Cố Tư Ức nhìn cô bạn khóc đến thắt ruột thắt gan mà không biết phải nói gì, chỉ biết ôm bạn, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.
Trịnh Bồi Bồi khóc đã đời một trận, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được.
Hai người tìm một quán cà phê ít người, chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Cố Tư Ức ân cần hỏi: “Hai cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao bỗng dưng lại…”
Mấy năm nay Trịnh Bồi Bồi thường xuyên tìm đến cô để than thở kể lể về chuyện tình cảm của mình, cho nên cô cũng không lạ gì với những khó khăn trắc trở của đôi này. Lần trước hai người còn chiến tranh lạnh đến suýt chia tay, nhưng sau thì lại làm lành. Còn tưởng tốt nghiệp xong mọi chuyện sẽ dần tốt lên, nào ngờ vừa mới tốt nghiệp thì đã…
Trịnh Bồi Bồi nghẹn ngào: “Là mình nói chia tay trước…Mình không muốn ђàภђ ђạ bản thân thêm nữa…Lần này dù có đau khổ thế nào thì mình cũng sẽ gắng gượng vượt qua…”
“Cậu kể với mình trước đi đã, rốt cuộc là làm sao? Cậu ấy đã làm chuyện gì có lỗi với cậu à?”
“không phải…” Trịnh Bồi Bồi hít sâu một hơi, nói: “Chính vì anh ấy không có lỗi, nên mình mới càng thấy lo sợ, muốn nói không được, muốn cãi nhau cũng không thể, chỉ biết nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cứ tiếp tục như vậy chắc mình phát điên mất…”
“Mình…đã tận mắt trông thấy…anh ấy hôn một người con gái khác…” Trịnh Bồi Bồi phải rất khó khăn mới nói hết được câu này, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng ấy, nước mắt không kìm nổi mà rơi xuống.
Tô Hàn đã nói là sẽ đến lễ tốt nghiệp của cô, cho dù không thể cho cô một cái ôm trước mặt mọi người, nhưng chỉ cần tranh thủ ở chỗ vắng người gặp nhau một chút thôi cũng vui rồi. Nhưng mà gần đến giờ, anh lại phải ở trong phim trường không thể rời đi được.
Đấy là công việc của anh, cô hiểu…
Ngày trường Cố Tư Ức tổ chức lễ tốt nghiệp, Trịnh Bồi Bồi cũng đến chơi với bạn, nhìn Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức hạnh phúc bên nhau, cô thật sự cảm thấy rất buồn. Đều là yêu đương như nhau mà, nhưng vì sao cô yêu đương lại khổ sở như vậy chứ?
rõ ràng Hạ Chi Tuyển là một người thoạt nhìn thì thấy rất lạnh lùng, còn Tô Hàn thì vừa dịu dàng lại kiên nhẫn. Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu được ở bên một người như Tô Hàn thì sẽ hạnh phúc biết bao, vì ngày nào cũng có thể hưởng thụ sự dịu dàng ấm áp của anh ấy.
Thế mà…
Hạ Chi Tuyển lạnh lùng cao ngạo, nhưng lại trao hết sự bao dung cưng chiều của mình cho một người con gái duy nhất. Mà sự dịu dàng của Tô Hàn, là dành cho toàn bộ các fan hâm mộ của anh ấy.
sự khó chịu của Trịnh Bồi Bồi bị đè nén trong lòng, nhưng cũng đành phải thông cảm cho nghề nghiệp của Tô Hàn.
Tuy vậy nhưng cô vẫn không nén nổi nỗi nhớ nhung, liền chạy đến phim trường tìm anh.
cô không nói trước với anh, vì muốn tạo cho anh một bất ngờ.
Trịnh Bồi Bồi trà trộn vào trong, thấy rất nhiều nhân viên làm việc đang đứng xung quanh địa điểm quay…
Dưới tán cây đại thụ, Tô Hàn ép nữ chính vào thân cây mà hôn…
Diễn viên đóng vai nữ chính đã tạo hiệu ứng cặp đôi với anh mấy tháng nay rồi, anh cũng đã giải thích với cô rằng đây chẳng qua chỉ là yêu cầu của phía đầu tư thôi. cô tin anh, cho nên không bao giờ đọc mấy bài báo trên mạng.
Nhưng hai người họ diễn quá thật…
Đạo diễn hô Cut, bọn họ lại hôn nhau lần nữa…
Theo lời đạo diễn yêu cầu, ánh mắt và nét mặt của hai người càng lúc càng đạt hơn…
Cảm giác thật sự rất giống với một cặp đôi đang yêu nhau…
Trịnh Bồi Bồi sụp đổ hoàn toàn…
Ừ, đây là công việc, cô có thể hiểu được. Nhưng con tim cô không có cách nào để chấp nhận chuyện này!
anh muốn trở thành một diễn viên giỏi, sau này anh sẽ còn nhận những bộ phim khác, sẽ thân mật với những nữ chính khác như thế…
Vậy cô phải làm sao đây? không lẽ lần nào cũng phải tự an ủi mình rằng đó là yêu cầu công việc hay sao?
Bên trong màn hình, Tô Hàn đang nói những lời yêu thương với nữ chính.
Còn bên ngoài màn hình, trong một góc không người, Trịnh Bồi Bồi đang tự ôm lấy mình, yên lặng rơi lệ.
cô chưa từng có cảm giác hèn mọn như vậy, chưa từng cảm thấy đau lòng đến thế…Đây chính là thứ tình yêu mà cô mong muốn sao?
Vĩnh viễn phải nhẫn nhịn, vĩnh viễn phải cảm thông, vĩnh viễn đứng phía sau, vĩnh viễn chỉ là một cái bóng…
“Vậy là, nguyên nhân đến từ cảnh hôn trong phim sao?” Cố Tư Ức hỏi nhỏ.
“Ừ…” Trịnh Bồi Bồi cười khổ, “Có phải mình rất quá đáng không? rõ ràng đấy là công việc của anh ấy thôi mà!”
“Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của cậu, nếu học thần mà như vậy, mình cũng sẽ không chịu được.” Cố Tư Ức nói.
không cần biết lý do là gì, chỉ cần anh hôn người con gái khác, cô sẽ không tha thứ đâu, đấy chính là tính chiếm hữu trong tình yêu.
Trịnh Bồi Bồi lau nước mắt, nói: “Sau khi anh ấy diễn xong, mình vẫn muốn tỏ ra như không có chuyện gì mà nhắn cho anh một tiếng, ít nhất là để anh ấy biết rằng mình đã tới…”
“Rồi sao?”
“Rồi mình nhìn thấy anh ấy và cô nữ chính kia ngồi cạnh nhau chuyện trò, có thể là thảo luận về kịch bản, cũng có thể là nói chuyện khác, anh ấy vẫn dịu dàng tươi cười như thường ngày, nữ chính cũng cười rất ngọt…Hai người họ xứng đôi lắm. Còn nữa, nữ chính thấy hơi nóng, nên anh ấy đã đứng dậy đi lấy một cái quạt nhỏ đưa cho cô ấy.”
Cố Tư Ức yên lặng hồi lâu, nói: “Cái này…Cậu ấy là người như vậy mà, rất ga lăng phong độ.”
“Ừ, hồi trước mình chính là bị thu hút bởi sự dịu dàng ấy mà…” Trịnh Bồi Bồi cười, mang theo sự tuyệt vọng nói tiếp: “Nhưng nếu người con gái nào anh ấy cũng đối xử như vậy, thì mình còn có thể cảm thấy hạnh phúc được nữa không? Các fan ai cũng hưởng thụ sự quan tâm của anh ấy, đến mình còn chẳng bằng…”
Cố Tư Ức chỉ biết thở dài.
Trịnh Bồi Bồi nói trong nước mắt: “rõ ràng mình là bạn gái của anh ấy, mình đang cố gắng duy trì mối quan hệ này trong đau khổ, mình mới là người cần được anh ấy quan tâm nhiều nhất chứ!”
“Cuối cùng mình quyết định không đến chào anh nữa, vì cảm giác mình mới chính là người thừa thãi ở chỗ đó ý…Sau khi đi khỏi phim trường, mình nhắn tin cho anh ấy nói lời chia tay. anh ấy gọi điện cho mình, mình lại nói thẳng trong điện thoại một lần nữa, sau đó kéo số của anh ấy vào blacklist luôn. Lần này mình quyết định chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ này, không phải là để tìm cảm giác tồn tại, cũng không phải là để xả giận hay chiến tranh lạnh gì, mình chính là…Chịu đủ rồi!...Bốn năm rồi, mình không muốn làm khổ bản thân nữa… Mình không phải là cái bóng của anh ấy… Mình cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì quá có lỗi với chính mình… Mình không nên sống như thế…”
Cố Tư Ức nhẹ nhàng nói: “Lần tụ tập trước, cậu ấy có nói với mình, bảo mình khuyên nhủ cậu, cậu ấy đang cố gắng hết sức vì tương lai của hai người.”
“Có lẽ vậy…” Trịnh Bồi Bồi thở hắt ra, “anh ấy đúng là rất cố gắng, cứ nhìn vào sự nghiệp của anh ấy thì biết, nhưng bọn mình cũng vì thế mà ngày càng trở nên xa cách hơn… đã bốn năm rồi, mình thật sự không chờ nổi nữa.”
Cố Tư Ức thoải mái nói: “không việc gì phải buồn hết, ít nhất cậu coi như cũng đã từng yêu idol rồi đúng không nào? Cứ coi như đây là một trải nghiệm trong cuộc đời đi, vui vẻ lên nào. Sau này cậu sẽ tìm được một người bạn trai khiến cho cậu hạnh phúc!”
Trịnh Bồi Bồi gật đầu: “Ừ! Mình cũng muốn tìm được một Hạ Chi Tuyển của mình! Người ta cũng là một tiểu công chúa mà đúng không? Chẳng lẽ người ta lại không thể có một người bạn trai nâng niu mình trong lòng bàn tay hay sao?”
“Có chứ, tất nhiên là có rồi, hồi trước đi học con trai theo đuổi cậu cũng đâu phải là ít.”
“Đúng thế, người thích mình rất nhiều, hồi trước mình nhìn không vừa mắt, nhưng sau này mình sẽ nghiêm túc chọn ra được một người cho xem ~”
“Cậu chỉ cần chia một nửa số đào hoa cho mình là được rồi, cậu với học thần hạnh phúc thật đấy, ngay cả lúc yêu xa mà cũng vung cẩu lương được.”
Ban đầu khi Hạ Chi Tuyển đi du học, Trịnh Bồi Bồi còn mắng Cố Tư Ức ngốc, nói đầu cô bị úng nước rồi nên mới cho bạn trai đi nước ngoài, sau lại phải nếm mùi đau khổ là cái chắc. Kết quả thì sao… Có mấy lần hai cô ngồi ăn cơm với nhau, Hạ Chi Tuyển gọi video call, sau đó hai người này cứ thế không coi ai ra gì vừa ăn vừa nói chuyện, nội dung cuộc nói chuyện thì vô cùng rộng, đến ngay cả mấy chuyện vụn vặt như hôm nay ăn gì hay hôm qua nhìn thấy cái gì cũng phải nói ra mới được.
Trịnh Bồi Bồi không thể nhìn nổi, đợi khi cô bạn kết thúc cuộc gọi mới hỏi: “Sao chuyện gì cậu cũng kể được thế, không sợ bị bạn trai chê phiền à?”
“Đây là cộng hưởng cuộc sống mà, có gì phiền phức chứ?” Cố Tư Ức hỏi ngược lại.
Sau đó, Trịnh Bồi Bồi lại phát hiện hai người này đều down một cái app tình yêu gì đó, thỉnh thoảng lại thấy những mẩu tin ghi chép về cuộc sống hàng ngày. Mặc dù cách xa nhau vạn dặm, ở hai đầu trái đất, nhưng đối với cuộc sống của nhau, hai người vẫn rõ như lòng bàn tay. À, còn nữa, hai người này còn đều đặn mỗi tháng gặp nhau một lần.
Nhìn cảnh hai người yêu xa, Trịnh Bồi Bồi mới biết, thì ra người ngốc chính là cô.
cô không chỉ yêu xa, mà còn phải yêu trong bóng tối, bạn trai thì là ngôi sao lớn bận rộn đến mức không có nổi thời gian cho bản thân.
Còn học thần và má lúm nhỏ, cho dù có yêu xa thì cũng vẫn giữ được sự ngọt ngào hạnh phúc.
Trịnh Bồi Bồi khoác vai Cố Tư Ức, nói: “Bây giờ mình cực thích xem cậu vung cẩu lương, cậu chính là người đã cho mình niềm tin đấy…”
Cố Tư Ức khó hiểu: “Cho cậu niềm tin?”
Nụ cười của Trịnh Bồi Bồi mang theo sự đau khổ cùng đùa cợt: “Đúng vậy, mặc dù mình không hạnh phúc, nhưng cậu lại rất hạnh phúc. Cho nên là, vấn đề không phải nằm ở tình yêu, mà nằm ở con người, mình sẽ không bao giờ mất niềm tin vào tình yêu đâu.”
Cố Tư Ức bỗng cảm thấy rất thương Trịnh Bồi Bồi, cô ôm cô nàng, dịu dàng nói: “Nhất định cậu sẽ hạnh phúc mà.”
Trịnh Bồi Bồi ngoài miệng thì nói muốn được giải phóng, được tự do, nhưng dẫu sao cũng là tình đầu, lại còn tận bốn năm, nên lòng cô thật sự khó chịu đến ૮ɦếƭ đi sống lại. hiện tại cô chưa thể thoải mái được, không muốn suy nghĩ chuyện công việc, cũng không muốn về nhà để rồi bị gia đình phát hiện ra sự bất thường. Thế là cô liền đi cùng Cố Tư Ức tới thành phố S.
Cố Tư Ức dẫn Trịnh Bồi Bồi cùng nhau ở trong một căn hộ ở thành phố, mẹ Cố lo hai cô bé ở với nhau không thể chăm sóc tốt bản thân, nên đã thuê hẳn một đầu bếp và một người giúp việc tới phục vụ khi nào hai đứa cần.
Cố Tư Ức đã trở thành nhân viên chính thức của đài truyền hình, lúc cô đi làm thì Trịnh Bồi Bồi ở nhà.
cô biết bây giờ điều Trịnh Bồi Bồi cần nhất chính là một không gian để chữa lành vết thương, cùng một người bạn ở bên cạnh.
Sau khi tan ca về, nhìn thấy một đống chai rượu nhỏ dưới sàn nhà, cô không trách mắng bạn mà sẽ hỏi cô ấy là có cần mua thêm thịt nướng về nhậu không. Trong điều kiện cho phép, cô sẽ cùng cô ấy nhậu một bữa, cùng nhau buông thả.
Cả hai ngồi trước cửa sổ sát đất, nhìn quang cảnh bên ngoài, ngồi chém gió với nhau đủ các chuyện đông tây nam bắc dưới cảnh đêm tuyệt đẹp của thành phố.
Thời gian này Tô Hàn cũng từng liên lạc với Cố Tư Ức, hi vọng cô giúp đỡ cho hai người gặp nhau một lần.
Cố Tư Ức nói: “Cậu hãy cho cậu ấy có chút không gian để bình tâm lại đi, đợi khi nào cậu ấy bình tĩnh lại rồi gặp cũng không muộn.”
Tô Hàn nghe vậy cũng đành thôi.
Sau khi vượt qua được giai đoạn một sa sút, sang giai đoạn thứ hai Trịnh Bồi Bồi bắt đầu đi ra khỏi nhà, tới trung tâm thương mại mua sắm, tuy nhiên cô không hứng thú mua đồ cho mình, mà là mua cho Cố Tư Ức.
“anh Ức à, sau này mình sẽ chỉ cưng chiều một mình cậu thôi!”
“Đàn ông gì đó đều cút hết đi!”
“Sinh nhật mình có cậu đi chơi cùng! Mình nợ môn thì cậu giám sát mình học! Mua túi xách quần áo cũng là cậu đi mua cùng mình! Lúc mình buồn cậu luôn ở bên cạnh! Nghỉ lễ đi chơi cậu cũng đi với mình!”
“Thế thì mình còn cần đàn ông làm cái mẹ gì nữa chứ! rõ ràng người ở bên mình nhiều nhất vẫn là người chị em tốt này!”
Trịnh Bồi Bồi nói hăng say, Cố Tư Ức nói chen vào: “Nhưng mà, đàn ông có một thứ mà phụ nữ không có…”
“Ví dụ?”
Cố Tư Ức ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Cái thứ có thể khiến cho cậu thoải mái đó.”
“…???” Trịnh Bồi Bồi mặt đầy vạch đen.
Sau khi hiểu ra, cô nàng khi*p sợ nói: “anh Ức à! Cậu hư lắm rồi nha! Lại dám nói thế hả!!”
Cố Tư Ức cười vang: “Mình chỉ đang suy nghĩ đến thực tế thôi mà.”
“…”
Cố Tư Ức lại ghé vào tai cô nàng nói: “Tình cảm của con gái có lớn đến đâu thì chúng ta vẫn có thể hưởng thụ cơ thể của đàn ông mà, không liên quan đến nhau, đúng chứ?”
“…!!!” Trịnh Bồi Bồi ôm иgự¢, có cảm giác muốn hộc máu.
Nhớ năm đó, lấy thân phận là một lão tài xế chuyên đọc H văn, cô đã nhắc nhở cô bạn mình về chuyện ấy, Tư Ức nghe cô nói xong còn đỏ bừng cả mặt…
Còn giờ thì sao, cô thì bị chuyện tình cảm ђàภђ ђạ đến mức sống không bằng ૮ɦếƭ, hoàn toàn đánh mất hết ham muốn khát vọng rồi, thì cô bạn này lại ngược lại, trở thành một cô gái sống vui vẻ hạnh phúc, mê mệt chuyện chăn gối, còn có thể dạy ngược lại cô nữa?
Phản rồi phản rồi, phản hết rồi…
Trịnh Bồi Bồi ở với Cố Tư Ức hơn hai tháng, dần cũng gần đến ngày Hạ Chi Tuyển về, cô nàng biết là mình sắp phải chuyển đi chỗ khác rồi.
Hạ Chi Tuyển ở Mỹ ba tháng, lâu hơn một chút so với dự tính, sau khi xong việc, anh liền khẩn cấp trở về nước.
Trước khi anh về, Cố Tư Ức nói với Trịnh Bồi Bồi: “Hai bọn mình định mời mấy người bạn thân đi ăn một bữa để chúc mừng, có thể Tô Hàn cũng tới đấy, cậu có thể đối mặt với cậu ấy không?”
“Ăn mừng học thần về nước à? Trời ạ, có cần phải hoành tráng vậy không…”
“không phải.” Cố Tư Ức ngượng ngùng, “thật ra bọn mình đã đi đăng ký kết hôn rồi, đám cưới thì có thể phải một thời gian ngắn sau mới làm, còn trước tiên bọn mình muốn mời cả nhóm đi ăn một bữa để thông báo.”
“…???” Trịnh Bồi Bồi đần ra, “Hai cậu, đã, đi đăng ký, rồi sao?”
“Ừ, vào lần trước anh ấy về nước ý.”
“Sao cậu không nói gì với mình vậy?”
“Hai đứa mình cũng hấp tấp vội vàng quá mà, khi đó mình cũng không kịp phản ứng luôn, đầu óc cứ choáng váng, đến cả bố mẹ mình cũng quên không nói…” Cố Tư Ức lúng túng cười, “Lúc ấy mình còn tưởng là mình rất bình tĩnh cơ, sau phát hiện ra một đống việc rối rắm khác thì mới biết hóa ra là mình vui đến váng đầu rồi. Lúc mình tiễn anh ấy đi Mỹ, vừa mới ngồi xe về thì cậu lại gọi mình…”
Lúc này Trịnh Bồi Bồi mới ý thức được là khoảng thời gian này chủ đề nói chuyện của hai người hầu như đều chỉ có liên quan đến cô, Cố Tư Ức cũng đặt cô ở vị trí trung tâm, không hề kể về chuyện của mình. Trạng thái của cô thì quá tệ, cứ chìm đắm trong nỗi đau khổ…
Trịnh Bồi Bồi kéo tay Cố Tư Ức, nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay cô, nước mắt bỗng rơi xuống: “Tốt quá rồi…Hai cậu tuyệt vời quá…”
“Cậu cũng sẽ tốt mà.”
“Hâm mộ quá đi… Sắp hâm mộ ૮ɦếƭ luôn rồi… thật đấy…”
Trịnh Bồi Bồi ôm Cố Tư Ức: “Mau chia một nửa số đào hoa của cậu cho mình ngay! Mình chỉ cần được hạnh phúc bằng một nửa cậu là được rồi! Mình không cầu mong gì nhiều đâu!”
“không không không, cái gì mà một nửa của mình chứ, cậu sẽ hạnh phúc hơn gấp mấy lần mình là cái chắc! Sau này chồng cậu nhất định sẽ cưng chiều cậu lên tận trời luôn!”
“Mình tin cậu, anh Ức à.”