Nam Lân Cẩm Lý - Chương 46

Tác giả: Hạ Tiểu Chính

Từ lúc mang thai đến giờ, sức ăn của Phương Yểu An vô cùng kém, hai tháng này vừa ngửi thấy mùi thức ăn đã muốn ói, thật sự khó ăn được nửa bát. Nhưng điều khó nói là, Dụς ∀ọηg của cậu trở nên càng thêm mãnh liệt, thân thể mềm như nước, chỉ đón nhận một nụ hôn cũng sẽ ướt.
Trên phương diện tình ái Quý Chính Tác tự hạn chế đến mức quá đáng, từ ngày bắt đầu biết ngày cậu mang thai, đã không cắm hẳn vào bên trong cậu nữa. Chỉ tắm xong liếm cho cậu, đầu lưỡi Quý Chính Tác vẫn lợi hại như trước, trơn nhẵn linh hoạt, vây quanh âm hộ đảo liếm một vòng, ʍúŧ âm hạch cậu ứ máu sưng lên lại ngậm hút trong miệng, hút phía dưới cậu tràn đầy nước dâm, liếm cả người cậu không ngừng run rẩy, khóc nói không chịu nổi mới bỏ qua.
Cho đến bây giờ, Quý Chính Tác chưa từng kêu cậu thủ dâm hoặc khẩu giao cho hắn, thậm chí không bao giờ giải quyết Dụς ∀ọηg ngay trước mặt cậu, hắn sẽ trốn trong phòng tắm tự thẩm, hôm sau lúc sáng sớm cương lên sẽ lại đi dội nước lạnh, hắn luôn sợ mình quá manh động, làm thật sẽ khiến Phương Yểu An bị thương.
Liếm huyệt mặc dù thoải mái, nhưng so với cuộc sống trước kia thường xuyên ℓàм тìин, điều này không khác nào uống rượu giải khát. Cậu ngứa đến mài ҨЦầЛ ŁóŤ, vô cùng mong đợi cây tính khí có lực cứng rắn có thể đâm đâm Gi*t Gi*t cơn ngứa cho cậu, bắn nước cho nó. Nhưng mỗi lần cậu nói muốn, Quý Chính Tác sẽ lập tức sờ bên dưới cậu hoặc liếm cậu bắn ra, chờ cậu cao triều mềm nhũn không có sức lực xong, mới trực tiếp ôm đi ngủ.
Cậu không biết Quý Chính Tác nhịn thế nào, rõ ràng trước đây ngay cả lúc ăn cơm cũng không yên thân được với hắn, không phải cắm bên dưới công thì sẽ hút bên trên, làm tới làm lui điên cuồng như không phải người, thường xuyên thao cậu đến không khép chân lại được, ngăn vòi nước chảy bên trong cho cậu, chảy nước miếng khóc.
Bây giờ chăm chỉ như khúc gỗ, bác sĩ nói trước ba tháng không thể làm, hắn nhớ ngay nhất định phải đầy ba tháng sau mới động vào cậu. Lúc khó nhịn nhất cũng chỉ vừa hút đầu v* cậu, vừa đâm dương v*t vào giữa chân cậu mài mài.
Mấy ngày Phương Yểu An không ăn được, bỗng nhiên nói muốn ăn nước tiên thịt (*), Quý Chính Tác một giây không dừng, lập tức lái xe dẫn cậu đi ra ngoài. Tìm quán vật chất không tệ, hai người vào trong một phòng nhỏ, Quý Chính Tác sợ cậu đặc biệt muốn ăn, gọi đầy cả một cái bàn.
(*) nước tiên thịt (Hán Việt: thủy tiên nhục/水煎肉): món ăn thịnh hành ở Hàn Quốc trong mấy năm nay, sẽ không nướng khét, kết hợp giữa nướng và lẩu, ở giữa nướng thịt, bên cạnh đặt một vòng rãnh nước, mùi rất thơm, nướng lên sẽ không bị khét. (nguồn: baidu & kknews.cc)
Quý Chính Tác luôn gắp thức ăn cho cậu, đút đến bên mép sẽ dỗ dỗ cậu ăn thêm mấy hớp.
Cậu nắm tay phải Quý Chính Tác, thả giữa hai chân mình, đùi trong kẹp vào mài mài, tao ngứa không chịu nổi, "Mò đến không? Em không mặc ҨЦầЛ ŁóŤ."
Cậu cảm giác được toàn thân Quý Chính Tác cứng đờ, cơ bắp căng lên thật chặt, nửa ngày mới mở miệng, khó khăn nói, "Ăn cơm trước đi Tiểu An."
Cậu dựa vào, mặt dán bên cổ Quý Chính Tác, khép nửa mắt, "Bên trong ngứa lắm, muốn anh cắm em cơ." Cậu liếm vành tai Quý Chính Tác, đầu lưỡi trơn nhẵn theo xương tai mềm nhũn đảo liếm qua lại, Quý Chính Tác như bị lửa cháy sôi lên, hung hăng giật mình một cái. Cậu phóng dãng cầu hoan, "Anh đị* em bắn được không?"
Quý Chính Tác hô hấp trở nên vừa thô vừa nặng, nóng dọa người, cổ họng nhốn nháo, bàn tay bị cậu kẹp lại bắt đầu cách quần cậu gãi ngứa vào trong huyệt, ra tay rất nặng, lúc mò đến âm đế cậu không ngừng run rẩy, che miệng bắt đầu rên.
Quý Chính Tác một tay nắm cậu, đưa tay vào trong quần trong của cậu, vạch ra hai mảnh thịt âm môi đầy đặn, Ϧóþ âm đế bắt đầu hành động. Cậu mở rộng hai chân, bị cắm thần hồn điên đảo, khóe miệng có nước miếng chảy xuống, nằm trong иgự¢ Quý Chính Tác ưm ưm ՐêՈ Րỉ.
Cậu còn chưa bắn, Quý Chính Tác đã rút tay ra, tay mang theo đầu nước dính sệt tanh nồng, trực tiếp nhét vào trong miệng cậu. Miệng cậu bị mấy ngón tay cắm đầy, mùi mặn tanh bơi vào trong miệng cậu, cậu muốn khóc, nhưng càng muốn được lấp đầy hơn, đầu lưỡi đảo qua ngón tay Quý Chính Tác hút.
Quý Chính Tác Ϧóþ gò má cậu, giọng đầy Dụς ∀ọηg vừa khàn vừa chát, "Muốn ăn cơm nữa không?"
Cậu kẹp chặt chân, mắt rưng rưng, lắc đầu một cái.
"Vậy đi thôi." Quý Chính Tác lấy áo khoác mặc vào cho cậu, dắt cậu đi ra ngoài. Hai chân cậu mềm run, bị kéo đi tập tễnh, mặt Quý Chính Tác lạnh lùng, không nói một lời, ấn cậu vào trong xe, lúc cài giây an toàn đè hôn một lúc lâu, buông ra toàn bộ miệng cậu đều tê dại, nước miếng chảy xuống.
Đoạn thời gian này đang đuổi kịp buổi tối giờ cao điểm ở thành phố B, đường xá tắc ngẽn, từ con đường này tắc đến con phố bên kia, trong mắt Quý Chính Tác gần như bốc lửa, gấp đến mức gân xanh trên trán không ngừng nhảy, hung hăng đập tay lái mấy phát, thiếu chút nữa chửi bậy.
Cậu thấy tính khí trong quần Quý Chính Tác phồng lên, đáy quần bị chống lên, một túp lều to bự, cậu như có thể cảm giác được nhiệt độ của vật kia, vừa to vừa dài, mang hương vị tanh nồng của hạ thể nam nhân, lần nào cũng lấp đầy cậu.
Trong huyệt cậu ngứa càng thêm kinh khủng, bẹp bẹp chảy nước, toàn bộ đáy quần đều bị thấm ướt, dán trên ௱ôЛƓ đặc biệt khó chịu, cậu bắt đầu nhẹ giọng hừ hừ, không kìm lòng nổi vuốt ve thân thể mình.
Quý Chính Tác nhìn cậu, con ngươi tối sầm, "Trong huyệt ngứa?"
Cậu khó chịu gật đầu một cái, sương mù trong mắt bốc hơi lên, hướng về phía Quý Chính Tác khóc nghẹn ngào.
Tay Quý Chính Tác chống trên tay lái, từ chỗ ngồi nhô ra nửa người, áp cậu trên ghế ngồi hung hăng liếm ʍúŧ, cậu treo trên cổ Quý Chính Tác, bị hôn toàn thân run rẩy.
"૮ởเ φµầɳ ra." Quý Chính Tác ra lệnh cậu, lại liếm liếm môi sưng đỏ của cậu, "Ngăn nước chảy cho em."
Cậu kéo quần xuống đến đầu gối, ௱ôЛƓ bị nước dâm thấm ướt dán trên ghế ngồi bằng da, vô cùng xấu hổ. Quý Chính Tác ngồi ở ghế lái, một tay đặt giữa hai chân Tʀầռ tʀʊồռɢ của cậu, xoa nắn côn th*t cậu, lại bắt đầu sờ âm hộ cậu.
Bên ngoài đều là xe, trên đường chen chúc người là người, cậu ૮ởเ φµầɳ, ngồi trong xe, bị Quý Chính Tác sờ hoa huy*t. Cậu không biết trên thân thể, khoái cảm nhiều hơn, hay xấu hổ trong lòng sâu hơn, dù gì bị sờ đến loạn thất bát tao.
Ngón tay to dài cắm bên trong đường vào, chọc tới chọc lui bắn ra thật nhiều nước dính dính, cậu khóc, bụng dưới ưỡn thẳng, âm đ*o co rút lại, bắn một bãi dính sệt.
Cậu vừa mềm xuống, ngã trên ghế ngồi, nhắm mắt lại khóc, hai chân không chịu được co quắp, dưới ghế ngồi là đều nước dâm của cậu, đọng lại thành một bãi.
Quý Chính Tác ôn nhu hôn cậu, liếm nước mắt trên mặt cậu, cười cười, "Tiểu An, em đúng là một tao hàng."
Lái xe đến đầu đường cạnh quán rượu, đây là lần đầu tiên hai người họ lên đại học đi mướn phòng, vừa vào cửa dây dưa chung một chỗ, ôm chặt, không ai thả lỏng ra. Quý Chính Tác ૮ởเ φµầɳ cậu cực nhanh, trên âm hộ bóng loáng dính đầy nước dâm liếm hai cái, cậu khóc lóc phát run, "Không muốn, không muốn liếm, trực tiếp đị*, đị* em đi."
Cậu đẩy hoa huy*t ướt sũng to dày ra, miệng âm đ*o lộ ra, vô cùng dâm đãng, cầu xin hắn, "Đị* cho em bắn ra đi."
Quý Chính Tác nâng một chân cậu lên, đỉnh tính khí đi vào, thứ đồ to cứng rắn kia có lực, như cái chày sắt bị đốt nóng, cắm vào trong huyệt dâm chảy đầy nước của cậu.
Phương Yểu An khép nửa mắt, há miệng, thoải mái không ngừng run sợ, "Sướng quá, ô, to quá, cắm đầy..." Thịt gân đột nhiên nhảy lên mài bên trong hoa huy*t mịn màng, cậu không nhịn được run lên, Quý Chính Tác đè cậu xuống giường, không cắm cả cây vào, mở rộng ra đâm vào.
Cậu sướng muốn ૮ɦếƭ, toàn thân như bị nhét lửa vào trong, nóng cả người đầy mồ hôi. Lâu rồi không được hung ác làm thế này, nhiều tư thế, nhiều vị trí, linh hồn cũng sắp bị ᴆụng nát, cậu thoải mái chỉ biết khóc, phía dưới âm đế bị hai tinh hoàn nặng trĩu vỗ vỗ vang lên bôp bốp, vừa đỏ vừa sưng.
Cậu muốn được Quý Chính Tác ôm thao như vậy, được cánh tay cường tráng mạnh mẽ bấm eo, đè dưới hông đỉnh vào, cảm giác тһô Ьạᴏ dữ dội ᴆụng chạm, có thể sống ૮ɦếƭ phải đị* nát cậu.
Cậu lẩm bẩm lắc eo, không còn chút tự tôn nào đi cầu xin hắn, cầu hắn ôm mình, Quý Chính Tác không nói tiếng nào, cũng không đáp ứng.
Chính cậu phóng túng đến mức không còn quan tâm điều gì nữa, nhưng Quý Chính Tác lại không, lúc nào cũng phải chú đến đến tình hình bụng cậu. Có lúc đỉnh quá mạnh, cậu khóc nói đau, Quý Chính Tác còn ngồi xổm, liếm liếm động nhỏ bị hắn đâm sưng, chờ đến khi liếm cậu đến dâm đãng muốn thêm lần nữa, mới lại đỉnh vào.
"Sâu không?"
Cậu chống tường, ௱ôЛƓ bị ᴆụng run lẩy bẩy, toàn thân tê dại, thỏa mãn lại tham lam, "Sâu lắm, sâu hơn nữa đi."
Quý Chính Tác "Ha" một tiếng, đưa tay ra phía trước xoa xoa âm đế ứ máu của cậu, "Không thể sâu, bụng không chịu được?" Hắn liếm lỗ tai Phương Yểu An, dỗ dành cậu, "Trước mặt cắm sưng, bắn xong cắm phía sau được không?"
Phương Yểu An vừa gấp vừa đau khổ, bị làm đến không ngừng kinh sợ, nghẹn ngào, "Được, còn muốn bắn."
Cậu đã bắn xong một lần, bắn trên ghế sa lon trong quán rượu, rất thoải mái, cậu sướng đến đầu óc trống rỗng, toàn thân co rút, khóc sướt mướt, còn muốn run rẩy bắn thêm hai hiệp nữa.
Buổi tối dày vò đến nửa đêm không ngủ được, cho đến khi hậu huyệt cậu bị làm đến không khép lại được, chung quanh sưng tấy lên, hai lỗ trước sâu đều bị bắn đầy, cậu mới há miệng run rẩy nói không chịu được nữa, không cần nữa.
Cậu được Quý Chính Tác ôm vào trong иgự¢, nhẹ nhàng hôn, "Tiểu An, đau bụng không? Có đói bụng không?"
Cậu lắc đầu một cái, đem toàn bộ mặt vùi vào trong иgự¢ Quý Chính Tác, cổ họng cậu khóc khàn, nghe khô khốc đáng thương, "Không đau, thích lắm."
Quý Chính Tác cười một tiếng, "Sao mà hôm nay dâm loạn đến mức này? Để anh sờ xem nào." Tay hắn trượt xuống, sờ hai động trước sau, "Sưng thế này sao mà đi đường được hả?"
Phương Yểu An vừa mệt vừa buồn ngủ, mí mắt như có ngàn cân nặng nề, thoải mái hài lòng nằm trong иgự¢ Quý Chính Tác, không trả lời đã ngủ rồi.
Quý Chính Tác vừa cúi đầu, thấy cậu ngủ ngon lành, trên mặt một chút thịt cũng không có, cằm nhọn hoắt, như con cáo khôn khéo. Tay hắn che trên bụng mang thai còn chưa lộ rõ của Phương Yểu An, nhẹ nhàng xoa xoa một vòng tròn, tự nói tự cười một mình, như đang hỏi ai đó, "Quá gầy, làm sao để cho mẹ con ăn cơm đây?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc