Nắm Tay Người, Kéo Người Đi - Chương 30

Tác giả: Thiên Hạ Vô Bệnh

Ta cứng ngắc nhìn hắn hồi lâu, sau đó vươn tay không chút do dự chọt chọt vào vết thương trên vai hắn, nhìn hắn hơi hơi nhíu mày mới hỏi: “Đại biểu ca, đau không?”
Ánh mắt Vũ Văn Duệ rất nhanh liền buông lỏng, hắn nhẹ cười nói: “Muội nói xem.”
Ta nhìn áo khoác tuyết trắng sạch sẽ bị máu dính vào, giống như một đóa hoa mai diễm lệ, ta nheo mắt cười thoải mái,“Thật là đẹp.”
Vũ Văn Duệ cười nhẹ, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên trán ta, “Quỷ nha đầu muội từ đâu đến vậy, thấy ta bị thương còn không lo lắng mà ngược lại lại rất vui vẻ.”
Ta quay mặt qua một bên, cười nói: “Biểu ca bị thương thì biểu ca lo lắng chứ.”
Vũ Văn Duệ nghe vậy trầm mặc, sau đó xoay mặt ta lại nhìn cẩn thận, đột nhiên hắn mím môi cười, con ngươi màu rám nắng như ánh mặt trời chiếu xuống nước lấp lánh, “Sao vậy, giận rồi?”
Ta cầm tay hắn kéo xuống, nói nghiêm túc, “Giận cái gì, biểu ca làm gì cũng đúng.”
“A ~” Hắn kéo dài giọng điệu, đột nhiên cúi đầu dùng trán ᴆụng trán ta, “Nửa tháng không đưa nho tới cho muội, có nhớ không?”
“Nhớ cái gì.” Giọng nói của ta rất thành thực,“Muội ăn đào ăn cam còn có lê nữa.”
“Ngon không?”
“Đương nhiên.” Ta nhìn hắn cười cười, “Hoàng tỷ cùng thất ca mang tới cho muội.”
Hắn nhẹ nhàng nhíu mày,“Ăn ngon hơn nho sao?”
Ta lắc đầu, “Không có.”
Hắn thản nhiên nói:“Vậy đừng ép chính mình, đừng ăn.”
Ta lại lắc đầu, “Không ăn ngon bằng nho, nhưng hoàng tỷ nói, ăn nhiều sẽ quen.”
Con ngươi của Vũ Văn Duệ u ám,“Hả?”
Ta nhảy xuống chân hắn, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, hỏi: “Biểu ca, dược đâu?”
“Ngăn tủ bên giường.” Giọng nói hắn trước sau như một trầm ổn.
Ta thành thành thật thật cầm thuốc mỡ và vải trắng lại đây, nhẹ nhàng ૮ởเ φµầɳ áo hắn xuống rồi bắt đầu băng bó miệng vết thương đỏ hồng trên vai hắn.
Vũ Văn Duệ nhìn động tác không thuần thục của ta đang giúp hắn băng bó, đột nhiên một tay ôm lấy thắt lưng ta, nói: “Động tác của muội xem như cũng có trật tự, xem ra lần đó không dạy sai muội.”
Ta không ngẩng đầu, chăm chú làm việc, “Đau.”
Vũ Văn Duệ tràn ra một tiếng cười khẽ, “Cũng đúng, đau, cho nên đến bây giờ muội cũng chưa quên.”
Chuyện Vũ Văn Duệ nói, đó là chuyện ta bị thương khi còn bé. Khi đó không biết ta làm thế nào mà bị sợi dây thừng nhỏ cắt một miếng sâu nơi tay, lúc đầu còn không có cảm giác gì, sau khi nhìn thấy máu ồ ạt chảy ra ngoài, trong lòng ta âm thầm mắng, đứt tay quả nhiên là xót ruột thật, huống chi ta bị cắt ngay trong lòng bàn tay, vì thế càng thêm đau khó nhịn.
Lúc ấy, Vũ Văn Duệ vẫn là một thiếu niên đôi mươi nhưng sớm đã luyện thành một thân lạnh nhạt khí chất ổn định. Hắn không chút kích động giúp ta xử lý miệng vết thương, hơn nữa lúc xử lý còn chậm rãi giải thích cho ta nghe, gặp phải tình huống này nên làm cái gì làm thế nào. Vì thế lúc đó, ta mới chỉ là một đứa bé ngốc ngếch, không khóc không nháo nhìn lòng bàn tay đau nhứt, vẻ mặt còn rất nghiêm túc nghe hắn giải thích.
Ta cảm thấy hành động của hắn vô cùng chính xác, có một số việc, chính mình nên học cho tốt, bởi vì không phải lúc nào cũng có người ở bên cạnh giúp mình lúc mình bị thương.
Miệng vết thương khép lại, cần nhờ bản thân mình.
Ta không ôn nhu cũng không tinh xảo giúp hắn băng bó miệng vết thương, sau đó vỗ bờ vai của hắn hùng hồn nói: “Nam tử hán.”
Vũ Văn Duệ hiểu ý cười, “Đừng có nói là cái này cũng do cha ta nói với muội?”
Ta gật đầu, “Cậu nói, nam tử bị thương là nam tử hán.”
“Xem ra, hôm nay ta cũng được làm một hồi nam tử hán rồi, thật đáng mừng.” Vũ Văn Duệ trêu chọc nói, đứng dậy dùng bàn tay trái lành lạnh của hắn kéo ta đến bên giường, “Nằm với ta một lát.”
Ta kéo tay áo hắn nghiêm túc nói: “Biểu ca, quan Thái Phó nói, nam nữ thụ thụ bất tương thân.”
Đáp lại ta, Vũ Văn Duệ thản nhiên liếc ta một cái, sau đó dứt khoát nắm cổ áo ta ném lên giường, “Ta nói, biểu ca cùng biểu muội thụ thụ có thể thân.”
Ta cọ cọ lên đệm chăn mềm mại mang theo mùi hương thơm ngát, thoải mái nheo mắt lại. Vũ Văn Duệ nằm xuống bên cạnh ta, ta mở to mắt hỏi: “Biểu ca, trên người huynh là mùi gì vậy?”
Vũ Văn Duệ lười biếng nhìn ta, “Ta cho là muội vĩnh viễn cũng không hỏi chuyện này.”
Ta không nói lời nào, chỉ trợn tròn mắt nhìn hắn.
Hắn nhợt nhạt gợi lên khóe môi, con ngươi dài nhỏ lóe tia ôn nhu, “Muội thích?”
Ta chớp chớp mắt, tỏ vẻ xác nhận.
Hắn khẽ híp mắt hồ ly thản nhiên cười, “Vậy ta lại càng không nói cho muội biết.”
Ta không nói gì đem mặt vùi vào gối, buồn bực nói:“Ngủ.”
Vũ Văn Duệ trầm thấp nở nụ cười, sau đó ta liền cảm giác được bên hông nhiều hơn một cánh tay, không dùng nhiều khí lực liền đem ta vùi vào trong lòng hắn. Hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái vừa mới tắm rửa xong thoáng chốc chiếm lấy hô hấp của ta.
“A Lam.”
Ta nghe được hắn mở miệng.
“Hửm?”
“Thích một thứ là tốt rồi, không cần tập thói quen khác.” Giọng nói lạnh nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như dấu diếm một chút bá đạo.
Ta an tâm nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.
Ta nằm mơ.
Trong mơ có cỏ xanh tươi mát, cây cối cao ngất, trời xanh thăm thẳm, tiếng chim hót thanh thúy, hương bùn đất hòa lẫn với hương vị trong trẻo của nước suối. Ta chỉ vào một con bò sát nhỏ đang thong thả bò bò, nhìn Vũ Văn Tu nói: “Thất ca, huynh nói xem con này là con gì?”
Khuôn mặt trắng nõn của Vũ Văn Tu vì mới vận động xong còn ửng đỏ, hắn ôm bả vai ta lớn giọng nói:“A, đây hả, đây là rùa.”
“Rùa?”
“Đúng vậy.” mắt hoa đào xinh đẹp của Vũ Văn Tu linh hoạt thuần túy, “Muội xem, nó có mai, muội chỉ cần chạm vào nó nó liền thu tay thu chân lui vào trong mai, thật nhát gan.”
Ta trầm mặc một hồi, sau đó ngơ ngác phun ra hai chữ, “Vương bát*.
(*rùa hoặc ba ba, còn có nghĩa là đồ bị cắm sừng, người xưa khi mắng chửi thường hay nói Vương bát đản)
“A?” Vũ Văn Tu ngừng lại, “Muội nói cái gì?”
“Vương bát.” Ta trả lời.
“Cái gì vương bát? Đây rõ ràng là rùa!” Vũ Văn Tu phủ định hoàn toàn.
Ta miễn cưỡng nói: “Rõ ràng đại cữu cữu nói đây là vương bát.”
Vũ Văn Tu xấu hổ một chút, “Một nữ hài tử làm sao có thể nói ra hai chữ này, muội nhớ kỹ, đây là rùa, rùa!”
“Vương bát.”
“Là rùa!”
“Vương bát.”
“Nó là rùa!!”
“Vương bát.”
Lúc này hoàng tỷ từ xa xa chạy tới, miệng hô to, “Đảnnnnnnn**!”
(**Trứng)
...... Phụt
Mặt Vũ Văn Tu đen một nửa, dưới đáy lòng ta muốn cười lại cười không được, hoàng tỷ, tiếng kêu này của ngươi cũng thật đúng lúc.
“Kha Tử, muội vừa nói cái gì vậy?” Vũ Văn Tu có chút phát điên.
“Đản a.” Hoàng tỷ cẩn thận vươn tay khoe khoan, trong lòng bàn tay đầy trứng, “Hai người xem, vừa rồi ta nhặt được ven dòng suối nhỏ, nơi này ngan đẻ trứng rất nhiều! Thất ca, vừa rồi hai người nói cái gì vậy?”
Ta liếc mắt nhìn Vũ Văn Tu, kiên định mở miệng, “Rùa khốn khi*p.”
Vũ Văn Tu bị hoàng tỷ lôi kéo đi lượm trứng ngan với nàng, ta ngồi xổm xuống lấy tay chọc chọc con rùa, xem nó lần lượt đem tứ chi lui vào trong mai rùa cứng chắc để tránh gặp phải thương tổn. Ta nghĩ tới lời nói lúc nãy của Vũ Văn Tu, rùa nhát gan?
Ta nhíu mày, theo như ta thấy, hành động của nó chính là một sách lượt vẹn toàn.
“A Lam.” Giọng nói dễ nghe của thiếu niên vang lên bên tai ta, sau đó có một cánh tay ôm lấy ta, “Ta tìm được gốc cây đại thụ trăm năm rồi, ta mang muội đi xem.”
Ta bắt con rùa bỏ trước khuôn mặt tuấn tú trong trẻo của Vũ Văn Duệ, “Biểu ca, huynh xem này.”
“Hả?” Hắn nhẹ cười, “Sao vậy?”
Ta dùng rùa so đo mặt hắn, “Đại cữu cữu nói bộ dáng huynh rất giống nó.”
Mặt Vũ Văn Duệ không đổi sắc, xem thường nói: “Không sao, đều là hắn sinh.”
Ta lập tức bội phục cúi đầu sát đất, thằng nhãi này cùng cha hắn quả nhiên không cùng một đẳng cấp.
Ta đi theo Vũ Văn Duệ đến dưới tàng cây, cây đại thụ kia cành lá tươi tốt, thân cây lớn đến mức bốn người lớn ôm mới xuể, ở ngày hè nóng bức này khó có được nơi nghỉ ngơi tốt như vậy. Ta cùng hắn dựa lưng vào thân cây ngồi xuống, thỉnh thoảng nhổ vài cọng cỏ cho vào miệng nhai nhai. Gió mùa hè mang hương cỏ thơm thổi đến, ta thoải mái nhắm mắt lại, lười biếng ngáp một cái.
“Thời tiết như vật thật thích hợp để ngủ” Vũ Văn Duệ ngậm một cọng cỏ chậm rì rì nói, “A Lam, mệt hả?”
Ta lầu bầu nói: “Ngủ.”
Vũ Văn Duệ vỗ vỗ mặt cỏ, lộ ra vẻ tươi cười sáng lạn khó có được, trong ngày hè này lại cực kỳ chói mắt, “Vậy chúng ta ngủ đi.”
Ta cùng Vũ Văn Duệ dựa sát vào nhau nằm trên cỏ ngửi hương vị cỏ xanh cùng bùn đất mới mẻ, rất nhanh ý thức liền bắt đầu mơ hồ, ta thản nhiên nghĩ, ngày như vậy, dường như cũng không sai.
Ta đột nhiên mở mắt, cảnh tượng xinh đẹp mới vừa rồi đều biến mất không thấy tăm hơi, nơi này không có bầu trời xanh thẳm nóng bức ngày hè, chỉ có vô số bí mật cùng âm mưu. Ta có chút ảm đạm rũ mắt xuống, Vũ Văn Tu, ngươi...... Chuẩn bị phải đi sao?
Ngày như vậy, sẽ không bao giờ có nữa.
Ta đang suy sụp, bỗng nhiên có hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào mặt ta. Lúc này ta mới phát hiện, cả người ta đang vùi vào trong lòng Vũ Văn Duệ. Khuôn mặt ngủ say của hắn dựa sát vào mặt ta, vẻ mặt bình thản. Cặp lông mi đen dày cong ✓út của hắn rũ xuống, che khuất con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng. Ta liền bắt đầu mạnh mẽ nảy sinh một lòng vì chính nghĩa, chậm rãi vươn tay tới chỗ hắn, chuẩn bị thay quảng đại chị em đồng bào tiêu diệt lông mi xinh đẹp của hắn. Nhưng mà kế hoạch luôn cản không nổi biến hóa, nhất là với loại kế hoạch mới nảy sinh tức thời này của ta.
Vũ Văn Duệ đột nhiên rung động, khuôn mặt tuấn mỹ dời xuống, cái tay đang hành hung của ta bị bỏ qua một bên, sau đó, ta cảm giác được hơi thở ấm áp khô ráo quét qua hai má của mình. Ta ngẩn người, lập tức nhìn chằm chằm khuôn mặt Vũ Văn Duệ, muốn tìm ra dấu vết giả bộ ngủ mà hắn để lại, nhưng đập vào mắt chỉ có dáng vẻ yên ổn nằm ngủ của hắn, tinh tế mà bình thản.
Suy tính trong chốc lát, ta lại vươn ác trảo của mình, kiên định hướng mấy đồng chí lông mi bên này đi qua, nhưng mà, kế hoạch lại bị bỏ dở.
Ngoài cửa có người gõ vang, trầm thấp cung kính nói: “Công tử, thuộc hạ có việc bẩm báo.”
Hàng mi dày của Vũ Văn Duệ run rẩy, sau đó chậm rãi mở mắt, lộ ra một con ngươi trong trẻo, “A Lam.”
Ta trừng hắn.
“Mắt muốn lòi ra ngoài rồi kìa.” Hắn nhẹ nhàng nói, mắt hồ ly dài nhỏ lóe tia cười ác liệt.
Ta trong lòng thầm nhổ hết lông mi của hắn rồi mới xoay người xuống giường, hừ, vừa rồi thằng nhãi này nhất định là giả vờ.
Sau lưng, Vũ Văn Duệ cúi đầu nở nụ cười cười một tiếng, đi theo nói: “Vào đi.”
Người gõ cửa là Mục Nhất, hắn nhìn ta cười nói: “Công chúa.” Rồi xoay người đóng cửa đi đến cạnh bàn, hướng Vũ Văn Duệ nói: “Công tử, có tin tức.”
Vũ Văn Duệ cầm lấy chén trà tao nhã nhấp một ngụm, “Hửm?”
Mục Nhất cũng không e dè có ta ở đó, từ từ nói, “Vừa rồi nhận được tin tức của mật thám, tình hình bây giờ của Vân Chiến và Vân Trạch đều không được thái bình.”
Vũ Văn Duệ khẽ rũ mí mắt, “Ừ.”
“Vân Chiến đổi chủ, hôm qua lão hoàng đế Vân Chiến băng hà ở trong cung, vốn thái tử là nhị hoàng tử nhưng lại bị bức hạ vị, đại hoàng tử Hạ Liên Thần được lập làm tân đế.”
Vũ Văn Duệ buông chén trà, “Phụ thân nói Hạ Liên Thần không phải là vật trong ao vật, nhất quyết không cam lòng làm quân thần, quả nhiên không sai.”
“Bây giờ Vân Trạch đang đại loạn, có tin truyền rằng tam hoàng tử Vân Trạch năm đó ૮ɦếƭ ở nước ta đã về tới quốc nội. Hoàng đế Vân Trạch cùng hoàng hậu âm thầm phân cao thấp, quốc cữu cùng thừa tướng chia làm hai phe chống đối nhau, một bên ủng lập tam hoàng tử, một bên ủng hộ con của hoàng hậu.”
“Cuối cùng cũng đến ngày này.” Vũ Văn Duệ thấp giọng nói thầm, “Nói bọn hắn tiếp tục theo dõi, có tin lập tức hồi báo.”
Mục Nhất gật đầu một cái, “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Ta ngồi bên cạnh không thú vị cúi đầu, trong lòng giống như vừa làm đổ bình tương ra cả bàn, không vui.
“Công tử, còn có…” Mục Nhất vừa mở miệng nói đột nhiên bị tiếng đẩy cửa đánh gãy, một cô gái vội vã chạy vào, lớn tiếng nhìn Vũ Văn Duệ nói: “Công tử, vết thương của người không sao chứ?”
“Linh Tiên Nhi!” Phía sau Linh Chi chạy vào cau mày tức giận quát lớn nói: “Cấp bậc lễ nghĩa của muội chạy đi đâu hết rồi! Ta đã nói với muội là công tử đang bàn bạc chuyện quan trọng!”
“Muội chỉ là không yên tâm vết thương của công tử!” Linh Tiên Nhi cao giọng phản bác, sau đó vươn tay chỉ vào người ta kêu lên: “Nếu công tử đang bàn bạc chuyện quan trọng, vậy sao nha hoàn này lại có thể ở trong này!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc