Sau khi Trần Kiêm trả được tư thù xong, anh ta cũng không còn tìm Chu Dục gây phiền phức nữa.
Trên thực tế, mấy ngày qua anh ta còn nơm nớp sợ rằng Chu Dục sẽ tìm người đến đánh mình.
Dù sao thì trước đây Chu Dục cũng là một con người lêu lổng bên ngoài, những “chiến tích” ẩu đả đánh nhau của anh vẫn còn khá vang dội.
Về phần Chu Dục, thực sự anh rất ghét Trần Khiêm, nhưng chung quy lại anh vẫn nghe theo lời của Nam Phong.
Cô không muốn nhìn thấy anh đánh nhau nên chuyện với Trần Khiêm Chu Dục cũng coi như mặt sách mà lật qua.
Trong khoảng thời gian này, có nhiều thứ khiến anh bận tâm hơn.
Nhiều đêm anh giật mình thức dậy vì mơ thấy Bùi Vân và Cố Hàm đã chia tay với lý do là mọi chuyện đều đã sáng tỏ.
Có điều, bên phía hai người đó tới bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
…
Cuối tháng mười một, Nam Phong nhận được điện thoại của Bùi Vân, anh nói, công ty của anh và bạn đã vượt qua được lần kêu gọi vốn đầu tiên, muốn mời cô ăn cơm.
Thực ra không phải mời riêng cô mà còn có mấy người bạn cùng phòng nữa.
Địa điểm là một nhà hàng sang trọng bên ngoài trường học.
Lúc Nam Phong đến nơi, mọi người đều đã có mặt cả. Ngoại trừ ba nam sinh ở cùng phòng ký túc xá với Bùi Vân mà Nam Phong biết mặt thì còn một người trước giờ luôn ở bên ngoài, hôm nay anh ta dẫn theo bạn gái của mình đến. Cố Hàm ngồi phía tay trái của Bùi Vân.
Lần trước gặp Bùi Vân tính đến nay đã được hai tháng. Anh vẫn như vậy, khuôn mặt tươi tỉnh dịu dàng, nhưng hình như trong anh đã có sự thay đổi nào đó, có điều, cụ thể thế nào Nam Phong không thể nói rõ.
Có lẽ là anh không còn nét ngây ngô của tuổi trẻ nữa rồi, hơi thở của thiếu niên cũng dần biến mất sau một quãng thời gian ngắn ngủn.
Mấy người đang nói chuyện, Chu Dục thấy Nam Phong bước vào, ánh mắt cô trước sau vẫn dán lên người Bùi Vân, nét cười yếu ớt trên mặt anh biến mất tăm, khuôn mặt bỗng chốc cứng đờ.
Cố Hàm ngồi bên cạnh Bùi Vân phản ứng nhanh nhất, cô đứng dậy cất lời: “Nam Phong, em đến rồi!”
Nam Phong hoàn hồn, ánh mắt rời khỏi người Chu Dục, cô nhìn Cố Hàm cười nói: “Học tỷ, đã lâu không gặp.”
Trên bàn tròn lớn còn mấy vị trí trống, trong đó có một ghế phía bên tay phải của Bùi Vân, cũng là chỗ gần cửa nhất. Bùi Vân ngẩng đầu cười với cô rồi lên tiếng chào hỏi, anh thuận tay kéo cái ghế bên cạnh ra ý muốn bảo cô ngồi xuống.
Nam Phong cười rồi vòng qua anh ngồi xuống ghế bên cạnh Chu Dục.
Dường như Bùi Vân không có để tâm hành động của cô lắm, anh vẫn giữ nụ cười ấy rồi gọi món ăn. Hình như tâm trạng anh đang rất tốt, rất nhiệt tình và hăng hái.
Cũng khó trách, sinh viên mới tốt nghiệp, vừa mới hùn vốn để xây dựng cho mình một sự nghiệp riêng đã tìm được người đầu tư thích hợp, dù thế nào đi nữa chắc chắn anh đang rất đắc ý.
Nam Phong đã nói không sai, bất kể Bùi Vân có làm gì thì nhất định anh sẽ thành công.
Bầu không khí trong bữa tiệc rất hòa hợp, quan hệ của mọi người khi còn sống chung trong ký túc xá đều không tệ, gần đây lại mới tốt nghiệp, thời gian gặp mặt nhau rất ít, nên khi ngồi gần nhau nói chuyện, khí thế bừng bừng khỏi phải nói. Cố Hàm xưa nay là người nhiệt tình dễ gần, tuy cô không quen thân với bạn của Bùi Vân nhưng chỉ qua vài câu chuyện đã có thể hòa nhập với mọi người, lúc nói đến đoạn chuyện thú vị, cô lại dựa gần vào Bùi Vân cười rất tươi.
Nam Phong chỉ ngồi nghe không nói, ánh mắt cũng tránh nhìn vào hai người họ, tuy nhiên, mọi hành động thân mật ấy đều rơi vào tầm mắt cô, không sót tý nào.
Rõ ràng trên bàn bày toàn món ngon, vậy mà cô lại chẳng thấy có mùi vị gì.
Tất cả mọi người đều đang nói cười vui vẻ, không ai để ý tới những tâm tư nhỏ nhặt này của cô, duy chỉ có Chu Dục, không biểu hiện nào là anh không để vào mắt, thế là đồ ăn vào miệng anh cũng chẳng có mùi vị gì giống hệt cô.
Giữa bữa tiệc, Cố Hàm đứng dậy muốn đi toilet, vừa mới bước ra ngoài, Chu Dục cũng buông đũa xuống theo ra sau.
Cuối hành lang của dãy nhà vệ sinh, Cố Hàm vừa bước ra liền bị một lực rất lớn kéo vào một góc khuất.
“Anh muốn gì?” cô tránh cánh tay của Chu Dục, giọng nói nghe rất phẫn nộ, rõ ràng muốn anh tránh ra. Cô không nhìn thẳng Chu Dục mà nghiêng người bỏ đi
“Những lời này đáng lẽ ra nên để tôi hỏi cô chứ?” Chu Dục chặn đường cô.
Cố Hàm quay đầu nhìn bức tường bên cạnh, cô im lặng một lúc rồi mới quay đầu nhìn anh: “Chu Dục, tôi không muốn chơi trò chơi này nữa rồi.”
Chu Dục nhăn mày, anh bình tĩnh đợi cô nói nốt câu vừa rồi.
Cố Hàm lại tránh ánh mắt của Chu Dục lần nữa, cô thấp giọng nói: “Tôi và Bùi Vân đã ngủ với nhau rồi.”
Nét mặt Chu Dục tràn ngập vẻ khi*p sợ: “Cô nói cái gì?”
Cố Hàm hít sâu, cuối cùng cô ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào anh: “Như những gì anh vừa nghe đấy. Chu Dục, trò chơi này kết thúc rồi, tôi muốn nghiêm túc.”
Chu Dục cười nhạt: “Nghiêm túc? Cô đùa tôi à?”
Cố Hàm cũng cười: “Anh không cần phải thái độ như vậy, mọi chuyện thành ra như thế này, tôi cũng rất bất ngờ. Anh cũng đừng nghĩ đến việc chỉ trích tôi, nếu không phải trước giờ anh luôn có lòng dạ khác thì đã sớm nói hết mọi chuyện cho Bùi Vân rồi, đương nhiên sẽ không có kết quả như bây giờ. Tôi là kẻ lừa gạt, anh cũng vậy! cả anh và tôi, không ai ít tội hơn ai đâu.”
Chu Dục lạnh lùng nhìn cô một cái rồi quay người bỏ đi.
Cố Hàm vội vàng kéo anh lại: “Bây giờ anh định nói cho Bùi Vân nghe sao?”
Chu Dục nói: “Ít nhất tôi cũng sẽ không để cô lừa gạt cậu ấy cả đời.”
“Sau đó thì sao? Bùi Vân là người như thế nào, anh còn không hiểu hay sao? Anh cảm thấy sau khi biết rõ chân tướng, Bùi Vân sẽ rời bỏ tôi mà đến với Nam Phong sao? Sẽ không! Bởi vì người anh ấy thích vốn dĩ không phải Nam Phong, người anh ấy thích là cô gái âm thầm làm cho anh ấy rất nhiều chuyện kia kìa, là anh ấy tự tưởng tượng ra nên khi cô gái này thực sự xuất hiện thì ai cũng giống nhau cả thôi, ví dụ như tôi. Tôi và anh ấy, nên làm gì đều đã làm rồi, nếu bây giờ anh nói hết mọi chuyện, ngoại trừ khiến anh ấy đau khổ thì tất cả mọi thứ sẽ chẳng thể nào trở về vạch xuất phát được nữa.”
Chu Dục nhìn cô, sắc mặt anh trầm xuống.
Cố Hàm vẫn siết chặt lấy tay anh, cô gằn từng chữ: “Tôi thực sự rất xin lỗi Nam Phong, nhưng đây không phải là ý muốn của tôi, ban đâu tôi chỉ muốn tác hợp cho hai người họ. Thế nhưng có rất nhiều chuyện tôi không có cách nào kiểm soát được. Tôi không muốn chơi đùa như đã nói, cũng không nghĩ tới kết quả tự mình nhốt mình như bây giờ.” Giọng nói của Cố Hàm mang theo chút tự giễu, xong, cô đưa mắt nhìn thẳng: “Chu Dục, chuyện này chỉ có anh biết, tôi biết. Dù thế nào đi nữa nó cũng không thể trở về vị trí ban đầu, coi như tôi khẩn cầu anh, giữ bí mật mọi chuyện đi, đâm lao phải theo lao có gì không tốt? tình cảm của Nam Phong dành cho Bùi Vân nói cho cũng cũng chỉ là một cuộc tình đơn phương thất bại của tuổi trẻ, không có ý nghĩa gì hết. loại yêu thầm này sớm muộn cũng sẽ bị thay thế. Trong tương lai, người đó có thể là anh, cũng có thể là người khác nữa.”
Chu Dục trầm mặc không nói.
Anh không muốn thừa nhận rằng bản thân bị câu nói cuối cùng của Cố Hàm làm cho lung lay.
Người phù hợp với Nam Phong có thể là anh.
Anh tự nói với mình, giờ đây anh không thể nói bởi vì anh không muốn nhìn thấy Bùi Vân chịu đau khổ.
Cố Hàm buông tay anh, bước đến gần hơn: “Chu Dục, chúng ta bắt tay giảng hòa đi.”
Chu Dục hơi giật mình, hai tay anh không tự chủ được mà đưa lên nắm lấy tay cô.
“Học tỷ, Chu Dục, hai người đang làm gì vậy?” giọng nói của Nam Phong bất chợt vang lên.
Tay của Chu Dục và Cố Hàm vẫn đang nắm lấy nhau, nghe được giọng nói của Nam Phong, chúng lập tức tách ra như bị điện giật, cả hai người đều bối rối.
Cố Hàm bày ra vẻ mặt tươi cười tự nhiên: “Chị và Chu Dục đã nói chuyện với nhau, những chuyện trước kia là do còn trẻ không hiểu biết, giờ lớn rồi nên bỏ qua tất cả.”
Nam Phong nhìn sắc mặt Chu Dục: thật nặng nề. Cô gật đầu: “Chuyện đó rất tốt mà.”
Cố Hàm phất tay nói: “Đi thôi, về ăn đi, cả ba chúng ta đều đi ra ngoài, không chừng người bên trong lại nói đấy.”
Nam Phong ừ một tiếng, lại đưa mắt nhìn Chu Dục như muốn đọc được gì đó từ nét mặt anh…
Sau khi bữa tiếc kết thúc, cả thành phố đã lên đèn, mọi người ai bận việc nấy từ từ tản đi.
Chỉ có Nam Phong và Chu Dục học cùng trường nên đi về cùng nhau.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Nam Phong đã khôi phục lại tâm trạng của mình, ngược lại Chu Dục khác với mọi hôm, cứ lầm lỳ không nói câu nào.
Bình thường anh nói chuyện cũng không nhiều nên mọi người có thể không để ý nhưng Nam Phong lại phát hiện ra điểm bất thường.
Dọc đường về, anh vẫn không nói câu nào, cuối cùng Nam Phong không nhịn được mà hỏi anh: “Chu Dục anh sao vậy?”
Nếu cô đoán không nhầm thì từ lúc nói chuyện với Cố Hàm xong, anh bỗng nhiên buồn bực như thế này. Nếu nói anh và Cố Hàm không có chuyện gì giấu mọi người cô nhất định không tin.
Chu Dục “à” một tiếng nhưng mãi không phản ứng lại, anh đáp qua loa: “Không có việc gì.”
Anh không muốn nói, Nam Phong cũng không hỏi tường tận nữa. cô suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Anh và chị Cố Hàm tuy có bắt tay giảng hòa rồi nhưng sau này anh vẫn nên cách xa chị ấy một chút.”
Chu Dục không hiểu, quay đầu lại nhìn cô.
Nam Phong ấp úng nói: “Em không muốn nhìn thấy anh cho Bùi Vân đội nón xanh.”
Nói xong cô mới thấy hơi ngạc nhiên, có điều cô biết trước đây Cố Hàm từng thực sự thích Chu Dục rất nhiều. nhưng dù sao bây giờ cô ấy với Bùi Vân cũng đang là một cặp, nói thế nào thì Bùi Vân cũng tốt hơn Chu Dục khá là nhiều. Cảm giác này hơi khó nói.
Chu Dục sửng sốt một hồi, anh cười khẽ: “Sao có chuyện như vậy được? anh đối với Cố Hàm chưa từng có suy nghĩ như vậy.”
Nam Phong lẩm bẩm: “Không có suy nghĩ như vậy mà còn ở gần người ta làm gì?”… rồi cô lại nghĩ, cứ so đo chuyện quá khứ của anh cũng chẳng có gì tốt cả nên đành cười nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Sắc mặt Chu Dục rất khó phân biệt, anh nhìn cô hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Hôm nay thấy Bùi Vân và Cố Hàm ở cạnh nhau, có phải em khó chịu lắm không?”
Nam Phong suy nghĩ cẩn thận: “Nói không khó chịu là nói dối đấy, nhưng vẫn ổn. dù sao thích anh ấy là chuyện riêng của em, anh ấy đâu có liên quan gì.”
Chu Dục lại hỏi: “Vậy em còn muốn thích cậu ấy bao lâu nữa?”
Nam Phong giật mình, cô cười khẽ: “Cái đó làm sao em biết được? mặc kệ là thích bao lâu nữa cũng không liên quan đến anh ấy.”
Nói xong câu này, cô cảm thấy hơi xấu hổ, vừa nói cô vừa bước nhanh lên phía trước vài bước, cô không muốn để Chu Dục nhìn thấy mặt cô đang dần đỏ lên.
Chu Dục yên lặng nhìn bóng lưng của cô, không nói thêm câu nào nữa.
Anh nhớ tới lời nói lúc trước của Cố Hàm, trong lòng vốn không còn chút hi vọng nào bỗng nhiên nhen lên vài đốm lửa nhỏ.
…
Hết tháng mười một, thành phố bước vào thời kỳ lạnh nhất.
Trình độ tiếng anh của Chu Dục tiến bộ nhanh chóng, chưa đến hai tháng đã sắp đuổi kịp và có nguy cơ vượt cả Nam Phong.
Nam Phong không thể không cảm thán, có những người thực sự có thiên phú, bỏ học ba nắm vẫn có thể bắt kịp chỉ trong thời gian ngắn.
Đổi lại là cô, có thể không làm được như thế.
Chờ Chu Dục thi xong, Nam Phong cũng sắp sửa bước vào kỳ thi cuối học kỳ này.
Cô rất ít gặp mặt anh, chỉ biết là kết quả thi của anh không tệ, mặc dù điểm số trên lớp mấy năm qua không “đẹp” cho lắm, nhưng nhờ có luận văn trong tay, thi vào Stanford chắc sẽ không là vấn đề khó khăn.
Cả năm học gói gọn lại trong một kỳ thi sứt đầu mẻ trán. Vẫn chưa kịp cảm nhận bước đi của thời gian đã phải giương mắt nhìn một năm qua đi.
Nghỉ đông, lễ mừng năm mới, vậy là lại một năm.
Giống như hôm qua còn là một tân sinh viên mù mờ mới nhập học, chớp mắt nửa quãng thời gian của cuộc sống sinh viên đã trôi qua.
Trong một khoảng thời gian khá dài, Nam Phong không gặp lại Bùi Vân, Cố Hàm và cả Chu Dục nữa.
Hình như những sinh viên năm tư như họ không còn lại ở trường nhiều.
Thật ra, Nam Phong so với những người bạn cùng phòng thì mối quan hệ của cô với Cố Hàm cũng chỉ thân quen hơn một chút, những thứ còn lại trong cuộc sống của đối phương lại không biết nhiều.
Dù sao cũng không quan trọng lắm.
Mặc dù tình cảm cô dành cho Bùi Vân vẫn còn vẹn nguyên như cũ.
Lúc nghe tin Chu Dục nhận được học bổng của Stanford đã là đầu tháng tư.
Sau khi nghe tin, cô nhận được điện thoại của anh.
Khi ấy là buổi chiều gần đến giờ ăn cơm, chỉ có mình cô ở ký túc xá.
“Ở ký túc à?” cô nghe được giọng nói của anh, thì ra đã lâu như vậy không nói chuyện.
“Đúng rồi, anh về trường à?”
“Ừ, tối nay cùng nhau đi ăn đi.” Anh dừng một chút, khẽ cười: “Qua được kỳ thi GRE, còn chưa mới cô giáo nhỏ ăn cơm đâu.”
Nam Phong cười: “Được ạ, anh đang ở đâu?”
“Dưới lầu ký túc xá của các em.”
Nam Phong giật mình: “Em xuống ngay đây.”
Lần trước gặp anh là mùa đông năm ngoái, lúc ấy anh mặc một chiếc áo khoác lông màu đen. Bây giờ anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản.
Gặp anh, Nam Phong cảm thấy rất vui, đối với cô mà nói, Chu Dục đúng là một người bạn đặc biệt. hơn nữa được tận mắt chứng kiến một sinh viên hư hỏng có thể tìm được đường về, nhanh chóng biến thành một tiến sĩ tốt nghiệp trường đại học Stanford trong tương lai không xa.
Cảm giác thật là kỳ diệu.
“Gần đầy anh bận à?” Nam Phong đến gần anh, cô cười hỏi.
Chu Dục nhìn nét cười dịu dàng trên gương mặt cô: “Viết xong luận văn tốt nghiệp vẫn luôn ở nhà ông ngoại chơi.”
Nam Phong cười: “Chúc mừng anh nhé, tiến sĩ Stanford tương lai.”
Anh dẫn cô đến một nhà hàng đồ nướng ở trung tâm quảng trường Minh Châu.
Quả nhiên là anh đã đặt chỗ từ trước.
Nhìn nhà hàng như vậy, giá cả đương nhiên cũng cao tận trời.
Sau khi gọi món xong, Nam Phong cảm thán: “Tốn kém quá rồi.”
Tuy rằng nghe nói gia cảnh của Chu Dục rất tốt. nhưng cô biết rõ mối quan hệ giữa anh và bố anh đã rạn nứt từ lâu, sớm đã không nhận tiền từ bố nữa. Lúc trước nghe Bùi Vân nói anh còn phải chơi game để kiếm tiền
Chu Dục cười: “Đừng lo, bây giờ anh dư dả lắm. Sau khi gửi luận văn lần trước được nhà trường thưởng một nghìn, lúc nhận được học bổng của Stanford ông ngoại cũng thưởng lớn, thi PhD cũng toàn được thưởng, sau này chắc không cần lo kiếm ăn mất.”
Nam Phong cười: “Cho nên người ta nói, trong sách toàn là báu vật cũng không phải không có lý đúng không?”
Chu Dục nghiêng đầu nhìn anh, hiếm khi thấy anh nói đùa: “Đáng tiếc không có dung nhan như ngọc trong đó.”
Thật ra đã khá lâu không gặp nhau, nhưng dường như mỗi ngày anh đều nhìn thấy cô.
Có lẽ là gặp trong mơ.
Nam Phong không cho là đúng, cô cười: “Chu đầu bảng muốn là có cả vườn hoa đấy. về sau sang bờ bên kia đại dương rồi, còn sợ không có ‘dung nhanh như ngọc’ sao?”
Chu Dục cười khẽ: “thật ra anh còn đang lo lắng đây.”
“lo gì?”
“Nghe nói học PhD ở Stanford giống như sống trong địa ngục vậy.”
Nam Phong suy nghĩ một chút hỏi: “Vậy anh có thích học lên tiến sĩ không?”
“Đương nhiên”
“Làm chuyện mình thích, vất vả thế nào cũng phải cố gắng.”
Chu Dục nhíu mày suy nghĩ: “Em nói hay lắm. không sai.”
Cũng giống như thích một người vậy, cho dù không nhận được hồi đáp nhưng cam tâm tình nguyện.
Nam Phong bưng ly nước trước mặt lên thay rượu: “Em biết rõ anh cũng giống Bùi Vân vậy, lý tưởng của hai người đều là làm nghiên cứu khoa học. Chúc cho khát vọng của anh sớm trở thành sự thật, trở thành một nhà khoa học vĩ đại, làm vẻ vang nước nhà.”
Chu Dục bật cười, cụng ly với cô.
Nam Phong lại khẽ thở dài: “Chỉ tiếc Bùi Vân buông bỏ giấc mơ của mình rồi.” nói xong, cô gượng cười: “Có điều mỗi người lại có một chí hướng riêng, việc anh ấy làm bây giờ cũng không thoát ly khỏi chuyên ngành của anh ấy.”
Sắc mặt Chu Dục hơi ngưng trệ: “Cậu ấy ở đâu hay làm gì nhất định đều sẽ làm rất tốt.”
Dù nói như thế, nhưng khi biết Bùi Vân buông bỏ giấc mơ của mình, anh thực sự rất ngạc nhiên. Anh nhớ tới lúc Bùi Vân bảo anh rằng hãy “trở về”, hôm nay anh đã trở về rồi, nhưng Bùi Vân lại không còn đứng ở chỗ đó nữa.
Có lẽ đây chính là trưởng thành, hai người họ không thể cùng bước đi trên cái quỹ đạo mà họ đã cùng nhau vẽ ra từ khi còn nhỏ.
Cuối cùng thì vẫn không tránh được cảnh mỗi người một ngả, càng đi lại càng xa.
Nam Phong đồng tình với câu nói của anh, cô gật đầu. “Nhất định rồi.”
Anh nhìn thấy trên mặt cô có nét tự hào nho nhỏ.
Ăn xong bữa cơm, đi ra khỏi nhà hàng trời đã tối hẳn. bởi vì đây là trung tâm thành phố nên xung quan đen đuốc sáng trưng, phố xá vô cùng náo nhiệt,.
Ban đêm trên quảng trường có một khu vui chơi ngoài trời, lúc này đang thu hút rất nhiều người trẻ tuổi.
Nam Phong là một sinh viên gương mẫu, rất ít khi đi chơi tối bên ngoài như vậy, thấy có trò thú vị cô cũng không muốn về trường nữa.
Đi đến một quán chơi phi tiêu, Chu Dục thấy cô dừng lại, anh tò mò nhìn thử, rồi hỏi cô: “Muốn chơi à?”
Nam Phong cười, chỉ vào cái cốc trên kệ: “Em cảm thấy cái cốc đó thật đẹp.”
Đó là phẩn thưởng của trò chơi này, một đôi cốc in hình hoạt hình.
Chu Dục nói: “Anh chơi thử, nhân tiện lấy nó về cho em.”
Nam Phong cười rồi gật đầu.
Người chơi phía trước là một đôi yêu nhau, đáng tiếc là thành tích của họ không tốt lắm.
Đến lượt Chu Dục, anh cầm cây phi tiêu lên, tùy tiện ngắm một lần rồi phi đi, vậy mà trúng hồng tâm.
Bên cạnh đó có mấy cô gái khẽ reo lên, thấy anh đẹp trai như vậy, mấy người còn mon men tới gần Nam Phong cười hì hì: “Bạn trai cô đẹp trai thật đấy, lợi hại quá!”
Nam Phong vốn đang đắm chìm trong hai chữ ‘lợi hại’ thì nghe ra được hai chữ ‘bạn trai’ nữa. cô buồn cười nháy mắt mấy cái với Chu Dục. hiển nhiên anh cũng ghe thấy, khóe miệng còn cong lên. Nét lạnh lùng trên mặt nay còn xuất hiện thêm vài phần đắc ý trông rất ngây thơ.
Nam Phong cười khẽ, nhìn anh rồi dựng lên ngón tay cái: “Lợi hại!”
Chu Dục nhướn lông mày, quay đầu tiếp tục.
Trai đẹp luôn có sức hút với mấy cô gái trẻ, dần dà số lượng các cô gái vây xung quan càng nhiều.
Bởi vì đôi cốc in hình đó là phần thưởng lớn nhất, phải xét điểm của nhiều lần phi tiêu nên Chu Dục không dám lơ là, anh bắt đầu nghiêm túc trở lại.
Đến lúc phi xong cái phi tiêu cuối cùng, anh đã thắng được đôi cốc đó, anh tươi cười nhìn về phía Nam Phong đang đứng.
Nhưng chỗ mà hồi nãy Nam Phong đứng nay đã là một cô gái lạ mặt nào đó.
Anh nhíu mày, quay đầu nhìn lướt qua những người xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cô đâu.
Cô gái bên cạnh có lòng tốt nhắc anh: “Anh đang tìm bạn gái sao? Cô ấy vừa đi qua hướng kia.”
Nói rồi cô chỉ về phía tay trái.
Mặc dù là tối muộn nhưng cô gái đó đứng rất gần Nam Phong, còn nhìn thấy cánh tay trái của cô, cô gái đó kinh hãi một hồi. giờ phút này thấy Chu Dục khẩn trương lo lắng tìm Nam Phong, trong lòng cô gái không khỏi hâm mộ.
Chu Dục đợi nhận viên đóng gói hai chiếc cốc xong, nói cảm ơn rồi vội vàng bước về phía mà cô gái vừa rồi chỉ cho.
Thời điểm này người qua lại ở quảng trường rất nhiều. dưới ánh đèn, khuôn mặt của mỗi người nhìn thật mơ hồ.
Chu Dục nhìn xung quanh, nhìn những bóng người xa lạ. chẳng biết tại sao anh lại cảm thấy sợ hãi, rõ ràng đang bước đi mà cảm giác lại giống như lạc giữa sa mạc vậy.
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngồi bên bồn hoa nhỏ cách chỗ anh không xa.
Chu Dục khó khăn thở nhẹ ra, yên lặng tiến lên vài bước. nhưng rồi anh lập tức dừng lại.
Bây giờ anh mới để ý, bên cạnh cô có một người đàn ông, người đó hình như đang khom người, dáng vẻ xem ra không thoải mái lắm.
Sắc đêm đã rất đậm khiến Chu Dục nhìn không rõ khuôn mặt của người kia, nhưng dáng người thì trông rất quen mắt, chắc là người anh quen biết.
Nam Phong đang cầm một chai nước đưa cho người nọ, rồi lại nhẹ nhàng vỗ lưng cho anh ta.
Cho dù cách xa một đoạn, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong từng của chỉ của cô.
Chỉ đang tiếc sự dịu dàng đó không phải dành cho anh.
Anh ôm cặp cốc đứng thất thần tại chỗ, mọi tiếng ồn của không gian xung quanh bỗng chốc trở nên hoang vu im lìm trong mắt anh.
Hình như anh chẳng nghe được cái gì nữa.
“Chu Dục!” mãi đến khi tiếng gọi đó truyền đến, anh mới từ chốn mù mịt trở về.
Là Nam Phong gọi anh.
“Bùi Vân uống nhiều quá, anh mau tới giúp đưa anh ấy về đi.”
Chu Dục đi tới, thấy hai tay Bùi Vân đang ôm lấy đầu, Bùi Vân chậm chạp ngẩng đầu nhìn anh. Toàn thân nực mùi rượu, giống như nhìn nửa ngày mới nhận ra Chu Dục, anh hàm hồ cười : “Chu Dục…”
Quả nhiên là quá say rồi.
Chu Dục khẽ nhíu mày, đưa hai cái cốc cho Nam Phong rồi đỡ Bùi Vân dậy: “Sao lại uống say tới vậy chư?”
Nửa sức nặng của Bùi Vân đặt lên người Chu Dục, anh cười haha: “Mình… mình cũng không muốn uống…”
Nam Phong ôm cặp cốc mà Chu Dục đưa cho mình nói: “Vừa này, lúc anh đang chơi phi tiêu, em thấy anh ấy và mấy người khác chào tạm biệt nhau, sau khi người ta đi rồi, trông dáng vẻ anh ấy không ổn chút nào, em vội vàng chạy tới xem, không ngờ say đến như thế này.”
Trong lòng cô, vốn không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ của Bùi Vân khi say rượu.
Hút thuốc uống rượu không phải là tài cán của Chu Dục sao?
Chu Dục nhìn cô một cái: “Anh đưa cậu ấy về nhà, một mình em về trường có sao không?”
Nam Phong lắc đầu: “Bây giờ còn sớm, đương nhiên em tự về được. anh tranh thủ đưa anh ấy về sớm đi, hình như anh ấy đang khó chịu lắm.”
Suy nghĩ một chút, cô lại bổ sung: “Anh đừng quên cho anh ấy uống sữa ấm nhé, có thể giải rượu đấy.”
Chu Dục ừ một tiếng, dìu Bùi Vân đi bắt xe.
Nam Phong không yên tân đi theo sau, mãi tới lúc tận mắt thấy hai người lên xe cô mới bắt xe buýt về trường.
…
Chu Dục nhìn bóng cô khuất dần qua gương chiếu chậu xong mới từ từ ngồi thẳng dậy.
Bùi Vân vốn nửa ngồi nửa nằm dựa đầu bên cửa sổ xe bị gió thổi lạnh, đã tỉnh vài phần, ánh mắt mơ hồ nhìn khắp xe, tay Ϧóþ thái dương nói: “Tại sao lại là cậu?”
Chu Dục nhìn anh hỏi: “Xã giao à?”
Bùi Vân gật đầu, người anh mệt mỏi dựa hẳn vào sau ghế, lấy tay che hai mắt lại: “Ừ, xã hội có quy tắc của xã hội, mình phải tuân theo, không thể giống như lúc còn là sinh viên, chỉ cần cố gắng hết mình là được.”
Chu Dục lặng lẽ nhìn anh, những năm nay có thể vì những việc hoang đương anh làm khiến bước chân chệch hứng, nhưng anh vẫn cảm thấy, hai người họ vẫn đang bước đi trên cùng một con đường, chỉ cần dang tay kéo một cái là đã có thể lại kể vai sát cánh như ban đầu.
Dù là giữa họ xuất hiện một Tống Nam Phong nhưng Chu Dục chưa từng nghĩ vì chuyện này mà quan hệ của hai người bị ảnh hưởng.
Tình bạn giữa con trai không có nhiều suy tính. Cho dù anh từng có những tư tâm đáng xấu hổ nhưng anh nghĩ sẽ ổn cả thôi.
Nhưng hôm nay anh thật sự đã rõ, đứng tại khúc ngoặt của nhân sinh, họ giờ đây đã chính thức mỗi người một ngả rồi.
Anh mở miệng, yết hầu hơi run run: “Bùi Vân, cậu nhất định phải bước đi trên con đường này sao?”
Bùi Vân nhẹ nhàng cười: “Hoàn cảnh của mình không thích hợp để trốn trong tòa tháp ngà, dù sao thì cậu cũng nên nhìn nhận sự thật này.”
Hơi men trong đầu anh đã vơi đi bảy tám phần, nhưng mà sau khi tỉnh rượu, nỗi buồn của con người càng thêm lớn hơn, giọng nói của anh cũng vì thế mà mang theo hơi thở của buồn đau.
Chu Dục hỏi: “là vì bệnh tình của bác Bùi sao?”
Bùi Vân gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là mình cảm thấy những năm vừa rồi chịu vất vả khổ cực như vậy đã quá đủ, mệt mỏi khi biết trước được những cơn khủng hoảng mà chẳng thể làm gì. Nhưng ngọn nguồn của những chuyện này là vì mình chưa có tiền. thế nên mình nghĩ, sớm đi kiếm tiền cũng tốt.”
Dừng lại một chút, anh khẽ cười: “Trước nay mình vân luôn có dự cảm rằng, sớm muộn hai chúng ta sẽ một người một ngả, nhưng chỉ là không ngờ, người phải rẽ vào khúc ngoặt ấy lại là mình.”
Nói xong câu này, anh lặng yên thật lâu, rồi lại thấp giọng nói: “Chu Dục, mình không đi tiếp cùng cậu được nữa rồi.”
Trong xe rất tối, tròng mắt anh đen sẫm, tiếng nói rất nhẹ, rất nhạt, không nghe ra được nhiều ý tứ bên trong.
Nhưng Chu Dục biết rõ, giờ khắc này đây Bùi Vân đang rất khổ sở.
Mà cái khổ sở này dường như đang lây sang anh.
Thật lâu sau, anh thấp giọng hỏi : “Cậu và Cố Hàm có tốt không?”
Bùi Vân nói: “Rất tốt, may mà có cô ấy ở bên động viên mình, vì thế mà mình mới có thể nhẹ lòng hơn một chút.”