Ở trước mắt bao người, Ứng Giác trực tiếp đem Phùng Tiếu ôm về phòng hắn, đóng cửa ngăn cản tầm mắt tò mò của chúng đệ tử Kính Thương Phái.
Đám người đứng ngoài ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt tràn đầy bát quái.
“Thanh danh của ta a……” Phùng Tiếu ai oán, nàng thử giãy giụa một chút, “Ta cảm thấy ta qua phòng khác thì tốt hơn.”
“Nàng nếu không mệt, không bằng chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề song tu đi?” Ứng Giác đem nàng đặt lên giường, đôi tay chống ở hai bên, một bộ tư thế muốn đè lên, gương mặt tuấn mỹ càng lúc càng gần, khoảng cách giữa hai người không ngừng ngắn lại.
Phùng Tiếu duỗi tay ấn иgự¢ hăn, thân thủ nhanh nhẹn lăn vào bên trong: “Không không không, ta rất mệt rất mệt, mệt tới mức mắt cũng không mở nổi.”
“Nga?” Ứng Giác liếc nàng.
Không mạnh bằng người ta, Phùng Tiếu kéo chăn, nghẹn khuất nhắm mắt lại: “Ta ngủ.”
Bất quá không bao lâu, nàng thật sự ngủ mất.
Ứng Giác sâu kín thở dài, cũng nằm xuống, xốc chăn lên, tay phải ôm nàng dựa vào người hắn, ôm Phùng Tiếu ngủ.
Phùng Tiếu ước chừng ngủ ba ngày mới tiêu hóa xong trái cây kia, sau khi tỉnh lại liền cảm giác được linh lực mênh ௱ôЛƓ, tu vi lại gia tăng thêm một bậc, từ Huyền Tiên đại viên mãn lên đến Thiên Tiên.
“Ha ha ha ha ha……” Nàng ôm chăn cười rộ lên, vừa cười vừa lăn lộn trên giường.
Phía sau lại dán lên một thân thể lạnh lạnh, Ứng Giác vươn tay ôm lấy eo thon, cằm dựa vào vai nàng, thanh âm có chút lười biếng: “Vui vẻ như vậy?”
Phùng Tiếu từ trong tâm trạng vui mừng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện tư thế hai người rất là không ổn, nàng yên lặng động đậy thân thể, muốn cách hắn xa một chút.
Nhưng mà nàng dịch vào bên trong một chút, Ứng Giác liền vô lại chen theo một chút, cuối cùng nàng không thể không dừng lại, một bên là khung giường, một bên là Ứng Giác.
Ứng Giác cười: “Lúc này nàng định trốn chỗ nào?”
Phùng Tiếu đá hắn, Ứng Giác “tê” một tiếng, phối hợp làm bộ đau đớn, lại còn ngã dựa vào nàng.
“Tránh ra, ta muốn đứng dậy.”
Ứng Giác đem Phùng Tiếu lật qua, để nàng cùng hắn mặt đối mặt, hơi thở cả hai phả vào nhau, trán chạm trán, hắn lại lần nữa nhắm mắt lại, giống như cực kỳ mỏi mệt: “Ngủ thêm một lúc.”
Thân thể Ứng Giác càng lúc càng lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt hơn, rất nhanh hô hấp của hắn liền trở nên ổn định, hoàn toàn không phải là giả vờ ngủ.
Cảm giác không thích hợp lại nổi lên, Phùng Tiếu phân ra một chút thần thức, lặng lẽ ẩn vào trong cơ thể Ứng Giác, trước lạ sau quen, lần này nàng cũng không phải chịu phản kích từ trong tiềm thức của hắn, thuận lợi ở trong thân thể hắn bơi một vòng.
Thân thể Ứng Giác hiện giờ không thích hợp vận động linh lực, nhưng mấy ngày hôm trước vì cứu nàng, hắn cùng Đông Phương thành chủ động thủ, phỏng chừng đây chính là hậu quả.
“Cẩu nam nhân.” Phùng Tiếu hùng hùng hổ hổ mắng, rồi lại nhịn không được ôm hắn, dứt khoát vừa ngủ vừa tu luyện.
Phi vân thuyền hai ngày sau mới về tới Kính Thương Phái, toàn bộ người Kính Thương Phái đều đứng bên dưới chờ đợi, một đám nhón chân mong chờ, người không biết còn tưởng rằng phát sinh sự cố nghiêm trọng nào đó.
Nhóm người trên thuyền giật nảy mình, Mạc Tây Tiên Tôn trực tiếp nhảy xuống, vội vàng hỏi chưởng môn Kính Thương Phái: “Phát sinh chuyện gì?”
Chưởng môn hơi có chút xấu hổ: “Không có.”
“Không có việc gì các ngươi đều ở chỗ này làm gì?”
“Hoan nghênh các ngươi trở về.” Chưởng môn lộ ra nụ cười đầy đủ tiêu chuẩn.
Mạc Tây Tiên Tôn liếc xéo hắn: “Thành thật công đạo.”
Bọn họ chỉ là đi tham gia tiệc mừng thọ, lại không phải đi làm đại sự gì, nơi nào cần toàn phái ra đón?
“Thật sự chỉ là hoan nghênh các ngươi trở về.” Chưởng môn Kính Thương Phái duỗi cổ ngó lên phi vân thuyền phía trên: “Ứng Giác Tiên Tôn đâu? Gần đây có đồn đãi, Ứng Giác Tiên Tôn đột nhiên có đạo lữ tương lai……”
“Nga……” Mạc Tây Tiên Tôn hiểu rõ, thì ra đều là vì bát quái mà đến.
Việc Ứng Giác Tiên Tôn ở trước mặt mọi người tuyên bố có đạo lữ tương lai, hơn nữa còn phẫn nộ vì hồng nhan đả thương Đông Phương thành chủ, trong một ngày đã lưu truyền đến ồn ào huyên náo, trên dưới Kính Thương Phái đều bày ra vẻ mặt mộng bức không hiểu vì sao, vì thế đều rất có ăn ý tới ngồi canh cửa, muốn chính mắt chứng kiến sự tình thật giả.
Đương nhiên tuy rằng bên người lưu truyền đến ra dáng ra hình, trên dưới Kính Thương Phái cơ bản là không tin.
Ứng Giác Tiên Tôn là trạch nam chính hiệu, ngây ngốc trong phủ đệ, rất ít khi ra ngoài, phủ đệ của hắn cũng không có người khác, vậy thì hắn yêu đương với ai? Kết đôi đạo lữ với ai?
“Chưởng môn tin chuyện này?” Mạc Tây Tiên Tôn cười hỏi.
Chưởng môn lời lẽ chính đáng lắc đầu: “Ta dù sao cũng không tin, khẳng định là lời đồn.”
“Đúng vậy, là lời đồn!” Mấy đệ tử bên cạnh cũng lớn tiếng kêu.
“Là lời đồn đúng không?” Chưởng môn thật cẩn thận hỏi.
“Các ngươi tự mình xem chẳng phải sẽ biết sao.” Mạc Tây Tiên Tôn cười bảo.
Lại thấy Ứng Giác Tiên Tôn từ trên phi vân trên thuyền bay xuống, trong tay hắn còn ôm một nữ tử, phân nửa khuôn mặt nàng đều bị ngăn trở, chỉ lộ ra mái tóc đen mượt cùng làn ra trắng mịn.
Đám người tới hóng hớt đều trợn mắt há mồm, trơ mắt nhìn Ứng Giác Tiên Tôn ôm cô nương kia rời khỏi, trở lại phủ đệ của hắn.
“Này này này……” Chưởng môn khi*p sợ đến nói lắp, “Chẳng lẽ, là thật sự?”
Mạc Tây Tiên Tôn lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Theo ta được biết, đạo lữ tương lai là giả.”
Chưởng môn mặt đầy vẻ không tin nhìn hắn, đều ôm trong lòng иgự¢, làm sao có thể giả?
“Ta nói giả nghĩa là.” Mạc Tây Tiên Tôn thiết lập kết giới cách âm, nhỏ giọng nói với chưởng môn, “Hắn thích cô nương kia là thật sự, nhưng quan hệ đạo lữ giữa hai người là giả.”
“Lời này là ý gì?”
“Tương Vương cố ý, thần nữ vô tâm.” Mạc Tây Tiên Tôn biểu tình nghiêm trang, trong thanh âm lại tràn đầy ý cười: “Ta hoài nghi, cô nương kia còn chưa đáp ứng hắn.”
Chưởng môn Kính Thương Phái há hốc miệng, lòng hắn tràn đầy không tin, nhưng Mạc Tây Tiên Tôn lại không giống như đang nói láo.
Sau khi tiến vào Kính Thương Phái, quan hệ giữa Phùng Tiếu và hai người Triệu Oánh và Lâm Tân cũng không tồi, bọn họ muốn tìm nàng hỏi thăm bát quái của Ứng Giác Tiên Tôn, nhưng bọn họ chờ rồi lại chờ, mắt thấy phi vần thuyền được thu hồi, cũng không nhìn thấy Lương Miên xuống dưới.
Triệu Oánh có chút sốt ruột, nàng vội vàng hỏi Vu Lam: “Vu Lam sư huynh, xin hỏi Lương Miên cô nương đâu? Nàng không phải cùng các ngươi đi Long Thiên môn sao? Như thế nào không có xuống dưới?”
Vẻ mặt Vu Lam một lời khó nói hết, vấn đề này hắn nên trả lời như thế nào?
“Chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện?” Triệu Oánh nôn nóng hỏi.
“Nàng không có việc gì.”
“Vậy nàng đi nơi nào? Như thế nào không thấy được người?”
Vu Lam: “……”
Bởi vì nàng đã bị Tiên Tôn ôm vào rồi.
Nhưng chuyện này, mấy người đi cùng biết thì thôi, lại không thể nói với bên ngoài.
Biểu tình người từ trên phi vân thuyền xuống đều vô cùng cổ quái, muốn lén nói chuyện, rồi lại không dám nói, cảm thấy có chút buồn cười, rồi lại không dám cười, đều nghẹn tới khó chịu.
Ở đây đều là người từng phi thăng, nói tới tuổi một đám đều là lão yêu quái, bọn họ lập tức nhận thấy được có nội tình.
Nhưng bọn họ thật sự nghĩ không ra, chỉ là hỏi hành tung của một đệ tử tạp dịch, vì sao phản ứng của bọn Vu Lam lại kỳ quái như vậy?
Mạc Tây Tiên Tôn ra tới giải vây: “Đều trở về đi, Lương Miên cô nương tạm thời có một số việc, các ngươi mấy ngày nữa hẵng quay lại tìm nàng.”
Nói xong hắn cũng nhịn không được cười cười rời đi, đám người trên phi vân thuyền cũng sôi nổi mượn cớ chạy trốn, dư lại một đám người mờ mịt.
Bát quái của Ứng Giác Tiên Tôn còn chưa rõ ràng, hiện tại lại nhiều thêm một cái nghi vấn của đệ tử tạp dịch?