Hắn là Nhan Hữu, là tổng giám đốc công ty ô tô Khóa Quốc thế kỷ hai mươi mốt, cũng là công tử Nhan Hữu nhà phú hào đệ nhất thành Tương Dương ở Vân Trạch.
Cho dù hắn cảm thấy thật vớ vẩn, cho dù hắn cảm thấy rất khó tin, nhưng sự thật quả thật là như thế. Hắn giống nhân vật chính trong mấy bộ tiểu thuyết huyền ảo - xuyên qua, xuyên đến một thời đại không biết tên, xuyên vào một người có bộ dạng giống hệt hắn mà ngay cả tên cũng giống y hắn lúc trước.
Công tử Nhan Hữu nhà họ Nhan lúc đầu là một thằng ngốc.
Ba tuổi chưa biết đi, năm tuổi chưa biết nói, bảy tuổi chưa biết chữ...... Mặc dù tướng mạo trông cũng được, nhưng hắn thật sự là một thằng ngốc, một thằng ngốc chính gốc.
Nhưng vào năm mười bảy tuổi, công tử nhà họ Nhan đột nhiên tâm trí có biến đổi lớn. Không chỉ không hề si ngốc, còn trở thành một người thông minh cơ trí, một mặt thái độ khéo léo ứng phó với mọi người, một mặt tiếp nhận sản nghiệp nhà mình phát triển một cách trật tự hợp lý. Vì thế cả nhà họ Nhan sôi trào, thành Tương Dương sôi trào, mà Nhan Hữu...... mê mang.
Hắn rõ ràng là một người bình thường thời hiện đại, mất đi người con gái mình yêu nhất, tuyệt vọng cưới một người con gái khác, sau đó ngay lúc người phụ nữ kia sinh non nằm trong bệnh viện, hắn ૮ɦếƭ lặng về nhà uống rượu một mình, trong lúc say men rượu lại nghĩ về người mình yêu.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tất cả đều thay đổi.
Dung nhan người trong gương hoàn toàn không thay đổi, cũng là tóc đen dùng một cây trâm ngọc 乃úi lên, một thân trường bào cẩm y đẹp đẽ quý giá, đôi dày đen bó sát, đây rõ ràng là trang phục của người xưa.
Vì thế ngay tại thời khắc đó, hắn không còn là kim quy Nhan Hữu nữa, mà là con của phú thương - Nhan Hữu.
Hắn thay đổi thân phận thay đổi hoàn cảnh, bắt đầu dần dần làm quen với thời không này, làm quen với mọi người xa lạ. Tất cả dường như đều thuận lợi, nhưng chỉ có mình hắn biết, bóng ma trong lòng hắn càng lúc càng lớn, chỉ vì người con gái hắn yêu.
Người con gái hắn yêu không phải người xinh đẹp, khuôn mặt trắng nõn cùng nụ cười thản nhiên, nhưng chỉ thế thôi cũng làm cho hắn từ từ nghiện đến mê muội.
Người con gái hắn yêu không phải người ưu tú, gia đình bình thường và một cô em gái xuất sắc, nhưng chỉ thế thôi cũng khiến mắt hắn chỉ nhìn thấy cô ấy, không còn ai khác.
Người con gái hắn yêu không phải người khỏe mạnh, thường xuyên bị chóng mặt ngất đi, nhưng chỉ thế thôi cũng làm cho hắn kiên định quyết định cùng cô ấy cả đời.
Hắn tin tưởng mình yêu cô ấy, nhưng lúc cô ấy bị bệnh nặng hắn lại phạm vào sai lầm mà bất cứ người đàn ông nào cũng dễ dàng phạm phải, hơn nữa không thể cứu vãn.
Hắn không dám nói sự thật cho cô ấy, đúng vậy, không dám.
Không dám nhìn khuôn mặt tái nhợt vì bị bệnh nặng của cô ấy hiện lên tia oán hận cùng chán ghét, không dám tưởng tượng khi cô ấy biết được sự thật sẽ đau rất nhiều tuyệt vọng rất nhiều, không dám hy vọng xa vời cô ấy sẽ tha thứ hoặc làm gì khác. Điều hắn chỉ có thể làm chính là nhìn khuôn mặt cô ấy đang cười nhợt nhạt, một lần lại một lần nói cho cô ấy biết, hắn yêu cô ấy.
Cuối cùng hắn cũng phải chịu trách nhiệm với sai lầm ngày ấy. Hắn phải cưới người vốn phải là em vợ của hắn. Hắn nhớ lại vẻ tươi cười của mình lúc đồng ý phụ trách, nhớ lại hắn đã gằn từng chữ từng chữ nói với cô ta: “Cho dù tôi cưới cô, nhưng người tôi yêu vĩnh viễn chỉ có mình An Nhiên.” Hắn nhìn ý cười vỡ nát trong mắt cô ta mà cảm thấy trong lòng có một trận thoải mái cùng đau thương. Trong mắt hắn, đau thương của cô ta đâu tính là cái gì, người hắn để ý chỉ có người hắn yêu, cho dù là người nọ hơi hơi nhíu mày thôi, cũng làm cho trái tim hắn cảm thấy đau đớn.
Chẳng qua bây giờ, hắn có tư cách nào để vì cô ấy mà đau lòng? Điều hắn làm chỉ có thể là đợi đến ngày cô ấy khỏi hẳn, sau đó chặt đứt suy nghĩ của mình, nhìn cô ấy vùi vào vòng tay của người khác, để người khác thay hắn mang đến hạnh phúc cho cô ấy.
Nhưng vì sao cô ấy lại xuất hiện trong hôn lễ của hắn, vì sao lại nói cho cô ấy biết sự thật không thể chấp nhận nổi như vậy, vì sao cô ấy lại ngã xuống ngay trước mặt hắn?
Người hắn yêu đến như vậy, cuối cùng bởi vì hắn phản bội mà ૮ɦếƭ.
Hắn không suy sụp giống những người khác hay là bị bệnh tâm thần, chẳng qua nơi trái tim giống như có một khoảng không rất lớn, không suy nghĩ, không cảm xúc. Hắn ૮ɦếƭ lặng cưới cô gái hắn chán ghét kia, ૮ɦếƭ lặng đi làm rồi về nhà, ૮ɦếƭ lặng trở về nơi người hắn yêu, ૮ɦếƭ lặng nhớ lại hương vị của cô ấy.
Cuộc sống, một mảnh ૮ɦếƭ lặng.
Sau đó, người vợ trên danh nghĩa của hắn sinh non, sau đó hắn uống rượu, sau đó hắn xuyên qua, sau đó, hắn có một cuộc sống mới.
Ở đây dường như hắn có được tất cả, cha mẹ thương hắn tận xương tủy, sản nghiệp khổng lồ nằm trong lòng bàn tay hắn, nha hoàn xinh đẹp động lòng người, vài gã sai vặt hết lòng nghe lời bên cạnh hắn...... Tất cả những thứ người khác mong muốn hắn đều có.
Nhưng nơi này không có người hắn yêu, không có.
Đôi khi hắn cũng hi vọng, nếu hắn có thể tới nơi này, như vậy, cô ấy có phải cũng có khả năng đến nơi này, đúng không? Đối với loại phán đoán này, hắn cảm thấy vô cùng kích động. Hắn bắt đầu tiêu phí một lực lượng lớn để đi tìm người, nhưng mỗi lần lại chỉ có thể thất vọng mà về. Hắn vẫn vui vẻ, lần lượt tìm những cô gái có một chút điểm tương tự giống cô ấy, sau đó để tại bên người. Lúc nhớ cô ấy, hắn sẽ im lặng nhìn người kia, xuyên qua khuôn mặt người nọ nhớ lại khuôn mặt người hắn yêu.
Thẳng cho đến một ngày, lúc hắn đi xã giao tại một kỹ viện, ở nơi đó hắn thấy được cô ấy -hắn nghĩ mình nhìn lầm rồi, nhưng cảm xúc ấm áp nói cho hắn không phải, cô ấy là người sống. Hắn kích động ôm chặt cô ấy, gọi tên cô ấy, nhưng lại nghe cô ấy ôn nhu nói: “Vị công tử này, ta là Lục Tâm.”
Hắn bình tĩnh nhìn lại mới phát hiện cô gái tên là Lục Tâm này không giống An Nhiên, hai người chỉ có bảy phần tương tự...... Nhưng là bảy phần, so với bất cứ người nào hắn tìm được thì càng giống, mà chỉ cần nàng ta giống An Nhiên, hắn sẽ không để nàng ta chịu khổ.
Hắn chuộp Lục Tâm ra, để nàng ta trở thành nha hoàn bên người hắn. Hắn có thể mặc sức nhìn gương mặt tương tự kia, đáy lòng thỏa mãn tham lam vô cùng tận nhớ lại, nhưng dưới đáy lòng lại rõ ràng có giọng nói lạnh lùng vang lên, Lục Tâm không phải An Nhiên, An Nhiên không phải là người mà Lục Tâm có thể thay thế được. Nhưng không sao cả, hắn đã bị bệnh nguy kịch -- càng lâu ngày, hắn càng nhớ lại rõ ràng tất cả mọi thứ của bọn họ.
Thời gian nháy mắt trôi qua, hắn tiếp tục tìm cô gái tên là An Nhiên trong tưởng tượng, mà Lục Tâm đã đợi bên người hắn ba năm. Hắn không phải không nhìn thấy tình ý trong mắt Lục Tâm, không phải không nhìn thấy chờ mong dưới đáy mắt nàng, nhưng người hắn muốn không phải nàng, mà hắn cũng không muốn phạm sai lầm một lần nữa.
Nhưng mà mọi chuyện đều có ngoài ý muốn, bị người bỏ thuốc kê đơn, trong mật thất không có lối ra, kiều nữ xinh đẹp yêu mị......
Hắn dường như trốn không thoát khỏi ma chướng kia, cuối cùng lại giẫm lên vết xe đổ.
Hôm sau lúc hắn tỉnh lại, nhìn Lục Tâm thẹn thùng mà cảm thấy vớ vẩn buồn cười, buồn cười nhưng lại thành than khóc, hắn cứ như vậy….
Buồn, rất buồn, buồn đến mức làm cho người ta bật cười.
Lục Tâm nhìn hắn nói: “Công tử, Lục Tâm không cầu danh phận, không dám có vọng tưởng gì, chỉ cầu được làm bạn bên người công tử, lúc công tử muốn nhìn khuôn mặt này sẽ xuất hiện.”
Hắn chỉ thản nhiên cười cười,“Vậy ở lại đi.”
Nếu nơi này không có An Nhiên, như vậy mặc kệ thế nào, đều không sao cả.
Lại hai năm trôi qua, Nhan gia trong tay Nhan Hữu càng ngày càng hưng thịnh. Hắn bôn ba mọi đất nước, phát triển sản nghiệp từ nhỏ đến lớn, trở thành thương gia hẹp hòi nổi tiếng nhất Vân Trạch. Cha mẹ họ Nhan đương nhiên là vui đến cười toe tóe, không ngờ đứa con trai độc nhất này khi còn nhỏ ngu si nhưng bây giờ đúng là có bản lĩnh, chỉ duy nhất một chuyện khiến bọn họ phát sầu – người con trai độc nhất này đã hai mươi hai tuổi, sớm qua tuổi cưới vợ, nhưng làm người ta bực ở chỗ, mặc dù hắn hiếu thuận với cha mẹ, nhưng khi nói về chuyện này lại cực kỳ không kiên nhẫn. Hai lão vốn cho rằng nguyên nhân là do nữ tử thanh lâu bên người Nhan Hữu, nhưng cho dù nói hắn nạp Lục Tâm làm thi*p hắn cũng không có phản ứng gì...... Chuyện này tốt thế nào được cơ chứ!
Hai lão dứt khoát đến chỗ Lục Tâm nói chuyện, nhưng Lục Tâm cũng chỉ cười khổ mà nói: “Tâm tư công tử...... Lão gia, phu nhân, nô tỳ không dám đoán nhiều.”
Hai lão không thể làm gì, chỉ có thể từ bỏ.
Nhan Hữu đương nhiên biết chuyện giữa cha mẹ và Lục Tâm, nhưng chuyện này một chút cũng chẳng liên quan đến hắn, bây giờ hắn chỉ có hứng thú với sản nghiệp của nhà họ Nhan, chứ không phải đàn bà. Hai năm nay, Lục Tâm vẫn một tấc cũng không rời hắn, chẳng qua thái độ của hắn đối với nàng không vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn lần đó mà thay đổi. Hắn thừa nhận bây giờ mình càng ngày càng lạnh lùng, nhưng đối với sự lạnh lùng của mình, hắn không cảm thấy có gì bất mãn -- Đúng vậy, như vậy đã tốt lắm rồi, tâm như mặt hồ lặng sóng, chỉ cần nhớ rõ mình từng yêu một người đến như vậy, thế là đủ.
Hôm đó là ngày cuối thu, hắn ngồi trong xe ngựa từ ngoại ô chạy vào thành, dọc theo con đường nhìn rừng phong rực đỏ, lá phong theo gió bay lên, đáy lòng chợt có chút vui sướng hiếm gặp. Ban đêm, lúc cha mẹ lại nhắc tới chuyện kết hôn với hắn, lần này là con gái của Thượng Thư đang có thế trong kinh thành, cưới nàng có thể hỗ trợ rất lớn đối với sự nghiệp của Nhan gia. Hắn chỉ suy tư một lúc rồi đồng ý, sau đó để hai lão nhân đang vui vẻ khôn xiết kia lo mọi chuyện.
Lục Tâm ở một bên rơi lệ, hắn chỉ vô tâm không gợn sóng. Đối với hắn mà nói, hắn cưới là tài sản cùng thế lực cực đại, chứ không phải là một nữ nhân.
Tối ngày hôm sau, hắn cùng một người nổi tiếng ở phương bắc hẹn gặp nhau ở “Trúc các” để bàn chuyện làm ăn. Đợi một khắc sau, tùy tùng của người nọ đến thông báo với hắn nhà chủ tử có một số chuyện xảy ra nên không thể không thất hẹn. Hắn nhìn dáng vẻ xin lỗi của tùng tuy kia không kiêu ngạo không siểm nịnh, tướng mạo cũng anh tuấn quang minh, vừa nhìn liền biết không phải là người bình thường. Hắn nghĩ, tùy tùng đã có phong thái như vậy, chủ tử sẽ có bộ dạng thế nào? Vì thế, hắn cũng khiêm tốn trả lời, ngày mai bàn lại.
Lúc ra ngoài, hắn nhìn ngã tư đường vô cùng náo nhiệt mà hoảng hốt nhớ tới phiên chợ đêm mà hắn đã từng sóng vai cùng An Nhiên dạo chơi. Hắn cười nhạt, cùng Lục Tâm thản nhiên dạo đi. Lục Tâm lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày hôm nay, ôn nhu nói: “Dạ vâng, công tử.”
Hắn cùng Lục Tâm dạo bước trên ngã tư đường náo nhiệt, tiểu thương kia rao hàng, đồ chơi lung linh nhiều màu, mùi thức ăn vặt mê người...... Đã bao lâu hắn không chú ý tới những thứ này? Hắn đi ngang qua một quán bán bánh trẻo, nhớ tới trước kia An Nhiên lầu bầu nói mình yêu nhất chính là bánh trẻo, cảm giác ngọt ngào cùng mất mát lần lượt dâng lên, cảm xúc hỗn độn.
Lục Tâm hỏi: “Công tử có muốn ăn chén bánh trẻo hay không?”
Hắn lắc đầu, bật cười nói: “Đi thôi.” Trước giờ hắn không ăn bánh trẻo, trừ lúc cùng An Nhiên, bây giờ An Nhiên không ở đây, vì sao hắn lại ăn bánh trẻo?
Hắn xoay người, vừa mới chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy một giọng nữ thanh thúy vang lên từ phía sau, “Ông chủ, cho một chén bánh trẻo.”
Đây vốn là một câu nói rất bình thường, lúc mua bánh trẻo mọi người sẽ nói như vậy, nhưng hắn không biết vì sao mình lại quay đầu, quay đầu xem thử ai nói những lời này. Sau đó, hắn thấy cô ấy, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cô ấy vẫn thanh tú trong sáng như vậy, vẫn điềm tĩnh như nước như vậy, vẫn hấp dẫn tầm mắt của hắn như vậy.
Lúc hắn nhìn thấy cô gái kia lập tức bỗng nhiên trợn to mắt, tràn đầy kinh ngạc cùng không dám tin. Hắn cảm thấy trái tim mình tại một khắc ấy liền ngừng đập, một giây sau lại đập mãnh liệt mừng như điên.
An Nhiên.
Hắn xông lên phía trước đem cô ấy gắt gao ôm vào lòng, môi run run dĩ nhiên không nói nên lời. Hắn cảm nhận được thân thể của cô ấy, hương vị và độ ấm của cô ấy.
Lúc này Lục Tâm lại tiến lên ôn nhu kêu một tiếng, “Công tử.”
Hắn không muốn để ý, nhưng người trong lòng lại lấy tay đẩy иgự¢ hắn ra, con ngươi cô ấy trắng đen rõ ràng nhìn qua nhìn lại hắn và Lục Tâm, sau đó cười như không cười nói: “Lâu ngày không gặp.”
Hắn bắt đầu khẩn trương hốt hoảng, cái tay đang vươn ra cũng run lên nhè nhẹ, “An Nhiên, anh......”
Cô ấy chỉ cười nhẹ, “Vài năm qua tôi sống tốt lắm, cố nhân cứ yên tâm.”
Cô ấy nói xong liền lưu loát xoay người rời đi, mà cái tay đang vươn ra của hắn cứ như vậy rơi vào không trung. Hắn rũ mắt chua sót nghĩ, cô ấy nói cô ấy tốt lắm, nhưng mà hắn muốn nói...... Không có cô ấy, hắn một chút cũng không tốt. Hắn muốn tiến lên ôm lấy giữ cô ấy lại, muốn nói cho cô ấy biết hắn có bao nhiêu hối hận, có bao nhiêu nhớ cô ấy. Nhưng hắn rất sợ, hắn không dám.
Hắn thậm chí không dám mở miệng nói chuyện, chỉ yên lặng đi theo sau cô ấy, nhìn cô ấy về tới một căn phòng trong khu nhà cực kỳ bình thường, sau đó cũng không thèm nhìn hắn, đóng cửa lại.
Hắn lưu luyến dời tầm mắt, lúc chống lại Lục Tâm, trong nháy mắt liền biến lạnh như băng, âm lãnh nói: “Lục Tâm, nàng biết ta không thích người tự cho mình là thông minh.”
Lục Tâm run lên, hai tròng mắt rưng rưng, “Công tử, Lục Tâm chỉ là......”
Hắn không để ý tới nàng, hai tay chắp ở sau lưng ngây người nhìn căn phòng kia, nhập thần nghĩ đến người trong phòng. Bên môi hắn gợi lên nụ cười nhẹ, hắn nghĩ, rốt cuộc hắn lại có được hạnh phúc, mà lần này hắn tuyệt không để cô ấy đi, tuyệt đối không.
Ngày hôm sau hắn liền nói cha mẹ hủy hôn với nhà Thượng Thư, mà Lục Tâm, hắn cũng cho nàng tiền rồi để nàng đi. Mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, hắn cũng chỉ cưới một người, một người con gái mà hắn tìm đã lâu.
Cha mẹ họ Nhan nhìn vẻ mặt con mình kiên định cùng vui sướng, cuối cùng cũng gật đầu.
Hắn một mặt cho người đi điều tra thân phận của An Nhiên bây giờ, một mặt cho người đi theo dõi An Nhiên, còn hắn thì nhanh chóng đi xử lý cho tốt chuyện làm ăn ở “Trúc các”. Hôm nay, cuối cùng hắn cũng gặp được vị Dục Văn nổi tiếng ở phương bắc kia. Mà vị Dục Văn này thật sự không làm cho hắn thất vọng, bất luận là diện mạo tuấn mỹ quý khí hay là khí chất tao nhã thong dong, đó là một loại khí thế vương giả mà hắn không thể có được.
Hai người bọn họ xem như có duyên, chuyện làm ăn đàm phán tốt đẹp, không những thế còn nói chuyện phiếm vài câu. Hắn từ câu chuyện phiếm biết được, Dục Văn đã cưới vợ được bốn năm, lần này mục đích đến Vân Trạch một là bàn chuyện làm ăn, hai là tìm thê tử trốn nhà mà đi. Hắn trêu ghẹo Dục Văn quản vợ không nghiêm, Dục Văn chỉ cười nhẹ, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo sủng nịch: “Trên đời này có thể có một người là ta cam nguyện sủng ái như vậy, chỉ thế là đủ.”
Hắn nhớ tới cô gái thanh tú điềm tĩnh như trước kia, tự đáy lòng cảm thán, trên đời này có thể có một người làm cho chính mình cam nguyện sủng ái như vậy, quả thật là một loại hạnh phúc.
Người phái đi điều tra đã trở lại báo cáo với hắn, bây giờ An Nhiên tên là A Lam, mấy hôm trước mới vừa đến thành Tương Dương, một mình ở tại phòng nhỏ phía bắc thành.
Thật ra hắn nghĩ hắn sẽ đến trước mặt cô ấy lớn tiếng mong cô ấy tha thứ, mong cô ấy cho hắn một cơ hội nữa. Nhưng hắn không dám, sợ hãi từ trong đáy lòng làm hắn không dám. Hắn cũng sợ mình dây dưa sẽ làm quan hệ hai người càng trở nên cứng ngắc -- Đúng vậy, bọn họ vẫn như vậy, cho dù trong mắt cô ấy đã không còn hận hay là sợ hãi hắn.
Cho nên, cái gì hắn cũng chưa làm, mỗi ngày hắn chỉ im lặng xuất hiện trước cửa nhà cô ấy, nhìn cô ấy ra khỏi cửa, nhìn cô ấy đi dạo phố, nhìn cô ấy dạy mấy đứa nhỏ nhà bên cạnh đọc thơ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy trong ánh hoàng hôn càng trở nên nhu hòa. Cô ấy không mở miệng nói chuyện với hắn, nhưng cũng không tỏ ra biểu tình chán ghét đuổi hắn đi. Cô ấy chỉ im lặng làm chuyện của mình, mà hắn, chỉ cần nhìn cô ấy như vậy là đủ rồi. Hắn tham lam nhìn tất cả của cô ấy, muốn ngừng mà không được.
Một tuần sau, rốt cuộc cô ấy cũng mở miệng nói với hắn câu đầu tiên, mà câu nói kia lại làm cho hắn đột nhiên từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Cô ấy cười nhạt nói: “Nhan Hữu, tôi đã thành thân.”
Hắn không dám tin, cố gắng duy trì trấn định cười nói: “An Nhiên, em đang nói dối. Rõ ràng em 乃úi tóc theo kiểu cô gái, em ở đây một mình, em cũng chưa thành thân, em chỉ cố ý kích thích anh. Em còn hận anh đúng không? An Nhiên, anh sai rồi, người anh yêu chỉ có em, đời này trừ em ra anh sẽ không cưới người khác nữa! Em cho anh một cơ hội được không? Một lần, chỉ một lần!”
Cô ấy vẫn lắc đầu, thản nhiên nói: “Tôi đã thành thân.”
Lòng hắn trong nháy mắt liền đóng băng, hắn biết cô ấy nói thật, cô ấy sẽ không lừa hắn, trước kia không, bây giờ cũng sẽ không.
Hắn không biết mình làm thế nào về nhà, hắn không biết mình làm thế nào để tiêu hóa những lời này, hắn chỉ biết mình muốn uống rượu vô cùng, bởi vì chỉ có uống rượu mới có thể quên đi tất cả. Hắn hẹn Dục Văn đi uống rượu, tình huống thực tế là hắn ôm bình rượu uống đến say túy lúy, mà Dục Văn vẫn như trước nhã nhặn cầm chén nhấp môi. Hắn đột nhiên mở miệng hỏi: “Dục Văn, nếu huynh yêu một cô gái đã thành thân, huynh sẽ làm thế nào?”
Đôi mắt dài nhỏ của Dục Văn hơi đổi, môi mỏng gợi nhẹ lên, “Ta sẽ không để người con gái ta yêu có cơ hội gả cho người khác.”
Hắn hàm hồ kêu lên: “Vậy nếu huynh gặp nàng sau khi nàng đã thành thân thì sao?”
Dục Văn híp mắt lại, cười khẽ mang theo kiên định nói: “Người ta muốn, mặc kệ làm thế nào cũng sẽ là của ta.”
Hắn nhìn khuôn mặt Dục Văn lạnh nhạt lại kiên định đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều. Đúng vậy, cô ấy thành thân thì đã sao, hắn yêu cô ấy, cho nên hắn muốn cô ấy yêu hắn một lần nữa, không hơn.
Sau khi tỉnh rượu hắn lại bắt đầu khôi phục ngày ngày theo đuổi cô ấy, tuy rằng trong lòng hắn chua sót đau đớn, nhưng lúc nhìn thấy cô ấy, tất cả dường như chẳng còn gì quan trọng – Cô ấy ở đây, đây là trời ban ơn. Cho dù bây giờ cô ấy nhìn như không thấy, không nói một lời với hắn, nhưng hắn tin vài năm sau, mười mấy năm sau, vài thập niên sau, cuối cùng cô ấy cũng sẽ tha thứ cho hắn.
Hắn nguyện ý kiên nhẫn chờ đợi như vậy, lại không nghĩ rằng, hắn căn bản giữ không được.
Ngày đó hắn cùng cô ấy đang tưới nước trong vườn hoa, cửa lớn phía sau mở ra, bóng dáng cao to của Dục Văn xuất hiện trong tầm mắt hắn. Hắn kinh ngạc chuẩn bị hỏi Dục Văn vì sao biết hắn ở đây, đã thấy Dục Văn nhìn cũng không nhìn hắn một cái, thẳng tắp khoan thai đến trước mặt An Nhiên.
Ngón tay thon dài của Dục Văn ái muội xẹt qua hai má cô ấy, thản nhiên hỏi: “Chơi đã chưa?” Sau đó hắn thấy ánh mắt An Nhiên luôn điềm tĩnh lộ ra hờn dỗi rất nhỏ, quay đầu nói: “Chưa đâu.”
Dục Văn khẽ cười một tiếng, nhẹ cúi xuống bên tai cô ấy chậm rãi nói: “Như vậy, ta cùng nàng chơi a.”
Trong nháy mắt hắn liền liên hệ mọi chuyện lại với nhau, Dục Văn đi tìm thê tử trốn nhà đi, An Nhiên độc thân lại nói mình đã thành thân......
Tất cả đều sáng tỏ, thì ra tướng công An Nhiên chính là Dục Văn, thê tử Dục Văn sủng ái chính là An Nhiên.
Dục Văn cũng không hỏi vì sao hắn lại ở đây, cực có phong phạm chủ nhà thay An Nhiên chiêu đãi hắn. Ngược lại làm hắn chạy trối ૮ɦếƭ, không dám nhìn hai người kia vô hình ăn ý, không dám nhìn ánh mắt ngọt ngào của hai người, không dám nhìn vị trí vốn thuộc về hắn nay đã bị người khác thay thế...... Đối mặt với người con gái hắn yêu, hắn chính là nhát gan như vậy.
Nhưng hắn cứ buông tha như vậy sao?
Hắn không cam lòng, cho dù đối thủ là Dục Văn, hắn cũng phải tranh đấu.
Nhưng một ngày so với một ngày hắn càng tuyệt vọng cùng suy sút, hắn không thể chen vào giữa hai người bọn họ, nhìn hai người như chốn không người mà sủng nịch cùng yêu say đắm, nhìn hai người vô tình ăn ý mà tự nhiên, nhìn dấu hôn đỏ sẫm trên cổ cô ấy không hề che dấu...... Giống như đang giễu cợt hắn, làm cho trái tim hắn muốn nứt ra nhưng không làm gì được.
Lúc hắn sắp sụp đổ hoàn toàn thì Dục Văn lại tìm hắn, trên mặt tuấn mỹ là một bộ lạnh nhạt, nhẹ nhàng nói ra mấy câu, “Ta mặc kệ quan hệ trước kia của ngươi và nàng là cái gì, nhưng ngươi nhớ kỹ, bây giờ nàng là của ta, về sau cũng chỉ là của ta.”
(Ừ ừ, ta thích cách PK tình địch của A Duệ, ha ha ha)
Hắn nhìn nam tử bất luận lúc nào cũng kiên định lạnh nhạt này, đột nhiên liền nhận thua. Nếu đối thủ của hắn là một nam nhân khác, có lẽ hắn còn cơ hội. Nhưng người hắn đối mặt là Dục Văn, nam nhân này biết chính mình muốn cái gì, cũng không bao giờ dao động.
Hắn bại bởi Dục Văn kiên định cùng kiên trì, thua hoàn toàn.
Hắn không yêu cầu xa xỉ được cô ấy yêu, bởi vì cô ấy đã yêu một người xứng đáng với cô ấy nhất trên thế giới này.
Mà người đó, trước đây không phải hắn, bây giờ cũng không phải hắn.
Ngày hôm đó hắn chạy đến một rừng cây hẻo lánh, một mình dựa lưng vào một gốc cây to mà gào khóc, giống như khi còn bé nhìn chiếc ô tô đồ chơi mình yêu nhất bị mẹ không lưu tình đập vỡ.
Đời trước hay đời này hắn chỉ yêu một người con gái, mà bây giờ rốt cuộc hắn đã vĩnh viễn mất đi cô ấy, rốt cuộc không có cách nào cứu vãn.
※※※※※※
Ban đêm, trong phòng tràn đầy xuân sắc, bên trong màn lụa mỏng không ngừng truyền ra tiếng nữ tử ՐêՈ Րỉ thấp giọng khóc cùng lời nói tà khí khiêu khích của nam tử, tất cả đều có vẻ như...... rất hài hòa.
Nam tử đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp mang theo nồng đậm dục niệm,“Nương tử.”
“Hả......?”
“Vi phu có cái vấn đề nho nhỏ muốn hỏi nàng.”
“Chuyện gì?”
“Hôm nay, Nhan công tử kia có quen biết với nàng?”
“Ừ...... Việc này kể ra có chút dài......”
“Thì ra là thế......” Giọng nói nam tử ôn nhã hơi đổi, hơi có chút không có ý tốt, “Như vậy, vi phu sẽ từ từ nghe nàng chậm rãi kể.”
“A......” Nữ tử nhuyễn nhẹ kinh hô một tiếng, thẹn thùng mang theo căm giận nói: “Chàng, chàng dừng lại!”
“Dừng?” Nam tử dừng một chút, cười như không cười nói: “Nương tử đang nói đùa với vi phu sao?”
“Ưm......” Nữ tử cắn chăn nuốt xuống tiếng ՐêՈ Րỉ, có chút cầu xin nói: “Nhẹ…nhẹ chút!”
Nam tử tà tà nói: “Vi phu cảm thấy còn có thể mạnh thêm một chút.”
Dứt lời, một trận thế công mãnh liệt, thẳng cho đến khi làm miệng nữ tử tràn ra khinh ngâm mềm yếu làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Tiếng khinh ngâm rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng lại không thể lau đi ngọt ngào trong đó, làm người nghe càng thêm nhiệt huyết sôi trào. Kết quả là......
“Nương tử, sao nàng không nói gì? Vi phu đang chờ nàng kể chuyện cũ của nàng cùng vị công tử kia.”
“Ô ô...... Không cần, biểu ca, đủ...... Ta không nói......”
“Nương tử nói sai rồi, làm sao có thể đủ? Vi phu còn chưa đủ, còn lâu mới đủ.”
“Biểu ca, ta sai rồi, huynh ngừng…ô ô…quá mạnh......”
“Xem ra vi phu cố gắng chưa đủ, nương tử còn có khí lực để nói chuyện...... Tốt lắm, vi phu sẽ cố lên.”
Nữ tử đáp lại là một trận ՐêՈ Րỉ đỏ mặt tim đập.
Một đêm này...... ừ, quả nhiên rất nóng.