín hiệu" mà Lạc Kỳ nói đứt là đứt là bởi vì ông chủ đang chỉnh lại dây đeo thẻ chứng nhận cho cô.
Trao đổi công việc xong, cuộc gọi rốt cuộc cũng xong.
Nhịp tim loạn rồi.
Vào lúc Lạc Kỳ nghe điện thoại còn phải để ý đến chỗ điều khiển, rất sợ tài xế xoay mặt hoặc là nhìn vào kính chiếu hậu. May mà tài xế nghe thấy cô đang nói chuyện điện thoại, luôn nhìn ra lớp kính chắn ở phía trước, không phát hiện bất cứ dị thường nào.
Tưởng Thịnh Hòa đã chỉnh xong dây đeo thẻ chứng nhận cho cô, ngồi về chỗ cũ.
Lạc Kỳ khó mà bình phục, sắp đến thời gian lễ khai mạc Hội nghị Thượng đỉnh kinh doanh, không thể chậm trễ, cô nói với Tưởng Thịnh Hòa: "Tổng giám đốc Tưởng, bên em xong rồi."
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, đẩy cửa đi xuống.
Lạc Kỳ đi theo sau lưng anh bước vào hội trường, vừa rồi anh cẩn thận sửa sang lại dây đeo thẻ chứng nhận cho cô, phản ứng đầu tiên trong đầu cô không còn là ông chủ sửa sang lại thẻ chứng nhận cho cô, mà là chồng.
Cho nên nhịp tim hoàn toàn rối loạn.
"Tổng giám đốc Tưởng, đã lâu không gặp." Có người nghênh đón chào hỏi.
Lạc Kỳ có ấn tượng với người tới, năm ngoái trong nghi thức hội hiệp đàm ký hợp đồng, người này cũng chào hỏi Tưởng Thịnh Hòa.
"Gần đây bận việc gì thế?" Hiếm khi Tưởng Thịnh Hòa quan tâm người khác trước.
Hạ Hủ cười nói: "Bận bịu bừa thôi."
Dư quang nhìn lướt Lạc Kỳ, ngay sau đó thu lại. Năm ngoái anh ấy ở trong nghi thức ký hợp đồng, mượn cớ chào hỏi Tưởng Thịnh Hòa, sang đó xem thử dáng dấp của Lạc Kỳ ra sao mà Lạc Vũ thổi phồng cô thành tiên nữ.
Quả thật là xinh đẹp.
Cũng không phải tuýp làm anh ấy rung động.
Nếu kết hôn, anh có thể cân nhắc tìm tuýp giống Lạc Kỳ.
Đúng lúc ngày nào bác cả cũng lải nhải, anh ấy suy nghĩ vậy thì Lạc Kỳ đi, dù sao thì kết hôn không cần tình cảm, không cần nói chuyện yêu đương, thích hợp là được.
Cũng rất ít có đối tượng kết hôn khiến anh ấy cảm thấy không tệ.
Kết quả là hỏng rồi.
Tưởng Thịnh Hòa: "Có rảnh cùng nhau đánh bài."
"Bất cứ lúc nào tôi cũng rảnh, chờ sau lễ thì đi hội sở tìm anh so tài kỹ thuật đánh bài."
(*) Hội sở là chỗ vui chơi giải trí.
Hai người vừa nói vừa đi đến hàng trước của hội trường.
Chỗ ngồi của Lạc Kỳ ở hàng thứ sáu, ông chủ ở hàng thứ nhất, cô đi đến vị trí của mình.
Chỗ ngồi của Hạ Hủ và của Tưởng Thịnh Hòa không chung một chỗ, còn chưa tới thời gian hội nghị, hàng trước bên trong hội trường đều là người quen đang nói chuyện phiếm với nhau, anh ấy và Tưởng Thịnh Hòa trò chuyện thêm vài câu.
Tưởng Thịnh Hòa nhắc đến Lạc Vũ: "Cậu có quen biết Lạc Vũ không?"
"... Từng gặp, người bên B của hạng mục chúng tôi." Hiện tại Lạc Vũ hóa thành tro anh ấy cũng biết.
Người có thể để cho Tưởng Thịnh Hòa chủ động nhắc đến, không giống như tầm thường.
"Tổng giám đốc Tưởng cũng biết Lạc Vũ?"
Tưởng Thịnh Hòa chỉ nói: "Em họ của trợ lý tôi."
Hạ Hủ cười cười: "Thì ra đều là người quen."
Tưởng Thịnh Hòa nói đến đó thì ngừng, anh đã chủ động nhắc tới, sau này Hạ Hủ tự nhiên sẽ chăm sóc Lạc Vũ nhiều hơn lúc làm việc.
Suy nghĩ của Hạ Hủ thì tương đối phức tạp, có thể biết em họ của trợ lý đi làm ở đâu, không phải là để tâm trợ lý thì chính là ấn tượng khắc sâu đối với em họ của trợ lý.
Rất có thể Lạc Vũ nóng lòng giới thiệu bạn trai cho Lạc Kỳ sau khi Lạc Kỳ thất tình, vì vậy quăng lưới rộng rãi, không chỉ là anh ấy, mà còn có Tưởng Thịnh Hòa.
Hiện tại Lạc Kỳ đã có bạn trai, anh ấy và Tưởng Thịnh Hòa cũng bị mắc lừa.
Chuyện liên quan đến tình cảm cá nhân, Hạ Hủ và Tưởng Thịnh Hòa còn chưa quen thuộc đến mức cái gì cũng có thể trò chuyện, không tiện hỏi sâu hơn.
Còn hai phút đến chín giờ, Hạ Hủ quay về chỗ ngồi của mình.
Hôm nay Tưởng Thịnh Hòa là người thứ hai lên sân khấu diễn giảng, trước anh là tiền bối Hứa Hướng Ấp trong giới tài chính, Hứa Hướng Ấp đã hơn sáu mươi tuổi, từng quát tháo thương trường, lật mặt như cắt.
Ông ta rất ít tham dự hoạt động, bao nhiêu người muốn hẹn ông ta ăn bữa cơm đều khó.
Lúc Tưởng Thịnh Hòa đi lên, Hứa Hướng Ấp vỗ vai anh một cái.
Lạc Kỳ ngồi dưới sân khấu nhìn lên sân khấu ở đối diện mà chụp hình, không ngờ mối quan hệ giữa Tưởng Thịnh Hòa và cá sấu Hứa Hướng Ấp giới tài chính tốt như vậy.
Thật ra thì hôm nay không cần Lạc Kỳ chụp hình, hiện trường đều là súng dài pháo ngắn của các nhà truyền thông lớn kinh tế tài chính.
Cô nhắm ống kính ngay Tưởng Thịnh Hòa, chỉ chụp một mình anh, làm mờ bối cảnh bên cạnh.
Cũng đúng dịp, hai năm gần đây Tưởng Thịnh Hòa không có tiết mục diễn giảng, đúng lúc năm nay có.
Tưởng Thịnh Hòa sử dụng tổng cộng hai mươi ba phút, Lạc Kỳ tính giờ cho anh.
Xung quanh là tiếng vỗ tay vang dội của cô.
Buổi hội nghị nghỉ ngơi giữa chừng, Lạc Kỳ xem lại hình ảnh vừa chụp, chờ cô ngẩng đầu nữa, nhìn thấy Bùi Thời Tiêu đi tìm Tưởng Thịnh Hòa.
Bùi Thời Tiêu đưa một điếu thuốc cho Tưởng Thịnh Hòa, "Tổng giám đốc Tưởng, đi ra ngoài hút điếu thuốc nhé?"
Tưởng Thịnh Hòa: "Cai rồi."
Bùi Thời Tiêu ngượng ngùng để điếu thuốc vào miệng của mình, chỗ này là hội trường, không thể hút thuốc, anh ta chỉ cắn trong miệng.
"Anh còn chưa từ bỏ thu mua Đông Bác?"
Lại nói: "Cần gì chứ. Anh dù là thu mua tất cả công ty khoa học kỹ thuật chữa bệnh cho cô ấy, thì cũng chỉ có thể khiến cô ấy cảm động."
Tưởng Thịnh Hòa cười cười, cũng lười đoái hoài.
"Tổng giám đốc Tưởng, anh không biết cô ấy thôi, cô ấy chậm nhiệt lại nặng tình, rất khó rung động đối với một người." Một khi rung động thì cũng rất nặng tình, những người khác đều không ở trong mắt cô nữa.
Bùi Thời Tiêu còn ôm một tia hi vọng, cho dù là Tưởng Thịnh Hòa thích cô bảy năm thì thế nào, cô sẽ không dễ dàng đón nhận như vậy. Cái gọi là công khai bạn trai trên vòng bạn bè, cái bóng lưng kia bị chỉnh ảnh mà không giống thật, nếu thật muốn đón nhận Tưởng Thịnh Hòa, thì sẽ không chỉnh ảnh.
"Tôi đi ra ngoài hút thuốc, xin lỗi không tiếp chuyện được."
Lạc Kỳ nhìn thấy Bùi Thời Tiêu rời khỏi, không biết anh ta và Tưởng Thịnh Hòa đã nói cái gì. Điện thoại di động của Tưởng Thịnh Hòa ở chỗ của cô, cô cũng không cách nào hỏi.
Buổi trưa, người đứng ra tổ chức thống nhất sắp xếp dùng cơm, tiệc đứng đơn giản.
Tưởng Thịnh Hòa và mấy người bạn đi với Hứa Hướng Ấp, Lạc Kỳ không sang đó, cô ghép bàn mà ăn bữa ăn công việc với người ngồi bên cạnh cô trong buổi hội nghị.
Vừa ăn xong, bên cạnh bàn có thêm một bóng dáng, Bùi Thời Tiêu đến tìm cô.
"Đã lâu không gặp." Anh ta chào hỏi trước.
Hôm nay trong trường hợp này, cô giữ phong độ nên có: "Tổng giám đốc Bùi, tôi đúng lúc cũng có lời nói nói với anh. Tiện thì ra ngoài trò chuyện nhé?"
Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng ăn.
Tưởng Thịnh Hòa và Lạc Kỳ không ở trong cùng một khu dùng cơm, lúc anh đi tìm cô đúng lúc nhìn thấy cô và Bùi Thời Tiêu đi ra bên ngoài, cô vừa cùng Bùi Thời Tiêu nói chuyện, vừa cúi đầu mở túi ra, không biết đang tìm cái gì trong túi xách.
Anh không theo sau.
Lạc Kỳ và Bùi Thời Tiêu ra khỏi trung tâm hội nghị, muốn tìm một chỗ không nhiều người, thì một người phụ nữ đi từ đối diện đến, mặc nhãn hàng xa xỉ nào đó, trên cổ cũng đeo thẻ ra vào hội nghị.
Người bình thường nhìn thấy ngay phía trước có người thì cũng sẽ thoáng tránh một chút, dù sao thì đường đi rộng như vậy, không phải cứ phải đi thẳng, song, người phụ nữ đối diện đi thẳng đến.
"Đã lâu không gặp."
Trong một chốc Thôi Bồng nhìn Bùi Thời Tiêu mà không chớp mắt, cô ta nhảy sang một công ty có vốn mạo hiểm khác, công ty có danh ngạch tham gia buổi hội nghị, nhưng có hạn, vất vả lắm cô ta mới tranh thủ được một cái.
Trong tình huống chính thức, cô ta không tìm thấy cơ hội nói chuyện với Bùi Thời Tiêu, hiện tại nhìn thấy Bùi Thời Tiêu đi chung với Lạc Kỳ, cô ta không cam tâm.
Từ ánh mắt người phụ nữ nhìn Bùi Thời Tiêu, Lạc Kỳ đoán được là ai.
Lạc Kỳ cũng không hơi sức rảnh rỗi nghe bọn họ chào hỏi, cất bước bỏ đi.
Bùi Thời Tiêu căn bản không để ý tới Thôi Bồng, anh ta quên mất rốt cuộc mình có trả lời Thôi Bồng hay không, rồi sải bước đuổi theo Lạc Kỳ.
Bên này trống trải, không ai đi ngang qua.
Lạc Kỳ không nói nhảm, trực tiếp lấy giấy hôn thú trong túi xách cho anh ta xem.
"Sau này đừng lại tìm tôi nữa, đừng cố ý xuất hiện ở trước mặt tôi nữa."
"Lạc Kỳ anh..." Bùi Thời Tiêu nhìn thấy Tưởng Thịnh Hòa trên giấy chứng nhận, toàn thân ૮ɦếƭ lặng, không cảm giác được đau, sức lực cả người thoáng chốc cũng bị rút đi hết.
Vốn là tháng chín năm ngoái, bọn họ cũng phải lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Cô là người chậm nhiệt như vậy, sao đã kết hôn chớp nhoáng rồi.
Nhìn thấy phản ứng của Bùi Thời Tiêu, Lạc Kỳ nghĩ đến mình của trước kia.
Vào một khắc biết anh ta lạc lối, cô đại khái chính là như vậy.
"Trừ nhân viên làm việc của Cục Dân Chính ra, anh là người thứ nhất biết bọn tôi lấy giấy chứng nhận kết hôn. Tưởng Thịnh Hòa đã đáp ứng tôi không nói với bất cứ ai, nếu tôi không cho anh xem giấy chứng nhận kết hôn, cho dù anh có khiêu khích nữa, thì anh ấy cũng không sẽ lấy chuyện kết hôn ra khoe mẽ. Nhưng tôi không thể để cho anh ấy còn phải kiềm chế nhượng bộ ở trước mặt. anh "
Lạc Kỳ để giấy chứng nhận vào trong túi xách, "Đủ loại chuyện đã qua, tôi đã sớm buông xuống rồi, không oán cũng sẽ không hận nữa. Bất kể như thế nào đi nữa, quen biết một trận, cũng hi vọng anh có thể hạnh phúc."
Cô xoay người quay về hội trường.
Biết hôm nay Bùi Thời Tiêu cũng tham gia Hội nghị Thượng đỉnh kinh doanh, cũng tính đúng là anh ta chắc chắc sẽ còn tìm cô, buổi sáng trước khi đến, cô cố ý đem theo giấy chứng nhận.
Quay lại hội trường, Tưởng Thịnh Hòa đang nói chuyện với Tần Mặc Lĩnh.
Lạc Kỳ ngồi vào chỗ ngồi của mình, vừa ngồi vững vàng, Tưởng Thịnh Hòa đến tìm cô, "Đưa điện thoại di động cho anh." Nhỏ giọng nói: "Anh ta lại phiền em?"
"Không. Là em bảo anh ta đi ra ngoài."
Lạc Kỳ đưa điện thoại di động của anh cho anh, nhìn trái nhìn phải, không ai chú ý cô bên này.
Cô kéo túi ra, để lộ giấy hôn thú, "Em cho anh ta xem cái này."
Vừa nhìn xong, người ngồi bên cạnh đi đến, Lạc Kỳ như không có chuyện gì xảy ra mà khép túi lại, Tưởng Thịnh Hòa đánh mấy chữ, trả lại điện thoại di động cho cô.
Giao diện điện thoại di động là văn bản, phía trên chỉ có hai chữ: Cảm ơn
- -
Buổi tối các nhân vật tiếng tăm của giới tài chính có bữa tiệc, tôm tép như bọn họ không tham gia được, Lạc Kỳ đã sớm trở về. Hôm nay Lạc Vũ đến, đem bánh quy trà xanh tự nướng cho cô.
Lạc Vũ còn đang sốt ruột chuyện của Hạ Hủ, hôm nay Hạ Hủ tham gia Hội nghị Thượng đỉnh kinh doanh, không cần gặp mặt.
"Chị, em phải dọn nhà rồi."
"Đang yên lành, sao đột nhiên phải dọn nhà?"
"Chủ nhà bán nhà rồi, bồi thường cho công ty chúng em, để cho chúng em đi thuê chỗ khác, hiện tại chúng em quen thuộc bên này rồi, ý tứ của công ty cũng không thuê chung chỗ cho chúng em, cho chúng em phụ cấp để cho chúng em tự đi thuê."
"Khi nào thu hồi căn nhà? Không chỗ ở thì em dọn đến chỗ này của chị trước."
"Không cần. Con người của chủ nhà mới cũng rất tốt, không vội sửa nhà, cho chúng em hai tháng tiếp thu, đủ cho chúng em tìm nhà."
Lạc Vũ dự định tìm nhà xung quanh chỗ của chị họ, thuận tiện chăm sóc chị họ.
Lòng không bình tĩnh ăn bánh quy, trong đầu của Lạc Vũ đột nhiên lại nhảy ra gương mặt của Hạ Hủ.
Lạc Kỳ phát hiện em họ mất hồn, "Ngẩn người gì đấy?"
Lạc Vũ muốn nói lại thôi.
"Nói đi, đừng kìm nén trong lòng."
"Thôi. Mình em cũng không nói rõ được."
"Yêu rồi?"
"Không."
Lạc Kỳ cười, "Vậy chờ lúc em có thể nói rõ ràng thì nói với chị."
"Các em nghỉ mấy ngày?" Cô dời đi sự chú ý của em họ.
"Còn chưa biết." Đại khái có thể sẽ nghỉ một ngày. Hạ Hủ sẽ không bỏ qua cho cô.
- -
Theo không khí lạnh lẽo đến trước thời hạn, một ngày làm việc trước ngày nghỉ cuối cùng cũng kết thúc.
Hôm nay nhiệt độ đột nhiên giảm mười mấy độ, mặc một chiếc áo khoác cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Tiểu Khương tắt máy vi tính, lên tiếng chào hỏi đồng nghiệp, chuyến đi tự túc của cậu và vợ bắt đầu từ tối nay.
Lạc Kỳ quan tâm một câu: "Tính toán đi đâu chơi?"
"Một đường lái về phía nam, chắc có thể lái xa nhất đến Thượng Hải." Trên đường đi nghỉ kẹt xe, còn phải cân nhắc thời gian của đường về, một đường đi chơi, có thể đi chơi mấy thành phố thì chơi mấy thành phố.
Lạc Kỳ: "Nếu như đi Thành phố Tô, thì gọi cho chị, chị dẫn các em đi chơi một ngày."
"Vậy nhất định rồi, cảm ơn chị Lạc." Cho dù đi đến Thành phố Tô, cậu cũng sẽ không làm phiền Lạc Kỳ, vất vả lắm mới có một kỳ nghỉ, ai cũng có sắp xếp của mình.
Lạc Kỳ chờ những người khác của Bộ phận Giám đốc đi hết, đi đến phòng làm việc của ông chủ.
Tưởng Thịnh Hòa đang nghe điện thoại, mấy người bạn hẹn anh ăn cơm, nói đã thật lâu không tụ họp, còn có một người bạn vừa từ nước ngoài quay về.
"Được, gửi địa chỉ cho tôi."
Cúp điện thoại, anh nói với Lạc Kỳ: "Buổi tối anh và bạn bè ăn cơm. Em có đi không? Bọn họ đều biết em."
Lạc Kỳ: "..."
Rốt cuộc có bao nhiêu người biết anh yêu thầm cô.
"Em không đi đâu."
Sang đó rồi còn không phải như ngồi bàn chông.
Tưởng Thịnh Hòa không ép buộc, cái mà sau này có chính là cơ hội cùng nhau ăn cơm. Hiện tại cô và Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng ở chung không câu nệ nữa, bạn bè khác của anh còn cần từ từ đến.
Bọn họ cùng rời phòng làm việc.
Tưởng Thịnh Hòa để cho cô ở nhà thêm mấy ngày, "Em cũng gần một năm không trở về rồi."
Lạc Kỳ nói: "Ở ba bốn ngày nữa thì về lại."
Tưởng Thịnh Hòa cho rằng: "Về lại còn có chuyện khác?"
"Không có."
Tưởng Thịnh Hòa hiểu rồi, anh nói: "Em không cần về lại, anh đi Thành phố Tô."
Lạc Kỳ "Dạ" một tiếng, rất nhẹ nhàng.
Xuống dưới lầu, hai người tách ra.
Lạc Kỳ lái xe của mình rời khỏi trước, Tưởng Thịnh Hòa lên xe của mình, có lúc tài xế hoảng hốt, cảm giác bọn họ ở bên nhau rồi, lại cảm thấy vẫn là ý tứ ông chủ đơn phương.
Lạc Kỳ bắt đầu kế hoạch chờ Tưởng Thịnh Hòa đi đến Thành phố Tô, dẫn anh đi nơi nào dạo một chút, đây coi như là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò.
Đoạn đường từ công ty về đến nhà, cô cũng đang suy nghĩ.
Vừa mở cửa nhà, cuộc gọi của Sơ Lâm đi vào.
Lần trước gặp mặt vẫn là mấy tháng trước, gần đây Sơ Lâm luôn quay tiết mục, mấy ngày này vừa rảnh rỗi.
Kỳ nghỉ 1/10 hàng năm, Sơ Lâm cũng sẽ đi Thành phố Tô rồi ở lại mấy ngày, cô có nhà ở Thành phố Tô, năm nay cũng dự định sang đó, nhưng lần này phải đi bán nhà.
Người kia có người muốn kết hôn rồi, cô chờ thêm nữa cũng không có ý nghĩa.
"Kỳ nghỉ cậu về nhà không?"
"Về, vé xe ngày mai." Lạc Kỳ hỏi: "Cậu thì sao? Có kỳ nghỉ không?"
"Có. Tớ phải đi Thành phố Tô mấy ngày, nếu rảnh, tìm cậu ra uống ly cà phê."
Lạc Kỳ: "Trước ngày bốn đều rảnh." Sau đó là thời gian thuộc về Tưởng Thịnh Hòa, cô cũng không chia cho những người khác nữa.
Sơ Lâm cũng sang đó trước mấy ngày ngày nghỉ, thời gian đúng lúc kẹt ở đó.
Lạc Kỳ ăn cơm rồi quét dọn trong nhà một lần, thời gian ở một mình quá vô cùng chậm chạp.
Tắm xong, cô lại tưới đủ nước cho cây xanh trên ban công.
Điện thoại di động kêu lên, cuộc gọi của Tưởng Thịnh Hòa.
Anh mới từ nhà hàng ra, hỏi cô có ở nhà không, qua đây thăm cô.
"Lúc này mới tám giờ, các anh nhanh như vậy đã ăn xong rồi?"
"Ừ, đều không uống rượu."
Bởi vì anh nói mình không uống, những người khác đều không uống, phát giác chắc anh có chuyện, vì vậy ăn xong thì giải tán.
Trên người Lạc Kỳ mặc đồ ngủ, cúp điện thoại xong, cô đi phòng ngủ tìm quần áo thay.
Chỗ Tưởng Thịnh Hòa ăn cơm đến chỗ này là đường xe trái phải nửa tiếng, cô thay quần áo xong bắt đầu dọn dẹp hành lý ngày mai về nhà, đồ vật cần xách theo không nhiều, không cần hai mười phút đã sửa sang lại hành lý.
Chuyến xe mười giờ sáng ngày mai, không cần dậy quá sớm.
Vừa xách vali đến phòng khách, tiếng gõ cửa vang lên, cho rằng là Tưởng Thịnh Hòa đến.
"Chị!"
"..."
"Chị?"
"Tới đây." Lạc Kỳ đi mở cửa, tối nay hẹn hò với ông chủ bị bể kèo.
Lạc Vũ xách một túi quà vặt cho cô, "Kinh ngạc vui mừng không?"
Lạc Kỳ cười, "Vừa kinh ngạc vừa vui mừng."
"Chị đem theo rồi ăn trên đường đi, ngồi xe một mình nhàm chán."
Lạc Vũ để quà vặt trên bàn, "Ngày mai mười một, ông bên A nói không tăng ca, cho chúng em một ngày nghỉ. Tạm thời không dọn nhà, em không có chuyện làm, đưa chị ra trạm. Tối nay phải chiếm đoạt giường của chị."
"Tìm nhà sao rồi?"
"Qua đây chính là nói với chị tin tức tốt này, vận may của em nổ tung, dự định ngày mai mua vé số." Lạc Vũ chỉ vào tòa nhà bên cạnh, "Hôm nay môi giới gọi điện thoại cho em, nói 202 của tòa nhà số hai có nhà cho mướn, cuối tháng này đến kỳ, người mướn là một chị gái, hình như là thay đổi công việc, sống ở đây thì đi lại không tiện."
Cô nằm bò trên ghế sô pha, "Sau này em có thể ngày nào cũng đến với chị rồi." Quyết định mướn nhà ở gần đây chính là muốn ở bên cạnh chị họ, thỉnh thoảng nấu cơm cho chị họ.
Không chỉ là ước hẹn với ông chủ hôm nay bị bể kèo, sau này tất cả ước hẹn ở trong phòng trọ đại khái cũng sẽ bị bể kèo. Chờ Lạc Vũ dọn đến, thì một ngày có thể chạy tới nơi này tám chuyến.
"Ăn cơm chưa?" Lạc Kỳ hỏi em họ.
"Còn chưa, em kích động rồi vội vàng ngồi xe đến." Trên đường đi lại đi siêu thị mua quà vặt cho chị họ, không kịp ăn.
"Chị nấu mì cho em."
"Không cần." Lạc Vũ nhìn thấy tóc tai của chị họ nửa khô, xem ra vừa tắm xong, "Em tự nấu."
Kéo lê đôi dép, cô ngâm nga đi vào nhà bếp.
"Đúng rồi, chị." Lạc Kỳ vịn vào cánh cửa phòng bếp, thò đầu ra: "Toà nhà này của các chị có một người đàn ông có giá trị nhan sắc nghịch thiên đấy."
"Chưa từng gặp qua."
"Em cũng là lần đầu tiên gặp. Anh ấy còn nhường đường cho em nữa, vốn đi trước mặt em, em chạy chậm lên lầu, thì anh tựa vào bên tường để cho em qua trước."
Lạc Kỳ đi phòng ngủ lấy điện thoại di động, em họ đột nhiên đến, cô phải nói với Tưởng Thịnh Hòa một tiếng.
Không ngờ hai phút trước anh đã gửi tin nhắn cho cô: [ Lạc Vũ chắc hẳn phải ở lại thêm một lát nhỉ? ]
[ Sao anh biết Lạc Vũ đến? ]
Lạc Kỳ phản ứng lại: [ Vừa rồi người Lạc Vũ gặp phải ở trên cầu thang là anh? ]
[ Ừ. ]
[ Tối nay em ấy ở đây, ngày mai đưa em ra trạm. ]
Cũng ςướק mất chuyện ngày mai anh muốn làm rồi.
Tưởng Thịnh Hòa: [ Vậy nghỉ ngơi sớm một chút, anh về trước, kỳ nghỉ gặp. ]
Nếu tối nay là cô đi biệt thự tìm anh, anh có bạn bè hoặc là thân thích ở nơi đó của anh, anh nhất định sẽ không để cho cô chờ ở bên ngoài, sẽ không để cho cô không gặp được anh.
[ Anh khoan hãy đi. ]
[ Lạc Vũ ở đây cũng không sao, anh lên đi. ]
"Bé Vũ, chị có một đồng nghiệp đến, tìm chị có chuyện."
Cô không kịp mặc áo khoác, thay giày dép rồi ra cửa.
"Nam đồng nghiệp hay là..." Nữ đồng nghiệp?
Lạc Vũ đi từ nhà bếp nhỏ ra, lời còn chưa nói hết, "Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại, chị họ đã đi xuống lầu.
Cách một cánh cửa, cô cũng có thể nghe thấy giày cao gót của chị họ vội vã "Tạch tạch tạch" đi xuống lầu.
Tưởng Thịnh Hòa không kịp xem tin nhắn, đang quay ngược đầu xe.
"Tổng giám đốc Tưởng!"
Cửa sổ xe không đóng lại, giọng nói rõ ràng lọt vào tai.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn từ cửa sổ xe nhìn thấy cô, anh dừng xe, nhưng không tắt máy, cô chỉ mặc một chiếc áo thun len kiểu ngắn màu đen đi ra, anh lấy tây trang trên ghế phụ rồi xuống xe.
"Gọi điện thoại nói là được. Sao em xuống rồi?"
Lạc Kỳ nhìn thấy anh thì không nói chuyện.
Bởi vì bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ để cho cô nhìn thấy anh.
Cô cũng muốn cho anh một chút thiên vị.
Có lẽ chút chuyện nhỏ này căn bản không tính là thiên vị.
"Mặc ít như thế, không lạnh à?" Vừa nói xong, anh đưa tây trang cho cô.
"Em sợ nóng."
"..."
Tưởng Thịnh Hòa không ૮ưỡɳɠ éρ khoác tây trang cho cô.
Lạc Kỳ bảo anh đậu xe ở chỗ đậu xe rồi tắt máy, "Sau này không thể nào không gặp được người quen, không nói là mối quan hệ gì, bọn họ cứ cho rằng còn đang trong giai đoạn theo đuổi."
Tưởng Thịnh Hòa: "Lần sau lại lên. Anh về nhà còn có việc."
Nếu anh ở đây, các cô nói chuyện không tiện.
Lạc Kỳ: "Vậy lái xe chậm một chút."
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, nhìn cô, không vội lên xe.
Lạc Kỳ cho rằng anh còn có lời muốn nói, nửa phút sau anh cũng không lên tiếng, ngón tay cô bấm bừa nút bên hông của điện thoại di động.
Yên lặng tới rất đột nhiên, ngay sau đó lan tràn ra.
Anh chắc hẳn muốn ôm cô, lại lo lắng cô bài xích.
Cô đi về trước hai bước, cùng anh chỉ có nửa bước xa. Kích thích tố và hơi thở ưu việt trên người anh mê hoặc người ta, cũng chèn ép người ta.
Lạc Kỳ không nhìn anh, lại nói một lần nữa: "Lái xe chậm một chút."
Tưởng Thịnh Hòa không biết cô thật sợ nóng hay là cẩn trọng không muốn mặc quần áo của anh, hiện tại cô đến gần rồi, vì vậy anh mở tây trang ra, bao lấy cô rồi ôm cô vào trong иgự¢.
Ôm rất lâu cũng không thả ra.
Lạc Kỳ hít sâu một hơi thở, hiện tại ngay cả lỗ mũi cũng bị hơi thở của anh xâm nhập.
"Tổng giám đốc Tưởng."
"..." Nhưng vẫn đáp lại cô: "Ừm."
Anh lại thêm một điều: "Sau này lúc ôm em cũng đừng kêu Tổng giám đốc Tưởng."
Lạc Kỳ nghiêm túc trả lời anh: "Được."
Tưởng Thịnh Hòa hỏi cô: "Vừa rồi gọi anh là chuyện gì?"
"Anh thả tay của em ra khỏi tây trang đi," Cô dừng lại, rồi nói: "Em ôm anh một lát."
Có lời nói này của cô đã đủ rồi, Tưởng Thịnh Hòa lo lắng cô bị lạnh mà không thả ra, càng cô ôm chặt hơn.