Nói rồi Độc Lão Nhi ôm vai lảo đảo đi ra ngoài.
Tô Yên nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Tiểu Dụ một lúc rồi nói: "Không bị nội thương, nghỉ ngơi mấy ngày là được."
Phượng Dụ cúi đầu để nàng không nhìn thấy ánh mắt của mình rồi mới nhẹ giọng lên tiếng, "Giáo chủ."
"Ừ?"
Nhưng sau đó hắn lại im lặng.
Tô Yên kéo tay hắn, "Đi về trước rồi nói tiếp."
"Vâng." Tiểu Dụ thấp giọng lên tiếng.
Lúc này nàng lại nghe thấy Tiểu Hoa nói: "Leng keng, một cánh sao đã sáng lên. Ký chủ cố lên!"
Tô Yên mặc váy đỏ, nơi đi qua đều trở thành phong cảnh tuyệt đẹp.
Đáng tiếc phong cảnh này có độc, không thể tùy tiện ngắm nhìn.
Hai người đi về cung điện, Tô Yên đóng cửa lại rồi kéo hắn đến trước ghế nhìn nhìn.
Má trái bị đánh sưng đỏ, chỉ là... sao má phải cũng đỏ luôn vậy?
Không phải chỉ bị đánh mỗi bên trái à?
Nàng duỗi tay nâng cằm hắn lên nhẹ nhàng bôi thuốc.
Tô Yên nhíu mày, "Hắn ta còn đánh ở đâu nữa?"
Chẳng lẽ là va chạm vào chân khí của hắn?
Dù gì thanh tu và ma tu cũng khác nhau rất nhiều.
Nàng vừa duỗi tay định kiểm tra xem trên người hắn còn vết thương nào không thì lại bị người nắm chặt cổ tay
"Ưm..."
Không biết khóe môi hắn đã trở nên ửng đỏ từ lúc nào.
Thanh âm kia rất giống như là... dục cầu bất mãn.
Giây tiếp theo Tô Yên đã bị người ôm vào trong lòng, "Nóng quá."
Giọng nói trong trẻo của hắn đã mang theo một chút khàn khàn, ngữ khí khác thường giống như đang quyến rũ người khác.
Tô Yên ôm hắn cẩn thận nhìn nhìn.
Phải biết rằng đồng chí Tô Yên của chúng ta là người cực kỳ trong sáng.
Xuân dược à?
Nàng đã từng nghe nói nhưng chưa từng được tận mắt nhìn thấy nên chỉ cảm thấy hắn rất không bình thường.
Nàng chớp chớp mắt rồi hỏi, "Nóng lắm à?"
Tiểu Dụ gật gật đầu, một bàn tay ôm eo nàng không ngừng cọ xát.
Tô Yên yên lặng duỗi tay ૮ởเ φµầɳ áo cho hắn rồi đưa một cốc trà tới bên môi, "Uống một ngụm đi."
Phượng Dụ khẽ hé miệng.
Không biết sao mà nàng cảm thấy hình ảnh này cực kỳ quyến rũ.
Tô Yên cũng không nhịn được mà sững sờ.
Phượng Dụ tỉnh táo lại, trong đầu tràn đầy suy nghĩ lung tung.
Tuy hắn đã phun viên thuốc kia ra nhưng thuốc đã tan trong miệng một phần.
Phượng Dụ im lặng nhìn Tô Yên, hắn nghĩ nếu là nàng thì sẽ không khó chấp nhận.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh hắn và Tô Yên ở bên cạnh nhau.
Chỉ là vài ngày ngắn ngủi nhưng ký ức đó đã khắc sâu trong đầu.
Nàng thích nắm tay hắn.
Nàng xụ mặt tặng lăng tiêu tâm pháp cho hắn.
Nàng vì bảo vệ hắn mà không tiếc đối đầu với Độc Lão Nhi.
Phượng Dụ hắn thanh tu nhiều năm như vậy, bởi vì thân phận, bởi vì bề ngoài, cũng bở vì tu vi mà có vô số người muốn song tu với hắn
Chỉ là tu thanh tu, tâm lặng như nước.
Hắn cũng lười nghĩ đến chuyện này.
Đột nhiên, hắn ôm Tô Yên lên đặt xuống bàn.
Không giống bộ dạng lạnh nhạt cấm dục lúc nãy, lúc này đuôi lông mày ánh mắt của hắn đều lây dính tình dục, cả người nóng rực.
Hắn nhìn nữ tử trước mặt, đôi mắt mờ mịt của nàng nói cho hắn biết nàng vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Phượng Dụ khẽ cong môi, giọng nói trở nên đầy dụ hoặc, "Giáo chủ."
"Sao?"
"Ta trúng xuân dược."
"... Ừm"
Lúc này Tô Yên mới hiểu được.
Nàng còn tưởng hắn trúng độc cơ.
Nàng yên lặng cầm lấy chén trà nhỏ bên cạnh đưa qua, "Lại uống thêm mấy ngụm nữa?"
Phượng Dụ cười nhạt, "Giáo chủ trăm công ngàn việc, bây giờ chỉ sợ giáo chủ phải chịu đựng một chút."
Tô Yên chớp chớp mắt.
Tiểu Hoa thẹn thùng lên tiếng, "Ký chủ ~~~ nam sủng muốn gì đó với ngài sao ký chủ?"
Không đợi nàng trả lời, Phượng Dụ đã ép người xuống hôn lên.
Lúc mới bắt đầu hắn còn có thể nói chuyện với Tô Yên hai câu.
Nhưng sau đó chỉ còn lại xé rách, hôn môi, thân thể giao hòa cùng với tiếng thở dốc trầm thấp.
Phượng Dụ hôn nàng, không biết vì sao mà trong lòng lại có cảm giác sung sướng nhàn nhạt.
Vì sao?
Là bởi vì nàng không đẩy hắn ra sao?
Ừm, chắc là vậy rồi.
Hắn không cảm nhận được sự không muốn và cự tuyệt của nàng.
Trong đầu hắn vang lên cuộc nói chuyện của Độc Lão Nhi và Tô Yên lúc nãy.
——- Chỉ là một nam sủng thôi mà, ngươi luyến tiếc?
——- Ừ, luyến tiếc.
Có lẽ nàng thật sự thật lòng với hắn, bởi vì hắn cảm nhận được sự khác biệt khi nàng đối xử với mình và với những người khác.
Mà suy nghĩ này làm thể xác và tinh thần của hắn tràn đầy vui vẻ.
Hai người hôn môi, dần dần, hắn cảm nhận được sự đáp lại vụng về của Tô Yên.
Vậy nên hắn một tay bế người đi đến mép người.
Giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn, "Giáo chủ đại nhân yên tâm, Tiểu Dụ sẽ hầu hạ ngài thoải mái."
Tô Yên ngã vào trong lòng hắn, quần áo hỗn độn, hai mắt ngập nước.
Nàng lên tiếng, "Được."
Một tiếng coi như đồng ý những hành động tiếp theo.
Chỉ một lát sau, màn giường rơi xuống che đi cảnh xuân bên trong.
Áo ngoài, yếm, quần, ném đầy đất.
Bên trong nhanh chóng vang lên tiếng ՐêՈ Րỉ đầy mờ ám làm thị nữ đứng bên ngoài đỏ bừng mặt.
Phải biết rằng các nàng đã đi theo giáo chủ một thời gian dài nhưng chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn bên trong mà chưa từng nghe thấy tiếng ՐêՈ Րỉ mờ ám thế này.
Từ trước đến nay, giáo chủ tàn nhẫn tới nỗi làm người khác quên mất chuyện nàng là một nữ nhân.
Vậy nên bọn họ đều sửng sốt khi nghe thấy âm thanh mềm mại ở trong phòng.
Sau đó các nàng đều cảm thấy hình như mình đang nằm mơ vậy.
Là giáo chủ sao?
Không phải đúng không?
Nhưng sẽ không có người khác ở bên trong ngoài giáo chủ.
Nam sủng Tiểu Dụ này chẳng những có thể sống qua ngày hôm sau mà còn có thể lên giường với giáo chủ nữa sao?
Không thể không cúng bái, không thể không thán phục.
Mặt trời dần dần xuống núi.
Ánh chiều tà chiếu rọi toàn bộ cung điện, mọi nơi đều được phủ một màu vàng ấm áp.
Âm thanh trong phòng cũng dần dần nhỏ lại, nhưng mà chưa được bao lâu thì những âm thanh mờ ám kia lại vang lên lần nữa.
Liên tục tới tận đêm khuya.
Tỳ nữ đứng bên ngoài chưa bao giờ gặp được chuyện này nên bắt đầu buồn rầu không biết phải làm gì.
Bọn họ chỉ từng thu dọn thi thể từ bên trong mà chưa từng xử lý những chuyện này.
Nhặt xác cho vị nam sủng kia?
Hay là nên... hầm ít thuốc bổ cho hắn để miễn cho bị ép khô?
Thôi được rồi, với giáo chủ hung tàn nhà bọn họ, dù là chuyện trên giường chắc chắn cũng sẽ hung tàn.
Người mệt mỏi chắc chắc không phải là giáo chủ mà là nam sủng Tiểu Dụ kia.
Sáng sớm hôm sau.
Cửa cung điện Ma giáo vẫn đóng chặt, trong phòng không có bất cứ tiếng động gì truyền đến.
Cho đến khi có một cánh tay thon dài vén bức màn đỏ tươi lên.
Hình ảnh bắt đầu dần dần rõ ràng và sắc nét hơn.
Phượng Dụ với mái tóc hơi tán loạn và khuôn mặt lạnh nhạt.
Áo trong màu trắng lỏng lẻo mặc trên người.
Đôi mắt đen nhánh nhìn xuống người đang nằm trong lòng mình.
Hắn im lặng rũ mắt xuống không biết đang nghĩ tới chuyện gì.
Người trong иgự¢ nằm co thành một cục, bàn tay còn nắm chặt lấy vạt áo của hắn.
Gương mặt đỏ ửng mang theo nước mắt chưa khô.
Đôi môi có hơi sưng đỏ.
Dấu hôn xanh tím từ cổ chạy dài xuống phía dưới, phân tán trên da thịt mịn màng tinh tế.
Trên người nàng chỉ bọc một cái khăn trải giường mỏng manh, bên trên còn có nhiều dấu vết mờ ám.
Động tác lúc ngủ của nàng thể hiện sự tin tưởng của mình với hắn, giao hết tất cả cho hắn.
Hắn nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của nàng, dần dần hướng lên trên, xẹt qua động mạch, rơi xuống đầu nàng.
Chỉ cần bây giờ hắn thoáng dùng sức là nàng có thể mất mạng.
Giáo chủ Ma giáo bạo ngược không người không căm hận sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế gian này.
Trong lòng иgự¢ truyền đến một âm thanh mềm mại
"Ưm.."
Tô Yên giật giật người muốn dựa sát vào trong иgự¢ Phượng Dụ giống như muốn kề sát nhiệt độ ấm áp bên cạnh.
Ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng.
Cũng không biết qua bao lâu, chỉ biết mặt trời bên ngoài đã lên cao.
Ít nhất đã tới giờ Ngọ.
Hắn rũ mắt cẩn thận nhìn người đang ngủ say trong иgự¢, sau đó tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng nói, "Giáo chủ, giáo chủ?"
Tô Yên giật giật đầu, chỉ cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa.
Sau đó lại nghe thấy câu tiếp theo, "Giáo chủ, đã mặt trời lên cao."
Một lát sau, Tô Yên mở mắt.
Nàng chớp chớp mắt nhìn mình bọc khăn trải giường còn nam sủng nhỏ bên cạnh thì quần áo rối loạn, trước иgự¢ còn có vết cắn và vết cào của mình.
Hình ảnh đêm qua bắt đầu lướt qua, giọng nói khàn khàn, "Ngày, ngày hôm qua ngươi trúng xuân dược."
Phượng Dụ giật giật mí mắt rồi nhẹ giọng lên tiếng, "Giáo chủ, mặc kệ vì lý do gì, từ nay về sau Tiểu Dụ đã là người của giáo chủ."
Nhưng một lúc lâu sau Tô Yên vẫn chưa phản ứng lại.