Ăn xong cơm tối, Cố Tư Ức một mình quay lại chỗ bảng vàng danh dự.
Nhìn cái tên đứng đầu bảng và cuối bảng, cô cảm thấy rất thích thú, liền mở di động ra, lùi lại mấy bước, chuẩn bị chụp lại một tấm làm kỉ niệm.
Còn chưa kịp bấm vào nút chụp thì lại có hai bạn nữ của lớp khác đứng chắn đằng trước.
“…” Cố Tư Ức đành phải đứng chờ.
“Hạ Chi Tuyển giỏi thật, lên cấp ba rồi mà vẫn đứng thứ nhất.”
“Nhìn cái tên đứng cuối đi, Cố Tư Ức, có phải là cô em gái kết nghĩa của Hạ Chi Tuyểnkhông?”
“Hình như nghe đồn là bạn gái đấy…”
“không rõ lắm, nhưng hai người này chênh lệch lớn quá, một người đứng đầu mộtngười đứng cuối.”
Này này này, tuy xếp cuối nhưng đây là danh sách 100 người đứng đầu đấy nhé.
Cố Tư Ức thầm minh oan cho mình.
“Trước Lam Hiểu Thu còn trong top 10 cơ, tiếc là bị đuổi học rồi…”
“Hứa Ninh Ninh xếp thứ 5 này cũng không tồi, là hoa khôi học bá đấy.”
“Ở đây có đầy nữ học bá, hơn hẳn Cố Tư Ức luôn ý.”
“Thành tích kém thế mà sao lại chơi được với học thần nhỉ?”
“…” Cố Tư Ức còn đang hào hứng muốn chụp ảnh, nhưng giờ lại bị hai người kia cậumột câu tôi một câu tạt cho từng gáo nước lạnh vào người, lạnh thấu tận tim.
cô nhét điện thoại vào túi quần, đội mũ lông trên áo lên rồi xoay người đi.
Còn hai năm rưỡi nữa, nếu cứ tiếp tục cố gắng theo tốc độ này, nói không chừng đếnmột ngày nào đó cô sẽ đạt được hạng hai ấy chứ!
Hạng hai…Hạng hai…
Hình như hơi quá, vẫn nên khiêm tốn một chút, trước mắt cứ đặt mục tiêu là top 50 đi!
Cố Tư Ức đi về phòng ngủ, mọi người đang vừa trò chuyện vừa thu dọn đồ đạc, bàn luận xem Tết thì nên đi đâu chơi, bầu không khí vô cùng hào hứng.
Chiều hôm nay trường học cho nghỉ, các học sinh nhà ở đây thì đều đã về luôn rồi, nhưng bạn cùng phòng của Cố Tư Ức biết là ngày mai cô mới đi, cho nên ở lại ngủ qua đêm với cô.
Trịnh Bồi Bồi thấy cô đi vào nhưng hai tay trống trơn, liền hỏi: “không phải cậu bảo đimua trà sữa cho cả bọn à?”
Cố Tư Ức: “…” cô quên mất rồi.
“Để mình đi mua.” cô quay người đi.
“đi cái gì mà đi, trời thì lạnh, chạy tới chạy lui không mệt sao?” Trịnh Bồi Bồi kéo cô lại, “Mau thu dọn đồ đạc đi, ngày mai cậu còn phải ngồi xe về, nên ngủ sớm chút.”
Cố Tư Ức đang chuẩn bị làm thì nhận được tin nhắn của Hạ Chi Tuyển: “Ngày mai mấy giờ em đi?”
cô nhắn lại: “Chắc là buổi trưa bố mẹ sẽ đến đón em.”
Chuông điện thoại lại vang lên, là mẹ cô gọi tới.
“Cục cưng à, ngày mai bố với mẹ lại có việc đột xuất không đến đón con được rồi, con ở lại trường thêm một hôm được không? Hay là để bố mẹ bảo chú Trương tới đón con nhé?”
Cố Tư Ức: “…”
Quả nhiên, dự cảm không tốt của cô đã đúng.
Mỗi lần mẹ muốn nói cho cô tin xấu thì sẽ là như vậy, gọi cô là cục cưng, giọng rất dịu dàng…
cô đáp: “không sao đâu mẹ, con tự về cũng được.”
Hứa Giai Tuệ: “Thế để mẹ bảo chú Trương tới đón con.”
“không muốn không muốn!” Cố Tư Ức vội nói, chú Trương là thư kí của bố cô, cô biết, nhưng cô không muốn làm phiền đến chú ấy, việc của người ta có phải là đưa đón con cái của sếp đâu chứ, da mặt cô mỏng, theo bản năng rất là bài xích việc này.
“Con lớn rồi mà mẹ, muốn về nhà còn cần người đón sao, ngồi xe ba tiếng là đến nơi thôi ạ.”
“Được rồi, mẹ nghe lời con, nếu đổi ý thì gọi lại cho mẹ nhé, mẹ bảo chú Trương tới.”
“Vâng ạ.”
Cúp máy xong, cô lại đọc tin nhắn của Hạ Chi Tuyển: “Ừ, khi nào cô chú đến thì báo cho anh, anh qua chào hỏi cô chú một tiếng.”
Ý trên Mặt Chữ: “…”
X: “Sao thế?”
Ý trên Mặt Chữ: “[Tan nát cõi lòng] [Tan nát cõi lòng] Bố mẹ em bận nên không tới được, mai em tự về.”
X: “anh tiễn em.”
Cố Tư Ức nhìn thấy ba chữ này thì liền nở nụ cười.
Ý trên Mặt Chữ: “Cảm ơn đại ca ~”
X: “Em đi thu dọn hành lý đi, anh xem vé cho em.”
Ý trên Mặt Chữ: “Để em tự xem.”
X: “Thế em có bạn trai để làm gì?”
Cố Tư Ức che miệng cười trộm, mặt ửng đỏ.
Trịnh Bồi Bồi nhìn dáng vẻ ngượng ngùng lại rạo rực của cô, không nhịn được mà trêu: “Chao ôi, học thần vừa mới nói lời ngon tiếng ngọt gì thế? Ngày nào cũng trêu cho anhỨc xấu hổ…”
Cố Tư Ức hắng giọng, mặt nghiêm túc nói: “không có gì, bọn mình đang nói chuyện rất đứng đắn.”
“Biết rồi, ngay cả lúc ngồi học mà hai cậu cũng có thể tỏa ra màu hồng cơ mà, còn chuyện gì nghiêm túc hơn cả việc học nữa không?”
“không có.” Hướng Lê và Trương Hân Dịch đồng thanh trả lời.
“Aiya, nói không lại các cậu, mình đi thu dọn đồ đạc đây…” Cố Tư Ức đỏ mặt quát khẽ.
cô bắt đầu gấp quần áo và xếp các vật dụng sinh hoạt hàng ngày vào vali, làm đượcmột nửa thì học thần nhắn tin đến.
X: “anh mua vé rồi nhé, chuyến 10 giờ sáng mai, em cứ ngủ cho thoải mái.”
Ý trên Mặt Chữ: “Sao anh lại mua được? anh có biết số thẻ căn cước của em đâu?”
cô tưởng anh chỉ giúp cô xem qua thôi…Thế mà lại mua luôn rồi?
X: “Lần trước lúc đặt vé tàu đi du lịch, em đã chụp lại thẻ căn cước rồi gửi cho anh đó, quên rồi à?”
Ý trên Mặt Chữ: “À…Em nhớ rồi, cảm ơn đại ca!”
X: “Đồ đạc thu dọn xong chưa?”
Ý trên Mặt Chữ: “Vẫn chưa…”
X: “Vậy mau làm nốt đi.”
Ý trên Mặt Chữ: “Vâng ạ ~”
Hôm sau, Cố Tư Ức ngủ đến tám giờ mới dậy, cô đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi chào các bạn cùng phòng.
Mấy cô bạn ở lại một đêm với cô, biết cô tự về thì còn định đi tiễn, nhưng cô nói là có Hạ Chi Tuyển tiễn rồi nên cả bọn liền cười trêu cô mấy câu, tỏ ý không muốn đi cùng làm bóng đèn.
Cố Tư Ức đeo balo, kéo vali đi xuống nhà, gặp Hạ Chi Tuyển ở dưới lầu như đã hẹn.
đi ngang qua bảng vàng danh dự, bước chân cô chậm lại, cuối cùng vẫn quyết định chụp một tấm ảnh.
Chụp xong, cô nói với Hạ Chi Tuyển: “Sau này em sẽ còn tiến bộ hơn nữa! Điều kiện tiên quyết là…Học thần luôn ở bên cạnh giúp đỡ em.” cô mở to mắt nhìn cậu, vẻ mặt lấy lòng.
Hạ Chi Tuyển buồn cười, giơ tay vỗ nhẹ đầu cô: “Tất nhiên là phải tiếp tục cố gắng rồi, bọn mình sẽ học cùng một trường đại học.”
Cố Tư Ức cúi đầu mừng thầm, thì ra học thần đã lên kế hoạch cho cô sẵn rồi.
Mới hơn tám giờ, Hạ Chi Tuyển dẫn cô đến một quán ăn bên ngoài trường mà cô thích để ăn sáng.
Ăn xong cậu lại gọi xe đi đến ga đường sắt cao tốc.
Hạ Chi Tuyển ôm hết việc vào người, balo và hành lý của Cố Tư Ức đều bị cậu lấy đirồi kéo suốt một đường, cô muốn giúp thì cậu lại nói: “Em đừng có xem thường thể lực của con trai.”
đi vào ga đường sắt, Cố Tư Ức lại không nhịn được mà đề nghị: “anh để cho em kéo vali đi, việc này không tốn sức.”
Trước đây cô luôn là người xách đồ cho người khác, bây giờ lại bị coi là con nít tay trói gà không chặt…
Hạ Chi Tuyển nói: “không cần em đẩy vali, giúp anh một việc này.”
“Giúp gì ạ?” Cố Tư Ức vội hỏi, hận không thể làm gì đó để đỡ đần cho anh.
“Khoác tay anh.”
Cố Tư Ức: “…”
“Có mỗi cái việc nhỏ đấy mà cũng không chịu giúp?” Cậu liếc cô một cái.
“…” Cố Tư Ức ngượng ngùng khoác tay cậu.
“Kéo thêm đồ cho thăng bằng hai bên.” Hạ Chi Tuyển thản nhiên nói.
Cố Tư Ức bị vẻ nghiêm túc của anh chọc cười.
Hai người đứng ngoài xếp hàng chờ đi vào, vì là dịp cuối năm nên rất nhiều học sinh và người lao động xa quê trở về nhà ăn Tết, mặc dù bây giờ vẫn chưa phải thời điểm đông nhất, nhưng bên trong ga cũng toàn người là người, cảnh tượng cực kỳ hoành tráng.
Cả hai chậm rãi nhích lên từng chút, may là đã cân đối thời gian nên không sợ muộn.
Lúc sắp đến khu kiểm tra an ninh, Cố Tư Ức nói: “Em tự đi tiếp được rồi.”
Hạ Chi Tuyển đứng sau lưng cô gật đầu: “Ừ.”
cô đeo balo vào, kéo vali vẫy tay chào cậu: “Bye bye, học kì sau gặp lại nhé.”
Trong lòng đột ngột nảy sinh một cảm giác lưu luyến, cảm thấy rất khó chịu, vì muốn che giấu đi tâm trạng này nên cô liền nhanh chóng xoay người đi vào trong, qua cửa soát vé rồi tới cửa kiểm tra an ninh.
cô đứng bên cạnh băng chuyền chờ lấy lại vali, chờ một lúc rồi mà chỉ thấy những người bên cạnh lần lượt lấy đồ, còn đồ của cô thì không thấy đâu cả, lòng lại bắt đầu trở nên buồn bực, chuẩn bị đi hỏi nhân viên làm việc xem thế nào.
Thế nhưng vừa quay người lại thì nhìn thấy Hạ Chi Tuyển đang đứng ngay trước mặt, tay cầm vali và balo của cô, miệng nở nụ cười.
“…” Cố Tư Ức kinh ngạc mở to mắt.
“không phải chứ…Sao, sao anh lại vào đây được? Trong này phải có vé mới vào được mà?”
“anh đã nói với em là anh không có vé chưa?” Cậu khẽ cười, dáng vẻ có phần xấu xa và đắc ý.
Vốn là một người con trai cao lớn đẹp trai, lại cười lên nữa nên trông càng tràn ngập hơi thở thanh xuân rực rỡ, khiến cho người ta bị thu hút.
Người đi qua ai cũng phải ngoái lại nhìn cặp đôi đáng yêu này.
“Trẻ con bây giờ đẹp thật…”
“Công nhận đó, vừa đẹp lại vừa có khí chất, nhìn như diễn viên vậy…”
Cố Tư Ức nhìn Hạ Chi Tuyển, dở khóc dở cười nói: “anh cũng mua vé à? anh mua vé làm gì? Muốn tới nhà em làm khách sao?”
Tất nhiên là cô rất vui, phần nhiều hơn thế là sự cảm động, hạnh phúc ngập tràn, cônói vậy cũng chỉ là để che giấu đi điều đó thôi.
Cậu giơ tay xoa nhẹ đầu cô, nói: “Bạn gái anh đáng yêu thế này, không tiễn về tận cửa nhà thì làm sao anh yên tâm được?”
“…” Cố Tư Ức rũ mắt xuống, vuốt nhẹ mũi, hai má ửng hồng, mím môi cười.
Lên tàu, Hạ Chi Tuyển xách hành lý để trên giá.
Bên cạnh có một người phụ nữ đang mang thai kéo vali tới, nhìn xung quanh tìm người giúp đỡ, Hạ Chi Tuyển thấy thế liền chủ động giúp cô ấy cất hành lý.
Người phụ nữ liên tục cảm ơn: “…Cậu bé vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng, cảm ơn em nhiều nhé.”
Hạ Chi Tuyển chọn ghế đôi ngồi cùng Cố Tư Ức, vì ngồi hàng đầu nên vị trí tương đối rộng rãi.
Cố Tư Ức mở nhạc trong máy ra, đưa cho cậu một bên tai nghe.
Gần ngày thi cuối kỳ, list nhạc của cô hầu như đều đã đổi thành nhạc tiếng anh.
Tàu bắt đầu lăn bánh trong giai điệu nhẹ nhàng của ca khúc “I’m yours”.
But I won’t hesitate no more, no more
It cannot wait I’m yours
Well open up your mind and see like me
Open up your plans and damn you’re free
Look into your heart and you’ll find love love love love
...
So I won’t hesitate no more no more
It cannot wait I’m sure
There’s no need to complicate
Our time is short
This is our fate I’m yours..."
Hạ Chi Tuyển đưa tay ra nắm lấy tay Cố Tư Ức.
Hai người yên lặng nghe nhạc, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Trước đây cậu không hề cảm thấy núi non sông nước có cái gì đặc biệt, nhưng giờ phút này nắm lấy tay cô, cùng cô thưởng thức âm nhạc, cảnh sắc bên ngoài kia dường như cũng trở nên có ý nghĩa hơn rất nhiều.
Ba tiếng tàu xe vốn đã không dài, lại có người đồng hành cùng nên càng thêm ngắn ngủi.
Xuống tàu, ra khỏi trạm, cùng nhau ăn bữa trưa xong, Hạ Chi Tuyển mới gọi xe đưa Cố Tư Ức về nhà.
Gia đình cô có nhiều căn nhà ở những nơi khác nhau, nhưng nơi thường ở nhất chính là căn biệt thự ở một khu đất mới giải tỏa.
Xe đỗ ngoài khu nhà, hai người đi xuống xe, Hạ Chi Tuyển kéo hành lý, đi vào trong theo sự chỉ dẫn của Cố Tư Ức.
Đến ngoài sân, Cố Tư Ức nói: “Nhà em đây rồi, anh vào ngồi nghỉ một chút nhé.”
Hạ Chi Tuyển: “anh đã đặt vé tàu về rồi, chắc không kịp đâu, một mình em vào nhàđi.”
“Vâng…” Giọng Cố Tư Ức hơi trầm xuống.
cô vừa xoay người thì lại nghe thấy Hạ Chi Tuyển nói: “Em cứ đi luôn như vậy à?”
“Dạ?” cô ngạc nhiên quay đầu lại.
“không trả cho anh chút phí vất vả à?” Cậu nhướn mày nhìn cô, ánh mắt có phần đùa giỡn và mờ ám.
Cố Tư Ức thấy vậy thì hiểu ngay.
cô để đồ xuống rồi bước lại gần, kiễng chân lên hôn nhanh một cái lên mặt cậu.
Vừa mới lui về thì cậu đã quay đầu lại, giữ chặt lấy gáy cô rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
“…” Cố Tư Ức kinh ngạc chớp mắt, hai gò má đỏ bừng như muốn bốc cháy.
Hai đôi môi chạm nhau được khoảng mười giây, Hạ Chi Tuyển lại cắn nhẹ môi cô mộtcái rồi mới hài lòng buông ra, khàn giọng nói: “Cái hôn của em vừa rồi chỉ đủ tiền trà nước thôi, còn đây mới gọi là phí vất vả.”
“…” Cố Tư Ức giận dỗi lườm cậu một cái, “Nhỡ bị mấy cô chú hàng xóm nhìn thấy thìsao, em vào nhà đây!”
cô xoay người kéo vali bước nhanh vào trong sân.
Hạ Chi Tuyển đứng nhìn cô bước vào nhà rồi thì mới rời đi.
Cố Tư Ức về nhà, cô Trần giúp việc vui vẻ đi ra đón.
“Cuối cùng cũng tới kì nghỉ đông…Con đi học xa, trong nhà lạnh lẽo buồn tẻ lắm…”
“cô nấu cơm xong rồi, chờ con về là ăn thôi đó…”
Cố Tư Ức đã ăn rồi, nhưng vì không muốn phụ tấm lòng của cô Trần nên vẫn cười nói: “Vâng ạ! Lâu lắm rồi con không được ăn cơm của cô nấu đó!”
Ăn xong, Cố Tư Ức cảm thấy mình sắp biến thành heo rồi, ăn hai bữa liền nhau màkhông có cảm giác gì.
cô chụp hình cái bàn ăn rồi gửi cho Hạ Chi Tuyển: “anh có tin được không? Em vừa mới ăn thêm một bữa nữa đấy.”
Vừa gửi xong thì lại thấy hối hận.
Người ta là bạn trai cô mà! Có phải là mấy đứa bạn thân đâu chứ! Cái chuyện mất hình tượng này sao có thể đem ra mà nói được? Xấu hổ ૮ɦếƭ mất!
cô quyết định thu hồi tin nhắn và hình ảnh.
A di đà Phật, may mà anh chưa xem.
X: “Em vừa thu hồi cái gì đấy?”
Ý trên Mặt Chữ: “Hơ hơ…”
Ý trên Mặt Chữ: “Em muốn hỏi anh đi đến đâu rồi, nhưng lại đánh nhầm chữ…”
X: “Hình như anh loáng thoáng nhìn thấy có một mâm thức ăn đúng không? Chưa được một giây đã biến mất rồi.”
Ý trên Mặt Chữ: “anh không thấy gì hết đâu, thật đó, làm gì có ảnh gì.”
Ý trên Mặt Chữ: “anh đi tới đâu rồi?”
X: “anh vừa xuống xe, đang đi vào ga.”
Ý trên Mặt Chữ: “Vậy à, thế anh làm xong việc đi nhé.”
cô đi về phòng mình, ăn no xong liền ngồi xuống salon nghỉ ngơi.
Phòng cô ngày nào cũng được quét dọn nên rất sạch, không khác biệt gì sau nửa nămcô xa nhà.
Cố Tư Ức nhắn tin cho mấy cô bạn thân hồi cấp hai biết là mình đã về nhà, cả bọn đọc xong đều rối rít rủ cô ra ngoài tụ tập.
cô lúc thì nói chuyện với đám bạn cũ, lúc lại nhắn tin cho nhóm Trịnh Bồi Bồi, thời gian cứ thế trôi đi.
Sợ Hạ Chi Tuyển ngồi tàu một mình buồn chán, sau khi xác định cậu đã lên tàu, cô liền trò chuyện với cậu.
Hạ Chi Tuyển còn định sẽ đọc sách, còn mua trước luôn rồi, nhưng vì không chống cự nổi sự nhiệt tình của Cố Tư Ức nên chẳng còn tâm trạng mà đọc, liền dành thời giannói chuyện với cô…
Lúc cậu về nhà thì cũng đã đến giờ ăn tối.
Bố cậu đang đi công tác, mẹ cũng bận việc ở cơ quan, trong nhà đã làm xong thức ăn, nhưng chỉ có một mình cậu ăn.
Cố Tư Ức thì đi ra ngoài ăn tối với mấy cô bạn thời cấp hai, cả bọn đùa giỡn rất vui vẻ.
Hạ Chi Tuyển cũng biết là tối nay cô có hẹn, cậu buồn chán gửi tin nhắn cho cô: “đangở bên ngoài ăn cơm à?”
không thấy cô nhắn lại…
Đến khi cậu ăn xong bữa tối cũng không thấy tăm hơi cô đâu.
Hạ Chi Tuyển nhìn câu hỏi không có hồi âm của cậu, khẽ bật cười.
Mới hồi chiều còn lôi kéo cậu nói chuyện mãi không dứt, thế mà thoáng cái đã chơi vui đến mức quên cả cậu rồi sao?
Người bạn trai là cậu, cảm giác tồn tại có phải hơi thấp quá rồi không?
Cố Tư Ức trên đường về nhà mới nhắn lại cho Hạ Chi Tuyển: “Em ăn xong rồi, bây giờđang về nhà.”
Hạ Chi Tuyển: …
Bơ cậu lâu như vậy, không thèm để ý đến cô nhóc vô tâm này nữa.
Ý trên Mặt Chữ: “Aiya, cả bọn chẳng ai tin điểm thi của em cả, đứa nào cũng bảo emnói điêu đấy.”
Ý trên Mặt Chữ: “Lúc em giơ cái danh sách top 100 thì bọn nó mới sáng mắt ra!”
Ý trên Mặt Chữ: “Chẳng lẽ em lại không thể trở thành học sinh giỏi hay sao chứ? Hừ, em có học thần ở bên cạnh rồi, sau này sẽ tiếp tục vươn lên!”
Ý trên Mặt Chữ: “anh đang làm gì thế? anh ăn cơm chưa? Giờ này thì chắc là ăn rồi nhỉ.”
Hạ Chi Tuyển cứ yên lặng nhìn cô gửi tin nhắn liên tục, vốn còn định không để ý đếncô một lúc, thế mà cuối cùng vẫn nhắn lại.
X: “Ăn rồi.”
Ý trên Mặt Chữ: “[Nhe răng cười] [Nhe răng cười]”
.
Hôm sau, bố mẹ Cố Tư Ức về nhà, còn mua cho cô rất nhiều đặc sản của địa phương.
Hứa Giai Tuệ nói: “Tư Ức nhà chúng ta càng ngày càng giống người lớn rồi, còn biết tự ngồi tàu về nhà nữa.”
Cố Trí Viễn cười nói: “đi học xa nhà nửa năm rồi cũng phải khác chứ, rèn được tính tự lập.”
Cố Tư Ức mặt không biến sắc nói: “Bố mẹ đừng có mà coi thường con nhé, xin cảm ơn.”
Cố Trí Viễn ngồi xuống sofa, cô Trần bưng trà tới, ông uống một ngụm rồi chậm rãinói: “Tư Ức à, thông báo cho bố mẹ biết kết quả học tập cuối kỳ đi nào.”
Hứa Giai Tuệ ngồi xuống bên cạnh chồng, nhìn con gái như đang ở trong phòng thẩm vấn: “Tốt hay xấu thì con cứ thoải mái không cần căng thẳng, có gì thì tranh thủ nghỉ đông học thêm một chút, vẫn nên đối mặt với thực tế chứ đúng không?”
Trước kì nghỉ bố mẹ đã gọi điện cho Cố Tư Ức để hỏi về kết quả thi, nhưng cô lại giấu diếm bảo về nhà rồi sẽ nói, cho nên hai vợ chồng liền ngầm thừa nhận rằng kết quả thi của con gái không được tốt, dù sao thì tính của con gái trước giờ đã vậy rồi.
Cố Tư Ức mỉm cười, cầm bảng xếp hạng ra đưa cho bố mẹ: “Bố mẹ xem đi.”
cô cố nhịn không nói ngay, chính là vì muốn tạo cho bố mẹ một sự bất ngờ và niềm hạnh phúc khổng lồ luôn!
cô đang mong chờ biểu cảm sung sướng của bố mẹ, kết quả…
Đợi đã, có gì đó sai sai.
Cố Trí Viễn ngẩng đầu nhìn con gái, nét mặt còn nghiêm túc hơn hồi nãy, cảm giác như ông sắp nổi cáu lên đến nơi vậy, “Cố Tư Ức, bố mẹ dạy con thế nào?”
“Cố gắng học tập, hướng tới tương lai, không phải sao ạ?” Cố Tư Ức ngơ ngác.
Tình hình bây giờ là sao chứ? Sao cô đã đứng hạng mười rồi mà vẫn có cảm giác như sắp bị phạt vậy?
“Bố mẹ chỉ mong con cố gắng học hành, chăm chỉ hết mình là được rồi.”
“Thà con làm một học sinh yếu kém nhưng trung thực, còn hơn là để con lừa dối bố mẹ như thế này!”
“Học hành còn chưa đâu vào đâu mà đã biết cách tự chỉnh sửa đóng dấu bảng xếp hạng rồi hả?”
“Con có muốn lừa bố mẹ thì phiền con suy nghĩ hợp lý một chút, con tưởng mình đangngồi trên tên lửa đấy à? Thành tích đứng thứ 100 của trường Long Hưng? Con thật sựnghĩ là mình làm được điều này hay sao!!”
Hai người thay phiên nhau nói từng câu, nét mặt tỏ ra vô cùng thất vọng.
“…???”
“…!!!”
Trước khi phát hỏa, Cố Tư Ức chạy ngay lên phòng lấy hết các bài thi và giấy khen màcô giáo đã đưa cho, sau đó giậm chân bình bịch xuống nhà, đặt đống giấy tờ lên trênbàn nói: “Bố mẹ xem đi! Chẳng lẽ con lại làm giả được tất cả đống này nữa hay sao?”
Lúc bố mẹ cô đang cầm bài thi lên xem, cô lại mở bức ảnh chụp bảng vàng danh dự lên: “Bố mẹ lại xem ảnh này nữa đi, đây là danh sách top 100 mà nhà trường dán lên bảng tin, tên con gái bố mẹ rõ rành rành đây này! Đằng sau còn có phong cảnh trường, hình này con có làm giả được không?”
Hai vợ chồng cùng nhìn tấm ảnh, vẻ mặt vốn đang rất buồn bã giờ lại biến thành kinh ngạc…
Sau khi từ từ tiêu hóa hết, cả hai liền không nén nổi niềm vui sướng…
Cuối cùng là cười không khép miệng lại được.
Hứa Giai Tuệ vỗ vai chồng nói: “Em đã nói trường Long Hưng đó rất tốt mà thấykhông? anh nhìn con gái chúng ta đi, vừa vào học trường đó mà đã lập tức từ chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi!”
Cố Trí Viễn cười sảng khoái, cảm thấy còn vui hơn cả mấy hôm trước mới kí được mộtđơn hàng hơn trăm triệu, “Trường tốt…Đúng là trường tốt…Có tốn nhiều tiền hơn nữa cũng đáng…”
Cố Tư Ức: “Thưa ông Cố và phu nhân, xin hãy bình tĩnh lại một chút, con có lời muốnnói.”
Hai vợ chồng cười tươi nhìn con gái.
Cố Tư Ức: “Có phải bố mẹ đang quan tâm không đúng chỗ rồi không ạ? Bố mẹ nên khen con chăm chỉ chứ ạ? Sao lại chỉ khen trường học thế?”
Cố Trí Viễn: “Tất nhiên rồi, thành tích này đúng là nhờ vào cả sự nỗ lực của con nữa, con gái bố lớn rồi, ngoan ngoãn hiểu chuyện cố gắng học tập, bố mẹ rất vui!”
Hứa Giai Tuệ: “Trường học đã giúp con từ một học tra trở thành học bá, tất nhiênkhông thể bỏ qua công lao của nhà trường rồi! Các thầy cô giáo của trường Long Hưng quả nhiên danh bất hư truyền.”
Cố Tư Ức: “…”
Đây không phải là nhờ vào sự giúp đỡ của thầy cô, mà là công lao của học thần.
Cố Trí Viễn nhìn đi nhìn lại bảng thành tích, sau đó đứng lên nói: “không được, bố vui quá rồi, tối nay bố phải tự mình xuống bếp nấu một bữa thật ngon để ăn mừng mới được.”
Cố Tư Ức cười nói: “Được đấy bố.”
Thế là buổi chiều một nhà ba người ngồi ô tô đến siêu thị mua nguyên liệu để nấu bữa tối.
Cố Tư Ức chọn đồ cùng bố mẹ, không quên tranh thủ lấy cho mình một ít đồ ăn vặt.
Cùng lúc đó, Hạ Chi Tuyển đang ngồi trong phòng gõ code lập trình.
Trước đây cậu có thể tập trung hoàn toàn vào công việc, nhưng bây giờ cứ thỉnh thoảng lại phải dừng một chút, nhìn điện thoại xem có tin nhắn không.
thật sự rất mệt mỏi, cậu liền đứng dậy đi ra ban công hóng mát.
Ánh mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không, trong đầu lại hiện ra nụ cười ngọt ngào củacô gái nhỏ kia, không biết bây giờ cô đang làm gì?
Cả chiều không thấy nhắn cho cậu lấy một tin, hay là lại đi chơi đâu rồi?
Cậu gửi tin nhắn cho cô: “Em đang làm gì đấy?”
Cố Tư Ức đang đi dạo siêu thị với bố mẹ, điện thoại để trong túi nên không nghe thấy tiếng tin nhắn.
Chờ một lúc mà vẫn không thấy hồi âm, cậu lại ngồi xuống cái ghế ở ban công, buồn chán nhìn trời.
Cậu là người thích sự yên tĩnh, trước đây cậu rất thích ngày nghỉ, vì cậu sẽ có thời gian vào việc đọc sách hoặc tự học một cái gì đó.
Nhưng bây giờ cậu lại thấy ngày nghỉ trôi qua thật vô vị.
Ngôi nhà mà cậu luôn vui vẻ mỗi khi được trở về, hiện tại lại chỉ khiến cho cậu cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn.