Nam Phong Đến Rồi - Chương 25

Tác giả: Úy Không

Chu Dục vội vàng nhấn còi báo động và thử ấn tất cả các nút trên bảng điều khiển nhưng vẫn không thu về được bất kỳ phản ứng nào.
Cũng may loa báo trong thang máy nhanh chóng phát ra âm thanh: “Hết sức xin lỗi, thang máy đang xảy ra một chút trục trặc, nhân viên sửa chưa sẽ lập tức đến hiện trường. Mong quý khách cố gắng giữ bình tĩnh, an tâm chờ đợi một chút.”
Gặp phải tình huống như vậy, khó có ai không cảm thấy sợ hãi. Chu Dục bật đèn trên điện thoại, anh mở miệng an ủi Nam Phong mấy câu: “Đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”
Anh bước đến bên chỗ cô đứng, không cận thận ᴆụng phải cô, anh phát hiện cô đang run rẩy.
“Nam Phong…” anh gọi cô: “Em không sao chứ.”
Nam Phong không trả lời.
Trong bóng tối cô hít thở không thông, toàn thân rét run không nói được nên lời.
Chu Dục cảm thấy không an tâm, anh nhờ vào ánh đèn trên di động chiếu về phía cô, lúc này anh mới phát giác, sắc mặt cô đã trắng bệch, trên trán là những giọt mồ hôi to như hạt đậu, toàn thân cô đang run lẩy bẩy, lung lay như sắp đổ gục.
Anh nhớ tới lúc chuẩn bị bước vào thang máy, hình như cô hơi sững người.
Anh kịp nhận ra, đây chính là chứng sợ hãi không gian khép kín. [1]
Cô từng bị vùi trong đống đổ nát những mười mấy tiếng đồng hồ, từng bị trấn thương tâm lý sau tai nạn.
Chu Dục xoay người, ôm chặt cô vào lòng, anh thấp giọng nói: “Không có chuyện gì đâu, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
Cổ họng Nam Phong như bị người ta Ϧóþ nghẹt, cô vẫn không nói được, nhưng độ ấm trên người anh đã giúp cô định thần lại rất nhiều.
Cô chăm chú tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh, giống như một lữ khách trên hoang mạc tìm thấy một bóng cây xanh mát.
Cô không phải đơn độc trong bóng tối mà bên cạnh cô đã có người để cô dựa vào.
Trời tháng chín vẫn còn rất nóng, cả hai người đều mặc áo mỏng.
Cô có thể cảm nhận được cơ thể anh đang nóng rực, rắn chắc, nhưng do tinh thần cô hiện giờ quá hoảng loạn nên nhất thời quên mất thứ gọi là cách biệt giới tính.
Còn đối với Chu Dục mà nói, cảm giác trước иgự¢ anh lúc này chân thực hơn, rõ ràng hơn khi ở tiểu thành Tây Nam vô số lần.
Anh thậm chí có thể cảm nhận được sự mềm mại phập phồng trước người mình.
Không phải anh cố tình suy nghĩ lung tung, mà bởi vì tình huống hiện giờ không thể làm khác được.
Anh và cô, cho tới tận bây giờ luôn chỉ là những lần bất đắc dĩ.
Trong bóng tối, anh có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập càng lúc càng nhanh.
Anh ôm cô, những ngón tay đặt sau lưng cô chính là dây áo nội y đang căng lên.
Lòng bàn tay anh bắt đầu đổ mồ hôi, anh không dám lộn xộn, chỉ có thể dùng lực ôm cô chặt hơn.
Cái gì mà thang máy trục trặc, cái gì mà tối tăm nguy hiểm, anh đều không để ý nữa.
Anh chỉ muốn thời gian có thể dừng lại ở giây phút này, càng lâu càng tốt.
Nhưng mà ông trời không nghe được tiếng anh nói.
Chưa được vài phút, đèn trong thang máy sáng lên, những con số trên bảng điều khiển khẽ nhảy, thang máy dần đi xuống.
Tới lầu một, cửa thang máy mở ra, mấy nhân viên sửa chữa vội vàng nói: “Hai người phải sợ hãi rồi, mau ra đi.”
Chu Dục kịp phản ứng, anh khẽ buông Nam Phong ra, anh bảo cô : “Tốt rồi.”
Nam Phong còn mơ mơ màng màng, anh nắm tay cô ra ngoài.
Mãi đến chỗ có không gian rộng rãi, Nam Phong mới thật sự hoàn hồn, cô ngẩng đầu nhìn Chu Dục, nhớ tới hành động quá đỗi ‘thân mật’ vừa rồi, cô khó khăn mở miệng: “Vừa rồi cảm ơn anh.”
Nhân viên ký thuật vây quanh xin lỗi, Chu Dục ngoảnh mặt làm ngơ, anh kéo cô: “Chúng ta về trường, em phải ngủ một giấc thật ngon trước đã.
Ngồi trên xe taxi, sắc mặt Nam Phong vẫn không được tốt lắm, dường như cô vừa phải trải qua một trận sinh tử, sức lực toàn thân như đã bị rút sạch, thực sự lúc này cô chỉ muốn ngủ.
Xe đi được vài phút, Nam Phong đã chìm vào giấc ngủ rất sâu.
Chu Dục ngồi bên cạnh cô, phát hiện người bên cạnh không có động tĩnh gì, anh quay đầu nhìn cô, thấy dáng vẻ trầm tĩnh lúc ngủ của cô chỉ cách anh trong gang tấc.
Anh không dám động, sợ cô tỉnh dậy.
Trong xe taxi yên lặng như tờ, anh lẳng lặng nhìn cô, anh mắt trước sau chưa hề rời đi.
Mọi người đều nói anh là “hái hoa công tử”, thật ra anh không có để tâm, anh cũng không cảm thấy mình đa tình hơn các nam sinh cùng tuổi khác.
Thế nên bây giờ anh vẫn không nghĩ đến có một ngày mình lại lo được lo mất như vậy.
Có lẽ điều này là một tín hiệu quá mức hoang đường đối với anh.
.
Nam Phong ngủ rất sâu, mãi đến khi xe dừng lại dưới lầu, được Chu Dục gọi cô mới tỉnh lại. người cô cứ mơ mơ màng màng, hầu như không nhớ nổi mình đã nói chào tạm biệt với Chu Dục như thế nào, cũng không nhớ tại sao lên được phòng kỳ túc, cô chỉ cảm thấy cô cùng mệt mỏi, không buồn ăn cả cơm tối, cứ thế bò lên giường ngủ say.
Giấc ngủ này dài đằng đẵng, ngày hôm sau Nam Phong thức dậy đã là giữa trưa.
Cả người lẫn tinh thần đều cảm thấy sáng khoái, tất thảy áp lực trong lòng đều đã không còn nữa.
Ngày hôm qua hai người đi ăn đủ loại đồ ăn vặt đứng trên tháp cao hơn hai trăm mét ngắm nhìn toàn cảnh của thành phố.
Còn trải qua một phen kinh hãi, chỉ là cũng không sợ đến như vậy bởi vì đã có người cho cô một vòng tay ấm áp.
Sau đó thì ngủ ngon một giấc. giống như có thể bỏ xuống tất cả, vui buồn nhỏ bé đều trở nên không còn ý nghĩa.
Trải qua một ngày muôn màu muôn vẻ đã làm cho tinh thần cô rực rỡ hẳn lên.
Chỉ là, khi tỉnh táo lại, mọi chuyện càng thêm rõ ràng.
Ví dụ như trong thang máy tối đen hôm qua, cô và Chu Dục đã ôm nhau những mấy phút.
Cảm giác của chiếc ôm hôm qua bỗng nhiên ùa về.
Trời ạ!
Bây giờ cô mới phản ứng, đây là lần đầu tiên cô cùng một người khác giới ôm nhau lâu đến vậy.
Cô ngồi trên giường thở dài mấy hơi, Du Tĩnh nghe thấy cô có động tĩnh bèn hỏi: “Nam Phong, hôm qua cậu làm gì mà lại mệt mỏi như thế? Ngủ một giấc đến tận bây giờ.” Lại thấy trên giường cô có rất nhiều gấu bông nhỏ, Du Tĩnh thích thú cầm lên không buông được: “Cậu đi chơi gắp thú bông hả? Gắp được nhiều như vậy?”
Tối qua Nam Phong về, cô đã thấy những con gấu bông này, nhưng có điều khi ấy trông Nam Phong rất mệt mỏi, trở về cũng không tắm không ăn, lập tức lên giường đi ngủ. Du Tĩnh thấy vậy không dám hỏi nhiều.
Nam Phong bò xuống từ trên giường, nhìn năm sáu con gấu bông nho nhỏ, cô cười: “Không phải mình gắp, là người khác gắp cho mình.”
Du Tĩnh híp mắt dò xét, cười hì hì nói: “Bạn học Tống Nam Phong, cậu mau khai thật ra, có phải hôm qua cậu đi hẹn hò không? Người đó tên là gì?”
Có lẽ vì được Chu Dục ôm trong lúc mắc kẹt ở thang máy nên khi nghe Du Tĩnh hỏi như vậy, Nam Phong thoáng ấp úng: “Chỉ là một cuộc hẹn bình thường, cùng một người bạn bình thường thôi.”
“Bạn? bạn nào?” Du Tĩnh không nhịn được tò mò, tiếp tục hỏi đến cùng.
Nam Phong xua tay, cô thấy sợ Du Tĩnh rồi đấy: “Chỉ là một người bạn bình thường thôi, cậu thật sự đừng nên suy nghĩ nhiều.”
Du Tĩnh thấy có cố hỏi cũng không ra được điều gì, bèn nhìn mấy con gấu bông: “Vậy cậu cho mình hai con đi.”
Nam Phong nhìn rồi gật đầu: “Cậu cứ lấy đi.”
Du Tĩnh nghi ngờ nhìn Nam Phong một cái, thầm nghĩ xem ra đây quả thật chỉ là một người bạn bình thường.
Nam Phong cũng không phải người hay để ý những thứ nhỏ nhặt nêm cũng không để tâm quá nhiều.
Chu Dục là thấy cô sợ hãi nên mới ôm cô để trấn an. Trong tình hống đó, có phát sinh chuyện gì cũng không thể coi là mờ ám được.
Huống chi Chu Dục là nam sinh sống trong cả một vườn hoa, sao lại tranh thủ những thứ nhỏ nhặt như vậy được.
Nghĩ như vậy cô cũng nhanh chóng bình tâm trở lại.
Thật ra đối với chuyện của Bùi Vân và Cố Hàm, Nam Phong không thể tự lừa được mình vì mỗi khi nghĩ tới cô lại cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nếu không nhìn thấy họ, không nghe được tin tức về họ, cô cũng không nghĩ ngợi lung tung.
Cuộc sống của cô trở về như lúc trước, không có gợn sóng, vòng tròn khép kín từ ký túc xá, nha ăn, thư viện. ba cô gái cùng phòng cô đều bận rộn yêu đương, còn cô, thời gian đi kết bạn còn không có nên đa số thời gian cô đêu đi một mình.
Mỗi ngày Du Tĩnh đều hối cô tìm đối tượng để hẹn hò. Nam Phong chỉ cười mà không nói.
Tâm tư của cô danh cho Bùi Vân có thể không cần nhắc đến nữa, nhưng thực sự cô không có ý định hẹn hò, cô sợ những nam sinh khác cũng sẽ giống như Trần Khiêm, có lẽ sẽ thấy hứng thú với vẻ bề ngoài của cô, rồi chùn bước khi nhìn rõ sự khiếm khuyết trên cơ thể.
Mọi người là như thế.
Cô cũng đã sớm chấp nhận sự thật.
Cô không còn là trẻ con, không cần quá nặng lòng với những thứ không đáng.

Lần gặp lại Chu Dục đã là hai tuần sau.
Việc học của năm học mới đã đi vào quỹ đạo, buổi tối Nam Phong cũng đã bắt đầu đến lớp tự học.
Sáu tháng cuối năm, thư viện của trường đều bị sinh viên chuẩn bị thi nghiên cứu sinh chiếm đóng, Nam Phong đi tới mấy lần đều không tìm được chỗ, chỉ có thể tới phòng học để tìm.
Nhưng cô không cam lòng, mỗi lần tìm được chỗ đều không còn vào buổi hôm sau. Cuối cùng cô tìm mãi mới thấy chỗ trống.
Sau khi mở sách ra không lâu, bỗng nhiên phát hiện, cách mấy chiếc bàn lớn, có một bóng người quen thuộc. lúc này cô mới nhớ, đã nhiều ngày không gặp Chu Dục.
Anh cũng giống như những sinh viên chuẩn bị thi nghiên cứu sinh khác, trước mặt đặt một chồng sách dày, vùi đầu vào vở, dáng vẻ rất chuyên tâm, nghiêm túc, Nam Phong nhìn cảm thấy có hơi lạ lẫm.
Cô hầu như không thể liên tưởng anh với một sinh viên bất cần đời trước đây.
Có lẽ đây chính là con người anh.
Nam Phong cảm thấy thật thú vị.
Cho nên cả buổi tối cô đều không tập trung học mà thỉnh thoảng lại ngước nhìn anh.
Chu Dục học quá nghiêm túc, không hề phát hiện Nam Phong đang ở đây.
Mãi đến khi thư viện đóng cửa, anh thu xếp sách vở vào ba lô rồi đứng lên, lúc này anh mới thấy cách đó không xa có một người đang nhìn anh cười dịu dàng.
Vì để cho bản thân có thể bình tĩnh lại, mấy hôm nay anh không đi tìm cô.
Thật ra mới có hai tuần lễ không gặp, anh lại cảm thấy nó dài giống như một đời.
Anh khoác ba lô lên lưng: “Em đến đây từ lúc nào? Sao tôi không thấy em nhỉ?”
Nam Phong nói: “Đến từ hai tiếng trước, thấy anh học hành nghiêm túc quá nên không dám làm phiền.”
Chu Dục cười cười: “Bỏ qua hơi nhiều tiết học nên phả bổ sung. Sớm biết như vậy đã không học đòi làm “cặn bã’ để giờ muốn thi nghiên cứu sinh phải ôn tập đến đau khổ như thế này.”
Nam Phong nói: “Em nghe nói trình độ chuyên ngành của anh không tệ, có lẽ thi nghiên cứu sinh cũng không có vấn đề gì.”
Chu Dục cười: “Trình độ của anh và kiến thức thi nghiên cứu sinh quả thật không giống nhau, hơn nữa còn phải thi tiếng anh chính trị, còn anh thì tiếng anh cấp bốn vẫn chưa qua.”
Nam Phong suy nghĩ một chút : “Dù sao em vẫn tin tưởng anh sẽ làm được.”
Chu Dục cười nhẹ một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Nam Phong lại tiếp lời: “Hôm đó ở trong thang máy rất cảm ơn anh. Nếu không phải anh ôm em, chắc em đã sợ ૮ɦếƭ rồi.”
Chu Dục giật mình: “Em không sao là tốt rồi.”
Hai người đi ra từ tòa nhà thư viện, Nam Phong mượn ánh đèn dọc con đường đang đi để quay đầu nhìn Chu Dục một cái, thoạt nhìn anh vẫn cứ lạnh lùng như thế, nhưng cô biết rõ, nội tâm anh không hề lạnh lẽo một chút nào.
Cô cười cười, giống như đùa vui mà nói một câu: “Chu Dục, nếu anh tìm một cô gái và thử nghiêm túc một lần, nhất định anh sẽ là một người bạn trai tốt.”
Chu Dục nhìn ánh mắt tươi cười dịu dàng của cô, anh cố cười: “Lần đầy tiên nghe thấy có người đánh giá anh như vậy đấy, bình thường đều bị gọi là cặn bã.”
Nam Phong cười: “Ai bảo anh không nghiêm túc.” Cô suy nghĩ một chút: “Cũng không biết cô gái như thế nào mới làm cho anh nghiêm túc được đây? Đúng rồi, anh thích kiểu con gái như thế nào?”
Cô chưa nhìn ra mẫu người mà Chu Dục thích, một là cô gái bên hồ, một là Cố Hàm, hai người này khác biệt quá lớn, người trước là một cô gái nũng nịu xinh đẹp, người sau lại có dáng vẻ của một nữ vương, nhưng mà cô cảm thấy cả hai đều không phải là hình mẫu của Chu Dục.
Biểu cảm của Chu Dục lúc nhìn cô thật vi diệu, nhưng sau nửa ngày anh vẫn không trả lời.
Thật ra Nam Phong chỉ tiện miệng hỏi bừa mà thôi, cô cũng hiểu, với quan hệ của hai người, hình như hỏi về vấn đề này có hơi bất ổn, không biết anh có cho rằng cô lắm chuyện không đây.
Đang muốn mở miệng nói lảng sang chuyện khác, Nam Phong bỗng nghe Chu Dục nói: “Cô ấy là độc nhất vô nhị, không thuộc về bất cứ hình mẫu nào cả.”
Nam Phong sững sốt, cô không hiểu lời anh nói cho lắm, chỉ nghĩ anh mắt cao hơn đầu, có hơi buồn cười. nhưng cô chợt nhớ nam sinh trước giờ luôn có chút tự phụ, nên anh nói như vậy cô cũng thông cảm được.
Gió đêm mùa thu hiu hiu thổi, hai người đi cách xa nhau một khoảng, cùng nhau nói về một vài đề tài không mặn không nhạt, phần lớn là Nam Phong nói, Chu Dục nghe. Trên đoạn đường không dài mà cũng chẳng ngắn, cả hai người đều không nhắc đến Bùi Vân.
Cho nên, giờ đây quan hệ giữa hai người họ, không còn dựa trên một người trung gian nữa.
Nhưng Chu Dục biết rõ, có lẽ sẽ không bao lâu nữa, cơ hội đi cùng cô như vậy sẽ không còn.
Anh tới ký túc xá trước, Nam Phong chào tạm biệt anh rồi bước đi không hề quay đầu lại nhìn.
Cô không biết rằng, Chu Dục luôn đứng ở chỗ cũ, giống hệt như khoảng thời gian nghỉ hè, anh dõi mắt nhìn cô mãi cho đến khi bóng lưng cô khuất dần…
[1] : Hội chứng sợ không gian kín,có tên khoa học là Claustrophobia ,là nỗi sợ bị bao vây trong một không gian nhỏ hoặc phòng và không thể trốn thoát. Nó có thể xảy ra trong rất nhiều tình huống bao gồm trong thang máy đông khách, phòng không cửa sổ, phòng khách sạn có cửa kín và cửa sổ kín, xe nhỏ và thậm chí cả quần áo bó sát. Nó thường được phân loại như là một rối loạn lo âu, thường gây ra các cơn hoảng loạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc