Nắm Tay Người, Kéo Người Đi - Chương 61

Tác giả: Thiên Hạ Vô Bệnh

Năm đó từ lúc ta xuyên qua thành trẻ sơ sinh liên tục đến mấy năm sau đều tự suy nghĩ một mình, điều này khiến mọi người trong cung xem ta là đứa ngốc. Sau đó, khi ta biết bí mật của người khác thì đều giấu nhẹm tất cả, một mình suy nghĩ nghiền ngẫm mối quan hệ lợi hại đó.
Ta thích loại vận động trí óc này, thích suy sét mọi chuyện sâu xa. Ta nghĩ, ta đã đuổi kịp nhà tư tưởng tân tiến rồi a.
Vấn đề Vũ Văn Duệ và ta lúc đó ai đáng thương hơn, dĩ nhiên là ta đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều canh giờ.
Ta luôn luôn nghĩ a nghĩ a, nghĩ a nghĩ a, sau đó a, ta liền sinh bệnh.
Khi đó ta và Vũ Văn Duệ vẫn đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh. Lúc hắn rời tầm mắt của mọi người liền tỏ thái độ sống dở ૮ɦếƭ dở với ta. Vì đang bận chuyên chú suy nghĩ nên đối với tính tình hờn dỗi trẻ con của hắn ta cũng không muốn đi giảng hòa chiến tranh lạnh. Ta nhớ rõ ngày ấy ta nằm vùi trong gối ngủ ly bì, sau đó liền bị người một mực lay tỉnh, người này quả thực rất đáng ghét.
Ta hơi hé khóe mắt, nhìn nam tử đang lay lay ta mà bực mình nói: “Biểu ca, đừng nhúc nhích.” Lời vừa ra khỏi miệng ta liền hoảng sợ, giọng nói của ta sao lại thô ráp giống như cát thế này?
Tuấn mi của Vũ Văn Duệ hơi nhíu, vươn tay phủ lên trán ta. Tay hắn không bị ngày hè nóng bức ảnh hưởng, vẫn mát mẻ lành lạnh như trước, làm cho ta thoải mái khẽ hừ một tiếng. Vũ Văn Duệ lại xoa xoa mặt ta, cuối cùng trầm thấp mở miệng, “Trần Lương, thành Hà Dương còn phải đi bao lâu?”
Trần Lương ngoài xe trả lời: “Ước chừng nửa ngày.”
“Nhanh hết cỡ đi.” Vũ Văn Duệ thản nhiên nói xong câu này liền xoay người lên giường của ta, bàn tay to tiến vào chăn liền đem toàn bộ thân thể của ta ôm vào trong lòng.
Ta híp mắt hàm hồ lầu bầu: “Huynh ςướק giường của ta làm gì, thực phiền.”
Một tay hắn cầm tay ta đặt trước иgự¢ hắn, cúi đầu nở nụ cười cười một tiếng, “Nàng ngủ đi, không nên oán giận nhiều như vậy.”
Ta dùng trán ấn vào иgự¢ hắn, đầu có từng đợt choáng váng ập tới, ngay cả cái tay đang nắm quần áo trước иgự¢ hắn cũng không dám nhúc nhích. Vũ Văn Duệ khẽ thở dài một tiếng, cánh môi ấm áp cọ cọ trán ta, “Đừng quậy, ngủ đi.”
Ta oán giận vài câu sau nhắm hai mắt lại, ngửi hương thơm ngát chỉ thuộc về hắn chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Lúc bị lay tỉnh lần nữa thì ta đã không còn ở trong xe ngựa. Lần thứ hai ta trừng mắt nhìn Vũ Văn Duệ lay tỉnh ta, giọng điệu vô lực lên án, “Huynh lại lay ta, sao huynh không cho ta ngủ.”
Vũ Văn Duệ nhíu mày, trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi: “Ngoài ngủ nàng còn biết cái gì?”
Ta đúng lý hợp tình nói: “Ăn.”
Khóe miệng Vũ Văn Duệ thực khả nghi gợi lên, miệng vẫn không vui không giận nói: “Nàng cái đồ tham ăn.”
Ta không để ý tới hắn, tham ăn có gì không tốt, ta cứ tham ăn đấy, ngươi có thể cản ta sao.
“Tham ăn, lại đây uống thuốc.” Vũ Văn Duệ bưng một chén thuốc nước đen như mực từ bàn bên cạnh lên.
Ta quét mắt nhìn chén thuốc, suy yếu nói: “Biểu ca, ta ngủ một giấc, ra chút mồ hôi thì tốt rồi.” Ngày thường ta uống không ít thuốc, nhưng khi phát sốt đầu óc choáng váng thì chán ghét thuốc nước cực kỳ, thà ôm chăn bông nằm ngủ không biết trời trăng gì cũng không muốn uống một ngụm thuốc nào.
Ưm, đắng đến nỗi ta ghê tởm muốn phun.
Vũ Văn Duệ gợi lên môi mỏng, mắt hồ ly dài nhỏ hiện lên tia sáng quỷ dị, “Không uống?”
Ta kiên quyết nói: “Không uống.”
Vũ Văn Duệ trong mắt hiện lên ý cười nhè nhẹ, khuôn mặt tuấn mỹ ẩn ẩn có chút dụ hoặc, “Ta hỏi lại một lần nữa, nàng thực không uống?”
Không có cách nào, đầu óc phát sốt choáng váng của ta không thể nhìn ra được thâm ý của hắn, chỉ ngây ngốc nói: “Thực không uống.”
“Được, như vậy nàng không uống.” Hắn dị thường rõ ràng nói.
Tuy ta nhẹ nhàng thở ra nhưng lại cảm thấy có chút hồ nghi, từ khi nào thì hắn trở nên dễ nói chuyện như vậy? Hay là...... Có âm mưu? Giây sau đó ta liền kinh sợ, Vũ Văn Duệ thế mà lại uống một ngụm thuốc nước rồi hướng ta bên này ép qua. Cánh môi dính thuốc của hắn rất đắng, ta sợ tới mức lập tức mím miệng lại không cho hắn có cơ hội móm thuốc vào. Ta ở trong lòng phỉ nhổ một tiếng, thì ra hắn nói ta có thể không uống, hắn đút ta uống!
Vũ Văn Duệ nhướng nhẹ lông mi đảo qua mặt của ta, con ngươi màu rám nắng của hắn như có như không xao động tia bỡn cợt, dường như đang cười nhạo ta chống cự cũng vô ích.
Ta không để ý tới hắn, chăm chú ngậm chặt khớp hàm không chịu mở. Đã nói không uống là không uống, người nào uống người đó là khốn khi*p.
Chẳng qua, đạo cao một thước ma cao một trượng, Vũ Văn Duệ thằng nhãi đê tiện này dùng sức nhéo lưng ta, sau đó liền công khai tiến dần từng bước, nuốt vào tiếng kinh hô của ta cũng thuận tiện đem thuốc đắng ૮ɦếƭ người kia móm vào. Ta bị bắt uống xong thuốc, nhưng Vũ Văn Duệ lại không có ý định rời đi. Đầu lưỡi ẩm ướt của hắn du ngoạn xung quang khoang miệng ta, đông liếm tây duyện chơi đùa lợi hại. Bệnh nhân suy yếu ta đây đương nhiên không phải đối thủ của hắn, lập tức bị hôn đến thở hồng hộc cũng ý nghĩ hỗn loạn.
Vũ Văn Duệ thoáng rời đi, cánh môi xinh đẹp có chút chỉ bạc ái muội. Hắn tà ác dùng đầu ngón tay lau chỉ bạc đưa vào miệng, tao nhã nói: “Đắng à? Ta lại cảm thấy rất ngọt.”
Ta bị con ngươi mê ly của hắn dụ hoặc, thân mình như nhũn ra một trận. Mẹ nó a, hắn…hắn…hắn…hắn cố ý quyến rũ ta!
Vũ Văn Duệ ý vị thâm trường nhìn chén thuốc còn lại nói với ta: “Không sao, chờ ta nếm thêm vài ngụm nữa xem sao.” Nói xong hắn liền lặp lại hành vi bá đạo không biết xấu hổ vừa rồi. Thẳng cho đến khi thuốc trong chén không còn một giọt, thẳng cho đến khi môi của ta sưng đỏ lên, hắn mới chưa thõa mãn rời môi dưới, thản nhiên hạ kết luận, “Thuốc này rất ngọt.”
Ta hận không thể đập nát sự thỏa mãn cùng tà ác trong đáy mắt hắn, thuốc này không phải Tiểu Điềm Điềm, nó ngọt cái ௱ôЛƓ!
(*Chắc là một người mẫu của Trung Quốc @@)
Có thể chén thuốc “Lấy môi độ chi” kia thực đã phát huy tác dụng, ngày hôm sau tỉnh lại ta liền sảng khoái tinh thần sáng láng. Ta thư giãn gân cốt rời giường ra cửa, lúc này lại nhìn thấy Trần Lương đi từ phòng Vũ Văn Duệ ra, trong tay còn cầm theo cái chén không.
Trần Lương thấy ta liền nói: “Tiểu thư.”
“Ừ.” Ta nhìn cái chén trong tay hắn, “Đây là......”
Trần Lương cười cười, “Sáng nay công tử thức dậy có chút phát sốt, vừa uống thuốc xong.”
Phát sốt?
Phát sốt!
Ta không tự giác gợi lên khóe môi, “Tốt lắm.” Quả nhiên......Vô cùng tốt.
Năng lực phục hồi của Vũ Văn Duệ rõ ràng tốt hơn ta rất nhiều. Đến chiều hắn đã khôi phục lại tinh thần bình thường, tuy rằng khuôn mặt tuấn mỹ có chút tái nhợt nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ tao nhã quỷ khí...... A, thật xin lỗi, là tao nhã quý khí, quý khí.
Vũ Văn Duệ không để ý ta tươi cười chế nhạo, thản nhiên tự tại vẫy vẫy ta cùng hắn đi ngoại ô phía tây thành Hà Dương ngắm hoa. Thân thể ta vừa khôi phục đương nhiên là tràn đầy bốc đồng, lập tức cùng hắn ngồi lên xe ngựa đi ra ngoài. Ở trong xe, ta ghé vào giường nhỏ nhịn không được hỏi: “Biểu ca, huynh tới Vân Trạch làm gì?”
Tầm mắt Vũ Văn Duệ không rời khỏi trang sách, thản nhiên nói: “Tìm vài người.”
“Mấy người này có liên quan tới ước định với hoàng tỷ?”
Hắn buông sách ngồi xuống giường nhỏ của ta, thưởng thức vạt áo ta nói: “Nếu muốn trợ giúp Kha Tử ngồi yên ổn ngôi vị hoàng đế, tất nhiên phải giúp muội ấy tìm ra người thật sự có năng lực.”
Ta nghiêng người nhìn độ cong duyên dáng của sườn mặt hắn, “Tìm được không?”
“Chỉ thiếu ba người.” Hắn giương môi cười, đáy mắt toát ra ánh sáng không thích hợp.
Ta nghi hoặc, “Nếu là người có thể đến giúp Vân Di, vì sao chúng ta lại tới Vân Trạch?”
Vũ Văn Duệ lại cầm ngón tay ta thưởng thức, chậm rãi nói: “Mỗi một hoàng đế Vân Di đều kế thừa bí mật riêng của hoàng đế truyền từ xưa đến nay, mà một trong những bí mật đó chính là ám sĩ chỉ nguyện trung thành với hoàng đế, ‘Môn’.”
“‘Môn’vốn có bốn người, là nam hay nữ tuổi tác ra sao chỉ có mình hoàng đế biết, bọn họ vốn ẩn nấp trong cung, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe lệnh và bảo hộ hoàng đế. Lúc quốc gia còn chưa yên bình, ‘Môn’ chính là νũ кнí cũng lợi khí tuyệt mật của hoàng đế. Mà khi bốn bề yên ổn, ‘Môn’ thường sẽ trở thành cái đinh trong mắt hoàng đế, vì bọn họ biết rất nhiều chuyện, cho dù bọn họ trung thành, cho dù bọn họ lập vô số công lao.”
Hắn khẽ cười một tiếng, “Có chút giống cha ta, không phải sao. Chẳng qua cha ta là ngu trung, mà người trong ‘Môn’ lại có suy nghĩ của chính mình. Bọn họ nguyện trung thành với hoàng đế, nhưng lúc gặp nguy hiểm vẫn sẽ lựa chọn sinh mệnh của mình. Bọn họ rời hoàng cung, vì tránh né hoàng đế đuổi Gi*t nên chỉ có thể giả ૮ɦếƭ, sau đó tản mạn khắp nơi ở các quốc gia. Bọn họ tha thiết yêu thương quê hương nhưng chỉ có thể rời quê hương mà đi, cho đến khi hoàng đế sau đó kế vị, người kế nhiệm ‘Môn’ sẽ đi tìm tân hoàng đế......”
“Bọn họ là đồ ngốc hay sao?”
“Tất cả ‘Môn’ đều bị nguyền rủa, cứ như thế tuần hoàn, trăm năm không thay đổi.”
“Huynh muốn tìm những vị ‘Môn’ hồi trước để giúp hoàng tỷ?” Ta ngồi dậy, “Làm sao huynh khẳng định bọn họ sẽ theo huynh trở về? Không phải phải đợi người kế nhiệm sao?”
“Mọi chuyện đều không thể nói trước, hoàng tỷ của nàng là nữ tử, đương nhiên ‘Môn’ sẽ tùy cơ ứng biến.” Hắn vùi đầu vào cổ ta, hơi thở ấm áp vờn quanh da thịt ta, “Huống hồ người trong ‘Môn’ đều là si, ta có mồi trong tay, còn sợ không dễ như trở bàn tay?”
Từ từ nheo lại ánh mắt, “‘Môn’ huynh tìm là ở Vân Chiến sao?”
Vũ Văn Duệ gật gật đầu.
“Thành Hà Dương...... Cũng có?”
Vũ Văn Duệ lại gật gật đầu.
“Biểu ca.”
“Hả?”
“Huynh nói việc này chỉ có hoàng đế kế nhiệm mới biết.”
“Ừ.”
“Thật ra hoàng tỷ không biết đúng không.”
“Ừ......”
“Như vậy, làm thế nào huynh biết được?”
“......”
Ước chừng nửa canh giờ sau chúng ta đã đến ngoại ô phía tây thành Hà Dương. Ngày hè nóng rực tại mảnh đất trồng đầy hoa này càng lộ vẻ mênh mang, gió thổi qua mang đến từng đợt hương hoa nồng đậm, làm cho người ta kìm lòng không được muốn...... hắt xì hơi.
“Hắt xì!” Ta Ϧóþ mũi cau mày nhìn Vũ Văn Duệ nói: “Rất thơm.”
Vũ Văn Duệ cười như không cười nhìn ta, “Vào bên trong đi.”
Ta theo hắn đi nửa khắc mới ra khỏi biển hoa kia, không biết đã hắt xì bao nhiêu cái, xoa nhẹ mũi bao nhiêu lần. Có thể thấy được cái gì đẹp không phải cứ càng nhiều càng tốt, đôi khi thứ chúng ta theo đuổi chính là một loại thoải mái vừa phải, qua mức đó, liền thay đổi mùi vị.
Ta cùng Vũ Văn Duệ cuối cùng cũng đứng bên một hồ nước, phóng tầm nhìn nhìn toàn bộ hồ đều là lá sen màu xanh cùng hoa sen hồng nhạt hoặc trắng. Có đóa hoa thoải mái duỗi thẳng thân mình mềm mại nở rộ, có nụ hoa sắp nở ngượng ngùng che che đậy đậy, mùi thơm ngát thản nhiên vây quanh bốn phía hồ nước, nhẹ nhàng khoan khoái lòng người.
Vũ Văn Duệ đột nhiên đứng dậy phi thân vào giữa hồ, dáng vẻ nhẹ nhàng kinh người.
Trong hồ lá cây xanh tươi ướƭ áƭ, hoa sen hồng thẹn thùng giống như cô gái, hoa sen trắng thuần khiết như tuyết, nam tử tuấn mỹ cứ như vậy tao nhã đứng giữa hồ sen, giống như dưới chân không phải là một đóa hoa mềm mại, mà là một mảnh đất kiên cố. Con ngươi dài nhỏ của hắn khẽ nheo, tùy ý để tóc đen theo gió hè bay lên, cẩm bào màu xanh cũng bị gió thổi bay.
Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo ý cười, thản nhiên nói: “A Lam, lại đây.”
Khóe mắt của ta run rẩy nhìn hắn vươn tay phải hướng ta, sau đó xoay người lấy cục đá hung hăng ném về phía hắn. Qua? ta làm sao đi qua? Ta không biết bay!
Vũ Văn Duệ lắc mình tránh cục đá, tiếng cười chế nhạo mang theo sung sướng.
Ta rưng rưng cảm thán, thật là một cảnh sắc xinh đẹp, thật là một công tử tuấn mỹ, thật là một thái độ tao nhã, thật là một..... tên đáng đánh đòn.
Đang vui đùa ầm ĩ thì cách đó không xa có tiếng reo hò truyền đến từng trận khen ngợi, Vũ Văn Duệ trở lại bên cạnh ta cùng ta đi tới ra nơi phát ra tiếng động đó. Khi đến mới thấy có hai nhóm phu tử dạy đàn đang ngồi đối diện nhau, một bên thần sắc uể oải, một bên đắc ý dào dạt, mà tiếng khen ngợi vừa rồi kia chính là phát ra từ phía những người đắc ý này.
Nam tử dẫn đầu phe đang đắc ý lúc nhìn thấy chúng ta thì kiêu căng nhíu mày, “Các người là......?”
“Chỉ là trong lúc vô ý đi ngang qua đây mà thôi.” Vũ Văn Duệ nhìn cây đàn xanh biếc trước người nam tử nói: “Nghiêu lục cầm...... Chẳng lẽ các hạ chính là nhạc công đệ nhất thành Hà Dương, Phạm Đạc?”
Thần sắc kiêu căng của nam tử hơi giảm, “Đúng vậy.”
Vũ Văn Duệ vui vẻ, “Ta nghe người ta nói hôm nay thành Hà Dương phu tử trong hai thư viện lớn muốn tỷ thí, hay đây chính là......”
Phạm Đạc gật đầu, “Đúng vậy, nhưng sắp kết thúc rồi.”
“Chúng ta có thể xem không?”
“Mời tùy ý.” Phạm Đạc đối với vài vị lão giả trọng tài nói: “Cố phu tử, Tề phu tử, La phu tử, sau đó liền tiến hành trận tỷ thí cuối cùng đi.”
Người bên hội đắc ý lập tức lại kêu lên: “Còn so làm gì, không cần đàn cũng biết, nhất định là Phạm Đạc thắng! Hồ Âm cái gì Giang Thành kia làm sao có thể là đối thủ của ngươi!”
“Đúng vậy đúng vậy, không cần đấu cũng biết ai thắng ai thua rồi!”
“Ai nói!” Bên uể oải có người nhịn không được phản bác, “Tuy rằng…tuy rằng Phạm Đạc rất lợi hại, nhưng Giang Thành cũng không sai!”
“Đúng vậy, Giang Thành cũng không sai!” Tuy có người phụ họa, nhưng lực thuyết phục...... Thật sự là không được tốt lắm.
“Mời Giang Thành phu tử xuất hiện.” Phạm Đạc nói.
Bên uể oải lập tức đẩy một nam tử gầy yếu tuổi chừng ba mươi đi ra. Nam tử kia tươi cười có chút khi*p đảm, ho nhẹ hai tiếng nói: “Như vậy…như vậy Phạm Đạc phu tử, bắt đầu đi.”
Vũ Văn Duệ cúi người mỉm cười bên tai ta trầm thấp nói, “‘Môn’ có một người, đó là cầm si.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc