Nghe giọng nói hưng phấn của Oánh Lộ là biết ngay nàng lại nghĩ đến “Gian tình không chỗ nào không có”. Cũng đúng, tại đây sau khi xảy ra màn anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển, nữ nhân vật chính ngửa đầu nhìn nam nhân vật chính không chớp mắt, thần sắc hoảng hốt lại dị thường chăm chú. Hơn nữa nam nhân vật chính kia lại là một vị công tử tuấn mỹ cùng cao thủ vạn dặm khó gặp, cho dù ai nhìn thấy cũng nghĩ là nàng xuân tâm nhộn nhạo.
Nhưng Liễu Như Nhứ cũng là cái loại nữ chính kinh điển. Cho dù cách nàng xa như vậy, ta cũng có thể cảm giác được trên khuôn mặt nàng đột nhiên tràn ngập một loại cảm xúc khác ngoài lạnh lùng. Con ngươi luôn lấp lánh ánh sáng lạnh của nàng chớp động một chút sâu sắc hoài niệm cùng mê mang, nhếch cánh môi tái nhợt vô lực. Ta nghĩ ta biết loại cảm xúc này, nó tên là...... Bi thương.
Trong trí nhớ mỗi người đều chôn dấu miệng vết thương sâu, nông, đã khép, hư thối. Chúng ta đối với chúng nó đều bất lực, không thể quên nhưng cũng không thể thản nhiên thừa nhận.
Chúng ta có lẽ đôi khi cũng giống nhau.
Đối với phản ứng dị thường của Liễu Như Nhứ, Vũ Văn Duệ vẫn không đổi sắc. Trên mặt hắn là nụ cười trong trẻo như mặt nước vừa ôn hòa vừa xa cách, thân mình thon dài như trúc, cảnh tượng đẹp mắt như vậy thậm chí đã vô tình che dấu một sự thật là hắn căn bản không có chủ động đỡ Liễu Như Nhứ đứng dậy.
Ta âm thầm phỉ nhổ, nhiều ngày không thấy hắn quả nhiên không thay đổi. Hắn vẫn là người thích trang mô giả dạng, làm người điên đảo mà ta quen biết - Vũ Văn Duệ. Đương nhiên, cũng là người ngây thơ nhàm chán lòng dạ hẹp hòi cộng thêm phúc hắc Vũ Văn Duệ. Ta đột nhiên nổi ý xấu xuất ra một cái ý tưởng, một ngày nào đó ta sẽ nuôi một con hồ ly tuyết trắng xinh đẹp, 乃úi cho nó một cây trâm bạc lên đầu, sau đó vào một ngày đẹp trời, ta sẽ dắt nó đi ra ngoài...... tắm hồ.
Cuộc sống không trọn vẹn quả nhiên trong ảo tưởng sẽ chiếm được viên mãn.
Ta chớp chớp mắt, tiếp tục chú ý trạng huống* bên kia. Tình huống vốn đang giằng co thì bị nam tử thư sinh kia phá vỡ. Hắn dồn dập chạy lại bên cạnh Liễu Như Nhứ, hướng nàng vươn tay, giọng nói run run hỏi:“Mạnh, Mạnh tiểu thư, nàng không sao chứ?”
(*trạng thái và tình huống)
Lúc này Liễu Như Nhứ mới lấy lại tinh thần, thân mình hơi run rẩy không dễ nhận ra. Khuôn mặt nàng một lần nữa lại được thay bằng vẻ lạnh lùng, bỏ qua tay hắn thản nhiên nói:“Làm Quản công tử lo lắng, ta không sao”. Nàng đứng dậy nhìn Vũ Văn Duệ, làm lễ nhưng lại có vẻ không thân thiện nói:“Đa tạ vị công tử này vừa rồi ra tay cứu giúp, Như Nhứ vô cùng cảm kích.”
Ta cân nhắc, Liễu Như Nhứ này có một tay a. Giây đầu tiên thất hồn lạc phách, giây sau đó liền giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, nhưng mà ít nhất nàng cũng nói cho Vũ Văn Duệ biết tên mình. Còn có, nam tử kia vừa rồi kêu Liễu Như Nhứ là “Mạnh tiểu thư”?
Vũ Văn Duệ hơi hơi vuốt cằm, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:“Cô nương không cần đa lễ.”
“Đều là giả nhã nhặn.” Oánh Lộ lầu bầu một câu,“Đi thôi đi thôi, thật là, làm tốn của ta không ít thời gian.”
Trong lòng ta cảm thấy Oánh Lộ thật sự là ngay thẳng đáng yêu, nói câu nào cũng như mang dao đâm người ta một nhát. Ta nhìn nàng gật gật đầu,“Vâng.”
Lúc xoay người ta có chút bật cười. Vũ Văn Duệ, hắn phí tâm tư bố trí người đi tìm ta, mà khi ta ở ngay trước mắt hắn, hắn lại không phát hiện ra. Bởi vậy mới biết cái gọi là “Ở giữa biển người mờ mịt liếc mắt một cái tìm thấy người”, thật đúng là trò cười.
Lúc ta cùng Oánh Lộ đến Bùi Ngọc các liền ᴆụng phải một nam tử trung niên mập mạp cầm một cái hộp đi ra. Xem sắc mặt hắn hồng nhuận tươi cười đầy mặt, chắc là có chuyện gì tốt.
Oánh Lộ nhìn thấy hắn liền cười cười kêu lên:“Thôi trưởng quầy.”
Thôi trưởng quầy vui tươi hớn hở khoan thai đi tới gần nàng nói:“Mạnh tiểu thư đến thật đúng lúc. Ngọc bội ngày đó người đưa tới vừa vặn làm xong. Ngọc này của tiểu thư quả nhiên là trân phẩm khó được, ta phái người ra ngoài tỉnh tìm không ít nơi mới tìm được một khối nhỏ. May mắn vết nứt không lớn, bằng không bảo ta tìm thế nào cũng chỉ có thể bất lực.”
Oánh Lộ nghi hoặc nhìn Thôi trưởng quầy nói:“Thôi trưởng quầy, ông nói ngọc bội nào?”
Thôi trưởng quầy một tay đem cái hộp nhét vào tay Oánh Lộ,“Tiểu thư đừng đùa ta, vẫn nhanh xem thử ngọc bội được sửa có vừa lòng không. Cái này làm ta tốn không ít công sức, sau này tiểu thư trăm ngàn lần phải cẩn thận.”
Oánh Lộ mờ mịt quay đầu nhìn ta,“A Lam?”
Ta đi lên trước cẩn thận đánh giá khối ngọc bội kia, chỉ thấy nó dùng chỉ màu vàng kết thành, không lớn không nhỏ, một khối màu xanh nhạt, bên trong ngọc bội còn có hoa văn phân bố không đồng đều. Ngọc được chạm rỗng thành hình một con phượng hoàng, người thợ cực kỳ khéo léo tinh tế tinh xảo, con phượng hoàng kia trông rất sống động như muốn bay đi. Ngọc bội này bất luận xem thế nào cũng biết là vật không tầm thường. Ta nheo mắt nhỏ, ngọc bội này nhìn có chút quen mắt, ta khẳng định đã gặp qua ở nơi nào đó, nhưng mà, rốt cuộc là ở nơi nào?
“Thôi trưởng quầy, ngọc bội này không phải của ta.” Oánh Lộ xem xong ngọc bội nhìn hắn lắc đầu nói.
Thôi quản sự nhìn vẻ mặt Oánh Lộ cũng không giống như nói giỡn, lập tức hoang mang nói:“Làm sao có thể? Quản sự rõ ràng nhớ kỹ là của Mạnh tiểu thư thành đông a?”
Ta cúi đầu khép hờ mắt, ta nghĩ, ta đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Lúc này có mấy người vào cửa, còn chưa đi tới gần đã nghe được có người kinh hô một tiếng,“A, tiểu thư, đó là ngọc bội của người!”
Ta nhìn người tới, nghĩ rằng tốc độ của Tào Tháo thật sự là càng lúc càng nhanh. Trước kia nói hắn là hắn đi ra, hiện tại mới nhớ đến hắn hắn đã đi ra. Người tới đúng là ba người Liễu Như Nhứ vừa rồi mới gặp qua. Lúc này sắc mặt Liễu Như Nhứ có chút tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm cái hộp trong tay Oánh Lộ. Nàng đột nhiên lạnh lùng hướng mắt nhìn thanh niên nam tử bên cạnh, ý chất vấn không cần nói cũng biết.
Thanh niên nam tử đỏ mặt, bước đến bên cạnh Thôi trưởng quầy, “Thôi quản sự, ngọc này là của Mạnh tiểu thư, sao ông lại đưa cho vị cô nương không biết từ đâu ra này?” Hắn nói có chút dồn dập, càng tỏ vẻ hắn đang tức giận cùng chất vấn.
Sắc mặt Thôi quản sự trầm xuống,“Ngươi lặp lại lần nữa?”
Thanh niên nam tử xanh mặt nói: “Ngọc này là của Mạnh tiểu thư.” Tay hắn chỉ chỉ Liễu Như Nhứ, vừa tức giận nhìn Oánh Lộ tiếp tục nói:“Ta không biết vị cô nương này vì sao phải giả mạo nhận ngọc bội, nhưng cầm đồ của người khác, cô nương không cảm thấy thẹn sao?”
Thôi trưởng quầy trợn tròn hai mắt nói không nên lời, mà hắn lại tiếp tục thâm minh đại nghĩa khiển trách,“Người xưa có câu: Thà không có cũng không lấy đồ của người khác. Cô nương ngay cả đạo lý làm người này cũng không hiểu?”
Ta nhìn mặt Oánh Lộ lập tức đỏ lên, hai tay cầm hộp run lên nhè nhẹ.
“Ta không ngờ lại có người đến Bùi Ngọc các này lừa đảo như vậy. Cô nương xem ra cũng không phải lần đầu tiên, chẳng lẽ ngay cả cảm thấy thẹn mấy chữ này cũng không biết viết như thế nào?” Thanh niên nam tử càng nói càng hưng phấn, lời nói cũng càng ngày càng chanh chua,“Ta không ngờ lúc thái bình thịnh thế vẫn có người như cô nương, xem tướng mạo cô nương cũng không tệ, vì cái gì lại muốn làm mấy loại chuyện này?”
Oánh Lộ vô thức cắn môi dưới, trong mắt có phẫn nộ cùng uất ức vì bị người xa lạ hiểu lầm.
“Đủ!” Thôi trưởng quầy hét lớn một tiếng,“Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện cùng ai không!”
Thanh niên nam tử hừ lạnh một tiếng,“Trưởng quầy, ta sẽ không vì nàng là một cô nương mà lưu tình. Người như vậy đi ra ngoài quả thực làm mất mặt Vân Di chúng ta.”
Ba.
Một tiếng vang lên, hết thảy yên lặng.
Thôi trưởng quầy giật mình mở to hai mắt, Liễu Như Nhứ cùng Tam Nhi cũng ngơ ngác, Oánh Lộ ngay cả tức giận cũng quên mất. Còn thanh niên nam tử lắm miệng không dứt kia, hắn đang ôm nửa bên mặt dại ra nhìn ta, dường như chưa tiếp thu kịp chuyện vừa xảy ra.
Ta nhìn hắn cười cười không chút độ ấm, vươn tay phải vừa mới đánh hắn xong nói:“Mẹ ta nói, súc sinh ban ngày không nên ra đường, nếu ban ngày gặp phải, cũng không nên khách khí, cứ vậy mà đánh.”
Một giây sau thanh niên nam tử tức giận nổi lên, nhưng ta vẫn như cũ dùng giọng nói cứng nhắc đánh gãy hắn,“Mẹ ta còn nói, súc sinh vốn là súc sinh, nên sẽ không nói tiếng người. Đối với loại súc sinh này không cần lưu tình, bởi vì không chừng bỏ qua còn làm cho nó tiến thêm một thước, quên mất bổn phận của nó.”
Ta lui ra phía sau từng bước, dùng giọng nói rất nghi hoặc hỏi Oánh Lộ,“Tiểu thư, thì ra thiếu gia còn có một muội muội à, Mạnh gia ngoài người ra còn có một vị tiểu thư, không biết là tỷ tỷ hay là muội muội của người?”
Nghe vậy, biểu tình trên mặt Oánh Lộ biến bình thản, chậm rãi nói:“Ta không biết từ khi nào thì ca ca lại có thêm một muội muội, còn khiến ta phải nơi nơi đi giả, bộ, lừa, đảo.” Nàng không chút để ý liếc hai người kia một cái lại nhìn về phía thanh niên nam tử. Nàng đến gần hắn, sau đó ngọt ngào cười,“Vị công tử này vừa rồi nói thật đúng là êm tai, nhưng xin thứ cho ta nghe không hiểu. A Lam nói rất đúng, súc sinh sẽ không nói tiếng người, ta đương nhiên cũng nghe không hiểu súc sinh nói gì.” Nàng lại cất bước đi tới chỗ Liễu Như Nhứ, đem hộp đang cầm trong tay đưa cho nàng.
Liễu Như Nhứ nhận lấy vội vàng mở hộp, xem cách nàng cẩn thận kiểm tra ngọc bội, có thể thấy nàng rất coi trọng vật này.
Lúc này giọng nói của Thôi trưởng quầy vang lên, “Quản Việt, ngươi nói rõ ràng cho ta, đây rốt cuộc là chuyện gì!”
Thanh niên nam tử lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, lắp ba lắp bắp mở miệng nói:“Ta….ta ngày ấy gặp Mạnh thiếu gia mang theo Mạnh tiểu thư, không, là vị tiểu thư này đến. Mạnh thiếu gia còn nói đây là ‘Xá muội’. Ta nghĩ nàng chính là Mạnh tiểu thư, cho nên trong sổ sách liền viết là Mạnh tiểu thư, nào biết, nào biết, ta, trưởng quầy, ta thật sự là không biết.”
“Không biết?!” Thôi trưởng quầy nổi giận đùng đùng,“Ngươi có biết vị cô nương này mới là muội muội ruột của Mạnh thiếu gia, Mạnh tiểu thư. Vị còn lại là Mạnh gia biểu tiểu thư! Hay là ngươi không mang đầu óc ra cửa!”
“Thôi trưởng quầy, đừng nóng giận.” Oánh Lộ nhàn nhạt cười nói:“Ca ca từ nhỏ nói với ta, chó cắn ta một miếng, ta không thể cắn lại nó một miếng. Việc hôm nay cứ theo đạo lý này mà xử lý, lần sau còn như vậy, khó tránh được sẽ làm một ít khách quý của ông sợ hãi chạy mất.”
Nàng quay đầu nhìn ta,“A Lam, chúng ta đi ra ngoài cũng lâu rồi, trở về thôi.”
Ta nghe theo khoan thai đến bên người nàng,“Vâng.”
“Ta đây về trước, lần sau lại đến xem.” Oánh Lộ khách khí nói với Thôi quản sự. Lúc nàng đi qua người Liễu Như Nhứ liền đè thấp cổ họng nói một câu,“Yên tâm, vật đó của ngươi ta không hiếm lạ, bởi vì thứ ta có, ngươi cũng không nhất định có. Mà thứ ngươi có, ta cũng không nhất định không có.”
Liễu Như Nhứ ngẩng đầu, con ngươi giống như phủ một tầng sương, cơ bắp trên mặt hơi hơi cứng lại. Oánh Lộ mỉm cười, không chê vào đâu được.
“Đúng rồi.” Ta đột nhiên vỗ thật mạnh cái trán của mình.
Oánh Lộ dừng bước chân nhìn ta,“Làm sao vậy?”
Ta không để ý đến nàng, xoay người chạy đến đối diện Quản Việt nhìn hắn cười cười nói: “Ta nói cho ngươi a, biểu tiểu thư, nàng họ Liễu.”
Con ngươi Quản Việt phản chiếu khuôn mặt tươi cười của ta, trên khuôn mặt thanh tú là nụ cười cực kỳ chân thành. Đồng tử hắn lại hơi hơi co rút, thái độ quỷ dị. Ta xoay đầu chạy lấy người, nghĩ rằng nam nhân thời này quả nhiên đều không vừa mắt lại vô dụng, khó coi!
Trên đường Oánh Lộ vẫn ôm cánh tay của ta vui vẻ cười,“A Lam, ngươi tát hắn một cái, thật sự là rất phấn khích! Mặt hắn đều bị đánh sưng lên, năm ngón tay ấn, ha ha ha, thật thú vị, ngươi thật sự là rất thú vị.”
Ta vẫn nhẫn nại mặc kệ nàng lẩm bẩm lặp đi lặp lại, cuối cùng nhịn không được vươn tay phải nhìn của mình ra, nhìn lòng bàn tay ngơ ngác nói:“Tiểu thư.”
Oánh Lộ hưng phấn mở to hai mắt,“Chẳng lẽ ngươi muốn dạy ta đánh người?”
...... Ta đánh ngươi, cái cuộc sống không thể tự gánh vác này.
“Tay của ta rất đau.”
“Hả?”
“Đánh người, tay thật sự rất đau.”
“...... A.” giọng nói Oánh Lộ như có chút lấy lòng,“Sau khi trở về ta bôi thuốc cho ngươi?”
Ta trầm mặc vài phút, không nghe thấy nàng tiếp tục nữa mới nói:“Được.”
Trở về, thiếu gia cũng không có ở trong phủ, ta mừng rỡ thanh nhàn, ngủ một giấc, sau đó dậy ăn cơm, lại tiếp tục nằm xuống ngủ. Lúc ta tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, ta chống má, tâm tình có chút khoái trá, khó có được lúc thiếu gia chưa tới chèn ép ta, thật tốt.
Ta chầm chậm rời giường, tiếp tục chậm chạp lết tới phòng bếp. Trên đường gặp một đám nha đầu đang nói chuyện bát quái*, hơn nữa, câu đầu tiên liền kích động đến ta.
(* Bát quái chính là tám chuyện, đoán bậy đoán bạ.)
Bát quái nữ một nói:“Các ngươi biết không, hôm nay thiếu gia mang Khả Nhẫm đi ra ngoài! Các
ngươi đoán được không! Hôm nay thiếu gia phải đi gặp ai? Người thiếu gia muốn gặp là Vũ Văn đại công tử phủ tướng quân, Vũ Văn Duệ!”
Ta vô lực day day cái trán của mình. Quả nhiên, bát quái khó có thể phân biệt.