Trong bóng tối, hai mắt nam nhân long lanh đến đáng sợ, giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, muốn đem hắn từ trong ra ngoài đốt thành tro tàn.
Nhiệt độ cơ thể hắn cao đến không tưởng, ngay cả hơi thở phun ra cũng thập phần nóng rực, tiếp xúc với da thịt tinh tế của cô, phảng phất tự mang thuộc tính cảm nhiễm, đem làn da tuyết trắng từng chút từng chút nhuộm đỏ.
“Để tôi đánh dấu em.” Hắn lại nói lần nữa, cũng không biết là không nghe được lời cô vừa nói, hay là nghe được mà lại không tin.
Đôi môi nóng rực vội vàng thăm dò cổ cô, Phùng Tiếu dần dần bị hương rượu nồng đậm bao phủ, mùi thơm ngào ngạt thuần hậu, bên trong mang theo nhè nhẹ ngọt, hương rượu từ bốn phương tám hướng tụ lại, chui vào mũi cô, thấm vào da cô, như là muốn đem Phùng Tiếu dìm ૮ɦếƭ trong hương rượu say nồng.
Đầu có chút say, ý nghĩ đầu tiên của Phùng Tiếu chính là: Nơi nào làm đổ bình rượu?
Ý nghĩ thứ hai chính là: Thân thể này tửu lượng cũng quá kém, chỉ mới ngửi tới mùi rượi, cả người liền bắt đầu say.
“Tôi nói lại một lần nữa, tôi là Alpha.” Thanh âm Phùng Tiếu có chút nhũn ra.
Cô muốn đẩy hắn ra, nhưng cổ tay lại bị hắn một phen nắm lấy, hắn khàn khàn cười: “Em khẳng định là Omega.”
Nam nhân nắm cằm Phùng Tiếu, môi mỏng câu lên, nhẹ nhàng cắn môi cô, chậm rãi gặm cắn, một chút cọ xát, cọ đến môi Phùng Tiếu đều đau, toàn bộ thân thể hắn cũng dán ở trên người cô, hừng hực, nóng bỏng.
“Tôi nhịn không nổi.” Hắn kéo áo cô, lộ ra một bên bả vai mượt mà tinh tế, ánh mắt nam nhân càng lúc càng tối, ở trên vai cô Lเế๓ láק gặm cắn.
Phùng Tiếu hoài nghi hắn là muốn ăn mình, cô thả lỏng cơ thể, làm bộ không có sức lực phản kháng, nam nhân quả nhiên buông tay cô ra, ôm lấy vòng eo thon gọn.
Eo cô rất nhỏ, một tay liền có thể nhẹ nhàng ôm, đây giống như là lửa cháy đổ thêm dầu, trong mắt hắn càng thêm điên cuồng.
Một, hai, ba……
Phùng Tiếu yên lặng đếm thời gian, ngay tại lúc nam nhân hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, cô đột nhiên nhấc chân hung hăng một cái.
Nam nhân phát ra tiếng kêu rên, lui lại một bước, Phùng Tiếu nắm chặt cơ hội lại đá một chân, lần này hắn tránh được, cô cũng không tiếp tục đôi co, nhân cơ hội mở cửa chạy ra bên ngoài.
“Hừ, đau ૮ɦếƭ ngươi.” Năng lực phản ứng của hắn rất nhanh, cô vốn tưởng rằng có thể một chân đá đến chính chỗ, lại bị hắn ở thời khắc cuối cùng tránh được vị trí yếu lại.
Nhưng mà cho dù không trúng đích, bị cô dùng toàn lực đá phải, hắn cho dù có lợi hại, dưới loại tình huống này hẳn cũng phải đau một thời gian.
Phùng Tiếu vừa chạy vừa báo nguy: “Đồng chí cảnh sát, nơi này có một Alpha động tình tùy ý tập kích người qua đường.”
Thiết bị trên tay khá tiên tiến, Phùng Tiếu mở định vị, cảnh sát bên kia chỉ cần ba giây đồng hồ liền nhận được vị trí của cô.
(Thiết bị trên tay Phùng Tiếu giống như vòng tay điện tử của mình ấy, nhưng cao cấp và tiện ích hơn nhiều, nó có đầy đủ chức năng như một chiếc di động)
Phát hiện có Alpha và Omega, phải lập tức báo nguy, đây là nghĩa vụ của từng công dân a, Phùng Tiếu hoàn thành xong nghĩa vụ của mình liền quay đầu trở lại Phùng gia.
Sắc trời đã không còn sớm, Hồng Vân Vân vẫn ngồi trong đại sảnh chờ cô, thấy cô rốt cuộc trở về, bà thở phào: “Dì làm chút đồ ăn khuya, con muốn ăn sao?”
Phùng Tiếu gật gật đầu: “Cũng được.”
“Mặt con sao lại đỏ như vậy?” Hồng Vân Vân kinh hô.
Phùng Tiếu chớp đôi mắt nói: “Đại khái là say rượu?” Nói đúng ra, cô là bị hun đến say?
Hồng Vân Vân muốn nói lại thôi, Phùng Tiếu hỏi bà: ‘Có chuyện gì sao?”
“Con xác định con là uống say? Mà không phải động tình?” Hồng Vân Vân thật cẩn thận hỏi.
Phùng Tiếu xoa xoa huyệt thái dương: “Sao có thể? Nữ Alpha không phải rất ít động tình sao?”
“Cũng phải.” Hồng Vân Vân lại cẩn thận đánh giá Phùng Tiếu, thấy cô tuy rằng sắc mặt đỏ bừng hai mắt thủy nhuận, nhưng thần chí thanh tỉnh, nhìn cũng không quá giống đang động tình, liền yên lòng.
Nhưng câu nói vô tình kia của bà, lại thành công làm cho Phùng Tiếu sinh ra nghi hoặc, cô trộm tới hầm rượu trộm một bình, ở trong phòng chậm rãi uống.
Lúc trước cô không nghĩ nhiều, nhưng Hồng Vân Vân vừa nói, cô lại nhớ tới, căn nhà cô và hắn vào rõ ràng không có ai ở, vậy thì hương rượu nồng nặc đó là từ đâu ra chứ?
Bất quá không chờ cô suy nghĩ cẩn thận, Phùng - chỉ mới uống một ly - Tiếu đã vinh quang ngủ mất, hoàn toàn say tới ngất xỉu.
Tửu lượng rác rưởi!
Mà bên kia, đội cảnh sát nhận được báo nguy đã nhanh chóng tới hiện trường, bọn họ cẩn thận tới gần căn nhà mà Phùng Tiếu nói, lại phát hiện một người ngồi trên bậc thang, nam nhân cúi đầu, tuy rằng xung quanh hắn tin tức tố rất nồng, nhưng lại có vẻ rất thanh tỉnh.
“Tiên sinh, ngài còn tỉnh táo không? Có cần đến ức chế tề sao?” Hai cảnh sát đứng cách hắn hơn 3m dò hỏi, bốn cảnh sát còn lại phân tán ra xung quanh, tìm kiếm xem có người bị hại hay không.
Chu Ứng Du xua xua tay, từ lúc Phùng Tiếu rời đi, hắn liền dần dần tỉnh táo lại, hiện tại xung quanh đã không còn hương chocolate ngọt ngào kia nữa, cả người hắn thập phần thanh tỉnh.
(Giải thích chút ra, trong bản cv thì mùi hương Tiếu Tiếu phát ra là sữa bò chocolate, nhưng mình thấy để vậy edit k quá mượt, nên để thành hương chocolate nhé)
Cảnh sát thấy hắn rất phối hợp, liền nhẹ nhàng thở ra, đi lên giúp hắn làm kiểm tra, phát hiện hắn thật sự đã thoát khỏi trạng thái động tình, hơn nữa cũng không có người bị hại, đội cảnh sát nghi chép đầy đủ, liền tính toán rời đi.
“Chờ một chút, là ai gọi tới báo nguy cho mấy người? Tôi muốn phương thức liên hệ của của cô ấy.”
Nhóm cảnh sát bày ra nụ cười chuyên nghiệp: “Chu tiên sinh, thông tin của người báo nguy phải bảo mật, chúng tôi không thể tiết lộ.”
Chu Ứng Du xua xua tay, chờ bọn họ rời đi, hắn lại gọi điện thoại: “Giúp tôi tra một người, cô ấy ước chừng nửa tiếng trước có gọi điện thoại báo nguy……”
Tầm mười phút sau, Hách Du gọi điện thoại tới, điên cuồng cười tới hơn 1 phút, Chu Ứng Du lạnh mặt cúp điện thoại.
Lại qua ba phút, thiết bị trên tay lại lần nữa chấn động, trong thanh âm Hách Du vẫn như cũ không giấu được ý cười: “Chu đại công tử của chúng ta, thế nhưng lại bị người khác cử báo tùy ý động tình, đây tuyệt đối là chuyện cười hay nhất tôi từng nghe.”
“Tên, id vòng tay.” Chu Ứng Du lạnh lùng nói.
————
Phùng Tiếu nhận được một tin nhắn xa lạ: 【……】
“Không thể hiểu được.” Cô không phản ứng.
Ước chừng một giờ trôi qua, Phùng Tiếu lại nhận được một cái tin nhắn: 【…………】
“Bệnh tâm thần!” Phùng Tiếu đem tài khoản này kéo đen, tiếp tục vùi đầu học tập.
Chu Ứng Du chờ hơn hai tiếng cũng không nhận được hồi âm của cô, đang chuẩn bị nhắn tiếp tin thứ ba, lại bi ai phát hiện, hắn, bị kéo đen rồi!
Chu Ứng Du: “……”
“Lấy cho tôi một cái vòng tay mới tới đây.”
“Vâng, thiếu gia.”
Ngày hôm sau, nhìn năm tài khoản lần lượt bị kéo đen, sắc mặt Chu Ứng Du có thể nói là vô cùng đặc sắc.
Quản gia cẩn thận hỏi: “Thiếu gia, ngài còn cần vòng tay mới không ạ?”
“Đại ca là đang yêu đương sao?” Chu Ứng Chân từ trên lầu chậm rãi đi xuống, mỉm cười hỏi.
“Đừng nói bậy.” Chu Ứng Du đứng lên, hai người tuy rằng là huynh đệ song bào thai, lớn lên cũng có vài phần tương tự, nhưng hắn lại cao hơn Chu Ứng Chân nửa cái đầu, đứng ở trước mặt Chu Ứng Chân cảm giác áp bách mười phần.
“Anh nếu là có tình yêu, nhất định phải nói cho em a!” Chu Ứng Chân sâu kín nói, ánh mắt nhìn Chu Ứng Du lại thập phần nghiêm túc.
Chu Ứng Du cười một tiếng: “Em thế nào? Gần đây có nữ Alpha nào tới quấy rầy em không?”
Chu Ứng Chân nhíu mày, trong mắt tràn đầy chán ghét, hắn thật sự chán ghét thế giới này.
Lại còn là một Omega, mặc kệ là nam Alpha hay là nữ Alpha, ánh mắt nhìn hắn đều như nhìn một khối thịt mỡ.
Thấy Chu Ứng Du muốn ra ngoài, hắn vội vàng nói: “Mấy ngày nữa cha tổ chức yến hội, anh nhớ phải trở về tham gia.”
“Lại là yến hội?” Chu Ứng Du nhíu mày, “Lại muốn cho em xem mắt?”
“Anh cũng biết mà, trong mười tinh cầu có rất nhiều thuộc hạ của cha, ông ấy là muốn khoản đãi các thuộc hạ.”
“Đã biết.” Chu Ứng Du sải bước ra khỏi biệt thự, nhưng vừa đi qua cửa liền dừng bước, đứng trong bóng râm đợi trong chốc lát.
Quản gia vừa đi ra, Chu Ứng Du nhẹ kêu: “Quản gia.”
“Ai da uy.” Quản gia hoảng sợ, “Đại thiếu gia, ngài đứng ở chỗ này làm cái gì?”
“Đưa danh sách khách mời yến hội cho ta xem một chút.”
Quản gia tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đưa Chu Ứng Du xem, ngón tay thon dài của Chu Ứng Du không ngừng lướt trên danh sách, thời điểm nhìn đến ba chữ Phùng Hồng Trác, hắn cười.
“Lại thêm cái tên, Phùng Tiếu, Phùng Hồng Trác nữ nhi.” Hắn nhàn nhạt nói.
“Vâng.” quản gia yên lặng đem tên Phùng Tiếu nhớ kỹ.
Đại thiếu gia là lần đầu tiên chủ động mời người khác, vì cái gì?
————
Phùng Hồng Trác hưng phấn cầm hai phong thiệp mời trở về, Hồng Vân Vân thực kinh ngạc: “Sao lại cao hứng như vậy?”
“Mọi người xem.” Phùng Hồng Trác giống như hiến vật quý đặt hai tấm thiệp mời lên bàn.
“Thiệp mời tiệc tối của Chu nguyên soái? Chúc mừng lão công.” Hồng Vân Vân cao hứng nói.
“Không không không, chuyện được mời anh đã sớm biết rồi, làm anh cao hứng chính là tấm thiệp còn lại, Tiếu Tiếu, con mở ra nhìn xem.” Ông mặt mày hớn hở ra hiệu cho Phùng Tiếu.
Trong phòng nhiều người như vậy, Phùng Hồng Trác lại điểm danh mình cô, Phùng Tiếu trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ liên quan đến mình?
Tấm thiệp vừa mở ra, hai chữ Phùng Tiếu đã hiện lên, Hồng Vân Vân hoan hô một tiếng: “Là cho Tiếu Tiếu.”
Năm người trẻ tuổi trong phòng khách đều có chút mất mát, Chu đại nguyên soái uy danh lan xa, chiến công hiển hách, là đại anh hùng toàn bộ liên minh công nhận, ông cử hành tiệc tối, bọn họ mỗi người đều muốn tham gia.
“Vì cái gì lại phát thiệp mời cho con?” Phùng Tiếu có chút khó hiểu, cô trở lại Phùng gia mới được mười ngày, còn chưa chính thức tham gia hoạt động xã giao nào, người biết đến cô hẳn rất ít mới đúng.
“Bởi vì con là nữ Alpha a! Đừng quên nhà Chu nguyên soái có một nam Omega.” Hồng Vân Vân cao hứng nói, “Đây là lần đầu tiên con xuất hiện trước mọi người, dì phải chuẩn bị cho con thật tốt, để con ở yến hội kinh diễm toàn trường.”
“Ta đã giúp con sưu tập một ít sở thích của Chu Ứng Chân, con mấy ngày nay xem qua một chút, tranh thủ lưu lại cho hắn ấn tượng tốt.” Phùng Hồng Trác vừa dùng thiết bị trên tay gửi tài liệu cho Phùng Tiếu vừa nói.
Phùng Trường Sinh sâu kín thở dài: “Tiếu Tiếu, anh thật hâm mộ em.”
“Vì cái gì?” Phùng Tiếu cả người nổi da gà
“Anh thích Chu Ứng Chân, đáng tiếc hắn không thích nam Alpha.” Phùng Trường Sinh lại là thở dài.
Trong đầu suy nghĩ một chút hình ảnh Phùng Trường Sinh cùng Chu Ứng Chân đứng chung một chỗ, Phùng Tiếu yên lặng rùng mình một cái.
May mắn hắn không thích.
Linh quang trong đầu cô chợt lóe lên: “Đúng rồi, không phải nói Chu nguyên soái có hai nhi tử sao? Một người khác gọi là gì? Sao chưa từng nghe mọi người nói tới?”
Phùng Trường Sinh nguyên bản đang phiền muộn đánh cái rùng mình: “Hắn thực hung tàn, đáng sợ, em nếu nhìn thấy hắn, nhớ rõ cách hắn xa một chút, khoảng cách tốt nhất là 3 mét trở lên.”
“Anh bị hắn đánh qua?” Phùng Tiếu mỉm cười hỏi.
Phùng Trường Sinh im lặng không nói, lão nhị Phùng Trường Xuân cười nói: “Đại ca từng có ý đồ đến gần Chu Ứng Chân, bị Chu Ứng Du đánh tới ở nằm bệt trên giường vài ngày.”
Nhìn Phùng Trường Sinh mặt mày đỏ bừng, Phùng Tiếu trong lòng yên lặng nói: Ý đồ đến gần? Là quấy rối đi?
Nghĩ đến quấy rối, cô liền nhớ tới mấy id bị cô kéo đen kia, liên tục kéo đen vài cái, rốt cuộc cũng không có ai tiếp tục quấy rầy, bớt việc.
Ba ngày sau, Phùng Tiếu mặc lễ phục Hồng Vân Vân đặt người làm riêng, đi theo vợ chồng Phùng Hồng Trác vào nơi tổ chức yến hội của Chu gia, là một tòa trang viên lớn, lúc này khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, có người mặc lễ phục, có người mặc quân trang, cũng có nhân viên phục vụ mặc đồng phục, vô cùng náo nhiệt.
“Tư liệu đưa con lúc trước đều đọc rồi chứ?” Phùng Hồng Trác hỏi.
“Nga.” Phùng Tiếu không hứng thú đáp.
“Nữ nhi, cố lên, ba ba xem trọng con nga.”
Phùng Tiếu cúi đầu trợn mắt, cô chỉ là tới chơi, thuận tiện ngắm soái ca mỹ nữ, đối với xem mắt không có hứng thú.
“Đây không phải lão Phùng sao.” Một đôi vợ chồng trung niên cùng một thiếu nữ từ chiếc xe bên cạnh đi xuống, thiếu kia nữ gần tới mét chín, vừa thấy liền biết là nữ Alpha.
Ba người đi qua, nhìn chằm chằm Phùng Tiếu đánh giá hồi lâu, nam nhân trung niên sắc mặt cổ quái: “Đây là nữ nhi ông mới đón về? Thật sự là nữ Alpha?”
Thiếu nữ Alpha cố ý đi đến trước mặt Phùng Tiếu, Phùng Tiếu ở trước mặt thiếu nữ giống như một hài từ, cô ta từ trên cao nhìn xuống Phùng Tiếu: “Xin chào, tôi là Alice, cô lùn như vậy hẳn là không dễ tìm Omega đi? Quá không có khí khái của Alpha.”
Phùng Tiếu cười như không cười: “Cô suy nghĩ nhiều quá, tôi lớn lên đẹp như vậy, người thích tôi không biết có bao nhiêu đâu.”
Trên mặt Alice hiện lên vẻ không phục, cô ta đang muốn nói tiếp gì đó, Phùng Tiếu đã lướt qua, đi qua bên cạnh.
Cô nhấc váy, nâng một chân hung hăng đá vào trên thân cây: “Xuống dưới cho tôi.”
Đại thụ kịch liệt đong đưa, lá cây xôn xao vang lên, một người từ phía trên nhảy xuống tới.
Đám người Phùng Hồng Trác đều sợ đến ngây người.