Bụng Phương Yểu An dần dần nhô ra, người cậu gầy, mặc áo khoác rộng sẽ không nhìn được. Đi học càng ngày càng ít, cậu vốn không thích đi học, bây giờ lại đặc biệt dễ mệt mỏi, hơn nữa sợ bụng bị mọi người phát hiện, hối hận không để Quý Chính Tác làm đơn xin nghỉ học giúp cậu.
Lúc được hơn bốn tháng thì chuyển nhà, bụng cậu ngày càng lớn, ra vào bắt đầu trở lên bất tiện, lần này nhà rộng hơn, có cửa riêng căn riêng còn có vườn hoa cùng hồ bơi. ( khác nào cái biệt thư cao cấp không??)
Nhà quá rộng, trong lòng cậu trống rỗng, bất an hỏi, "Đây là nhà ai?"
"Của anh." Quý Chính Tác từ phía sau ôm vai cậu, "Sao thế Tiểu An?"
"Anh rốt cuộc kiếm tiền từ bao giờ?" Đây là điều cậu luôn muốn hỏi.
Quý Chính Tác nghĩ nghĩ, "Ừ, thật ra thì hồi Quốc Khánh lớp mười hai anh nhận được thông báo cử đi học, chưa nói với em." Điều này Phương Yểu An đã sớm biết rồi, "Rồi sao?"
"Hồi đó không có việc gì làm, nên lên biên trình chơi, anh chơi cái đó từ lớp mười rồi, cùng mấy bạn trong đội tập huấn, bán trình tự kiếm được không ít tiền."
(*) biên trình ( 编程): là viết tắt của, là để máy tính giải quyết thay mình một vấn đề nào đó, áp dụng với hệ thống tính toán quy định một chuyển động, để hệ thống tính toán dựa theo phương thức kế toán nên được vận hàn, cuối cùng đạt đến kết quả tương ứng. (Theo baike.baidu)
"Chỉ vậy thôi?" Cậu không tin chỉ làm vậy thôi cũng có thể kiếm được bấy nhiêu tiền.
"Sau đó anh nói muốn học tài chính, cậu anh nói cho anh một tài khoải chơi chơi một chút là kiếm được, còn lãi nhiều lắm."
"Anh nói anh chơi chứng khoán ở thành phố B mua được nhà to thế này á?"
"Anh muốn mua, nhưng đợt sinh nhật trước, không phải là lễ trưởng thành sao? Đằng ba anh gửi đến nhiều đồ lắm, nhà đều là có sẵn, nên anh lười đi tìm nữa." Hắn ngừng một chút, "Cho nên nghiêm chỉnh mà nói nhà này là ba anh cho anh."
Ba Quý Chính Tác?
Cậu rất ít khi nghe Quý Chính Tác nhắc tới ba hắn, cho nên ấn tượng không hề sâu sắc.
Cậu nhớ hồi còn học mầm non, lúc ở trước cửa chờ bố mẹ đến đón, cậu dắt Quý Chính Tác, hỏi ai đến đón hắn.
Quý Chính Tác nói là dì bảo mẫu. Cậu hỏi ngay, "Ba mẹ em rất bận à?"
Lúc ấy Quý Chính Tác vẫn còn học lớp dưới, bộ mặt trắng trắng mũm mĩn non nớt, ngây thơ ngốc ngốc, hướng cậu gật đầu, "Ừ, mẹ bận nhiều việc lắm, mẹ nói ba ૮ɦếƭ rồi."
Phương Yểu An tin thật, lúc ấy còn không hiểu "Ba ૮ɦếƭ" mang hàm nghĩa chính xác là gì, cũng đã thay Quý Chính Tác cảm thông. Cậu đứng trước mặt Quý Chính Tác, áy náy không dứt, "Thật xin lỗi, anh không biết, anh cho em hộp kẹo này được không, đừng buồn nha."
"Không sao, không trách Tiểu An đâu."
"Đừng gọi anh là Tiểu An, gọi anh đi!"
Sau đó mới biết Quý Vấn Tuyền nói ba Quý Chính Tác ૮ɦếƭ là do tức giận nên mới nói thế, khó có thể tưởng tượng, một người đàn bà lý trí trầm ổn, lại có lúc nói ra những lời này.
Sau đó là ở thành phố B, ngay tại tháng trước, lần đầu tiên cậu thấy Quý Chính Tác đánh nhau. Hai người đi siêu thị, lúc Quý Chính Tác đỗ xe cùng một nhóm người bên cạnh xảy ra mâu thuẫn, Phương Yểu An vào trước, thấy Quý Chính Tác nửa ngày còn chưa thấy đâu, lại quay vào nhìn.
Nhìn thấy bốn người vây quanh Quý Chính Tác, tên cầm đầu ngậm điếu thuốc, trên cổ đeo dây xích vàng, mùi rượu xông thẳng vào mũi, vừa nhìn biết ngay là tên côn đồ, "Tiểu tử không dậy nổi, tuổi trẻ mà có xe ngon nhỉ, tính ςướק chỗ đậu xe của bọn tao à?" Gã đạp mũi giày Quý Chính Tác, sặc khói phun trên mặt hắn, khinh bỉ, hỏi mấy tên bên cạnh, "Giày này hãng gì ta? Tao xem không hiểu, bọn mày nói thử xem."
Phương Yểu An không biết xảy ra chuyện gì, gọi một tiếng, "Quý Chính Tác."
Cùng Quý Chính Tác đồng loạt quay đầu còn có bốn tên kia, "À, còn có người giúp? Hay lắm, bốn bọn tao chấp hai bọn mày, vậy hôm nay tao lại được bắt nạt bọn mày sương sương rồi." Gã quay đầu phía Phương Yểu An, bên cạnh đã có người muốn đi lên chặn Phương Yểu An.
Đánh nhau thật ra không có gì cả, nhưng bụng Phương Yểu An bây giờ không tiện, không làm trò chống gì cả.
"Chờ chút." Người nọ bị Quý Chính Tác đưa tay ngăn cản, hắn quay đầu, "Tiểu An, em đi trước đi, vào đi, anh sẽ vào sau."
Dây chuyền vang nghe được, xách cổ áo Quý Chính Tác lại, hung tợn, "Sẽ vào sau!? Mày sao mà vào được? Thế nào còn muốn chạy?"
Quý Chính Tác kỳ quặc bực bội cười một tiếng, ngẩng mặt lên chỗ nào cũng thấy u ám, giọng hắn quá thấp, Phương Yểu An không nghe rõ rốt cuộc đang nói cái gì.
Chỉ nghe dây chuyền vàng ha ha cười to, những tên khác cũng cười theo, giọng to khàn, khinh thường giễu cợt, "Ô kìa? Đánh ૮ɦếƭ tao á? Mày đánh đi? Anh chống mắt lên xem mày đánh ૮ɦếƭ tao thế nào?"
Tiếng vang dần dần to lên, xa xa vây quanh đến xem náo nhiệt, nhưng không có ai tiến lên ngăn lại.
Quý Chính Tác gầy gò, vóc người thuộc dạng nghiêng về cơ bắp, dáng cao, mặc quần áo lại có vẻ gầy, nhưng so với mấy gã cao to lùn hơn hắn trước mặt không hề chiếm ưu thế, thậm chí còn gầy yếu hơn.
Phương Yểu An chỉ biết Quý Chính Tác học tán đả, được rất nhiều giấy khen, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy hắn chính thức hạ thủ bao giờ, đối diện có bốn người, hơn nữa toàn mấy tên cao to vạm vỡ, cậu bây giờ lại không giúp được gì, đứng ngay cạnh lòng như lửa đốt.
Mắt thấy Quý Chính Tác bị tên cầm đầu đẩy một đường lùi về phía sau, không ngừng khiêu khích, "Mày ngang phết ha? Đánh ૮ɦếƭ tao? Không phải có dũng khí lắm? Nào qua đây, cháu trai đánh ông nội mày thử cái nào?"
Gã còn chưa nói hết, Quý Chính Tác xông lên nện một quyền trên sống mũi hã, Phương Yểu An cảm giác trong giây phút ấy, toàn bộ mặt tên kia như bị rơi xuống, con ngươi trợn ra bên ngoài, máu mũi bắn ra. Còn chưa kịp phản ứng, Quý Chính Tác lại bay lên đá một cước vào một tên bên trái, lúc này tên kia bị đánh ngã xuống đất, tay chân tức cười co quắp cứng đờ, như con vịt đập nước, một bãi máu mũi không ngừng co rút.
Tất cả mọi người đứng im tại chỗ, Phương Yểu An, đám kia đứng ngây người, bao gồm tất cả mấy người hóng biến cũng cứng lại. Một lúc lâu, ngoài ba tên kia ra có một tên từ phía sau định đánh lén Quý Chính Tác.
Phương Yểu An gấp đến mức lớn tiếng nhắc nhở, "Này, đằng sau!"
Bị Quý Chính Tác xoay người đánh chân gã bắn ngã sang một bên, hắn quay đầu đắc ý cười với Phương Yểu An, sạch sẻ nhẹ nhàng thoải mái lộ ra hàm răng trắng, "Không sao đâu Tiểu An, anh có thể đánh hết ba anh em nhà chúng nó nha!"
Hai tên khác không dám đi lên nữa, bên cạnh có người báo cảnh sát, Phương Yểu An chỉ co người xuống nhìn tên vừa ngã xuống, "Cậu ta sao thế?"
"Không sao, đá đầu, hẳn không ૮ɦếƭ được." Quý Chính Tác nhìn qua, máu mũi người nọ chảy đầy mặt, cơ bắp phản ứng đến toàn thân run rẩy, "Tiểu An, em về trước đi, chờ chút nữa giải trình không được lại phải vào bót cảnh sát, em về nhà ngủ một lúc đi."
Phương Yểu An bị bộ dạng hắn hời hợt không quan tâm mà kích động muốn phun lửa, "Ngủ cái gì mà ngủ? Đầu anh có bệnh à, đều phải vào bót cảnh sát, anh còn bảo em đi ngủ!?"
Quý Chính Tác nhìn cậu kích động đến mắt ᴆục đỏ ngầy, cả người cũng đang run run, nửa ôm cậu vào trong иgự¢ vỗ vỗ, "Không sao, không sao, đừng sợ."
Cuối cùng không vào bót cảnh sát, người đến có vẻ là một thư kí, khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc rất nghiêm túc tinh tế, tướng mạo thiên về thanh tú, không biết nói gì với cảnh sát, lại nói mấy câu với Quý Chính Tác. Cảnh sát chỉ dẫn ba tên kia đi, dây chuyền vàng cầm đầu đưa vào bệnh viện, Quý Chính Tác dẫn cậu về nhà.
Sợ bóng sợ gió một trận, Phương Yển An thở phào nhẹ nhõm, "Người vừa rồi là ai?"
"Ừ? À, người đằng nhà ba anh."
Quý Chính Tác nhìn cậu một cái, thở dài, không thể làm gì khác hơn, "Ở đây a, nhưng mà mẹ anh nói có chuyện gì thì phải đi tìm cậu anh ngay, không cho phép tìm ba anh. Nhưng không có cách, về đằng cảnh sát này anh cảm giác ba hữu dụng hơn, em xem giải quyết nhanh hơn, bây giờ còn kịp về nấu canh cho em nè." Hắn lại như không có chuyện gì xảy ra cười lên, không tim không phổi cười rực rỡ.
Quý Chính Tác nhìn cậu ngây ngô sững sờ không nói lời nào, "Sao thế Tiểu An? Thích nơi này không?"
"A..." Cậu hoảng hốt đáp một tiếng, như ban đầu lần đầu tiên vào nhà đó vậy, ngước đầu đảo mắt nhìn một vòng, rộng mà trống không, cậu bắt đầu đồng ý với lời Quý Chính Tác nói lúc ấy, nho nhỏ mới ấm áp xinh xắn.
Cậu cúi đầu xuống, buồn buồn, "Thích cái trước kia hơn."
Quý Chính Tác dừng một chút, cười cười, " Được." Hắn từ phía sau lưng ôm lấy bụng Phương Yểu An, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cậu, "Chờ nhóc con đi ra, bọn mình trở về được không?"
Phương Yểu An mang thai tính dục mạnh, phía dưới rất dễ dàng ướt.
Trước ba tháng, Quý Chính Tác không dám ngồi trên ghế salon, để cậu quỳ cưỡi trên đùi, ôm eo cậu, một bên ʍúŧ đầu v* cậu, một bên mài đùi trong cho khe thịt hở kia ăn, có lúc lại đột nhiên đỉnh vào hung hăng thao cậu.
Cậu rất sướng, được Quý Chính Tác ôm vào trong иgự¢ cắm không ngừng run rẩy, tính khí phẫn nộ dữ tợn hung mạnh quất roi trên thịt hoa mỏng non của cậu, như phải ᴆụng nát cả linh hồn cậu, toàn thân trên dưới đều sảng khoái, vừa khóc vừa kêu.
Quý Chính Tác liếm cổ mồ hôi của cậu, lúc mới cùng cậu thương lượng, "Bắn xong ăn thêm một bát cơm được không?"
Cậu quá gầy, tay chân gần như chỉ còn lại xương, có thể thấy rõ được gân xanh dưới da, chỉ có bụng nhô lên một khối lớn cực kỳ rõ ràng, thỉnh thoảng soi gương, có thể tự hù dọa được mình.
Bác sĩ bảo cân nặng thai nhi nặng, cho dù là đẻ thường hay sinh mổ cũng cực kỳ nguy hiểm, lúc Quý Chính Tác bón cơm cho cậu, giống như đút cho một đứa trẻ không nghe lời vậy, ngay cả vừa dỗ vừa lừa, bảo cậu ăn nhiều hơn một chút.
Cậu biết mình không phải em bé, chuyện không ăn cơm cần người dỗ dành này quá tùy hứng đi, không hề giống tính cách của cậu, nhưng cậu thực sự một miếng cũng không ăn được.
Thường xuyên đều là Quý Chính Tác đặt thìa trước miệng cậu, vừa hôn vừa dỗ cậu, "Ăn một miếng thôi, Tiểu An, ăn một miếng cuối cùng, nào, há miệng ra."
Cậu nhìn dáng vẻ đó của Quý Chính Tác mà khổ sở, tự trách mình nhận lỗi, "Thật xin lỗi, em ngay cả cơm cũng không ăn được."
Quý Chính Tác biết cậu mang thai tâm tình không ổn định, sẽ ôm cậu an ủi, "Không phải em sai, Tiểu An, là bọn họ làm ăn không ngon, lần sau không đặt nhà này nữa được không? Ăn thêm miếng nữa nào."
Quý Chính Tác vẫn chỉ biết nấu canh, đa dạng các loại canh. Học nấu canh phải kiên nhẫn với nắm chắc được nhiệt độ lửa, mỗi ngày Quý Chính Tác sẽ đặt nhiều giờ báo thức, lúc nào nên thả cái gì vào, lúc nào bật lửa lớn, nên canh hắn nấu rất được, mùi thơm đậm vị, nước canh tươi đẹp. Mỗi lần Quý Chính Tác mong đợi nhìn cậu, cậu sẽ cố gắng nén khó chịu xuống uống thêm một bát.
Có một lần, Quý CHính Tác canh gà hầm thuốc bắc, lúc múc ra lỡ tay đánh đổ, cả bát trên tay, lúc ấy tay phải không có một lớp ra, vừa đỏ vừa sưng, như sắp chín.
Ở nhà không xử lý được, chỉ có thể đi bệnh viện, Phương Yểu An không thể đi, bụng cậu quá lớn, ra ngoài sợ sẽ làm người khác để ý, Quý Chính Tác đi một mình.
Phương Yểu An hoang mang lo lắng, muốn gọi điện thoại hỏi Quý Chính Tác tay sao rồi, lại sợ tay hắn bị thương không nhận tiện nhận điện thoại, giận đến muốn đập cái bụng cản trở này của mình đi.
Quý Chính Tác gọi điện về, "Tiểu An, tay không sao, em đứng gấp, chỉ bị thương tay phải, ship đồ ăn đến chưa? Em ăn trước được không? Anh phải muộn chút nữa mới về được, đúng rồi trong nồi còn có canh, thịt gà hầm rất nhừ, em húp thêm một bát nha?"
Phương Yểu An cầm điện thoại, giọng nghẹn ngào, "Ừm, được."
Cậu ghét bản thân mình không ăn cơm, tay Quý Chính Tác bị thương còn nhớ đến việc dặn cậu ăn cơm, nếu như không phải do cậu không ăn cơm, Quý Chính Tác sao có thể vì nấu canh cho cậu mà bỏng tay.
Cậu bắt đầu tự giận mình, không ngừng tự chửi mình, lúc Quý Chính Tác trở lại, tay phải bọc như cái bánh bao, tầng tầng vải thưa, "Ăn xong rồi à Tiểu An, anh đến đút cho em nha?"
Phương Yểu An giữ bát, "Em lại không phải không cầm được đũa, tay anh như thế đút cái gì mà đút?" Mắt khô khốc ê ẩm sưng, cậu lại muốn khóc, trở nên yếu ớt thế này.
"Tay anh không sao, em quên rồi à? Anh tay trái cũng dùng tốt lắm, nào qua đây, anh đút em ăn thêm chút."
"Đã bảo không cần!" Cậu bưng bát lên, từng ngụm từng ngụm nhét vào trong miệng, "Em ăn được nhiều lắm, còn có thể đút cho anh, cũng không phải trẻ con."
Sau lần đó, khẩu vị cậu bắt đầu tốt dần lên, dần dần mọc thêm thịt. Mỗi ngày Quý Chính Tác đều phải giúp cậu cân thể trọng, cậu ghét nhìn thấy mình biến hóa thành mập, rất kháng cự lại việc cân nặng.
Cho nên thường xuyên những lúc cậu đang chơi game hoặc là ăn quà vặt, Quý Chính Tác sẽ bỗng nhiên ôm cậu lên, thả trên chiếc cân, che mắt cậu lại, "Không sao không sao, Tiểu An không mập, qua một thời gian nữa là ổn rồi." Sau khi cân xong sẽ ôm cậu trả về, hôn một cái, "Tiểu An không mập." Hắn chỉ chỉ chiếc bụng ngày càng lồi lên như cái trống của Phương Yểu An, cặp mắt đào hoa cười ra hai chiếc trăng non, "Là nhóc con mập."