Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Review

Tác giả: Mạn Mạn Hà Kỳ Đa

"Tam thập công danh trần dữ thổ,
Bát thiên lý lộ vân hoà nguyệt."
"Ba mươi tuổi cát bụi công danh,
Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt."
Lúc đầu còn tính viết review theo kiểu đíp đíp hay dùng để review đam, mà thôi vì để theo đúng tính chất của cái câu chuyện này nên cũng sẽ viết một cái "sảng review" bâng quơ, cung cấp cho người đọc rồi lẫn người chưa đọc biết cái câu chuyện tên dài thòn này về cái gì.
Đây là câu chuyện chủ thụ, xin nhắc lại, thật sự là chủ thụ. Nhưng tiếc là anh công quá ấn tượng nên mọi người chỉ toàn nhớ về anh công!!! Vậy nên tôi sẽ dành đất review cho em thụ nhiều hơn...à không tôi xạo đó. Lưu ý, truyện là cổ trang, chỉ là review được viết khi cái con viết review đang hút cần nên nghe như hiện đại.
Anh công Úc Xá là thế tử, dung mạo chưa biết đẹp xấu thế nào, các bạn chỉ cần biết fanart vẽ anh lúc nào cũng tóc xỏa bù xù như quỷ dạ xoa là được. Ngày xưa anh là thiếu niên năm tốt của Đảng, sau này vì cắn thuốc lắc quá nhiều nên anh mắc bệnh điên, còn thích buồn vui vô cớ như cô gái xì tin, mùa đông nhìn mặt hồ lạnh thấy mát quá lại muốn nhảy xuống chơi với hà bá. (Fun fact: bệnh điên của anh công hiện đại ta gọi là chứng lưỡng cực đó)
Anh thụ Chung Uyển là con nuôi của Vương gia, ngày xưa tôn quý thiên tài, tâm cao khí ngạo ngồi trên đỉnh danh vọng, nhưng chưa kịp thi đại học thì lại bị tống vô tù do tội bán nước. Không chỉ tống mà còn bị bán, may sao được công mua về. Sau này trốn ra thì làm nghề hối lộ để mưu sinh. Anh là người trọng tình trọng nghĩa, vì người khác mà không nghĩ tới bản thân nửa phần.
Hai đứa sau bảy năm gặp lại, mừng mừng tủi tủi nhạc nền titanic thì không thấy đâu, chỉ thấy hàng loạt tình huống dở khóc dở cười vì anh công nửa điên nửa tỉnh. Lúc tỉnh thì rất mẫu mực, lúc điên thì...thành diễn viên hài. Thụ muốn gần gũi thì công càng né xa, chê thụ phóng đãng. Lúc thụ đang yên yên ổn ổn ngồi thì công như thằng điên mà sấn tới...à thôi anh điên thật mà. Nhưng tin đi, công quả thật rất quy củ liêm chính, bảo vệ trinh tiết rất kĩ lưỡng.
Đây là câu chuyện cung đấu của một vị thế tử (nhưng thật ra là hoàng tử) bị điên và một mưu sĩ tự xưng, hợp tác với nhau để bán hành lại cho những ai đã ђàภђ ђạ họ suốt bao năm nay, để khiến cho bánh xe định mệnh trở lại quỹ đạo 20 năm trước kia của nó.
Đây là câu chuyện cung đấu của một người không muốn làm vua và một người không còn thiết tha gì được phong hầu bái tướng.
"Năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu", tựa truyện như để chỉ nỗi tiếc nuối về quá khứ của Chung Uyển, nhưng ẩn trong nội dung cũng là nỗi tiếc nuối về tình cảm hai người, vì hoàn cảnh mà không thể nói, sau lại hối hận vì sao lại để bản thân bị chi phối bởi hoàn cảnh, thứ hoàn cảnh đã khiến họ tan cửa nát nhà, khiến họ hoán cốt đổi thai, khiến họ bỏ lỡ nhau bảy năm lẫn bỏ lỡ cả một mảnh chân tâm.
Cả câu chuyện là một án văn hài hước, nhưng cái sự hài hước đó chỉ như chùm ruột ngâm đường, bên ngoài thì ngọt nhưng bên trong lại chua xót khôn cùng. Mỗi khi nghĩ rằng đó là chân tâm, mỗi khi có hy vọng là ít ra vẫn còn tình phụ tử, mẫu tử, thì rốt cuộc tình cảm đó đều bị quyền lực lu mờ.
Công bị bức tới phát điên, thụ bị chính người nhà hạ độc. Mỗi người đều tự trách bản thân dù đó chẳng phải lỗi họ. Chua xót nhất có lẽ là họ không thể sửa lại quá khứ, lại càng không thể hồi sinh những người đã ૮ɦếƭ đi, chỉ có thể tiến tới tương lai, vì để cùng nhau sống sót mà tiếp tục tiến bước. Mỗi lúc đau lòng, cả hai chỉ có thể phá lên cười, cười giễu thói đời, cười giễu mảnh chân tâm bao năm đều quẳng cho chó ăn.
Cả án văn là quá trình chuyển biến từ một người không màng sống ૮ɦếƭ, trở thành một người luôn nghĩ cách để tồn tại. Cả hai tìm đến nhau như tìm được tia sáng cuối cùng, có thể là vô tình cũng lại có thể là cố ý, họ luôn nương tựa vào nhau để sống sót.
"Bảy năm qua, một người trong kinh thành, một người ngoài Nam Cương, cách nhau vạn dặm nhưng lại nương tựa vào nhau mà sống sót."
Cuối cùng, cả hai từ bỏ. Từ bỏ hận thù, từ bỏ quá khứ, từ bỏ tiếc nuối.
Nếu hỏi tôi - editor có hài lòng về cái kết câu chuyện không, tôi thật sự có thể trả lời là "hợp lý, nhưng chưa đủ". Có nhiều thứ để bỏ ngõ vì không muốn phức tap hóa lẫn khiến câu chuyện trở nên ngược tâm, có nhiều tiềm năng cũng vì thế mà bị bỏ lỡ. Tôi nghĩ có lẽ nên cho một boss khác vào vì mọi bí ẩn đều được thể hiện như có bàn tay của một thế lực khác nhúng vào, sân khấu đã xếp sẵn, nhưng lại không có một màn hoành tráng nào để kết thúc câu chuyện.
Dù vậy, tôi lại cực kì thích cặp đôi công thụ và tình cảm của họ, cũng như sự độc đáo của câu chuyện cung đấu này. Tuy có vài người đọc có lấn cấn quan hệ họ hàng giữa công thụ, sợ đạp nhầm hố incest, nhưng không, trong văn từng bảo là Uyển chỉ là một cái nhánh xa lắc xa lơ của nhà Chung gia, xa tận mấy đời, nên không sao đâu. Chẳng lẽ nước ta có trăm nhà họ Nguyễn đều là họ hàng nhau hết?
Nếu bạn có đọc câu chuyện, cũng đừng để sự hài hước của nó đánh lừa, vì nó quả thật vẫn là một án văn ngược.
Chương 1-2: Tiết Tử
2 cô bạn thân cùng yêu 1 chàng luật sư, đọc chuyện tình tay ba đầy ngang tráiTẠI ĐÂY!Từ 1 phu quân ăn chơi trác táng biến thành nam thần, câu chuyện tình yêu đầy sức cảm hóa!Bị lừa thế thân cho em họ, phải gả cho 1 \'lão già\', cô đâu ngờ \'lão già\' chồng mình là Tổng tài trẻ tuổi của tập đoàn Đế quốc!Đang yên ổn làm đầu bếp, ngủ 1 giấc dậy bỗng thấy mình có 2 con và 1 ông chồng Ảnh đế, chuyện gì đây?
Edit: Miri
Trên đường lớn ngoài Kiềm An Vương phủ, hơn mười chiếc xe ngựa nối đuôi nhau đứng chờ, từng nhóm hạ nhân ở cửa ra ra vào vào, vội vội vàng vàng nâng hành lý lên xe.
Ở tửu quán cách phố có mấy người tò mò nhiều chuyện ngồi nhìn, lẩm nhẩm lầm nhầm.
"Đây là có chuyện gì vậy? Vương gia trong phủ muốn làm cái gì?"
"Còn hơn ba tháng nữa là lễ vạn thọ, nghe nói mấy chủ tử trong phủ Vương gia muốn vào kinh đi mừng thọ."
"Vậy có trở về đây không?"
"Vô nghĩa! Mừng thọ xong, không trở lại thì còn làm cái gì?!"
"Lễ vạn thọ năm nào chẳng có, sao năm nay lại muốn đi?"
"Làm sao ta biết!"
"Làm việc đi!" Lão bản tửu quán đánh một cái bốp lên đầu hai người nọ, đuổi người xong rồi, liền cười cười tự mình rót trà cho khách, "Để khách quan chờ lâu."
"Không sao." Khách nhân là người bên ngoài thành, nghe chuyện nên hăng hái, hỏi, "Phủ Vương gia có nhiều chủ tử sao? Sao lúc trước ta nghe là Kiềm An Vương năm nay bất quá chỉ vừa mới hơn mười tuổi, hóa ra là đã thú thê rồi?"
"Không." Lão bản cười cười, "Vương gia phủ ngoài Kiềm An Quận Vương, còn có một cặp đệ muội của Vương gia."
Khách nhân gật gật đầu, muốn nói lại thôi, "Đều là thiên hoàng quý trụ, tại sao lại tới, tới......"
"Tới cái nơi khỉ ho cò gáy này của chúng ta?" Lão bản cười tiếp lời, "Này phải kể từ thời tiên đế......"
Nam Cương trời cao cách xa hoàng đế, dân phong cũng thoáng đãng, không kiêng dè nghị luận triều chính. Trời còn sáng sớm nên tửu quán chưa có khách nào, lão bản liền ngồi xuống, từ từ kể ra.
"Tiên đế có tổng cộng sáu hoàng tử, tiên đế lúc tuổi già, hướng vào hai hoàng tử, một người là Nhị hoàng tử, một người khác là Lục hoàng tử."
"Nhị hoàng tử lớn hơn, tính tình cẩn thận, Lục hoàng tử lại thông minh từ nhỏ."
"Nghe nói tiên đế lúc tuổi già càng thiên vị tiểu nhi tử hơn một chút, nhưng Lục hoàng tử thật sự còn quá nhỏ, năm tiên đế băng hà cũng chỉ vừa mới tròn mười lăm tuổi. Tiên đế có lẽ là nghĩ đến quốc thái dân an, nên trong lúc hấp hối vẫn đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho Nhị hoàng tử, cũng chính là Kim Thượng tại vị."
"Sau khi tiên đế băng hà, mẫu phi của Lục hoàng tử là Chung quý phi bi thương quá độ, cũng đi theo tiên đế, di mẫu của Lục hoàng tử là tiểu Chung phi hồi ấy xuất giá vào cung theo quý phi, cũng ૮ɦếƭ theo".
"Nhà ngoại của Lục hoàng tử sau đó còn phạm tội, hết chuyện này tới chuyện kia nảy sinh, tình cảnh Lục hoàng tử nhanh chóng xuống dốc......"
Khách nhân hiểu rõ, gật gật đầu: "Quả thật rất đáng xấu hổ."
Lão bản cùng khách nhân nhìn nhau cười, giấu đi lời không thể lời nói, tiếp tục, "Bất quá, Kim Thượng đối với Lục hoàng tử cũng coi như còn tình nghĩa, năm thứ hai đăng cơ liền phong Lục hoàng tử còn chưa kịp cập quan* làm Ninh Thân Vương, đủ loại hậu đãi......"
*Lễ đội mũ lúc 18 tuổi.
Khách nhân nhíu mày, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đập bàn một cái: "Ninh thân Vương! Chính là người đã bị bắt......"
Lão bản gật đầu: "Chính hắn, hơn mười lăm năm trước, Bắc Địch xâm phạm, không biết khách quan có biết không. Hoàng đế triều đại ta định thiết luật, nơi nào có chiến sự phải phái một hoàng tử xuất chinh theo quân để làm phấn chấn quân tâm. Năm ấy, Kim Thượng thấy các hoàng tử người thì bệnh, người thì còn nhỏ tuổi, nên đã...phái Ninh Vương."
Khách nhân ngập ngừng: "Chuyện này......"
"Ha ha ha, đệ đệ ruột của Kim Thượng cũng xấp xí tuổi nhi tử ngài." Lão bản chầm chậm nói, "Chiến sự ra sao thì tiểu dân chúng ta không biết, chỉ là nghe nói Ninh Vương tham công nên liều mạng, không đánh lại quân địch nên bị bắt, nửa năm sau ૮ɦếƭ ở Bắc Cương. Ở tiền tuyến lại có người nói, Ninh Vương thật ra là thông đồng với địch. Chuyện rốt cuộc thế nào......thì không ai biết".
"Ninh Vương phi hạ sinh đôi long phượng thai kia xong thì liền qua đời, chỉ còn lại một trưởng tử mười tuổi, một đôi long phượng thai hai tuổi, ba tiểu chủ tử hoảng sợ không chịu nổi một ngày, nếu Ninh Vương thật sự là thông đồng với địch, vậy thì mấy hài tử kia......"
Khách nhân lo lắng theo: "Cũng sẽ bị liên lụy?"
"Kim Thượng nhân từ, ép xuống những lời đồn đãi đó, không giận chó đánh mèo với ba tiểu nhi tử của Ninh Vương", Lão bản cười cười, "Không chỉ vậy, còn phá lệ phong tước vị cùng cấp cho Ninh Vương thế tử vừa tròn mười tuổi. Này đã xem như hậu đãi rồi."
Lão bản nhìn về ra ngoài, nói: "Hiện giờ Vương gia trong Kiềm An Vương phủ chính là Ninh Vương thế tử năm đó, còn có song bào đệ muội của thế tử".
Khách nhân lại không hiểu, chần chờ, "Ngươi mới vừa nói, Ninh Vương thế tử được phong tước vị cùng cấp, hẳn là tước vị Ninh Thân Vương, bên ngoài kia ghi rõ ràng là Quận Vương phủ......"
"Ha ha ha ha, đó là Vương gia vừa tới chỗ chúng ta không lâu, liền thỉnh Kim Thượng nói bản thân hắn vô đức vô tài, gánh không nổi ân sủng của thánh thượng, tự xin hàng làm Quận Vương."
"Quận Vương tới đất phong ở Kiềm An nên tất nhiên phải đổi thành Kiềm An Vương, từ lúc đó đến nay đã bảy năm, Kiềm An Vương ở nơi của chúng ta sống bình an vô sự."
Khách nhân nghĩ một lát, hiểu được, thở dài: "Kiềm An Vương tuổi còn nhỏ mà đã thông minh thấu đáo, biết tiến biết lùi......"
Lão bản lắc đầu cười, "Khách quan nói thế là sai rồi".
Khách nhân kinh ngạc, lão bản chậm rãi nói: "Kiềm An Vương tất nhiên là có thiên tư thông minh, nhưng hắn lúc ấy nhỏ tuổi như vậy, làm sao hiểu mấy chuyện đó."
"Đúng vậy." Khách nhân đếm chút thời gian, "Kiềm An Vương lúc ấy cùng lắm chỉ mới mười một, mười hai tuổi, làm sao mà......"
Lão bản nói: "Người bảo vệ Vương gia cùng đôi đệ muội của hắn thật ra là một người khác trong phủ bọn họ......"
Khách nhân vội vàng truy vấn đó là người nào, lão bản bí ẩn cười, "Không cần ta nhiều lời kể về người này, khách quan hẳn cũng đã biết."
Khách nhân cười trừ: "Ta vừa đến nơi này, làm sao mà biết......"
"Chung Uyển." Lão bản cười, "Khách quan có nghe qua chưa?"
Khách nhân từ từ trợn to mắt, đập bàn một cái, hưng phấn nói: "Danh trấn hoàng thành! Truyền khắp Giang Nam! Là Chung Uyển đã khiến Úc tiểu Vương gia kia cầu mà không được, nhớ đến phát điên đó sao? Thiên hạ này ai mà không biết y!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc