௱ôЛƓ Hãn Vũ là một đứa nhỏ làm cho người ta rất đau đầu, ít nhất thì cha và mẹ hắn đều cho rằng như vậy.
Cũng đúng, ngươi ngẫm lại xem, nếu đứa nhỏ nhà các ngươi ba ngày hai bữa mang mấy đứa nhỏ nhà khác kéo bè kéo lũ đánh nhau, hơn nữa đánh xong còn không biết hối cải, đắc ý dào dạt chạy đến khoe với mọi người: “Ngươi xem cái kia ai đó người nào đó rất vô dụng, ta đánh một quyền hắn liền nằm úp sấp xuống, người phía sau muốn đánh hắn cũng chưa có cơ hội. Cứ như vậy, còn mở miệng khiêu khích ta, nói cha ta không lợi hại bằng hắn cha?” Nói tới đây, hắn còn khí thế mười phần phun nước miếng, sau đó: “Cha ta có ta là con, nhất định không phải một con chó, mà là một con sói!”-- ngươi nói, ngươi có thể không đau đầu à?
Lời này, ௱ôЛƓ Hãn Vũ nói ra khi hắn mới bảy tuổi. Khi đó nói ra còn có chút ngọt ngào ngây thơ, sau đó đến khi hắn mười một tuổi, vì việc ấy mà hắn bị lão cha đánh không biết bao nhiêu hồi. Câu danh ngôn kinh điển này của hắn vẫn tiếp tục, chính là mùi sữa có giảm bớt so với trước kia, khí thế cũng càng ngày càng lão luyện.
Hắn sẽ khinh thường tà tà nhìn, chậm rãi nói: “Hổ phụ sinh hổ tử, các ngươi nhìn ta tư thế oai hùng như vậy, có thể tưởng tượng ra cha ta như thế nào không?”
௱ôЛƓ Bằng Phi nghe thấy câu danh ngôn kinh điển đã được cải biến thành như vậy không khỏi hít thở không thông, sau đó đứng dậy cầm một cây gậy to chuẩn bị đi “Yêu thương” nhiệt tình đứa con bảo bối của hắn. Nhưng nương tử Quách Uyển Oánh đứng một bên liền mở miệng, giọng nói ôn nhu mềm mại, lại mang theo khí thế không cho người ta bỏ qua. Nàng nói: “Chàng đem con ta đánh thành đứa ngốc thì làm sao bây giờ?”
௱ôЛƓ Bằng Phi xem xét ước lượng cây gậy to bằng cánh tay hắn, cảm thấy nương tử nhà mình nói không phải không có lý.
௱ôЛƓ Bằng Phi là võ tướng, công phu đương nhiên là đỉnh cao, nhưng đầu óc lại không có nhiều tâm cơ. Nương tử Quách Uyển Oánh của hắn tuy rằng là thiếu nữ, nhưng từ nhỏ đọc tinh nhiều sách chiến sách sử, chỉ một thân mình kiều nhỏ, nhưng ngầm ẩn dấu không biết bao nhiêu tâm cơ. Như vậy, hai người nam nữ gặp nhau ngoài ý muốn bắn ra tia lửa tình, hơn nữa sống với nhau ngoài ý muốn lại sinh ra hài hòa. Mà kết tinh hài hòa của bọn họ chính là đứa con trai bảo bối ௱ôЛƓ Hãn Vũ, cả người đáng đánh đòn lại thông minh muốn ૮ɦếƭ - ௱ôЛƓ Hãn Vũ.
௱ôЛƓ Hãn Vũ tuy rằng đáng đánh đòn, nhưng đầu óc thông minh là sự thật không phải bàn cãi. Tứ thư ngũ kinh đọc làu làu, chiến thư trận pháp xem say sưa, nói đến chiến lược trật tự hợp lý -- ௱ôЛƓ Hãn Vũ lúc này một chút cũng hoàn toàn không giống một đứa nhỏ mười một tuổi.
Thật ra ௱ôЛƓ Bằng Phi cùng Quách Uyển Oánh còn có một đứa con nữa, nhỏ hơn ௱ôЛƓ Bằng Phi ba tuổi, là một tiểu thiên kim yểu điệu, tên là “Oánh Lộ”. Quách Uyển Oánh hy vọng nữ nhi của mình “Trong sáng như giọt sương mai”, chứ không như nàng, cả ngày đều bị chiến tranh cùng chiến thuật chiếm hết suy nghĩ, sau đó mất luôn cả lạc thú của một nữ nhân. Cho nên, hắn đối với đứa con này phá lệ lo lắng, cho dù đứa con này thật sự làm người ta dở khóc dở cười.
Quách Uyển Oánh luôn khuyên phu quân của mình như vậy, “Thôi thôi, không quậy phá thì không phải tính tình của trẻ con, chúng ta nhẫn một chút liền trôi qua.”
Nương tử nhà mình đã mở miệng như vậy, tuy rằng cả người đã xù lông, nhưng ௱ôЛƓ Bằng Phi cũng chỉ cắn răng nuốt vào: “Thôi thôi, Hãn Vũ, nương ngươi ở đây, ta nhẫn.” Đảo mắt lại hung tợn nghĩ: “Ngày nào đó nương nó không ở đây, ta sẽ dạy dỗ hỗn tiểu tử này cho tốt một chút!”
Nhân vật chính của sự kiện - ௱ôЛƓ Hãn Vũ vẫn tiếp tục vô chừng mực gây rắc rối, vừa gian trá nghĩ: “Nương ở đâu, ta ở ngay đó. Ừ ừ, trăm ngàn lần không thể cùng một chỗ với cha.”
Mà ௱ôЛƓ gia thiên kim ௱ôЛƓ Oánh Lộ lại mở to đôi mắt to ngập nước, nhìn vẻ mặt tái mét của phụ thân và vẻ mặt nhu hòa của mẫu thân, cùng ca ca trong nháy mắt giảo hoạt, cảm thấy vô cùng mê mang -- Ách, phụ thân mẫu thân cùng ca ca làm sao vậy, muốn đánh nhau sao? Nghĩ đến đây, nàng vỗ vỗ tay, tốt lắm, nàng cá nương sẽ thắng!
Ngươi nhìn xem vài người trong ௱ôЛƓ gia này, mỗi ngày đều quậy đến gà bay chó sủa, nhưng gia đình như vậy chính là hạnh phúc, hạnh phúc làm cho người ta rất ghen tị.
Hôm nay, ௱ôЛƓ Hãn Vũ nghe nói cha hắn muốn cùng hoàng đế đi tham gia cái gì cái gì tụ hội Tề Vân Sơn, quá nhàm chán làm hắn liền nảy sinh chủ ý. Hắn khó có được một ngày không chạy ra ngoài, chạy chạy chạy chạy như điến đến trước thư phòng cha hắn, một cước đá văng cửa, vừa đá còn vừa lớn tiếng hô to: “Cha, ta có thể vào không?”
௱ôЛƓ Bằng Phi ngồi sau bàn dùng sức co giật khóe miệng vài cái, xú tiểu tử này, đã đá văng cửa còn hỏi cái rắm a.
௱ôЛƓ Hãn Vũ đối với sắc mặt phát xanh của lão cha đã tập mãi thành thói quen, hắn vừa rồi chỉ lễ phép hỏi mà thôi, hắn tốt xấu gì cũng là cha hắn, công việc bên ngoài vẫn phải làm.
“Cha.” Hắn không khách khí chạy đến bên cạnh bàn, lấy một khối điểm tâm trong đĩa nhét vào miệng, “Ưm, ta nghe nói mấy ngày nay cha muốn ra ngoài?”
௱ôЛƓ Bằng Phi cố gắng không để tầm mắt của mình nhìn đĩa điểm tâm kia, vẻ mặt ôn hoà nói: “Ừ.” Không tức giận, hắn thật sự không tức giận, tuy rằng điểm tâm kia là nương tử cố ý làm cho hắn, nhưng trên bàn trung còn rất nhiều, cho nên hắn rộng lượng, không cùng con so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này.
“Ưm, lần này ra ngoài bao lâu?” ௱ôЛƓ Hãn Vũ dùng sức nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, trên tay lại cầm lấy một khối khác từ bàn lên cắn một miếng nuốt vào.
“Đại khái khoảng một tháng.” ௱ôЛƓ Bằng Phi khống chế không nhìn chằm chằm miệng con. Con bà nó, yết hầu đứa bé này sao lại lớn như thế, một miếng nuốt một cái, không sợ bị nghẹn sao!
௱ôЛƓ Hãn Vũ không chú ý cha hắn đang nhìn chăm chú, hai tay một tay một khối điểm tâm bắt đầu nuốt vào. Ưm, mẫu thân làm điểm tâm sao lại ngon như vậy, ăn ngon a, hắn hận không thể đem đầu lưỡi nuốt luôn! Nhưng hắn vẫn không quên chuyện chính, vừa ăn điểm tâm vừa hàm hồ hỏi: “Cha đi lâu như vậy a, con cùng mẫu thân cùng muội muội sẽ nhớ cha muốn ૮ɦếƭ.”
௱ôЛƓ Bằng Phi nắm tay, sắc mặt có chút biến thành màu đen, xú tiểu tử, nếu ngươi thực nhớ thương cha ngươi, tốt nhất nên để lại mấy khối điểm tâm cho hắn!
“Khụ khụ khụ.” ௱ôЛƓ Hãn Vũ cuối cùng cũng bị sặc, nhưng hít sâu một hơi lại bắt đầu nhét, “Cái kia, cha, lần này cha đi có thể hay không......”
௱ôЛƓ Bằng Phi rốt cuộc nhịn không được, giơ tay hung hăng hất móng vuốt của hắn ra, “Xú tiểu tử, dừng tay cho ta! Bị ngươi ăn sạch rồi!”
௱ôЛƓ Hãn Vũ ngượng ngùng rút tay lại, liếm ngón tay nói: “Ai, không phải mấy khối điểm tâm thôi sao, cha, đâu cần phải như vậy.”
௱ôЛƓ Bằng Phi liếc hắn một cái rõ ràng, “Đừng nói ngươi không biết nương của ngươi nửa năm mới làm điểm tâm một lần.”
௱ôЛƓ Hãn Vũ hê hê nở nụ cười cười vài tiếng, quả thật, nương hắn làm điểm tâm thật sự ăn ngon, nhưng không biết vì sao nửa năm mới làm một lần. Hắn vỗ vỗ vụn bánh trên tay, thân thiết ᴆụng ᴆụng người ௱ôЛƓ Bằng Phi, “Cái kia a, cha, con nói, lần này cha ra ngoài lâu như vậy a......”
௱ôЛƓ Bằng Phi hưởng thụ cắn khối bánh điểm tâm tình yêu nương tử nhà mình làm, “Hả?”
“Dọc đường đi có phải có rất nhiều nơi để chơi không......”
“Ừ, phong cảnh không sai.”
“Phong cảnh thật sự đẹp lắm sao?”
“Lừa xú tiểu tử nhà ngươi làm gì.”
“Như vậy à......” ௱ôЛƓ Hãn Vũ dùng sức vỗ tay một cái, “Con đây đi sửa soạn hành lý.”
Tay ௱ôЛƓ Bằng Phi dừng một chút, hồ nghi nhìn con mình, “Ngươi sửa soạn hành lý làm gì?”
௱ôЛƓ Hãn Vũ trả lời như đúng rồi, “Ra ngoài.”
“Ra ngoài làm gì?”
“Đi Tề Vân Sơn.”
......
௱ôЛƓ Bằng Phi cảm thấy con của mình có đôi khi thật là một người kỳ quái, “Ai nói muốn dẫn ngươi đi?”
௱ôЛƓ Hãn Vũ ra vẻ tiêu sái vẫy vẫy ống tay áo, “Cha.”
“Ta?” Khóe mắt ௱ôЛƓ Bằng Phi co giật, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Vừa rồi a.”
“Ai vừa rồi ta đồng ý mang ngươi đi?”
“Cha.”
“Xú tiểu tử cút đi, lão tử mới không bị ngươi lừa đâu, muốn cùng ta đi Tề Vân Sơn? Ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!”
௱ôЛƓ Hãn Vũ nhíu mày, còn nghiêm túc hỏi: “Cha thật sự không cho con đi theo?”
௱ôЛƓ Bằng Phi thoải mái tựa vào ghế, “Không cho.”
“Thực không cho?”
“Không cho.”
“Tốt lắm.” ௱ôЛƓ Hãn Vũ mất mát, “Con đi tìm nương.”
௱ôЛƓ Bằng Phi đắc ý a, bình thường chỉ có xú tiểu tử kia chọc hắn giận, hôm nay khó có lúc hắn làm cho xú tiểu tử kia kinh ngạc. Thích, đánh thắng trận cũng chưa thích như vậy! “Đi thôi đi thôi.” Đi tìm nương hắn khóc kể đi, khuyển tử.
“Con đi nói cho nương biết chuyện hôm kia con thấy.”
“A?” ௱ôЛƓ Bằng Phi nhíu mày,“Ngươi thấy chuyện gì?”
“Buổi chiều hôm kia con đi đến chỗ duyệt binh tìm cha.”
௱ôЛƓ Bằng Phi tươi cười cứng lại, “Thì sao?”
“Con thấy cha cùng Lâm cô cô ở chung một chỗ.”
௱ôЛƓ Bằng Phi có chút dự cảm không lành, “Sau đó?”
“Lâm cô cô ôm cha khóc......”
௱ôЛƓ Bằng Phi lập tức đứng lên, “Hãn Vũ, cha và Lâm cô cô của con không phải như vậy, con biết mà.”
௱ôЛƓ Hãn Vũ u buồn thở dài, “Con chỉ là đứa nhỏ, làm sao có thể biết được, con chỉ biết Lâm cô cô ôm cha thương tâm khóc, nói với cha ‘Cho dù làm tiểu thi*p ta cũng nguyện ý!’”
௱ôЛƓ Bằng Phi hé ra mặt khổ, Lâm Huyên Nga kia, thích ai không thích lại đi thích hắn, chẳng lẽ không biết đời này hắn chỉ thương nương tử hắn thôi sao! “Hãn Vũ, người cha yêu chỉ có nương của con, Lâm Huyên cùng cha một chút quan hệ cũng không có!”
“Thật ra......” ௱ôЛƓ Hãn Vũ kéo dài ngữ điệu, lời nói thấm thía nhìn cha hắn nói: “Cha, con biết chuyện ngày đó chỉ là hiểu lầm.”
“Ừ ừ.” ௱ôЛƓ Bằng Phi cuống cuồng gật đầu, “Hiểu lầm, là hiểu lầm thuần túy!”
“Chỉ có cha biết đó chính là hiểu lầm.”
“Đương nhiên đương nhiên, quả thật chính là hiểu lầm!”
“Nhưng mà......” khẩu khí ௱ôЛƓ Hãn Vũ vừa chuyển, lo lắng nói: “Nương không biết.”
“Ách......” ௱ôЛƓ Bằng Phi nghĩ đến nương tử của mình cực yêu cực thích ăn dấm chua, thân hình cường tráng rất nhỏ run run: Nương tử ăn dấm chua ghen lên, cái kia cũng thật gọi là......
௱ôЛƓ Hãn Vũ gặp đúng thời cơ, sắc mặt vừa chuyển, ý cười trong suốt hỏi: “Cho nên, cha, cha dẫn ta đi Tề Vân Sơn được không?”
“Không được.”
“Gì?”
“Ách......”
“Con đi tìm nương.”
“......” ௱ôЛƓ Bằng Phi nghe vậy nghiến răng nghiến lợi nói: “Được!”
“Da hú!” ௱ôЛƓ Hãn Vũ nhảy lên thật cao, vui mừng phấn chấn chạy ra bên ngoài, “Sửa soạn hành lý nào!”
௱ôЛƓ Bằng Phi phía sau răng nanh mài kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, chỉ chốc lát sau lại cười cười âm hiểm: Lần này mang xú tiểu tử đi Tề Vân Sơn...... Có lẽ, vừa hay có thể chỉnh hắn?
Nghĩ đến đây, ௱ôЛƓ Bằng Phi đột nhiên không buồn bực nữa, hé ra khuôn mặt tuấn tú cười âm trầm, thẳng đến khi Quách Uyển Oánh bước vào cửa cũng bị hoảng sợ.
“Ách, tướng công, chàng đây...... Xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Vẻ mặt ௱ôЛƓ Bằng Phi ôn nhu ôm lấy nàng, lúc nàng nhìn không mặt hắn hắn lại lộ ra tươi cười âm hiểm, “Chỉ cảm thấy vài ngày nữa thời tiết sẽ tốt lắm...... sẽ vô cùng tốt, mà thôi.”
௱ôЛƓ Hãn Vũ, lão tử sẽ cho ngươi có biết mặt trời nó vì sao luôn...... đỏ như vậy.
-_-||| ௱ôЛƓ Hãn Vũ chính là Mạnh Thiểu Giác...
௱ôЛƓ Bằng Phi là lão bánh quẩy*, ௱ôЛƓ Hãn Vũ là tiểu bánh quẩy.
(*Lươn lẹo)
Một ngày này, lão bánh quẩy mang tiểu bánh quẩy ra đi.
Lão bánh quẩy ௱ôЛƓ Bằng Phi tâm tâm niệm niệm muốn chỉnh tiểu bánh quẩy, nhưng tiểu bánh quẩy ௱ôЛƓ Hãn Vũ cũng không phải là người biết tiết kiệm sức. Lừa dối lắc lư trốn tránh lão bánh quẩy đang vung tay lên đánh, sau đó nhìn không khí mà nghiến răng nghiến lợi – Thật lòng mà nói, trong lòng ௱ôЛƓ Bằng Phi rất vui vẻ, dù sao tiểu bánh quẩy kẻ dối trá kia cũng là con của hắn, con của hắn thông minh như vậy, hắn có thể không vui sao?
Khụ khụ, được rồi, mặc dù có lúc vô cùng muốn đánh hắn.
“Cha!” ௱ôЛƓ Hãn Vũ lay cửa sổ xe, tò mò quay đầu nhìn ௱ôЛƓ Bằng Phi hỏi: “Còn bao lâu mới đến?”
௱ôЛƓ Bằng Phi ngồi trên yên ngựa, lưng thẳng tắp, một thân kiên nghị, “Liên quan gì đến ngươi.” Giọng nói thực đứng đắn, nói ra những lời kia cũng rất là cái kia.
“......” ௱ôЛƓ Hãn Vũ cảm thấy cha hắn thật là ngây thơ, bốc đồng như vậy...... Hay là còn so đo chuyện buổi sáng hắn ςướק bánh nếp mẫu thân làm? “Cha, buổi sáng con chỉ ăn hai khối bánh.”
௱ôЛƓ Bằng Phi hừ lạnh một tiếng, “Chỉ?” Cái gì mà chỉ? Nương tử hắn làm tổng cộng chỉ có mười khối bánh à nha!
“Cha.” ௱ôЛƓ Hãn Vũ lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Cha cũng thật keo kiệt.”
௱ôЛƓ Bằng Phi nghiêng mặt, âm trầm trừng hắn một cái, “Tiểu tử, đó là nương ngươi cố ý làm cho ta.”
௱ôЛƓ Hãn Vũ thật hết chỗ nói rồi, chỉ phải gật gật đầu có lệ, “Được được được, đó là nương làm cho cha, con không dành với cha, được chưa?”
௱ôЛƓ Bằng Phi dùng mũi hừ một tiếng, “Xem như ngươi thức thời.”
“Bây giờ có thể nói cho con biết còn bao lâu mới tới được chưa?”
“Xú tiểu tử, gấp cái gì mà gấp.” ௱ôЛƓ Bằng Phi nhìn nhìn con đường phía trước, “Ít nhất nửa tháng nữa.”
“......” ௱ôЛƓ Hãn Vũ không thoải mái xoay thân mình, “Sao lại lâu như vậy, bộ xương đều của con đã rơi rớt hết rồi!”
௱ôЛƓ Bằng Phi vui sướng khi thấy người gặp họa nhìn hắn một cái, “Không phải ngươi muốn đi theo ta sao?”
“Vậy hay là......” ௱ôЛƓ Hãn Vũ vòng vo tròng mắt, “Con cưỡi ngựa, cha ngồi xe ngựa?”
“......” ௱ôЛƓ Bằng Phi co giật khóe mắt, một chưởng đem đầu ௱ôЛƓ Hãn Vũ nhét trở về trong xe ngựa, “Ngồi xe ngựa của ngươi đi!”
......
௱ôЛƓ Hãn Vũ thực không thích ngồi xe ngựa, hắn vốn hy vọng muốn giống cha hắn tư thế oai hùng hiên ngang cưỡi ngựa, không thích giống mấy cô nương yểu điệu ngồi xe ngựa – a ha, chê cười, việc này nếu để mấy hỗn tiểu tử kia biết, bọn nó còn không nhân cơ hội mà giễu cợt hắn? Việc này phải giữ bí mật, tuyệt đối phải giữ bí mật!
Cho nên, lúc đến Tề Vân Sơn, ௱ôЛƓ Hã Vũ tụt nhanh xuống xe, mặt kệ mặt trời Gay gắt trên đỉnh đầu cũng không muốn tiếp tục ngồi trong xe ngựa nữa.
“Tiểu tử.” ௱ôЛƓ Bằng Phi liếc mắt, lập tức chú ý tới tiểu tử này đã không chịu an phận, “Ngươi chú ý cho ta, nơi này không phải Vân Trạch, không được quậy phá lung tung.”
௱ôЛƓ Hãn Vũ khoan khoái vươn người, “Cha, con đã biết, con biết đúng mực.”
௱ôЛƓ Bằng Phi ngoài cười nhưng trong không cười nhướng khóe miệng, “Ngươi cũng biết ta sợ ngươi không đúng mực.”
Lúc này có binh lính tiến lên, nói hoàng đế có việc truyền gặp ௱ôЛƓ Bằng Phi, ௱ôЛƓ Bằng Phi đành phải qua loa dặn dò hắn vài câu sau đó liền rời đi, để lại ௱ôЛƓ Hãn Vũ vuốt cằm, vẻ mặt trầm tư không biết suy nghĩ cái gì.
Sự thật nói cho ௱ôЛƓ Bằng Phi biết, ௱ôЛƓ Hãn Vũ có lẽ biết “Đúng mực” là cái gì, nhưng thực rõ ràng,“Đúng mực” Không biết ௱ôЛƓ Hãn Vũ là cái gì.
“௱ôЛƓ! Hãn! Vũ!” ௱ôЛƓ Bằng Phi hé ra mặt đen, mãn tình hung ác nhìn về phía ௱ôЛƓ Hãn Vũ xa xa, “Ngươi lại đây cho ta!”
௱ôЛƓ Hãn Vũ cười hì hì nói: “Cha, cha làm sao vậy, tức đến vậy sao?”
Gân xanh giữa trán ௱ôЛƓ Bằng Phi ẩn ẩn nhảy lên, hàm răng phun ra vài từ, “Làm sao vậy? Ngươi còn hỏi ta làm sao vậy?” Vừa nói hắn vừa từng bước một tới gần ௱ôЛƓ Hãn Vũ, giống như một con báo đang vận sức chờ phát động phóng.
௱ôЛƓ Hãn Vũ quan sát trái phải, sau đó lui lại mấy bước, “Cha nói cái gì đâu, ta có chút không hiểu a.” Tròng mắt loạn xoay, một bộ thông minh.
“Ngươi thằng nhóc này!” ௱ôЛƓ Bằng Phi rốt cuộc nhịn không được, vài bước tiến lên đưa tay muốn hắn hắn, nhưng mà thân mình ௱ôЛƓ Hãn Vũ chợt lóe liền hướng một bên trốn, nhìn chuẩn một cây đại thụ liền sột soạt sột soạt trèo lên, có thể còn nhanh nhẹn hơn cả mèo.
“Cha a.” ௱ôЛƓ Hãn Vũ bứt một cọng lá nhét vào miệng, “Trời rất nóng, cha đừng tức lớn như vậy.”
௱ôЛƓ Bằng Phi giận trừng mắt, “Ngươi cái hỗn tiểu tử! xuống đây cho ta!”
“Vì sao phải xuống?” ௱ôЛƓ Hãn Vũ ăn ăn lá cây, “Xuống để cho cha đánh à?”
“Ngươi cũng biết ngươi đáng đánh đòn sao?” Khóe miệng ௱ôЛƓ Bằng Phi run rẩy, “Ngươi còn hỏi vì sao à?”
௱ôЛƓ Hãn Vũ thở dài, “Cha, con không cố ý.”
“Không cố ý? Hôm kia đánh nát bình hoa sứ men xanh hoàng đế Vân Di đưa tới, buổi tối hôm kia đốt cháy tóc của cung nữ Vân Chiến, ngày hôm qua đem vải gấm hoàng thượng ngự ban làm thành điều, đêm qua đánh gãy ba cái răng của thái giám Vân Di.” ௱ôЛƓ Bằng Phi nói một chuyện một chuyện sắc mặt lại càng khó coi, “Hôm nay, ngươi vậy mà còn dám Gi*t cá của hoàng thượng!”
Đối với sự lên án này, ௱ôЛƓ Hãn Vũ cảm thấy thực vô tội, “Con thật sự không phải cố ý.”
“Lão tử mặc kệ ngươi có cố ý hay không! Ngươi xuống đây cho lão tử! Lão tử đánh ૮ɦếƭ ngươi cái đồ hỗn đản này!”
௱ôЛƓ Hãn Vũ làm mặt quỷ, “Không xuống đâu!”
“Không xuống đây?”
“Không xuống!” Vẻ mặt ௱ôЛƓ Hãn Vũ tươi cười, dù sao cha hắn sẽ không trèo cây, làm gì được hắn?
“Tốt lắm, tốt lắm.” ௱ôЛƓ Bằng Phi đi thong thả, sau đó một cước đá lên thân cây đại thụ, chấn động làm lá cây rụng xuống một trận. Hắn hướng về phía thị vệ ngoài sân hô: “Người tới! Canh giữ dưới gốc cây này cho ta! Chờ thiếu gia xuống liền đem hắn trói lại đưa đến trước mặt ta!”
Thị vệ vừa mới tiến tới cúi đầu trả lời “Vâng”, ௱ôЛƓ Bằng Phi mới vừa lòng cười cười, nhìn ௱ôЛƓ Hãn Vũ nói: “Không xuống? Được, ngươi cứ ở mãi trên đó cho ta!”
Nói xong vung tay áo bước đi, để lại ௱ôЛƓ Hãn Vũ phía sau lộ ra một nụ cười gian trá.
Cha a cha, chẳng lẽ cha không biết, thị vệ nơi này đại bộ phận đều có giao tình tốt với hắn hay sao?
Nửa canh giờ sau, ௱ôЛƓ Hãn Vũ đã ở bên cạnh hồ nước sâu nhất trong rừng cây. Hắn xăn tay áo, lộ ra hai cánh tay tuyết trắng, ngón tay linh hoạt phóng cần câu. Hắn cầm cần câu, đem mồi cá hướng hồ nước hung hăng qua, sau đó nhàn nhã ngồi xuống, miệng còn nhắc: “Ai~, không phải là mấy con cá ૮ɦếƭ sao, so đo như vậy làm gì chứ? ta chính mình đi câu là được.”
Câu cá vẫn cần kiên nhẫn sống, từ nhỏ ௱ôЛƓ Hãn Vũ không kiên nhẫn bây giờ cũng có thể coi là kiên nhẫn. Nhưng khi hắn câu được con cá thứ mười, hắn đã không còn bình tĩnh. Hắn dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ bốc con cá nho nhỏ mới câu được lên, ánh mắt giống như mắt gà chọi, buồn bực nói: “Ông nội ngươi đi đâu rồi, sao lại phái ngươi đến hồ này trêu chọc ta?”
Con cá nho nhỏ vùng vẫy vài cái, trầm mặc tỏ vẻ kháng nghị của mình.
“Ai~.” ௱ôЛƓ Hãn Vũ tốt bụng đem nó thả lại vào nước, “Cá nhỏ, phiền ngươi nói với ông nội ngươi một tiếng, ta không muốn nhìn thấy ngươi, kêu nó tự tới tìm ta a.”
Khôi phục tự do, cá nhỏ vui mừng xoay thân mình, chốc lát liền bơi về phương khác.
“Ai~.” ௱ôЛƓ Hãn Vũ nhíu mày, cam chịu lại cầm lấy cần câu,“Tiếp tục nào.”
Một khắc sau, cần câu vốn thẳng tắp chậm rãi kéo xuống, còn có xu thế đi xuống nữa. ௱ôЛƓ Hãn Vũ trừng lớn hai mắt, hưng phấn nghĩ: Hay là con cá nhỏ vừa rồi thật sự đi tìm ông nội nó? Hắn thử kéo cần câu, ôi, thật đúng là nặng! Hắn vui không hết, cá lớn, thật tốt quá!
Nhưng là ngươi phải biết rằng, có đôi khi, rất vui vẻ, thực dễ dàng vui quá hóa buồn.
Giống như...... Hắn kéo không nổi con cá này.
“Có lầm hay không!” ௱ôЛƓ Hãn Vũ nghẹn đỏ cả mặt, “Nặng như vậy!” Hắn hít một hơi, lại xuất khí lực 乃ú sữa mẹ dùng sức lôi -- nhưng mà, vẫn không kéo được. Đúng lúc này, khóe mắt hắn liếc thấy bên trái xuất hiện một bóng dáng màu lam. Nhìn kỹ, là một cô bé chừng bảy, tám tuổi. Lập tức không nghĩ nhiều, hắn hắng cổ họng liền rống: “Bên kia, mặc quần áo màu lam, lại đây cho ta!”
Cô bé áo lam hướng hắn nơi này nghiêng nghiêng người, giống như đang đánh giá hắn.
௱ôЛƓ Hãn Vũ vẫn vươn tay dùng sức vẫy vẫy, “Còn đứng ngốc ra đó làm gì a, nhanh lại đây giúp ta, ta câu được một con cá thật lớn thật lớn, nhanh chút nhanh chút!”
Cô bé áo lam rốt cuộc cũng có phản ứng, chậm rãi đi qua chỗ hắn.
Cây gậy tre trong tay run lên, hai tay ௱ôЛƓ Hãn Vũ lập tức cầm gậy tre, miệng lớn tiếng kêu, “Đến đến đến, cầm một tay, kéo lên kéo lên.”
Đợi cho cô bé áo lam đi đến bên người hắn, ௱ôЛƓ Hãn Vũ lại bảo, “Mau tới a, ngươi......” đang nói lại bị nghẹn.
Ngũ quan cô bé không thể nói là rất tinh xảo, chỉ có thể là thanh tú, nhưng khuôn mặt trắng nõn phấn nộn ngon miệng, làm cho người ta thầm nghĩ xông lên hung hăng nhéo mấy cái -- khụ khụ, đương nhiên, nếu hắn không thấy mấy chữ trên trán nàng kia.
Nhưng mà, thực không khéo, hắn thấy được.
Vì thế hắn lập tức bắt đầu cười điên cuồng, cười đến ngay cả cần câu cũng nắm không chặt, “Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha.”
Cô vé áo lam mặt vẫn không chút thay đổi nhìn hắn, tròng mắt ngăm đen không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ha ha, ha ha,” Hắn cười đến thở không nổi, buông cần câu đang nắm trong tay, một tay ôm một bên hông, đứt quãng nói: “A, hay là, hay là ngươi cho rằng viết trên trán mình một chữ ‘Vương’, ngươi sẽ trở thành hổ? Ha ha ha ha ha, cười ૮ɦếƭ ta, sao lại có một người đần như vậy chứ, ha ha ha ha ha.”
Cô bé sửng sốt một chút, trấn định tiêu sái đến bên hồ nước cúi đầu nhìn nhìn, sau đó vươn tay vốc nước lên lau chữ trên trán.
“Ha ha ha, ngươi rất mắc cười, ha ha ha” ௱ôЛƓ Hãn Vũ vô cùng khoái trá, “Ôi a a, bụng đau ૮ɦếƭ mất, ngươi nói xem, sao ngươi lại mắc cười như vậy hả, ha ha ha, ta nghe qua người khác bịt tay trộm chuông, gặp qua người khác đưa bạc để người khác đánh mình, nhưng mà, chưa thấy qua người tự viết chữ vẽ hổ trên trán a, ha ha ha ha ha.”
Cô bé áo lam không để ý tới hắn, lướt qua hắn muốn rời đi.
“Ngươi đừng đi a, ha ha ha, được rồi, ta không cười ngươi nữa, không phải là ngươi muốn làm đại lão hổ sao.” Khóe miệng ௱ôЛƓ Hãn Vũ khoa trương cong lên, trong mắt nhìn không ra nửa phần không có ý cười, cảm thấy cô bé này thật sự chơi rất vui.
Cô bé dừng chân lại, bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt chuyên chú.
Cần câu lại hơi hơi trầm xuống, ௱ôЛƓ Hãn Vũ vội vàng quay lại hai tay nắm chặt cần câu, miệng còn nói, “Ta thật sự không lừa ngươi, ta liền nghĩ ngươi là con hổ kia, đúng, là con hổ lợi hại uy phong nhất Tề Vân Sơn, đến đến đến, đại lão hổ, nhanh kéo một tay, kéo một tay.”
௱ôЛƓ Hãn Vũ đợi không thấy bàn tay cô bé vươn ra cầm cần câu, nhưng thật ra lại nhận lấy một cước hung hăng đá vào ௱ôЛƓ.
Sau đó, “Phù phù”, hắn ngã vào hồ nước.
௱ôЛƓ Hãn Vũ đứng trong nước dại ra vài giây sau đó mới vươn tay chỉ vào cô bé cả giận nói: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi dám đá bổn thiếu gia! Ngươi thật to gan lớn mật, ngươi có biết cha ta là ai không? Cha ta là ௱ôЛƓ Bằng Phi! Ngươi chờ xem, ta sẽ nói cha ta bắt ngươi đứng ngâm trong nước ba canh giờ!”
Mặt cô bé không chút thay đổi, một đôi con ngươi thản nhiên nhìn hắn, không vui không giận.
௱ôЛƓ Hãn Vũ thấy thế lại tức giận, vừa định nói cái gì thì lại bị người mạnh lôi cổ áo lên. Hắn có loại dự cảm không tốt, sau đó, vừa quay đầu lại, quả nhiên......
“Ngươi làm mất thể diện như thế còn dám ở chỗ này kêu la!” ௱ôЛƓ Bằng Phi xách hắn giống như xách một cải củ rồi kéo lên bờ, hùng hùng hổ hổ nói: “Cái thằng nhóc này, đã dặn ngươi đừng có chạy loạn khắp nơi gây chuyện, xem ta về nhà xử lý ngươi như thế nào!”
௱ôЛƓ Hãn Vũ lại run run, hắn cha thật vất vả mới bắt được hắn, như vậy hắn...... “Ta ta ta, cha, là nàng, là nàng đá con xuống!” hắn chỉ tay vào cô bé kia, tố cáo nói: “Cha xem, cả người con đều ướt hết a!”
“Ướt cái đầu ngươi! Để xem mẹ ngươi xử lý ngươi như thế nào!” ௱ôЛƓ Bằng Phi tát một cái lên khuôn mặt đầy uất ức của hắn, xoay người nói với cô bé: “Vị tiểu cô nương này, thật xin lỗi, con trai ta chắc là đã làm chuyện gì xấu, thật là xin lỗi xin lỗi, ta trở về sẽ dạy cho nó một bài học.”
Nói xong hắn vung tay đem ௱ôЛƓ Hãn Vũ vác lên vai, bước chân sải dài đi nhanh. ௱ôЛƓ Hãn Vũ trên vai hắn cố gắng vẫy đạp tay chân ngắn ngủn, vừa đạp vừa hướng cô bé kia kêu la: “Thối ngốc tử thối con hổ kia ngươi nhớ kỹ cho ta, đừng có để ta gặp lại ngươi, bằng không xem ta làm thế nào dạy cho ngươi một bài học ôi! Cha! Đừng đánh ௱ôЛƓ con! Con méc mẹ cha ngược đãi con a! Ôi đừng đánh đừng đánh! Sưng hết lên rồi sưng lên rồi!”
Cô bé áo lam không rên một tiếng, trầm mặc nhìn hai cha con càng chạy càng xa, trên mặt trắng nõn ẩn ẩn hiện lên vẻ tươi cười.
“Cha! Đừng đánh!” ௱ôЛƓ Hãn Vũ cố gắng ôm ௱ôЛƓ, tê tâm liệt phế kêu: “௱ôЛƓ đều đã biến thành hai cánh hoa!”
௱ôЛƓ Bằng Phi liếc một cái xem thường, “௱ôЛƓ vốn liền chính là hai cánh hoa.”
௱ôЛƓ Hãn Vũ ngây người, tiếp tục tê tâm liệt phế, “௱ôЛƓ đều đã biến thành bốn cánh hoa!”
“Bốn cánh hoa? Ta nói cho ngươi biết, nếu vừa rồi ngươi còn xằng bậy, ௱ôЛƓ ngươi đều sẽ biến thành đóa hoa!”
“Ôi chao?” ௱ôЛƓ Hãn Vũ ngừng tru lên,“Vừa rồi làm sao vậy?”
“Ngươi có biết cô bé vừa rồi là ai hay không?”
“Gì, con làm sao biết được đó là ai.” ௱ôЛƓ Hãn Vũ lơ đễnh, “Nhìn như vậy, chắc là một đứa ngốc.”
Lời nói vừa, ót hắn liền bị cha hắn hung hăng đánh một cái. “Cha!” ௱ôЛƓ Hãn Vũ hai mắt nước mắt lưng tròng,“Sao cha lại đánh con?”
“Ta đánh ngươi, cái đồ không biết trời cao đất rộng! Cái gì mà đứa ngốc? Người ta là Vân Di ngũ công chúa!”
“A?”
“A cái rắm! Ngươi cái xú tiểu tử, nơi nơi quậy loạn lên, hôm nay ta không thể không đánh ૮ɦếƭ ngươi!”
“Ôi chao? Cha, đừng, con không biết, đừng đánh a!”
“Không biết? Ta hôm nay liền đánh ngươi có biết!”
“Cha, cha đây là trả thù!”
௱ôЛƓ Bằng Phi âm trầm cười, “Chính là trả thù đấy, thì sao?”
௱ôЛƓ Hãn Vũ, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
......
௱ôЛƓ Bằng Phi lần này xuống tay không lưu tình chút nào, thẳng đánh tay làm cho ௱ôЛƓ Hãn Vũ nằm trên giường năm ngày năm đêm. Cứ như vậy, lúc ngồi xe ngựa trở về, ௱ôЛƓ còn ẩn ẩn đau -- Các ngươi biết, trí nhớ tiểu hài tử vô cùng tốt, hơn nữa rất dễ mang thù -- ௱ôЛƓ Hãn Vũ chính là một trong số đó.
Trong lòng ௱ôЛƓ Hãn Vũ đã sớm đem bộ dáng cô bé áo lam kia nghi nhớ trăm ngàn vạn lần. Hừ, Vân Di ngũ công chúa? Rất giỏi sao? Dám đá hắn xuống nước, thế mà hại hắn bị cha bắt được, thế mà hại hắn bị đánh lâu như vậy không xuống giường được!
Nghĩ đến đây hắn lại sờ sờ ௱ôЛƓ mình, âm thầm hạ quyết tâm, lần sau gặp lại cái gì ngũ công chúa kia, nhất định phải báo thù cho tốt, để cho nàng biết hắn - ௱ôЛƓ Hãn Vũ không phải dễ chọc!
Sau khi từ Tề Vân Sơn trở về, ௱ôЛƓ Bằng Phi và ௱ôЛƓ Hãn Vũ vẫn còn tiếp tục đấu tranh, trong phủ họ ௱ôЛƓ vẫn như trước tràn ngập một mảnh cười vui cùng tranh cãi ầm ĩ. Nhưng vào buổi tối một ngày kia, ௱ôЛƓ Hãn Vũ đi chơi trở về, đối mặt với cái cửa ௱ôЛƓ phủ bị phá.
௱ôЛƓ Hãn Vũ ban đầu lơ đễnh, nhưng lúc nhìn thấy những thứ trên đường đều bị đập vỡ, hắn liền ý thức được có chút không thích hợp. Hắn một đường chạy nhanh vào phòng ngủ cha nương, cuối cùng bối rối vọt vào phòng ngủ muội muội, sau đó nhìn đến...... bà ✓ú của muội muội, oán hận trừng mắt nằm trên mặt đất, quần áo màu nâu tràn đầy vết máu.
Hô hấp ௱ôЛƓ Hãn Vũ tại đây một khắc này liền ngừng lại, chậm rãi lấy tay ôm miệng, chặn lại tiếng kinh hô thốt ra. Hắn chậm rãi đến gần thi thể, môi run nhè nhẹ......
Bà ✓ú vì sao lại ૮ɦếƭ?
Cha mẹ cùng Oánh Lộ ở đâu?
Người trong phủ đều đã đi đâu?
Lúc hắn đi ra ngoài, trong phủ đã xảy ra chuyện gì?
Ai có thể nói cho hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
௱ôЛƓ Hãn Vũ ngồi xổm xuống, run run vươn tay chuẩn bị vuốt mắt cho bà ✓ú, lại mẫn cảm phát hiện tầm mắt bà ✓ú đang gắt gao nhìn cái thùng. Trong đầu hắn có một ý niệm chợt lóe qua, rất nhanh đứng dậy chạy đến bên cạnh thùng biên, mở mạnh nắp thùng ra!
Hắn nhìn thấy muội muội luôn cười của hắn đang cuộn mình ở trong thùng, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt. Hắn vươn tay sờ sờ của mặt nàng, rất lạnh.
“Oánh Lộ, Oánh Lộ.” ௱ôЛƓ Hãn Vũ thấp giọng mở miệng, “Ta là ca ca, Oánh Lộ, muội tỉnh dậy tỉnh dậy.”
Oánh Lộ vẫn như trước nhắm hai mắt, trầm tĩnh như đang ngủ say.
“Oánh Lộ, muội đừng dọa ca ca, muội mở mắt ra được không?” Giọng nói ௱ôЛƓ Hãn Vũ mang theo sợ hãi, run nhè nhẹ, “Ta là ca ca a.”
Hắn vừa định vươn tay đem Oánh Lộ ôm ra khỏi thùng, lại nghe thấy có tiếng bước chân hướng bên này đi tới. Ánh mắt hắn sợ hãi, lập tức đem nắp thùng khép lại, lắc mình trốn vào ngăn tủ ở một bên. Hắn xuyên qua khe hở nhìn người bước vào phòng, thân mình khôi ngô rất quen thuộc.
Bàn tay hắn nắm chặt, là...... Mạnh phó tướng? Hắn không phải đang ở biên giới đánh giặc hay sao?
Mạnh phó tướng đánh giá căn phòng bừa bãi, nhăn lại mày rậm cúi đầu nói: “Tướng quân...... Ta đến quá muộn rồi hay sao?” Hắn nhìn nhìn bà ✓ú, đột nhiên khởi bước tới bên cạnh thùng. ௱ôЛƓ Hãn Vũ cả kinh, thiếu chút nữa thất thanh kêu to. Mạnh phó tướng đi đến bên thùng rồi dừng lại, nghĩ nghĩ, vươn tay muốn mở thùng ra, cũng không ngờ một ngăn tủ bên ngăn nhảy ra một người, hung hăng đá lên đùi hắn một cước, “Không cho phép mở ra!”
Mạnh phó tướng nghe được giọng nói quen thuộc liền ngừng phản kích, kinh hỉ kêu lên: “Hãn Vũ!”
Nào biết ௱ôЛƓ Hãn Vũ chính là đề phòng cùng phẫn hận nhìn hắn, hai tay mở ra bảo vệ thùng phía sau.
Mạnh phó tướng không để ý tới hắn đề phòng, một chưởng lao ôm hắn vào lòng, “Hãn Vũ, cháu còn ở đây, thật sự là quá tốt!”
௱ôЛƓ Hãn Vũ liều mạng giãy dụa, quyền đấm cước đá, “Ngươi buông!”
“Hãn Vũ, cháu phải bình tĩnh!” Mạnh phó tướng chế trụ hai tay của hắn, “Ta biết ௱ôЛƓ phủ xảy ra chuyện lớn như vậy khiến cháu rất khó tiếp nhận, nhưng cháu phải bình tĩnh.”
௱ôЛƓ Hãn Vũ lúc này mới ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Mạnh phó tướng, chậm rãi hỏi: “Mạnh thúc thúc, mong thúc nói cho ta biết, rốt cuộc ௱ôЛƓ phủ xảy ra chuyện gì?”
Mạnh phó tướng hơi hơi kinh ngạc, nhưng nói chi tiết, “Sáng nay Thánh thượng hạ chỉ...... Nói tướng quân thông đồng với địch bán nước, ba ngày sau xử trảm cả nhà.”
௱ôЛƓ Hãn Vũ nghe vậy như bị sét đánh, “Thánh thượng...... Hạ chỉ? Phụ thân thông đồng với địch bán nước?” Hắn gợi lên khóe môi miễn cưỡng cười cười, “Mạnh thúc thúc, thúc đang nói đùa với ta đúng không, phụ thân làm sao có thể thông đồng với địch bán nước? Phụ thân là tướng quân lợi hại nhất Vân Trạch, không phải sao?” Còn có thánh thượng, thánh thượng vẻ mặt luôn tươi cười kia, cái người luôn dung túng hắn còn hơn cả phụ thân kia, làm sao có thể hạ chỉ xử trảm cả nhà bọn họ?
Mạnh phó tướng chỉ trầm trọng gật đầu, “Hãn Vũ, chúng ta đều biết cha cháu bị oan, nhưng bây giờ gian thần đầy đường, hoàng hậu lấy thúng úp voi, đừng nói là chứng cớ, ngay cả thánh chỉ này cũng không biết có phải là hoàng thượng tự tay hạ hay không......”
௱ôЛƓ Hãn Vũ dùng sức cầm cổ tay Mạnh phó tướng, “Như vậy chúng ta đi tìm hoàng thượng, chúng ta đi rửa sạch oan khuất cho cha mẹ, chúng ta đi cứu bọn họ a!”
“Hãn Vũ, cháu phải bình tĩnh!” Mạnh phó tướng ôm lấy vai của hắn, “Người trong cung bây giờ đang lùng bắt cháu cùng muội muội cháu, chúng ta phải tìm chỗ trốn trước đã!”
“Chúng ta phải đi cứu cha và nương!”
“Bây giờ quan trọng nhất chính là bảo hộ cháu và muội muội cháu!”
“Vậy......” Hốc mắt hắn phiếm hồng, “Cha và nương đâu?”
Mạnh phó tướng thở dài, “Chúng ta...... phải nghĩ cách kỹ hơn.”
௱ôЛƓ Hãn Vũ cùng ௱ôЛƓ Oánh Lộ được Mạnh phó tướng đưa tới nơi an toàn dấu đi, nhưng cái gọi là bàn bạc kế hoạch cứu người kỹ hơn...... Mạnh phó tướng biết, dường như không hề có hy vọng. Cho nên ba ngày sau, Mạnh phó tướng mang theo ௱ôЛƓ Hãn Vũ cải trang xuất hiện trong đám người, im lặng nhìn đài hành hình xa xa.
௱ôЛƓ Hãn Vũ nhìn thấy phụ thân mình luôn oai hùng, giờ phút này đang thẳng lưng quỳ trên mặt đất, tù phục màu trắng dính đầy vết máu khô cạn, để lộ ra từng vết roi giữ dằn khắc lên da, vẻ mặt kiên nghị tràn đầy bất khuất, nhưng chạm lúc nhìn qua mẫu thân bên cạnh, trong mắt lại mang theo nhè nhẹ ôn nhu. Mẫu thân vẫn là đẹp như vậy, chẳng qua sắc mặt tái nhợt, nhu nhược dường như gió thổi qua sẽ ngã xuống, trong mắt mẫu thân cũng không có sợ hãi, có chăng chính là thản nhiên trào phúng, lúc nhìn qua cha cũng mang theo tình yêu ôn nhu như vậy.
Đây là cha mẹ hắn, vẫn sủng hắn thương hắn - cha mẹ.
Trong đám người, thỉnh thoảng có người mắng quan viên trên đài cùng người hành hình, nhưng sắc mặt những người đó vẫn chất phác như vậy, ngữ điệu tuyên đọc thánh chỉ lãnh cứng như vậy, không mang theo một tia tình cảm.
“Hãn Vũ, không nên nhìn.” Tay Mạnh phó tướng che mắt ௱ôЛƓ Hãn Vũ, nhưng hắn chỉ kiên định đẩy ra, lạnh lùng nhìn cha và nương trên đài hành hình.
Hắn nhìn thấy ánh mắt vẫn bình tĩnh của cha và nương, cha cùng nương hiểu ý cười, nhìn nơi bọn họ ẩn ẩn lộ ra ưu thương, nhìn đến......
Một mảnh màu đỏ.
Mạnh phó tướng lo lắng nhìn về phía ௱ôЛƓ Hãn Vũ, lại nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, mắt một cái cũng không chớp, gắt gao nhìn chằm chằm một mảnh màu đỏ trên đài.
Thiếu niên lúc này, không bao giờ là ௱ôЛƓ Hãn Vũ tiểu tử nghịch ngợm hay gây sự hắn quen thuộc kia nữa.
Thế giới này sẽ không còn người tên là ௱ôЛƓ Hãn Vũ nữa.
******
Nhiều năm về sau, hắn và nàng lại gặp nhau. Nàng vẫn là nàng, mà hắn, đã sớm không phải là hắn.