Ngày Nam Phong gặp lại Bùi Vân…đã qua quốc khánh.
Ngày đầu tiên quay về trường cô lại tiếp tục duy trì thói quen chạy bộ buổi sáng. Hôm đó thật không ngờ, vừa tới sân vận động đã gặp được một bóng người quen thuộc.
Cô còn tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi, trong lòng không giấu nổi sự hưng phấn mà theo sau.
Bùi Vân giống như đang thất thần, không hề phát giác ra bước chân chạy phía sau, mãi đến khi Nam Phong vỗ một cái lên vai anh, anh mới phản ứng lại, vẻ mặt giống như bị giật mình.
Có điều anh khôi phục rất nhanh, một giây sau đã quay trở về với dáng vẻ hiền hòa ấm áp, anh cười tươi: “Còn tưởng sẽ không gặp lại em nữa.”
Nam Phong chạy ngang anh: “Anh về trường có việc gì thế?”
Bùi Vân lắc đầu: “Cũng không có việc gì, chỉ là sắp phải rời trường, sau này sẽ không còn cơ hội hưởng thụ cảm giác sống ở trường nữa nên mới quyết định về tận hưởng nốt.”
Nam Phong cười nói: “Không phải thời gian còn rất nhiều sao ạ? Anh còn năm năm học lên nghiên cứu sinh mà, tốt nghiệp xong, tám chín phần đều sẽ ở lại trường, còn sợ không được hưởng sao?”
Cô nói xong, bước chân đang chạy của Bùi Vân bỗng sững lại, Nam Phong quay đầu nhìn anh: “Anh làm sao vậy?”
Bùi Vân nhìn cô, anh miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo: “Nam Phong, anh không có ý định học cao thêm nữa.”
Nam Phong sửng sốt: “Tại sao?”
Cô từng nghe anh nói rất nhiều lần rằng, lý tưởng của anh là làm nghiên cứu khoa học, cô cũng cho rằng tiếp tục học lên nghiên cứu sinh đối với anh chính là con đường tốt nhất.
Bùi Vân chậm rãi bước lên trước vài bước: “Phó giám đốc công ty lúc trước anh làm đang định ra ngoài lập công ty riêng, anh ấy mời anh cùng góp vốn đầu tư, cùng anh ấy gây dựng sự nghiệp, anh thấy đây là một cơ hội tốt.” nói xong, anh lại cười một tiếng, “Nói thật, với tình trạng hiện giờ của bố anh, nếu anh có đọc sách đến ૮ɦếƭ cũng không thể giải quyết được, chi bằng ra ngoài kiếm tiền để ông có thể an tâm chưa bệnh.”
Nam Phong có thể nhìn thấy sự giằng co trong ánh mắt anh, thứ nhất, đó là sở thích của anh, Bùi Vân là người thích hợp để làm nghiên cứu, hơn nữa, nó còn là lý tưởng của anh, đây là điều quan trọng nhất. Nhưng sự thật trước mắt lại khiến anh không thể không hi sinh lý trưởng của mình.
Anh phải lựa chọn như vậy, nhất định là rất đau khổ.
Nam Phong cười: “Đúng là một cơ hội tốt, hơn nữa,công ty kỹ thuật cũng là làm kỹ thuật mà, không có thoát ly khỏi chuyên ngành của anh, nói không chừng không đến năm năm, anh có thể đã trở thành một nhà nghiên cứu khoa học kỹ thuật thời đại mới rồi, so với khổ cực học tiến sĩ năm năm có lợi hơn rất nhiều.”
Sắc mặt Bùi Vân vẫn chìm trong mù mịt: “Em thật sự nghĩ như vậy sao?”
Nam Phong gật đầu: “Đương nhiên rồi, em tin tưởng anh bất kể là làm việc gì cũng nhất định thành công.”
Cuối cùng thì Bùi Vân cũng có thể cười: “Nghe em nói như vậy, anh yên tâm rất nhiều.”
Dứt lời, hai người bắt đầu chạy.
Chỉ là không chạy được bao lâu, Bùi Vân đã phải thở hồng hộc.
Nam Phong cười: “Học trưởng, hình như thể lực của anh đang đi xuống đấy?”
Bùi Vân khẽ lắc đầu: “Trong khoảng thời gian này bận nhiều việc của công ty, không có thời gian chạy bộ nên quả thật sức bền giảm không ít.” Nói xong, anh như nhớ tới điều gì đó: “Gần đây em có gặp Chu Dục không? Nghe nói cậu ấy đang ôn tập để thi lên nghiên cứu sinh, không biết có phải là bốc đồng nhất thời không. Sau này anh không ở trong trường nữa, không có cách nào giám sát cậu ấy, nếu em có rảnh giúp anh để mắt một chút nhé.”
Nam Phong gật đầu: “Em từng gặp anh ấy ở phòng tự học mấy lần, thật sự ôn tập rất nghiêm túc, anh không cần lo lắng đâu. Em thấy anh ta thật sự là tìm được đường về rồi.”
Bùi Vân cười: “Hi vọng là như thế. Lúc trước cậu ấy buông xuôi tất cả, anh nghĩ lại mà còn sợ, cũng không biết vì sao cậu ấy có thể thông suốt nhanh như vậy được.”
Nam Phong nói: “Có người anh em tốt như anh ở bên cạnh nhắc nhở nên anh ấy mới thông suốt được đó.”
“Trước đây anh nhắc nhở hơn hai năm cũng đâu thấy cậu ấy phản ứng gì, ngược lại còn chê anh phiền.”
Nam Phong cười cười: “Trước kia em cứ nghĩ anh ấy rất xấu, nhưng khi tiếp xúc nhiều hơn, cảm thấy con người anh ấy thật sự rất tốt.”
Bùi Vân nói: “Con người cậu ấy không tệ, nhưng tính tình nhiều khi không tốt lắm, từ nhỏ đã rất khó tính, lại còn không kiên nhẫn, một câu không hợp là có thể đứng dậy gây gổ với người ta.”
Nam Phong nhớ lại trận đánh nhau trên sân bóng rổ, đúng là tính khí có vẻ không được tốt lắm.
Chạy vài vòng sân, đầu Bùi Vân toát đầy mồ hôi, còn Nam Phong mới hơi thở gấp một chút.
Sau khi rời khỏi sân tập, hai người tạm biệt nhau, Nam Phong về ký túc xá, Bùi Vân tới nhà ăn.
Chỉ là sau khi đi được hai bước, bỗng nhiên Bùi Vân cất tiếng gọi từ phía sau: “Nam Phong…”
Nam Phong quay đầu, cô cười rồi nhìn anh: “Gì ạ?”
Bùi Vân lắc đầu: “Không có gì… chỉ là… tạm biệt.”
Nam Phong hơi sững người, cô cũng đáp lại: “Tạm biệt.”
Bùi Vân yên lặng đứng nhìn bóng lưng của cô dần đi xa, vừa rồi anh không hiểu tại sao lại gọi tên cô, giống như có chuyện muốn nói, nhưng lại chẳng biết phải nói cái gì.
Từ nhỏ đến lớn, cuộc đời anh luôn rõ ràng, kiên định chạy dọc theo một hướng, cho dù bố anh mắc bệnh nhưng anh cũng không vì thế mà ngã quỵ.
Nhưng lúc này lòng anh bỗng nhiên mê man đến lạ, mỗi một bước đi đều không thể chắc chắn, anh không rõ nữa, tất cả…
Cuộc sống của anh sắp bước vào một giai đoạn mới, một thế giới phức tạp mà anh chưa từng tiếp xúc trước đó. Không còn giống như trước đây: cứ nỗ lực hết mình thì mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề nữa.
Anh phải lập ra những quy tắc mới, những cách thức sinh tồn mới.
Anh không biết mình có thể làm được đến thế nào.
Đây là lần đầu tiên trong hai mươi năm cuộc đời, Bùi Vân cảm thấy bàng hoàng đến thế.
===
Thật ra vừa rồi Nam Phong còn muốn nói với Bùi Vân một câu: Chúc anh và chị Cố Hàm hạnh phúc, nhưng đến cuối cùng, cô lại không đủ dũng khí để nói ra.
Anh không còn đi học nhiều, sau này, cơ hội gặp mặt giữa hai người sẽ ngày càng ít đi.
Có thể cô sẽ dần quên được anh.
Lần đầu tiên thầm thích một người, không một tiếng động mà bắt đầu, rồi lặng lẽ mà kết thúc, cũng coi như một lần trải nghiệm.
Không. Cũng không tính là lặng lẽ hoàn toàn bởi vì bí mật này còn một người biết rõ.
—
Vừa mới trở về ký túc xá, Du Tĩnh đang ngồi ăn điểm tâm nhìn thấy bóng cô lập tức gọi to: “Nam Phong, cậu nghe được tin giật gân bên khoa công nghệ chưa?”
Nam Phong nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt: “Gì thế?”
Du Tĩnh nói: “Bảng tin của trường vừa mới đăng lên, Chu Dục…”
Trong lòng Nam Phong khẽ nảy lên một cái, cô vội vàng hỏi: “Chu Dục làm sao vậy?”
Không phải là ẩu đả đánh nhau xảy ra chuyện lớn rồi đấy chứ?
Mấy hôm trước mới gặp, còn đeo ba lô đựng sách, bộ dạng đúng chuẩn một sinh viên nghiêm túc mà.
Du Tĩnh không nói tiếp, cô hoài nghi liếc nhìn Nam Phong: “Hình như cậu rất hứng thú với chuyện của Chu Dục nhỉ?”
Khóe miệng Nam Phong giật giật: “Cậu nói trước mà.”
Du Tĩnh bật máy tính lên, mở ra một trang web rồi cho Nam Phong xem: “Đầu bảng khoa công nghệ lần này làm to lắm, không phải tán gái hay đánh nhau mà là một bài luận văn đang đứng đầu những trang báo quốc tế. Mình là dân khoa nhân văn, không hiểu mấy cái viết trong đó nghĩa là gì nhưng theo như tin tức có ghi thì hình như bài luận văn này rất được người trong giới của bọn họ coi trọng.”
Nam Phong quét mắt một lượt trên màn hình máy tính, bài báo phần lớn là những lời khen ngợi không ngớt, còn luận văn thì toàn những thứ phức tạp liên quan đến trí tuệ nhân tạo cô không hiểu mấy.
Du Tĩnh tiếp tục nói: “Mình nghe nói Chu Dục chẳng mấy khi lên lớp bao giờ, mỗi lần thi học kỳ đều rớt lên rớt xuống, phải thi lại mới qua môn, người ta còn nói chắc anh ta đến bằng tốt nghiệp còn khó lấy được, thế thì cái bản luận văn này từ đâu mà có? Trình độ cao như vậy, không thể là có người viết thay được, nếu đúng do anh ta tự viết… trời ơi, thiên tài!” nói xong, Du Tĩnh gật đầu tặc lưỡi: “Bỏ bê học hành bốn năm xong giờ nói lật là lật được ngay, quả nhiên là trâu bò.”
Thật sự Nam Phong đọc bản luận văn đó không hiểu được gì, những phát biểu ghi trên đó có bao nhiêu lợi hại cô cũng không biết? nhưng trường đã đưa lên trang nhất như vậy, cộng thêm việc trước nay có mấy người được những tập san nổi tiếng của nước ngoài đăng tin đâu? Chắc chắn có điểm hơn người.
Cô suy nghĩ một hồi quyết định gửi tin nhắn cho anh.
Cô không nhớ mình có được số điện thoại của anh từ lúc nào vì trước giờ cô chưa từng dùng nó, lần này là lần đầu tiên.
“Trên trang web của trường nhìn thấy tin vui của anh rồi, chúc mừng, chúc mừng.”
Cô nhắn tin với một chút vui đùa trong đó.
Tin nhắn vừa mới gửi đi, màn hình di động của cô lập tức có cuộc gọi đến.
Nam Phong giật mình, vội vàng đứng dậy nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia, giọng nói của Chu Dục vang lên : “Em thấy được rồi à?”
Nam Phong ừ một tiếng, trong lòng có chút chột dạ trước cái nhìn của Du Tĩnh: “Chúc mừng anh nhé! Nghe nói rất lợi hại.”
Chu Dục nói: “Cũng tạm, có điều tương lai rất có thể được đặc cách khi thi lên nghiên cứu sinh.”
Anh trả lời qua loa, nhưng giọng nói rõ ràng không giấu được sự vui mừng.
Nam Phong trợn tròn hai mắt: “Lợi hại đến vậy sao?”
Chu Dục khẽ cười một tiếng, rồi thuận miệng nói: “Bằng không tối tay anh mời em một bữa coi như để ăn mừng nhé.”
Nam Phong không suy nghĩ nhiều, cô gật đầu: “Được thôi.”
Cô cúp điện thoại, Du Tĩnh ghé sát qua khiến mặt hai người gần dính vào nhau: “Điện thoại của Chu Dục? thành thật khai báo đi, cậu và anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Thật ra mối quan hệ giữa cô, Bùi Vân, Chu Dục trước giờ Nam Phong chưa từng kể với bạn cùng phòng nghe. Bùi Vân là bí mật nhỏ trong lòng cô, còn Chu Dục, vì anh trước đây có rất nhiều tiếng xấu nên cô sợ bạn cùng phòng hiểu lầm.
Cô khẽ cười: “Chỉ là quen biết thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”
Du Tĩnh cẩn thận đánh giá lại một lần, bộ dạng có chút lo lắng: “Nam Phong, cậu đừng trách mình không nhắc nhở cậu, Chu Dục là người như thế nào, tất cả mọi người đều rõ cả, vì đánh cuộc một ngàn mà anh ta theo đuổi Cố Hàm, cậu cũng không phải là không biết. cậu ngàn vạn lần đừng để bản mặt của anh ta đánh lừa, đầu óc nóng lên mà đâm vào ngõ cụt.”
Nam Phong nhịn không được mà cười lớn: “Yên tâm đi, lúc trước vì mình quen biết Bùi Vân nên mới quen luôn cả bạn cùng phòng của anh ấy. Dù cậu không nhắc nhở, dù mình không biết quá khứ của anh ta thì mình cũng sẽ không thể có tâm tư gì khác đối với anh ta đâu. Chu Dục không thuộc khẩu vị của mình.”
Du Tĩnh yên tâm gật đầu: “Cũng đúng, nói thật mình chỉ sợ cậu không có kinh nghiệm sẽ dễ bị anh ta lừa.”
Nam Phong suy nghĩ một chút: “Thật ra mình còn không nhìn ra anh ta có đạo hạnh gì nữa.”
Du Tĩnh liếc cô: “Có thể để cậu nhận ra, còn gọi gì là đạo hạnh nữa?”
Trong đầu Nam Phong hiện lên dáng vẻ lạnh lùng xa cách của Chu Dục, thật sự không nghĩ tới, anh ta có điểm nào giống một “hái hoa tặc” đâu.
—
Chuyện luận văn của Chu Dục thật ra trong viện mới biết được hai ngày trước. hai ngày sau giáo từ giáo viên hướng dẫn tới viện trưởng đều lần lượt tới tìm anh để nói chuyện.
Trước đây họ tìm anh, không phải vì trốn học thì vì đánh nhau trong trường, nay tìm anh miệng không ngớt những lời khen ngợi. Một tên từng là nỗi xấu hổ của khoa nay đã trở mình biến thành ánh đèn rực rỡ nhất, thế nên, đãi ngộ trước và sau cũng khác nhau một trời một vực. Viện trưởng là người dẫn đầu đoàn đội nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo đã đánh tiếng rằng sẽ giúp anh mở một con đường bằng phẳng.
Nói cách khác, anh không cần khổ cực ôn luyện để thi nghiên cứu sinh nữa mà có thể học thẳng lên tiến sĩ.
Mù quáng mấy năm nay, cuối cùng mây đen cũng đã dần tản đi, rốt cuộc anh đã có thể xác định được bản thân mình muốn làm gì.
Giáo sư Vương là người đi đầu trong công tác nghiên cứu về trí tuệ nhanh tạo của viện, thấy được bài luận văn của Chu Dục gây tiếng vanng không nhỏ trong và ngoài nước, ông đã rất muốn để anh theo mình làm nghiên cứu. nhưng cuối cùng, ông lại có kỳ vọng lớn hơn nữa vào cậu sinh viên này.
Giáo sư Vương nhìn chàng trai ngồi đối diện mình, cậu không giống một sinh viên cung kính nhìn thầy giáo mà chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, lộ vẻ bất cần đời. không ngờ người như vậy lại có thiên phú đáng ngạc nhiên.
“Chu Dục, hôm trước trong viện có truyền tin, có thể cậu sẽ được đặc cách đúng không?”
Chu Dục cau mày: “Giáo sư Vương, chẳng lẽ không hợp quy định sao?”
Giáo sư Vương vội vã lắc đầu: “Không, không phải, chuyện đặc cách không thành vấn đề. Chỉ là sáng nay cậu của em gọi cho tôi, thương lượng với tôi và hi vọng có thể cử em tới Stanford học. Em cùng biết đấy, trường chúng ta tuy mạnh về nghiên cứu khoa học công nghệ và trí tuệ nhân tạo nhưng nếu so với bên đó thật sự còn rất nhiều thiếu sót. Trình độ và sự phát triển về lĩnh vực này bên Stanford ai ai cũng rõ cả. Tôi có quen giáo sư Steven Smith tại Phòng thí nghiệm trí tuệ nhân tạo Stanford. Nếu em muốn, tôi có thể giới thiệu em với ông ấy. Em có bản luận văn trong tay, muốn vào cũng không khó khăn gì. Nhưng mà TOEFL và GRE chắc chắn phải có. “
Nhà mẹ của Chu Dục là một gia tộc nhiều đời làm nghiên cứu khoa học. Ông ngoại và hai cậu đều là những người có tên tuổi trong giới học thuật, cậu hai là chuyên gia trong lĩnh vực máy tính, vừa hay là bạn học của giáo sư Vương.
Chu Dục hé miệng, anh yên lặng trong chốc lát rồi nói: “Cảm ơn giáo sư Vương, em cảm thấy đề nghị của thầy rất tốt nhưng trước mắt em chỉ muốn học tại trường, không có ý định ra nước ngoài.”
Giáo sư Vương cười: “Nếu em theo tôi nghiên cứu, đương nhiên tôi rất vui, nhưng em nhất định phải suy nghĩ kỹ lại một chút, về nhà thương lượng cùng gia đình rồi hãy quyết định. Dù sao tôi vẫn sẽ giúp em liên lạc với giáo sư Steven Smith.”
Chu Dục suy nghĩ chốc lát rồi không tiếp tục nói thêm gì nữa, không từ chối cũng không đồng ý. Một lát sau anh cảm ơn giáo sư Vương rồi rời đi.
Chu Dục ra khỏi văn phòng của viện đã là lúc chạng vạng, gần đến giờ cơm tối rồi. Chu Dục biết rõ Nam Phong là một nửa người Tây Nam, thích ăn cay, vậy nên hôm nay anh cố ý đặt chỗ tại một nhà hàng lẩu.
Anh gọi điện thoại cho cô, đầu dây bên kia nhanh chóng nhận máy, trong điện thoại truyền đến những âm thanh ồn ào, chắc là cô đang ở bên ngoài.
Cô hỏi anh: “Chu Dục, đến giờ hẹn rồi sao?”
Chu Dục nói: “Không có, anh đang chuẩn bị tới ký túc xá của em.”
Nam Phong: “Không cần tới ký túc xá đâu, bây giờ em đang ở bên ngoài, anh cứ tới chỗ hẹn đi, khoảng hai mươi phút nữa em sẽ đến.”
Chu Dục hỏi: “Em bận việc gì sao?”
Nam Phong thở dài: “Em đang ở cửa hàng sửa xe đây, xe đạp của anh Bùi Vân bị hỏng nên sáng nay mang ra cửa hàng để chữa, nhưng mấy hôm nay anh ấy bảo sẽ không rảnh để về trường, anh lại đang bận rộn nhiều việc nên em tới nhận xe giúp.”
Chu Dục hơi run run: “Được, vậy anh tới tìm em.”
Lúc Chu Dục tới cửa hàng sửa xe, Nam Phong đang ngồi trên một chiếc ghế, nghiêm túc nhìn thợ sửa xe làm việc. Người ta đang chữa cái xe đạp của Bùi Vân.
Chiếc xe kia hình như đã đi cùng Bùi Vân cỡ ba, bốn năm gì đó, đã rất cũ rồi.
Sáng nay Bùi Vân định đạp xe đạp đi làm, nhưng không may ra đến cổng trường lại dở chứng, chỉ đành vứt lại cửa hàng sửa xe.
Nhìn thấy Chu Dục đi đến, Nam Phong cười mỉm: “Vừa mới sửa xong, thật đúng lúc!”
Chu Dục nhìn cô, anh khẽ cười, thần sắc không rõ ràng.
Người thợ sửa xe làm xong xuôi, Nam Phong tới gần nhìn thử mấy lần, cô thấy cái chuông đã hỏng cùng với giỏ xe cũ kỹ, cô nói: “Bác ơi, phiền bác thay giúp cháu cái chuông và giỏ xe ạ.”
Dứt lời, cô ngồi xổm xuống, cầm giẻ lau lên tỉ mỉ lau chùi. Từ vành bánh xe đến lốp xe, cô làm thật chuyên chú giống như đó là một món bảo vật trân quý nhất vậy.
Nhưng rõ ràng nó chỉ là một cái xe đạp thôi.
Còn ai có thể hiểu được tâm tư của cô lúc này như Chu Dục được chứ, bở vì anh từng rất nhiều lần, cẩm thận từng li từng tí ôm khối thạch cao có dòng chữ viết tay của cô vì sợ rời ra một chút là nó sẽ bị hư hỏng.
Giờ nhìn thấy cô như vậy, bỗng nhiên anh cảm thấy bất lực quá!
Nam Phong đương nhiên sẽ không biết Chu Dục đang nghĩ gì. Tuy rằng giờ vô và Bùi Vân sẽ không thể nào nữa, nhưng cô vẫn muốn làm cho anh chút việc gì đó, thế cũng đã đủ làm cô vui vẻ.
Đợi đến lúc giỏ xe và chuông đều đã thay xong, chiếc xe đạp sáng sủa hẳn lên, Nam Phong thở phào một cái: “Cuối cùng cũng xong rồi, mỗi lần Bùi Vân đi xe đạp này, không nghe thấy tiếng chuông xe em lại không quen.”
“Đúng vậy.” Chu Dục miễn cưỡng nở nụ cười, anh nhận lấy xe rồi trả tiền.
Nam Phong cũng không tranh việc thanh toán với anh, dù sao Chu Dục cũng là bạn thân nhất của Bùi Vân, để anh ấy trả tiền cũng là hợp tình hợp lý.
…
Nhà hàng Chu Dục đặt bàn ở gần đây, chỉ đi vài phút là tới.
Hai người khóa xe đạp rồi nhanh chóng tìm được vị trí.
Có người mời ăn cơm, còn được ăn lẩu nên tâm trạng của Nam Phong rất tốt.
“Đúng rồi, bài luận văn đó của anh là viết khi nào thế? Người khác đều lo anh không tốt nghiệp nổi, giờ thì hay rồi, một phát có bài luận văn in trên báo quốc tế cơ đây.”
Chu Dục hời hợt trả lời: “Nghỉ hè không phải đều ở trường sao? Lúc đó buồn quá nên viết chơi. Thật ra lúc gửi luận văn dự định chỉ là muốn thử một lần xem sao, ai ngờ may mắn như vậy.”
Nam Phong cười: “Viết luận văn chứ đâu phải đi mua xổ số, hơn nữa khoa công nghệ các anh đâu giống với bên nhân văn bọn em, thế nên tất cả anh làm được đều là thành quả lao động.”
Chu Dục cười mà không nói.
Nam Phong như nhớ ra điều gì đó, cô cười nói: “Mọi chuyện xảy ra trong cuộc sống thật là kỳ diệu, không thể ngờ cuối cùng anh lại quyết định học lên cao hơn, còn anh Bùi Vân lại buông bỏ giấc mơ của mình.”
Bùi Vân ra ngoài gây dựng sự nghiệp là chuyện mà Chu Dục đã biết rõ. Anh cũng không ngờ tới, còn khuyên Bùi Vân hãy cẩn thận cân nhắc kỹ càng, dù sao nghiên cứu khoa học cũng là lý tưởng từ nhỏ đến lớn của anh.
Nhưng lập trường của mỗi người đều khác nhau, anh cũng không thể lựa chọn thay Bùi Vân được.
Chu Dục cười: “Yên tâm đi, cậu ấy cho dù có làm gì đi chăng nữa đều vẫn sẽ thành công thôi.”
Nam Phong ra sức gật đầu: “Đó là điều đương nhiên rồi.”
Trên mặt cô là nét vui vẻ điềm nhiên, hình như còn có cả vẻ kiêu ngạo nho nhỏ làm cho lòng Chu Dục ngổn ngang.
Cho đến ngày hôm nay, anh đã vô cùng hối hận khi đã biết bí mật của cô, nếu như anh không biết thì khi cô ở trước mặt anh cũng sẽ không thể nào thàn nhiên bày tỏ cảm xúc trong lòng như vậy. Thản nhiên đến mức khiến Chu Dục chẳng thể mơ mộng ảo tưởng dù chỉ một chút.
Anh âm thầm cười khổ, suy nghĩ một lát rồi nói với cô: “Trong viện đề nghị cử anh sang Stanford học tiến sĩ.”
Nam Phong đang gắp miếng rau nhúng đỏ quạch những ớt bỏ vào miệng, nghe Chu Dục nói vậy cô ngạc nhiên mở to hai mắt: “Vậy thì tốt quá.”
Bởi vì quá kích động, cô bị sặc ớt cay, lời chưa nói xong đã ho khụ khụ không dứt.
Chu Dục nhanh tay rót nước đặt vào tay cô.
Nam Phong uống hai hụm nước lớn, mãi mới có thể dừng ho, cô lấy khăn giấy lau miệng rồi nói: “Nếu là khoa để nghị thì chắc không có vấn đề gì rồi. anh qua đó học năm năm chắc chắn sẽ thu hoạch nhiều hơn những người học năm năm trong nước. Anh còn do dự cái gì nữa? mau chóng đồng ý đi!” nói xong, Nam Phong cười tủm tỉm: “Sau này em cũng được coi là quen biết tiễn sĩ của Stanford, là ngôi sao tương lai của giới khoa học công nghệ đấy.”
Bởi vì cô mới bị sặc ớt, hai bên má trắng nõn đã đỏ ửng lên từ lúc nào, vì thế nên mụ cười đó của cô nhìn rất trẻ con.
Chu Dục cách một tầng hơi nước đang nghĩ ngút bốc lên từ nồi lẩu, anh nói: “Nhưng dù sao muốn thi thì cũng phải có chứng chỉ TOEFL và GRE. Hai tháng để ôn thì quá gấp, em cũng biết đấy, tiếng anh của anh trả lại hết cho giáo viên cấp ba rồi.”
Nam Phong nghiêm túc: “Hai tháng không thành vấn đề, em tin tưởng anh!”
Chu Dục nhìn cô: “Không phải tiếng anh của em rất tốt sao? Hay là bổ túc cho anh một chút đi!”
Nam Phong gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Tiếng anh của cô quả thất rất tốt, trước giờ làm bài thi tiếng anh, cô chỉ kém điểm tuyệt đối nhiều nhất là hai điểm, có thể nói là quá trâu bò. Đối với cô mà nói, tiếng anh cấp bốn quá đơn giản. đúng lúc cô không có việc gì để làm, có thể giúp Chu Dục một chút.”
Nếu có thể giúp được anh, cô cũng sẽ cảm thấy rất tự hào.
Hai người cứ như vậy trò chuyện, ăn xong bữa, thành phố đã lên đèn rực rỡ.
Chu Dục đạp xe đạp của Bùi Vân, Nam Phong ngồi phía sau.
Anh ập xe rất chậm, Nam Phong chỉ cần dùng tay phải nắm lấy vạt áo của anh là đã chẳng phải lo sẽ ngã xuống.
Cô nhớ tới lúc khai giảng, gặp được Bùi Vân chở Cố Hàm trên chiếc xe này, “Đây là lần đầu tiên em được ngồi xe của anh Bùi Vân đấy, nhưng đáng tiếc người đạp xe không phải anh ấy.”
Chu Dục chỉ yên lặng.
Thật lâu, anh mới thấp giọng nói: “Nam Phong…”
“Gì?”
Chu Dục đạp xe không nhanh không chậm, nhưng anh cảm thấy cổ họng rất khô, rất rát, khó khăn lắm anh mới thốt ra được mấy chữ: “Hay em nói hết cho Bùi Vân nghe đi, cậu ấy sẽ lựa chọn lại lần nữa.”
Nam Phong hoảng sợ, giật giật vạt áo của Chu Dục, cô nghiêm mặt: “Anh nói vớ vẩn cái gì đấy? đánh ૮ɦếƭ em cũng không làm mấy chuyện xen vào phá hoại hạnh phúc người khác như vậy. Anh cũng đừng có nói gì với Bùi Vân cả.”
Người này đúng là không có nguyên tắc, bảo sao lúc trước tiếng xấu nhiều như thế.
Chu Dục ồ lên một tiếng.
Nam Phong lo lắng, lại giật giật áo anh: “Anh không được nói đâu đấy.”
Chu Dục: “Không nói.”
Lúc này Nam Phong mới yên tâm, cô suy nghĩ một lát rồi cảm thấy thật buồn cười, chuyện tình cảm bí mật này của cô, người biết duy nhất là anh, cũng chỉ có anh để chia sẻ.
Dường như bởi vì mối liên kết hơi là lạ như vậy, nên trong lúc vô tình, cô và anh đã trở thành những người bạn khá là đặc biệt.
~hết chương 26~
*STANFORD: Được thành lập năm 1891, Đại học Stanford nổi tiếng là ngôi trường tạo ra những nhân tài cho thung lũng Silicon.
Những người khổng lồ về công nghệ từng học tập ở Stanford bao gồm: Marissa Mayer của Yahoo; Larry Page và Sergey Brin của Google; Peter Thiel, đồng sáng lập PayPal; cựu giám đốc điều hành của Microsoft Steve Ballmer; Bill Hewlett và David Packard – những người đồng sáng lập Hewlett-Packard
*GRE :Graduate Record Examination – Kỳ thi Sát hạch tuyển sinh Cao học
*TOEFL : viết tắt của Test Of English as a Foreign Language, là bài kiểm tra năng lực Tiếng Anh quốc tế của ETS (Viện khảo thí về giáo dục của Mỹ) nhằm kiểm tra khả năng tiếng Anh của bạn trong môi trường học thuật, cụ thể hơn là ở môi trường tại các quốc gia nói tiếng Anh (Mĩ). Bài kiểm tra này bao gồm các kĩ năng: nghe, nói, đọc, viết. TOEFL đánh giá kĩ năng hiểu và sử dụng tiếng Anh chuẩn Mĩ của một người có đạt đến trình độ có thể sử dụng ở bậc đại học.
Tác giả: nghĩ lại cũng thật là bi ai, Nam Phong vì Bùi Vân mà yên lặng làm nhiều việc, có thể mãi mãi Bùi Vân sẽ không biết được. Trong cùng lúc đó, Nam Phong cũng không thể biết, có một người cũng đang làm những việc giống cô, người duy nhất chia sẻ bí mật cung cô thật ra cũng đã đem lòng thương thầm nhớ trộm cô từ lâu.
Vậy đến cùng thì ai mới là người chịu dằn vặt và đau khổ?