Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 95

Tác giả: Tần Nguyên

Ngón tay thon dài lướt qua hoa văn trên kệ sách trống rỗng.
Hắn dừng lại nhìn về phía người đang không ngừng lật sách, "Giáo chủ, ngài xem đây là cái gì."
Tô Yên nghe vậy thì dừng lại bước tới nhìn nơi Tiểu Dụ chỉ vào, nàng nhíu mày nghiêm túc lên tiếng, "Cái gì?"
Tiểu Dụ thấy nàng vẫn không hiểu nên chậm rãi lên tiếng, "Giáo chủ, lúc trước Tiểu Dụ từng nhìn thấy vài quyển sách nói về chuyện này nhưng mà không biết có đúng không."
"Có ý gì?"
"Giáo chủ, ngài dùng một thành nội công đánh vào đây đi."
Tô Yên cúi đầu nhìn tay của mình, sau đó cô nâng tay lên dùng sức.
Nhưng kệ sách kia lại không thay đổi gì.
Chỉ là sau đó lập tức có tiếng ầm ầm vang lên, một ngăn tủ bí mật hiện ra.
Bên trong đặt một quyển sách cũ nát.
Bên trên viết《 Lăng Tiêu tâm pháp 》.
Tô Yên mở sách ra đọc.
Bên trong toàn chữ phồn thể nên nàng đọc cái hiểu cái không.
Nhưng nàng xác định đây không phải là thứ mình muốn tìm.
Nàng nhìn nhìn xung quanh rồi đặt nó vào trong tay bạn nam sủng đứng bên cạnh.
Phượng Dụ sửng sốt, "Giáo chủ?"
Hắn cứng người nhìn quyển sách trong tay.
Tô Yên nhìn hắn, "Ngươi không muốn à?"
Không muốn thì vì sao lại bảo nàng mở ra?
Phượng Dụ trầm mặc, cúi đầu, cầm quyển sách.
Tiểu Hoa lên tiếng, "Ký chủ, có thể là do ngài quá nghiêm túc nên Tiểu Dụ bị dọa sợ, cho nên không dám nhận quyển sách này."
Tô Yên nghĩ rồi lạnh lùng nói: "Bảo ngươi cầm thì cầm đi."
Nói rồi nàng xoay người tiếp tục tìm kiếm trong biển sách ở đây
Chờ đến khi Tô Yên đi xa, Phượng Dụ mới ngẩng đầu lên.
Hắn cầm quyển sách suy nghĩ.
Lăng Tiêu tâm pháp.
Là tâm pháp võ công của giáo chủ Ma giáo giáo chủ Tô Yên, vậy mà nàng lại tùy tiện đưa cho hắn như vậy.
Chắc là người đoạt xá cũng không biết cơ thể này có thân phận gì và là người như thế nào.
Hắn không nghĩ thêm nữa mà nhét quyển sách kia vào trong áo.
Nếu giáo chủ đại nhân đã cho thì sao hắn lại không lấy?
Tặng tâm pháp tu luyện của mình cho người khác nghĩa là gì?
Nghĩa là đặt điểm yếu của bản thân vào trong tay người khác.
Mỗi một quyển tâm pháp đều có lợi và hại
Đặc biệt là tâm pháp mà Ma giáo giáo chủ tu luyện, trên đời chỉ có một mình Tô Yên tu luyện.
Người khác khó có thể thăm dò chi tiết cho nên cũng không thể hóa giải, chỉ có thể gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.
Mà bây giờ tâm pháp này lại được tặng cho một nam sủng nhỏ bé một cách tùy tiện.
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ làm mọi người mở rộng tầm mắt.
Tô Yên tìm thật lâu, cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình muốn tìm trong một góc hẻo lánh.
Mà còn tìm được hẳn bảy, tám quyển. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Tô Yên ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc lật sách, từng bức tranh nam nữ Tʀầռ tʀʊồռɢ lập tức hiện ra trước mắt.
Chậc, quả nhiên Tiểu Hoa nói rất đúng.
Tàng bảo khố lớn như vậy chắc chắn có loại sách này.
Ngẫu nhiên, bên cạnh tranh vẽ còn có vài câu chú giải nhưng lại là chữ phồn thể nên nàng không hiểu lắm
Vừa vặn Tiểu Dụ cũng đi tới.
Nàng duỗi tay đưa quyển sách tới trước mặt Tiểu Dụ rồi nghiêm túc nói, "Đọc."
Tiểu Dụ vừa cầm lấy thì còn hơi tò mò không biết loại sách mà nàng tìm kiếm từ nãy tới giờ là loại sách gì.
Chỉ là khi cầm lấy và nhìn bức tranh bên trên thì hắn lập tức cứng tay lại, "Giáo chủ vẫn luôn tìm cái này?"
Tô Yên gật gật đầu, "Cái này rất hữu dụng."
Nàng nghĩ cũng không cần nóng nảy nên đưa cả sáu quyển cho Tiểu Dụ rồi nói, "Đi thôi, đi ra ngoài."
Vẻ mặt Tiểu Dụ phức tạp nhìn bảy quyển sách trên tay.
Người đoạt xá này cũng thật phóng túng.
Thật thú vị.
Tiểu Hồng vẫn còn đang vung vẩy đuôi gặm cắn khắp nơi lam cho cả căn phòng đan dược này bị nó gặm mất hơn một nửa.
Tô Yên nhìn Tiểu Dụ đang im lặng đi theo phía sau rồi nhìn Tiểu Hồng đang giương nanh múa vuốt
Nàng hơi dừng lại rồi nghiêm túc nói, "Ngươi đi ra ngoài trước."
Tiểu Dụ gật đầu, "Vâng, giáo chủ."
Nói rồi hắn cầm bảy quyển sách kia đi ra ngoài.
Chờ tới khi Tiểu Dụ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt thì Tô Yên mới vẫy vẫy tay, "Tiểu Hồng, đi thôi."
Tiểu Hồng gặm hết hộp thuốc cuối cùng sau đó mới chậm rì rì bò tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên nhìn vẻ chưa đã thèm của nó rồi lên tiếng, "Em thích ăn cái này à?"
"Tê tê tê tê tê."
Tiểu Hồng ngạo kiều phun lưỡi rắn trả lời.
Còn có thể ~.
Tô Yên rối rắm, "Chờ lần sau lại mang em tới đây ăn, bây giờ chúng ta phải ra ngoài."
Tiểu Hồng nghe vậy thì yên tâm hẳn.
Đúng vậy, những thứ này đều là của nó.
Sau đó Tô Yên nâng tay đặt Tiểu Hồng vào trong không gian rồi mới đi ra ngoài.
Bên ngoài, mọi người đang thì thầm, "Không thể tưởng được, ánh mắt nữ ma đầu kia đúng là không tồi, nam sủng nào cũng non mịn và có khí chất riêng."
Giương mắt nhìn lại thì thấy một nam tử lòe loẹt vươn bàn tay khô gầy tới định sờ mặt Phượng Dụ.
Mà Phượng Dụ lại cúi đầu không nhúc nhích.
Nam tử kia xuống tay cũng rất nặng, cằm Phượng Dụ lập tức xanh tím lại.
Trùng hợp làm sao, nam tử thấy Phượng Dụ như một khúc gỗ thì lại càng thêm yêu thích,
Hắn thu tay lại, ngữ khí có vẻ rất là vừa lòng, "Về sau ngươi đi theo ta."
Vừa nói xong thì lại nghe thấy Phượng Dụ thấp giọng trả lời, "Tiểu Dụ là người của giáo chủ."
Nam tử nghe vậy thì hừ lạnh khinh thường, "Người mà Độc Lão Nhi ta muốn mà nàng lại không cho sao? Lại nói, ở trong mắt nàng thì ngươi chẳng khác gì những người khác, ngươi cho rằng ngươi làm vậy thì sẽ làm nàng nhìn người bằng ánh mắt khác chắc?"
Giáo chủ Ma giáo là ai chứ?
Tàn nhẫn bạo ngược.
Độc Lão Nhi không tin sẽ có người thật lòng với người này.
Nhiều lắm là có ý đồ khác thôi.
Độc Lão Nhi nhìn Tiểu Dụ, khó có khi mới có người làm hắn yêu thích như vậy nên hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, hắn nâng cằm Tiểu Dụ lên rồi nói, "Đi theo ta, hoặc là ૮ɦếƭ, ngươi chọn một cái."
Ánh mắt Tiểu Dụ vẫn không thay đổi, "૮ɦếƭ."
Độc Lão Nhi đại khái không nghĩ tới nam sủng này dám không nghe lời hắn.
Hắn vung tay dùng sức đánh xuống khuôn mặt của Phượng Dụ.
Cái tát này còn mang theo nội lực, Phượng Dụ lập tức bay ra xa rồi ngã xuống đất, sắc mặt lập tức trắng bệch lại, "Khụ!"
Một ngụm máu tươi phun ra.
Độc Lão Nhi tức giận công tâm, nhiều năm được mọi người thuận theo nên lúc này cực kỳ tức giận với người dám cãi lại mệnh lệnh của mình.
"Tìm ૮ɦếƭ!"
Độc Lão Nhi nói rồi bắt đầu tưởng tượng, sau đó nở một nụ cười ác độc, "Ngươi chỉ là một miếng thịt đang nằm trên thớt mà thôi. Đợi khi ngươi bị đưa tới chỗ của ta thì ta sẽ làm ngươi biết kết quả của việc từ chối ta là gì."
Gã vừa nói vừa đi tới trước mặt Tiểu Dụ, sau đó ngồi xổm xuống Ϧóþ cằm hắn nhét một viên thuốc màu đỏ không biết tên vào trong miệng.
Tô Yên đi ra vừa lúc nhìn thấy nam sủng của mình bị ngã xuống đất và bị ép một loại thuốc không biết là gì.
Nàng nhíu mày lại nâng tay lên đánh Độc Lão Nhi một chưởng bằng mười phần công lực. Cho dù Độc Lão Nhi phát hiện ra động tác của nàng nhưng vẫn không kịp tránh đi.
Phụt!
Sắc mặt Độc Lão Nhi trắng bệch ôm иgự¢ phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt tràn đầy sự bất ngờ và không thể nào.
Tô Yên chạy chậm tới trước mặt Tiểu Dụ, nhìn bên má hơi sưng của hắn rồi mới vỗ vỗ lưng, "Nhổ ra."
May mà Tiểu Dụ còn chưa nuốt viên thuốc kia xuống.
Cằm bị véo xanh tím, còn có vết máu, trên mặt cũng sưng đỏ.
Tô Yên mím chặt môi.
Lúc này, Độc Lão Nhi vừa ho khan vừa che иgự¢ đứng dậy, sắc mặt gã tối sầm lại, giọng nói tràn đầy chấn vấn, "Tô Yên!"
Tô Yên nâng mắt nhìn về phía gã, giọng nói bình tĩnh giống như là chỉ đang hỏi một chuyện bình thường, "Người của ta mà cũng dám chạm vào?"
Sắc mặt Độc Lão Nhi tái nhợt, gã nâng tay lau vết máu bên khóe miệng, "Chỉ mà một nam sủng thôi mà, chẳng lẽ giáo chủ luyến tiếc?"
Tô Yên nhìn bên má bị tát của Tiểu Dụ, nàng mím chặt môi, "Luyến tiếc."
Giọng nói nhẹ nhàng làm Phượng Dụ ngẩng đầu lên trố mắt nhìn về phía Tô Yên.
Chắc là do hắn không nghĩ tới nàng sẽ nói trắng ra như vậy.
Mà hắn lại nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng nói của nàng.
Độc Lão Nhi khinh thường hừ lạnh, "Tô Yên, ngươi đừng quên, bây giờ ngươi có thể ngồi trên vị trí giáo chủ Ma giáo này cũng có công lao của ai."
Độc Lão Nhi là chưởng môn Ngũ Độc phái.
Quan hệ của hai phái cũng hòa thuận không ít từ sau khi Tô Yên lên làm giáo chủ Ma giáo.
Ngày xưa, Tô Yên cũng nhường nhịn Độc Lão Nhi vài phần.
Như lời Độc Lão Nhi nói, Tô Yên có thể ngồi lên vị trí giáo chủ Ma giáo này là nhờ có sự giúp đỡ của gã.
Tô Yên chớp chớp mắt, nàng nhìn vẻ mặt khinh thường mang theo lạnh lẽo của gã rồi nâng tay lên.
Có lẽ Độc Lão Nhi đã từng giúp đỡ nguyên thân.
Nhưng có liên quan gì tới nàng?
Nàng không phải nguyên thân.
Kết quả là nàng không chút do dự đánh gã một chưởng.
Cũng may là Độc Lão Nhi phản ứng nhanh dùng nội lực để phòng ngự nhưng bả vai vẫn bị thương nặng.
Gã không thể tin tưởng, "Ngươi! Ngươi vì nam sủng đó mà muốn Gi*t ta?!"
Tô Yên không nói.
Sự im lặng này trong mắt Độc Lão Nhi và Phượng Dụ là cam chịu.
Độc Lão Nhi hừ lạnh, "Điên rồi, ta thấy ngươi sắp điên rồi!"
Gã vừa nói vừa bước ra ngoài, "Hôm nay ta cũng lười dây dưa với ngươi, chờ đến khi ngươi tỉnh táo lại rồi hãy đến núi Ngũ Độc nhận lỗi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc