Phương Yểu An bị cây dương v*t cắm đầy, chậm nặng lại hung ác, tiến vào sâu bên trong cậu. Cậu nằm trên bàn dài, há miệng, thỏa mãn kêu than một tiếng, lúc này cậu mới phát hiện ra, bản thân thực sự vô cùng khát vọng cảm giác bị lấp đầy khoái cảm.
Cậu sụp eo, ௱ôЛƓ vểnh lên muốn lui quanh dưới háng Quý Chính Tác, há miệng tròn thở gấp, đường vào chật hẹp ngọ nguậy thích ứng cây tính khí cứng rắn thô to kia.
Quý Chính Tác cong lưng, môi dán lên cổ cậu, răng nhẹ nhàng gặm cắn trên da cậu, hô hấp to nóng, như một con thú dữ chảy nước bọt đang kiếm ăn, "Tiểu An."
"A!" Cậu bị đâm đến đầu gối mềm nhũn, co rúm lại nhẹ giọng kêu thành tiếng.
Quý Chính Tác kéo eo cậu lên, xương hông dán chặt lên ௱ôЛƓ cậu, đỉnh tính khí thô to hung ác vào trong chuyển động. Eo Phương Yểu An bị xách lên, chỉ có mũi chân miễn cưỡng chạm được đất, hoàn toàn mất đi năng lực tự chủ khiến cậu lo sợ không yên, đầu óc hôn mê, chỉ có thể cầm thật chặt tay Quý Chính Tác đang đặt ngang hông cậu.
Thịt môi cùng tinh nang không ngừng phành phạch đánh nhau, âm hộ nho nhỏ bị vừa ôn nhu vừa tàn bạo giày xéo, miệng huyệt bị chống đỡ cực lớn, theo động tác đỉnh vào, phát ra tiếng nước bành bạch xấu hổ.
Mặt cậu đỏ lên, dâm loạn xinh đẹp, bị làm đến chân mềm, hai khỏa ௱ôЛƓ phì nộn bị ᴆụng chạm không ngừng run lẩy bẩy, như từng đợt sóng thịt ướƭ áƭ.
Trong mắt ẩm ướt, cắn miếng từ trong lỗ mũi phát ra mấy tiếng ՐêՈ Րỉ khó nhịn, một tay Quý Chính Tác đã đưa xuống dưới háng cậu, nắm côn th*t cứng rắn đứng thẳng lên, một bên đị* vào một bên thủ dâm cho cậu. Cậu bị trước sau kẹp chặt tấn công, hơi há miệng, thanh âm hoàn toàn mắc kẹt ở cổ họng, sướng đến không nói ra được thành lời.
Lưỡi ướt dính vừa dầy vừa nặng liếm trên mặt cậu một lần, mang theo thể dịch mặn nóng, chui vào trong miệng cậu, đập vào đầu lưỡi tinh tế của cậu, "Tiểu An." Hai cây đầu lưỡi như rắn giao cấu, cậu đến tôi đi, vờn nhau trong không khí chẳng phân biệt được.
Đầu lưỡi Quý Chính Tác lui ra ngoài, cặp mắt cười chúm chím, môi dán lên tai cậu vuốt ve, giọng đè rất thấp, "Em nhiều nước thật, làm ướt hết quần anh rồi nè."
Phương Yểu An bị đỉnh lắc lư, bí mật ℓàм тìин khiến cậu vừa xấu hổ vừa sung sướng, mê loạn bị đè xuống đỉnh mấy trăm lần, ௱ôЛƓ cũng bị ᴆụng đỏ, hai chân cậu mở rộng run rẩy muốn ngồi xuống, lại bị Quý Chính Tác nhấc lên thao ác hơn.
Không biết qua bao lâu, cậu đã không còn chút thần chí nào, bị đị* đến cả người không đứng thăng bằng được, trong đầu vừa loạn vừa hư không, hoàn toàn không còn lý trí, chỉ biết ưm a nghẹn ngào khóc nấc lên.
Quý Chính Tác từ chính diện ôm cậu, cánh tay từ đầu gối cậu xuyên qua, ụp lên sau lưng, phía dưới lại đỉnh vào, vật thô cứng kia lần lượt đảnh vào țử çɥñğ mềm mại của cậu, không chút lưu tình, vừa ác vừa mjanh, như đang đóng cọc.
Cậu ngửa đầu về sau, mãnh liệt ᴆụng chạm trong cơ thể khiến cậu hóa thành từng trận dư âm khiến người hít thở khó khăn, rung động đến tứ chi mở rộng, thoải mái toàn thân cứng ngắc run rẩy, nước miếng chảy sang hai bên, phía dưới vừa nóng vừa tê dại, không ngừng chảy nước, sắp bị đị* hỏng.
Trong không gian phòng bếp chật hẹp, quanh quẩn chỉ là tiếng ՐêՈ Րỉ dâm đãng cùng tiếng thể xác ᴆụng chạm bèm bẹp giòn giã, côn th*t cứng rắn của cậu đè trên bụng Quý Chính Tác, nước chảy từ mã nhãn vẽ trên người hắn.
Cậu ôm cổ Quý Chính Tác, tiến đến trao đổi một nụ hôn ướt lịm thật lâu, hạ thân lần lượt đỉnh lộng, mềm nhũn vô lực, mồ hôi cùng lỗ tai như đang bốc khói, mơ mơ màng màng, cậu nghe tiếng mở cửa ở bên ngoài, Phương Yến Yến đang nói chuyện.
"Ưm..." Cậu khó nhịn hừ một tiếng, khó khăn tách khỏi miệng dính như cao su của Quý Chính Tác, cằm bị nước miếng choáng váng dính ướt, mắt còn chưa hoàn toàn mở ra, cố gắng đi phân biệt rõ tiếng động bên ngoài.
Mơ mơ màng màng nghe mẹ cậu nói, "Mẹ bắt được con cua trong phòng bếp này, đi kêu anh con ngâm nước trước đi, chờ ba con về thì hấp cách thủy."
Phòng bếp?
Phòng bếp!
Cậu hoảng sợ run lên, trong đầu lập tức tỉnh táo, không ngừng giãy giụa muốn từ trên người Quý Chính Tác nhảy xuống, lại bị ôm thật chặt, đè thắt lưng đỉnh lung tung lên, тһô Ьạᴏ vội vàng, đỉnh một cái cuối cùng, cậu bị thao đến toàn thân run rẩy không ngừng, đã khóc thành tiếng, cắn răng nghiến lợi, "Quý Chính Tác...Ô... Quý...Buông ra...Mẹ tôi...A!"
Cậu bị đâm đến mất hồn mất vía, tay chân giãy giụa, hai tay không ngừng đánh đập trên bắp thịt Quý Chính Tác, nhưng đánh nhẹ như bay, không thể nào rung chuyển được hắn. Tiếng thở dốc thô nặng nổ bên tai cậu, phía dưới thao đỉnh hung tợn thô cuồng, cậu bị đâm phía trên, muốn từ giữa nhưng ràng buộc của Quý Chính Tác chạy khỏi, lại bị vũ bão chạy nhanh mãnh liệt đị* lồ* đến mỏi nhừ vô lực.
Giữa bước chân càng ngày càng gần ở cửa, cậu liều ૮ɦếƭ Ϧóþ vai thịt Quý Chính Tác, bụng dưới căng thẳng, hai chân như chân vịt rút ra cứng ngắc, mắt trống rỗng, lặng lẽ rít lên, co rút bắn ra.
Lúc Chu Thư Nhu mở cửa, Phương Yểu An đang cầm món ăn đói diện hắn, như không có chuyện gì xảy ra, "Mẹ, mẹ về rồi ạ."
Quý Chính Tác đưa lưng về phía bà, đang rửa rau, cúi đầu không nói một lời.
Chu Thư Nhu xách con cua, nghi ngờ nhìn một cái, "Sao mặt đỏ thế, trong phòng bếp nóng vậy hả?"
Phương Yểu An chột dạ đáp một tiếng vâng, bị hoảng sợ cũng không dám thở, "A, thật nóng, đưa con cua cho con, mẹ nhanh đóng cửa ra ngoài đi, đừng để mùi phòng bếp bay ra ngoài, bực bội trong phòng khó ngửi lắm." Hơi lạnh từ máy điều hòa thổi vào, đánh trên mặt ướt dính của cậu, lành lạnh thấm vào người.
Chu Như Nhu đưa con cua cho cậu, "Cái này để ba con làm đi, con đừng vội, đi đọc sách một chút." Lại gọi Quý Chính Tác, "Chính Tác sao lại rửa rau, ra ngoài xem ti vi chứ?"
Quý Chính Tác không quay đầu lại, "Không cần đâu dì, con đến thêm loạn thêm vui ạ."
Cậu chăm chú nhìn chân mẹ cậu, rất sợ bà vào đến cửa, kết quả Chu Như Nhu nhìn chung quanh một chút, lại nói mấy câu rồi cài cửa đi ra ngoài.
Cửa khép lại trong nháy mắt đó, Phương Yểu An lại không chịu nổi, chân mềm nhũn lập tức quỳ rạp xuống, sợ thở hổn hển, ngã vịn trên bàn dài, cũng không biết là bị thao đến chân mềm, hay là sợ mất mật.
Quần cậu không kịp mặt, toàn bộ ௱ôЛƓ trắng lộ bên ngoài, se se lạnh, vẫn còn giọt nước, hoàn toàn dựa vào tạp dề ngăn cản mới không bị bại lộ.
Quý Chính Tác đóng vòi nước quay lại, khóa quần hắn cũng chưa kịp kéo lên, căn tính khí kia chảy nước đặt trong quần, nhưng vẫn chưa mềm, còn đứng thẳng, dính đầy nước dâm từ hạ thể Phương Yểu An, tím đỏ dữ tợn, như cây nhục long phẫn nộ.
Quý Chính Tác cứ như vậy lộ hạ thân, đi cài lại cửa phòng bếp, đỡ cậu lên, "Tiểu An."
Phương Yểu An giận đến giơ một quyền trên người hắn, "Đã bảo cậu đừng làm nữa, trong đầu cậu con mẹ nó chứa thứ gì vậy hả?"
"Trong đầu anh đều là em a." Hắn mím môi ân cần cười.
"Ít không biết xấu hổ cho tôi." Mặc dù vừa nói như vậy, nhưng mặt vẫn không chân thật đỏ lên, lại che giấu nghiêng đi.
Quý Chính Tác cười nhẹ một tiếng, ôm mặt cậu, ở bên tai quyến luyến hôn ʍúŧ, ôm thật chặt ma sát, "Ui da, sao lại dễ xấu hổ vậy a, Tiểu An thật đáng yêu thật đáng yêu."
Cao trào qua đi, thân thể vẫn còn trống rỗng, đứng không vững, cậu bị hôn càng không có sức lực, chân run run đứng thẳng, giữa hai chân Tʀầռ tʀʊồռɢ là một mảng bùn lầy, dương v*t mang ra ngoài một vòng thịt huyệt tao đỏ, còn lật âm môi ở bên ngoài, hốc mắt ướt, trong đầu hốt hoảng lại choáng váng, lỗ mũi hừ hừ mấy tiếng.
Quý Chính Tác ngồi xổm xuống, tách hai chân cậu ra, vùi đầu vào trong tạp dề, vừa nhẵn nhụi vừa dịu dàng, dùng đầu lưỡi đem tầng thịt huyệt bị lật bên ngoài liếm vào. Tay Phương Yểu An đặt hai bên, bị liếm đến vừa rạo rực vừa sướng, mặt ngượng đỏ, nâng hạ thân để âm đế phì nộn ứ máu vào trong khoang miệng ấm nóng quen thuộc của Quý Chính Tác, bị nóng đến cắn miệng run lẩy bẩy, thân thể ấm áp sắp hòa tan.
Quý Chính Tác liếm hoa huy*t cậu thật sạch sẽ, lại đứng lên, Ϧóþ cằm đẩy miệng cậu ra, "Tiểu An, lè lưỡi ra."
Phương Yểu An bị liếm đến đờ dẫn, nghe theo lời hắn, há miệng, đầu lưỡi run rẩy lộ ra một vòng nhọn, bị Quý Chính Tác xấu xa Ϧóþ, như treo ma quỷ kéo dài ra ngoài.
Ngón tay trên bụng cùng mùi vị mặt ngọt trên đầu lưỡi khiến cậu đầu óc choáng váng, nóng khô mà bẩn thỉu, còn chưa kịp phản kháng đã bị hung hăng ʍúŧ vào trong miệng, Quý Chính Tác như nổi điên ʍúŧ nước miếng tràn lan trong miệng cậu.
Cậu mơ màng trầm lắng, bên tai còn mơ hồ có tiếng nổ tung, bị Quý Chính Tác xách ôm, vùi đầu bên cổ cậu liếm hôn, giọng kéo dài làm nũng tranh cãi vô lý, "Tiểu An, bọn mình ngày mai cúp học đi nhà nghỉ chứ?"