Trước ngày có điểm thi đại học, Phương Yểu An đang ở nhà nhận được một túi hàng, gửi qua từ bưu điện, cậu nhìn mấy món đồ của tên người gửi, mãi không nhận ra được.
Mở hộp ra, là một bộ quần áo, giống bộ quần áo Quý Chính Tác mặc hôm kỳ nghỉ đông đó y như đúc, hẳn là chiếc áo khoác mà Quý Chính Tác nói cậu đã quên kia.
Cậu có chút nghi ngờ, "Cái này, ai gửi nhỉ?"
Quý Chính Tác đang ở nhà cậu, chờ đợi để giúp cậu tra điểm, nhìn vật trong tay cậu, lại quay đầu đi, giọng buồn buồn không vui, "Một bạn nữ."
"Sao anh biết?"
Quý Chính Tác lộn lại, nhìn chằm chằm mắt cậu, tròng mắt đen láy, "Em làm gì anh đều biết."
Cậu bị Quý Chính Tác nhìn chằm chằm đến lạnh cả người, mất tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn túi đồ, "Nói linh tinh gì đó?"
Phía dưới quần áo còn có những thứ khác, một xấp hình, là ảnh chụp kỷ yếu của khối hai người, chính thức, quái lạ, giữa đống người mặt mày vui vẻ, cậu rút từng tấm một ra nhìn, đầu óc mơ hồ. Cho đến tấm cuối cùng ------ cậu nhìn thấy trong hình Tô Bội mắt thật to, mặt mày vui vẻ, sáng chói xinh đẹp, cười ra má lúm đồng tiền bên gò má phải, phía sau là cậu mù mờ chẳng biết gì đi về trước mặt nhìn, tựa hồ đang nhìn về phía ống kính.
Nhưng thật ra là Quý Chính Tác đang gọi cậu.
Đây là một tấm hình hai người chụp chung, giữa lúc cậu không biết đang xảy ra chuyện gì, được Tô Bội chụp lại đóng thành tấm ảnh ký yếu cuối cùng của thời thanh xuân.
Trong hộp còn một bình thủy tinh nhỏ, trong suốt xinh xắn, trang trí rất nhiều bông tuyết nhựa, phía trên dán chữ, viết rất hoa văn điêu luyện, "Cảm ơn cậu." Phía sau còn có một icon nho nhỏ vui vẻ.
Cậu cảm thấy tấm hình trong tay bỗng nhiên nóng lên, nhưng bị bỏng tay, lại nặng trịch, chở đầy tâm sự của thiếu nữ không thể nói thành lời. Cậu đứng ngốc ở đó, không biết nên phản ứng thế nào, trong đầu bao nhiêu ký ức cũ kỹ như thủy triều tràn lên, tràn đầy đến đáy mắt cậu.
Chuyển đến tâm linh một khắc kia, cậu bỗng nhiên nhớ lại lễ hội thể thao lớp mười một, Tô Bội là người được cử đi giơ banner cổ vũ, mặc quần trắng, dịu dàng đáng yêu đi theo hàng ở đằng trước, phía dưới có người trêu chọc huýt sáo chỉ chỉ chỏ chỏ.
Cậu nửa đường đến văn phòng chủ nhiệm trực nhật dọn nước trở về qua tầng dạy học một lần, lúc xuống tầng, đúng lúc thấy Tô Bội mặt nhăn nhăn nhó nhó từ nhà vệ sinh đi ra, hết nhìn đông tới nhìn tây, bộ dạng vô cùng khó khăn. Tô Bội thoáng nhìn thấy cậu, cũng không dám đi, mặt đầy xấu hổ đỏ bừng đứng im ở nơi đó, hai người ngơ ngác nhìn nhau như đang đứng song song. Truyện được chỉnh sửa và đăng tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a> - Thích Truyện Chấm VN
Cậu quay đầu xách nước xuống tầng, Tô Bội từ trên hành lang chạy thật nhanh đến, chạy vào phòng học, cậu ngẩng đầu lên liếc nhìn trên quần trắng của cô nàng là lốm đốm mấy vết đỏ. (đến tháng và mặc quần trắng bị mấy thanh niên vô duyên trêu đây mà -,-)
"Này, cho cậu cái này."
Đúng lúc vừa chia lớp, mọi người không quá quen biết nhau, cậu chỉ có thể nhớ đây là ủy viên học tập của lớp mình.
Cậu ϲởí áօ khoác ra, đưa cho cô nàng.
Tô Bội cúi thấp đầu, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, mím môi không nhận.
"Làm bẩn cũng không sao đâu, cầm đi, che lại che lại." Cậu thấy rõ cô khó chịu, cũng không có nói nhiều, để lại quần áo rồi xách nước đi ngay.
Đây không phải việc to tác gì, quần áo cậu lại nhiều, ít đi một món căn bản không phát hiện ra, cho nên sau đó quên luôn.
Quý Chính Tác từ sau lưng cậu nhô đầu ra, giọng nghi ngờ, "Sao thế? Nhớ ra rồi?" Rút tấm hình từ trong tay cậu ra, giọng mỉa mai nói, "Đều là mấy tấm hình vớ vẩn, anh đây cũng có nhá!"
Hắn giơ giơ hình lên, "Ngày mai anh cũng mang máy ảnh đến, có em mặc váy, bị anh hút đầu v*, liếm huyệt, thao lồ*, cao trào, anh đều rửa hết ảnh ra, em muốn tấm nào?"
"Anh!" Cậu đánh một quyền trước иgự¢ Quý Chính Tác, "Còn dám miệng bẩn cho em!?"
Quý Chính Tác bỗng nhiên cười một tiếng, cầm tay cậu đè trước иgự¢, "Nơi này còn bẩn hơn."
Phương Yểu An đối mặt cùng hắn, đột nhiên có chút da đầu tê dại, mắt né tránh muốn rút tay về.
Quý Chính Tác đổi thành nắm tay cậu bắt đầu đong đưa, mềm giọng kéo dài, "Tiểu An, đừng xem mấy tấm hình này, cô ta căn bản không có thật lòng bằng anh." Hắn cầm lọ kia lên, "Em xem, chữ cổ viết còn không đẹp bằng anh, lại không biết xấu hổ gửi đồ cho em cơ đấy." Nói xong tiện tay ném chai một cái, vừa vặn ném trên giường.
"Này! Anh đừng ném lung tung!" Phương Yểu An thiếu chút nữa cho rằng hắn ném vỡ chai, vội vàng đi nhặt. Bị Quý Chính Tác thuận thế đè xuống giường, lột quần hôn lên, thân mật hôn khắp mặt cậu, "Đừng xem đừng xem, bọn mình đến hôn hôn được không?"
Warn: H
Cùng ngày chụp ảnh kỷ yếu, Quý Chính Tác kéo cậu đến một phòng tự học nào đó trên thư viện tầng bốn, không biết ở đâu ra tìm được váy đồng phục cứng rắn bắt cậu mặc vào.
"Ngồi trên bàn đi." Quý Chính Tác sai bảo cậu.
Cậu ngồi lên, Quý Chính Tác mặt núp sau ống kính, tay đến xé nút áo của bộ đồng phục của cậu. Cậu hơi lùi bước, lấy tay che lại bờ иgự¢ phơi bày của mình, nhưng một cô gái trẻ đàng hoàng tử tế bị xâm phạm, "Anh làm gì thế?"
Quý Chính Tác kéo tay cậu ra, vặn đến sau lưng, ống kính lạnh như băng hướng về phía đầu v* nhỏ lặng lẽ đứng thẳng lên, hắn nhô đầu ra, dùng đầu lưỡi đùa bỡn qua lại ภú๓ שú hồng nộn, hút vào trong miệng từ từ ʍúŧ cắn, nhanh chóng tốc chiến tốc thắng.
Quý Chính Tác hôn môi cùng cậu, đè cậu ra mà hôn, cậu ngã trên bàn tự học, quần áo mở rộng, hai viên đầu v* bị hút sưng to lên, vừa đỏ vừa cứng rắn. Bắp đùi Quý Chính Tác ngang ngạnh chặn giữa hai chân cậu, mài hoa huy*t cậu đến ướt sũng, toàn thân cậu như bống lên, nóng đến toàn thân đỏ bừng, há miệng bị hôn vứt mũ khí giới áo giáp.
Quý Chính Tác cài nút áo cho cậu, nhấc cậu lên đè trên bệ cửa sổ, tách chân cậu ra, cầm máy ảnh ngồi xổm xuống, chui vào trong váy đồng phục, liếm côn th*t bắt đầu chảy nước của cậu.
Đầu lưỡi nóng như lửa dinh dính linh hoạt đảo liếm theo khe hở, vừa nóng vừa nhột, như một con cá trơn nhẵn đang bơi, cậu bị liếm hai chân duỗi thẳng run rẩy, tay chống trên bệ cửa sổ, trên mặt da như có dòng điện kim loại rào rào nổ tung, toàn thân tê dại.
Âm môi rất non nớt, tao đỏ đầy đặn, bị Quý Chính Tác hút vào trong miệng, đầu lưỡi kích thích qua lại, ʍúŧ vừa mềm vừa ướt. Đầu gối cậu như rút gân, không đứng lên được, như ngồi trên mặt Quý Chính Tác, bị liếm đến nước mắt lã chã phát run, "Không muốn, a, thật thoải mái, ư ư, hút, chậm một chút."
Một tay Quý CHính Tác đưa đến phía trước đi Ϧóþ côn th*t cậu, đầu lưỡi nhấm nháp, tao vị trên mặt lưỡi tản ra, cười cợt một tiếng, "Làm sao mà trên dưới hai cái miệng đều dâm thế này?"
Cậu không còn chút ý thức nào, ௱ôЛƓ thịt phì nộn bị vỗ đánh hai cái, vang lên bốp bốp. Quý Chính Tác vùi mặt vào giữa hai đùi cậu, vừa liếm miệng âm đ*o, vừa bắt đầu chụp hình, hỏi cậu, "Phía dưới có ai không?"
Lồ* nhỏ của Phương Yểu An sắp bị lửa nóng trong miệng liếm chảy, bị hắn nhắc nhở mới cúi đầu nhìn xuống dưới tầng, trong mắt sương mù hòa hợp, một lúc lâu không nhìn thấy rõ, cho đến khi âm đế bị hung hăng ʍúŧ một cái, cả người cậu giật bắn lên, trong mắt mới dần dần rõ ràng.
Cậu nhìn thấy phía dưới đám người đang chụp ảnh tốt nghiệp, quanh đi quẩn lại, nho nhỏ nhìn không rõ, như một đám kiến con, nhưng điều này đã đủ làm cậu thấy xấu hổ, cậu thậm chí còn nhìn thấy Ngô Uấn, như hoa hồ điệp khác bọt giữa đám bạn học cùng lớp qua lại chụp hình.
Miệng âm đ*o bị ʍúŧ hơi đau, Ngô Uấn bỗng nhiên quay lại, không biết là có nhìn thấy cậu hay không, hướng bên này vẫy vẫy tay. Cậu sợ đến chân mềm nhũn ra, cắn đầu ngón tay khóc lóc, mâu thuẫn lại kháng cự rồi nghênh hợp, "Không muốn, không muốn liếm, hu hu, có người nhìn thấy, thật thoải mái, ô... Không."
Quý Chính Tác bịt tai không nghe, ʍúŧ thật chặt nửa điểm không buông, ʍúŧ từng chút một, đem hai mảnh thịt mềm run rẩy ngậm vào trong miệng. Phương Yểu An há to miệng, phía trên phía dưới đồng loạt chảy nước, nước dâm trong thịt huyệt róc rách chảy xuống, đều bị Quý Chính Tác uống vào trong miệng, hắn hung hăng gặm, hút tí tách thành tiếng.
Toàn bộ hoa huy*t đều bị hút tê rần, bụng dưới cậu co rút, tiểu đạo khẩu đau chát không dứt, miệng huyệt như nước tiểu không giữ được chảy nước, đột nhiên buông lỏng một chút, toàn bộ phun vào trong miệng Quý Chính Tác.
Cậu theo vách tường trượt xuống, nước mắt chảy đầy mặt, Quý Chính Tác nhấc cậu lên, bùng phát đặt nhục long trên miệng huyệt làm nũng hai cái, chợt cắm vào tao huyệt đói khát. Cậu được bế lên, xương hông cùng ௱ôЛƓ thịt đập chung một chỗ, điên cuồng chống đối, trong phòng tự học trống rỗng âm thanh dâm mỹ, tiếng đỉnh lộng không ngừng bên tai.
Cậu nóng đến sắp ngất, âm hộ bị đị* như thuộc lòng, vừa sưng vừa tao, ʍúŧ thật chặt cây tính khí thô to xấu xí không thể, bị làm đến cả người run lẩy bẩy, loạn thất bát tao, không còn một chút khí lực.
Cậu gắt gao Ϧóþ bả vai Quý Chính Tác, trong quần Quý Chính Tác dày đặc lông mu như kim châm đâm đến mu lồ* cậu ngứa ngáy, cậu điên cuồng sắp nghẹn thở, âm hộ mỏi nhừ, nóng bỏng, tê dại, sưng lên muốn bùng nổ.
Trắng xóa đầy trước áp đến trước mặt cậu, toàn thân cậu cứng ngắc co rút, bị dương tinh nóng hổi tách chân ra bẹp bẹp phun nước, cậu bị Quý Chính Tác ôm thật chặt ----- không thể kiềm chế cao trào.
Toàn thân cậu đều là mồ hôi, gò má đỏ ửng, nước mắt pha tạp, khoái cảm sau cao trào làm tay chân cậu như nhũn ra, không ngừng co quắp, môi mở mở đóng đóng không ngừng, nước miếng từ khóe miệng trượt xuống, nhưng đại quân tử thích hút thuốc phiện. Phần váy đồng phục hài hước nhăn nhúm treo ngang hông cậu, dính đầy thể dịch của hai người, bẩn không thể nhìn nổi. Cậu mở rộng đùi, bên trong đùi vẫn còn mơ hồ co rút, miệng huyệt có dương tinh trắng hỗn loạn chảy ra.
Quý Chính Tác một tay nắm cậu, nóng rực hôn trên mặt cậu, cười cười dỗ cậu, "Qua đây, Tiểu An, bọn mình chụp ảnh tốt nghiệp."
Cậu từ một mảnh hơi nước trong ௱ôЛƓ lung thấy rõ cái ống kính đen ngòm đó, rõ ràng không có mở đèn, nhưng lúc mau chóng đè công tác xuống, cậu vẫn bị dọa sợ đến nhắm mắt lại, như bị giật mình trốn vào trong иgự¢ Quý Chính Tác.