Hai ngày sau, Tô Kì dẫn theo một đội quân nhỏ khởi hành đi Tề Vân sơn, trong đó bao gồm có ta và Vũ Văn Duệ cùng Mạnh Thiểu Giác.
Là con tin, Vũ Văn Duệ đương nhiên không có khả năng ở cùng một chỗ với ta, hắn một mình bị an bài ở trên xe ngựa phía sau, dọc theo đường đi có đại phu thay hắn điều trị vết thương -- Đây là yêu cầu của ta đối với Tô Kì, hắn phải cam đoan lúc Vũ Văn Duệ đến núi Tề Vân Sơn thì vẫn còn có đủ khí lực để tự mình đi lại.
Về phần vì sao chúng ta muốn đến Tề Vân sơn......
Chuyện này phải nói đến trước đây, lúc trước trong tay ta có được hai mảnh tàng bảo đồ, đương nhiên không có khả năng đem chúng nó mang theo bên mình. Vì thế, lúc ta chạy tới Vân Trạch, đi ngang qua Tề Vân Sơn, ta liền phát điên đem bảo đồ chôn ở Tề Vân Sơn. Mà địa điểm chôn bảo đồ cũng thực quỷ dị, bên cạnh một bức tường đổ nát trên vách núi sâu.
Bây giờ nghĩ đến, địa điểm chôn bảo đồ thật đúng là không sai.
Chúng ta tới Tề Vân sơn lúc hoàng hôn, ánh sáng mờ nhạt phía chân trời chiếu rọi vùng núi, bóng xanh chồng chất lẫn nhau nhưng lại sinh ra vài phần thê lương.
Đoàn người chạy nửa tháng tuy mệt nhọc không thôi nhưng vẫn hy vọng tốc chiến tốc thắng. Ta cũng không kéo dài thời gian, lưu loát vạch rõ con đường phía trước, vì thế lại chậm rãi đi lên núi, tới chỗ vách núi sâu nơi ta dấu bảo đồ.
Giọng nói Tô Kì từ ngoài xe ngựa truyền đến: “Công chúa, đã đến vách đá.”
Ta vén rèm nhìn ra bên ngoài, xuống xe ngựa nhìn hắn nói: “Hoàng thượng, mời người của người lui hai mươi thước.”
Tô Kì vuốt cằm, “Được.” Hắn quay đầu phân phó một tiếng, tiếng vó ngựa hỗn loạn cùng tiếng bánh xe lập tức vang lên, ước chừng 6, 7 phút sau mới ngừng lại.
“Công chúa, bây giờ......?”
Ta cười cười, nâng làn váy đi về phía trước vài bước, “Hoàng thượng, có thể cho ta một cái cuốc không?”
Tô Kì híp híp mắt hoa đào, “Cái cuốc?”
“Ừ.”
“Được.” Tô Kì gọi người nói nói mấy câu, không tới một hồi liền đem cuốc đến cho ta, “Công chúa.”
Ta nhận lấy cái cuốc ước lượng, cười nói: “Mời hoàng thượng cũng lui về phía sau hai mươi thước.”
Tô Kì thật sâu liếc ta một cái, trong mắt có chút phức tạp chớp động, “Được.”
Hắn mang theo người hầu bên người thối lui về sao, thẳng cho đến khi sóng vai cùng những người khác mới dừng lại.
Ta cầm lấy cái cuốc đi đến bên cạnh vách núi sâu, vách núi sâu vẫn như trước một bộ hoang vắng, cỏ dại không sinh sôi nổi nơi đất đá khô cằn cứng rắn này. Cúi đầu nhìn lại, một mảnh chén ngát loang lổ, u ám thâm trầm dường như không cẩn thận là nó có thể đem người cắn nuốt. Ta sờ sờ gai ốc trên tay, tìm một tảng đá được chôn dưới đất, đi về phía bên trái mười bước lại lui về sau ba bước, cuối cùng cầm cuốc bắt đầu đào.
Xa xa, không cần nói cũng biết có ánh mắt đang nhìn chằm chằm ta, chuyên chú mà như có lửa. Cái tay nắm cuốc của ta không khỏi căng thẳng, ta chỉ có thể càng thêm chuyên tâm đào đất. Ước chừng 5 phút sau, hố đất rốt cuộc cũng lộ ra một khối vải màu lam sậm. Ta hít một hơi, nhanh chóng ném cuốc đem khối vải màu lam kia đào ra.
Bên trong đúng là hai mảnh tàng bảo đồ của Vân Di và Vân Chiến.
Ta phủi phủi bùn đất dính trên vải, nhìn Tô Kì ở xa xa nói: “Thứ người muốn ở trong này.”
Trong mắt Tô Kì nhanh chóng xẹt qua một tia sáng, “Tốt lắm, khi nào công chúa muốn trẫm thả người?”
“Không vội.” Ta ung dung nói: “Hoàng thượng có thể lấy cho ta mười cái pháo hoa truyền tin hay không?”
“Pháo hoa truyền tin?” Tô Kì nhíu mày, “Công chúa muốn làm gì?”
Ta lạnh lùng nói: “Đương nhiên tìm người đón biểu ca của ta về.”
Tô Kì gợi lên môi mỏng, từ chối cho ý kiến cười yếu ớt: “Nhưng công chúa còn chưa đem bảo đồ cho trẫm.”
Ta cũng cười như không cười đáp: “Hoàng thượng sợ cái gì, tình hình bây giờ chỉ sợ ta có cánh cũng không bay được.” Ngoài vách núi sâu còn có ba con đường để xuống núi, con đường trước mặt bị bọn họ chặn lại, trái phải tuy là chỗ trống, nhưng lấy hai đùi của ta mà so với ngựa của bọn họ...... Làm sao có thể.
Tô Kì cũng không nói nhiều nữa, gọi người đem pháo hoa truyền tin gói vào giấy sau đó ném lại cho ta. Ta đem bảo đồ bỏ vào trong tay áo, nhặt pháo hoa truyền tin lên rồi dùng lửa đốt. Lần đầu tiên bắn ra một phát, cách khoảng 2 phút lại bắn ra hai phát, đến lần bắn ra bốn phát ta mới dừng lại.
Đoàn người Tô Kì ở đối diện chỉ im lặng nhìn động tác của ta.
Ta vỗ vỗ tay, giữa làn khói bay đầy trong không trung nhìn Tô Kì ở đằng xa gật gật đầu: “Hoàng thượng chờ.”
Tô Kì cũng vuốt cằm, khuôn mặt tuấn mỹ một bộ hòa khí.
Gió thu thổi qua, ước chừng đúng một khắc sau, xa xa mới có vài tên mặc quần áo màu đen động tác nhanh nhẹn phi xuống núi, không để ý bọn thị vệ như hổ rình mồi của Tô Kì đang rút kiếm ra căm tức, đi tới đứng trước mặt ta.
Trong đó, đầu lĩnh nhìn ta nói: “Thuộc hạ khấu kiến công chúa.”
Tên đầu lĩnh này ta cũng không xa lạ, lần trước Vũ Văn Duệ mang ta đi gặp hắn cũng đã nói với ta cách để liên hệ với bọn họ, cho nên lần này ta mới có thể gọi bọn họ đến. Ta nói: “Đứng chờ một bên đi, lát nữa đón chủ tử của ngươi về.”
Đầu lĩnh cũng không nói nhiều, kính cẩn nói: “Vâng.”
Ta lại lạnh nhạt liếc Tô Kì, “Hoàng thượng có thể mang biểu ca của ta ra.”
Tô Kì nghe vậy khẽ nhíu mày, ngược lại phân phó thị vệ một bên: “Đem Vũ Văn Duệ mang ra đây.”
Chỉ chốc lát sau, Mạnh Thiểu Giác và Vũ Văn Duệ cùng nhau xuống xe. Vũ Văn Duệ so với mấy ngày trước khí sắc đã tốt lên không ít, chỉ là đi lại còn thoáng tập tễnh, rõ ràng vẫn rất suy yếu, khuôn mặt thanh tuyển tái nhợt như tờ giấy, chợt thấy thật có thể nói là “Nhược liễu chi tư*”.
(*Yếu ớt giống như cây liễu)
Lúc hắn nhìn ta, mắt hồ ly dài nhỏ liền nheo lại, bên trong ý tứ hàm xúc không rõ.
Tô Kì nói: “Bây giờ đã được chưa?”
Ta nắm chặt hai tay dưới áo, trên mặt vẫn không đổi sắc nói: “Để bọn họ mang Vũ Văn Duệ đi trước đã.”
“Bảo đồ đâu?”
“Chờ bọn hắn đến nơi an toàn ta sẽ đưa cho người.” Ta đột nhiên lui về phía sau mấy bước, nhìn xuống vách núi sâu không thấy đáy kia, chân của ta hơi hơi có chút phát run, trái tim cũng mạnh mẽ thắt chặt lại, nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Hoàng thượng, nếu bảo đồ rớt xuống, các người có thể thể tìm lại được không?”
Tô Kì ¢ươиg ¢ứиg một chút, môi mỏng nhẹ nhướng, “Công chúa suy nghĩ quả nhiên chu toàn, chỉ là trẫm thả người mà công chúa cầm hai mảnh bảo đồ cũng có chút không công bằng...... Không bằng công chúa đưa trước cho trẫm một mảnh, sau đó lại cho trẫm một mảnh khác, như vậy, mọi người đều được công bằng.”
Ta nghĩ nghĩ, “Được.”
Tiền trao cháo múc luôn là một đạo lý, chưa thể giao hàng thì trước tiên phải đặt cọc tiền cũng có lý.
Khuôn mặt tuyệt mỹ đối diện có vẻ vừa lòng cười, “Vậy, một lời đã định, trẫm thả người, công chúa đưa cho trẫm một mảnh bảo đồ trước......”
“Không thể đưa!” Bên phải, một tiếng quát to đột nhiên vang lên, ngắt lời Tô Kì đang nói.
Tay nắm bảo đồ của ta bỗng nhiên thắt chặt, giọng nói này......
Là hoàng tỷ.
Khuôn mặt hoàng tỷ đã lâu không gặp vẫn như trước kiều diễm vô song, nhưng so với trước kia còn ẩn ẩn nhiều hơn vài phần kiên nghị, một thân nam trang màu tím lộ ra vẻ quyết đoán kiên cường, cũng là một bộ khí khái đế vương.
Hoàng tỷ bây giờ...... Cũng không giống trước nữa.
Nàng bình tĩnh nhìn ta, lặp lại một lần nữa: “A Lam, không thể đưa.”
Tô Kì nhìn thấy hoàng tỷ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, khách khí nói: “Thì ra là nữ hoàng Vân Di, nữ hoàng đến thật đúng lúc.”
Hoàng tỷ nhìn Tô Kì, trong mắt lóe lên vài tia phức tạp. Nàng nhắm mắt hít vào một hơi, khi mở mắt, con ngươi đã lặng xuống lạng lùng kiên định, “Kì đế, hôm nay mảnh bảo đồ này không thể đưa cho người.”
“Không thể cho trẫm?” Tô Kì xuy nhẹ một tiếng, giống như đang cười nàng vớ vẩn, “Chẳng lẽ nữ hoàng không muốn đổi lại Vũ Văn Duệ?”
Hoàng tỷ chỉ lắc đầu, “Vũ Văn Duệ đương nhiên muốn cứu, nhưng không phải bây giờ.”
Ta không khỏi cười lạnh trong lòng, không phải bây giờ, đó là chuyện gì? Đợi cho đến khi hắn chỉ còn một hơi thở mới cứu?
“À......” Tô Kì cười nhạt, “Thì ra nữ hoàng nghĩ như vậy.” Hắn lại chuyển qua nhìn ta, “Công chúa nghĩ nữ hoàng nói như thế nào?”
Ta trầm mặc ung dung đánh giá, hoàng tỷ, Tô Kì, hai người này khi còn bé làm bạn cùng chơi với ta, cùng nhau lớn lên, giờ phút này lại xa lạ lạnh như băng như vậy.
Hoàng tỷ và thất ca trong trí nhớ của ta...... Bọn họ đã đi nơi nào?
Hoàng tỷ nhíu mày, “A Lam, không thể.”
“Không thể?” Tô Kì hừ một tiếng, nhẹ nhàng khoát tay, “Thiểu Giác.”
Mắt phượng của Mạnh Thiểu Giác lướt qua một tia sắc lạnh, trong tay cầm một cây dao găm sắc nhọn, không chút do dự đâm thẳng xuống bả vai Vũ Văn Duệ -- Đúng là nơi bả vai mà Vũ Văn Duệ bị thương lần trước.
Thân mình Vũ Văn Duệ vốn vô lực đột nhiên chấn động, con ngươi phút chốc trợn to, đau đớn lại không phát ra tiếng.
Trái tim của ta giống như bị đâm đến chảy máu, không chút do dự hung hăng phun ra một chữ, “Đổi!”
Hoàng tỷ nhất thời tức giận, “A Lam!”
Tô Kì không khỏi cười nhạt, làm như đã đoán được từ trước. Mạnh Thiểu Giác hơi hơi nheo mắt. Duy độc chỉ có Vũ Văn Duệ khôi phục thần khí không gợn sóng sợ hãi, chỉ nhợt nhạt liếc ta.
“Đổi.” Ta nói lại một lần, “Hoàng tỷ, muội muốn biểu ca trở về.”
Bảo đồ và Vũ Văn Duệ, ngươi muốn là bảo đồ, mà ta muốn, là hắn.
“A Lam......” Giọng nói của hoàng tỷ hàm chứa uy nghiêm của nữ hoàng,“Không thể đưa bảo đồ cho Tô Kì.”
“Hoàng tỷ.” Ta lắc lắc đầu,“Muội muốn đổi.”
“Không thể đổi!” Lại là một tiếng hô quát, chẳng qua lần này không phải là hoàng tỷ, mà là đến một nam tử anh tuấn vọt qua từ bên trái.
Ngựa đen thuần tuấn, khôi giáp màu đen, khuôn mặt tuấn lãng thâm thúy như dao khắc -- không phải Hạ Liên Thần thì còn là ai?
Nhưng vì sao hắn cũng đến đây?
Phía sau Hạ Liên Thần đương nhiên cũng mang theo một đám người, cục diện nhất thời cứng ngắc. Ba đường người ngựa hai mặt nhìn nhau, đằng đằng sát khí địch ý nồng đậm.
Hạ Liên Thần mày rậm nhíu chặt, ôn thuần kêu: “A Lam, lại đây, trẫm mang nàng đi.”
“Liên đế đang nói đùa sao?” Hoàng tỷ lập tức châm chọc nói: “A Lam là hoàng muội của trẫm, phải đi cũng là đi với trẫm.”
Hạ Liên Thần căn bản chẳng quan tâm, “Trẫm đã cầu thân với Vân Di của ngươi, A Lam không lâu sau sẽ là hoàng hậu của Vân Chiến, nàng đương nhiên phải đi với trẫm.”
Ta nhíu mày trái phải nhìn một cái, Hạ Liên Thần hướng hoàng tỷ cầu thân cưới ta? Đây là thời điểm nào mà nói chuyện này? Thì ra, lúc này còn có thể bàn chuyện này ha.
Hoàng tỷ hừ lạnh một tiếng, “Liên đế, trẫm nhớ không lầm thì trẫm cũng không có đáp ứng lời cầu hôn của ngươi?”
Hạ Liên Thần lại đáp trở về một nụ cười lạnh, cuồng ngạo giống như tất cả mọi người xung quanh đều là không khí: “Trẫm không quan tâm ngươi có đáp ứng hay không, A Lam tương lai nhất định là hoàng hậu Vân Chiến, hôm nay trẫm cũng nhất định mang nàng đi!”
“Ngừng.” Tô Kì thú vị dạt dào, từ từ nói: “Các ngươi có thể hỏi qua A Lam có muốn đi theo các ngươi hay không?”
Hoàng tỷ và Hạ Liên Thần lập tức dừng lại, hai mắt sáng quắc nhìn ta.
Ta biết vậy nên áp lực có chút lớn hơn.
Việc này, đi với ai cũng đều khiến cho đại cục hỗn loạn......
“Hoàng tỷ, Hạ Liên Thần.” Ta bình tĩnh mở miệng,“Ta sẽ không theo các ngươi.”
Ta lại nhìn về phía Tô Kì, “Tô Kì, đúng hẹn thả người.” Máu tươi trên vai Vũ Văn Duệ đã ướt đỏ một bên quần áo, sắc mặt hắn cũng tái nhợt như lập tức sẽ vỡ tan biến mất, đã không thể tiếp tục kéo dài.
Hoàng tỷ và Hạ Liên Thần lần này có chung chí hướng, “A Lam, không được!”
“Đừng nhúc nhích.” Tay của ta giơ ra ngoài vách núi sâu, gió thu hiu quạnh thổi qua, ôn nhu lay động mảnh bảo đồ trong tay ta, nhẹ nhàng chảy về phía dưới vực sâu không thấy đáy. Ta không nhịn được cảm thấy lạnh, trên mặt vẫn không đổi sắc: “Không được qua đây...... nếu không cái gì cũng không có.”
Đúng vậy, đây là “Này Hi*p” trong truyền thuyết.
Có thể uy Hi*p được bọn họ chỉ có hai mảnh bảo đồ này.
Mặt Hoàng tỷ và Hạ Liên Thần nhất thời biến thành màu đen, Tô Kì lại có vẻ vô cùng vừa lòng, “Được.” Hắn nghiêng người nhìn Mạnh Thiểu Giác nói: “Giải á huyệt của Vũ Văn Duệ.”
Mạnh Thiểu Giác vuốt cằm, tầm mắt như có như không xẹt qua ta, vươn tay giải huyệt đạo của Vũ Văn Duệ. Vũ Văn Duệ lập tức ho khan vài tiếng, sau đó nâng mắt lạnh lùng nhìn ta.
“Vũ Văn Duệ.” Ta thản nhiên gợi lên khóe môi, hai mắt híp lại,“Ta không thông minh như huynh.” Lúc hắn bị bắt, ta vô lực và lo lắng như vậy, muốn cứu người lại lần lượt thất bại...... Vậy đoạn thời gian ta mất tích kia, hắn lo lắng đến cỡ nào?
Gió thu thổi sợi tóc phất qua mặt ta có chút ngứa, giống như đứa nhỏ bướng bỉnh không nghe lời, không muốn bỏ qua trêu đùa ta. Ta vươn tay đem chúng vén lên, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ chờ huynh trở về bên cạnh ta.”
Ta vẫn luôn ích kỷ như vậy, hôm nay cũng xấu tính không ngại ích kỷ một hồi.
Vũ Văn Duệ lại ho khan vài tiếng, tầm mắt lạnh lùng đảo qua người ngựa ba phương, cuối cùng ôm bả vai bắt đầu hướng ta bên này đi tới. Mọi người thấy thế tay cầm binh khí có chút nóng lòng muốn xông lên, nhưng lúc bị hắn lạnh lùng đảo qua đều dừng động tác lại, nhất thời không có người ngăn cản.
Tô Kì, hoàng tỷ và Hạ Liên Thần, ba người thấy thế đều nhíu mày, nhẫn nhịn cuối cùng không nói gì.
Hắn rốt cuộc cũng đứng trước mặt ta, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy lạnh lùng, “Nàng đã quên ta từng với nàng cái gì rồi sao?”
Ta sửng sốt, “Ách......” Cái gì?
“Mặc kệ người ૮ɦếƭ trước mặt nàng là ai, cũng không cho phép nàng cứu.” Hắn nhìn ta chằm chằm, từng chữ từng chữ nói: “Bây giờ hành vi của nàng như vậy, cùng lúc trước có gì khác nhau?”
Ta cảm thấy mình có chút sai, lại có chút uất ức, nhất thời không thể khóc cũng không thể cười, “Ta......”
Ta gây sóng gió như vậy, còn không phải là vì cứu hắn?
Không ngờ người nọ lại trừng mắt, bỗng nhiên thấp giọng cười rộ lên, “Nhưng mà......” Ngôn ngữ của hắn ý vị thâm trường, “Ta vậy mà cảm thấy rất vui vẻ.”
Ta nhanh chóng nâng mắt, con ngươi dài nhỏ của người nọ tràn đầy ánh sáng chói mắt, môi mỏng cong thành một hình cung hoàn mỹ, “Rất tức giận, nhưng cũng rất vui.”
Ta không khỏi cười khẽ theo hắn,“Ừ.”
Hắn vỗ vỗ hai má của ta, nhẹ giọng nói: “Đem bảo đồ cho ta.”
Ta buông tay, đem bảo đồ đưa tới trong tay hắn.
Hắn một tay ôm bả vai ta, đem sức nặng nửa thân mình áp lên người ta, một bên cười yếu ớt nhìn ba người vẫn im lặng kia nói: “Ba vị hoàng thượng đều muốn hai mảnh bảo đồ này?”
Ba người lặng im, không có người mở miệng đáp lại.
Vũ Văn Duệ cũng không giận, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi: “Một trăm năm mươi năm trước, Vân Trạch là chúc cường, đem kho báu vô tận chôn sâu vào lòng đất. Bảo tàng Vân Trạch ban đầu là việc vui của Vân Trạch, nhưng không ngờ sau này lại trở thành tai họa. Bảo tàng này không chỉ dẫn đến việc hoàng thất hai nước khác thèm nhỏ dãi, lại hấp dẫn không ít dị sĩ trên giang hồ, từng đoàn người ngựa đều nghĩ cách đánh Vân Trạch, chỉ vì tàng bảo đồ này. Trong năm mươi năm, Vân Trạch xảy ta chiến tranh tính cả trận to trận nhỏ không dưới năm trăm trận, mỗi người đều vì tàng bảo đồ này, mỗi người đều vì tài phú vô tận này.”
Vách núi sâu ngoài tiếng gió thổi ra không còn tiếng động khác, người người đều nhập thần nghe Vũ Văn Duệ nói.
Hắn thở hổn hển lấy hơi, tiếp tục nói: “Một trăm năm trước, rốt cuộc ba nước cũng bùng nổ đại chiến, Vân Trạch ước chừng thiệt hai trăm năm mươi vạn người, thành trì bị phá mười lăm tòa. Vân Di ૮ɦếƭ chừng bốn mươi vạn người, hủy ba mươi tòa thành trì, Vân Chiến ૮ɦếƭ trận ba mươi lăm vạn người, hủy bốn mươi tòa thành trì.” Hắn thản nhiên đảo qua ba người kia, “Nhưng tàng bảo đồ rốt cuộc cũng không thuộc về ai, bảo đồ chia làm ba, mỗi bên giữ một phần, không được độc chiếm. Đến đây, trăm năm tranh ςướק bảo đồ cuối cùng cũng bình ổn.”
“Mà nay......” Hắn ho khan một tiếng, sắc mặt có chút phát xanh,“Sau trăm năm, tam đế đồng thời đăng cơ, các thần tử mang dị tâm như hổ rình mồi ý đồ gây rối, nhưng các tân đế ai ai cũng đem tâm tư đặt lên bảo đồ này, trông mong vào bảo đồ có thể phụng trợ nước mình.”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Kì, hoàng tỷ và Hạ Liên Thần đều rùng mình, rõ ràng là bị nói trúng rồi.
Vũ Văn Duệ nhẹ giọng cười cười, “Tam đế đã suy sét qua hiện trạng bây giờ?”
Ba người á khẩu không trả lời được, không một người mở miệng.
“Ta nói rõ nhé?” Vũ Văn Duệ không chờ bọn hắn trả lời, tự cố mục đích nói: “Vân Trạch Kì đế mặc dù đã đăng cơ, nhưng thế lực trong tay dòng họ của hoàng hậu vẫn khổng lồ như trước, ba phần binh lực của Vân Trạch đều ở trong tay bọn họ, ba phần binh lực khác quy về Nam Dương Hậu. Nam Dương Hậu không về phe hoàng hậu, nhưng cũng không theo phe Kì đế, duy trì thái độ trung lập.”
Gương mặt tuyệt mỹ của Tô Kì cười như không cười, trong mắt rất nhanh hiện lên một tia âm u.
“Vân Chiến sao......” Hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng cười, “Tuy Liên đế nắm trong tay bảy phần binh lực, nhưng ngày đó đăng cơ đã đắc tội với nhiều trọng thần trong triều, cũng có vài người theo hầu với dã tâm bừng bừng, lại nhiều lần thiết kế nội loạn Vân Chiến......”
“Về phần Vân Di......” Hắn ghé mắt nhìn về phía hoàng tỷ, “Vân Di tình trạng gì ta sẽ không nhiều lời, tin tưởng nữ hoàng sẽ có chừng mực.”
Tô Kì, hoàng tỷ và Hạ Liên Thần nghe xong lời này liền đánh giá đối phương vài lần, sau đó sắc mặt do dự nhìn Vũ Văn Duệ.
Vũ Văn Duệ thấy thế lại nở nụ cười cười vài tiếng, “Tình cảnh ba nước hiện nay khiến tam đế bắt buộc phải dành lấy tàng bảo đồ này, nhưng tam đế có từng nghĩ, tàng bảo đồ này là họa hay phúc?”
Ba người nhướng mày, đều trầm tư.
Vũ Văn Duệ bật cười, “Tam đế đều biết bảo đồ này là phúc cũng là họa, nhưng không người nào buông tay được...... Thôi, đây cũng là thói thường của con người.” Lực đạo hắn đè lên người ta biến nặng, hơi hơi nheo mắt lại, nói: “Hôm nay tam tụ về Tề Vân Sơn này, cũng là thời cơ tốt.”
Ba người bên kia hơi nhíu mày lại, lúc đang do dự muốn nói cái gì đó, đã thấy Vũ Văn Duệ hướng vách núi sâu kia muốn thả tay ra, mà trong tay đúng là hai mảnh tàng bảo đồ kia.
“Vũ Văn Duệ! Dừng tay!” Ba người trừng lớn mắt cùng kêu to lên, roi trong tay muốn vung lên.
“Buông roi trong tay ra.” Giọng nói Vũ Văn Duệ không gợn sóng sợ hãi, “Tam đế khẩn trương vì tàng bảo đồ như thế sao.”
“Vũ Văn Duệ, ba người chúng ta nhất định sẽ nói chuyện cho tốt, ngươi không cần xúc động”. Hạ Liên Thần trầm giọng nói, sắc mặt hơi hơi biến thành màu đen.
Hoàng tỷ lập tức phụ họa, “Đúng, nhất định có thể tìm được cách giải quyết!”
Gương mặt tuấn mỹ của Vũ Văn Duệ vẫn như trước một bộ vân đạm phong khinh, mắt hồ ly dài nhỏ híp lại, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Bảo đồ này còn tồn tại trên đời một ngày, ba nước liền không có một ngày thái bình. Hôm nay ta không ngại làm chuyện tốt, giúp các người hủy nó.” Hắn bỗng nhiên cười, cúi đầu nhìn ta,“A Lam?”
Con ngươi màu rám nắng tràn đầy nụ cười yếu ớt, làm cho ta trong nháy mắt hoảng hồn, kìm lòng không được gật gật đầu, “Ừ.”
Tô Kì lúc này mở miệng: “Vũ Văn Duệ, ta có thể thả ngươi và A Lam ra khỏi Vân Trạch, tất cả đâu còn có đó!”
Vũ Văn Duệ lạnh lùng nói: “Tam đế, tàng bảo đồ này cho các ngươi họa hay phúc?”
Hắn chậm rãi buông tay, mảnh bảo đồ trong tay hắn rơi xuống, theo gió nhẹ lay động rơi xuống vách núi đen, trong giây lát liền trôi đi.
“Theo ta thấy, vật này chỉ diệt, không cứu.”
Việc đã đến nước này, Tô Kì, hoàng tỷ và Hạ Liên Thần chỉ có thể nhìn bàn tay trống trơn của Vũ Văn Duệ mà sững sờ tại chỗ, dường như không tiếp thu được bảo tàng truy đuổi trăm năm nay cứ như vậy theo gió trôi đi.
“Khụ khụ khụ.” Vũ Văn Duệ kịch liệt ho khan vài tiếng, chợt cả người hướng ta đè xuống, “A Lam, ta muốn xỉu.”
Nói xong, hắn nhắm hai mắt lại, cứ như vậy nằm trong lòng ta.
Ta ôm lấy hắn nửa quỳ trên mặt đất, sau đó lại nhìn vách núi đen phía sau sâu không thấy đáy, rồi ngẩng đầu lạnh lùng cười nhìn về phía ba người kia, “Bảo đồ đã hủy, các ngươi bây giờ...... muốn như thế nào?” Ta nhìn bọn họ thật sâu liếc mắt một cái, “Hoàng tỷ, thất ca, Hạ Liên Thần...... Tái ông mất ngựa, yên biết phi phúc*.”
(*Đại khái là, thứ đã xảy ra chưa chắc là họa cũng chưa chắc là phúc)
Ba người nhìn ta không chuyển mắt, sắc mặt rối rắm phức tạp.
Ta không hề nhìn bọn hắn, ôm sát người nọ vào lòng, quần áo trên người hắn bị máu tươi làm ẩm ướt hồng đỏ một mảng, sắc mặt tái nhợt dường như trong suốt nhưng vẫn tuấn mỹ như trước làm cho người ta không chuyển mắt được.
Ta cười cười, sống hay ૮ɦếƭ, có lẽ đã không còn khác biệt.