Canh ba***
Năm nhất đại học của Nam Phong sau một tháng tất bật thi cử đã chính thức khép lại.
Cuộc sống bình yên, thu hoạch rất nhiều.
Sức khỏe rất tốt, việc học cũng thuận lợi. Kết giao được với nhiều bạn bè mới, đã có người mình thích trong lòng.
Tuy rằng không thể coi là quá vui sướng nhưng tóm lại cũng không có mấy trắc trở.
Tương lai chưa biết thế nào, nhưng thanh xuân mới vừa bắt đầu, năm tháng còn rất dài.
Cô không vội.
Nghỉ hè hai tháng, rất lâu và khá nhàm chán nên cô quyết định lở lại trường học thêm một tháng.
Mười chín tuổi, không còn là một đứa trẻ, cô nên tự mình ra ngoài để rèn luyện rồi!
Cô tìm được một công việc gia sư tiếng anh ngắn hạn cho một bạn nhỏ.
Giờ làm việc vào buổi tối, lúc xong việc quay về trường học tầm chín giờ.
Bình thường giờ này không tính là muộn, nhưng kỳ nghỉ hè mới bắt đầu vài ngày, toàn bộ sân trường không thấy một bóng người, số người ở lại ký túc xá cũng chỉ còn lác đác, nhất là vào buổi tối, cả sân trường rộng lớn chìm trong yên lặng và trống trải.
Một mình đi lại trong trường thời gian này cũng cảm thấy có chút cảm giác cô độc đáng sợ.
Không ngờ là, ngày hôm sau tan tầm trở về, cô vào trường không được bao lâu lại gặp Chu Dục trở về ký túc xá.
Kỳ nghỉ hè này anh ở lại trường để cố gắng lấp đầy khoảng trống trong những ngày tháng bỏ học.
Thời gian học tập và làm việc của anh gần giống cô, mỗi ngày anh đều trở về ký túc xá vào chín giờ tối.
Thế là hai người vừa vặn có thể cùng nhau đi chung một đoạn đường.
Tuy rằng anh không nói nhiều lắm, nhưng đối với Nam Phong mà nói, đoạn đường đi mất hơn hai mươi phút đồng hồ bỗng nhiên không còn cô độc nữa, nội tâm cô dần cảm thấy an tâm.
Ngày dạy phụ đạo buổi cuối cùng, lúc ngồi trên xe buýt quay về trường, đi qua một tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố, Nam Phong ngồi tựa bên sửa sổ, chợt nhìn thấy một đôi nam nữ vừa tăng ca xong. cùng nhau đi ra khỏi tòa nhà.
Dưới ánh đèn đường, hai người cười cười nói nói, dáng vẻ thoạt nhìn rất quen mắt.
Nam Phong muốn nhìn kỹ lại thì xe đã đi qua, trong tầm mắt cô chỉ còn nhìn thấy những dòng xe vội vàng nối đuôi nhau đi trên đường.
Nhưng Nam Phong biết chắc chắn cô không nhìn nhầm, hai bóng người đó là Bùi Vân và Cố Hàm.
Theo Nam Phong được biết, kỳ nghỉ hè này Cố Hàm đang đi thực tập, chẳng lẽ chị ấy và Bùi Vân làm cùng một công ty?
Thực ra vừa rồi hai người họ không có bất cứ cử chỉ thân mật nào, có điều trời sinh con gái vốn nhạy cảm, Nam Phong bỗng nhiên cảm thấy trong lòng dấy lên nỗi bất an vô cớ.
Thế nên, trên đường về trường cô không tập trung được.
Thường ngày, khi đi ngang qua khu giảng đường của khoa công nghệ, cô thường hay đứng lại một chút để đợi Chu Dục đi ra. Nhưng hôm nay cô không dừng lại, thậm chí còn quên cả liếc mắt nhìn một cái.
Mãi đến khi đằng sau có tiếng bước chân vội vàng chạy tới, giọng Chu Dục trầm trầm vang lên trong đêm đen: “Nam Phong!”
Cô hơi giật mình mà quay đầu lại, sau đó kịp thời phản ứng, nhìn anh cười cười.
Cô cười tươi nhìn rất xinh, nhưng Chu Dục thấy được trên khuôn mặt cô có một nét rất lạ.
Anh cười khẽ: “Làm sao vậy, có phải đã gặp chuyện gì rồi không?”
“Hả?” Nam Phong giả bộ ngốc ngốc: “Có thể là hôm nay là ngày cuối cùng đi làm, ngày mai sẽ phải về nhà rồi.”
Chu Dục hỏi: “Sáng mai em đi tàu đúng không? Hành lý có nhiều không? Buổi sáng mai vừa vặn tôi có việc cần ra ngoài, có thể tiện đường đi tiễn em.”
Nam Phong lắc đầu: “Không cần, chỉ là một vali đồ nhỏ mà thôi.”
Chu Dục nhìn cô, anh không nói gì nữa.
Trên đường đi, cả hai người đều không nói chuyện.
Đi ngang qua ký túc xá của Chu Dục, Nam Phong lần đầu tiên không chủ động bảo anh dừng lại, đừng đưa cô về nữa.
Đứng ở ven đường dưới tòa nhà ký túc xá nữ, anh đưa mắt nhìn cô cho đến khi bóng cô khuất hẳn sau cầu thang, sau đó mới trở lại ký túc xá của mình.
Anh chưa từng tiễn cô về đến tận ký túc xá nữ, vì thế mối quan hệ “đi cùng đường” này của hai người thoạt nhìn cũng không mấy mập mờ.
Nhưng nếu Nam Phong một lần quay đầu lại, cô sẽ biết, mỗi lúc tối, anh đều đứng ở một chỗ, đưa mắt nhìn cô cho tới khi cô về đến ký túc xá của mình thù mới quay người đi.
Hôm nay là ngày thứ ba mươi.
Đáng tiếc, cô chưa từng quay đầu lại lấy một lần.
Tối hôm đó, Nam Phong mơ một giấc mơ, trong mơ, cô thấy Bùi Vân và Cố Hàm đã trở thành người yêu của nhau.
Buổi sáng tỉnh lại, trong lòng cô ngập trong nỗi buồn vô cớ.
Từ khi xác nhận tình cảm của mình dành cho Bùi Vân, tính tới nay đã được gần một năm, tới tận bây giờ cô vẫn không nghĩ tới chuyện sẽ đi tỏ tình với anh, thứ nhất là bây giờ vẫn chưa phải lúc, thứ hai là Bùi Vân nói anh chưa muốn nói chuyện yêu đương.
Nhưng khi Nam Phong nhìn thấy anh đứng bên cạnh một cô gái khác, cô không thể không đối mặt với sự thật, Bùi Vân dù gì cũng là một người con trai bình thường, anh rồi cũng sẽ hẹn hò, sẽ kết hôn sinh con.
Cô quyết định rồi, khai giảng cô sẽ nói rõ ràng với anh.
Thật ra cô có thể cảm giác được, Bùi Vân và cô nhất định sẽ có cơ hội.
Nghĩ như vậy, cô liền cảm thấy thông suốt.
Tàu chín giờ khởi hành, chưa đến tám giờ cô đã ra ngoài, vừa mới kéo vali hành lý xuống lầu Nam Phong đã thấy Chu Dục đang đứng ven đường từ bao giờ.
Tuy rằng tháng tám ở thành phố là khoảng thời gian rất nóng bức, nhưng tối hôm qua may mắn có trận mưa nhỏ, nên sáng nay mới có thể cảm giác được sự khoan khoái khó thấy của mùa này.
Chu Dục mặc chiếc áo sowmi trắng đứng dưới gốc cây ngô đồng.
Gió mát thổi bay vạt áo.
Nam Phong đi tới, cô cười nói: “Em nói là không cần tiễn mà.”
Chu Dục thản nhiên: “Dù sao cũng tiện đường.”
Nói xong anh lấy luôn vali đang trên tay Nam Phong.
Đã như vậy, Nam Phong cũng không khách sáo nữa, những ngày này, Nam Phong phát hiện, Chu Dục đã trở về với cuộc sống của một sinh viên bình thường, tuy còn chút lạnh lùng nhưng đối với cô vẫn rất nhiệt tình giúp đỡ.
Cô nhớ đợt ôn tập cuối học kỳ hai, hai người cùng nhau đến thư viện tự học, mỗi lần anh ra ngoài lấy nước, đều thuận tay mang bình của cô theo, lấy nước nóng giúp cô.
..
Dọc từ trường đến nhà ga rất tiện đường, có một chuyến xe buýt chạy qua đây, nhưng còn hơn nửa tiếng nữa mới tới.
Nhưng lúc này là giờ cao điểm, lúc hai người lên se, đã không còn chỗ ngồi nữa, lối đi cũng chỉ còn khe rất hẹp.
Chu Dục đứng cạnh cửa, Chu Dục đứng bên cạnh cô.
Xe tiến vào trong phố xá sầm uất, người lên người xuống ngày càng nhiều, trên xe cũng theo đó mà phải chen chúc nhiều hơn. Nam Phong nhiều lần bị chen lấn ngã trái ngã phải, may mà có Chu Dục bên cạnh kịp thời đỡ lấy cô.
Nam Phong lúc này mới nhận ra, hôm nay Chu Dục tiện đường đối với cô như ngày hạn gặp mưa rào. Nếu không, một mình cô xách theo vali hành lý ngồi trên phương tiện công cộng như vậy quả thực rất phiền phức.
Qua mấy trạm sau đó, bên cạnh Nam Phong có thêm một người đàn ông trung niên hơi lùn, cũng không biết là do cố tình hay cố ý, mỗi lần xe lắc lư, cơ thể người đàn ông đó lại va phải Nam Phong.
Nam Phong dịch sang bên cạnh một chút, hắn ta cũng chen tới một chút.
Rất nhanh Chu Dục đã nhìn thấy, anh trừng mắt lườm người đàn ông nọ, sau đó anh lùi ra sau nửa bước, kéo Nam Phong tới trước иgự¢ mình, giữ chặt vòng treo trên đầu, xoay người ngăn cách hoàn toàn cô với người đó.
Không chỉ che chắn cô khỏi người đàn ông “dê xồm” đó, mà còn ngăn cách co khỏi tất thảy những chen chúc sau lưng.
Vóc dáng anh cao lớn, dáng đứng vững vàng. Hai người mặc đù dang đứng rất gần cộng thêm việc trên xe không ngừng lắc lư khiến hai người thỉnh thoảng ᴆụng vào nhau. Nam Phong giống như ở vào một nơi vô cùng an toàn, những tiếng ầm ỹ ngoài kia tựa hồ đã không còn nghe thấy nữa, bên tai chỉ còn tiếng hô hấp trầm trầm của anh.
Chẳng hiểu tại sao, tim cô bỗng nhiên đập hơi nhanh.
Cô nghĩ, khó trách ngày trước tiếng xấu của Chu Dục rất nhiều nhưng vẫn không ảnh hưởng tới chuyện các nữ sinh dẫu biết vẫn lao đầu vào lửa.
Nếu không phải trong lòng cô đã sớm có người thương nhớ, thì trong hoàn cảnh như này sẽ không tránh khỏi việc bị rung động.
Rất nhanh xe đã đến trạm, Chu Dục không khách khí mà đẩy người đàn ông bên cạnh ra, để Nam Phong bước đi trước mặt anh rồi xuống xe.
Anh không tiễn cô lên tận tàu, sau khi xuống khỏi xe buýt, anh đưa hành lý cho cô , nhìn cô đi qua cửa kiểm an rồi lập tức xoay người rời đi.
Nhìn qua rất giống với một người tiện đường đưa tiễn điển hình.
…
Trong thời gian ở nhà hết ăn rồi lại nằm, ngày tháng nhàm chán như vậy mà trôi qua cũng thật nhanh.
Nam Phong cũng rất chờ mong đến ngày khai giảng, bởi vì đến hôm ấy, cô sẽ bày tỏ tình cảm của mình với Bùi Vân.
Thật ra cô vẫn chưa có cách nào tưởng tượng ra viễn cảnh hai người hẹn hò, thậm chí còn cứ nghĩ, lặng lẽ yêu thích một người là tốt nhất. chỉ là nghĩ đến việc một ngày nào đó, người mình thích bỗng nhiên có bạn gái, mà bản thân vẫn chưa kịp thổ lộ, thì sẽ tiếc nuối biết nhường nào.
Cho nên cô quyết định sẽ tỏ tình với anh.
Ngày khai giảng, sân trường vắng vẻ yên tĩnh suốt kỳ nghỉ hè đã khôi phục trạng thái náo nhiệt.
Nam Phong kéo vali đồ đi tới ký túc xá, trên đường đều là những tân sinh viên lòng tràn đầy nhiệt huyết.
Xa xa nhìn về tòa nhà ký túc xá mình đang ở, tâm trạng của Nam Phong rất tốt.
Nhưng, cô đi thêm một bước thì đột nhiên dừng lại.
Cô nhìn thấy cách đó không xa là một bóng người đạp xe rất quen thuộc.
Sau xe đạp chở một cô gái, cô gái đó vòng tay qua eo anh, quan hệ của hai người họ vừa nhìn đã hiểu ngay.
Hai người hình như đang nói chuyện rất vui vẻ, tay rằng họ cách cô khá xa, nhưng Nam Phong có thể trông thấy rõ ràng nét mặt cười tươi của Bùi Vân.
Khi xe đạp dừng lại trước cửa ký túc xá nữ, cô gái từ sau xe nhảy xuống.
Hai người không tách ra ngay mà cùng đứng lại nói chuyện.
Nam Phong lúc này mới nhìn rõ người con gái đó.
Là Cố Hàm.
Cô bỗng nhiên cảm thấy bừng tỉnh.
Chuyện xảy ra trong giấc mơ của cô đã trở thành sự thật.
Đầu óc cô trống rỗng, mọi âm thánh lớn nhỏ xung quanh cô đều không còn nghe thấy gì nữa.
“Nam Phong …Nam Phong…” có người đang gọi tên cô, nhưng cô vẫn không phản ứng lại.
Mãi tới khi có người tới vỗ vai cô, cô mới hoàn hồn.
Cô quay đầu thấy Chu Dục đứng bên cạnh, anh đang nhíu mày nhìn cô.
Chu Dục thấy sắc mặt cô mờ mịt, bèn thuận theo ánh mắt cô vừa nhìn hồi nãy, anh thấy Bùi Vân và Cố Hàm đang ôm nhau chào tạm biệt.
Anh ngạc nhiên đến ngơ ngẩn.
Anh quay đầu nhìn Nam Phong, đáp trả anh là ánh mắt đang hỏi của cô.
Anh biết rõ cô đang muốn hỏi gì, nhưng anh cũng không biết.
Chu Dục cố nở một nụ cười không mấy tự nhiên: “Có thể mọi chuyện không như em nghĩ.”
Cả kỳ nghỉ hè anh đều ở trong trường học, khó khăn lắm mới có thể chuyên tâm nên không hề ra ngoài, liên lạc với Bùi Vân cũng không thường xuyên, nhưng mỗi lần Bùi Vân không hề nhắc đến chuyện tình cảm, cũng không đề cập tới Cố Hàm.
Anh thực sự không biết gì cả.
Có điều Chu Dục không phải kẻ ngốc, nếu người đó là Cố Hàm, anh khẳng định chuyện này có vấn đề.
Hai người tách nhau ra, một người đi vào ký túc xá, một người đạp xe rời đi, họ không chú ý tới bên này.
Cho dù đã rất cố gắng đè nén nhưng trên mặt Nam Phong vẫn không thể giấu được sự bi thương, nhìn rõ không sót chút nào.
Chu Dục không đành lòng nhìn cô như vậy.
Nhưng trong lòng anh đột nhiên nổi lên một suy nghĩ bẩn thỉu, hèn hạ… anh mừng thầm.
Nếu thực sự Bùi Vân có bạn gái…
Chu Dục nói là nếu như.
Nhưng Chu Dục nhanh chóng dẹp ngay cảm giác mừng thầm này xuống, anh cầm lấy hành lý trong tay Nam Phong: “Về ký túc xá trước, chuyện này để sau rõ ràng rồi nói.”
Ngay cả Chu Dục cũng không biết, Nam Phong có nên tiếp tục ôm lấy hi vọng?
Rõ ràng cô đã quyết định rằng, khai giảng sẽ lập tức tìm Bùi Vân để tỏ tình, chẳng lẽ cô đã chậm một bước?”
Lúc này cô không thể không đối diện với một sự thật rằng, Bùi Vân đã ở bên Cố Hàm, điều đó chứng tỏ, anh ấy cũng thích Cố Hàm như cô thích anh vậy.
Đến nước này, có tỏ tình hay không cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Không thể yêu đường, lưu luyến không còn . lúc trước lòng đầy chờ mong, bỗng nhiên thất bại thảm hại.
Cảm giác này thực sự không hề dễ chịu một chút nào.
Nam Phong đi đến dưới lầu ký túc xá, cô không mở miệng nói thêm câu nào.