Phiên ngoại 1: Khi Quý Điều Điều không ở nhà
Vừa đến kỳ nghỉ hè, Quý Phương Chiêu đã bị đuổi về thành phố A, tính nó hoạt bát, ở đâu cũng được chiều. Phương Yến Yến đúng lúc mùng ba cũng được nghỉ hè, cả ngày mù quáng chơi với nó, Quý Vấn Tuyền cũng vậy, rất sợ cháu trai buồn bực, mới sáng sớm đã sai cấp dưới đến nhà con trai đón cháu về với bà nội, ở Phương gia mấy ngày, lại ở Quý gia mấy ngày, ngày nào cũng vui vẻ cười hi hi ha ha.
Lúc con không ở nhà, cậu cùng Quý Chính Tác mới buông thả chút, hai người chỉ cần hai mắt nhìn nhau một cái là có thể bắt đầu ôm ôm hôn, tắm chung, không chút kiêng kỵ nào ở mọi nơi trong nhà ℓàм тìин.
Cuối tuần còn đi cắm trai một lần, ngủ trong lều vải, lúc bắt đầu làm phát hiện bên cạnh còn có khoảng mấy đôi, mỗi một lều vải đều có người đang rên, nhưng chỉ có Phương Yểu An rên đến tận nửa đêm, gần sáng mới thôi.
Nam nhân hung ác quấy phá, đêm đó Quý Chính Tác thật sự đâm đến mù quáng, đi vào vừa nhanh vừa sâu, túi trứng đập trên mặt hoa huy*t bốp bốp vang dội, như phải làm ૮ɦếƭ cậu...
Phương Yểu An liều mạng cắn chăn kiềm chế ՐêՈ Րỉ, vẫn bị thao đến hỏng mất, cuồng loạn khóc lóc, cả người đỏ ửng, "Cầu xin anh, Quý, ô, Quý Chính Tác, em...Không cần, em ૮ɦếƭ mất, anh thả em ra, em xin...A!"
Cậu xấu hổ căn bản không dám gặp người, run lẩy bẩy, được Quý Chính Tác ôm về xe, thừa dịp bốn giờ rạng sáng, trời còn chưa sáng, trực tiếp về nhà.
Ngô Uấn cùng Nghiêm Bách Dư đi nước ngoài chơi, gọi điện thoại cho nó, "Con bà nó, người nước ngoài con mẹ nó cũng quá hung hãn chứ? Tao đang đi bộ, nhìn thấy một đứa nhóc con dắt ba con chó, một con to như hổ, trông khi*p ૮ɦếƭ người. Tao còn nghĩ chắc chó này không cắn người đâu, mẹ kiếp, ai biết thằng nhóc ấy nhảy lên đớp cho tao một cái, cắn rách da tao, làm Nghiêm Bách Dư bây giờ vẫn còn sững sờ, rất sợ thằng nhóc kia có bệnh gì, sống ૮ɦếƭ phải dẫn tao đi làm xét nghiệm khỉ gì đó, này còn chơi cái rắm gì được nữa?"
"Mày nghe cậu ấy đi! Cậu ấy sẽ không hại mày đâu, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, đến lúc đó, khẳng định cậu ta còn khóc trước mày." Cậu nghĩ nghĩ, lại hỏi, "Trẻ con làm gì mà cắn mày?"
Ngô Uấn ấp úng, "Tao, tao sao mà biết được?! Con mẹ nó xui xẻo thật, lão tử tổng cộng biết mỗi mấy câu tiếng Anh, bày tỏ ít thân thiện, gọi cậu cậu tôi tôi, đứa trẻ nước ngoài kia lại ôm bụng cười." Y nghĩ nghĩ, xúc động, "Vẫn là Điều Điều của chúng ta tốt nhất, nhỏ nhỏ nhiều thịt làm người ta thương, còn ngoan ngoãn, thông minh, miệng lại ngọt, nhắc đến lại thật nhớ nó, còn thằng bé kia? Bảo tao mấy cái nó thích, nó muốn cái gì mà 711, a380, tao mua về cho nó hết."
"Mày đừng mua, Quý Chính Tác vừa mua cho nó một bộ mô hình máy bay rồi, mới còn chưa bóc vỏ, một đống đồ chơi vứt lung tung, vứt đầy nhà. Với cả nó đang ở thành phố A, mua về cũng không chơi được. Mày đừng lo cho nó, nghe Nghiêm Bách Dư đi, nhanh đến bệnh viện xem thế nào."
Ngô Uấn nhăn mặt bắt đầu than phiền, "Tay này của tao thì có việc gì? Không phải cho trẻ con cắn một cái thôi à, sao mày với Nghiêm... "
" Bảo bảo..." Một giọng nam trong trẻo khác truyền vào.
Phương Yểu An nghĩ, Ngô Uấn đúng là trời sinh hưởng phúc, mười tám tuổi đổ về trước, có ba nó thương nó, đối xử như hạt đậu vàng, chính xác là bưng trong tay ngậm trong miệng, chưa từng nói một câu nặng lời. Sau này mười tám tuổi lại là Nghiêm Bách Dư, yêu nó như yêu tính mạng của chính mình, không nói tiếng nào theo phía sau lâu như vậy, rốt cuộc ngậm hóa được tảng đá này.
Cậu nghĩ một lúc thấy buồn cười, Ngô Uấn to đầu vậy rồi, cả đời đều bị người ta gọi là bảo bảo.
Vừa cúp điện thoại, Quý Chính Tác tắm xong đi ra, để trần cả người, cơ bắp điêu luyện đều đặn rất đẹp, nhào tới bên người cậu, mang cả thân đầy hơi nước, gặm cổ cậu, "Anh ngửi xem nào, sao mà thơm thế này, y hệt thịt Đường Tăng, ăn em thôi."
Cậu xấu hổ đẩy Quý Chính Tác mấy cái, "Nào có thơm, đi ra!"
Hai người ôm nhau hôn không bao lâu, điện thoại vang lên, Phương Yến Yến gửi yêu cầu video call tới, cậu đành phải đẩy Quý Chính Tác ra, nhận video.
Mặt Quý Phương Chiêu lập tức bật ra ngoài, mắt to mở tròn vo, ôm một đĩa trái cây to bự, bên cạnh miệng còn bẩn, vừa nhìn thấy Phương Yểu An, mắt cười híp tịt, tay không ngừng vẫy vẫy, "Mẹ ơi mẹ!"
Mặt Phương Yến Yến cũng chen vào, "Phương Yểu An, Quý Tiểu Tác đâu?"
Quý Chính Tác không mặc áo, ngồi sau lưng cậu, nửa ôm cậu, đầu đập trên vai cậu, chỉ lộ ra gương mặt, "Ở đây nè, Hello Yến Yến nha." (Xin lỗi các bác, tôi lại chém =(((()
Quý Phương yêu ôm đĩa trái cây lắc lắc, tung tăng, "Ba ba!" Nó nóng lòng chia sẻ niềm vui ngày hôm nay, "Hôm nay con đi ăn bột quả quả(*) với dì bé, ăn ngon lắm ạ, nhưng anh Gấu Con bảo không được ăn."
(*) bột quả quả: mình hiểu nôm na là hoa quả nguyên chất xay ra hoặc chế biến tђàภђ ђạt.
Phương Yến Yến cắt đứt nó, "Không phải Gấu (Hùng), nó họ Hình, tên là Hình Tấn Văn."
"Bột quả quả là cái gì?" Phương Yểu An hỏi.
"Chính là nước trái cây tích tụ tђàภђ ђạt, Điều Điều ăn hai phần, bụng phình to lên rồi." Nó đưa tay sờ bụng Quý Phương Chiêu, làm thằng bé cười hi hi ha ha trốn tránh.
"Mày không được dẫn nó đi ăn mấy đồ linh tinh trên vỉa hè, trẻ con rất dễ ăn hỏng bụng."
Phương Yến Yến càng lớn càng không nói được, nhất là đang ở độ tuổi dậy thì, anh nói câu nào nó sẽ đỏ bừng mắt lên, "Gì hả, trước đây anh cũng rất thích ăn đồ ăn vỉa hè của mấy người vô gia cư mà, bây giờ lại nói bọn em. Anh có biết mình đặc biệt đáng ghét không, Phương Yểu An!"
Quý Phương Chiêu ngẩng đầu nhìn Phương Yến Yến một cái, lại nhìn Phương Yểu An, líu la líu lo, "Mẹ ơi, bột quả quả ăn ngon lắm ạ."
Phương Yểu An hơi nhức đầu, trong lúc vô tình cậu nói nhỏ một câu, để hai bên cũng im lặng xuống.
Quý Chính Tác đi ra giảng hòa, "Được rồi được rồi, dĩ nhiên có thể ăn nha, không ăn nhiều quá là được, không trách Yến Yến." Hắn thả tay Phương Yểu An vào trong lòng bàn tay nhẹ nhàng Ϧóþ Ϧóþ, cười với Phương Yến Yến nói, "Điều Điều ham chơi lại không nghe lời, Yến Yến dẫn nó đi cũng đủ mệt, có thích đồ gì không? Anh cùng anh giai em tặng cho em nha? Không chỉ một, còn có thể rất nhiều, được không?"
Phương Yến Yến nhìn hắn một cái, lại nhìn Phương Yểu An, bĩu môi, cơn giận trong ánh mắt sương mù còn chưa tan, "Hiện tại không có, em còn chưa nghĩ ra đây."
Giọng Phương Yểu An mềm xuống, mượn cơ hội dỗ dành nó, "Từ từ suy nghĩ, lúc nào cũng được."
Phương Yến Yến mím môi một cái, nở nụ cười, "Được rồi."
Quý Phương Chiêu cuống cuồng biện giải cho mình, "Không phải Điều Điều không nghe lười, con đặc biệt nghe lời, ba, ba có biết không hửm?"
Lại nói thêm mấy câu, Chu Thư Nhu đến dẫn Quý Phương Chiêu đi tắm, nhóc con bĩu môi, mang trái cây đi ăn khắp nơi, khuôn mặt nhỏ bé vàng vàng, đáng yêu lại hài hước, cách màn hình, chu mỏ với cậu, "Moa moa moa, thích mẹ nhất."
Phương Yểu An cũng hôn nó mấy cái, cúp video, tựa trên vài Quý Chính Tác, cười cảm động, "Sao Điều Điều lại ngoan vậy, mặt nhỏ nhỏ, trắng trắng, mặt to, y hệt một đứa bé gái."
Quý Chính Tác gật đầu một cái, "Ừ, có lúc anh nghĩ, nếu Điều Điều là con gái thì tốt, xinh đẹp như Tiểu An vậy, chắc chắn sẽ rất đẹp, anh còn có thể tết tóc đuôi sam cho nó."
Phương Yểu An cười hắn, "Anh tính đi, anh đừng tết tóc nó trụi là được."
Quý Chính Tác cũng cười, lại kéo cậu lại ôm vào trong иgự¢, mặt dán mặt, nhẹ nhàng cọ cọ, "Nhưng mà, là con trai vẫn tốt nhất. Con gái sinh ra chính là công chúa nhỏ, như Yến Yến vậy, phải thương yêu nuông chiều nó nhiều hơn, tâm tư lại nhạy cảm, nếu như bọn mình yêu con bé ít hơn chút, cũng sẽ bị nó phát hiện."
"Nhưng phải làm gì đây? Anh không thể yêu con bé hơn được, ngay cả yêu em, anh còn cảm thấy chưa đủ, cho hết em cũng chưa đủ, con bé nhất định sẽ không vui."
Quý Chính Tác ôm bụng cậu, hôn bên tai cậu, phì cười, trầm thấp ôn nhu, "Cảm ơn Tiểu An sinh con trai cho anh, nếu không chắc chắn anh sẽ là một ông bố xấu xa."
Phương Yểu An quay đầu đi, nhìn Quý Chính Tác nhàn nhạt nhếch mép, trong cặp mắt đào hoa rạng rỡ sáng ngời đều là mặt cậu.
Cậu đột nhiên có cảm giác tuyến nước mắt xúc động muốn sụp vỡ đê, không giải thích được, mắt sưng húp. Rúc vào trong иgự¢ Quý Chính Tác, dùng cả tay chân ôm chặt lấy hắn, vòng qua cổ hắn, mặt vùi vào trong cổ hắn, chóp mũi ê ẩm, trong lòng nghẹn muốn phồng bạo.
Quý Chính Tác luống cuống tay chân nâng cậu lên, biết rõ còn đi nhìn mặt cậu, "Úi giời, sao thế? Để anh nhìn xem nào, hửm?"
Cậu nhất quyết không ngẩng đầu lên, lỗ mũi cọ da Quý Chính Tác, mới vừa tắm xong còn ít mùi thơm của sữa tắm đọng lại, giọng cậu rất ấp úng, co rúm lại, như đang nghẹn ngào, "Anh đừng nói gì!"
Tay Quý Chính Tác theo sống lưng gầy nhỏ của cậu vuốt xuống, liên tục hôn lên mặt cậu, dỗ cậu, "Được được được, không nói, anh không nói lời nào được không?"
Một lúc lâu Phương Yểu An mới ngẩng mặt lên, khóe mắt đều đỏ, nước mắt đọng lại, dính ướt lông mi, mím môi muốn nói lại thôi, nhìn Quý Chính Tác.
Quý Chính Tác cũng nhìn, "He he, trong phòng nóng quá, mắt Tiểu An cũng chảy mồ hôi." Nhưng lại xoay mình áp Phương Yểu An lên giường, vuốt ve hôn khóe mắt đầy nước của cậu, "Ngoan nào, khóc cái gì?"
Cổ họng Phương Yểu An lăn một vòng, đối diện tầm mắt Quý Chính Tác, giọng khàn khàn, "Anh, sao anh lại..." Một chữ "Yêu" của bất kỳ người nào cũng sẽ làm cậu do dự, mắt cậu đỏ rực, như con thỏ, thật lâu mới nói, "Lại yêu em vậy?"
Cậu thật sự không biết, dường như cậu không có một ưu điểm mẹ gì, bề ngoài không quá ưu nhìn, cũng không đủ thông minh, miệng lưỡi ngu ngốc ăn nói vụng về không biết nói chuyện, thật sự giống như không có một điểm nào có thể làm người khác thích.
Quý Chính Tác giả bộ làm ra vẻ trầm tư một lúc lâu, "Cái này ý hả?" lại đi nhìn cậu, hài hước, "Thế em nói trước đi, sao em lại dễ thương thế này cơ chứ?"
Phương Yểu An cau mày, đặc biệt xấu hổ, "Em nào có!?"
"Chỗ nào cũng có luôn." Quý Chính Tác chạm chán với cậu, "Tiểu An, anh nói cho em biết, có nhiều người thật là cả đời cũng không biết mình yêu ai, nhưng cuộc đời anh mới bắt đầu, đã gặp được em, em xem, anh có bao nhiêu may mắn."
"Vì vậy nha, trong chuyện này, anh cho phép mình khốn nạn chút, thật đấy, anh tự nói với mình có thể làm chuyện xấu, có một số việc anh không làm, em chắc chắn sẽ bị người khác ςướק đi."
Phương Yểu An phản bác hắn, "Bộ dạng này của em, sao có thể chân chính sống chung một chỗ với người khác được?"
Quý Chính Tác cười cười, mắt đen trầm kiên định nhìn cậu, "Em lúc nào cũng vậy, trước khi mọi chuyện chân chính xảy ra đều cảm thấy không có khả năng. Trước đây khẳng định em cũng không nghĩ đến, sao em có thể sống chung một chỗ với anh? Anh nói anh thích em, em lại tình nguyện đi hẹn hò yêu đương với một người hoàn toàn xa lạ, còn muốn từ chối anh. Anh không nghĩ vòng vo, cũng không muốn đi đường vòng, không phá thì không xây được." Hắn nhíu mày, hơi lưu manh, "Cho nên anh làm chuyện xấu."
Hắn thừa dịp Phương Yểu An uống say mang cậu đi, cưỡng gian.
"Anh biết như vậy rất quá đáng, đặc biệt xấu xa, nhưng Tiểu An em xem xem, anh thắng. Bọn mình ngủ trên một chiếc giường, bọn mình có Điều Điều, anh yêu em, em cũng yêu..." Hắn cố tình dừng lại, hỏi Phương Yểu An, "Em cũng yêu anh đúng không?"
Phương Yểu An trời sanh dị ứng với chữ này, chỉ cứng đờ gật đầu một cái, lại sợ hắn không nhìn thấy, gật mạnh thêm hai cái nữa.
Quý Chính Tác nâng mặt cậu lên, thân mật dùng sống mũi đi vuốt ve gò má cậu, nhưng đang thương lượng cùng cậu, "Em không muốn nói yêu anh, vậy thế này đi, về sau mỗi khi anh hỏi em, em gật đầu một cái được không? Tiểu An, lá gan anh nhỏ lắm, em không nói anh sẽ sợ, em gật đầu một cái được không?"
Phương Yểu An mạnh mẽ kiềm chế nước mặt, ngũ quan cũng nhăn nhíu một chỗ, lại gật đầu thêm cái nữa.
Cậu biết Quý Chính Tác là một tên khốn nạn, có lúc như người điên, nhưng lần nào cậu cũng sẽ nhân nhượng dung túng cho hắn. Cậu chắc chắn rằng mình yêu Quý Chính Tác, trên thế giới cũng phải có một loại yêu không cần phải nói, cậu nghĩ.
Cậu nhớ đến tuổi dậy thì nóng nảy khó khăn của mình, đối với thân thể kỳ quái này, giống như tất cả mọi thứ liên quan đến tương lai đều là bóng tối, cậu nghĩ một trăm cách sống, tất cả đều chỉ hướng về cuộc sống cô độc đến hết đời.
Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn gặp Quý Chính Tác, đời người của cậu có nhiều lần như vậy, tất cả đều là Quý Chính Tác.
Quý Chính Tác liếm mi mắt ướƭ áƭ của cậu, "Sao tự dưng lại khóc? Đừng khóc đừng khóc nha."
Cậu cũng không biết thế nào, rõ ràng trước đây người thích khóc là Quý Chính Tác mới đúng, nhưng bây giờ đổi lại thành cậu, không có tiền đồ tới cực điểm, càng ngày càng dễ dàng bị cảm động.
Quý Chính Tác đem cậu ôm mặt đối mặt, đưa tay vào trong quần áo cậu, lòng bàn tay thô to dán sau lưng vuốt ve, tỉ mỉ hôn lên khóe miệng cậu, bực bội cười, "Không cho phép khóc, anh muốn làm chuyện xấu rồi, nước mắt giữ lại chờ lát nữa rồi dùng đi."
Quý Chính Tác kéo cả quần ngủ cùng ҨЦầЛ ŁóŤ cậu xuống, tính khí ¢ươиg ¢ứиg đỉnh cái ௱ôЛƓ Tʀầռ tʀʊồռɢ của cậu, giọng mập mờ, "Ngày mai cuối tuần, em biết rồi đếy."
Gân xanh nhảy lên trên cán gậy đẩy hai mảnh âm thần dày dặn ra, mài cậu chảy đầy nước trên dâm thịt, vứa nóng vừa thoải mái.
Cậu rúc vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ trần trụi bền chắc của Quý Chính Tác, nghiêng đầu tránh, "Không được, ngày mai em còn có việc."
Quý Chính Tác đè cậu dưới người, tính khí to dài làm nóng toàn bộ âm huyệt cậu tê tê, ứ máu, "Vậy anh bớt làm đi hai lần, nhẹ nhàng hơn được không?"
Âm đế bị đỉnh phồng lên, Phương Yểu An bị kẹt giữa hai cánh tay, hô hấp đã rối loạn, quy đầu cứng rắn to lớn phá mở âm đ*o chật hẹp, hung hăng đâm vào. Chân cậu bị dạng ra hai bên, kho khăn co quắp hai cái, tay nắm lên thắt lưng của Quý Chính Tác, đau đớn cùng khoái cảm hoàn toàn nghẹn trong cổ họng.
Quý Chính Tác bắt đầu thao cậu, liều mạng, đỉnh từng cái vào, nhiều lần ᴆụng đến điểm G của cậu. Cậu gần như bị đâm thủng, bên trong lăn lộn nóng bỏng, căng đầy, chống đở phát đau.
Cậu bị đỉnh loạn đến mê muội, mặt còn chưa khô lại ướt, chân giang rộng, hai chân bị đâm đến run run. Từ đầu giường bị thao đến cuối giường, Quý Chính Tác ôm cậu, nâng ௱ôЛƓ vừa đi vừa mượn trọng lực đâm vào trong, cậu đỉnh điên cả người run lẩy bẩy, tay chân tùy tiện giãy giụa, ngước cổ, giọng khóc cũng không phát ra tiếng.
Giống như mất đi lý trí, cậu đánh mất tất cả các giác quan trừ hạ thể, đầu vừa loạn vừa bất lực, càng về sau đã không biết mình đang ở chỗ nào, bị thao đến người không thăng bằng, róc rách chỉ có nước mắt đang chảy xuống.
Lúc cậu tỉnh lại đang ở trên ghế sa lon, dựa vào trong иgự¢ Quý Chính Tác, bị ôm rất chặt, hiếm thấy không đè trên người cậu, trời đã sáng.
Tê chân mềm đến không thể đứng vững, đầu gối run rẩy, cậu nghĩ tới Quý Chính Tác nói "Nhẹ nhàng" liền tức lên, hung hăng nện cho hắn một cái, cổ họng khô khốc như thiêu cháy, "Khốn khi*p, lại gạt người!"
Cảm động tối hôm qua không còn đọng lại cái méo gì.