Ngô Uấn cầm mấy chai nước trở lại, đưa cho cậu, "Đỡ hơn không? Mẹ nó, tao còn không tin, có thể để mày bị bọn nó bắt nạt ở trường tao?" Y lửa giận điên lên, "Tên Chu Dục kia ngu đần ૮ɦếƭ, để tao đánh hộ mày, mày chịu được không? Đi vào phòng y tế trường tao xem thử đi?"
"Không cần, tao gọi Quý Chính Tác đến đón, không sao." Đau đớn không còn xót như lúc nãy nữa, chỉ cần kéo một cái, dừng một lúc sẽ thấy rất đau. Núm ✓ú vừa nóng vừa cứng, như bị nhét một hòn đá nhỏ, ấn vào tê dại đau như muốn xuyên thẳng lên tận não, nếu không phải Ngô Uấn ở đây, cậu thật muốn vén áo lên nhìn thử chút.
Điện thoại Quý Chính Tác rất nhanh gọi đến, hắn ngừng xe bên cạnh sân bóng, vừa gọi điện thoại vừa đi về phía bọn họ, lúc Phương Yểu An nhận điện thoại, Quý Chính Tác đã đi đến trước mặt cậu.
Lúc Ngô Uấn thấy hắn sợ hết hôn, "Wtf, cậu đã đến trường tôi rồi? Sao tìm được bọn tôi?"
Quý Chính Tác đỡ Phương Yểu An dậy, hắn đã cao hơn Ngô Uấn, trên mặt không cảm xúc, nhàn nhạt, "Bản đồ dẫn đường, nhanh thôi."
Phương Yểu An cũng khó hiểu, cậu căn bản chưa nói với Quý Chính Tác mình ở sân thể dục, nhưng đau đến thở không ra hơi còn không thể dùng sức, một khắc cũng không đợi được, đi theo Quý Chính Tác lên xe, thúc giục, "Đi thôi."
Xe vừa lái rời khỏi trường Ngô Uấn, Phương Yển An liền không nhịn được, vén áo lên xem bộ иgự¢ lộ ra. Cậu quá trắng, một khối bị đập kia đặc biệt rõ ràng, đầu v* nhỏ vừa sưng vừa cứng, ứ máu đến biến sắc, run rẩy, đứng thẳng trên Ⱡồ₦g иgự¢ trắng nõn đơn bạc.
Cậu đưa tay nhẹ vuốt, ngay lúc ngón tay chạm vào, đau đến toàn thân nổi da gà, lông dựng đứng lên, nói cũng mang theo nức nở, "Ngứa, đau quá."
Quý Chính Tác dừng xe, "Để anh nhìn xem." Hắn dò người qua, đầu v* căng phồng lên, bóng loáng mập mập, đầy đặn như chỉ cần chạm vào sẽ phun nước, xung quanh một vòng cũng phồng lên rồi, bộ dạng rất đáng thương, nhưng dâm đãng khiến hai mắt hắn nóng lên.
Hắn hướng viên nhỏ kia nhẹ nhàng thổi mấy hơi khí lạnh, như người cầm bông tơ xoa xoa phía trên, đầu v* bắt đầu nóng rực, Phương Yểu An run run, mềm nhũn trên ghế ngồi, dùng lỗ mũi ՐêՈ Րỉ, "Ô..."
"Sao sưng lớn vậy?" Quý Chính Tác hứng thú, không ngừng thổi thổi trên đầu v* cậu, Phương Yểu An đỡ cửa xe, chân cũng đứng lên, thân thể cứng ngắc run rẩy, "Đừng, ngứa quá."
Quý Chính Tác biết cậu cài dây an toàn, hôn lên mặt cậu, mang theo nụ cười xấu xa, "Xoay lại."
Cậu thật vất vả tìm về chút lý trí, đấu tranh cự tuyệt, "Về đi."
Quý Chính Tác bỗng nhiên nắm được đầu v* cậu, thô lỗ đè ép, đau đớn sắc bén kinh khủng như mạng nhện phủ toàn thân cậu, cậu hung hăng run một cái, vật nhỏ căng phồng sắp bị Ϧóþ nát, "Làm gì đấy?"
Quý Chính Tác còn nói, "Xoay lại."
Cậu muốn nói chuyện, "Buông ra, Quý..."
Quý Chính Tác đè người lên, đầu lưỡi chui vào khoang miệng cậu, môi trên bị đảo liếm tới tới lui lui, tê dại khăng khít, tiếng nước động tình vang lên trong buồng xe.
Cậu bất đắc dĩ kéo áo lên, иgự¢ phồng lớn, hướng Quý Chính Tác quỳ ngồi ở vị trí kế bên người lái, trong hốc mắt không ngừng rơi lên, nước mắt nóng hổi tranh nhau rơi xuống. Cậu bị khi dễ hai gò má đỏ ửng, bộ dạng nhâm quân thải hiệt(*) ủy khuất, "Nhẹ, nhẹ chút."
(*) nhâm quân thải hiệt: một bức tranh câu dẫn người khác, tạm hiểu là vô cùng quyến rũ.
Quý Chính Tác không lên tiếng, lỗ mũi ngửi ngửi dưới cổ cậu, như chó săn vồ mồi, hô hấp nóng bỏng, đầu lưỡi trơn nhẵn liếm thịt non trên cần cổ cậu, đến nước mắt rơi trên gò má, mí mắt mỏng non bị đầu lưỡi dày nóng đảo liếm qua lại, cậu rất không thoải mái, trên mặt nhớt nhác, dính đầy nước miếng, nói đầy bi thương, "Nhẹ chút."
Cậu thấy con ngươi đen bóng của Quý Chính Tác, mang theo nụ cười ranh mãnh, nhìn khốn nạn cực kỳ, "Vậy lúc anh đị* mạnh hơn chút được không?"
Trong xe không gian nhỏ, Quý Chính Tác ôm eo cậu kéo tới, cậu mềm nhũn, tay bám trên vai Quý Chính Tác, áo được kéo lên lại rơi xuống.
Tay Quý Chính Tác sờ dọc trên sống lưng cậu, miệng cọp kìm ngang hông cậu, vết chai sần mài trên làn da cậu, thô thô cứng cứng rất thoải mái, Quý Chính Tác nhét áo vào trong miệng cậu, bắt cậu ngậm.
Cậu quỳ trên ghế ngồi, иgự¢ lộ ra đầu v* sưng to lên, ngậm áo hai dòng nước mắt khóc nghẹn.
Quý Chính Tác dùng đầu lưỡi quấn lấy viên đầu v* phồng lên, vừa ʍúŧ vừa hút, toàn bộ đầu v* bị hút nóng rực, khoái cảm theo sống lưng nhanh chóng leo lên, xông thẳng lên sau gáy, thoải mái khiến cậu tung bay trong bể dục.
Cậu ôm đầu Quý Chính Tác hừ hừ, ՐêՈ Րỉ ngọt lịm từ trong miệng cắn áo khẽ phát ra, ý loạn tình mê, "Thật thoải mái, đầu v*, a, nóng, ૮ɦếƭ mất, ô..."
Ôn nhu liếm liếm đột nhiên thay đổi, Quý Chính Tác ngậm cậu biến thành lực mạnh hút sâu một cái, thịt ✓ú sưng lên đều bị hút vào trong miệng, từng ngụm từng ngụm gặm cắn, đầu v* ứ máu nhạy cảm bị răng sắc nhọn ngậm hung hăng mài, như tia chớp từ sau gáy cậu đánh qua, cậu run rẩy không ngừng, đau đến hai mắt biến thành màu đen.
Quý Chính Tác nắm tay thăm dò thăm dò bên trong quần cậu, xoa nắn ௱ôЛƓ thịt phì nộn, ภú๓ שú sắp bị cắn xuống, cậu khóc không phát ra được tiếng nào, hai tay đạp nước đẩy đánh bả vai Quý Chính Tác.
Quý Chính Tác không mảy may quan tâm, hắn chuyên tâm ngậm ʍúŧ, đầu lưỡi đặt trên lỗ ✓ú, hút càng ngày càng dùng sức. Phương Yểu An đau đến nhăn mặt lại, thân thể không bị khống chế co rút, иgự¢ càng ngày càng phồng, vô cùng mệt mỏi, khối da thịt kia như muốn thiêu cháy.
Cậu trợn to hai mắt, như bị một lực mạnh đẩy từ sau về đằng trước, ưỡn иgự¢ lên, như một đường cong yếu ớt tuyệt đẹp, có thứ gì theo lực mạnh được hút ra ngoài, "A!"
Dòng sữa loãng bị Quý Chính Tác hút vào trong miệng, như nước thanh khiết, chỉ là hơi mặn, trong cổ họng hắn nuốt xuống, lại bắt đầu có mùi tanh tanh, cũng không dễ uống, nhưng hắn như bị nghiền vậy, cả người nóng ran.
Một bên Ϧóþ ௱ôЛƓ Phương Yểu An không kiêng nể giày vò, một bên ngậm đầu v* 乃ú gấp, mùi sữa càng ngày càng đậm hơn, dần dần trở nên thanh ngọt.
Hắn ʍúŧ như mê như say, sữa tươi ấm áp trào vào trong miệng hắn, trong nháy mắt hắn cảm thấy mình thật sự giống như trở thành con trai Phương Yểu An, hắn ở trong țử çɥñğ cậu mang thai, thông qua sản đạo ra đời, hắn cùng cậu như cùng một thể, trời sinh gắn bó chặt chẽ không thể tách rời.
Một loại suy nghĩ chủ quan cấm kỵ bao phủ trí óc hắn, hắn hưng phấn không thể kiềm chế bản thân, nổi điên như hóa thành thú, càng dùng sức cắn xé đầu v* mềm mại khiến hắn vừa muốn chọc ghẹo vừa muốn thương xót này.
Mặt dơ bẩn đen tối trong cơ thể không chịu nổi chui toàn bộ ra ngoài, mặt nạ vỡ vụn, có lúc ngay cả chính hắn cũng không phân rõ tên nào mới thực sự là Quý Chính Tác. Hắn ở trong mắt Phương Yểu An là thiếu niên chân thành yêu thương sáng ngời nhẹ nhàng, hay là một tên cuồng biến thái sau lưng nghe lén, theo dõi, đê hèn đến một khoảng không gian nhỏ cũng không để lại cho đối phương.
Hắn dùng thủ đoạn hèn hạ để kéo mở màn đoạn tình cảm này, nhưng đâu vào đấy khiến nó đi trên quỹ đạo ngọt ngào, hắn Ϧóþ Phương Yểu An thật chặt, hắn có thể dỗ cậu, cũng có thể ép buộc cậu, hắn dụ dỗ cưỡng dâm cậu, lừa dối cậu, tôn sùng cậu.
Phương Yểu An dùng hết sức lực toàn thân đẩy hắn ra, cúi đầu nhìn иgự¢ mình dính đầy sữa tươi, vốn là đầu v* sưng to cứng rắn bị ngược đãi thành một mảnh hỗn độn, vẫn còn đọng sữa, chất lỏng màu trắng lưu khắp toàn thân cậu.
Cậu lấy tay sờ thử một cái, sữa tươi dính đầy phía trên, cậu không dám tin nhìn Quý Chính Tác, nước mắt chảy ào ào xuống, đang vặn hỏi, "Cậu đã nói, cậu nói, bác sĩ nói tôi sẽ không như vậy, cậu lừa tôi, cậu lừa tôi, Quý Chính Tác, tôi..." Cậu kích động, nói cũng không nói rõ ràng được.
Cậu không chấp nhận bản thân mình như vậy, giống như nữ nhân, cậu cũng chán ghét thái độ mình bây giờ, khóc lóc phủ nhận thực tế, lại lẩm lẩm, "Cậu lừa tôi, cậu, cậu lừa tôi, cậu nói sẽ không như vậy."
Trong buồng xe tất cả đều là mùi sữa ngọt ngào, cậu để trần иgự¢, hai mắt ngấn lệ dàn giụa, khóc mặt đỏ bừng. Bất lực giận dỗi, giận đến run run, lời cũng không nói được, ủy khuất như vậy, đang tố cáo Quý Chính Tác lừa cậu.
Cảnh tượng này trong mắt Quý Chính Tác hoàn toàn lại thành một bức tranh ướƭ áƭ, hắn nhìn Phương Yểu An khẽ há miệng đỏ non nghẹn ngào, vừa đáng thương vừa dâm đãng, dưới háng cứng rắn căng phát đau. Hắn nắm tay Phương Yểu An, môi dán trên mu bàn tay hôn hôn, "Là anh sai, anh sai được không? Tiểu An không khóc, không khóc nha."
Lời nói ôn nhu, nhưng hành động thô lỗ, hắn kéo mạnh Phương Yểu An ôm cậu ngồi xuống đằng sau xe, đè trên người cậu hung ác hôn. Giữa răng môi tràn đầy nước miếng rớt xuống từ khóe miệng, nụ hôn ướt dính thật lâu làm lý trí Phương Yểu An mơ hồ, run rẩy khóc lóc, yếu ớt đập đánh Quý Chính Tác, sắp nghẹt thở.
Quý Chính Tác ૮ởเ φµầɳ cậu, tính khí dử tợn nổi điên đẩy hai mảnh âm môi phì nộn ra, tao thịt non mềm bị gân xanh nhảy lên mài thoải mái không dứt, tí tách chảy nước.
Cậu vẫn còn kháng cự, mắt trống rỗng, lại không có sức lực, vừa rồi rõ ràng còn cảm thấy khuất nhục lại bị khoái cảm vô hạn trước mắt làm mờ đi, cậu bị nóng nước mắt rơi lã chã phát run, d*m thủy dính đầy hai chân.
Quý Chính Tác ôm cậu lên đùi, tính khí thô to cứng rắn đỉnh vào âm đế, luôn ngẩng đầu lên hôn cậu, nụ cười vẫn trong sáng như trước, chế nhạo, "Lại dâm rồi? Có muốn cắm không?"
hoa huy*t bị ma sát ứ máu nóng lên, cậu thấy một cảm giác hư không, toàn thân ngứa ngáy, Quý Chính Tác vỗ ௱ôЛƓ cậu một cái, giọng khàn khàn, lại hỏi, "Có muốn cắm không?"
Hai người họ chơi xe chấn rất nhiều lần, không gian thu hẹp làm cả hai thể xác kết hợp rất sâu, mang tới khoái cảm rõ ràng, gần như không chút kháng cự nào, cậu còn đang tức giận, mâu thuẫn muốn cự tuyệt.
Trong không khí lẫn vào mùi sữa tươi cùng dâm dịch, có một mùi sữa dâm không diễn tả được, cậu nghe Quý Chính Tác cười vô cùng khốn nạn, "Sợ em."
Cậu bị bưng ௱ôЛƓ lên ôm, chân đạp ghế ngồi, ngồi cưỡi lên hông Quý Chính Tác, tính khí cứng rắn đứng thẳng nóng bỏng đỉnh mở âm đ*o, cắm vào trong đường vào, cây gậy kia to dài đáng sợ, như chọc mãi không đến, quá trình chậm nặng lại dài rằng rẵng.
Cậu cuối cùng cũng bị cắm đầy, lắc lư eo tay nắm tấm phủ chăn phía dưới, bụng mềm mềm dán trên bụng cơ bắp của Quý Chính Tác, phía dưới bị kéo căng, cậu nắm tay với xuống, trên bụng sờ được hình dáng tính khí của nam nhân, thật lớn, như muốn xuyên thủng bụng cậu.
Quý Chính Tác bắt đầu thao cậu, cây gậy thô to cứng rắn đánh thẳng vào trong țử çɥñğ cậu, không quan tâm mọi thứ, chỉ biết đâm vào, cậu trốn cũng không trốn được, bị thao đến vứt hết νũ кнí áo giáp, vừa khóc vừa kêu, sắp bị ᴆụng hỏng, "Không, xuống, xuống dưới, chậm chút, quá sâu,..."
Quý Chính Tác hút sữa cậu, chụt chụt ʍúŧ ʍúŧ, cùng với phía dưới dùng lực hung ác thao đỉnh, lẫn lộn cùng choáng váng, tinh hoàn ỉu xìu đập mạnh trên âm thần, ᴆụng ra thành một vòng nước bọt trắng bệt.
Cậu sướng muốn ૮ɦếƭ, ngay cả lỗ tai cũng đầy hơi nóng, như vừa bị thủy triều lạnh như băng cọ rửa cọ, cậu trong bể dục bao la kích động, ௱ôЛƓ thịt bị đỉnh bốp bốp vang dội. Cậu cưỡi trên hông Quý Chính Tác, xấu hổ là gì, khuất nhục, lễ nghĩa, tất cả đều đã không thấy bóng dáng, chìm đắm vào khoái cảm lên thiên này, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Trong mắt bốc hơi sương mù làm cậu nhìn không rõ, cậu bị cắm lý trí hoàn toàn không có, thoải mái đến mỗi một tế bào đều đang kêu gào, thật là thoải mái, thật là phê, đầu v* bị hút thật thoải mái, cậu muốn tan chảy.
Cậu ôm đầu Quý Chính Tác, cầu xin hắn nhẹ chút, cậu sắp bị đị* nát, Quý Chính Tác áp cậu ngồi đằng sau, hai chân nhấc lên, điên cuồng thao lộng. Nước mắt, nước miếng, mồ hôi, sữa tươi, xuân triều đồng loạt chảy xuống, mã nhãn bị sáp đau, cậu biết mình lập tức sẽ bị ** bắn.
Theo cao triều mà đến kịch liệt khoái cảm làm toàn thân cậu co rút, âm hộ co rút lại thật chặt, siết vặn dương v*t trong cơ thể mình tàn phá bừa bãi, Quý Chính Tác bị kẹp phải nghẹn lên một tiếng, kéo căng eo, cuồng phong bạo vũ rút ra cắm vào.
Miệng țử çɥñğ bị va chạm quá độ, vừa tê dại vừa đau, trên người như không ngừng có dòng điện chảy qua, miệng Phương Yểu An cũng không khép lại được, chân gác trên vai bị thao đến dựng thẳng lên, toàn thân run lẩy bẩy.
Bỗng nhiên hung hăng đỉnh mạnh một cái, tính khí to đen cắm vào chỗ sâu nhất trong cậu, trong nháy mắt phồng lớn, bắn ra một cỗ тιин ∂ị¢н nóng bỏng, vừa nhiều vừa đặc, nóng đến nước miệng cậu chảy ròn.
côn th*t kẹp giữa chân hai người giật giật, mùi tanh cùng mùi khai của nước tiểu đứt quãng tưới trên bụng Quý Chính Tác, cậu nghe Quý Chính Tác bất đắc dĩ hừm một tiếng, "Lại tè dầm, tao hàng."
Cậu không biết là sỉ nhục hay sung sướng, co lại một chỗ ngồi không ngừng khóc nghẹn, Quý CHính Tác đến hôn cậu, nhưng lại đặc biệt ôn nhu, "Sao thế Tiểu An?"
"Đau, phía dưới thao đau."
Quý Chính Tác tách hai chân cậu ra, liếm lên hoa huy*t bị ** đỏ thẫm lõm xuống mấy hớp, đây là thói quen hắn luôn làm lúc Phương Yển An mang thai, mỗi lần Phương Yển An chỉ cần nói hơi đau, hắn sẽ lập tức liếm liếm cho cậu, "Không đau nha, không đau." Hắn đỉnh hạ thân cứng rắn đứng thẳng lên lần nữa, lại muốn cắm vào.
Phương Yểu An chợt nhớ đến điều gì, "Con trai đâu?"
Quý Chính Tác ngừng một lát, có dự cảm xấu, cân nhắc nói, "Ở nhà, không sao, chúng ta chơi tiếp..."
"Không được, nhanh về thôi, đứng lên, đừng đè em!"
Một cảm sác bất lực bao phủ thật sâu trong lòng Quý Chính Tác, hắn không thể làm gì khác hơn đành phải rút giấy ra lau qua hai người, đáy quần nhô lên một bọc lớn đành phải tắt lửa, hắn lái xe cứng rắn suốt cả quãng đường.
Sau khi lỗ sữa được thông, cậu bắt đầu thường xuyên phồng sữa, ภú๓ שú cứng dựng thẳng đau đớn, nhạy cảm vừa chạm sẽ run. Cậu thử đút cho nhóc con, miệng của em bé non nớt, nhưng 乃ú sữa mẹ lại phải ʍúŧ thật hăng, hút đầu v* chặt khít không buông, dùng răng cắn mài, như sắp cắn gãy viên nhỏ kia.
Cậu nước mắt đều bị bức ra, đau nhột khó chịu, đầu v* sưng không thể nhìn, bị ngậm đến trầy da, hô hấp thả phía trên cũng thấy đau, vết thương dán urgo cũng không thể dán, chỉ có thể xấu hổ để trần.
Lại không thể đút cho nhóc con nữa, thật sự so vớt cắt thịt còn đau hơn, sưng lớn một viên, suýt chút nữa thì nhiễm trùng.
Cậu ít sữa, chỉ mỏng mỏng vài hớp, nhưng không được hút ra sẽ đau đến bị lửa làm cháy rực lên, trước иgự¢ vừa phồng vừa đầy, cứng rắn phát đau. Cậu chỉ có thể xấu hổ vén áo lên, hai gò má ngượng ngùng đỏ bừng, ôm đầu QUý Chính Tác để cho hắn hút sữa cho cậu, Quý Chính Tác bình thường không quy củ, dù sao phải vừa hút vừa thao cậu, vừa sờ vừa cắm phía dưới, cười mắt trong suốt cong lên, "Tiểu An thật ngọt."
Lại đến kỳ nghỉ hè, cậu cùng Quý Chính Tác chắc chắn phải về nhà mấy ngày, nhưng đứa bé nên làm gì bây giờ, khổ não không thôi.
Sau bữa cơm chiều cậu đang rửa bát, tiếng chuông cửa reo, Quý Chính Tác đang tắm cho Quý Điều Điều trong phòng tắm, cậu lau tay, đi mở cửa, "Ai đó?"
Giây phút nhìn thấy Quý Vấn Tuyền kia, cậu sợ đến dường như nhảy về sau một bước, hoảng loạn không thôi, có một ảo giác bị bắt gian, miệng khép rồi lại mở thật lâu mới miễn cưỡng treo lên nụ cười nói, "A, chào dì ạ."